Dạ Đình Sâm bất đắc dĩ thở dài, không biết phải làm sao mới tốt.

Hắn vươn tay, bế Nhạc Yên Nhi lên, chuẩn bị đưa cô về phòng.

Dạ Đình Sâm đã rất nhẹ nhàng nhưng khi tay vừa đụng đến lưng Nhạc Yên Nhi, trong lúc mơ màng, cô cũng đau đến nhíu mày.

Hắn lập tức nhận ra sự thay đổi của Nhạc Yên Nhi, hắn chuyển tay qua bả vai cô, tránh đi phần lưng, lúc này cô mới từ từ giãn khuôn mặt ra.

Dạ Đình Sâm bế Nhạc Yên Nhi về phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cởi bộ lễ phục của cô ra, bây giờ hắn mới thấy trên tấm lưng trắng mịn như ngọc của cô là một khoảng tím bầm.

Chẳng trách khi nãy bị chạm vào lưng, Nhạc Yên Nhi đã nhíu mày.

Hắn nhớ lại lúc mình đuổi tới nhà kho, Nhạc Yên Nhi đang bị Lâm Đông Lục dồn vào kệ hàng, hẳn là lúc ấy cô đã bị thương sau lưng.

Dạ Đình Sâm đau lòng.

Da thịt Nhạc Yên Nhi trắng nõn, mềm mịn như sương như tuyết, vậy nên khoảng tím bầm do máu đọng này trông càng nổi bật, có thể tưởng tượng ra khi ấy cô đã đau thế nào.

Dạ Đình Sâm lấy thuốc trong hộp ra, ngồi bên mép giường, dùng bông tăm cẩn thận bôi thuốc cho cô từng chút một.

Có lẽ do đụng phải chỗ đau, Nhạc Yên Nhi cau mày rên khẽ, lông mi run run, cô từ từ mở mắt.

Dạ Đình Sâm đang chăm chú bôi thuốc nên không nhận ra Nhạc Yên Nhi đã tỉnh, cô mơ màng mở to mắt, cảm thấy người lành lạnh nên cô cúi nhìn, thấy mình đã bị cởi sạch đồ, cô giật nảy.

- Dạ Đình Sâm, anh làm gì thế? Nhạc Yên Nhi bật dậy, cô túm chăn quấn quanh người, đề phòng nhìn Dạ Đình Sâm.

Trong đầu cô liền xuất hiện cảnh lúc tối tại hội quán Baker khi Dạ Đình Sâm cưỡng hôn mình, bây giờ Dạ Đình Sâm không hề hỏi ý kiến mà đã cởi sạch quần áo của cô, cô cảm thấy vừa thẹn vừa nhục, liền nói:

- Anh cưỡng hôn còn chưa đủ, còn định cưỡng dâm nữa à? Thấy hành động đề phòng lại thêm lời nói khó nghe của Nhạc Yên Nhi, vẻ dịu dàng trong mắt Dạ Đình Sâm lập tức biến mất, tất cả biến thành sương lạnh, sắc mặt hắn vô cùng khó nhìn.

Dạ Đình Sâm chẳng nói chẳng rằng, vứt thuốc xuống đất, đứng dậy định ra khỏi phòng.

Lúc này, Nhạc Yên Nhi mới nhận ra khi nãy Dạ Đình Sâm đang bôi thuốc giúp mình, cô nhớ lại sau lưng mình hẳn đã bị thương nặng, ngay cả bản thân cô cũng quên mất vậy mà Dạ Đình Sâm còn nhớ.

Biết mình lại nói sai, Nhạc Yên Nhi bối rối, cô vươn tay nắm lấy vạt áo Dạ Đình Sâm để hắn ngừng bước:

- Chờ đã! Dạ Đình Sâm cúi đầu nhìn cô, đôi môi hắn nở một nụ cười mỉa mai rất lạnh:

- Sao, không sợ tôi cưỡng bức cô nữa à? Nhạc Yên Nhi xấu hổ, cô lúng túng nói:
  • Xin lỗi anh, tôi...

    khi nãy tôi còn chưa tỉnh, không thấy anh đang làm gì, tôi không biết...
  • Không biết cái gì, không biết tôi có cưỡng bức cô hay không à?
Dạ Đình Sâm ngắt lời Nhạc Yên Nhi, còn cố ý xuyên tạc ý cô.

Có thể thấy lời nói khi nãy của Nhạc Yên Nhi đã khiến Dạ Đình Sâm canh cánh trong lòng.

Nhạc Yên Nhi chỉ có thể cố gắng giải thích:

- Tôi không có ý đó, Dạ Đình Sâm, đúng là tôi nói không biết lựa lời, tôi nhận sai, nhưng cũng không thể trách tôi hết được, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt anh cũng biết đấy, lại thêm khi nãy ở hội quán Baker anh đã làm vậy với tôi, nên tôi mới vô ý nghĩ tới vấn đề đó thôi...

Dạ Đình Sâm cười lạnh, trong mắt hắn chỉ có băng tuyết, đôi môi mỏng thốt ra những lời cay nghiệt:

- Vô ý? Xem ra hình tượng tội phạm cưỡng dâm của tôi trong lòng cô là thâm căn cố đế rồi.

Nhạc Yên Nhi đau đầu, người đàn ông này thông minh quá, không thể dùng lời nói lừa gạt hắn được, thế nhưng hắn lại quá bá đạo, luôn coi thường cảm nhận của người khác.

- Không phải, tôi biết anh không thích vậy, dù sao anh cũng là gay, trên bản chất thì anh chẳng hề thích phụ nữ, tôi không nên hoài nghi anh, là lỗi của tôi.

Nghe thấy Nhạc Yên Nhi nói thế, đôi mi đang khép của Dạ Đình Sâm liền mở ra, trong mắt hắn là sóng ngầm cuồn cuộn, hắn giơ tay lên, nắm cằm Nhạc Yên Nhi, nheo mắt lại, vẻ mặt không tốt đẹp gì.

- Cô nói tôi là gì? Nhạc Yên Nhi biết mình lỡ lời, cô hối hận chết đi được.

Không một ai muốn bị người khác đâm vào chỗ đau cả, nhất là quần thể có xu hướng tính dục thiểu số như hắn thì hẳn là càng không thích.

- Không có...

không có gì, tôi nói sai rồi.

Lời giải thích không có bất kỳ sức thuyết phục nào của Nhạc Yên Nhi chẳng hề khiến Dạ Đình Sâm lay chuyển, ánh mắt hắn lạnh vô cùng:

- Ai nói với cô? Nhạc Yên Nhi thấy lực tay trên cằm mình không hề thay đổi, thậm chí còn dùng sức mạnh hơn, cô quyết định nói thật:

- Anh… anh không cần phải giấu, Anjoye đã nói cho tôi biết lâu rồi, anh là đồng tính luyến ái, không hề yêu phụ nữ, tôi cũng đã biết về mối quan hệ của hai người rồi.

Nói xong câu đó, Nhạc Yên Nhi trơ mắt nhìn Dạ Đình Sâm, ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh, không hề có bất cứ tình cảm nào.

- Anjoye? Dạ Đình Sâm khẽ hỏi, giọng lạnh hơn băng còn mang theo hơi thở nguy hiểm như đến từ địa ngục.

Nhạc Yên Nhi không biết vì sao mình lại sợ hãi, cô muốn xuống giường, thoát khỏi khống chế của Dạ Đình Sâm.

Nhưng chẳng ngờ vừa động đậy, Dạ Đình Sâm đã áp sát, hắn ấn cô xuống giường, đè lên người cô.

Chiếc giường mềm mại lún sâu, Nhạc Yên Nhi vô cùng bất an, cô còn chưa kịp nói gì thì giọng của người đàn ông lạnh lùng bên trên đã vang lên:

- Cô lại có liên hệ với Anjoye nữa, cuối cùng thì cô coi tôi là gì? Hơi thở khi nói chuyện của Dạ Đình Sâm phả lên mặt Nhạc Yên Nhi, cô khẽ nheo mắt, lông mi cụp xuống khiến cô không thấy rõ khuôn mặt lạnh băng của Dạ Đình Sâm, thế nhưng cô có thể cảm giác được sự tức giận đang cuộn trào quanh hắn.

Nhạc Yên Nhi không biết mình nói sai ở đâu mà lại đâm trúng vào cơn giận của Dạ Đình Sâm, cô đành giải thích:
  • Không phải, là Anjoye chủ động tìm tôi, cậu ấy chỉ có lòng tốt nói cho tôi biết sự thật mà thôi.
  • Sự thật?
Nhạc Yên Nhi ấm ức lắm, giọng nói cô run rẩy, từng chữ cố thoát khỏi cổ họng:
  • Anh chẳng chịu nói gì với tôi cả, chẳng lẽ cũng không để cho người khác nói cho tôi à?
  • Nhạc Yên Nhi, não cô dùng để trang trí à? Thà tin người khác cũng không chịu tin tôi?
Giọng nói của Dạ Đình Sâm như một lưỡi dao lạnh lẽo làm từ băng, xoáy vào lòng Nhạc Yên Nhi.

Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy tình cảm mãnh liệt trong đôi mắt đen kia làm cô chột dạ.

Rõ ràng mình không làm gì sai thì sao phải chột dạ? Vì sao mình không thể chống lại được đôi mắt này? Đôi môi đầy đặn của Nhạc Yên Nhi run nhẹ:

- Tin anh cái gì cơ? Tôi không hiểu ý anh.

Cô lập tức hiểu ngay sau đó.

Dạ Đình Sâm cúi đầu, chiếm lấy đôi môi mềm của Nhạc Yên Nhi, sức mạnh bá đạo không để cho người đối diện từ chối, hắn mạnh mẽ xâm lược như muốn nuốt cô vào bụng vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện