White Lover đã quay được phân nửa, chỉ một thời gian ngắn nữa Nhạc Yên Nhi sẽ diễn cảnh khó nhất của Ôn Tố Tố, đó là cảnh tai nạn giao thông.
Sau khi Ôn Tố Tố hiểu rõ bản chất của Tiêu Lam, hai người không còn thân thiết nữa, nhà họ Tiêu mất đi sự trợ giúp của nhà họ Ôn, ngay lập tức xuống dốc không phanh, Tiêu Lam vì chó cùng rứt dậu nên lái xe đâm Ôn Tố Tố bị thương.
Vì thương nặng, Ôn Tố Tố không qua khỏi.
Trước khi chết, cô đã quyết định hiến tim mình cho người có bệnh tim bẩm sinh là Thẩm An Nhã.
Cuối cùng Thẩm An Nhã cũng hoàn toản khỏe mạnh, cô yêu An Vĩnh Hạo, đồng thời Ôn Tố Tố cũng đã thông qua một hình thức khac để làm bạn bên cạnh người mình yêu.
Đây là một trong những cảnh nặng nề nhất trong phim, cũng coi như kết cục cho Ôn Tố Tố, chờ Nhạc Yên Nhi quay xong thì phần diễn của cô cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng có một điều trùng hợp là ngày quay cảnh này cũng chính là ngày White Lover gặp gỡ truyền thông.
Buổi họp báo chỉ mời các nhà báo có tên tuổi trong giới truyền thông, điều này sẽ giúp bộ phim gây được tiếng vang nhất định trên mạng, giúp cho phim thu hút thêm nhiều sự quan tâm, vậy nên cả đoàn rất coi trọng lần họp báo này.
Sáng sớm, giới truyền thông đã nô nức kéo tới đoàn phim, để không ảnh hưởng tới tiến độ quay, trước khi buổi họp báo chính thức diễn ra, họ chỉ có thể chụp ảnh từ xa.
Nhưng đột nhiên có nhiều người xuất hiện như vậy, nói không có áp lực tâm lý là giả.
Đạo diễn Lộ rất coi trọng cảnh này, ông trấn an Nhạc Yên Nhi:
- Cô cứ diễn tốt cảnh của mình là được, coi như đám phóng viên kia không tồn tại là đi, dù sao cũng chuẩn bị tốt hết rồi, những gì truyền thông viết đều là bản thảo đã được thông qua thôi.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, cười nửa đùa nửa thật:
- Đạo diễn Lộ chắc là đang nhắc nhở Tô Phi ha, nhỡ đâu cô ấy lo lắng quá, đâm thật vào tôi thì mạng tôi cũng chẳng còn.
Từ khi Nhạc Yên Nhi biết quan hệ giữa Diệp Thiên Hạ và Tô Phi, cô đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn với cô em mới mười chín tuổi này.
Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, Tô Phi đứng trước tình địch ngày xưa là Diệp Thiên Hạ mà luôn luôn khách khí vừa phải, thậm chí còn nhiều lần nhún nhường, người có thể nhịn được như vậy tuyệt đối không thể khinh thường.
Lại thêm thái độ quái lạ của cô ta dạo gần đây, cô có dự cảm cô ta đang mưu đồ chuyện lớn gì đó.
Vậy nên cô cũng mượn lời nói với đạo diễn để cảnh cáo Tô Phi.
Quả nhiên, đạo diễn cau mày suy nghĩ, sau đó ông quay đầu nói với cô ta:
- Tô Phi, kinh nghiệm của cô ít, hay là lần này dùng diễn viên đóng thế đi, sau đó cô quay bổ sung vài cảnh trên xe là được, không cần tự lái đâu.
Tô Phi nghe xong liền vội đáp:
- Không cần đâu ạ, kỹ thuật lái xe của tôi cũng khá, không cần diễn viên đóng thế đâu, nhất định tôi có thể quay tốt cảnh này.
Tô Phi hiểu rằng đạo diễn Lộ ghét nhất việc dùng diễn viên đóng thế, lần này ông chủ động lên tiếng có nghĩa là cho thấy không yên tâm về mình.
Nếu như bình thường thì thôi, không phải lái xe thì Tô Phi còn rất mừng rỡ vì rảnh việc, thế nhưng hôm nay có giới truyền thông quay chụp, vậy mà ngay cả cảnh quay đơn giản cũng phải dùng đóng thế, chắc chắn họ sẽ không có đánh giá tốt về một người mới như cô ta.
Tuy Âu Duyên Tây chắc chắn sẽ giải quyết tốt những tin tức như vậy giúp Tô Phi, nhưng dạo gần đây gã đã lạnh nhạt với cô ta hơn nhiều, từ khi vào đoàn phim tới nay, thậm chí cả một cuộc điện thoại cũng không chủ động gọi đến, Tô Phi không muốn gây thêm chuyện vào lúc này.
Vậy nên cảnh quay này cô ta không chỉ phải đóng, mà còn phải đóng đến mức không có khuyết điểm.
- Có được không? Cô mới có bằng lái được hai năm thôi, nếu tay lái không vững, đâm người khác bị thương thì sẽ khiến tiến độ của đoàn phim bị chậm lại.
Tô Phi cắn răng:
- Không sao đâu, đạo diễn Lộ.
Đạo diễn xua tay:
- Vậy thử một lần trước đi.
Cảnh quay rất nhanh bắt đầu.
Tiêu Lam kinh hoàng ngăn Ôn Tố Tố lại, nói như van xin:
- Tố Tố, giúp mình với, giúp mình một chút thôi, được không? Giúp cha mình giành được dự án tàu điện ngầm đó đi, nếu không công ty nhà mình phá sản mất.
Ba cậu là thị trưởng mà, chỉ mất một câu nói thôi, cậu giúp mình với.
Trong mắt Ôn Tố Tố là thất vọng, động tác tay cũng trở nên nặng nề.
"Mình cho là chí ít cậu cũng sẽ giải thích với mình về những chuyện cậu làm" Tiêu Lam chột dạ nhưng vẫn cố chống chế:
- Tố Tố, cậu nói gì thế, mình không hiểu.
Chúng ta chẳng phải là bạn tốt nhất à, sao cậu không chịu giúp mình? "Có phải chính cậu đã lấy danh nghĩa của mình, gọi An Nhã tới khu nhà kho bỏ hoang ở phía nam thành phố rồi tìm người cưỡng bức cô ấy không?"
- Mình...
mình...
Sự tình đã được nói rõ ràng như vậy, Tiêu Lam không còn đường để ngụy biện nữa.
Ôn Tố Tố là người trọng tình nghĩa, mắt cô đỏ hoe.
"Có lẽ mình đã nghĩ nhiều, cậu chưa bao giờ coi mình là bạn bè.
Với cậu mà nói, mình là con gái thị trưởng, là con đường để cậu tiếp cận anh Vĩnh Hạo, thế nhưng chưa bao giờ là bạn thân của cậu cả" Biết những việc mình làm đã lộ, Tiêu Lam không thể cãi lại, chỉ đành đánh trống lảng:
- Tố Tố, tình bạn của chúng ta đã kéo dài bao năm như vậy rồi, coi như mình làm chút chuyện sai lầm, cậu cũng sẽ tha thứ cho mình phải không? Cậu giúp mình lần này thôi, chúng mình lại tiếp tục làm bạn được không? Ôn Tố Tố bàng hoàng khi thấy người ta có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy, cô kiên định lắc đầu.
"Về sau cậu đừng tìm mình nữa" Ôn Tố Tố nói xong thì quay đi, cố gắng lờ đi ánh mắt Tiêu Lam dõi theo mình.
Không truy cứu cô ta, đó đã là nhượng bộ lớn nhất của cô.
Tiêu Lam tự nhận bản thân mình đã nhún nhường hết mức để cầu xin Ôn Tố Tố, nhưng khi nhận được kết quả này, ánh mắt cô ta trở nên tàn độc hơn.
Cô ta không đuổi theo Ôn Tố Tố mà đứng yên tại chỗ, hai tay siết thành nắm đấm như đã hạ quyết tâm nào đó.
Trên đường về nhà, Ôn Tố Tố khóc không ngừng, nước mắt chảy xuôi theo gương mặt.
Chuyện cắt đứt quan hệ với Tiêu Lam không phải chuyện mà Ôn Tố Tố muốn làm, cô mất hồn lạc phách đi trên đường nên chẳng hề nhận ra có một chiếc xe con màu trắng không biển số đang lao nhanh về phía mình.
Cho đến khi cô bị đâm, bị hất tung lên, Ôn Tố Tố mới hoảng hốt nhớ tới vẻ mặt của Tiêu Lam, vẻ mặt ấy có thể gọi là "hận".
Thực tế, trong cảnh quay này Tô Phi phải dừng lại ngay trước khi đâm vào Nhạc Yên Nhi, sau đó để cô tự lao vào kính xe, tạo thành cảnh bị đâm, tiếp đó chỉnh sửa hậu kỳ là xong.
Nhưng sau khi đạp phanh, Tô Phi chuyển đổi trạng thái từ căng thẳng thành thư giãn, cô ta bất cẩn nhấn chân phanh làm cho thân xe khựng lại.
Nhạc Yên Nhi vốn có thể rơi xuống đất lại bị hất tung lên, cùi chỏ đập vào cửa kính.
Không biết cú ngã này đau thế nào, thế nhưng khi Nhạc Yên Nhi ngã xuống, mọi người đều thấy kính cửa xe xuất hiện một vết nứt như mạng nhện.
Sau khi Ôn Tố Tố hiểu rõ bản chất của Tiêu Lam, hai người không còn thân thiết nữa, nhà họ Tiêu mất đi sự trợ giúp của nhà họ Ôn, ngay lập tức xuống dốc không phanh, Tiêu Lam vì chó cùng rứt dậu nên lái xe đâm Ôn Tố Tố bị thương.
Vì thương nặng, Ôn Tố Tố không qua khỏi.
Trước khi chết, cô đã quyết định hiến tim mình cho người có bệnh tim bẩm sinh là Thẩm An Nhã.
Cuối cùng Thẩm An Nhã cũng hoàn toản khỏe mạnh, cô yêu An Vĩnh Hạo, đồng thời Ôn Tố Tố cũng đã thông qua một hình thức khac để làm bạn bên cạnh người mình yêu.
Đây là một trong những cảnh nặng nề nhất trong phim, cũng coi như kết cục cho Ôn Tố Tố, chờ Nhạc Yên Nhi quay xong thì phần diễn của cô cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng có một điều trùng hợp là ngày quay cảnh này cũng chính là ngày White Lover gặp gỡ truyền thông.
Buổi họp báo chỉ mời các nhà báo có tên tuổi trong giới truyền thông, điều này sẽ giúp bộ phim gây được tiếng vang nhất định trên mạng, giúp cho phim thu hút thêm nhiều sự quan tâm, vậy nên cả đoàn rất coi trọng lần họp báo này.
Sáng sớm, giới truyền thông đã nô nức kéo tới đoàn phim, để không ảnh hưởng tới tiến độ quay, trước khi buổi họp báo chính thức diễn ra, họ chỉ có thể chụp ảnh từ xa.
Nhưng đột nhiên có nhiều người xuất hiện như vậy, nói không có áp lực tâm lý là giả.
Đạo diễn Lộ rất coi trọng cảnh này, ông trấn an Nhạc Yên Nhi:
- Cô cứ diễn tốt cảnh của mình là được, coi như đám phóng viên kia không tồn tại là đi, dù sao cũng chuẩn bị tốt hết rồi, những gì truyền thông viết đều là bản thảo đã được thông qua thôi.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, cười nửa đùa nửa thật:
- Đạo diễn Lộ chắc là đang nhắc nhở Tô Phi ha, nhỡ đâu cô ấy lo lắng quá, đâm thật vào tôi thì mạng tôi cũng chẳng còn.
Từ khi Nhạc Yên Nhi biết quan hệ giữa Diệp Thiên Hạ và Tô Phi, cô đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn với cô em mới mười chín tuổi này.
Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, Tô Phi đứng trước tình địch ngày xưa là Diệp Thiên Hạ mà luôn luôn khách khí vừa phải, thậm chí còn nhiều lần nhún nhường, người có thể nhịn được như vậy tuyệt đối không thể khinh thường.
Lại thêm thái độ quái lạ của cô ta dạo gần đây, cô có dự cảm cô ta đang mưu đồ chuyện lớn gì đó.
Vậy nên cô cũng mượn lời nói với đạo diễn để cảnh cáo Tô Phi.
Quả nhiên, đạo diễn cau mày suy nghĩ, sau đó ông quay đầu nói với cô ta:
- Tô Phi, kinh nghiệm của cô ít, hay là lần này dùng diễn viên đóng thế đi, sau đó cô quay bổ sung vài cảnh trên xe là được, không cần tự lái đâu.
Tô Phi nghe xong liền vội đáp:
- Không cần đâu ạ, kỹ thuật lái xe của tôi cũng khá, không cần diễn viên đóng thế đâu, nhất định tôi có thể quay tốt cảnh này.
Tô Phi hiểu rằng đạo diễn Lộ ghét nhất việc dùng diễn viên đóng thế, lần này ông chủ động lên tiếng có nghĩa là cho thấy không yên tâm về mình.
Nếu như bình thường thì thôi, không phải lái xe thì Tô Phi còn rất mừng rỡ vì rảnh việc, thế nhưng hôm nay có giới truyền thông quay chụp, vậy mà ngay cả cảnh quay đơn giản cũng phải dùng đóng thế, chắc chắn họ sẽ không có đánh giá tốt về một người mới như cô ta.
Tuy Âu Duyên Tây chắc chắn sẽ giải quyết tốt những tin tức như vậy giúp Tô Phi, nhưng dạo gần đây gã đã lạnh nhạt với cô ta hơn nhiều, từ khi vào đoàn phim tới nay, thậm chí cả một cuộc điện thoại cũng không chủ động gọi đến, Tô Phi không muốn gây thêm chuyện vào lúc này.
Vậy nên cảnh quay này cô ta không chỉ phải đóng, mà còn phải đóng đến mức không có khuyết điểm.
- Có được không? Cô mới có bằng lái được hai năm thôi, nếu tay lái không vững, đâm người khác bị thương thì sẽ khiến tiến độ của đoàn phim bị chậm lại.
Tô Phi cắn răng:
- Không sao đâu, đạo diễn Lộ.
Đạo diễn xua tay:
- Vậy thử một lần trước đi.
Cảnh quay rất nhanh bắt đầu.
Tiêu Lam kinh hoàng ngăn Ôn Tố Tố lại, nói như van xin:
- Tố Tố, giúp mình với, giúp mình một chút thôi, được không? Giúp cha mình giành được dự án tàu điện ngầm đó đi, nếu không công ty nhà mình phá sản mất.
Ba cậu là thị trưởng mà, chỉ mất một câu nói thôi, cậu giúp mình với.
Trong mắt Ôn Tố Tố là thất vọng, động tác tay cũng trở nên nặng nề.
"Mình cho là chí ít cậu cũng sẽ giải thích với mình về những chuyện cậu làm" Tiêu Lam chột dạ nhưng vẫn cố chống chế:
- Tố Tố, cậu nói gì thế, mình không hiểu.
Chúng ta chẳng phải là bạn tốt nhất à, sao cậu không chịu giúp mình? "Có phải chính cậu đã lấy danh nghĩa của mình, gọi An Nhã tới khu nhà kho bỏ hoang ở phía nam thành phố rồi tìm người cưỡng bức cô ấy không?"
- Mình...
mình...
Sự tình đã được nói rõ ràng như vậy, Tiêu Lam không còn đường để ngụy biện nữa.
Ôn Tố Tố là người trọng tình nghĩa, mắt cô đỏ hoe.
"Có lẽ mình đã nghĩ nhiều, cậu chưa bao giờ coi mình là bạn bè.
Với cậu mà nói, mình là con gái thị trưởng, là con đường để cậu tiếp cận anh Vĩnh Hạo, thế nhưng chưa bao giờ là bạn thân của cậu cả" Biết những việc mình làm đã lộ, Tiêu Lam không thể cãi lại, chỉ đành đánh trống lảng:
- Tố Tố, tình bạn của chúng ta đã kéo dài bao năm như vậy rồi, coi như mình làm chút chuyện sai lầm, cậu cũng sẽ tha thứ cho mình phải không? Cậu giúp mình lần này thôi, chúng mình lại tiếp tục làm bạn được không? Ôn Tố Tố bàng hoàng khi thấy người ta có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy, cô kiên định lắc đầu.
"Về sau cậu đừng tìm mình nữa" Ôn Tố Tố nói xong thì quay đi, cố gắng lờ đi ánh mắt Tiêu Lam dõi theo mình.
Không truy cứu cô ta, đó đã là nhượng bộ lớn nhất của cô.
Tiêu Lam tự nhận bản thân mình đã nhún nhường hết mức để cầu xin Ôn Tố Tố, nhưng khi nhận được kết quả này, ánh mắt cô ta trở nên tàn độc hơn.
Cô ta không đuổi theo Ôn Tố Tố mà đứng yên tại chỗ, hai tay siết thành nắm đấm như đã hạ quyết tâm nào đó.
Trên đường về nhà, Ôn Tố Tố khóc không ngừng, nước mắt chảy xuôi theo gương mặt.
Chuyện cắt đứt quan hệ với Tiêu Lam không phải chuyện mà Ôn Tố Tố muốn làm, cô mất hồn lạc phách đi trên đường nên chẳng hề nhận ra có một chiếc xe con màu trắng không biển số đang lao nhanh về phía mình.
Cho đến khi cô bị đâm, bị hất tung lên, Ôn Tố Tố mới hoảng hốt nhớ tới vẻ mặt của Tiêu Lam, vẻ mặt ấy có thể gọi là "hận".
Thực tế, trong cảnh quay này Tô Phi phải dừng lại ngay trước khi đâm vào Nhạc Yên Nhi, sau đó để cô tự lao vào kính xe, tạo thành cảnh bị đâm, tiếp đó chỉnh sửa hậu kỳ là xong.
Nhưng sau khi đạp phanh, Tô Phi chuyển đổi trạng thái từ căng thẳng thành thư giãn, cô ta bất cẩn nhấn chân phanh làm cho thân xe khựng lại.
Nhạc Yên Nhi vốn có thể rơi xuống đất lại bị hất tung lên, cùi chỏ đập vào cửa kính.
Không biết cú ngã này đau thế nào, thế nhưng khi Nhạc Yên Nhi ngã xuống, mọi người đều thấy kính cửa xe xuất hiện một vết nứt như mạng nhện.
Danh sách chương