Khuôn mặt đang cứng ngắc của giám đốc Lưu lập tức khôi phục như thường.
- Cô Nhạc, cô đừng vội, nếu cô thích đóng phim thì tôi còn rất nhiều, rất nhiều kịch bản, có thể để cô mặc sức mà chọn, mỗi một bộ phim do Hoàn Vũ đầu tư, bất kể là phim truyền hình hay phim điện ảnh, chỉ cần cô muốn, tôi cho cô hết! Nếu cô thích kịch bản khác, tôi có thể bỏ tiền đầu tư cho cô, giúp cô thành sao hạng nhất, để cô thành ảnh hậu, thành Diệp Thiên Hạ thứ hai.
Rốt cuộc thì giám đốc Lưu cũng xé toang tấm mặt nạ nhã nhặn trước đó, trắng trợn nhìn Nhạc Yên Nhi chằm chằm, trong mắt là dục vọng cháy bỏng.
Cô gái trước mắt đẹp quá, ngũ quan tinh xảo lại có vẻ ngạo mạn hiếm thấy trong giới giải trí, dường như những thứ bẩn thỉu đều không thể lọt vào mắt cô, khí chất chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đùa bỡn kia thật sự khiến người ta mong muốn có cô bằng được.
Chỉ nhìn Nhạc Yên Nhi thôi, giám đốc Lưu đã thấy hô hấp dồn dập hơn.
Nhạc Yên Nhi không biết giám đốc Lưu đang nghĩ gì, tuy nhiên cô có thể đoán ra tám, chín phần mười, lập tức càng cảm thấy kinh tởm hơn.
Nhạc Yên Nhi cười khẽ:
- Có lẽ giám đốc Lưu đã hiểu lầm rồi, tôi chỉ là một diễn viên muốn diễn tốt vai của mình thôi chứ không có dã tâm lớn như vậy.
- Cô Nhạc, chúng ta là người đàng hoàng không nói chuyện mờ ám, lần này cô có thể cướp được vai từ tay An Tri Ý cũng tốn không ít sức phải không? So với việc theo người khác thì thà rằng theo tôi, cô nghĩ một chút xem, Hoàn Vũ là công ty giải trí lớn nhất cả nước, tôi lại là giám đốc nghệ thuật của Hoàn Vũ, còn ai có thể có nhiều tài nguyên hơn tôi nữa? Nghe thấy tên An Tri Ý, dù là đã nhẫn nhịn nãy giờ, Nhạc Yên Nhi cũng lộ ra vẻ trào phúng.
- Nếu tôi đoán không sai thì An Tri Ý là người của giám đốc Lưu nhỉ? Giám đốc Lưu chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi lại đột ngột nhắc tới An Tri ý, trong lúc không đề phòng liền nghẹn lời:
- Cô ta...
Nhạc Yên Nhi hiểu rõ trong lòng, chẳng chờ đáp án của giám đốc Lưu cô đã phối hợp nói tiếp:
- Giám đốc Lưu đường đường là giám đốc nghệ thuật của Hoàn Vũ, vậy sao không giúp An Tri Ý giữ được vai nữ phụ số một trong White Lover? Câu hỏi này quá sắc bén, giám đốc lưu nghẹn họng, nhưng gã vốn là người đã từng trải, lập tức có thể khôi phục bình tĩnh, cười ha ha:
- Làm sao An Tri Ý có thể so sánh với cô Nhạc được, cô ta chẳng qua chỉ là món đồ chơi thôi, sao tôi có thể thật sự giúp cô ta.
Nhưng tôi thực sự yêu thích cô Nhạc, chỉ cần cô theo tôi, chắc chắn tôi sẽ dùng hết khả năng để nâng đỡ cô, đừng nói đến White Lover, kể cả những bộ phim được đầu tư hơn thế, tôi cũng cho cô được! Coi mình là đồ đần để lừa gạt đây mà.
Giám đốc Lưu đã có vợ con, ở bên ngôi sao nào trong giới giải trí này mà không phải chỉ để chơi đùa? Sợ rằng trước kia, khi thông đồng với An Tri Ý, ông ta cũng lấy lý do này.
Nhạc Yên Nhi khẽ cười:
- Nếu cô An nghe thấy lời giám đốc Lưu, không biết sẽ đau lòng đến mức nào đây.
Giám đốc Lưu nhìn mỹ nhân cong môi cười, chỉ cảm thấy hồn phách cũng muốn bay mất, làm gì còn tâm trí đâu mà để ý tới vẻ chế giễu của Nhạc Yên Nhi.
Gã cảm thấy Nhạc Yên Nhi không từ chối thẳng thừng có nghĩa là cô đã động lòng, vội vàng nói tiếp:
- Cô Nhạc, tôi cũng đã điều tra qua chuyện trước kia của cô, nghe nói khi học đại học, cô đã phải vay tiền hỗ trợ, chắc hẳn gia cảnh không dư dả gì, người đẹp như cô sao có thể chịu khổ thế được? Tôi biết vậy, thực sự rất đau lòng, đây là chút tấm lòng...
Giám đốc Lưu móc ra một tấm thẻ tín dụng, đặt lên bàn.
- Đây là thẻ phụ của tôi, mỗi tháng có thể tiêu mười vạn, cô Nhạc cầm lấy mà tiêu vặt.
Giám đốc Lưu nói vậy, trên mặt cũng có vẻ đắc ý, tựa hồ cảm thấy mình ra tay hào phóng như thế sẽ có thể trói được Nhạc Yên Nhi ngay.
Nếu không phải duy trì phong độ, có lẽ ông ta đã cười thành tiếng rồi.
Tên họ Lưu này đang đuổi ăn mày à? Mặc dù là người mới nhưng Nhạc Yên Nhi nhận một bộ phim cũng được thanh toán tới mấy chục vạn, càng không phải nói đến chế tác lớn như White Lover, dù chưa thanh toán cát xê nhưng nghe Danny nói cũng phải lên tới mấy trăm vạn.
Một chiếc thẻ mười vạn của giám đốc Lưu mà cũng đòi bao dưỡng mình? Thật sự cho rằng mấy năm đại học mình nghèo nên sẽ hèn sao? Chẳng thèm lá mặt lá trái với giám đốc Lưu nữa, Nhạc Yên Nhi thầm tính toán xem phải tránh khỏi con quỷ háo sắc này thế nào.
Một ý tưởng chợt lóe lên, như nhớ ra gì đó, Nhạc Yên Nhi nhoẻn miệng cười.
Từ khi bước vào phòng, Nhạc Yên Nhi vẫn luôn giữ vẻ lạnh nhạt và nụ cười xa cách, chẳng ngờ bây giờ nở một nụ cười từ đáy lòng, cô càng trở nên rực rỡ chói mắt.
Giám đốc Lưu mừng thầm, cảm thấy có hy vọng.
Chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi lại cười, nói:
- Nhắc mới nhớ, tôi cũng có một tấm thẻ, chi bằng giám đốc Lưu xem giúp tôi.
Sau đó, không chờ đáp lại, cô liền lấy một tấm thẻ đen trong ví ra, đặt trước mặt ông ta.
Nụ cười đắc ý trên mặt giám đốc Lưu lập tức cứng đờ khi thấy tấm thẻ đen kia.
Trên khuôn mặt bóng dầu là ngũ quan cứng ngắc, chứng tỏ giám đốc Lưu đã sắp không chịu nổi.
Dù sao gã cũng là tay già đời, một kẻ đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, chỉ liếc mắt là nhận ra đây là tấm thẻ đen của ngân hàng Thụy Sĩ, chi tiêu không hạn mức.
Loại thẻ này, đừng nói gã không có tư cách xin, ngay cả ở thành phố A này đi nữa, tính ra cũng chỉ không quá hai mươi người có được.
Hai tấm thẻ đặt song song trên bàn, thẻ đen sang trọng mà không phô trương đã khiến tấm thẻ phụ kia càng không đáng giá.
- Cái này...
Trong lòng giám đốc Lưu nặng trĩu, chẳng lẽ sau lưng Nhạc Yên Nhi có người đặc biệt chống lưng thật sao? Nhạc Yên Nhi giả bộ ngây thơ, nhìn gã:
- Sao thế, giám đốc Lưu? Thẻ này có vấn đề gì không? Bắp thịt trên mặt giám đốc Lưu co rút, cười đến khó coi:
- Không biết cô Nhạc có được tấm thẻ này từ đâu? Đừng để bị người ta lừa dấy.
- Đây là thẻ được người nhà cho.
Nhạc Yên Nhi nghĩ thầm rằng Dạ Đình Sâm là chồng trên danh nghĩa của mình, nói người nhà cũng không sai nhỉ.
- Không ngờ gia cảnh cô Nhạc lại tốt như vậy.
Giám đốc Lưu nói.
Đây là chuyện cá nhân của cô, không cần nói rõ ra làm gì.
Nhạc Yên Nhi cười nhạt, cất tấm thẻ đen đi, đứng dậy nói với giám đốc Lưu:
- Cảm ơn giám đốc Lưu đã quan tâm, về sau có gì cần hợp tác, cứ liên hệ trực tiếp với người đại diện của tôi, tôi còn phải về đọc kịch bản, đi trước nhé.
Nói xong, cô rời đi.
Ly nước chanh giám đốc Lưu rót cho cô, từ đầu tới cuối, Nhạc Yên Nhi không hề đụng tới.
Khi giám đốc Lưu về khách sạn, sắc mặt rất khó coi.
An Tri Ý thấy thế thì lòng hơi lo lắng, liền vội vàng hỏi:
- Thế nào? Không thuận lợi à? Vừa nãy đã bị người ta tát vào mặt, giám đốc Lưu đang cảm thấy mất mặt vô cùng, tâm trạng khó chịu, ông ta trợn mắt với An Tri Ý:
- Tin tức của cô có đúng không thế? Nhạc Yên Nhi không có người chống lưng thật hả? An Tri Ý không hiểu lắm nhưng vẫn lập tức trả lời:
- Chắc chắn không có, em hỏi người quen trong phòng truyền thông của Tinh Huy rồi, việc đổi vai lần này đến bản thân Nhạc Yên Nhi còn không biết vì sao, đây không phải là hành động mờ ám gì cả.
- Vậy làm sao cô ta có thể có thẻ đen của ngân hàng Thụy Sĩ?! An Tri Ý nghe thế cũng giật mình, cô ta đảo mắt, nhưng lại bình tĩnh nói:
- Có khi là mấy tấm thẻ giả thôi, em cũng có vài tấm đây.
Giám đốc Lưu xua tay:
- Mặc kệ là thật hay giả, mất hết cả mặt mũi rồi, tôi không chọc đến cô ta làm gì nữa.
An Tri Ý thầm mắng giám đốc Lưu vô dụng nhưng trên mặt lại tươi cười quyến rũ:
- Giám đốc Lưu, đừng nóng mà, cô ta rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt, chúng ta cũng chẳng cần nể mặt làm gì.
Giám đốc Lưu nhíu mày:
- Ý cô là gì? An Tri Ý kề môi vào bên tai giám đốc Lưu, thì thầm một hồi.
Khuôn mặt ông ta dần giãn ra, nở một nụ cười đầy mỡ.
- Cô Nhạc, cô đừng vội, nếu cô thích đóng phim thì tôi còn rất nhiều, rất nhiều kịch bản, có thể để cô mặc sức mà chọn, mỗi một bộ phim do Hoàn Vũ đầu tư, bất kể là phim truyền hình hay phim điện ảnh, chỉ cần cô muốn, tôi cho cô hết! Nếu cô thích kịch bản khác, tôi có thể bỏ tiền đầu tư cho cô, giúp cô thành sao hạng nhất, để cô thành ảnh hậu, thành Diệp Thiên Hạ thứ hai.
Rốt cuộc thì giám đốc Lưu cũng xé toang tấm mặt nạ nhã nhặn trước đó, trắng trợn nhìn Nhạc Yên Nhi chằm chằm, trong mắt là dục vọng cháy bỏng.
Cô gái trước mắt đẹp quá, ngũ quan tinh xảo lại có vẻ ngạo mạn hiếm thấy trong giới giải trí, dường như những thứ bẩn thỉu đều không thể lọt vào mắt cô, khí chất chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đùa bỡn kia thật sự khiến người ta mong muốn có cô bằng được.
Chỉ nhìn Nhạc Yên Nhi thôi, giám đốc Lưu đã thấy hô hấp dồn dập hơn.
Nhạc Yên Nhi không biết giám đốc Lưu đang nghĩ gì, tuy nhiên cô có thể đoán ra tám, chín phần mười, lập tức càng cảm thấy kinh tởm hơn.
Nhạc Yên Nhi cười khẽ:
- Có lẽ giám đốc Lưu đã hiểu lầm rồi, tôi chỉ là một diễn viên muốn diễn tốt vai của mình thôi chứ không có dã tâm lớn như vậy.
- Cô Nhạc, chúng ta là người đàng hoàng không nói chuyện mờ ám, lần này cô có thể cướp được vai từ tay An Tri Ý cũng tốn không ít sức phải không? So với việc theo người khác thì thà rằng theo tôi, cô nghĩ một chút xem, Hoàn Vũ là công ty giải trí lớn nhất cả nước, tôi lại là giám đốc nghệ thuật của Hoàn Vũ, còn ai có thể có nhiều tài nguyên hơn tôi nữa? Nghe thấy tên An Tri Ý, dù là đã nhẫn nhịn nãy giờ, Nhạc Yên Nhi cũng lộ ra vẻ trào phúng.
- Nếu tôi đoán không sai thì An Tri Ý là người của giám đốc Lưu nhỉ? Giám đốc Lưu chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi lại đột ngột nhắc tới An Tri ý, trong lúc không đề phòng liền nghẹn lời:
- Cô ta...
Nhạc Yên Nhi hiểu rõ trong lòng, chẳng chờ đáp án của giám đốc Lưu cô đã phối hợp nói tiếp:
- Giám đốc Lưu đường đường là giám đốc nghệ thuật của Hoàn Vũ, vậy sao không giúp An Tri Ý giữ được vai nữ phụ số một trong White Lover? Câu hỏi này quá sắc bén, giám đốc lưu nghẹn họng, nhưng gã vốn là người đã từng trải, lập tức có thể khôi phục bình tĩnh, cười ha ha:
- Làm sao An Tri Ý có thể so sánh với cô Nhạc được, cô ta chẳng qua chỉ là món đồ chơi thôi, sao tôi có thể thật sự giúp cô ta.
Nhưng tôi thực sự yêu thích cô Nhạc, chỉ cần cô theo tôi, chắc chắn tôi sẽ dùng hết khả năng để nâng đỡ cô, đừng nói đến White Lover, kể cả những bộ phim được đầu tư hơn thế, tôi cũng cho cô được! Coi mình là đồ đần để lừa gạt đây mà.
Giám đốc Lưu đã có vợ con, ở bên ngôi sao nào trong giới giải trí này mà không phải chỉ để chơi đùa? Sợ rằng trước kia, khi thông đồng với An Tri Ý, ông ta cũng lấy lý do này.
Nhạc Yên Nhi khẽ cười:
- Nếu cô An nghe thấy lời giám đốc Lưu, không biết sẽ đau lòng đến mức nào đây.
Giám đốc Lưu nhìn mỹ nhân cong môi cười, chỉ cảm thấy hồn phách cũng muốn bay mất, làm gì còn tâm trí đâu mà để ý tới vẻ chế giễu của Nhạc Yên Nhi.
Gã cảm thấy Nhạc Yên Nhi không từ chối thẳng thừng có nghĩa là cô đã động lòng, vội vàng nói tiếp:
- Cô Nhạc, tôi cũng đã điều tra qua chuyện trước kia của cô, nghe nói khi học đại học, cô đã phải vay tiền hỗ trợ, chắc hẳn gia cảnh không dư dả gì, người đẹp như cô sao có thể chịu khổ thế được? Tôi biết vậy, thực sự rất đau lòng, đây là chút tấm lòng...
Giám đốc Lưu móc ra một tấm thẻ tín dụng, đặt lên bàn.
- Đây là thẻ phụ của tôi, mỗi tháng có thể tiêu mười vạn, cô Nhạc cầm lấy mà tiêu vặt.
Giám đốc Lưu nói vậy, trên mặt cũng có vẻ đắc ý, tựa hồ cảm thấy mình ra tay hào phóng như thế sẽ có thể trói được Nhạc Yên Nhi ngay.
Nếu không phải duy trì phong độ, có lẽ ông ta đã cười thành tiếng rồi.
Tên họ Lưu này đang đuổi ăn mày à? Mặc dù là người mới nhưng Nhạc Yên Nhi nhận một bộ phim cũng được thanh toán tới mấy chục vạn, càng không phải nói đến chế tác lớn như White Lover, dù chưa thanh toán cát xê nhưng nghe Danny nói cũng phải lên tới mấy trăm vạn.
Một chiếc thẻ mười vạn của giám đốc Lưu mà cũng đòi bao dưỡng mình? Thật sự cho rằng mấy năm đại học mình nghèo nên sẽ hèn sao? Chẳng thèm lá mặt lá trái với giám đốc Lưu nữa, Nhạc Yên Nhi thầm tính toán xem phải tránh khỏi con quỷ háo sắc này thế nào.
Một ý tưởng chợt lóe lên, như nhớ ra gì đó, Nhạc Yên Nhi nhoẻn miệng cười.
Từ khi bước vào phòng, Nhạc Yên Nhi vẫn luôn giữ vẻ lạnh nhạt và nụ cười xa cách, chẳng ngờ bây giờ nở một nụ cười từ đáy lòng, cô càng trở nên rực rỡ chói mắt.
Giám đốc Lưu mừng thầm, cảm thấy có hy vọng.
Chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi lại cười, nói:
- Nhắc mới nhớ, tôi cũng có một tấm thẻ, chi bằng giám đốc Lưu xem giúp tôi.
Sau đó, không chờ đáp lại, cô liền lấy một tấm thẻ đen trong ví ra, đặt trước mặt ông ta.
Nụ cười đắc ý trên mặt giám đốc Lưu lập tức cứng đờ khi thấy tấm thẻ đen kia.
Trên khuôn mặt bóng dầu là ngũ quan cứng ngắc, chứng tỏ giám đốc Lưu đã sắp không chịu nổi.
Dù sao gã cũng là tay già đời, một kẻ đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, chỉ liếc mắt là nhận ra đây là tấm thẻ đen của ngân hàng Thụy Sĩ, chi tiêu không hạn mức.
Loại thẻ này, đừng nói gã không có tư cách xin, ngay cả ở thành phố A này đi nữa, tính ra cũng chỉ không quá hai mươi người có được.
Hai tấm thẻ đặt song song trên bàn, thẻ đen sang trọng mà không phô trương đã khiến tấm thẻ phụ kia càng không đáng giá.
- Cái này...
Trong lòng giám đốc Lưu nặng trĩu, chẳng lẽ sau lưng Nhạc Yên Nhi có người đặc biệt chống lưng thật sao? Nhạc Yên Nhi giả bộ ngây thơ, nhìn gã:
- Sao thế, giám đốc Lưu? Thẻ này có vấn đề gì không? Bắp thịt trên mặt giám đốc Lưu co rút, cười đến khó coi:
- Không biết cô Nhạc có được tấm thẻ này từ đâu? Đừng để bị người ta lừa dấy.
- Đây là thẻ được người nhà cho.
Nhạc Yên Nhi nghĩ thầm rằng Dạ Đình Sâm là chồng trên danh nghĩa của mình, nói người nhà cũng không sai nhỉ.
- Không ngờ gia cảnh cô Nhạc lại tốt như vậy.
Giám đốc Lưu nói.
Đây là chuyện cá nhân của cô, không cần nói rõ ra làm gì.
Nhạc Yên Nhi cười nhạt, cất tấm thẻ đen đi, đứng dậy nói với giám đốc Lưu:
- Cảm ơn giám đốc Lưu đã quan tâm, về sau có gì cần hợp tác, cứ liên hệ trực tiếp với người đại diện của tôi, tôi còn phải về đọc kịch bản, đi trước nhé.
Nói xong, cô rời đi.
Ly nước chanh giám đốc Lưu rót cho cô, từ đầu tới cuối, Nhạc Yên Nhi không hề đụng tới.
Khi giám đốc Lưu về khách sạn, sắc mặt rất khó coi.
An Tri Ý thấy thế thì lòng hơi lo lắng, liền vội vàng hỏi:
- Thế nào? Không thuận lợi à? Vừa nãy đã bị người ta tát vào mặt, giám đốc Lưu đang cảm thấy mất mặt vô cùng, tâm trạng khó chịu, ông ta trợn mắt với An Tri Ý:
- Tin tức của cô có đúng không thế? Nhạc Yên Nhi không có người chống lưng thật hả? An Tri Ý không hiểu lắm nhưng vẫn lập tức trả lời:
- Chắc chắn không có, em hỏi người quen trong phòng truyền thông của Tinh Huy rồi, việc đổi vai lần này đến bản thân Nhạc Yên Nhi còn không biết vì sao, đây không phải là hành động mờ ám gì cả.
- Vậy làm sao cô ta có thể có thẻ đen của ngân hàng Thụy Sĩ?! An Tri Ý nghe thế cũng giật mình, cô ta đảo mắt, nhưng lại bình tĩnh nói:
- Có khi là mấy tấm thẻ giả thôi, em cũng có vài tấm đây.
Giám đốc Lưu xua tay:
- Mặc kệ là thật hay giả, mất hết cả mặt mũi rồi, tôi không chọc đến cô ta làm gì nữa.
An Tri Ý thầm mắng giám đốc Lưu vô dụng nhưng trên mặt lại tươi cười quyến rũ:
- Giám đốc Lưu, đừng nóng mà, cô ta rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt, chúng ta cũng chẳng cần nể mặt làm gì.
Giám đốc Lưu nhíu mày:
- Ý cô là gì? An Tri Ý kề môi vào bên tai giám đốc Lưu, thì thầm một hồi.
Khuôn mặt ông ta dần giãn ra, nở một nụ cười đầy mỡ.
Danh sách chương