Nhạc Yên Nhi quay lại xe, việc đầu tiên cô làm là bấm số điện thoại của biệt thự Hoàng Đình.
Quản gia Thẩm rất nhanh đã nghe máy:
- Lúc ra ngoài, sắc mặt thiếu gia rất khó coi.
Dạ Đình Sâm giận mình thật rồi.
Nhận ra điều này, sắc mặt Nhạc Yên Nhi trắng hơn, cô thật sự không biết phải làm gì bây giờ, chỉ có thể hỏi quản gia Thẩm:
- Lúc sáng, tôi...
tôi có hơi kích động, anh ấy giận cũng phải, quản gia Thẩm, ông xem tôi nên nói xin lỗi với anh ấy thế nào? Vừa nghĩ tới Dạ Đình Sâm sẽ nhìn mình bằng ánh mắt lạnh băng vô tình, Nhạc Yên Nhi liền cảm thấy khó chịu.
Thiếu phu nhân chủ động lấy lòng thiếu gia, đây tuyệt đối là tin tức tốt! Quản gia Thẩm hết sức bày mưu tính kế:
- Thiếu phu nhân, thật ra trong lòng thiếu gia rất quan tâm cô, chỉ cần cô tỏ thái độ yếu đuối một chút trước mặt ngài ấy, thiếu gia nhất định sẽ tha thứ cho cô.
- Vậy giờ tôi phải tới công ty tìm anh ấy à? Cô vợ nhỏ mới cưới tới công ty để gặp người chồng đang cáu kỉnh, hình ảnh đáng yêu biết bao!
- Tất nhiên là phải đi rồi! Quản gia Thẩm vừa dứt lời đã thấy mình vội vàng quá, ông sờ mũi, tiếp tục:
- Ừm, nếu cô đồng ý tới là tốt nhất rồi, loại chuyện như vậy thì sớm tốt hơn muộn.
Lát nữa cũng tới giờ cơm trưa, cô có thể mang cơm cho thiếu gia, thiếu gia cảm động thì chắc chắn sẽ không giận nữa.
Nhạc Yên Nhi suy nghĩ một lát, quả thực không còn cách nào tốt hơn, cô mang đồ tới thì hẳn Dạ Đình Sâm sẽ không vứt đi.
Thần Mộc Cuisine là nhà hàng Nhật Bản hàng đầu của thành phố A, trung bình giá cho một người ăn ở đây ít nhất cũng lên tới bốn chữ số, Nhạc Yên Nhi tuyệt đối không nỡ bước chân vào nơi thế này, nhưng để đưa cơm cho Dạ Đình Sâm, cô thực sự không dám qua loa.
Gọi hai phần sashimi, hai phần sushi, chờ đến khi phục vụ mang hóa đơn lên, Nhạc Yên Nhi vẫn khẽ hít sâu.
Bốn nghìn tám trăm tệ...
Quả nhiên, đồ Dạ Đình Sâm thích ăn làm sao có thể bình thường cho được.
Nhạc Yên Nhi nhịn đau thanh toán, cô tự nhủ với mình rằng đừng chọc tới Dạ Đình Sâm, nếu không đây chính là cái giá đau đớn phải trả.
Nhận lấy đồ ăn xong xuôi, Nhạc Yên Nhi lái xe về phía cao ốc Empire State, trụ sở của LN.
Cao ốc Empire State của LN là tòa nhà cao nhất thành phố A, tràn ngập phong cách hiện đại, cũng có thể coi như một cảnh đẹp của thành phố.
Dừng xe xong, Nhạc Yên Nhi cầm đồ ăn bước vào bên trong.
Vừa đi vào cửa, cô đã nhận được nụ cười tiêu chuẩn của lễ tân.
Cô đã làm lễ tân ở trụ sở LN tới ba năm, đây là lần đầu tiên thấy có người chỉ mặt gọi tên muốn tìm chủ tịch.
Lễ tân kín đáo quan sát Nhạc Yên Nhi.
Ừm, đẹp thì đẹp đấy nhưng nghe đâu chủ tịch cũng chẳng thích phụ nữ, hẳn đây không phải vị hôn thê hoặc bạn gái của chủ tịch, mà khí chất của Nhạc Yên Nhi cũng không giống tiểu thư quý tộc hay giới thượng lưu, hẳn cũng không phải người nhà chủ tịch.
Hừ, chẳng biết con nhóc chưa trải mùi đời này ở đâu ra, đoán chừng thân phận của chủ tịch là gì cũng không biết, thế mà cũng dám tới trụ sở của LN chỉ mặt gọi tên đòi gặp chủ tịch, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Nghĩ tới đây, thái độ của lễ tân không tốt như khi nãy nữa, trong mắt cũng có vẻ khinh thường.
- Xin lỗi, lịch hẹn của chủ tịch chúng tôi đã kín cho tới sáu tháng sau, nếu như cô muốn hẹn trước, vậy hãy đưa lý do muốn gặp mặt để đội trợ lý của chủ tịch xét duyệt, sau khi được thông qua, yêu cầu này sẽ đưa tới phòng thư ký phúc thẩm.
Sau lần thông qua thứ hai này sẽ sắp xếp cô vào danh sách hẹn gặp.
Nói tới đây, lễ tân nở một nụ cười giễu cợt:
- Xin hỏi cô có còn câu hỏi nào không? Một quá trình dài ngoằng, Nhạc Yên Nhi nghe xong đầu liền quay quay.
Để gặp Dạ Đình Sâm phải phiền phức thế à? Dưới cái nhìn chăm chú của lễ tân, Nhạc Yên Nhi miễn cưỡng gật đầu:
- Không có gì nữa, tôi biết rồi.
Sau đó, cô xoay người, định rời đi khỏi khu vực lễ tân.
Được rồi, thôi thì về chờ Dạ Đình Sâm đi, không nên quấy rầy công việc của hắn.
Nhạc Yên Nhi chưa đi được hai bước đã nghe thấy giọng lễ tân nói rất rõ ràng, cô ta hừ lạnh một tiếng:
- Thật là không biết tự lượng sức mình, nhà quê chưa thấy việc đời.
Nhạc Yên Nhi vốn định đi rồi nhưng nghe thấy thế thì nổi giận, cô ngừng chân, quay lại phía bàn lễ tân.
Lễ tân không ngờ Nhạc Yên Nhi lại quay về, thái độ lần này không còn tốt như khi nãy nữa, ngay cả nụ cười chuyên nghiệp cũng không buồn giữ lại mà chỉ giương mắt nhìn Nhạc Yên Nhi:
- Còn có việc gì? Nếu như không có việc gì thì đừng chắn ở đây, những người ra vào sảnh chính của Tập đoàn LN chúng tôi đều là người có tiếng tại thành phố A, hạng người như cô ở đây sẽ ảnh hưởng tới hình tượng công ty chúng tôi.
Trào phúng lạnh lẽo rơi vào tai, Nhạc Yên Nhi không thèm nhìn cô ta mà rút di động ra, bấm số của Trần Lạc.
Có thể Trần Lạc đang làm việc, điện thoại mãi không kết nối được.
Lễ tân cảm thấy Nhạc Yên Nhi đang cố ra vẻ, gọi điện thoại còn phải quay lại bàn lễ tân để gọi, cô ta liền trợn ngược mắt, vươn tay định gọi số nội bộ cho bảo an để đưa cô gái này ra ngoài.
Lúc này, điện thoại có người nghe.
Nhạc Yên Nhi lập tức nói:
- A lô, Trần Lạc, tôi là Nhạc Yên Nhi.
Bàn tay đang giơ lên của lễ tân cứng đờ.
Trần Lạc? Trần Lạc nào? Danh sách nhân viên trung tầng trở lên của toàn bộ công ty lễ tân đều có thể đọc trôi chảy, đây là kiến thức cơ bản phải có của một lễ tân, thế nhưng cô ta lục tung ký ức của mình chỉ ra duy nhất một người tên Trần Lạc.
Thư ký đặc biệt của chủ tịch, Trần Lạc.
Hẳn sẽ không phải chứ? Cô ta nếu thật sự quen Trần Lạc thì còn đến gặp lễ tân làm cái quái gì? Để Trần Lạc xuống đây đón chẳng phải hơn à? Chắc chắn là cố tình làm màu! Sắc mặt lễ tân càng khó nhìn, cô nhấn mạnh xuống nút nội tuyến.
- Được.
Cúp máy, ánh mắt lễ tân hiện lên vẻ lạnh lùng đắc ý, chuẩn bị xem trò cười của Nhạc Yên Nhi.
Cô ta thẳng lưng, cố ý lờ Nhạc Yên Nhi đi, tập trung soạn lại tài liệu trong tay mình.
Quản gia Thẩm rất nhanh đã nghe máy:
- Alo, xin chào.
- Quản gia Thẩm, tôi đây.
- Thiếu phu nhân, chào cô.
Cô quên không mang thứ gì theo à? - Không không.
- Chỉ là...
Dạ Đình Sâm bây giờ có còn ở nhà không? - Thiếu gia đã tới công ty rồi.
- Lúc ra ngoài, sắc mặt thiếu gia rất khó coi.
Dạ Đình Sâm giận mình thật rồi.
Nhận ra điều này, sắc mặt Nhạc Yên Nhi trắng hơn, cô thật sự không biết phải làm gì bây giờ, chỉ có thể hỏi quản gia Thẩm:
- Lúc sáng, tôi...
tôi có hơi kích động, anh ấy giận cũng phải, quản gia Thẩm, ông xem tôi nên nói xin lỗi với anh ấy thế nào? Vừa nghĩ tới Dạ Đình Sâm sẽ nhìn mình bằng ánh mắt lạnh băng vô tình, Nhạc Yên Nhi liền cảm thấy khó chịu.
Thiếu phu nhân chủ động lấy lòng thiếu gia, đây tuyệt đối là tin tức tốt! Quản gia Thẩm hết sức bày mưu tính kế:
- Thiếu phu nhân, thật ra trong lòng thiếu gia rất quan tâm cô, chỉ cần cô tỏ thái độ yếu đuối một chút trước mặt ngài ấy, thiếu gia nhất định sẽ tha thứ cho cô.
- Vậy giờ tôi phải tới công ty tìm anh ấy à? Cô vợ nhỏ mới cưới tới công ty để gặp người chồng đang cáu kỉnh, hình ảnh đáng yêu biết bao!
- Tất nhiên là phải đi rồi! Quản gia Thẩm vừa dứt lời đã thấy mình vội vàng quá, ông sờ mũi, tiếp tục:
- Ừm, nếu cô đồng ý tới là tốt nhất rồi, loại chuyện như vậy thì sớm tốt hơn muộn.
Lát nữa cũng tới giờ cơm trưa, cô có thể mang cơm cho thiếu gia, thiếu gia cảm động thì chắc chắn sẽ không giận nữa.
Nhạc Yên Nhi suy nghĩ một lát, quả thực không còn cách nào tốt hơn, cô mang đồ tới thì hẳn Dạ Đình Sâm sẽ không vứt đi.
- Dạ Đình Sâm thích ăn gì ạ?
- Thiếu gia thích nhất là sashimi của Thần Mộc Cuisine, cô có thể tới đó mua một phần.
- Được, tôi sẽ đi ngay.
Thần Mộc Cuisine là nhà hàng Nhật Bản hàng đầu của thành phố A, trung bình giá cho một người ăn ở đây ít nhất cũng lên tới bốn chữ số, Nhạc Yên Nhi tuyệt đối không nỡ bước chân vào nơi thế này, nhưng để đưa cơm cho Dạ Đình Sâm, cô thực sự không dám qua loa.
Gọi hai phần sashimi, hai phần sushi, chờ đến khi phục vụ mang hóa đơn lên, Nhạc Yên Nhi vẫn khẽ hít sâu.
Bốn nghìn tám trăm tệ...
Quả nhiên, đồ Dạ Đình Sâm thích ăn làm sao có thể bình thường cho được.
Nhạc Yên Nhi nhịn đau thanh toán, cô tự nhủ với mình rằng đừng chọc tới Dạ Đình Sâm, nếu không đây chính là cái giá đau đớn phải trả.
Nhận lấy đồ ăn xong xuôi, Nhạc Yên Nhi lái xe về phía cao ốc Empire State, trụ sở của LN.
Cao ốc Empire State của LN là tòa nhà cao nhất thành phố A, tràn ngập phong cách hiện đại, cũng có thể coi như một cảnh đẹp của thành phố.
Dừng xe xong, Nhạc Yên Nhi cầm đồ ăn bước vào bên trong.
Vừa đi vào cửa, cô đã nhận được nụ cười tiêu chuẩn của lễ tân.
- Xin chào, xin hỏi cô tìm ai ạ?
- Tôi tìm Dạ Đình Sâm.
Cô đã làm lễ tân ở trụ sở LN tới ba năm, đây là lần đầu tiên thấy có người chỉ mặt gọi tên muốn tìm chủ tịch.
Lễ tân kín đáo quan sát Nhạc Yên Nhi.
Ừm, đẹp thì đẹp đấy nhưng nghe đâu chủ tịch cũng chẳng thích phụ nữ, hẳn đây không phải vị hôn thê hoặc bạn gái của chủ tịch, mà khí chất của Nhạc Yên Nhi cũng không giống tiểu thư quý tộc hay giới thượng lưu, hẳn cũng không phải người nhà chủ tịch.
- Xin hỏi cô là?
- Tôi là Nhạc Yên Nhi.
- Xin hỏi đây là cuộc gặp tư nhân hay cuộc gặp đại diện công ty ạ?
- Gặp gỡ tư nhân.
Hừ, chẳng biết con nhóc chưa trải mùi đời này ở đâu ra, đoán chừng thân phận của chủ tịch là gì cũng không biết, thế mà cũng dám tới trụ sở của LN chỉ mặt gọi tên đòi gặp chủ tịch, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Nghĩ tới đây, thái độ của lễ tân không tốt như khi nãy nữa, trong mắt cũng có vẻ khinh thường.
- Xin lỗi, lịch hẹn của chủ tịch chúng tôi đã kín cho tới sáu tháng sau, nếu như cô muốn hẹn trước, vậy hãy đưa lý do muốn gặp mặt để đội trợ lý của chủ tịch xét duyệt, sau khi được thông qua, yêu cầu này sẽ đưa tới phòng thư ký phúc thẩm.
Sau lần thông qua thứ hai này sẽ sắp xếp cô vào danh sách hẹn gặp.
Nói tới đây, lễ tân nở một nụ cười giễu cợt:
- Xin hỏi cô có còn câu hỏi nào không? Một quá trình dài ngoằng, Nhạc Yên Nhi nghe xong đầu liền quay quay.
Để gặp Dạ Đình Sâm phải phiền phức thế à? Dưới cái nhìn chăm chú của lễ tân, Nhạc Yên Nhi miễn cưỡng gật đầu:
- Không có gì nữa, tôi biết rồi.
Sau đó, cô xoay người, định rời đi khỏi khu vực lễ tân.
Được rồi, thôi thì về chờ Dạ Đình Sâm đi, không nên quấy rầy công việc của hắn.
Nhạc Yên Nhi chưa đi được hai bước đã nghe thấy giọng lễ tân nói rất rõ ràng, cô ta hừ lạnh một tiếng:
- Thật là không biết tự lượng sức mình, nhà quê chưa thấy việc đời.
Nhạc Yên Nhi vốn định đi rồi nhưng nghe thấy thế thì nổi giận, cô ngừng chân, quay lại phía bàn lễ tân.
Lễ tân không ngờ Nhạc Yên Nhi lại quay về, thái độ lần này không còn tốt như khi nãy nữa, ngay cả nụ cười chuyên nghiệp cũng không buồn giữ lại mà chỉ giương mắt nhìn Nhạc Yên Nhi:
- Còn có việc gì? Nếu như không có việc gì thì đừng chắn ở đây, những người ra vào sảnh chính của Tập đoàn LN chúng tôi đều là người có tiếng tại thành phố A, hạng người như cô ở đây sẽ ảnh hưởng tới hình tượng công ty chúng tôi.
Trào phúng lạnh lẽo rơi vào tai, Nhạc Yên Nhi không thèm nhìn cô ta mà rút di động ra, bấm số của Trần Lạc.
Có thể Trần Lạc đang làm việc, điện thoại mãi không kết nối được.
Lễ tân cảm thấy Nhạc Yên Nhi đang cố ra vẻ, gọi điện thoại còn phải quay lại bàn lễ tân để gọi, cô ta liền trợn ngược mắt, vươn tay định gọi số nội bộ cho bảo an để đưa cô gái này ra ngoài.
Lúc này, điện thoại có người nghe.
Nhạc Yên Nhi lập tức nói:
- A lô, Trần Lạc, tôi là Nhạc Yên Nhi.
Bàn tay đang giơ lên của lễ tân cứng đờ.
Trần Lạc? Trần Lạc nào? Danh sách nhân viên trung tầng trở lên của toàn bộ công ty lễ tân đều có thể đọc trôi chảy, đây là kiến thức cơ bản phải có của một lễ tân, thế nhưng cô ta lục tung ký ức của mình chỉ ra duy nhất một người tên Trần Lạc.
Thư ký đặc biệt của chủ tịch, Trần Lạc.
Hẳn sẽ không phải chứ? Cô ta nếu thật sự quen Trần Lạc thì còn đến gặp lễ tân làm cái quái gì? Để Trần Lạc xuống đây đón chẳng phải hơn à? Chắc chắn là cố tình làm màu! Sắc mặt lễ tân càng khó nhìn, cô nhấn mạnh xuống nút nội tuyến.
- Phòng an ninh đây, mời nói.
- Có một cô gái ở quầy lễ tân đang yêu cầu gặp chủ tịch, nhất định không chịu đi, tôi sợ cô ấy ở
- Được.
Cúp máy, ánh mắt lễ tân hiện lên vẻ lạnh lùng đắc ý, chuẩn bị xem trò cười của Nhạc Yên Nhi.
Cô ta thẳng lưng, cố ý lờ Nhạc Yên Nhi đi, tập trung soạn lại tài liệu trong tay mình.
Danh sách chương