Trên tầng 30 cao ốc Empire State của LN, cả tầng chỉ có một gian phòng duy nhất, phòng chủ tịch.

Trần Lạc dẫn Nhạc Yên Nhi lên trên tầng 30.

Lúc mở cửa văn phòng, Nhạc Yên Nhi nhìn xung quanh một lượt cũng không thấy Dạ Đình Sâm đâu.

- Phu nhân, chủ tịch đang họp, cô chờ trong văn phòng một lát nhé.

Thấy không còn cách nào khác, Nhạc Yên Nhi gật đầu rồi đi vào trong.

Trần Lạc còn có việc nên báo lại một tiếng rồi cũng đi ra ngoài.

Phòng làm việc của Dạ Đình Sâm cũng giống hệt phong cách của hắn, nhanh gọn tiện dụng, cả căn phòng được kết hợp giữa hai màu cơ bản đen trắng.

Giá sách, bàn làm việc, các đồ dùng trên bàn đều là những vật đơn giản nhưng sang trọng, không có một thứ trang trí dư thừa nào.

Nhạc Yên Nhi nhàn nhã dạo quanh phòng ngắm nghía, bỗng cô chú ý tới tập hồ sơ đang mở trên bàn.

Hình ảnh trong hồ sơ đập vào mắt cô, nhìn có vẻ rất quen.

Ánh mắt của cô bị tấm ảnh kia thu hút, cô vươn tay cầm tập hồ sơ lên, nhìn kỹ mới phát hiện đây chính là tấm hình về quá khứ đen tối của An Tri Ý mới bị đưa lên weibo hôm nay xong Sao Dạ Đình Sâm lại có tấm hình này? Nhạc Yên Nhi lại giở một trang khác ra xem thì phát hiện mấy trang sau cũng là tư liệu về An Trí Ý, phía sau còn có bản kế hoạch tỉ mỉ về phương diện tiếp cận truyền thông.

Phương án đảo ngược thanh danh cho Nhạc Yên Nhi cùng với kế hoạch di dời sự chú ý đến kẻ khác.

Bản kế hoạch này khá tỉ mỉ, xem ra là của một người chuyên nghiệp viết, mà điều khiến Nhạc Yên Nhi giật mình hơn chính là những ghi chú bằng bút máy bên cạnh.

Hàng chữ viết tháu nhưng vẫn bay bổng đúng là của Dạ Đình Sâm.

Nhìn thấy mấy chữ này, trong lòng Nhạc Yên Nhi khó nén xót xa.

Cô nhớ tới đêm hôm qua, quản gia có nói Dạ Đình Sâm phải tăng ca mãi đến khuya mới về.

Rồi lại nghĩ tới hướng đi đảo ngược hoàn toàn của dư luận trên mạng ngày hôm nay.

Thì ra tất cả mọi chuyện đều do Dạ Đình Sâm làm.

Thì ra sau lưng cô hắn đã âm thầm làm nhiều chuyện như thế.

Sáng hôm nay cô trách mắng hắn quá đáng như vậy nhưng hắn cũng không hề giải thích.

Từ sau khi mẹ mất chỉ có Lâm Đông Lục đối xử tốt với cô mà thôi, nhưng giữa cô và Lâm Đông Lục là quan hệ người yêu, đối đãi với nhau như thế cũng là đương nhiên.

Còn giữa cô và Dạ Đình Sâm chẳng qua chỉ một cuộc giao dịch sòng phẳng, thế mà hắn lại giúp cô hết lần này đến lần khác, còn làm nhiều chuyện như thế vì cô.

Chỗ cứng rắn trong lòng Nhạc Yên Nhi dường như cũng mềm xuống.

Đang lúc Nhạc Yên Nhi cảm xúc hỗn loạn thì cửa phòng "cạch" một tiếng rồi mở ra.

Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu, không cẩn thận nhìn thẳng vào mắt Dạ Đình Sâm đang bước vào.

Dạ Đình Sâm vừa đi vừa nghe thư ký báo cáo, hắn nhíu mày, trong mắt đều là ánh sáng lạnh như băng.

Có vẻ không ngờ sẽ thấy Nhạc Yên Nhi trong phòng làm việc, trên mặt hắn xuất hiện vẻ kinh ngạc hiếm thấy, nhưng thoắt cái lại trở lại xa cách như bình thường.

- Sao em lại tới đây? Giọng nói thản nhiên, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, giống như bình thường vẫn nói chuyện với Nhạc Yên Nhi.

Nhưng thư ký bên cạnh hắn thì ngẩn ra.

Thế này cũng quá rõ ràng đi, trước khi mở cửa chủ tịch lạnh đến mức có thể đông chết người khác, thế mà sau khi nhìn thấy cô gái trong phòng thì liền có dấu hiệu ấm trở lại.

Tuy loại núi băng như chủ tịch dù có tăng nhiệt độ thì cũng còn lạnh hơn người bình thường, nhưng lúc này là thời điểm thư ký đã làm việc ba năm ở LN thấy chủ tịch nhẹ nhàng nhất.

Trong lòng thư ký thầm suy đoán, rốt cuộc cô gái này là ai? Nhạc Yên Nhi vẫn chưa bỏ tập hồ sơ trong tay xuống, bị bắt gặp tại trận thế này, cô theo bản năng giấu nó ra sau lưng.

Sau lại thấy làm vậy càng giống như có tật giật mình bèn ngại ngùng lấy hồ sơ đặt lên bàn.

- Tôi...

tôi chỉ tiện đường qua đây nhìn xem một chút thôi.

Buổi sáng còn đùng đùng nổi giận với hắn, Nhạc Yên Nhi không thể muối mặt xin lỗi liền được nên đành phải trợn mắt nói dối.

Dạ Đình Sâm mới sáng sớm đã bị mắng một trận tối tăm mặt mày, quả thực hắn rất tức giận, mấy lời nói đó của Nhạc Yên Nhi đã gạt bỏ toàn bộ ý tốt của hắn.

Thế nhưng lúc này thấy Nhạc Yên Nhi trong văn phòng, không biết tại sao nhìn đôi mắt hạnh xoay hết hướng nọ đến hướng kia cũng không chịu nhìn thẳng vào mình, bộ dáng chột dạ của cô lại làm Dạ Đình Sâm cảm thấy đáng yêu vô cùng, những ấm ức trong lòng cũng lập tức tan thành mây khói.

Cô gái này không ngờ lại có khả năng làm tâm tình hắn dao động đến thế.

Nhạc Yên Nhi thấy Dạ Đình Sâm mãi không nói gì, nghĩ hắn vẫn còn đang giận mình, lại nhớ đến những lời cô nói hồi sáng, quả thật rất quá đáng nên trong lòng có phần sốt ruột.

  • Dạ Đình Sâm, tôi...
  • Đi ra ngoài.
Giọng nói của Dạ Đình Sâm lạnh như băng.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì trong lòng trở nên nặng nề, quả nhiên hắn vẫn còn tức giận, giận đến mức không muốn nhìn thấy cô nữa rồi.

Cô cắn môi, cúi đầu chuẩn bị đi ra ngoài.

Dạ Đình Sâm lại nói tiếp:

- Anh không nghe thấy tôi nói gì sao? Hay việc hôm nay làm xong hết rồi? Lời này rõ ràng là đang nói với thư ký bên cạnh.

Thư ký sững sở ngẩng đầu:

- Nhưng mà chủ tịch, kế hoạch vừa rồi còn chưa báo cáo xong ạ… Trong mắt Dạ Đình Sâm lóe lên vẻ mất kiên nhẫn.

Hắn chỉ muốn đám người rảnh rỗi này lăn ra thật xa, sau đó mới hỏi Nhạc Yên Nhi sao lại đến Empire States, thế mào tên thư ký này lại không hiểu chuyện như vậy.

- Vậy anh làm thành báo cáo trên giấy, trước giờ tan làm hôm nay phải giao.

Cho dù thư ký có ngốc đến đâu cũng đã rõ, lúc này chủ tịch không muốn nhìn thấy anh ta nữa, đã thế anh ta còn cố thể hiện thì chẳng phải thiếu đòn sao.

Bởi vì sự ngu xuẩn của bản thân mà lượng công việc tăng lên nhiều như thế, thư ký ở trong lòng không nhịn được chảy nước mắt ròng ròng.

- Vâng vâng, tôi đi làm ngay đây.

Thư ký không dám nói thêm lời nào, vội vàng trả lời rồi xoay người bước ra ngoài, trước khi rời khỏi đây vẫn không quên đóng cửa lại.

Thư ký vừa đi thì trong phòng cũng yên tĩnh trở lại.

Dạ Đình Sâm đứng trước mặt Nhạc Yên Nhi, khác với ánh mắt tránh né của người đối diện, đôi mắt của hắn không e dè nhìn thẳng vào cô.

- Sao cô lại tới đây? Dạ Đình Sâm nói chuyện chưa bao giờ lặp lại lần thứ hai, nhưng đối với Nhạc Yên Nhi hắn dường như luôn rất kiên nhẫn.

Dù sao cũng đã đến rồi, có gì phải sợ chứ, Nhạc Yên Nhi cắn răng cầm hộp cơm trưa để lên bàn rồi nói:

- Tôi tiện đường đưa cơm trưa cho anh chứ gì nữa.

Dạ Đình Sâm nhướng mày:

- Tiện đường sao? Cao ốc Empire States nằm trên khu phố đắt nhất của thành phố A, tấc đất tấc vàng, vốn là nơi yên tĩnh nhất trong thành phố nhộn nhịp, người bình thường sẽ không đi qua chỗ này, không biết Nhạc Yên Nhi tiện đường nào mà lại đi qua đây.

Thư ký đã đi rồi nên Nhạc Yên Nhi cũng không mất tự nhiên như vừa nãy nữa, chuyện sáng nay là do cô không đúng, cô nên nhận sai xin lỗi hắn đàng hoàng mới phải, tránh né mãi cũng chẳng ra sao.

Nghĩ thế, Nhạc Yên Nhi ngược lại bình tĩnh hơn nhiều.

- Dạ Đình Sâm, tôi muốn xin lỗi anh, sáng nay tôi vô cớ nổi giận với anh, còn nói những lời quá đáng như thế, thật sự xin lỗi anh.

Cho dù thông minh như Dạ Đình Sâm cũng không ngờ được Nhạc Yên Nhi sẽ nói những lời này, trong mắt không khỏi gợn sóng.

- Chuyện cô muốn nói chỉ có vậy thôi à? Nhạc Yên Nhi lắc đầu, đáp:

- Không phải.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện