----
“Cậu còn có chuyện gì sao?” Trình Ly hít một hơi thật sâu, có chút bất đắc dĩ với thái độ chậm chạp của người bạn này.
Có thể nói một lần cho xong được không.
Anh như vậy khiến tim cô đập thình thịch không ngừng.
Dung Kỳ liếc nhìn cô một cái, dùng giọng điệu lãnh đạm hỏi:
"Cân nhắc thì có thể, nhưng chờ tôi suy nghĩ kỹ đã, làm thế nào để báo cho cậu biết?"
Báo cho cô biết? Anh tưởng đây là tuyển dụng nhân sự à, cô Trình Ly, xin chúc mừng, cô đã phỏng vấn thành công cho vị trí người hẹn hò với anh Dung Kỳ.
Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, lúc này Trình Ly mới nhớ tới một chuyện quan trọng nhất.
Cô lấy điện thoại di động ra, chủ động nói: "Nếu không thì chúng ta thêm WeChat trước, cậu cứ suy nghĩ kỹ."
"Còn nữa, không phải tôi từng nói sẽ mời cậu ăn cơm sao, cậu cứ suy nghĩ đi, tôi sẽ sắp xếp thời gian và địa điểm."
Dù nói thế nào thì cô cũng nên thêm WeChat Dung Kỳ, chuyện mời một bữa thì cô còn nhiều cơ hội.
Dung Kỳ thản nhiên nói: "Cậu rất chu đáo."
Cũng không phải như vậy.
Trước kia đều là người khác theo đuổi cô, có khi nào cô phải làm chuyện này đâu.
Nhưng cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, mặt mày tuấn tú, lông mày đậm, dưới ánh sáng như phủ thêm hào quang làm cô cảm thấy say mê.
Không thể không nói dáng vẻ của Dung Kỳ rất hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Đáng tiếc khi còn đi học, cô bị Lăng nữ sĩ quản rất nghiêm khắc nên cô cũng không có hứng thú yêu sớm.
Trong trường học, khi những cô gái khác điên cuồng vì ngoại hình và thành tích của Dung Kỳ, cô cũng chỉ coi anh như một người bạn cùng lớp bình thường.
Dung Kỳ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của cô, nhưng không trả lời ngay.
Chỉ nở một nụ cười khó hiểu.
Trình Ly có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: "Cũng không thể dùng bồ câu đưa thư được."
Rất nhanh, cô kịp nhận ra:
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không đưa WeChat của cậu cho người khác."
Với thân phận hiện tại của Dung Kỳ, đúng là có rất nhiều người muốn lấy WeChat của anh.
"Mở WeChat."
Trình Ly nghe theo lời anh, mở WeChat ra, nhưng ngay lúc cô định mở mã QR thì anh đột nhiên nói:
"Không có cái này."
A…
Chẳng lẽ anh muốn mở mã QR, để cô quét?
Cũng được, Trình Ly vừa định mở ra để quét lại.
Lần này, Dung Kỳ không thể nhịn được mà nói ra:
"Danh sách liên lạc."
Trình Ly ngạc nhiên ngẩng đầu, mặc dù có chút khó hiểu nhưng vẫn làm theo.
"Lướt xuống."
Vì vậy, cô cứ từ từ lướt xuống, nhưng càng lướt, trong lòng cô càng cảm thấy bất an.
Cảm giác có cái gì đó sai sai.
Mãi đến khi cô trượt đến chữ T, Dung Kỳ mới mở miệng: "Dừng lại."
Trình Ly dừng lại, ngón tay thon dài của đối phương chạm lên màn hình điện thoại của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn tên của một người dùng WeChat có biệt danh là "Thiên Lý".
Giọng nói trầm tĩnh của anh từ trên đỉnh đầu vang lên: "Đây là WeChat của tôi."
Trình Ly: "..."
“Cậu còn có chuyện gì sao?” Trình Ly hít một hơi thật sâu, có chút bất đắc dĩ với thái độ chậm chạp của người bạn này.
Có thể nói một lần cho xong được không.
Anh như vậy khiến tim cô đập thình thịch không ngừng.
Dung Kỳ liếc nhìn cô một cái, dùng giọng điệu lãnh đạm hỏi:
"Cân nhắc thì có thể, nhưng chờ tôi suy nghĩ kỹ đã, làm thế nào để báo cho cậu biết?"
Báo cho cô biết? Anh tưởng đây là tuyển dụng nhân sự à, cô Trình Ly, xin chúc mừng, cô đã phỏng vấn thành công cho vị trí người hẹn hò với anh Dung Kỳ.
Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, lúc này Trình Ly mới nhớ tới một chuyện quan trọng nhất.
Cô lấy điện thoại di động ra, chủ động nói: "Nếu không thì chúng ta thêm WeChat trước, cậu cứ suy nghĩ kỹ."
"Còn nữa, không phải tôi từng nói sẽ mời cậu ăn cơm sao, cậu cứ suy nghĩ đi, tôi sẽ sắp xếp thời gian và địa điểm."
Dù nói thế nào thì cô cũng nên thêm WeChat Dung Kỳ, chuyện mời một bữa thì cô còn nhiều cơ hội.
Dung Kỳ thản nhiên nói: "Cậu rất chu đáo."
Cũng không phải như vậy.
Trước kia đều là người khác theo đuổi cô, có khi nào cô phải làm chuyện này đâu.
Nhưng cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, mặt mày tuấn tú, lông mày đậm, dưới ánh sáng như phủ thêm hào quang làm cô cảm thấy say mê.
Không thể không nói dáng vẻ của Dung Kỳ rất hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Đáng tiếc khi còn đi học, cô bị Lăng nữ sĩ quản rất nghiêm khắc nên cô cũng không có hứng thú yêu sớm.
Trong trường học, khi những cô gái khác điên cuồng vì ngoại hình và thành tích của Dung Kỳ, cô cũng chỉ coi anh như một người bạn cùng lớp bình thường.
Dung Kỳ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của cô, nhưng không trả lời ngay.
Chỉ nở một nụ cười khó hiểu.
Trình Ly có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: "Cũng không thể dùng bồ câu đưa thư được."
Rất nhanh, cô kịp nhận ra:
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không đưa WeChat của cậu cho người khác."
Với thân phận hiện tại của Dung Kỳ, đúng là có rất nhiều người muốn lấy WeChat của anh.
"Mở WeChat."
Trình Ly nghe theo lời anh, mở WeChat ra, nhưng ngay lúc cô định mở mã QR thì anh đột nhiên nói:
"Không có cái này."
A…
Chẳng lẽ anh muốn mở mã QR, để cô quét?
Cũng được, Trình Ly vừa định mở ra để quét lại.
Lần này, Dung Kỳ không thể nhịn được mà nói ra:
"Danh sách liên lạc."
Trình Ly ngạc nhiên ngẩng đầu, mặc dù có chút khó hiểu nhưng vẫn làm theo.
"Lướt xuống."
Vì vậy, cô cứ từ từ lướt xuống, nhưng càng lướt, trong lòng cô càng cảm thấy bất an.
Cảm giác có cái gì đó sai sai.
Mãi đến khi cô trượt đến chữ T, Dung Kỳ mới mở miệng: "Dừng lại."
Trình Ly dừng lại, ngón tay thon dài của đối phương chạm lên màn hình điện thoại của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn tên của một người dùng WeChat có biệt danh là "Thiên Lý".
Giọng nói trầm tĩnh của anh từ trên đỉnh đầu vang lên: "Đây là WeChat của tôi."
Trình Ly: "..."
Danh sách chương