----

Nữ sinh trung học bình thường luôn có khoảng thời gian mặt xám mày tro đáng xấu hổ, nhưng cô thì không, cô sinh ra đã trắng trẻo, mặt mũi thì thanh lệ, đẹp vô cùng, từ trước đến nay luôn là hoa hậu giảng đường, dù cho bây giờ đã đi làm thì cũng đảm nhận gương mặt đại diện cho công ty.

Trình Ly liếc mắt nhìn Mạnh Nguyên Ca, cứ như vừa nghe một trò đùa siêu hài:

"Cậu nghĩ phú ông như cậu ta mà chưa từng được thấy người đẹp à?"

"Cũng đúng, chắc cậu ta đã từng gặp không ít những nữ minh tinh trong giới giải trí rồi."

Mạnh Nguyên Ca liếc nhìn một cái, thay đổi suy nghĩ:

"Nhưng tớ nghĩ cậu không hề thua kém mấy nữ minh tinh đâu."

Trình Ly: "Cảm ơn, thật ra cậu không cần dùng bộ lọc to cỡ vậy với tớ đâu."

Hai người trò chuyện một hồi, bầu không khí ngột ngạt đau khổ lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.

Nhưng sau khi Mạnh Nguyên Ca uống hai ngụm rượu, cô vẫn chưa từ bỏ ý định:

"Cậu nghĩ nếu tớ dùng thân phận bạn cùng cấp ba để mời phỏng vấn cậu ta thì cậu ta có đồng ý không?"

"Cậu không biết hiện tại cậu ta nổi tiếng cỡ nào sao, vẻ ngoài đẹp trai lại còn nổi tiếng, mỗi cuộc phỏng vấn của cậu ta đều là một cú hit với công chúng, lượt xem và lượt đăng lại đều cực cực cực cao, nếu mà tớ hẹn được cậu ta thì năm nay không cần phải buồn rầu về KPI nữa rồi."

"Nhưng tiếc là cậu ta siêu lạnh lùng, một năm chẳng có nổi một bài phỏng vấn nào."

Trình Ly không đả kích cô, nhanh chóng động viên: "Hay là cậu thử xem."



"Cũng được."

Mạnh Nguyên Ca nói rồi đứng dậy.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Trình Ly, Mạnh Nguyên Ca mới nhớ ra mục đích xuất hiện ở đây tối nay, là để an ủi cục cưng của cô bị cắm sừng, sao có thể vì chuyện công việc mà xem nhẹ chị em của mình được.

"Quên đi quên đi, không cần phải nóng vội, bọn mình chửi thằng chó Hứa Ký Hành kia trước đã."

Trình Ly vui vẻ cười khúc khích.

Đây là lần đầu tiên cô nở nụ cười trong tối nay.

Mạnh Nguyên Ca thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

"Xem ra thằng chó kia không đáng nhỉ, vẫn là nói chuyện phiếm vui hơn nhiều."

Nói đến đây, dường như có một suy nghĩ gây sốc nào đó lóe lên trong đầu cô.

"Cục cưng, cậu nói xem, nếu cậu tóm được người đàn ông như Dung Kỳ, chẳng phải là đã vả mặt Hứa Kỳ Hành bảy bảy bốn mươi chín lần rồi sao."

Mạnh Nguyên Ca càng nghĩ càng thấy ý tưởng này hay ho, cô tưởng tượng viễn cảnh trong tương lai, rồi miêu tả cho Trình Ly:

"Đến lúc đó, cậu ôm cánh tay của Dung Kỳ, đi tới trước mặt cặp đôi chó má kia, cậu sẽ hếch cằm lên nói một câu, anh đúng là chỉ xứng với loại phụ nữ này, còn tôi xứng đáng với người đàn ông tốt đẹp nhất."

Lần này Trình Ly thật sự không nhịn được, vừa uống hớp rượu liền bị sặc ho khù khụ.

Không hiểu vì sao mà khóe mắt cô lại lướt qua phía bên kia.

Lúc này Dung Kỳ ngồi trên ghế, hướng của anh đối diện Trình Ly.



Có lẽ là do trùng hợp, khi cô nhìn qua thì người đối diện cũng ngước mắt nhìn lại.

Chạm phải gương mặt lạnh lẽo của anh, Trình Ly chột dạ dời mắt đi chỗ khác, cô rất sợ đối phương nhận ra mình đang bàn về mấy thứ bừa bãi không đáng tin với cô bạn thân.

"Trình độ nói nhảm của cậu có thể khiến người ta đi kiện được rồi đấy."

Trình Ly nói khẽ.

Người đàn ông đối diện Dùng Kỳ thấy cuối cùng cậu cũng ngẩng mặt lên khỏi màn hình điện thoại thì vô cùng kinh ngạc:

"Thì ra là cậu cũng có thể dời mắt khỏi điện thoại à."

"Nếu không phải vì cậu thì tôi đã có thể dùng máy tính xử lý công việc luôn rồi."

Nếu không phải vì đối phương nói cái gì mà đêm nay là đêm Thất Tịch, khắp nơi ai cũng ngược chó độc thân nên không muốn uống rượu một mình.

Nếu không phải vì bạn mình cứ nhất quyết rủ đi thì giờ này Dung Kỳ vẫn còn đang tăng ca ở công ty.

"Cậu vừa nhìn ai thế?" Tưởng Triết tò mò quay đầu lại, thấy Trình Ly đang ngồi cách đó không xa:

"Cô gái đó đẹp ghê, cậu quen à?"

Sau đó cậu ta lại trêu chọc:

"Đâu phải cậu chưa từng gặp được người đẹp đâu, trong lòng cậu chỉ có code thôi."

Dung Kỳ lườm cậu ta, gằn từng chữ: "Liên quan gì tới cậu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện