“Phanh phanh phanh”

Tiếng đập cửa có tiết tấu không ngừng vang lên, không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm. Sẽ không phiền lòng, làm lòng người an tâm.

Tạ Miêu tỉnh táo lại, uể oải mà mặc tốt quần áo, ra cửa. Cô thật sự không có tinh thần đi chăm sóc bản thân.

Cửa lớn mở ra, một khuôn mặt kiên cường khí thế bức người tiến vòa mắt.

Người tới mũi cao thẳng, mắt thâm thúy, mày kiếm, môi mỏng sắc bén, mắt phượng đen nhánh sâu thẳm, đầu đinh càng làm cả người oai hùng.

Đối diện người hình thẳng tắp đĩnh bạt, ước chừng cao hơn Tạ Miêu hai cái đầu, có thể dễ dàng mà đem Tạ Miêu bắt lấy, cảm giác áp bách mười phần cũng không cảm thấy bị mạo phạm.

Tạ Miêu chưa bao giờ gặp được nười có khí thế bất phàm như vậy.

Ở dưới ánh mắt chuyên chú của người tới, Tạ Miêu nhất thời đỏ gò má, một nửa là bởi vì gương mặt của anh, còn lại là bởi vì chính mình lôi thôi lếch thếch.

“Là Tạ Miêu đồng chí sao, tôi tên là Lục Minh Viễn, chịu ủy thác trưởng bối trong nhà gửi gắm đặc biệt tới thăm, mạo muội quấy rầy còn thỉnh thứ lỗi.” Thanh âm trầm thấp, xuyên qua màng tai tê dại.

Đối diện cô gái đầu tóc rối, hơi hỗn độn, khuôn mặt nhỏ chỉ lớn bằng lòng bàn tay, càng hiện vẻ đáng yêu. trong mắt hạnh to tròn như có nước gợn, hai má phấn hồn phản chiếu da mặt càng thêm trắng nõn. Là một cô gái xinh đẹp đáng yêu.



Mà mũi cô gái nhỏ đông lạnh đến đỏ bừng, nhìn thật có chút đáng thương.

Sợi tóc đón gió lay động bướng bỉnh như chào hỏi, Lục Minh Viễn đáy mắt có ý cười mơ hồ, nhỏ đến không thể phát hiện, cứ như vậy giới thiệu bản thân cùng mục đích đến đây.

Tạ Miêu định thần, từ đôi mắt tựa như hồ nước sâu thẳm rút ra, nhanh chóng mời người đi vào.

Đến lúc này cô mới phát hiện người đàn ông tên Lục Minh Viễn chống gậy, lập tức cảm thấy có lỗi vì để đối phương ở ngoài cửa đợi hồi lâu, đồng thời trong lòng cũng có chút hơi tiếc hận.

Nhà chính, Tạ Miêu nhìn chân dài của Lục Minh Viễn, một lúc mới tiêu hóa được lời đối phương nói.

Ông nội nguyên thân thế nhưng có ân cùng Lục gia lão gia tử, mà nhìn Lục Minh Viễn ăn mặc cùng khí chất, Lục gia rõ ràng lai lịch không nhỏ. Theo như Lục Minh Viễn nói, Lục lão gia tử mấy năm nay vẫn luôn hỏi thăm tin tức của Tạ gia, thẳng đến gần đây mới có tin tức chính xác.

“Ông nội vốn định tự mình tới, nhưng tối hôm qua thân thể ông bỗng cảm thấy không khoẻ, cho nên liền để tôi đến.”

Lục lão gia tử tối hôm qua dạ dày không khoẻ, hôm nay đứng dậy cũng khó khăn, vốn định còn hôm nay năm cũ đón Tạ Miêu đến Lục gia, lại thật sự không tới được. Tới gần cửa ải cuối năm, con trai con dâu ở bộ đội đúng thời điểm bận rộn, không rảnh lo việc này, mà trực tiếp phái người lính cần vụ tới, lão nhân gia lại cảm thấy không có thành ý, trông như không đủ coi trọng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đồng ý cháu trai thay ông đi một chuyến. Tuy nói Lục Minh Viễnmới xuất viện hôm qua, nhưng đi ra ngoài hẳn là không có trở ngại gì.

“Lão gia tử trong lòng tràn đầy áy náy, một lòng muốn nhìn một chút con cháu Tạ gia gia, muốn đón cô qua gặp mặt, thuận tiện cùng nhau đón năm mới.”

Tạm dừng, không nghe được Tạ Miêu trả lời, Lục Minh Viễn lại nói tiếp: “Ông nội mấy năm nay vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với Tạ gia gia, không có chăm sóc thật tốt người trong nhà Tạ gia gia, rất tự trách. Hiện giờ tìm được cô, như thế nào đều phải tốn một phần tâm lực, chăm sóc tốt cho cô, mong cô có thể bình an trôi qua.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện