Trử Y Y âm thầm cầu nguyện đáp án là cát, kết quả cũng là hung.

Thay áo ngủ nằm trên giường, tuy rằng Xa Chinh Huân đã nằm ở bên người, nhưng không giống bình thường như vậy mà lại dường như muốn khó khăn với cô, hai người cùng nằm nhưng lại tạo ra một chút khoảng cách cùng không gian, làm cho cô không bao lâu sau liền khó chịu.

Anh thật sự tức giận với cô rồi, hơn nữa là rất tức giận, rất tức giận.

Nhưng là, cô đều đã nói xin lỗi, cũng thừa nhận chính mình làm sai, anh rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho cô, đối xử với cô giống như trước đây? Anh có biết như vậy trầm mặc cùng nằm rớt ra khoảng cách như vậy có bao nhiêu đả thương người khác không? Cô tình nguyện để anh đối cô phát hỏa, cùng cô cãi nhau, cũng không cần như vậy không nói năng gì bị cho ngàn dặm ở ngoài — nằm ở trên giường tựa như trẻ sinh đôi kết hợp hai người vậy.

Khoảng cách tựa như ngàn dặm giống nhau.

Làm sao bây giờ? Cô thật sự hảo muốn khóc.

Nếu như cô khóc, anh có thể giống như trước đây đem nàng ôm vào trong lòng, ôn nhu trấn an cô? Hay là sẽ làm bộ đang ngủ, chẳng quan tâm?

Cô sợ sẽ là đáp án phía sau.

Cho nên, không thể khóc.

Sự tình cũng còn chưa tới mức không thể cứu vãn, bởi vì cô trừ bỏ nói thực xin lỗi ra, căn bản cái gì cũng không có làm. Cho dù muốn đả thương đau lòng anh mà khóc, ít nhất cũng nên thử qua giống như câu kia 「 vợ chồng đầu giường ầm ỹ, giường vĩ cùng 」 thất bại sau khóc cũng không muộn.

Quyết tâm của cô bỗng nhiên kiên định lên, tâm cũng liền dứt khoát mà theo.

Nếu anh không đến chạm vào cô, vậy cô sẽ đi chạm vào anh đi?

Nghĩ xong, Trử Y Y xoay người một cái, một cước liền khóa đến trên người anh.

Ân, hai người khoảng cách có chút xa, không phải thực thoải mái. Cô di động thân thể tới gần anh một ít, thẳng đến khi thân thể đều nằm úp sấp tựa vào trên người anh, lại dán thân thể anh mà xê dịch, thế này mới tìm được vị trí thoải mái nhất.

Đối với sừ gần sát của cô, anh không có phản ứng gì, không có tiếng động cũng như không di động vị trí, cảm giác tựa như ngủ say bình thường, nhưng cô biết anh là tỉnh, bởi vì thân thể anh vì sự gần gũi của cô mà trở nên cương trực, tim đập trở nên rất nhanh, còn có hô hấp của anh, cảm giác như là ngủ say thâm trầm, trên thực tế lại càng lúc càng ngắn ngủi.

Cô không tự chủ được mỉm cười, vì phát hiện lực ảnh hưởng của chính mình đối với anh mà vui sướng.

「 lão công, anh đã ngủ chưa?」cô lên tiếng hỏi anh, vốn tưởng rằng anh sẽ không trả lời, không nghĩ tới anh lại trả lời –

「 không có.」

「 Anh hôm nay đi làm có phải mệt chết đi hay không?」

「 hoàn hảo.」 anh tạm dừng một chút mới trả lời.

「 vậy anh muốn tối nay ngủ tiếp sao?」 cô hỏi lại, chân khóa ở trên người anh chậm rãi hướng về phía trước di chuyển một ít.

Thân thể anh tựa hồ nháy mắt lại càng cứng ngắc, sau đó mới thong thả ách thanh hỏi:「 tối nay muốn ngủ chứ làm chi?」

「 theo giúp em nói chuyện phiếm.」

Cảm giác anh tựa hồ ở một giây nội tiết khí thở ra, cứng ngắc thân thể đều nhuyễn xuống dưới, Trử Y Y tiếng cười thiếu chút nữa liền nhịn không được vọt tới cổ họng, phốc xích cười ra.

「 nhưng là anh muốn ngủ.」 Anh lãnh đạm sửa miệng, có chút ý tứ hàm xúc đang dỗi.

「 nhưng là tim anh đập tựa hồ có chút mau nha, không giống bộ dáng muốn ngủ.」

Cô đưa tay dán tại trước ngực anh, cảm thụ được tim anh đập, sau đó lại chậm rãi trượt xuống dưới đến phần bụng bằng phẳng, cảm giác dưới tay cơ bụng đột nhiên căng thẳng, thân thể anh cũng chậm rãi thắt chặt lên.

Lúc này đây, cô không có làm cho chờ mong của anh thất bại, đưa tay nhẹ nhàng mà đặt ở phần cứng rắn của anh, khẽ vuốt, khiêu khích anh, thẳng đến khi hô hấp của anh càng lúc càng dồn dập, rốt cuộc không thể tiếp tục làm bộ như thờ ơ đột nhiên chế trụ tay cô mới thôi.

「Em không phải muốn nói chuyện phiếm sao?」 Xa Chinh Huân bắt lấy cái tay không an phận của cô đang bức điên anh, cắn răng hỏi.

「 là nha.」 cô cười đến vẻ mặt vô tội.

「 Vậy em hiện tại đang làm sao?」

「 Em cũng không biết.」Cô không nhận trách nhiệm nói, ngẩng đầu lên, nghịch ngợm hôn anh một chút.

Anh trừng mắt, trừng đến giống như muốn đem tròng mắt theo trong hốc mắt đi ra giống nhau, tiếp theo lại đột nhiên xoay người một cái, đem cô đặt ở dưới thân, sau đó dùng lực hôn cô.

Vừa mới bắt đầu, nụ hôn mang theo một chút tức giận cùng trừng phạt ý tứ hàm xúc, dùng sức làm cho lời lẽ của cô đều có chút sinh đau, nhưng anh đúng là vẫn còn luyến tiếc dùng lực đạo, sửa lấy ôn nhu lại cùng mãnh liệt nhiệt tình duyện hôn đem cô hôn cơ hồ muốn không thở nổi.

Anh một bên hôn cô, một bên nhanh chóng kéo quần áo trên người cô, đem chúng quăng đến dưới giường.

Tay anh trong nháy mắt liền phúc trụ bộ ngực rất tròn của cô, ngón cái ma sát làm nụ hoa của cô sớm đứng thẳng lên, một lần lại một lần thẳng đến khi cô ngăn chặn không được phát ra tiếng rên rỉ.

Anh dùng môi thay thế bàn tay đang rảnh, ở trước ngực cô chơi đùa khiêu khích trong chốc lát, sau đó dần dần di tới giữa hai chân, dùng mọi cách vô cùng thân thiết làm cho cô vui thích cũng không cho cô thỏa mãn, làm cô uể oải cơ hồ muốn khóc nức nở lên.

「 Huân……」 Cô nhanh cầm lấy tay anh, khom lưng cầu xin.

Anh ngẩng đầu lên, đem miệng tiến đến bên tai cô, khẽ cắn lỗ tai cô khàn khàn nói:「 lão bà, em muốn anh sao? Muốn liền chính mình đến.」 tiếp theo anh liền xoay người một cái, đột nhiên liền nằm thẳng bên cạnh người cô.

Trử Y Y có chút sửng sốt, cũng có chút tức giận, nhưng dục vọng lại cùng thời gian trở nên càng thêm lửa nóng.

Trước kia, cô luôn luôn đều là rơi vào thế bị động, ngẫu nhiên lâm vào chủ động cũng đều là khi ngẩng đầu lên, tựa như vừa mới rồi cô chủ động khơi mào dục vọng của anh như vậy mà thôi. Kế tiếp, anh thường thường thì sẽ tiếp nhận chủ đạo hết thảy, thẳng đến khi hai người đều đạt được thỏa mãn mới thôi, chưa bao giờ ngoại lệ.

Nhưng là hiện tại, anh lại ở thời điểm hai người dục hỏa tăng vọt, đột nhiên muốn cô tiếp nhận chủ đạo?

Cảm giác này…… Nói thật là làm cho cô có chút ngỡ ngàng, cũng có chút ngượng ngùng, nhưng là lại càng khiến cô chờ mong cùng hưng phấn mà huyết mạch căng lên.

Cô trước tiên ngồi xuống, nhanh nhẹn nằm lên trên ngực anh, cảm giác được luồng hơi cực nóng đang phả ra, cảm giác được tim mình cùng hô hấp đang dồn dập hô ứng, sau đó mới chậm rãi khóa đến trên người anh.

Khi vật cứng rắn của anh đụng chạm vào nơi mềm mại của cô, cảm giác thậ là tốt đẹp, làm cho cô nhịn không được than nhẹ để anh đẩy nhanh tốc độ lên, nhưng lại làm cho dục hỏa trong cơ thể càng lúc càng thịnh, cảm giác trống rỗng càng ngày càng mạnh, cô muốn anh tràn ngập trong cô.

「 nha……」 Cô suy sụp nức nở ra tiếng.

「 cầm lấy của anh, đem anh…… Bỏ vào đi.」Anh đồng dạng chịu tra tấn nhịn không được cắn răng chỉ đạo.

Cô đã bị dục vọng cùng hư không tra tấn đến cơ hồ muốn chịu không nổi nên lập tức nghe theo, trước cầm lấy anh, lại đưa anh xâm nhập vào nơi ẩm ướt ấm nóng của cô, từng chút từng chút đi vào.

Động tác chậm chạp của cô làm cho anh không thể nhịn được nữa, rốt cục rốt cuộc chịu không nổi bắt lấy tay cô, cầm thắt lưng của cô, đột nhiên dùng sức hướng lên trên, đẩy mạnh thật sâu vào trong cơ thể cô.

「 a……」 cô rên rỉ một tiếng, không chịu được kích tình quá mức kịch liệt như vậy, nháy mắt xụi lơ trong ngực anh.

Anh lựa thời cơ cầm lại quyền chủ đạo, mang theo cô xoay người xuống, đồng thời đem hai chân của cô nâng đến trên vai, bắt đầu toàn lực tiến vào, hoàn toàn giữ lấy nữ nhân chỉ có thể thuộc về anh.

Cao trào tới vừa mau lại mãnh, làm cho cô khóc nức nở quát to, mà anh lại chính là một lần lại một lần càng thêm xâm nhập thẳng tiến, làm cho nơi đó của cô rung động mạnh mẽ, thẳng đến khi anh được giải phóng mới thôi.

Sau đó, cô vội vàng thở hào hển, cảm giác cả người xụi lơ, hoàn toàn không thể động đậy.

Mà anh, theo lý thuyết hẳn là so với cô càng mệt mới đúng, kết quả nhưng lại chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát sau, đột nhiên lại xoay người đi vào trên người cô, tách hai chân đang nhũn ra của cô, trong nháy mắt lại lần nữa tiến nhập vào trong cô.

Cô ngăn không được khom lưng thấp kêu lên, thân thể không ngờ nhanh chóng lại nổi lên phản ứng, vươn cánh tay ôm lấy cổ anh, hai chân khép quanh thắt lưng, theo anh mỗi một lần xâm nhập va chạm mà than nhẹ ra tiếng, thẳng đến khi cao trào lại lần nữa đem hai người song song bao phủ……

Cảm giác giống như đã lâu không ngủ như vậy thoải mái vui sướng.

Đây là cảm giác của Trử Y Y từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, nửa mộng nửa tỉnh. Cô nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch giãn ra hạ thân thể, từ yết hầu phát ra mỹ mãn thanh âm.

「 ân.」

「 mẹ tỉnh!」

Bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm của con trai, làm cô thiếu chút nữa không đau sốc hông, cô lập tức mở hai mắt, cả người đều bừng tỉnh lại.

「 mẹ.」 Tiểu Kiệt an vị ở bên giường dựa vào cửa sổ trên sô pha, nhếch miệng mỉm cười.

Cô ngây người một chút, trong đầu đang hỗn muốn xốc chăn lên ngồi dậy, chăn lại đột nhiên bị một cỗ lực đạo gắt gao đè nặng.

「 Em còn chưa có mặc quần áo.」 Xa Chinh Huân thanh âm theo bên kia vang lên, nhắc nhở cô.

Cô ngây người chớp mắt một cái, trí nhớ từ tối hôm qua nhanh chóng trở lại trong đầu, làm cho cô nhớ ra hết thảy, cũng làm cho cô hiểu hoàn toàn, xác thực quả thật chính chính thanh tỉnh lại.

「Trời ơi, hiện tại mấy giờ rồi?」 cô dùng chăn vòng quanh mình, đột nhiên ngồi lên thất thanh hỏi.

「 Hơn mười giờ. Yên tâm, anh đã giúp em gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ một ngày.」

Xa Chinh Huân trả lời làm giải trừ khẩn trương của cô.

Nghe vậy, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng giây tiếp theo người lại nhớ ra việc làm cả người cương trực lên.

「 Anh nói như thế nào ?」Cô kích động bắt lấy tay anh, nhanh chóng truy vấn.

「 nói cái gì?」 Anh không hiểu cô hỏi cái gì.

「 Nói như thế nào giúp em xin phép ? Có nói anh là ai không?」

「 đương nhiên là có nói, bằng không anh làm thế nào giúp em xin phép? Anh nói với đồng nghiệp của em anh là lão công của em

「 sau đó thì sao?」

「 sau đó cái gì?」

「 Anh không nói ra tên của anh chứ?」

「 Em muốn anh báo tên sao?」 Anh hỏi lại cô.

Trử Y Y nhanh chóng lắc đầu.

「 Thì đúng rồi, anh làm sao dám chọc giận lão bà đại nhân đâu?」

Cô sanh mắt trừng anh, không tin loại lời nói này anh cũng nói được. Phía trước rốt cuộc là ai dùng cùng sự việc uy hiếp cô cơ chứ?

「 Trước đấy là có mục đích, nhưng hiện tại không có.」 nhìn ra đáy mắt cô rõ ràng đang lên án anh, Xa Chinh Huân khóe miệng khẽ nhếch giải thích.

Cô tức giận phiết môi dưới, quay đầu nhìn về phía con.「 hôm nay không phải ngày nghỉ, con sao lại không đến trường, bảo bối?」

「 bởi vì con cùng mẹ giống nhau, xin phép một ngày.」 Tiểu Kiệt đáp.

「 vì sao muốn xin nghỉ? Con không phải có chỗ nào không thoải mái chứ? Bị cảm sao?」 vừa nghe, cô lập tức lo lắng hỏi.

「 không phải, là vì muốn chúc mừng.」 Tiểu Kiệt nhanh chóng nói.

「 chúc mừng cái gì?」 Cô ngây người chớp mắt một cái, nghi hoặc hỏi.

「 chúc mừng mẹ về nhà, chúng ta người một nhà rốt cục đoàn viên a.」

Trử Y Y kinh ngạc đến dại ra, không còn gì mà chống đỡ. Qua một lúc lâu, mới có biện pháp mở miệng nói chuyện.

「 bảo bối, con giúp mẹ đi chuẩn bị bữa sáng được không? Mẹ muốn ăn hoa sinh khẩu vị nướng thổ ty. Mẹ đánh răng rửa mặt sau, sẽ đi tìm con.」

「ok.」 con tuân lệnh mà đi, trong nháy mắt liền biến mất ở ngoài cửa phòng.

「 Là anh nói với con, em sẽ quay về nhà sao ?」

Con vừa ly khai, cô lập tức quay đầu chất vấn lão công.

「 là con chính mình tự nghĩ ra, anh cái gì cũng chưa nói.」Anh vẻ mặt thận trọng nói:「 buổi sáng con chạy vào phòng muốn gọi anh rời giường, lại thấy em cùng anh ngủ ở trên giường. Con hỏi anh, mẹ có phải hay không quay về nhà ở? Anhnói chờ mẹ tỉnh, con tự mình hỏi mẹ xem.」

「 Vậy con vì sao nói muốn chúc mừng như vậy?」Cô chính là không tin bộ dáng kia a!

「 Đây có lẽ là Tiểu Kiệt hy vọng đi. Nghe con nói, gần đây trong lớp con có vài bạn học cũng có cha mẹ cãi nhau rồi hòa hảo sau, cả nhà đều ra bên ngoài ăn đại tiệc chúc mừng, con có chút hâm mộ.」

Lời này làm cho người ta nghe xong có điểm lòng chua xót, nhưng trọng điểm là –

「 vì sao con không nói qua với em chuyện này?」Cô vẫn như cũ mang theo không tin biểu tình.

Anh nhìn cô thật sâu một cái, mới chậm rãi trả lời,「Em nói qua con thực thông minh, cũng có thể quan sát sắc mặt. Biết rõ chuyện không có hi vọng, con làm sao có thể cùng em nói, làm cho em nghe xong sau lại khổ sở khó xử đâu?」

Trử Y Y đột nhiên nói không ra lời, con là do cô sinh cô dưỡng, cô làm sao có thể không biết tính tình của con? Nhưng là –「 Con lại nói với anh?」

「 đó là bởi vì con biết anh luôn cố gắng muốn cho chúng ta người một nhà đoàn viên, biết anh cùng con là có hi vọng giống nhau, cảm thấy anh hẳn là có thể hiểu biết cảm giác của con, mới có thể nói với anh.」

Cô cả người cứng đờ, đột nhiên hiểu được bọn họ phụ tử hai người hiện tại là chung một chiến tuyến, mà cô chính là bên thứ hai phản bội, làm hủy đi hạnh phúc của mọi người.

「 Anh hiện tại nhất định là rất đắc ý.」Cô không tự chủ được oán hận nói.

「 có ý tứ gì?」 Anh nhíu mày khinh túc, có chút khó hiểu.

「 Anh cùng con cảm tình không chỉ có càng lúc càng hảo, còn làm cho con tin tưởng chúng ta ở riêng đều là bởi vì lỗi của em.」

Đột nhiên, Xa Chinh Huân trầm mặc, yên lặng nhìn cô, nhìn đến mức làm cho cô dần dần tâm hoảng ý loạn, hối hận không chịu nổi.

「 Anh chưa từng làm cho con tin tưởng quá cái gì, nếu có, cũng chỉ có làm cho con tin tưởng ba ba nhất định sẽ đem mẹ trở về, làm cho chúng ta người một nhà hạnh phúc ở cùng một chỗ, như vậy mà thôi.」 Anh mặt không chút thay đổi mở miệng nói xong, đứng dậy liền rời khỏi.

「 lão công!」 liếc thấy anh biểu tình không đúng, Trử Y Y vội vàng vươn tay giữ chặt anh.

Anh mặt không chút thay đổi nhìn tay cô đang giữ chặt tay anh, chậm rãi hướng về phía trước nhìn đến mặt cô, vẫn như cũ trầm mặc không nói.

「 Em…… Thực xin lỗi, anh không cần tức giận, em chỉ là có chút ghen tị lại có điểm khổ sở mới có thể nói lung tung như vậy. Tiểu Kiệt trước kia rõ ràng cái gì đều nói với em……」 cô cúi đầu, khổ sở nói nhỏ.

「 ngay cả như vậy, em cũng không nên ám chỉ anh phân liệt các người cảm tình mẫu tử.」 Anh đem tay cô bỏ ra, ngữ khí lạnh lùng thản nhiên,「 Em nên rời giường, con còn đang chờ em đi ăn bữa sáng nó giúp em chuẩn bị, ăn xong sau, nếu em muốn về nhà anh sẽ đưa em về. Anh ra bên ngoài trước.」 nói xong, anh xoay người rời phòng.

Trử Y Y ngây ra như phỗng ngồi ở trên giường, không thể nhận ra thái độ lãnh đạm của anh đối với cô.

Tối hôm qua cô không phải đã thành công hóa giải nguy cơ sao? Như thế nào hiện tại lại……

Cô thật là một người đại ngu ngốc! Nói chuyện cũng không ngẫm đầu óc.

Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Tổng không thể lại đem anh đặt trên giường, lại một lần nữa “đầu giường ầm ỹ giường vĩ cùng” đi?

Cho dù có thể, tối hôm qua sự kích tình kia đã làm cho cô ngay cả hiện tại nhớ tới đều muốn xin tha, sao chịu nổi lại như vậy trong thời gian ngắn cùng anh tái chiến tiếp đâu?

Xem ra cô phải nghĩ ra biện pháp khác, làm tiêu tan cơn tức giận của anh mới được.

Nghĩ tới nghĩ lui, Trử Y Y phát hiện mình chẳng nghĩ ra được kế sách nào khả thi, chỉ có một cách duy nhất ít hao tổn tâm lực, hơn nữa trăm phần trăm có thể thắng lợi đó là chấm dứt cuộc sống ở riêng, về nhà sống như trước.

Dù sao cô trước vốn đã nghĩ đến việc quay về, nếu không phải Xa Chinh Huân gian ngoan cự tuyệt cho cô sinh đứa thứ hai, làm cho cô giận dỗi nên tiếp tục sống tại gian phòng nhỏ kia thì có lẽ bây giờ cô đã về nhà rồi?

Trọng điểm là, làm như vậy còn có thể làm cho hy vọng của con trở thành sự thật, giúp con đạt được nguyện vọng chúc mừng, có thể nói nhất cử lưỡng tiện, cô có gì để do dự nữa đâu?

Nếu đã có quyết định, cô lập tức ra khỏi phòng, đi đến phòng ăn tìm bảo bối, con vì cô đang chuẩn bị bữa sáng.

「 mẹ, động tác hảo chậm nha, canh đầu đã nguội rồi!」 thấy cô xuất hiện, Tiểu Kiệt lập tức oán giận nói.

「 thực xin lỗi.」 cô trước giải thích, sau đó quay đầu tìm người.「 ba ba đâu?」 cô hỏi con.

「 ở trong thư phòng tiếp điện thoại.」

Cô trừng mắt nhìn, lúc này mới nghĩ đến hôm nay không phải ngày nghỉ, Xa Chinh Huân cũng phải đi làm, kết quả là một bọn họ lại đều ở nhà.

Lại nói, anh thật sự vì cô mà cải biến rất nhiều, không hề lấy công việc làm trọng, mà là coi cô cùng con làm ưu tiên. Mà đây không phải là điều mà cô lúc trước chờ mong nhất, muốn nhất sao?

Đi ra ngoài tìm việc làm, nói trắng ra, kỳ thật cũng chỉ là cô muốn thoát khỏi nỗi thất vọng về anh mà thôi.

Nếu trước khi ở riêng, lão công đối cô ôn nhu săn sóc, lấy gia đình làm trọng, còn yêu thương cô, quấn quít lấy cô đông kéo tây xả, như là muốn đem cô bó buộc bên người, nếu hết thảy toàn bộ sự việc đều như vậy, cô liệu còn có thể cảm thấy hư không, muốn tìm việc làm để quên ưu phiền sao?

Đột nhiên, Trử Y Y ngốc sửng sốt một chút, chậm rãi mở to hai mắt.

Chẳng lẽ trước kia lão công vẫn lấy công tác làm trọng, kỳ thật cũng là bởi vì cảm thấy cô làm cho anh cảm thấy hư không hiu quạnh, cho nên mới lấy công tác làm ký thác sao?

Nhận thức được điều này, trong lòng cô càng cảm thấy áy náy.

「 bảo bối, giúp mẹ một lần nữa nướng hai miếng bánh được không? Con cũng biết canh đã nguội không thể ăn, đúng hay không?」 suy nghĩ một hồi, Trử Y Y bỗng nhiên đối con nói.

「 được rồi.」

「 vậy con giúp mẹ nướng bánh, mẹ đi tìm ba ba, hỏi ba ba muốn dẫn chúng ta đi chỗ nào ăn uống chúc mừng.」

「 nha! Thật sự muốn đi chúc mừng? Mẹ thật sự muốn quay về nhà sống sao?」 Tiểu Kiệt kinh hỉ trừng lớn ánh mắt hỏi.

「 Con không vui sao?」 cô dừng lại cước bộ, quay đầu hỏi con.

「 thích, con thích!」 Tiểu Kiệt vui vẻ gật đầu,「 con thích ở tại trong nhà, trong nhà khá lớn. Nhưng là ba ba nói bởi vì mẹ thích, cho nên chúng ta sẽ phụ xướng phu tùy, cùng mẹ ở trong căn nhà nhỏ kia.」

Trử Y Y bị câu nói 「 phụ xướng phu tùy 」 kia mà nở nụ cười.

「 Mẹ đi xem ba ba nói xong điện thoại chưa, bữa sáng làm phiền con nha?」

「ok.」

Đối con mỉm cười, cô xoay người đi hướng về thư phòng Xa Chinh Huân. Cửa thư phòng hờ khép, cho nên cô không có gõ cửa, nhẹ nhàng mà đẩy cửa ra liền đi vào, vừa vặn nghe thấy anh nói:「 như vậy đi.」 tiếp theo liền thấy anh đưa điện thoại di động theo bên tai thả xuống.

「 công ty gọi tới sao?」 cô hỏi anh, lấy câu này làm lời dạo đầu.

「 ân.」

Ngữ khí vẫn như cũ lạnh lùng thản nhiên, xem ra anh vẫn còn đang tức giận.

「 Anh hôm nay không tới công ty đi làm không sao chứ?」

「 nếu em không hy vọng anh ở nhà, anh hiện tại có thể rời đi.」

「 Em không phải ý tứ này.」 Cô vội vàng làm sáng tỏ, chạy nhanh tới cầu xin tha thứ,「 Anh không cần tức giận được không? Vừa rồi là em sai, em không nên nói ra câu nói này, thực xin lỗi.」

「 Anh nhận lời giải thích của em. Em ăn xong bữa sáng chưa? Nếu ăn xong rồi, anh đưa em về.」 Anh đứng dậy, thực rõ ràng tức giận một chút cũng có không tiêu a.

「 Anh muốn đưa em trở về chỗ nào? Nhà của em ngay tại nơi này không phải sao?」 Cô đổi phương thức hảo cầu hòa, hy vọng anh có thể tiếp thu .

「 Nhà em là ở đây, nhưng em hiện tại cũng không ở nơi này, anh đưa em về lại nơi em đang ở.」 Anh thế nhưng lại nói như vậy?!

Cơn tức giận của Trử Y Y thiếu chút nữa bùng nổ, nhưng cô đúng lúc nhớ tới là chính mình đang sai trước, hơn nữa cô là tới cùng anh cầu hòa, không phải đến cùng anh cãi nhau.

Chính là cô như thế nào cũng không nghĩ tới lão công nóng giận, lại như vậy hẹp hòi.

「 Em muốn về nhà mình sống.」 lúc này cô không hề quanh co lòng vòng, trực tiếp nói cho anh. Thấy anh không hề phản ứng, cô lại nói:「 Anh không hy vọng em quay về sao?」

「 Sống ở đây, em không sợ bị đồng nghiệp phát hiện em nguyên lai là Xa phu nhân bí mật sao?」 Anh không đáp hỏi lại.

「 phát hiện liền phát hiện.」

「 Em không sợ bởi vậy bị xa lánh, thậm chí làm đánh mất công việc sao?」

「 Kể cả mất việc, dù sao không đi làm em cũng không đói được, còn có lão công sẽ nuôi em mà.」

Cô trả lời cực kỳ suân sẻ, làm cho Xa Chinh Huân rốt cuộc không thể tiếp tục giả bộ lãnh đạm, nhịn không được căm tức thốt ra hỏi:「 một khi đã như vậy, tại sao trước kia em lại kiên trì đòi ra ở riêng là vì cái gì chứ? Chẳng lẽ cũng chỉ là vì muốn làm cho anh khó chịu sao?」

「 Anh chỉ khó chịu có mấy tháng, mà em lại khó chịu đã nhiều năm…… Anh biết không?」 Ngữ khí căm tức của anh làm cho Trử Y Y nhịn không được ủy khuất nói nhỏ.

Xa Chinh Huân cả người cứng đờ, cơn tức giận nháy mắt biến mất như vô hình.

「 lão bà…… Thực xin lỗi.」

Ai, như thế nào kết quả anh lại là người làm sai chứ?

Thôi quên đi, vợ chồng trong lúc đó khó tránh khỏi cãi nhau, sẽ có tranh chấp, nếu muốn làm hoà, nhất định phải có một người trước giải thích hoặc nín nhịn, anh cũng không muốn vĩnh viễn đều làm một người chuyên đi giải thích, nói chính mình là người không tốt, chỉ cần quan hệ vợ chồng bọn họ có thể kéo dài, lão bà có thể vĩnh viễn làm bạn ở bên cạnh anh, vĩnh viễn không ly khai anh, vậy là đủ rồi.

Huống hồ cổ nhân có nói, đại trượng phu co được dãn được.

Đi đến bên người lão bà, Xa Chinh Huân đem cô kéo vào trong lòng, thân thủ vòng ôm tấm lưng mảnh khảnh của cô.

「 Em thật sự quyết định muốn quay về sao?」 Anh cúi đầu ngóng nhìn cô, ôn nhu hỏi.

Cô gật đầu, sau đó nhịn không được ủy khuất nói:「 Anh tức giận không để ý tới người khác thực làm em sợ.」

「 Anh thì nghĩ em cái gì cũng đều sợ, cũng chỉ có không sợ anh.」 Anh giống như hay nói giỡn lại giống như thương tiếc nói.

「 Anh là lão công của em, em vì sao lại sợ anh? Hay là, anh hy vọng em sẽ sợ anh?」 nhìn anh, cô do dự mở miệng.

「 Anh không hy vọng em sợ anh, chỉ cần em yêu anh thôi.」Anh lập tức lắc đầu, thật sâu ngóng nhìn cô.

Trử Y Y không tự chủ được thẹn thùng đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói:「Em vẫn là như thế mà.」

「 là cái gì?」 Anh nâng cằm cô, thích xem bộ dáng xấu hổ của cô.

「 Anh biết rõ còn cố hỏi.」 Cô nguýt anh liếc mắt một cái.

「 Anh muốn nghe chính mồm em nói ra, lão bà.」 Anh nhu tình như nước ngóng nhìn cô, ôn nhu yêu cầu nói.

「 Vậy anh nói trước đi.」 Anh muốn nghe, cô cũng muốn nghe.

「 Anh yêu em, lão bà.」 Anh thâm tình chân thành thổ lộ, làm cho cô không khỏi đỏ mặt lên.「 đến phiên em.」 nhìn cô đang đỏ mặt, anh nhịn không được thúc giục.

「 Em yêu anh, lão công.」 Cô cúi đầu, thẹn thùng nói.

Giây tiếp theo, cằm cô bị nâng lên, tiếp theo anh liền hôn cô thật sâu, ôn nhu, nhiệt tình, triền miên.

「 Bố mẹ như thế nào lại hôn môi nha?」 đúng là đang lúc nùng tình mật ý, con thật sự là không chọn đúng thời điểm xuất hiện nha.

Xa Chinh Huân buông lão bà ra, nuối tiếc cái miệng ngọt ngào nhỏ nhắn, ngẩng đầu lên đối con nhíu mày, đồng thời dạy nói:「 Tiểu Kiệt, chỉ có cha mẹ yêu nhau mới có thể thường hôn môi, không tin con có thể tới trường học hỏi thầy giáo.」

Trử Y Y nghe vậy, nhịn không được đỏ mặt thân thủ huých anh một cái, lầm bẩm nói nhỏ,「 loạn giáo!」 sau đó tránh khai vòng ôm của anh, đi về hướng con.

「 bảo bối, bánh nướng chín rồi phải không con?」

Con gật đầu.

「 thật tốt quá, bụng mẹ cũng đói rồi! Đi thôi, cùng mẹ đi ăn bữa sáng, thuận tiện nói cho mẹ con muốn đi chỗ nào, chúng ta kêu ba ba đưa chúng ta đi.」

Mẫu tử hai người vừa đi vừa thảo luận tiêu sái ra khỏi thư phòng, lưu lại một người đang đứng tại chỗ đầu khóe miệng khinh dương mỉm cười, anh đang cảm thụ được niềm hạnh phúc trước nay chưa từng có đang vây quanh.

Hạnh phúc dễ như trở bàn tay nha, anh thật sự thiếu chút nữa đã làm mất nó rồi.

May mắn kịp cứu lại, may mắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện