An Nhiên thất thần đi dọc con đường với hai bàn chân đất.
Trong đầu rất hỗn loạn.
Ân nhân mà cô đang muốn quỳ gối cảm ơn đã cứu mạng mình lần thứ hai, kẻ thù giế.t chết mẹ cô, lại là cùng một người.
Chẳng biết đi đến lúc nào, những con đường dần vắng bóng người.
Những ngọn đèn đường bắt đầu tắt dần, bóng đêm như nuốt chửng cơ thể nhỏ bé của cô.
Lúc mệt mỏi nhã nhà ở trên nền cỏ ở một khuôn viên xa lạ, cô mới rấm rứt khóc không thành tiếng.
Sương lạnh thấm dần vào người làm cô như muốn lả đi.
Trời dần sáng, ở phía xa, những người giúp việc được Thiên Phúc cử đi tìm kiếm cô cũng đang hướng tới nơi này tìm kiếm.
Dì Liên nhìn thấy cô nằm trên nền cỏ liền chạy vội tới:
-Cô An Nhiên, cô tỉnh lại đi.
Sao lại phải khổ như thế này cơ chứ.
Nhờ chiếc áo dì Liên bọc cho cô, An Nhiên dần tỉnh lại.
Dì Liên vui vẻ:
-Cô tỉnh rồi.
Uống chút nước.
Tôi đưa cô về.
An Nhiên lắc đầu:
-Tôi sẽ không về đó đâu.
-Vậy cô đi đâu được chứ? Cậu chủ rất lo lắng cho cô.
An Nhiên cười chua xót.
Lo lắng ư? Vì sao chứ? Anh ta có oán hận gì với Thiên Bảo, sao không đi tìm hắn mà đối chất, tại sao lại giết hại mẹ cô? Cô và hắn thì liên quan gì chứ?
Ngay lúc này, một người đàn ông tiến đến, đưa cho cô một cái điện thoại:
-Cô gái, có người muốn cô nghe điện thoại, nhờ tôi đưa nó cho cô.
An Nhiên ngước mắt nhìn lên.
Một người đàn ông đứng tuổi mà cô không quen biết.
-Là ai mà mới sáng sớm đã đưa điện thoại cho tôi?
Người đàn ông lắc đầu:
-Là một cô gái trẻ.
Tôi cũng không biết vì sao nữa.
An Nhiên đưa tay nhận điện thoại đang rung lên một cuộc gọi:
-Alo..
-Chị yêu.
Còn nhớ em gái chứ?
-Cô muốn gì?
Một giọng cười giễu cợt vang lên ở đầu bên kia:
-Chỉ là muốn cho chị biết một bí mật.
Có muốn biết đứa bé chị sinh ra giờ như thế nào hay không?
-Ý của cô là sao?
Trái tim An Nhiên như thắt lại khi nghe nhắc đến con của mình.
-Nó căn bản vẫn chưa chết.
Chị có muốn biết tin tức của nó không? Đến cây cầu trước mặt cách chị khoảng 500m thôi.
Tôi cho chị biết thông tin của con chị.
Chiếc điện thoại trên tay cô rơi xuống nền cỏ.
Con của cô, con của cô chưa chết.
Nhưng chính mắt cô nhìn thấy Thiên Bảo tự tay bóp ch.ết đứa bé.
Chẳng lẽ là sai sao?
An Nhiên nhớm người toan đứng dậy.
Tuy rằng không có nhiều hi vọng, nhưng cô vẫn muốn thử xem sao.
Cô muốn gặp con mình.
Chống tay đứng dậy.
Người cô lảo đảo rồi lại ngã xuống.
Dì Liên nhanh tay đỡ lấy cô.
-Người cô yếu lắm.
Không thể đi đâu được.
Để tôi đưa cô về.
Có gì nhờ cậu chủ giúp.
Nhé?
An Nhiên quỳ gối, kéo tay dì Liên:
-Dì, con cầu xin dì.
Một cơ hội lần này có thể con được gặp đứa bé tội nghiệp của con.
Dì đưa con đi đến đó được không dì? Một lát thôi.
Rồi sau đó dì đưa con đi đâu cũng được.
Con cầu xin dì mà.
Dì Liên thở dài:
-Vậy sau khi xong việc cô phải theo dì về lại biệt thự nhé.
An Nhiên không cần suy nghĩ, gật đầu như trống bỏi.
Chỉ cần có cơ hội gặp lại con, muốn cô làm gì cũng được.
Dì Liên nhìn cô thương cảm, dìu cô đứng dậy, hỏi điểm đến rồi ra đầu đường bắt taxi.
May mà trong túi dì vẫn còn ít tiền.
Người tài xế taxi ái ngại nhìn An Nhiên rồi lấy một hộp sữa ở trên xe đưa cho dì Liên:
-Cho cô ấy uống một chút đi.
Nhìn cô ấy như không còn chút sức lực nào.
Dì Liên cúi đầu cảm ơn rồi bón cho An Nhiên uống một ít sữa trong hộp.
Cô biết bản thân mình gần như kiệt sức nên cũng không từ chối, cố gắng uống để lấy lại sức.
Từ lúc tỉnh dậy, cô chưa được ăn uống gì.
Xe chạy tới cây cầu phía trước thì dừng lại.
Vừa xuống xe đã bị người của An Kỳ chặn lại:
-Chỉ mình cô An Nhiên được lên cầu thôi.
An Nhiên vỗ vỗ bàn tay dì Liên đang nắm chặt tay mình:
-Dì chờ con ở đây được rồi.
Không sao đâu dì.
-Nhưng mà…
Dì Liên lo lắng.
Nếu cô có chuyện gì, dì biết ăn nói thế nào với cậu chủ.
Nhưng dì không thể làm gì được, nên đành để cô một mình lên cầu.
Phần mình thì quay lại taxi mượn điện thoại gọi về cho cậu chủ.
An Kỳ đã đợi sẵn trên cầu.
An Nhiên nhìn thấy cô ta thì như được tăng thêm sức mạnh chạy đến:
-Con tôi ở đâu?
An Kỳ bật cười ha hả:
-Con sao? Thật tức cười.
An Nhiên.
Chị là ngây thơ hay ngu ngốc vậy? Chị nghĩ Thiên Bảo sẽ để chờ con chị sống thật sao?
Toàn thân An Nhiên căng cứng.
Thì ra là cô ta lại lừa cô để cô ngu ngốc đi đến nơi này.
Đến cuối cùng cô vẫn để mình rơi vào bẫy của cô ta.
-Cô muốn làm gì? Tại sao phải lừa tôi?
An Kỳ bước tới túm lấy cổ áo An Nhiên đẩy cô sát vào thành cầu:
-Muốn gì sao? Tôi muốn chị chết đi.
Vậy mà cái mạng chị tốt quá, lại có thể sống dai đến vậy.
Cái gương mặt đã bị hủy hoại cũng được chữa khỏi rồi.
Chị tốt số thật đấy.
Sao những người đàn ông tốt lại đều vây quanh chị thế hả?
Một tay cô ta bóp lấy cổ An Nhiên đẩy người cô ngửa ra sau.
An Nhiên không còn chút sức lực nào để chống cự.
Cố với tay bám víu vào thành cầu nhưng tay cô cũng không đủ sức để bám.
An Kỳ cười một cách tàn nhẫn điên cuồng:
-Nếu rơi xuống đó chị sẽ như thế nào nhỉ? Ha ha ha… Tôi thật sự muốn chị chết không toàn thây.
Nhưng thôi, nể tình chị em bao năm, chết dưới dòng sông này cũng không tệ.
Dứt lời, cô ta không do dự mà mạnh tay đẩy cô xuống dưới..