Đáy mắt Thiên Phúc thoáng một tia đau lòng.
Dù sao đi nữa, những lỗi lầm anh gây ra cũng không thể nào thay đổi.
Nhưng anh vẫn muốn ở bên cạnh cô, để bảo vệ cô, lo lắng cho cô:
-Anh biết mình đã gây ra lỗi lầm lớn.
Anh không biện minh, cũng không cầu xin em tha thứ.
Nhưng, hãy để anh ở cạnh em để chuộc lỗi, để chăm sóc cho em… An Nhiên, đừng xa lánh anh...
An Nhiên không nói một lời bỏ mặt anh quay người đi khỏi đó.
Hai người vệ sỹ còn đang bận ngăn cản Thiên Phúc ở phía sau, chỉ có Thiên Phúc là chăm chăm nhìn theo cô để nhận ra phía bên kia đường có một chiếc xe tải mất lái đang có tốc độ rất nhanh phóng tới hướng An Nhiên đang đi tới:
-An Nhiên….
Cẩn thận…
Kít… Tiếng thắng xe siết xuống mặt đường nghe chói tai.
Thiên Phúc bất chấp đang bị cản trở hất văng hai tên vệ sỹ, lao đến đỡ lấy cô.
-An Nhiên, em có sao không?
An Nhiên chỉ là do hốt hoảng nên té sang vệ đường trầy trụa thê thảm chứ không hề bị chiếc xe tông vào.
Mọi người đều dừng lại vây quanh xem xét.
Gã tài xế bị hai người vệ sỹ bắt lại khuôn mặt xanh mét nhìn chằm chằm vào đầu chiếc xe tải rồi lại nhìn người phụ nữ mặt chiếc đầm đỏ nằm dưới đất, sững sờ như nhìn thấy ma.
Chỉ có gã mới biết vì sao chiếc xe có thể dừng lại kịp lúc.
Riêng Thiên Phúc thì không còn hồn phách nào để quan sát cục diện xung quanh nên chỉ chăm chăm kiểm tra An Nhiên.
Lần đầu tiên gặp lại sau mười năm xa cách, không lẽ ông trời lại ghét bỏ anh và cô đến vậy sao? Mọi tội lỗi là do anh gây ra, cô có tội gì đâu chứ?
-An Nhiên, em đừng chết, đừng bỏ anh có được không? Chúng ta chỉ vừa mới gặp lại nhau.
Em không thể…
-Anh mới là người sẽ làm cho tôi chết nhanh hơn đó.
Thiên Phúc giật mình tỉnh táo lại:
-An Nhiên, em… em không sao chứ? Em không sao đúng không? Tốt rồi, tốt rồi…
An Nhiên đẩy anh ra:
-Không sao.
Nhưng anh ôm một lúc nữa tôi sẽ có sao.
-Là..
là sao?
-Là nghẹt thở mà chết đó.
Xuýt xoa vì những vết thương trầy trụa chân tay, An Nhiên đẩy Thiên Phúc ra chật vật đứng dậy, cố nén đau như không có việc gì nói với những người xung quanh đang xì xào bàn tán muốn gọi công an:
-Chỉ là một chút va chạm nhẹ.
Cảm ơn mọi người, chúng tôi sẽ hòa giải.
Thấy không có chuyện gì nên lần lượt mọi người rời đi.
An Nhiên nhíu mày nhìn gã tài xế, rồi nói với vệ sỹ:
-Đưa hắn vào xe nói chuyện.
-Vâng.
Gã tài xế mắt nhìn chằm chằm vào đầu chiếc xe của mình, tay chân run lẩy bẩy không nói nên lời mặc kệ hai vệ sỹ lôi đi.
-Nói đi.
Ai sai cậu đâm chết tôi?
-Kh..ô..n..g….
Khô..
ng..
có.
Chỉ là… xe..
mất ..lái…
-Đừng nghĩ tôi là đứa bé lên ba.
Cậu chắc cũng nhớ lý do vì sao tôi không bị đâm chết.
Hay là..
cậu muốn thử?
-Khô..
n..
g… tôi..
t.
ôi nói.
Là..
một người phụ nữ ..
Đúng..
là cô ta..
đã thuê tôi…
-Người phụ nữ?
-Đúng, cô ta bị thương ở chân, không đi được..
nhưng nhờ sắc đẹp mà… bán thân kiếm tiền.
Cô ta… thuê tôi đâm vào cô rồi bỏ chạy..
sống chết… không cần lo..
-Chỉ vì tiền, cậu bán rẻ lương tâm muốn giế.t chết người vô tội sao?
-T..ô..i..
tôi xin lỗi.
Tôi sai rồi.
Xin hãy cho tôi con đường sống….
Xin cô…
Thì ra gã cần tiền mổ tim cho con trai.
Chính vì thế mà bị người ta lợi dụng.
Khi nghe đến tình cảnh gia đình gã, An Nhiên có chút chạnh lòng.
Tuy nhiên để kiểm chứng thực hư cô đã bắt gã dẫn về nhà tìm hiểu.
Gã đàn ông cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu lên.
Người vợ trẻ với gương mặt khắc khổ cũng giật mình khi biết chồng vì con trai mà chút nữa nhận án giết người.
Chị quỳ sụp xuống sàn vừa khóc vừa lạy An Nhiên mong cô cho chồng mình một cơ hội được chuộc lỗi.
Sau khi chứng thực lời của gã, cô mới đưa ra đề nghị gã phải giúp tìm tung tích người phụ nữ đã thuê gã trước đó, cô sẽ hỗ trợ toàn bộ chi phí mổ cho con trai gã và không kiện cáo gì về vụ tai nạn kia.
Gã tài xế đồng ý với cô.
Gã dẫn mọi người đến ngôi nhà mà gã đã nhận tiền của người kia.
Nhưng đây chỉ là ngôi nhà được thuê trong thời gian ngắn.
Giờ những người kia đã trả lại và đi đâu chủ nhà cũng không rõ.
Theo những gì mà gã tài xế xe tải mô tả lại, An Nhiên cho người phát họa được dung mạo của người phụ nữ muốn đưa cô vào chỗ chết.
Trong suốt quá trình Thiên Phúc luôn ở bên cạnh cô không rời.
Sau khi anh thể hiện thái độ lo lắng lúc cô gặp tai nạn, An Nhiên đã thu bớt vẻ lạnh nhạt ban đầu.
Trong lòng cô vẫn là một mớ rối rắm.
Cô chưa phân rõ bản thân cô là đang coi anh như bạn hay thù.
-An Nhiên, người này…
-Không cần anh nói, tôi cũng đã biết đó là ai.
-Đừng lo.
Anh sẽ tìm tung tích của cô ta cho em.
Anh sẽ bắt cô ta phải trả giá..