Thật muốn khiến cậu vĩnh viễn có được dáng vẻ hoạt bát như vậy.

Anh Lê vào bếp làm cơm, Lý Liên Y ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhìn, A Ngốc len lén đi vào cọ cọ bên chân anh, anh nhắc nhở nó, “Chờ một lát, đi vào phòng khách đi.”

A Ngốc lập tức phe phẩy đuôi, cúi đầu thất thểu đi ra, Lý Liên Y nhìn theo nói: “A Ngốc quả là nghe lời anh.”

“Nó vừa sinh ra đã sống ở nhà tôi cho đến tận bây giờ, coi như là một thành viên trong gia đình tôi rồi. Lúc cha mẹ tôi đi Thụy Sĩ, muốn mang theo nó, nghĩ lại không bằng để nó ở lại làm bạn tôi nên mới không mang đi. Sau đó Tiểu Nháo tới, rồi đến chuột nhỏ.”

Lý Liên Y hỏi: “Con nào đáng yêu hơn?”

Anh Lê suy nghĩ một hồi, “Chuột nhỏ đi, nó trông nhỏ xinh, mắt long lanh, hình dáng lúc ăn uống thì rất chuyên tâm y như người ta viết báo cáo.”

“Báo cáo?” Lý Liên Y suýt bật cười ra tiếng.

Anh Lê lấy nồi ra, quay đầu nói với cậu: “Tôi thực sự nghĩ vậy mà, cậu xem cái vẻ mặt chăm chú ăn hạt ngô của nó, rất giống như… đang viết báo cáo.”

Lý Liên Y cúi đầu trộm cười.

Lúc ăn cơm, Anh Lê hỏi: “Thế nào? Tay nghề tôi không tồi chứ. Đương nhiên không thể so với đầu bếp nhà cậu, nhưng mà cũng đâu đến nỗi phải không?”

Lý Liên Y nếm canh hải sản, thấy cậu có vẻ thích ăn măng, Anh Lê liền gắp thêm cho cậu.

Ăn cơm xong, Lý Liên Y ngồi trên sô pha trong phòng khách, chưa lập tức trở về, mà cùng Anh Lê xem TV.

Nghĩ đến thứ sáu tuần sau không được đến đây, Lý Liên Y có chút buồn buồn, nội dung của bản tin thời sự chẳng vào đầu cậu được chữ nào.

Tựa như có một con mèo đang cọ cọ trong lòng, lại như có âm thanh của đồng hồ báo thức vẫn vang bên tai, chẳng thể nào xua đi được cái cảm giác này.

Từ lần đầu tiên đến nhà Anh Lê làm khách, dần dần đã trở thành một thói quen, phảng phất như một phần trong cuộc sống sinh hoạt của Lý Liên Y.

Không rõ từ khi nào, cứ đến thứ sáu là Lý Liên Y sẽ dậy thật sớm, ăn bữa sáng, chờ bác Kim mang xe đưa cậu đến với con đường tĩnh lặng trên sườn núi, cùng Anh Lê trải qua mấy tiếng đồng hồ.

Khi ở cùng với Anh Lê, Lý Liên Y thấy rất thoải mái, anh không gây cho cậu bất cứ áp lực gì, cũng không gặng hỏi những vấn đề mà cậu không thích, cậu muốn được an tĩnh, anh sẽ yên lặng cùng cậu.

Ban đầu có chút sợ anh, dần dần đã không còn sợ nữa, con người Anh Lê luôn có một cảm giác khiến Lý Liên Y thấy an tâm.

Nếu tìm người làm bạn, Anh Lê thực sự là một lựa chọn đúng đắn, anh biết thấu hiểu, biết chăm sóc mọi người, luôn suy nghĩ vì người khác.

Này không phải vì biết thân phận của cậu mà ít nhiều trong sự săn sóc mang theo cảm giác nịnh nọt, Anh Lê rất vô tư, thẳng thắn, cái cách anh chăm sóc bạn bè cũng thật bình đẳng, chân thành mà thân thiết.

Lý Liên Y nghĩ có chút không vui.

“Thứ sáu cuối tuần anh nhất định phải đi làm sao?”

Đang tập trung vào màn hình xem tin tức, Anh Lê nghe thấy câu hỏi của cậu, quay đầu lại, “Sao vậy?”

“Nhất định phải đến công ty sao?”

Anh Lê nở nụ cười, “Đúng vậy, dạo này đang trong giai đoạn chuẩn bị chuyển đến khu nhà mới của công ty nhà đất Anh thị, có một số việc cần phải tăng ca cuối tuần.”

Chú ý thấy Lý Liên Y hình như có chút không vui, Anh Lê hỏi: “Cậu rất muốn thăm chuột nhỏ?”

Lý Liên Y mím miệng, khẽ đáp bằng tiếng mũi, “Vâng.”

“Vậy cậu đến công ty tôi được không?”

“A?” Lý Liên Y ngẩng đầu, nhìn Anh Lê, sửng sốt mất một lúc.

Đến nơi có nhiều người, khu thương mại, người đến người đi…

Nhác thấy biểu tình e ngại của Lý Liên Y, Anh Lê nói: “Cuối tuần mọi người không đi làm, ngoại trừ tôi cũng chỉ có vài nhân viên, hơn nữa khu thương mại tầm cuối tuần cũng không đông lắm, buiding mà công ty tôi ở cũng không có nhiều người của công ty khác đến làm tăng ca.”

Lý Liên Y nội tâm đang tranh đấu, cắn cắn môi, nghiêng nghiêng đầu, cụp mi suy nghĩ.

“Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ đến đón.”

Nghe Anh lê nói vậy, Lý Liên Y lắc đầu, “Không cần, tôi có xe.”

Anh Lê mỉm cười, gật đầu, “Tôi sẽ nói với Khỉ Lục để cô ấy yên tâm.”

Lý Liên Y nghe xong vội bật lại, “Tôi không phải là trẻ con.”

Anh Lê thấy cậu lộ ra biểu tình như vậy, có vẻ là đã đồng ý rồi, thực vui vẻ mà cười khoái trá.

“Anh thích chị ấy?”

Một câu đột ngột ấy, Anh Lê thoáng sửng sốt, nhìn Lý Liên Y, chẳng biết trả lời thế nào.

“Anh không phải là thích chị gái tôi rồi chứ?” Lý Liên Y lặp lại câu hỏi.

“Sao lại hỏi vậy?” Anh Lê thấy vô cùng kinh ngạc, mình với Khỉ Lục ngoại trừ gọi điện thoại không có gặp nhau mấy lần, hay là mình đã làm gì, nói gì để Lý Liên Y hiểu lầm? “Anh gọi thẳng tên của chị ấy.”

Anh Lê thoáng cái bật cười, nghĩ chuyện này cần phải giải thích một chút để tránh khỏi hiểu lầm thêm nặng. Một người không có cái tâm tình ấy, mà người của Lý gia cũng đã biết, vậy đối với Khỉ Lục sao có khả năng đó được.

“Tôi và chị gái cậu là bạn bè, gọi thẳng tên có gì không được. Tôi cũng gọi tên cậu đó thôi, Liên Y.”

Lý Liên Y đăm chiêu, “Rất ít người gọi thẳng tên chị ấy.”

Anh Lê gật đầu, “Tôi biết, họ đều gọi là nhị tiểu thư, tôi không thích xưng hô với bạn bè như vậy. Tôi ngưỡng mộ Khỉ Lục, đặc biệt là tác phong chuyên nghiệp nhờ được nghe qua một ít chuyện về cô ấy. Tôi rất bội phục và ngưỡng mộ, chỉ vậy thôi, không có ý tứ gì khác, mong cậu hiểu rõ.”

Lý Liên Y khẽ gật đầu, “Ưm.”

Nhìn cậu bé trước mắt, dáng vẻ như một ông cụ non truy hỏi mình, Anh Lê vừa muốn cười, lại vừa thấy yêu thương, không khỏi xúc động.

“Kỳ thực, dù cho hiện tại có thực sự gặp gỡ một cô gái, tôi nghĩ, tôi cũng không có dũng khí tiến tới.”

“Là ‘theo đuổi’ chứ.”

Nghe Lý Liên Y nói vậy, Anh Lê muốn cười một chút, lại cười không nổi, chỉ yên lặng.

Nhìn đồng hồ, Lý Liên Y phải về, Anh Lê tiễn cậu đi ra, “Liên Y, sau này có thể để tôi đưa về là được mà.”

Lý Liên Y đứng trước cổng, suy nghĩ một lúc, lắc đầu, “Cảm ơn anh, không cần đâu.”

Nhìn ánh đèn xe khuất dần trong bóng đêm, Anh Lê đứng ngoài cổng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, đến khi bị A Ngốc cắn cắn góc áo mới đóng cổng cùng nó quay vào nhà.

——-o0o——-

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện