Chỉ là một ánh mắt mà thôi, nhưng mười hai tu sĩ đều cảm thấy một thanh kiếm lạnh lẽo gác lên cổ. Bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt cần cổ yếu ớt của họ. Mười hai tu sĩ chần chừ một lát, cuối cùng nhìn nhau một cái, dỡ ngựa ra. Phân ra bốn người trực tiếp nâng xe ngựa lên, đi về Phụng Nguyên thành. Bất luận thế nào hoàng thượng cần phải dùng thời gian ngắn nhất trở về Phụng Nguyên thành.
Phương Khác rũ mắt, y đang cảm ứng, trong cửa thành đông có ba tu sĩ nguyên anh, Đao Tam Thiên quả nhiên bị dẫn ra, có điều cũng tốt thôi, Phương Khác nhanh chóng vận chuyển tâm pháp. Hôm nay còn có một trận cứng phải đánh, mà linh lực của y chỉ mới hồi phục một phần ba.
Đối mặt với sự coi thường của Phương Khác, Đông Phương Nguyên Bốc khẽ chau mày, sau đó lại giãn ra. Khởi động phong giới đại trận mới là chuyện lớn hàng đầu hôm nay. Bất luận là Diệp Vu Thời báo thù, hay Đông Phương Vu Mộc mưu nghịch cũng vậy, trong lòng ông đều không quan trọng bằng chuyện này.
Ông muốn triệt để cắt đứt cánh tay tu tiên giới thò vào phàm giới. Những tu tiên giả này siêu việt hơn người thường, không chịu luật pháp chế tài, không chịu khống chế của vương quyền, không chịu thống trị của cô. Cô đã quen rồi, nhưng không muốn cứ phải quen tiếp. Cho nên cô sẽ thay đổi hiện trạng này, ngay cạnh giường, há để kẻ khác ngủ say.
Đông Phương Nguyên Bốc quay lại nhìn Phương Khác đang ngồi khoanh gối, ánh mắt sâu thẳm. Vết thương nơi cổ vì nghiêng đầu nên lại rướm máu, nhưng ông không lau đi, chút vết thương này trong mắt ông còn không tính là gì.
Người này ở trên đất của ông, trước mặt tướng sĩ của ông, thoải mái nhẹ nhàng gác kiếm lên cổ ông, dễ dàng uy hiếp tính mạng của vị thiên tử này. Đối với những người khác có thể đây là một điều vô cùng nhục nhã mà một quân vương phải chịu.
Nhưng thật ra ông không để ý, vì Phương Khác căn bản không dám thật sự hạ thủ với ông, cho nên không uy hiếp được ông. Chỉ là uy hiếp đến người bên cạnh ông mà thôi. Nhưng căn cứ theo tình báo truyền tới, Phương Khác và lão nhị này… tuy nam phong thịnh hành, nhưng ông không thích.
Phương Khác cảm nhận được ánh mắt Đông Phương Nguyên Bốc, nhưng không để tâm, chỉ nhàn nhạt nói: “Đao Tam Thiên có lẽ bị Tiêu trưởng lão vây ở cửa thành đông. Chắc hắn chỉ biết hoàng thượng bị uy hiếp, vội vã chạy về cung xác định an nguy của ngài. Nếu lúc này Đao Tam Thiên xuất hiện, sợ là sẽ trực tiếp chém ta một đao.”
Nói xong Phương Khác cong môi, trên mặt không có một chút sầu lo nào.
Đông Phương Nguyên Bốc lại vô thức nhíu mày, lạnh nhạt phun ra hai chữ “ngu xuẩn”.
Chỉ không biết ông ta đang nói đến Đao Tam Thiên tự ý rời khỏi chức vụ hay đang nói Phương Khác, theo tính khí của Đông Phương Nguyên Bốc, hiển nhiên là nói kẻ trước.
Phương Khác làm như không thấy biểu tình Đông Phương Nguyên Bốc, nhẹ vén rèm cửa sổ lên, lúc này đã có thể thấy Phụng Nguyên thành, ngoài cửa thành đông, phương hướng linh lực dao động cực lớn khác chính là vị trí của phong giới đại trận.
Phương Khác nhìn hướng phong giới đại trận: “Phong giới đại trận quả thật có thể ngăn cách phàm giới và tu tiên giới, nhưng dựa vào lực lượng ngài bồi dưỡng ra mấy năm nay còn lâu mới đủ. Hiện tại bên người ngài chỉ có Đao Tam Thiên có thể đấu với người Côn Luân, những người còn lại căn bản không tạo nên tổn hại gì cho chúng tôi. Phong giới đại trận đã mất đi Đao Tam Thiên, lập tức sẽ bị hủy, ngài cảm thấy sao?”
Phương Khác hơi nghiêng đầu, khóe môi mang ý cười, vây Ngụy cứu Triệu vốn chính là dương mưu.
Đông Phương Nguyên Bốc bình tĩnh nhìn Phương Khác, hai người mắt chạm mắt.
Phương Khác bình thản thong dong, nhưng trong lòng thầm phỉ nhổ. Quả nhiên tố chất tâm lý của người làm hoàng thượng là cực tốt, từ khóe mắt đuôi mày, động tác nhỏ nhặt nhất đều không thể nhìn ra một chút cảm xúc nào, quả thật có thể so với Thái A rồi.
“Đừng thử chọc giận ta. Cơn giận của thiên tử không phải ngươi có thể thừa nhận. Lúc này quả thật cô không thể làm gì ngươi, nhưng cô có thể giết người từng tiếp xúc với ngươi. Giết nhiều rồi, tự nhiên sẽ có người ngươi để tâm, tự nhiên có thể khiến ngươi đau.”
Đông Phương Nguyên Bốc ngồi rất nghiêm, hai tay đặt lên đầu gối, tư thế đoan chính mà uy nghiêm cứ như không phải đang ngồi trong khoang xe mà đang ngồi trên long ỷ.
“Lão nhị muốn giết chó của cô, cô đã cho phép rồi. Đao Tam Thiên tự nhiên cũng sẽ không ngăn cản. Lúc này ngươi khích cô, chẳng qua là muốn dụ Đao Tam Thiên ra. Vì có Đao Tam Thiên, vậy Tiêu trưởng lão của Côn Luân sẽ không thể thoát thân được, sẽ không cách nào giết chó của cô.” Đông Phương Nguyên Bốc bình tĩnh nói: “Cô sẽ để Đao Tam Thiên rời khỏi cửa thành đông, không phải vì ngươi khích cô, mà vì cô đáp ứng lão nhị cho nó giết chó của cô. Cô cho nó giết, nó liền có thể giết. Nếu cô không cho, thì nó không thể động.”
Phương Khác lặng lẽ nhìn Đông Phương Nguyên Bốc, trong cuộc đối thoại này, y có thể cảm thụ được lòng tự tin gần như cuồng vọng của người làm đế vương. Nghĩ đến cách nói liều mạng của Đông Phương Vu Mộc, y nghĩ Đông Phương Nguyên Bốc còn hiểu tinh túy của liều mạng hơn cả Đông Phương Vu Mộc.
“Ngài sai rồi. Nếu có người khiến ta đau, ta nhất định sẽ khiến kẻ đó càng đau hơn. Đau đến tận xương, đau đến không dám động đậy nữa. Ngài biết giết người, ta cũng biết. Ta nghĩ, ta còn hiểu làm sao giết người hơn cả ngài. Trong ba ngày, ta có thể giết sạch quan viên của Ương Triều. Ngài xem, đây là một chuyện đáng sợ cỡ nào, người tu tiên xuất hiện ở phàm giới là chuyện không công bằng.” Phương Khác mỉm cười, để lộ hàm răng trắng.
Vén rèm cửa sổ lên, Phương Khác tươi cười cực kỳ rực rỡ, con mắt sáng dường như đang lấp lánh.
“Ta phải cáo từ rồi. Hôm nay đã làm phiền.”
Dứt lời, thân ảnh Phương Khác thoáng cái biến mất khỏi xe ngựa. Sắc mặt Đông Phương Nguyên Bốc âm trầm, tay siết chặt thành nắm đấm.
Phương Khác rời khỏi xe ngựa, nụ cười trên mặt biến mất vô tung, lòng bàn tay hơi ẩm. Loại chuyện lấy mạng người này, y thật sự chỉ có thể nói chơi mà thôi, cái gì mà khiến kẻ đó càng đau… loại chuyện nhiễm máu tươi vô tội… chỉ sợ y không làm được, nhiều nhất chỉ tiêu diệt kẻ đầu sỏ thôi.
Mà lúc này đã đến cửa thành tây, trên vạn tướng sĩ mặc giáp nghiêm túc đứng ngoài cửa thành. Nhìn thấy xe ngựa lăng không mà đến, họ cảnh giác rút binh khí ra, cho đến khi xe ngựa chạm đất, người vén rèm xe ra là hoàng thượng. Mà vị thiếu niên khoa trương đến cực điểm đã không còn bóng dáng.
Vệ Hải quỳ xuống, tháo mũ giáp đặt bên cạnh, sau đó quỳ phục xuống. Bên cạnh hắn còn có An Thịnh cũng quỳ bên cạnh, vị đại nhân hăm hở hăng hái này bây giờ ủ rũ như chó nhà có tang. Trên tay hắn nâng thánh chỉ không thể tuyên đọc, lúc hắn chạy tới phủ thái tử, thái tử đã không còn ở đó từ lâu.
Tiếp theo là tiếng bịch bịch đồng loạt, tám ngàn tướng sĩ nhất tề quỳ trước mặt Đông Phương Nguyên Bốc.
Bọn họ trân mắt nhìn thánh thượng bị bắt đi, đây chính là tội cực lớn.
Đông Phương Nguyên Bốc nhìn cũng không nhìn những người này, vén y bào lên, đi vào cửa thành. Sau lưng là mười hai tu sĩ trúc cơ.
Đến khi tới trước mặt Vệ Hải, Đông Phương Nguyên Bốc dừng bước.
Gần như tất cả mọi người đều nín thở.
Vệ Hải run lên, đầu chạm đất, mặt xám như tro.
“Thần tội đáng vạn chết.”
Đông Phương Nguyên Bốc hừ lạnh, đạp lên mặt Vệ Hải một cái.
“Ngươi có một vạn cái mạng để chết sao? Quỳ ở đây làm gì? Hơn tám ngàn binh mã của ngươi chỉ dùng để quỳ cho cô sao? Còn không đi làm việc cho cô.”
Nói xong, không đợi Vệ Hải trả lời, Đông Phương Nguyên Bốc đã ngồi lên bộ liễn vừa chuẩn bị xong.
Vệ Hải hơi yên lòng, cười khổ nhìn An Thịnh. Sờ sờ mặt mình, xem ra chuyện còn chưa đến nỗi tệ nhất. Phải biết thiên tử mà phẫn nộ, xác chết trăm vạn. Hoàng thượng còn đá hắn một cái, xem ra hôm nay tính mạng của tướng sĩ thủ thành đã giữ được. Nhưng nghênh đón hắn lại là ánh mắt phẫn nộ cực điểm của An Thịnh.
“Không ngờ Vệ tướng quân còn có thể cười được, chúng ta thân là thần tử, tự nhiên là chủ nhục thì thần phải chết.” An Thịnh lạnh lùng nói.
Cửa thành đông.
Giữa bầu trời, uy áp to lớn khiến người ta sinh ra cảm giác nghẹt thở. Phương Khác không cần ngẩng đầu cũng biết đó là Tiêu trưởng lão và Đao Tam Thiên đang triền đấu.
Đao Tam Thiên kia dũng mãnh vô cùng, mỗi một đao vung ra đều có khí thế như mãnh hổ hạ sơn, lúc này tóc hắn đã xõa tung, râu quai nón đen thui, cùng đôi mắt vô hạn sát khí, khiến hắn trông như một con dã thú chọn người cắn nuốt.
Phương Khác giảm lại tốc độ ngự kiếm, quan sát chiến trường ở cửa thành đông, linh lực trong người kích phát đến mức sục sôi nhất, rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Vu Thời lơ lửng trên không.
Nhìn từ xa, Diệp Vu Thời một thân bạch y, hai tay giang ra, hai mắt nhắm lại, khóe môi có đường cong tự nhiên. Mười đóa Băng Lưu Diệm xoay chuyển xung quanh. Ánh mặt trời rọi lên người, nhìn thế này, Diệp Vu Thời như thần linh giáng xuống.
Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời, bất giác mỉm cười. Sau đó mới đáp xuống ở cửa thành, giữ vững kiếm trong tay. Sau đó nhìn sang hướng khác, môi khẽ mở, nhẹ phun ra ba chữ “lão lừa trọc”.
Lúc Phương Khác nói ra ba chữ này, cắn chữ rất nhẹ, nhưng trong mắt lại là sự âm trầm. Vết thương gần như đã lành ở ngực bây giờ lại mơ hồ đau nhức, cảm giác bồi hồi ở biên giới tử vong lại xuất hiện lần nữa, còn có dáng vẻ tái nhợt suy yếu nằm trên giường của Diệp Vu Thời, cùng với cánh tay vốn vô cùng xinh đẹp lại lộ ra xương trắng.
Nhưng bây giờ Phương Khác rất bình tĩnh, chỉ âm trầm nhìn Đại phương trượng đang đấu pháp với Thập Phương. Đối phương là nguyên anh, y chỉ có thể đợi cơ hội. Mà xác suất cơ hội này xuất hiện cực thấp.
Nhưng y nghĩ, y có kiên nhẫn chờ đợi, vì cơ hội là do con người tạo ra.
Hai người này tới tới lui lui, rõ ràng là Thập Phương bị thương khá nặng, nhưng kim quang trên người hắn còn thuần túy hơn cả trên người lão lừa trọc.
Hơn nữa ống xoay trong tay Thập Phương gần như đã hoàn toàn khắc chế cái mõ trong tay lão lừa trọc, mà cái mõ đó lúc gõ ba lần thì có hai lần bị tịt.
Sắc mặt lão lừa trọc vô cùng âm trầm, trên gương mặt gầy gò xuất hiện vẻ mất kiên nhẫn, nhưng lại không cách nào thoát khỏi Thập Phương. Thập Phương là tu vi hậu kỳ kim đan, tuy chỉ cách nguyên anh một đường nhưng lại là cách biệt trời đất. Lúc này nhờ Diệp Vu Thời khống chế trận pháp cũng chỉ mới vất vả kéo chân được lão lừa trọc.
Phương Khác nhìn sang Đao Tam Thiên.
Đối phương hiển nhiên rất nôn nóng muốn thoát thân, cách đánh điên cuồng hoàn toàn không cần mạng, mà y biết tại sao đối phương lại khẩn cấp như thế, nóng lòng hộ chủ.
Phương Khác lại nhìn sang hướng phong giới đại trận, khí tức bên đó đã yếu đi. Mà trong cửa thành không có người đến. Đột nhiên, trong con ngươi của Phương Khác xuất hiện ba điểm nhỏ, khóe môi nhẹ nhếch lên.
Trong cửa thành, An Thịnh được hai tu sĩ trúc cơ mang đao hộ tống mà đến, dưới uy áp trong cuộc đấu của tu sĩ nguyên anh, bước đi rất gian nan. Tuy An Thịnh không phải thái giám tuyên chỉ, nhưng trong hôm nay hai phong thánh chỉ quan trọng lại trùng hợp đều đi qua tay hắn.
“Đao đại nhân! Đao đại nhân! Thánh thượng có chỉ!” Từ xa, An Thịnh đã không thể tiến thêm một bước nào nữa.
Đao Tam Thiên vung đao chém lên thước gỗ trong tay Tiêu trưởng lão, nhìn xuống dưới. Đợi thấy An Thịnh rồi, mới nhanh chóng lui khỏi thế công của Tiêu trưởng lão.
“Cô an nhiên vô sự, mong ái khanh không phụ ủy thác.” An Thịnh nhanh chóng đọc xong thánh ý, nhưng ánh mắt lại chuyển lên người Phương Khác.
“Thần nhất định không phụ ủy thác.” Đao Tam Thiên nói, khí cuồng bạo trên người đã biến mất hơn nửa, sau đó nhìn sang vị trí phong giới đại trận, rồi mới xoay người trở về.
“Đao đại nhân mau chủ trì đại trận đi, đừng trúng kế điệu hổ ly sơn của tội dân Phương Khác này. Y uy hiếp hoàng thượng vốn chính là vì… A!” Trong mắt An Thịnh đong đầy kinh hoảng nhìn ngọn lửa mỹ lệ cháy lan từ gót chân lên. Đau đớn khiến hắn kêu lên thảm thiết.
Nhưng bây giờ muốn ngăn cản cũng đã muộn rồi
Tất cả mọi người đều không ngờ được sau một lần chuyển ngoặc, An Thịnh này còn cố ý nói ra lời như thế.
Phương Khác mím môi.
“Là ngươi!” Đao Tam Thiên híp mắt, sát khí như dao. Hắn bỏ qua Tiêu trưởng lão mà tấn công Phương Khác.
“Là ta.” Phương Khác vận chuyển linh lực toàn thân, nhấc kiếm lên chờ phát động.
Tốc độ của Đao Tam Thiên cực nhanh, cho dù là thước gỗ của Tiêu trưởng lão cũng không thể ngăn cản hắn, chỉ kéo dài được thêm một khắc.
Phương Khác mím môi, trong một khắc Đao Tam Thiên trì hoãn kiếm của y đã vung ra, là Thái A kiếm quyết.
Diệp Vu Thời mở to mắt, hai tay vạch ra một đường cực kỳ thông thuận trên không, chân mày cũng nhíu lại.
“Keng, keng.” Hai tiếng, đao của Đao Tam Thiên đã phá Thái A kiếm ý của Phương Khác, đánh lên kiếm của y.
Tay Phương Khác tê buốt, không khống chế được lùi về sau hơn hai mươi bước.
Mặt sàn thanh thạch dưới chân nứt ra, cuối cùng lúc Phương Khác dừng lại, chân đã lõm vào trong đá thanh thạch, miệng, mũi, tai, mắt đều trào máu tươi.
Những chuyện này chỉ phát sinh trong một thoáng ngắn ngủi. An Thịnh vẫn còn sống, ánh mắt nhìn sang Phương Khác đã hiện lên ý cười như được an ủi. Chủ nhục thì thần phải chết, kẻ làm nhục chủ cũng phải chết. Uy nghiêm của thánh thượng là không thể mạo phạm, An Thịnh chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn.
Phương Khác rũ mắt, y đang cảm ứng, trong cửa thành đông có ba tu sĩ nguyên anh, Đao Tam Thiên quả nhiên bị dẫn ra, có điều cũng tốt thôi, Phương Khác nhanh chóng vận chuyển tâm pháp. Hôm nay còn có một trận cứng phải đánh, mà linh lực của y chỉ mới hồi phục một phần ba.
Đối mặt với sự coi thường của Phương Khác, Đông Phương Nguyên Bốc khẽ chau mày, sau đó lại giãn ra. Khởi động phong giới đại trận mới là chuyện lớn hàng đầu hôm nay. Bất luận là Diệp Vu Thời báo thù, hay Đông Phương Vu Mộc mưu nghịch cũng vậy, trong lòng ông đều không quan trọng bằng chuyện này.
Ông muốn triệt để cắt đứt cánh tay tu tiên giới thò vào phàm giới. Những tu tiên giả này siêu việt hơn người thường, không chịu luật pháp chế tài, không chịu khống chế của vương quyền, không chịu thống trị của cô. Cô đã quen rồi, nhưng không muốn cứ phải quen tiếp. Cho nên cô sẽ thay đổi hiện trạng này, ngay cạnh giường, há để kẻ khác ngủ say.
Đông Phương Nguyên Bốc quay lại nhìn Phương Khác đang ngồi khoanh gối, ánh mắt sâu thẳm. Vết thương nơi cổ vì nghiêng đầu nên lại rướm máu, nhưng ông không lau đi, chút vết thương này trong mắt ông còn không tính là gì.
Người này ở trên đất của ông, trước mặt tướng sĩ của ông, thoải mái nhẹ nhàng gác kiếm lên cổ ông, dễ dàng uy hiếp tính mạng của vị thiên tử này. Đối với những người khác có thể đây là một điều vô cùng nhục nhã mà một quân vương phải chịu.
Nhưng thật ra ông không để ý, vì Phương Khác căn bản không dám thật sự hạ thủ với ông, cho nên không uy hiếp được ông. Chỉ là uy hiếp đến người bên cạnh ông mà thôi. Nhưng căn cứ theo tình báo truyền tới, Phương Khác và lão nhị này… tuy nam phong thịnh hành, nhưng ông không thích.
Phương Khác cảm nhận được ánh mắt Đông Phương Nguyên Bốc, nhưng không để tâm, chỉ nhàn nhạt nói: “Đao Tam Thiên có lẽ bị Tiêu trưởng lão vây ở cửa thành đông. Chắc hắn chỉ biết hoàng thượng bị uy hiếp, vội vã chạy về cung xác định an nguy của ngài. Nếu lúc này Đao Tam Thiên xuất hiện, sợ là sẽ trực tiếp chém ta một đao.”
Nói xong Phương Khác cong môi, trên mặt không có một chút sầu lo nào.
Đông Phương Nguyên Bốc lại vô thức nhíu mày, lạnh nhạt phun ra hai chữ “ngu xuẩn”.
Chỉ không biết ông ta đang nói đến Đao Tam Thiên tự ý rời khỏi chức vụ hay đang nói Phương Khác, theo tính khí của Đông Phương Nguyên Bốc, hiển nhiên là nói kẻ trước.
Phương Khác làm như không thấy biểu tình Đông Phương Nguyên Bốc, nhẹ vén rèm cửa sổ lên, lúc này đã có thể thấy Phụng Nguyên thành, ngoài cửa thành đông, phương hướng linh lực dao động cực lớn khác chính là vị trí của phong giới đại trận.
Phương Khác nhìn hướng phong giới đại trận: “Phong giới đại trận quả thật có thể ngăn cách phàm giới và tu tiên giới, nhưng dựa vào lực lượng ngài bồi dưỡng ra mấy năm nay còn lâu mới đủ. Hiện tại bên người ngài chỉ có Đao Tam Thiên có thể đấu với người Côn Luân, những người còn lại căn bản không tạo nên tổn hại gì cho chúng tôi. Phong giới đại trận đã mất đi Đao Tam Thiên, lập tức sẽ bị hủy, ngài cảm thấy sao?”
Phương Khác hơi nghiêng đầu, khóe môi mang ý cười, vây Ngụy cứu Triệu vốn chính là dương mưu.
Đông Phương Nguyên Bốc bình tĩnh nhìn Phương Khác, hai người mắt chạm mắt.
Phương Khác bình thản thong dong, nhưng trong lòng thầm phỉ nhổ. Quả nhiên tố chất tâm lý của người làm hoàng thượng là cực tốt, từ khóe mắt đuôi mày, động tác nhỏ nhặt nhất đều không thể nhìn ra một chút cảm xúc nào, quả thật có thể so với Thái A rồi.
“Đừng thử chọc giận ta. Cơn giận của thiên tử không phải ngươi có thể thừa nhận. Lúc này quả thật cô không thể làm gì ngươi, nhưng cô có thể giết người từng tiếp xúc với ngươi. Giết nhiều rồi, tự nhiên sẽ có người ngươi để tâm, tự nhiên có thể khiến ngươi đau.”
Đông Phương Nguyên Bốc ngồi rất nghiêm, hai tay đặt lên đầu gối, tư thế đoan chính mà uy nghiêm cứ như không phải đang ngồi trong khoang xe mà đang ngồi trên long ỷ.
“Lão nhị muốn giết chó của cô, cô đã cho phép rồi. Đao Tam Thiên tự nhiên cũng sẽ không ngăn cản. Lúc này ngươi khích cô, chẳng qua là muốn dụ Đao Tam Thiên ra. Vì có Đao Tam Thiên, vậy Tiêu trưởng lão của Côn Luân sẽ không thể thoát thân được, sẽ không cách nào giết chó của cô.” Đông Phương Nguyên Bốc bình tĩnh nói: “Cô sẽ để Đao Tam Thiên rời khỏi cửa thành đông, không phải vì ngươi khích cô, mà vì cô đáp ứng lão nhị cho nó giết chó của cô. Cô cho nó giết, nó liền có thể giết. Nếu cô không cho, thì nó không thể động.”
Phương Khác lặng lẽ nhìn Đông Phương Nguyên Bốc, trong cuộc đối thoại này, y có thể cảm thụ được lòng tự tin gần như cuồng vọng của người làm đế vương. Nghĩ đến cách nói liều mạng của Đông Phương Vu Mộc, y nghĩ Đông Phương Nguyên Bốc còn hiểu tinh túy của liều mạng hơn cả Đông Phương Vu Mộc.
“Ngài sai rồi. Nếu có người khiến ta đau, ta nhất định sẽ khiến kẻ đó càng đau hơn. Đau đến tận xương, đau đến không dám động đậy nữa. Ngài biết giết người, ta cũng biết. Ta nghĩ, ta còn hiểu làm sao giết người hơn cả ngài. Trong ba ngày, ta có thể giết sạch quan viên của Ương Triều. Ngài xem, đây là một chuyện đáng sợ cỡ nào, người tu tiên xuất hiện ở phàm giới là chuyện không công bằng.” Phương Khác mỉm cười, để lộ hàm răng trắng.
Vén rèm cửa sổ lên, Phương Khác tươi cười cực kỳ rực rỡ, con mắt sáng dường như đang lấp lánh.
“Ta phải cáo từ rồi. Hôm nay đã làm phiền.”
Dứt lời, thân ảnh Phương Khác thoáng cái biến mất khỏi xe ngựa. Sắc mặt Đông Phương Nguyên Bốc âm trầm, tay siết chặt thành nắm đấm.
Phương Khác rời khỏi xe ngựa, nụ cười trên mặt biến mất vô tung, lòng bàn tay hơi ẩm. Loại chuyện lấy mạng người này, y thật sự chỉ có thể nói chơi mà thôi, cái gì mà khiến kẻ đó càng đau… loại chuyện nhiễm máu tươi vô tội… chỉ sợ y không làm được, nhiều nhất chỉ tiêu diệt kẻ đầu sỏ thôi.
Mà lúc này đã đến cửa thành tây, trên vạn tướng sĩ mặc giáp nghiêm túc đứng ngoài cửa thành. Nhìn thấy xe ngựa lăng không mà đến, họ cảnh giác rút binh khí ra, cho đến khi xe ngựa chạm đất, người vén rèm xe ra là hoàng thượng. Mà vị thiếu niên khoa trương đến cực điểm đã không còn bóng dáng.
Vệ Hải quỳ xuống, tháo mũ giáp đặt bên cạnh, sau đó quỳ phục xuống. Bên cạnh hắn còn có An Thịnh cũng quỳ bên cạnh, vị đại nhân hăm hở hăng hái này bây giờ ủ rũ như chó nhà có tang. Trên tay hắn nâng thánh chỉ không thể tuyên đọc, lúc hắn chạy tới phủ thái tử, thái tử đã không còn ở đó từ lâu.
Tiếp theo là tiếng bịch bịch đồng loạt, tám ngàn tướng sĩ nhất tề quỳ trước mặt Đông Phương Nguyên Bốc.
Bọn họ trân mắt nhìn thánh thượng bị bắt đi, đây chính là tội cực lớn.
Đông Phương Nguyên Bốc nhìn cũng không nhìn những người này, vén y bào lên, đi vào cửa thành. Sau lưng là mười hai tu sĩ trúc cơ.
Đến khi tới trước mặt Vệ Hải, Đông Phương Nguyên Bốc dừng bước.
Gần như tất cả mọi người đều nín thở.
Vệ Hải run lên, đầu chạm đất, mặt xám như tro.
“Thần tội đáng vạn chết.”
Đông Phương Nguyên Bốc hừ lạnh, đạp lên mặt Vệ Hải một cái.
“Ngươi có một vạn cái mạng để chết sao? Quỳ ở đây làm gì? Hơn tám ngàn binh mã của ngươi chỉ dùng để quỳ cho cô sao? Còn không đi làm việc cho cô.”
Nói xong, không đợi Vệ Hải trả lời, Đông Phương Nguyên Bốc đã ngồi lên bộ liễn vừa chuẩn bị xong.
Vệ Hải hơi yên lòng, cười khổ nhìn An Thịnh. Sờ sờ mặt mình, xem ra chuyện còn chưa đến nỗi tệ nhất. Phải biết thiên tử mà phẫn nộ, xác chết trăm vạn. Hoàng thượng còn đá hắn một cái, xem ra hôm nay tính mạng của tướng sĩ thủ thành đã giữ được. Nhưng nghênh đón hắn lại là ánh mắt phẫn nộ cực điểm của An Thịnh.
“Không ngờ Vệ tướng quân còn có thể cười được, chúng ta thân là thần tử, tự nhiên là chủ nhục thì thần phải chết.” An Thịnh lạnh lùng nói.
Cửa thành đông.
Giữa bầu trời, uy áp to lớn khiến người ta sinh ra cảm giác nghẹt thở. Phương Khác không cần ngẩng đầu cũng biết đó là Tiêu trưởng lão và Đao Tam Thiên đang triền đấu.
Đao Tam Thiên kia dũng mãnh vô cùng, mỗi một đao vung ra đều có khí thế như mãnh hổ hạ sơn, lúc này tóc hắn đã xõa tung, râu quai nón đen thui, cùng đôi mắt vô hạn sát khí, khiến hắn trông như một con dã thú chọn người cắn nuốt.
Phương Khác giảm lại tốc độ ngự kiếm, quan sát chiến trường ở cửa thành đông, linh lực trong người kích phát đến mức sục sôi nhất, rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Vu Thời lơ lửng trên không.
Nhìn từ xa, Diệp Vu Thời một thân bạch y, hai tay giang ra, hai mắt nhắm lại, khóe môi có đường cong tự nhiên. Mười đóa Băng Lưu Diệm xoay chuyển xung quanh. Ánh mặt trời rọi lên người, nhìn thế này, Diệp Vu Thời như thần linh giáng xuống.
Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời, bất giác mỉm cười. Sau đó mới đáp xuống ở cửa thành, giữ vững kiếm trong tay. Sau đó nhìn sang hướng khác, môi khẽ mở, nhẹ phun ra ba chữ “lão lừa trọc”.
Lúc Phương Khác nói ra ba chữ này, cắn chữ rất nhẹ, nhưng trong mắt lại là sự âm trầm. Vết thương gần như đã lành ở ngực bây giờ lại mơ hồ đau nhức, cảm giác bồi hồi ở biên giới tử vong lại xuất hiện lần nữa, còn có dáng vẻ tái nhợt suy yếu nằm trên giường của Diệp Vu Thời, cùng với cánh tay vốn vô cùng xinh đẹp lại lộ ra xương trắng.
Nhưng bây giờ Phương Khác rất bình tĩnh, chỉ âm trầm nhìn Đại phương trượng đang đấu pháp với Thập Phương. Đối phương là nguyên anh, y chỉ có thể đợi cơ hội. Mà xác suất cơ hội này xuất hiện cực thấp.
Nhưng y nghĩ, y có kiên nhẫn chờ đợi, vì cơ hội là do con người tạo ra.
Hai người này tới tới lui lui, rõ ràng là Thập Phương bị thương khá nặng, nhưng kim quang trên người hắn còn thuần túy hơn cả trên người lão lừa trọc.
Hơn nữa ống xoay trong tay Thập Phương gần như đã hoàn toàn khắc chế cái mõ trong tay lão lừa trọc, mà cái mõ đó lúc gõ ba lần thì có hai lần bị tịt.
Sắc mặt lão lừa trọc vô cùng âm trầm, trên gương mặt gầy gò xuất hiện vẻ mất kiên nhẫn, nhưng lại không cách nào thoát khỏi Thập Phương. Thập Phương là tu vi hậu kỳ kim đan, tuy chỉ cách nguyên anh một đường nhưng lại là cách biệt trời đất. Lúc này nhờ Diệp Vu Thời khống chế trận pháp cũng chỉ mới vất vả kéo chân được lão lừa trọc.
Phương Khác nhìn sang Đao Tam Thiên.
Đối phương hiển nhiên rất nôn nóng muốn thoát thân, cách đánh điên cuồng hoàn toàn không cần mạng, mà y biết tại sao đối phương lại khẩn cấp như thế, nóng lòng hộ chủ.
Phương Khác lại nhìn sang hướng phong giới đại trận, khí tức bên đó đã yếu đi. Mà trong cửa thành không có người đến. Đột nhiên, trong con ngươi của Phương Khác xuất hiện ba điểm nhỏ, khóe môi nhẹ nhếch lên.
Trong cửa thành, An Thịnh được hai tu sĩ trúc cơ mang đao hộ tống mà đến, dưới uy áp trong cuộc đấu của tu sĩ nguyên anh, bước đi rất gian nan. Tuy An Thịnh không phải thái giám tuyên chỉ, nhưng trong hôm nay hai phong thánh chỉ quan trọng lại trùng hợp đều đi qua tay hắn.
“Đao đại nhân! Đao đại nhân! Thánh thượng có chỉ!” Từ xa, An Thịnh đã không thể tiến thêm một bước nào nữa.
Đao Tam Thiên vung đao chém lên thước gỗ trong tay Tiêu trưởng lão, nhìn xuống dưới. Đợi thấy An Thịnh rồi, mới nhanh chóng lui khỏi thế công của Tiêu trưởng lão.
“Cô an nhiên vô sự, mong ái khanh không phụ ủy thác.” An Thịnh nhanh chóng đọc xong thánh ý, nhưng ánh mắt lại chuyển lên người Phương Khác.
“Thần nhất định không phụ ủy thác.” Đao Tam Thiên nói, khí cuồng bạo trên người đã biến mất hơn nửa, sau đó nhìn sang vị trí phong giới đại trận, rồi mới xoay người trở về.
“Đao đại nhân mau chủ trì đại trận đi, đừng trúng kế điệu hổ ly sơn của tội dân Phương Khác này. Y uy hiếp hoàng thượng vốn chính là vì… A!” Trong mắt An Thịnh đong đầy kinh hoảng nhìn ngọn lửa mỹ lệ cháy lan từ gót chân lên. Đau đớn khiến hắn kêu lên thảm thiết.
Nhưng bây giờ muốn ngăn cản cũng đã muộn rồi
Tất cả mọi người đều không ngờ được sau một lần chuyển ngoặc, An Thịnh này còn cố ý nói ra lời như thế.
Phương Khác mím môi.
“Là ngươi!” Đao Tam Thiên híp mắt, sát khí như dao. Hắn bỏ qua Tiêu trưởng lão mà tấn công Phương Khác.
“Là ta.” Phương Khác vận chuyển linh lực toàn thân, nhấc kiếm lên chờ phát động.
Tốc độ của Đao Tam Thiên cực nhanh, cho dù là thước gỗ của Tiêu trưởng lão cũng không thể ngăn cản hắn, chỉ kéo dài được thêm một khắc.
Phương Khác mím môi, trong một khắc Đao Tam Thiên trì hoãn kiếm của y đã vung ra, là Thái A kiếm quyết.
Diệp Vu Thời mở to mắt, hai tay vạch ra một đường cực kỳ thông thuận trên không, chân mày cũng nhíu lại.
“Keng, keng.” Hai tiếng, đao của Đao Tam Thiên đã phá Thái A kiếm ý của Phương Khác, đánh lên kiếm của y.
Tay Phương Khác tê buốt, không khống chế được lùi về sau hơn hai mươi bước.
Mặt sàn thanh thạch dưới chân nứt ra, cuối cùng lúc Phương Khác dừng lại, chân đã lõm vào trong đá thanh thạch, miệng, mũi, tai, mắt đều trào máu tươi.
Những chuyện này chỉ phát sinh trong một thoáng ngắn ngủi. An Thịnh vẫn còn sống, ánh mắt nhìn sang Phương Khác đã hiện lên ý cười như được an ủi. Chủ nhục thì thần phải chết, kẻ làm nhục chủ cũng phải chết. Uy nghiêm của thánh thượng là không thể mạo phạm, An Thịnh chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn.
Danh sách chương