“Sư phụ.” Tiêu Xương Thu rũ mắt đứng trước mặt Phụng Chi Tiếu.

Nụ cười trên mặt Phụng Chi Tiếu thoáng cái không còn, mấy vị đệ tử vốn ngồi quanh Phụng Chi Tiếu nhìn nhìn Tiêu Xương Thu đột nhiên xuất hiện rồi lại ngó ngó Phụng Chi Tiếu, cảm giác được bầu không khí quái lạ, nhất thời im tiếng.

“Phụng sư thúc, đại sư tỷ. Chúng tôi còn chuyện khác, đi trước một bước.” Mấy vị đệ tử vội vã cáo từ.

Trong gian phòng nho nhỏ chỉ còn lại hai sư đồ.

Tiêu Xương Thu rũ mắt, đảo qua hộp điểm tâm cùng rượu bày loạn trên bàn. Tầng đầu tiên của hộp chỉ còn lại một miếng, tầng thứ hai chỉ được đụng tới vài miếng. Điểm tâm được làm thành hoa lan, vô cùng tinh xảo, ngay cả đường vân trên cánh hoa cũng hiện rõ. Nhớ lần đầu khi gặp hắn, hắn cũng mang theo một hộp điểm tâm thế này để dụ dỗ nàng. Hỏi nàng có muốn bái hắn làm sư không, nếu bái hắn làm sư mỗi ngày đều có điểm tâm ngon.

Tuy nàng xuất thân danh môn thế gia, nhưng chỉ là thứ nữ ngay cả trên gia phả cũng không có tên, không có xếp hàng bối phận. Từ nhỏ vì tư chất xuất chúng mới được gia tộc nhìn trúng, cho nên bị yêu cầu nghiêm khắc, không được ăn thứ mình thích.

“Tìm vi sư có chuyện gì?” Phụng Chi Tiếu nghiêm túc ngồi nhìn chằm chằm màn che giữa gian, không mặn không nhạt hỏi, khóe mắt thì đảo qua Tiêu Xương Thu một cái.

Tiêu Xương Thu hoàn hồn, phát hiện thì ra nàng đã xuất thần trước mặt Phụng Chi Tiếu. Thấy Phụng Chi Tiếu chỉ nhìn nơi khác chứ hoàn toàn không nhìn thẳng vào mình, nàng nhẹ mím môi, chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát vô cùng.

“Sư phụ.” Tiêu Xương Thu dời bước, đứng trước mặt Phụng Chi Tiếu, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Phụng Chi Tiếu.

Phụng Chi Tiếu không kìm được tránh khỏi ánh mắt nàng, sau đó nói: “Chuyện gì? Ngươi nói đi.”

“Sư phụ không cần vì tránh Xương Thu mà đặc biệt đến biên cảnh, Xương Thu đã cầu chưởng môn rồi, mùng bảy tháng này sẽ điều đi biên cảnh.” Tiêu Xương Thu nói, ánh mắt chỉ đặt trên mặt Phụng Chi Tiếu.

“Ngươi nói gì?” Phụng Chi Tiếu đột ngột quay đầu.

“Xương Thu nguyện ý điều đến biên cảnh, để sư phụ mắt không thấy tâm không phiền…”

“Hồ nháo!” Phụng Chi Tiếu đứng bật khỏi giường, thân hình cao lớn chặn hết một nửa ánh sáng ngoài cửa sổ.

“Ngươi biết tình huống biên cảnh thế nào không? Ngươi biết bày binh bố trận thế nào sao? Ngươi biết phái Thái Hành phái Thiên Sơn có bao nhiêu người nhìn chằm chằm ngươi, chỉ đợi diệt trừ ngươi…”

“Lúc sư phụ không ở đây, Xương Thu học được rất nhiều thứ từ các sư thúc bá. Có thể sư phụ còn chưa biết Xương Thu là thành viên của Tả Thần Sách Doanh một trong Lục Doanh của Côn Luân. Hiện nay người đóng ở biên giới chính là Tả Thần Sách Doanh, Xương Thu làm phó thống soái trong quân đương nhiên bây giờ phải ở trong quân mới đúng. Sư phụ biết Thái Hành Thiên Sơn nhắm vào Xương Thu nhưng không biết tại sao họ lại nhắm vào Xương Thu…” Tiêu Xương Thu ngắt lời Phụng Chi Tiếu, trên mặt hiện vẻ trào phúng.

Phụng Chi Tiếu á khẩu, hắn không biết từ lúc nào Tiêu Xương Thu đã gia nhập Côn Luân Lục Quân, cũng không biết Tiêu Xương Thu sao lại trở thành phó thống soái của Tả Thần Sách Doanh. Lúc hắn bế quan… cố ý tránh đi tất cả vấn đề liên quan đến nàng, vậy mà cũng không có ai cho hắn biết.

“Từ khi nào ngươi…”

Phụng Chi Tiếu chỉ nói đến đây thì không nói tiếp được nữa.

Hai người giằng co một lát, Phụng Chi Tiếu bình tĩnh mà lạnh nhạt nói một câu ta biết rồi, sau đó đứng lên đi mất.

Tiêu Xương Thu đứng trong buồng rất lâu mới cử động. Bước tới ngồi vào chỗ Phụng Chi Tiếu vừa ngồi, lấy miếng điểm tâm còn lại trong tầng một của hộp đưa lên miệng cắn một miếng. Hoàn toàn không còn vị ngọt như trong ký ức.

Luân lý cang thường… có quan trọng như thế không? “Phương Khác… phát sinh cái gì…”

“Bắt y lại!”

Lúc này tiếng huyên náo đột nhiên truyền tới, Tiêu Xương Thu bèn nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy Phương Khác mặc một chiếc áo khoát rách nát, một thân máu me bị đệ tử Duy Pháp đường vây lại trên đường, có vài đệ tử Duy Pháp đường đã rút bội kiếm ra.

Tiêu Xương Thu chau mày, chỉ nghe Triệu Mạc Vi của Duy Pháp đường nói: “Duy Pháp đường hành sự, Phương Khác, theo chúng ta đến Duy Pháp đường một chuyến. Ta nghĩ chắc ngươi không muốn lĩnh giáo Sát uy bổng đâu…”

Tiêu Xương Thu nhìn trường côn thanh đồng trong tay Triệu Mạc Vi, mày nhíu lại, suy nghĩ một chút liền xoay người xuống lầu.

Sát uy bổng của Duy Pháp đường, đã được thỉnh ra rồi.

Phương Khác trầm mặc nhìn Triệu Mạc Vi cười vô cùng đắc ý trước mặt, người này là một trong những kẻ thường xuyên chơi với Phương Hiền Hoa. ‘Phương Khác’ và gã không hề xa lạ chút nào.

Triệu Mạc Vi cà lơ phất phơ vuốt Sát uy bổng trong tay, dễ dàng thấy được ác ý trong nụ cười.

“Phương Khác, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn đi theo ta. Nếu không… ta sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt.” Triệu Mạc Vi nhẹ giọng nói.

“Hử? Dám hỏi ta phạm tội gì mà bị Duy Pháp đường vây bắt?” Phương Khác nhướng mày nói.

Triệu Mạc Vi cười lạnh, đứng thẳng lại, hơi hấc cằm nhìn đệ tử đang tụ lại xung quanh. Nện Sát uy bổng xuống đất.

Âm thanh nặng nề khuếch tán ra, khiến lòng người không khỏi dâng lên sợ hãi.

“Tội đồ Phương Khác, sát hại mười hai đệ tử đồng môn tại rừng Phùng Thu, hơn nữa mười hai đệ tử này đều là đệ tử Duy Pháp đường. Sát hại đồng môn, tội đáng giết! Vậy mà ngươi còn có mặt mũi hỏi ta ngươi phạm tội gì?”

Lời vừa nói ra, lặng ngắt một mảng.

Sát hại mười hai đồng môn…, thoáng cái ánh mắt tất cả mọi người nhìn Phương Khác đều thay đổi, đặc biệt là khi thấy vết máu trên y phục Phương Khác lúc này.

“Xem đi, sau khi tàn hại đồng môn vậy mà còn dám ngang nhiên mặc y phục dính máu rêu rao diễu phố. Đối mặt Duy Pháp đường không có nửa phần ân hận lại còn hỏi mình phạm tội gì? Tự bản thân ngươi phạm tội gì còn không biết hay sao?”

Âm thanh Triệu Mạc Vi lớn dần, vẻ mặt đại nghĩa lẫm liệt cùng thống hận, mọi người cũng đều xuýt xoa đúng như gã mong muốn.

Phương Khác thấy rõ vẻ đắc ý trong mắt Triệu Mạc Vi, xem biểu diễn đầy cuốn hút của Triệu Mạc Vi. Nhìn ngón tay càng lúc càng bức gần của Triệu Mạc Vi, đều đã sắp đến chóp mũi y. Đây chính là ác nhân cáo trạng trước, quật ngược lại sao?

Tiêu Xương Thu đứng sau đám người nhìn biểu tình gần như là bình tĩnh của Phương Khác, đợi Phương Khác làm sao tự biện hộ cho mình.

“Ngươi cho rằng hiện tại ngươi là đệ tử nhập môn của chưởng môn thì có thể tùy ý làm bậy sao? Ỷ vào chút thế lực trong môn phái thì có thể không nhìn đến môn quy?”

Phương Khác hơi mở môi ra.

Đáy mắt Triệu Mạc Vi lóe sáng, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được nói: “Duy Pháp đường bắt người, cần lý do sao? Ta mong ngươi cố mà phản kháng, ngàn lần đừng để ta thất vọng, con chuột thì nên ở trong vũng nước thối, đắc ý quên hình bò lên mặt đất kết quả chỉ có một, đó chính là bị người dẫm chết.”

Phương Khác mỉm cười, nghiêng đầu bình tĩnh nói bằng âm thanh tất cả đều nghe được: “Miệng ngươi thối như vậy, người trong nhà ngươi biết không?”

Tất cả mọi người đều sững sờ, người này nhịn lâu như vậy chỉ nói một câu vậy thôi? Tiêu Xương Thu nhíu mày, không hiểu Phương Khác nói câu đó vào lúc này có ý nghĩa gì.

Phương Khác lặng lẽ thở dài, đây là điểm cười mà bọn họ không thể lý giải nhỉ, đời người đúng là cô đơn như tuyết. Nhưng dù sao vẫn tốt hơn Triệu Mạc Vi nhất định phải đi đường tối, thân thích của gã cũng sẽ đi đường tối, thân bằng hảo hữu đại khái cũng sẽ đi đường tối luôn.

Sắc mặt Triệu Mạc Vi biến đổi, lớn tiếng nói: “Phương Khác, ngươi đừng cho rằng ngươi có thể dùng người nhà của ta để uy hiếp ta. Cho dù ngươi là đệ tử nhập môn của chưởng môn, cho dù ngươi và Diệp Vu Thời không rõ ràng, ta cũng…”

Bốp một tiếng, Triệu Mạc Vi bay ra mấy bước, gã đưa tay đặt trước người muốn cản lại nhưng không thể, cuối cùng chỉ có thể ngã dưới đất che bụng hừ nhẹ.

Tất cả mọi người trợn mắt há miệng nhìn Phương Khác chậm rãi rụt chân về. Trên mặt y là vẻ tức giận, nhìn quanh đám người, lúc thấy một gương mặt thanh lệ quen thuộc có hơi ngạc nhiên, sau đó vẻ tức giận tan đi, thậm chí còn mang chút ý cười, lời sắp lên đến môi cũng biến thành: “Người thích đi đường tối thì phải có giác ngộ sẽ gặp ma.”

Câu này tuy mang theo mấy phần ý cười, nhưng nhìn vết máu đầy người cùng ánh mắt lạnh lẽo của Phương Khác, khiến ai cũng vô cớ sinh ra mấy phần hàn ý.

Mà vừa dứt lời, hàn quang của mười mấy thanh trường kiếm đã rọi lên người Phương Khác. Ngay cả đệ tử bàng quan cũng lộ ra mấy phần bất mãn, lúc này nếu Duy Pháp đường vây công Phương Khác, có lẽ sẽ có đệ tử ủng hộ Duy Pháp đường.

Thậm chí có vài người đã rục rà rục rịch, đôi mày Tiêu Xương Thu càng nhíu chặt. Tuy không biết nội tình ra sao, nhưng là người bàng quan, Duy Pháp đường hôm nay hành sự khá nóng nảy, nhưng là một người không có sai lầm gì lớn, thái độ của Phương Khác quá mức khoa trương rồi, cứ như thể hiện y là một người chấp mê bất ngộ. Nhưng Phương Khác trong ấn tượng của nàng là một người cẩn trọng. Mà Triệu Mạc Vi và Phương Khác còn từng kết oán.

Hơn nữa vừa rồi nhìn thấy nàng, sắc mặt thay đổi rõ rệt như vậy là có ý gì?

Triệu Mạc Vi được đỡ dậy, lộ vẻ đau đớn nhìn Phương Khác. Nhưng trong mắt lại là đắc ý, há miệng định nói gì đó, nhưng lại bị giọng nữ thanh lãnh cắt đứt.

“Phương sư đệ không được vô lễ! Nếu có chỗ nào oan uổng cứ đến Duy Pháp đường rồi nói, đừng vì nhất thời kích động mà làm chuyện khiến mình hối hận. Duy Pháp đường sẽ không vô cớ oan uổng người tốt, có chuyện gì đến Duy Pháp đường nói rõ.” Tiêu Xương Thu quở trách.

Triệu Mạc Vi biến sắc, Tiêu Xương Thu vừa nói vậy thì tình thế đã hoàn toàn thay đổi. Vốn gã chỉ cần vung tay hô lên, giết Phương Khác tại chỗ cũng không quá mức, nhưng lúc này Phương Khác đá gã chỉ biến thành vô lễ nhỏ nhặt hơn nữa còn là vô lễ do bị oan uổng nên cảm xúc kích động! Đã thế bọn họ không phải vô cớ oan uổng người tốt, mà là có dự mưu… quả thật là chữ chữ hoàn mỹ!

Nhưng, Triệu Mạc Vi nhếch môi, hôm nay Phương Khác chết chắc rồi.

Phương Khác nhìn Tiêu Xương Thu rất lâu, mới chậm rãi nói một chữ được. Sau đó mới tiếp: “Nếu Tiêu sư tỷ đã mở miệng rồi, sư đệ tự nhiên không dám không theo. Chỉ là… loại tiểu nhân này không thể không đánh, không đánh không được.”

Nói rồi Phương Khác chậm rãi bước tới trước mặt Triệu Mạc Vi, Triệu Mạc Vi nhịn không được lùi một bước.

Phương Khác bật cười nói: “Yên tâm, cho dù có ngứa mắt ngươi thế nào, có lời Tiêu sư tỷ rồi ta sẽ không đá ngươi nữa. Chỉ muốn nói cho ngươi biết vài chuyện thôi. Thứ nhất, ta tự cho rằng không phạm tội, đương nhiên sẽ không thừa nhận tội danh có lẽ có. Thứ hai, ta cũng không ỷ mình là quan nhị đại gì đó mà tùy ý làm càn. Thứ ba, chuột và ta không có một chút quan hệ. Thứ tư, ta và Diệp Vu Thời không có chuyện gì không rõ không ràng, chúng ta rất rõ ràng.”

Phương Khác nhìn bốn ngốn tay mình đưa ra, khẽ nghiêng đầu thấp giọng nói: “Thứ năm, các ngươi đã chuẩn bị nhận cơn giận của ta chưa?”

Vừa dứt lời, bốp một tiếng, nắm đấm đáp lên mặt Triệu Mạc Vi, quyền này, gã vẫn không tránh. Mà Phương Khác chỉ nhẹ cười, tựa hồ đang nói, ta đã nói không đá ngươi nhưng không nói sẽ không đánh ngươi đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện