Lúc Phương Khác đi tới chỗ không người, trên mặt mới lộ ra vẻ mệt mỏi. Hôm nay quả thật quá bận rộn.

Lúc đi ngang qua chỗ bị mai phục trong rừng Phùng Thu, Phương Khác híp mắt lại, mấy thứ trong nhẫn Nạp Hư tựa hồ có độ quan trọng không tâm thường. Khiến y nghĩ đến hai người, hai người mà y thà rằng hoài nghi bản thân nghĩ sai cũng không muốn hoài nghi họ.

Chỉ một thoáng suy nghĩ, Phương Khác đã nhảy vọt khỏi chỗ này.

Đợi lúc Phương Khác đứng trước cửa viện tử mới của mình, phát hiện so với tiểu viện giản dị lúc trước, nơi này có thể nói là hào trạch. Ngoài tường cao đại viện là đại môn sơn đỏ, Phương Khác nghiêng đầu, cảm nhận được khí tức quen thuộc liền mỉm cười, mày cong cong mắt lóe sáng, bước tới mấy bước cầm vòng tròn hình thú trên cửa để gõ, sau đó đẩy cửa vào.

Một đường vào trong, có thể nhìn ra viện tử được thiết kế rất dụng tâm. Sân luyện kiếm, ruộng linh dược, phòng luyện đan, phòng ngủ, phòng chuyên dùng để đả tọa tĩnh tâm… sau đó chính là thư phòng.

Phương Khác bước vào phòng, nụ cười sáng lạn trên mặt giây tiếp theo đã cứng lại.

Thư phòng sạch sẽ chỉnh tề rộng rãi sáng sủa đã nói đâu? Mỹ nhân như ngọc tay cầm thư quyển ngước mắt lên nhìn trong tưởng tượng đâu? Nhất định là cách thức mở thư phòng của y không đúng. Phương Khác nhìn giấy bùa bay loạn đầy trời, mặt đất bị vẽ loạn xạ, bàn sách lớn bị dời đến giữa phòng, đủ các loại phù bút lơ lửng trên không… cùng với người bị phù bút vây quanh, tay áo sắn lên vẻ mặt nghiêm túc chìm trong thế giới của mình.

Diệp Vu Thời ngước mắt nhìn Phương Khác một cái rồi tiếp tục cúi đầu làm việc, nghĩ nghĩ lại nói: “Giúp huynh thu dọn một chút.”

Phương Khác khẽ sửng sốt, tiện tay đóng cửa rồi bắt đầu dọn bùa dưới đất. Nhặt một lá bùa lục phẩm mang xúc cảm kim loại, lại nhặt mấy lá bùa bát phẩm. Nếu nói vừa nãy thấy bùa Diệp Vu Thời chế y còn kích động một chút, thì bây giờ đã tê liệt rồi, lần sau có nhặt được mấy lá bùa thập phẩm nhất định y cũng chẳng kinh ngạc.

Nhặt bùa xong, Phương Khác lại bỏ từng cây phù bút trên không vào giá bút. Sau đó y liền đứng cạnh Diệp Vu Thời thở dài yếu ớt: “Diệp sư huynh, sư đệ nhà huynh cửu tử nhất sinh trải qua khó khăn mới trở về, lẽ nào huynh không có gì muốn nói sao?”

“Đệ sẽ không có việc gì.” Diệp Vu Thời chẳng ngẩng đầu nhàn nhạt nói.

“Tạ An bị đệ giết rồi. Tối qua Duy Pháp đường cũng chết gần trăm người.”

“Lúc gặp phục kích trong rừng Phùng Thu nỏ bọn họ dùng là phỏng chế phá thiên nỏ do Tụ Linh các của đệ sản xuất, bùa họ dùng để bổ sung linh lực là Mộc linh phù của huynh. Nguyên nhân Tạ An làm tất cả là vì một sọt Địch thanh thảo không rõ lai lịch.” Phương Khác không nhanh không chậm nói, ngữ khí rất bình thản, trên mặt còn mang nụ cười, giống như đang nói về một chuyện chẳng liên quan đến mình.

“Tạ lão từ chức trong Duy Pháp đường rồi… đệ đã đắc tội ba vị trong năm vị phong chủ, đắc tội hơn ba mươi trưởng lão cùng tứ đại thế gia. Nghe thế nào cũng cảm thấy về sau cuộc sống của đệ nhất định sẽ không tốt?”

Phương Khác nói một lát, nụ cười trên mặt dần nhạt đi cuối cùng biến mất tăm. Y thấp giọng nói, dùng thanh âm gần như chỉ có chính y mới có thể nghe được: “Lúc giết Tạ An kỳ thật đệ hơi khó chịu, thậm chí tay còn run rẩy. Nhưng sau đó tay đệ đặc biệt vững, động tác nhanh chóng gọn lẹ đến mức có thể bảo đảm nó sẽ không cảm thấy đau đớn. Tuy nói thế có hơi đạo đức giả, nhưng đệ thật sự cảm thấy buồn.”

“A Khác.” Động tác của Diệp Vu Thời hơi ngừng lại, phù văn trên bùa chớp một cái sau đó bốc ra một luồng khói đen.

“Sư huynh tâm không tĩnh…” Phương Khác nhướng mày, từ sau lưng đưa tay đến nắm tay đang cầm bút của Diệp Vu Thời, “Vậy thì đừng chế phù nữa.”

Diệp Vu Thời khẽ nghiêng đầu nhìn Phương Khác.

Phương Khác híp mắt nói: “Chế phù rất quan trọng, nhưng giải ưu giải khó cho sư đệ cũng rất quan trọng. Sư huynh nói phải không nào? Huống hồ quan ái đến thân tâm khỏe mạnh của sư đệ cũng là trách nhiệm của sư huynh.”

“Quan ái?” Diệp Vu Thời nhướng mày, khóe môi hiện nụ cười nhạt.

“Hiện tại cho ta gặp Thái A được không?”

“Hả?” Phương Khác sửng sốt, rõ ràng không ngờ đề tài lại chuyển tới Thái A.

“Không giải quyết Thái A, ta làm sao quan ái A Khác được?” Diệp Vu Thời buông phù bút xuống, kéo Phương Khác từ sau lưng ra trước mặt.

Hai cái này có quan hệ gì? Phương Khác chớp mắt rồi chớp mắt sau đó tay run lên, tại sao y trêu cợt Diệp Vu Thời lại biến thành bị Diệp Vu Thời trêu cợt?

Sau khi Phương Khác hỏi qua Thái A, liền cùng Diệp Vu Thời đến tu thất đả tọa.

Hai người một ngồi một nằm. Phương Khác gối lên đùi Diệp Vu Thời, như hôm đó tại đại lục Thanh Hoa, đầu kề đầu để Diệp Vu Thời tiến vào thức hải y.

Phương Khác dùng trạng thái linh thức nằm trong thức hải của mình, lặng lẽ suy đoán cảnh Thái A và Diệp Vu Thời gặp mặt. Dựa vào cái gì hai người họ gặp mặt thì y phải tránh né? Phương Khác khổ sở nghĩ đến Diệp Vu Thời mỗi khi nhắc tới Thái A sẽ vô thức tỏa ra sát khí. Bọn họ sẽ không đánh nhau chứ? Chắc không đâu… nhỉ? Trong cảnh tượng hư hóa của Thái A, nếu thật sự đánh nhau chỉ sợ Diệp Vu Thời sẽ rơi xuống hạ phong.

Mà Diệp Vu Thời và Thái A mặt đối mặt cách một chiếc bàn gỗ, hai người trao đổi tới lui vài câu. Bàn Sâm La kiếm quyết bàn di tích giam cầm Thái A, càng bàn lâu hai người càng cảm thấy đối phương không dễ đối phó.

Trên mặt Diệp Vu Thời mang theo nụ cười cực ôn hòa, mà trong đầu thì nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng kết luận Thái A không đủ sợ hãi.

“Ngươi là linh thức được tái tạo.” Diệp Vu Thời cong khóe môi, ôn hòa mà xác định: “Ta nghe nói có một phương thức tái tạo linh thức cực kỳ tàn nhẫn, dùng linh hồn và huyết nhục người sống để tế kiếm, thông qua một phương thức cổ xưa là có thể tái tạo ra kiếm linh.”

Đôi mắt ảm đạm không ánh sáng bình thản nhìn Diệp Vu Thời.

Diệp Vu Thời nhếch môi nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn giết ta?”

“Không, ngô sẽ không giết nhữ. Nếu lúc này ngô giết nhữ, Phương Khác sẽ hủy ước.” Thái A nhìn Diệp Vu Thời: “Tình cảm của nhân loại rất kỳ lạ, khiến ngô không thể nào lý giải. Tại sao lại tức giận, tại sao lại vui sướng. Cái gì là tức giận, cái gì là vui sướng, cái gì là ghen tỵ?”

“Ngươi là kiếm linh, ngươi không cần suy nghĩ những thứ này.” Diệp Vu Thời đứng lên, bình tĩnh nhìn Thái A: “Đã gặp ngươi rồi, ta cũng nên đi thôi.”

Thái A nhìn Diệp Vu Thời đứng lên, quay người đi, sau đó chậm rãi biến mất trong biển hoa màu trắng, trên mặt vụt qua một tia nghi hoặc, sau đó nhẹ giọng nói: “Rõ ràng đã đoán ra gì đó, nhưng không chuẩn bị nói với Phương Khác sao?” Thái A chau mày, xuất hiện một cảm xúc gọi là do dự, phát hiện của Diệp Vu Thời là nằm ngoài kế hoạch.

Phương Khác chậm rãi mở mắt ra, nhìn Diệp Vu Thời cong môi cười trước mặt, không hiểu sao cảm thấy một luồng hàn ý, quả nhiên hai người này gặp mặt sẽ không vui vẻ ha?

“Khụ… hai người nói chuyện thế nào rồi?” Phương Khác hỏi.

Diệp Vu Thời vuốt tóc Phương Khác: “Sâm La kiếm quyết sắp tới đệ cần phải luyện nhiều, cũng đừng khắc chế tu vi của mình nữa, càng sớm kết anh càng tốt. Qua vài ngày nữa đệ hãy bắt đầu bế quan chuyên tâm tu hành, chuyện vặt cứ giao cho Trần Chử và Triệu Lịch Duyệt xử lý là được.”

Phương Khác cười cười: “Xem ra chúng ta suy nghĩ giống nhau rồi, trước đó đệ đã nghĩ mấy ngày tiếp theo cứ dứt khoát bế quan tu hành cho rồi. Như vậy sẽ có thể tránh né mấy trưởng lão trong phái, hơn nữa đám nhóc con trong Thận Hành nhai cũng có thể an tâm tư quá. Không có bùa cấm chế trên tay đệ, không có bất cứ ai có thể cứu chúng ra khỏi Thận Hành nhai. Đệ cũng không cần phiền lòng những người kia tìm tới cửa đòi nhi tử tôn tử. Còn những chuyện phiền lòng khác, cứ ném cho sư phụ của đệ là xong, đệ tin lão nhân gia nhất định sẽ giúp đệ trông coi tốt.”

Phương Khác hơi nhấn mạnh hai chữ sư phụ.

Nhìn Phương Khác, Diệp Vu Thời nhớ đến kiếm linh tên Thái A đó, một kiếm linh bắt đầu sinh ra nghi hoặc và hiếu kỳ. Đối với kiếm linh tình cảm là không cần thiết, kiếm linh được tái tạo ra quả nhiên không phải là kiếm linh thuần túy.

Phương Khác vòng tay ôm eo Diệp Vu Thời, cong môi cười nói: “Chẳng qua sau khi sư đệ bế quan, Vu Thời huynh có cô đơn khó ngủ chăng?”

Nói xong không thấy Diệp Vu Thời có phản ứng gì, Phương Khác hơi thất bại. Được rồi, hiện tại cấp bậc của Diệp Vu Thời đã cao lên rồi. Ai tới trả lại cho y vị sư huynh vừa nghe hỏi đến đạo lữ đã cảm thấy không thoải mái lúc trước đi?

Trong mắt Diệp Vu Thời lóe qua ý cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện