Trên sân diễn luyện, bạch bào tung bay vạt áo phần phật, linh quang và kiếm quang giao nhau, đấu pháp, đấu bảo, vô cùng náo nhiệt.
“Đợi đó, đợi sau khi ta trúc cơ ta cũng muốn đến Tả Thần Sách Doanh.” Một đệ tử tràn đầy ao ước nói: “Mấy hôm trước, Tiêu sư thúc thống lĩnh Tả Thần Sách Doanh đánh bại Thái Hành Chúc Cố Chi tại Mạc Lộ cốc…”
“Chỉ với ngươi? Còn Tả Thần Sách Doanh? Cũng phải xem người ta có cần ngươi không.” Một người khác lạnh nhạt trào phúng.
“Ngươi! Ngươi bớt xem thường người…”
“Được rồi, hai người đừng cãi nữa. Các ngươi nghe gì chưa? Hôm qua Phương sư thúc đã xuất quan rồi.” Lúc này lại có một người chen vào cuộc nói chuyện.
“Biết từ lâu rồi, chuyện này hôm qua đã được truyền ra. Nói là Phương sư thúc vừa xuất quan đã triệu tập một tốp người không biết mật mưu cái gì, sau đó bị chưởng môn biết được còn đặc biệt phái đệ tử đi truyền gọi.”
“Ngươi nói như vậy… cứ như Phương sư thúc đang bày âm mưu gì đó. Hiện tại trong môn phái ai nhắc đến Phương sư thúc… ôi! Các ngươi nhìn, đó không phải Phương sư thúc sao?” Người này nói một lát thì sửng sốt chỉ một hướng kinh ngạc nói.
Phương Khác vừa đến sân diễn luyện đã bị vài đệ tử mắt sắc nhìn thấy. Lập tức, sân diễn luyện xôn xao, sau đó không hẹn mà cùng vang lên tiếng chào hỏi.
“Chào Phương sư thúc!” Tiếng này tuy rằng không chỉnh tề, nhưng thanh thế to lớn, khiến các đệ tử đồng bối mặc áo giáp bất giác nhìn sang Phương Khác.
Phương Khác nhìn những đệ tử hoặc e sợ hoặc kính phục mình, ngoài mặt mỉm cười nhẹ nhàng trong lòng thì cảm thán. Gần ba năm, đủ khiến đám củ cải trưởng thành thiếu niên. Nhìn thấy chúng y mới cảm thấy được thời gian đang trôi đi.
Phương Khác gật đầu cười với mọi người, vung tay ý bảo chúng tiếp tục huấn luyện. Sau khi chuyện Tạ An xảy ra y đã bảo người dồn sức khống chế đệ tử đời ba mươi bảy. Đám người Thượng Quan Bình Thục bị loại bỏ, đổi sang người của y. Như thế, tuy có thể tránh chuyện như Tạ An tái diễn, nhưng lại hơi khác với mong ước ban đầu của y.
Sau đó Phương Khác cũng mặc kệ, khác thì khác đi. Có thể mong ước ban đầu của y là đúng, nhưng không nhất định có lợi cho những hài tử này. Dù con đường nhân sinh của chúng phải tự mình tìm tòi, nhưng trước đó phải xây dựng nhân sinh quan đúng đắn, rõ thiện ác, biết đại nghĩa, phân thị phi. Có thể vung kiếm trong tay, nhưng không thể xem mạng người như cỏ rác.
Trong lúc suy nghĩ, có vài đệ tử cung kính hành lễ với y, sau đó một đệ tử trông vô cùng hàm hậu đánh bạo nói: “Phương sư thúc, xin, xin hỏi Thượng Quan Bình Cốt khi nào mới được thả ra?”
Phương Khác sửng sốt, không ngờ đệ tử này lại hỏi chuyện đó.
Đệ tử đó nhất thời có chút căng thẳng: “Phương, Phương sư thúc, ta không có ý gì khác, ta chỉ muốn hỏi thăm thôi. Vì…. vì Thượng Quan Bình Cốt vốn là người phụ trách chúng ta, sau đó hắn bị nhốt, liền do ta phụ trách thuật pháp. Ta muốn hỏi sư thúc khi nào bọn họ được thả, nếu được thả rồi ta muốn đấu với hắn một trận, ta, ta muốn danh chính ngôn thuận trở thành người phụ trách thuật pháp.”
Nói đến đây, sắc mặt đệ tử trở nên nghiêm túc, mang đầy vẻ kiên nghị.
“Ngươi tên gì?” Phương Khác hỏi.
“Hồi bẩm Phương sư thúc, đệ tử họ Dịch tên một chữ Quái.” Dịch Quái vội chắp tay hành lễ, nghiêm túc nói.
Phương Khác cười cười, ôn hòa đáp: “Hôm nay bọn chúng sẽ được thả ra, các ngươi ai muốn đến khiêu chiến cứ thoải mái khiêu chiến. Nhưng thời gian tốt nhất định trong ba ngày, vì ba ngày sau bọn chúng sẽ không còn rảnh nữa.”
Lúc này Thận Hành Nhai, đám thiếu niên được nhóm Trần Chử dẫn ra, thần tình ủ rũ, trong mắt đều lộ ra vui sướng tận đáy lòng. Nhìn trời xanh mây trắng đã lâu không thấy, ai cũng vui mừng, bọn chúng chỉ biết mình đã ra khỏi nơi đáng chết này, chứ không biết sắp phải đối mặt cái gì.
Trần Chử thu lại số thư tịch những thiếu niên này phải chép phạt trong lúc cấm bế, nhìn biểu tình thở phào của chúng, không khỏi cười lắc đầu. Bọn chúng vẫn chưa biết ba ngày sau sẽ phải đến chỗ nào nhỉ? Các ngươi không thông báo cho người nhà của ta đến đón ta sao?” Vương Lạc Dương vỗ y sam nhăn nhúm, hất cao cằm đánh giá xung quanh, nhíu mày hỏi Trần Chử. Nó đã không thể chịu đựng được y sam nhăn nhúm đã thế còn ngắn mất một đoạn này rồi. Trong túi chứa đồ của nó có rất nhiều y phục, nhưng do ban đầu mặc qua là vứt. Đợi khi nó ý thức được sắp phải đối mặt với thiếu y phục sạch, thì đã không còn bao nhiêu. Một đứa từ nhỏ đã được nuôi dưỡng hưởng mọi ưu thế như nó cũng không biết cái gì là giặt y phục, huống hồ trong Thận Hành nhai âm u ẩm ướt, không ánh mặt trời, đương nhiên cả người trở nên nhếch nhác.
Ba mươi mốt đệ tử tại đó trừ mấy nữ đệ tử ra, phần lớn mọi người cùng Vương Lạc Dương đều giống nhau.
Trần Chử đảo mắt nhìn bọn chúng chậm rãi nói: “Chuyện hôm nay các ngươi ra khỏi nhai, trừ chúng ta ra không ai biết. Cho nên các ngươi cũng đừng trông mong sẽ có người đến đón mình đi ngay.”
Bên này sau khi Phương Khác nói xong, mấy đệ tử quay mặt nhìn nhau, cũng vô cùng kinh ngạc. Bọn Thượng Quan Bình Cốt hôm nay được thả ra rồi sao? Nhưng sau ba ngày lại không còn rảnh nữa? Tại sao chứ? Tuy hiếu kỳ, nhưng Dịch Quái khắc chế không hỏi ra, chỉ cung cung kính kính hành lễ với Phương Khác rồi lùi về rèn luyện.
Phương Khác nhìn Dịch Quái, mày nhẹ động. Tu vi luyện khí tầng mười một, tư chất vô cùng tốt.
“Phương đạo hữu, thì ra ngươi ở đây, mệt ta phải tìm kiếm.” Một nam tử cao gầy đến mức cả y phục cũng trông như mắc trên người nói với Phương Khác.
Phương Khác nhận ra đây là Thôi Cát đã có duyên gặp vài lần, cũng chính là sào trúc trong miệng La Tất. Trong lòng đã đoán được ý đồ của hắn.
Phương Khác bảo đám Dịch Quái tiếp tục luyện tập. Sau đó nghiêng người mỉm cười với Thôi Cát: “Thôi đạo hữu, đã lâu không gặp, có chuyện gì sao?”
“Ta phụng lệnh Diệp sư huynh, đặc biệt tới đưa đồ cho ngươi.” Trên gương mặt gầy gò của Thôi Cát hiện nụ cười đầy hàm ý, nói rồi trên tay có thêm một bình sứ trắng.
Phương Khác nhận lấy bình sứ cất đi, ra hiệu với Thôi Cát, hai người sóng vai vừa đi vừa nói chuyện.
Trước là hàn huyên một phen, Thôi Cát bèn đưa ra yêu cầu được mài giũa. Thôi Cát ôm hàm ý thăm dò, mà Phương Khác đương nhiên thoải mái đáp ứng, đã rất lâu y chưa giao thủ với ai. Vì thế hai người tìm một sân diễn luyện trống để mài giũa.
Do chỉ là mài giũa bình thường, hai người không dùng toàn lực, nhưng đều có thu hoạch.
“Khiêm nhường rồi.” Phương Khác thu kiếm, ôm quyền nói.
Thôi Cát chậm rãi đứng lên, lau máu bên môi cười hê hê. Hàm răng trắng tinh cùng máu tươi vô cùng nổi bật, lại cười vô cùng vui vẻ.
“Phương huynh sắp kết anh rồi sao? Xem ra đồ Diệp sư huynh đưa ta rất là đúng lúc.” Thôi Cát cười ha ha nói. Hắn không ngờ Phương Khác lại tiến bộ thần tốc như vậy, tu vi đã cao đến mức này. Quả nhiên ánh mắt Diệp sư huynh là không cần nghi ngờ.
Phương Khác gật đầu, thầm nghĩ người này kiếm pháp quái dị, một bộ kiếm pháp phối hợp với quyền pháp thành ra khó mà phòng được.
“Bên đại lục Hoang Mạc tiến triển thuận lợi không? Diệp sư huynh… hiện tại thế nào rồi?” Nghĩ nghĩ, Phương Khác vẫn hỏi ra, cho dù mấy hôm nay đám Trần Chử đã nhắc đến rồi.
Thôi Cát vỗ y phục, cười sáng tỏ, “Nếu Phương sư huynh đã mong nhớ Diệp sư huynh của chúng ta như vậy, không ngại cùng ta đến đại lục Hoang Mạc chứ?”
Phương Khác điềm tĩnh gật đầu: “Đó là đương nhiên, nhưng gần đây ta có việc, sợ là không cách nào đi cùng Thôi huynh, cho nên nhờ Thôi huynh giúp ta mang chút đồ cho huynh ấy.”
Thôi Cát nhìn Phương Khác thần thái tự nhiên như thế, có chút thất vọng thu lại nụ cười mờ ám và ý trêu cợt trong mắt. Phương Khác này… sao lại có thể biểu hiện tự nhiên như thế? Cho dù là La Tất khi bị bọn họ trêu cợt chuyện cùng Công Tôn cũng có chút mất tự nhiên mà.
Đêm.
Phương Khác xoay xoay bình sứ trắng, trên bàn còn đặt một cái bình y hệt. Hai bình này đều chứa kết anh đan. Bình trên bàn là Trí Tiêu đưa, kết anh đan hai người cho cũng là từ cùng một lò mà ra. Một phần tư lò kết anh đan hiện tại đang nằm trong tay y, đã thế còn là thượng phẩm.
Phương Khác cười cười, ném ném bình sứ trong tay, thật là, vốn cho rằng y vừa xuất quan sẽ được gặp Diệp Vu Thời, kết quả người ta lại đang ở đại lục Hoang Mạc.
Hình như đây là lần đầu tiên y và Diệp Vu Thời tách ra thời gian dài như thế, quả thật vô cùng mong nhớ.
“Đợi đó, đợi sau khi ta trúc cơ ta cũng muốn đến Tả Thần Sách Doanh.” Một đệ tử tràn đầy ao ước nói: “Mấy hôm trước, Tiêu sư thúc thống lĩnh Tả Thần Sách Doanh đánh bại Thái Hành Chúc Cố Chi tại Mạc Lộ cốc…”
“Chỉ với ngươi? Còn Tả Thần Sách Doanh? Cũng phải xem người ta có cần ngươi không.” Một người khác lạnh nhạt trào phúng.
“Ngươi! Ngươi bớt xem thường người…”
“Được rồi, hai người đừng cãi nữa. Các ngươi nghe gì chưa? Hôm qua Phương sư thúc đã xuất quan rồi.” Lúc này lại có một người chen vào cuộc nói chuyện.
“Biết từ lâu rồi, chuyện này hôm qua đã được truyền ra. Nói là Phương sư thúc vừa xuất quan đã triệu tập một tốp người không biết mật mưu cái gì, sau đó bị chưởng môn biết được còn đặc biệt phái đệ tử đi truyền gọi.”
“Ngươi nói như vậy… cứ như Phương sư thúc đang bày âm mưu gì đó. Hiện tại trong môn phái ai nhắc đến Phương sư thúc… ôi! Các ngươi nhìn, đó không phải Phương sư thúc sao?” Người này nói một lát thì sửng sốt chỉ một hướng kinh ngạc nói.
Phương Khác vừa đến sân diễn luyện đã bị vài đệ tử mắt sắc nhìn thấy. Lập tức, sân diễn luyện xôn xao, sau đó không hẹn mà cùng vang lên tiếng chào hỏi.
“Chào Phương sư thúc!” Tiếng này tuy rằng không chỉnh tề, nhưng thanh thế to lớn, khiến các đệ tử đồng bối mặc áo giáp bất giác nhìn sang Phương Khác.
Phương Khác nhìn những đệ tử hoặc e sợ hoặc kính phục mình, ngoài mặt mỉm cười nhẹ nhàng trong lòng thì cảm thán. Gần ba năm, đủ khiến đám củ cải trưởng thành thiếu niên. Nhìn thấy chúng y mới cảm thấy được thời gian đang trôi đi.
Phương Khác gật đầu cười với mọi người, vung tay ý bảo chúng tiếp tục huấn luyện. Sau khi chuyện Tạ An xảy ra y đã bảo người dồn sức khống chế đệ tử đời ba mươi bảy. Đám người Thượng Quan Bình Thục bị loại bỏ, đổi sang người của y. Như thế, tuy có thể tránh chuyện như Tạ An tái diễn, nhưng lại hơi khác với mong ước ban đầu của y.
Sau đó Phương Khác cũng mặc kệ, khác thì khác đi. Có thể mong ước ban đầu của y là đúng, nhưng không nhất định có lợi cho những hài tử này. Dù con đường nhân sinh của chúng phải tự mình tìm tòi, nhưng trước đó phải xây dựng nhân sinh quan đúng đắn, rõ thiện ác, biết đại nghĩa, phân thị phi. Có thể vung kiếm trong tay, nhưng không thể xem mạng người như cỏ rác.
Trong lúc suy nghĩ, có vài đệ tử cung kính hành lễ với y, sau đó một đệ tử trông vô cùng hàm hậu đánh bạo nói: “Phương sư thúc, xin, xin hỏi Thượng Quan Bình Cốt khi nào mới được thả ra?”
Phương Khác sửng sốt, không ngờ đệ tử này lại hỏi chuyện đó.
Đệ tử đó nhất thời có chút căng thẳng: “Phương, Phương sư thúc, ta không có ý gì khác, ta chỉ muốn hỏi thăm thôi. Vì…. vì Thượng Quan Bình Cốt vốn là người phụ trách chúng ta, sau đó hắn bị nhốt, liền do ta phụ trách thuật pháp. Ta muốn hỏi sư thúc khi nào bọn họ được thả, nếu được thả rồi ta muốn đấu với hắn một trận, ta, ta muốn danh chính ngôn thuận trở thành người phụ trách thuật pháp.”
Nói đến đây, sắc mặt đệ tử trở nên nghiêm túc, mang đầy vẻ kiên nghị.
“Ngươi tên gì?” Phương Khác hỏi.
“Hồi bẩm Phương sư thúc, đệ tử họ Dịch tên một chữ Quái.” Dịch Quái vội chắp tay hành lễ, nghiêm túc nói.
Phương Khác cười cười, ôn hòa đáp: “Hôm nay bọn chúng sẽ được thả ra, các ngươi ai muốn đến khiêu chiến cứ thoải mái khiêu chiến. Nhưng thời gian tốt nhất định trong ba ngày, vì ba ngày sau bọn chúng sẽ không còn rảnh nữa.”
Lúc này Thận Hành Nhai, đám thiếu niên được nhóm Trần Chử dẫn ra, thần tình ủ rũ, trong mắt đều lộ ra vui sướng tận đáy lòng. Nhìn trời xanh mây trắng đã lâu không thấy, ai cũng vui mừng, bọn chúng chỉ biết mình đã ra khỏi nơi đáng chết này, chứ không biết sắp phải đối mặt cái gì.
Trần Chử thu lại số thư tịch những thiếu niên này phải chép phạt trong lúc cấm bế, nhìn biểu tình thở phào của chúng, không khỏi cười lắc đầu. Bọn chúng vẫn chưa biết ba ngày sau sẽ phải đến chỗ nào nhỉ? Các ngươi không thông báo cho người nhà của ta đến đón ta sao?” Vương Lạc Dương vỗ y sam nhăn nhúm, hất cao cằm đánh giá xung quanh, nhíu mày hỏi Trần Chử. Nó đã không thể chịu đựng được y sam nhăn nhúm đã thế còn ngắn mất một đoạn này rồi. Trong túi chứa đồ của nó có rất nhiều y phục, nhưng do ban đầu mặc qua là vứt. Đợi khi nó ý thức được sắp phải đối mặt với thiếu y phục sạch, thì đã không còn bao nhiêu. Một đứa từ nhỏ đã được nuôi dưỡng hưởng mọi ưu thế như nó cũng không biết cái gì là giặt y phục, huống hồ trong Thận Hành nhai âm u ẩm ướt, không ánh mặt trời, đương nhiên cả người trở nên nhếch nhác.
Ba mươi mốt đệ tử tại đó trừ mấy nữ đệ tử ra, phần lớn mọi người cùng Vương Lạc Dương đều giống nhau.
Trần Chử đảo mắt nhìn bọn chúng chậm rãi nói: “Chuyện hôm nay các ngươi ra khỏi nhai, trừ chúng ta ra không ai biết. Cho nên các ngươi cũng đừng trông mong sẽ có người đến đón mình đi ngay.”
Bên này sau khi Phương Khác nói xong, mấy đệ tử quay mặt nhìn nhau, cũng vô cùng kinh ngạc. Bọn Thượng Quan Bình Cốt hôm nay được thả ra rồi sao? Nhưng sau ba ngày lại không còn rảnh nữa? Tại sao chứ? Tuy hiếu kỳ, nhưng Dịch Quái khắc chế không hỏi ra, chỉ cung cung kính kính hành lễ với Phương Khác rồi lùi về rèn luyện.
Phương Khác nhìn Dịch Quái, mày nhẹ động. Tu vi luyện khí tầng mười một, tư chất vô cùng tốt.
“Phương đạo hữu, thì ra ngươi ở đây, mệt ta phải tìm kiếm.” Một nam tử cao gầy đến mức cả y phục cũng trông như mắc trên người nói với Phương Khác.
Phương Khác nhận ra đây là Thôi Cát đã có duyên gặp vài lần, cũng chính là sào trúc trong miệng La Tất. Trong lòng đã đoán được ý đồ của hắn.
Phương Khác bảo đám Dịch Quái tiếp tục luyện tập. Sau đó nghiêng người mỉm cười với Thôi Cát: “Thôi đạo hữu, đã lâu không gặp, có chuyện gì sao?”
“Ta phụng lệnh Diệp sư huynh, đặc biệt tới đưa đồ cho ngươi.” Trên gương mặt gầy gò của Thôi Cát hiện nụ cười đầy hàm ý, nói rồi trên tay có thêm một bình sứ trắng.
Phương Khác nhận lấy bình sứ cất đi, ra hiệu với Thôi Cát, hai người sóng vai vừa đi vừa nói chuyện.
Trước là hàn huyên một phen, Thôi Cát bèn đưa ra yêu cầu được mài giũa. Thôi Cát ôm hàm ý thăm dò, mà Phương Khác đương nhiên thoải mái đáp ứng, đã rất lâu y chưa giao thủ với ai. Vì thế hai người tìm một sân diễn luyện trống để mài giũa.
Do chỉ là mài giũa bình thường, hai người không dùng toàn lực, nhưng đều có thu hoạch.
“Khiêm nhường rồi.” Phương Khác thu kiếm, ôm quyền nói.
Thôi Cát chậm rãi đứng lên, lau máu bên môi cười hê hê. Hàm răng trắng tinh cùng máu tươi vô cùng nổi bật, lại cười vô cùng vui vẻ.
“Phương huynh sắp kết anh rồi sao? Xem ra đồ Diệp sư huynh đưa ta rất là đúng lúc.” Thôi Cát cười ha ha nói. Hắn không ngờ Phương Khác lại tiến bộ thần tốc như vậy, tu vi đã cao đến mức này. Quả nhiên ánh mắt Diệp sư huynh là không cần nghi ngờ.
Phương Khác gật đầu, thầm nghĩ người này kiếm pháp quái dị, một bộ kiếm pháp phối hợp với quyền pháp thành ra khó mà phòng được.
“Bên đại lục Hoang Mạc tiến triển thuận lợi không? Diệp sư huynh… hiện tại thế nào rồi?” Nghĩ nghĩ, Phương Khác vẫn hỏi ra, cho dù mấy hôm nay đám Trần Chử đã nhắc đến rồi.
Thôi Cát vỗ y phục, cười sáng tỏ, “Nếu Phương sư huynh đã mong nhớ Diệp sư huynh của chúng ta như vậy, không ngại cùng ta đến đại lục Hoang Mạc chứ?”
Phương Khác điềm tĩnh gật đầu: “Đó là đương nhiên, nhưng gần đây ta có việc, sợ là không cách nào đi cùng Thôi huynh, cho nên nhờ Thôi huynh giúp ta mang chút đồ cho huynh ấy.”
Thôi Cát nhìn Phương Khác thần thái tự nhiên như thế, có chút thất vọng thu lại nụ cười mờ ám và ý trêu cợt trong mắt. Phương Khác này… sao lại có thể biểu hiện tự nhiên như thế? Cho dù là La Tất khi bị bọn họ trêu cợt chuyện cùng Công Tôn cũng có chút mất tự nhiên mà.
Đêm.
Phương Khác xoay xoay bình sứ trắng, trên bàn còn đặt một cái bình y hệt. Hai bình này đều chứa kết anh đan. Bình trên bàn là Trí Tiêu đưa, kết anh đan hai người cho cũng là từ cùng một lò mà ra. Một phần tư lò kết anh đan hiện tại đang nằm trong tay y, đã thế còn là thượng phẩm.
Phương Khác cười cười, ném ném bình sứ trong tay, thật là, vốn cho rằng y vừa xuất quan sẽ được gặp Diệp Vu Thời, kết quả người ta lại đang ở đại lục Hoang Mạc.
Hình như đây là lần đầu tiên y và Diệp Vu Thời tách ra thời gian dài như thế, quả thật vô cùng mong nhớ.
Danh sách chương