Edit: Kogi
Chất lỏng ấm áp không ngừng chảy xuống, tôi bắt đầu hoa mắt chóng mặt muốn ngất đi, nhưng vẫn cố không để mình rơi vào trạng thái hôn mê – Lúc này tỏ ra yếu ớt trước kẻ địch không thông minh chút nào.
Nhưng mà… Ước tính lộ trình, chắc là Thẩm Tu Thần sắp đến rồi. Không dùng tới các mối quan hệ, trong mấy giờ ngắn ngủi gom đủ con số Tạ Tử Khải yêu cầu là bất khả thi, nhưng nếu lái xe tới chỗ định vị của tôi thì thừa thời gian.
Tạ Tử Khải tưởng rằng lấy được điện thoại là xong chuyện, nhưng quên rằng định vị của tôi không chỉ có một.
Chiếc kẹp cà vạt hơi nghiêng xuống, lộ ra ánh sáng sắc lạnh.
Lúc Thẩm Tu Thần tặng tôi chiếc kẹp cà vạt này còn đùa nói: “Dạo này biến động nhiều, ngộ nhỡ ngày nào đó xảy ra chuyện, em còn có thể tìm anh”, không ngờ thực sự có lúc dùng đến.
Ngoài cửa bỗng có tiếng chó sủa ăng ẳng, Tạ Tử Khải mơ hồ nhận ra điều gì đó, đứng dậy đi tới cánh cửa, hé ra một khe hở kiểm tra. Tôi nghe không rõ lắm, hình như là tiếng đánh nhau, nhưng không có tiếng còi cảnh sát.
Tôi đoán là Thẩm Tu Thần không kịp đợi cảnh sát, thế nên một mình tới trước.
Tôi thầm mắng cậu ấy lỗ mãng, đồng thời lại cảm thấy cực kì khổ sở. Ở trong đại viện tranh đấu đã đành, mọi người ai cũng có chung một nhận thức “Quân tử không nên làm liều”, bị bắt chỉ có nước bị vứt bỏ, những cậu ấy vẫn dấn thân vào nguy hiểm vì tôi, có thể thấy tình cảm cậu ấy dành cho tôi thực sự rất sâu nặng.
Máu vẫn đang chảy ra, thân thể lạnh lẽo, dường như có một âm thanh khẽ khàng, rì rầm bên tai tôi “Nhắm mắt lại đi, đừng cố chống chọi nữa.” Tôi cắn đầu lưỡi, đau đớn và mùi máu tươi khiến tôi tỉnh táo hơn một chút.
Tạ Tử Khải kéo thanh cài cửa lên, nhìn khắp một lượt, u ám nói: “Là tôi đã coi thường cậu và Thẩm Tu Thần rồi.”
“Giờ ông chống trả cũng vô ích, cảnh sát sắp tới rồi.”
Tạ Tử Khải cười ha hả, lộ ra vẻ mặt điên khùng của kẻ rơi vào đường cùng: “Thế này thì kéo cậu chôn cùng còn thú vị hơn.”
Thế giới giống như đoạn phim bị ngưng lại, bóng tối và Tạ Tử Khải cầm xẻng sắt đi về phía tôi hòa vào nhau, tiếng chó sủa bên ngoài, tiếng hét của Thẩm Tu Thần, và cả tiếng đập cửa thình thình đan xen, thân thể càng ngày càng lạnh, tôi cảm thấy ý thức của mình đang thoát khỏi thân thể, bay lơ lửng bên trên lạnh lùng nhìn bộ phim kinh dị hoang đường này.
“Đùng” một tiếng, như âm thanh pháo hoa nở rộ trên quảng trưởng Tinh Cốc nơi tôi và Thẩm Tu Thần gặp nhau đêm 30, cánh cửa đóng chặt bị đạp mở, Thẩm Tu Thần xuất hiện trước mắt tôi, ánh sáng rực rỡ bao quanh.
Tôi đoán chắc hẳn trông mình thảm hại lắm, Thẩm Tu Thần ngây người, sau đó hai tay run rẩy không ngừng, yết hầu di động, cuối cùng phát ra một hồi tiếng gào thét.
Vẻ mặt của cậu ấy quá dữ tợn, như thể người đầm đìa máu không phải là tôi, mà là cậu ấy. Nếu lúc này tôi là một kẻ ngoài cuộc không dính dáng gì, chắc chắn sẽ bật cười không đúng lúc mất.
Thần kinh căng thẳng được thả lỏng, khách tha hương về quê cũ, nơi có người yêu chính là nơi yên bình nhất. Tôi an tâm chìm vào bóng tối.
Tôi ngủ cũng không yên, lúc thì Thẩm Tu Thần nhỏ kéo ống tay áo tôi, thút thít như mèo con nói “Vậy anh có về nữa không”, lúc thì lại biến thành Thẩm Tu Thần lớn vùi vào cổ tôi nói “Trăm sông nghìn núi, em cũng sẽ tìm được anh.”
Cuối cùng dừng lại ở đêm tuyết năm tôi 12 tuổi, Thẩm Tu Thần lớn ôm chặt tôi giữa mùa đông lạnh giá, vượt qua trời đêm rét mướt dài lê thê, đi tới ánh bình minh.
Bàn tay ấm áp của cậu ấy vuốt nhẹ đầu tôi: “Dù là anh 12 hay 90 tuổi, em cũng sẽ không rời khỏi anh.”
Gò mà của cậu ấy trong giấc mơ, vừa kiên nghị lại vừa đáng tin.
Tôi ôm cậu ấy, khóc đến mức hai mắt đẫm lệ ướt nhòa.
Một Dung Xuyên trưởng thành sớm, ngốc đến mức không biết cách bộc lộ cảm xúc của mình, dù bị bắt cóc cũng chỉ có thể tỏ ra thản nhiên không sợ hãi cho người khác xem, giả vờ quá lâu, ngay cả anh cũng không rõ là mình có thực sự không để ý hay không, những ngày đêm lo sợ không dám ngủ một mình liệu có thực sự tồn tại hay không.
Hôm nay tình cảnh lặp lại, tôi bỗng phát hiện, khi tháo xuống tất cả quầng sáng, Dung Xuyên kia chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi mà thôi.
Tôi dùng bàn tay nắm lấy hai ngón tay của Thẩm Tu Thần: “Anh không thể đi theo em được, Thẩm Tu Thần 26 tuổi vẫn đang chờ anh.”
Nếu tôi đi thật, để lại một mình người này ở nhân thế, chắc là dù có yên giấc nghìn thu cũng không yên ổn.
Tôi cố gắng mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy ngay Thẩm Tu Thần ngồi bất động như tượng trên ghế dài ngoài hành lang, cách một tấm cửa thủy tinh, ở trong bệnh viện không xác định được thời gian cụ thể, chỉ có thể dựa vào ánh sáng đoán rằng đang là sáng sớm hoặc chạng vạng.
Vừa thấy tôi tỉnh lại, cậu ấy liền đứng bật dậy, bước vội tới trước cửa thủy tinh, đôi mắt giăng đầy tia máu nhìn tôi chăm chú.
Tôi chưa cử động được nhiều, chỉ có thể chớp mắt ra hiệu.
Hốc mắt cậu thoáng chốc đong đầy hơi nước, sau đó nước mắt rơi xuống.
Thẩm Tu Thần do sau khi căng thẳng quá độ được thả lỏng mà ngất xỉu. Bác sĩ nói tôi hôn mê một ngày, Thẩm Tu Thần cũng chờ bên ngoài không ăn không uống tròn một ngày.
Lúc tôi nhắc đến chuyện này, Thẩm Tu Thần cầm tay tôi cười khúc khích.
“Cười gì mà cười, nếu anh ba bốn ngày không tỉnh lại, em định đi theo anh luôn à?” Tôi tức giận trừng mắt nhìn cậu.
Cậu ấy chỉ cười, cười một lúc vành mắt lại ửng đỏ, cậu ấy rút tay phải ra giả vờ chùi mắt, nước mắt càng tích càng nhiều, cuối cùng bực bội vùi đầu vào tay tôi nói: “Anh là tên lừa đảo, anh đã nói là sẽ quay về.”
Ngoại trừ lúc lên giường, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng cậu ấy khóc nức nở, âm thanh vừa nhẹ vừa khẽ, tôi sắp bị cậu ấy làm cho mềm lòng rồi, vội đỡ cậu ấy dậy, lấy tay lau nước mắt cho cậu ấy, nhẹ giọng dỗ: “Lớn bằng này rồi còn khóc, không thấy mất mặt à.”
Thẩm Tu Thần khóc sụt sùi, dáng vẻ muốn nín mà không nín được.
Tôi bất lực quá, đánh phải nói sang chuyện khác: “Em định xử lý Tạ Tử Khải như thế nào?”
“Không thời hạn!” Thẩm Tu Thần mới rồi còn đỏ mắt chuyển ngay sang bộ dạng đanh thép: “Tử hình!”
Tôi xoa xoa đầu Thẩm Tu Thần bị ma nhập: “Rất nhiều phi vụ bí mật của nhà họ Viên Tạ Tử Khải đều biết ít nhiều, hơn nữa nhà họ Viên dính líu vào việc dung túng cho tội phạm, giữ ông ta lại làm nhân chứng không phải tốt hơn sao?”
Thẩm Tu Thần: “Em không nghe em không biết em chỉ muốn giết chết ông ta.”
Tôi: … “Ngoan nào.”
Chất lỏng ấm áp không ngừng chảy xuống, tôi bắt đầu hoa mắt chóng mặt muốn ngất đi, nhưng vẫn cố không để mình rơi vào trạng thái hôn mê – Lúc này tỏ ra yếu ớt trước kẻ địch không thông minh chút nào.
Nhưng mà… Ước tính lộ trình, chắc là Thẩm Tu Thần sắp đến rồi. Không dùng tới các mối quan hệ, trong mấy giờ ngắn ngủi gom đủ con số Tạ Tử Khải yêu cầu là bất khả thi, nhưng nếu lái xe tới chỗ định vị của tôi thì thừa thời gian.
Tạ Tử Khải tưởng rằng lấy được điện thoại là xong chuyện, nhưng quên rằng định vị của tôi không chỉ có một.
Chiếc kẹp cà vạt hơi nghiêng xuống, lộ ra ánh sáng sắc lạnh.
Lúc Thẩm Tu Thần tặng tôi chiếc kẹp cà vạt này còn đùa nói: “Dạo này biến động nhiều, ngộ nhỡ ngày nào đó xảy ra chuyện, em còn có thể tìm anh”, không ngờ thực sự có lúc dùng đến.
Ngoài cửa bỗng có tiếng chó sủa ăng ẳng, Tạ Tử Khải mơ hồ nhận ra điều gì đó, đứng dậy đi tới cánh cửa, hé ra một khe hở kiểm tra. Tôi nghe không rõ lắm, hình như là tiếng đánh nhau, nhưng không có tiếng còi cảnh sát.
Tôi đoán là Thẩm Tu Thần không kịp đợi cảnh sát, thế nên một mình tới trước.
Tôi thầm mắng cậu ấy lỗ mãng, đồng thời lại cảm thấy cực kì khổ sở. Ở trong đại viện tranh đấu đã đành, mọi người ai cũng có chung một nhận thức “Quân tử không nên làm liều”, bị bắt chỉ có nước bị vứt bỏ, những cậu ấy vẫn dấn thân vào nguy hiểm vì tôi, có thể thấy tình cảm cậu ấy dành cho tôi thực sự rất sâu nặng.
Máu vẫn đang chảy ra, thân thể lạnh lẽo, dường như có một âm thanh khẽ khàng, rì rầm bên tai tôi “Nhắm mắt lại đi, đừng cố chống chọi nữa.” Tôi cắn đầu lưỡi, đau đớn và mùi máu tươi khiến tôi tỉnh táo hơn một chút.
Tạ Tử Khải kéo thanh cài cửa lên, nhìn khắp một lượt, u ám nói: “Là tôi đã coi thường cậu và Thẩm Tu Thần rồi.”
“Giờ ông chống trả cũng vô ích, cảnh sát sắp tới rồi.”
Tạ Tử Khải cười ha hả, lộ ra vẻ mặt điên khùng của kẻ rơi vào đường cùng: “Thế này thì kéo cậu chôn cùng còn thú vị hơn.”
Thế giới giống như đoạn phim bị ngưng lại, bóng tối và Tạ Tử Khải cầm xẻng sắt đi về phía tôi hòa vào nhau, tiếng chó sủa bên ngoài, tiếng hét của Thẩm Tu Thần, và cả tiếng đập cửa thình thình đan xen, thân thể càng ngày càng lạnh, tôi cảm thấy ý thức của mình đang thoát khỏi thân thể, bay lơ lửng bên trên lạnh lùng nhìn bộ phim kinh dị hoang đường này.
“Đùng” một tiếng, như âm thanh pháo hoa nở rộ trên quảng trưởng Tinh Cốc nơi tôi và Thẩm Tu Thần gặp nhau đêm 30, cánh cửa đóng chặt bị đạp mở, Thẩm Tu Thần xuất hiện trước mắt tôi, ánh sáng rực rỡ bao quanh.
Tôi đoán chắc hẳn trông mình thảm hại lắm, Thẩm Tu Thần ngây người, sau đó hai tay run rẩy không ngừng, yết hầu di động, cuối cùng phát ra một hồi tiếng gào thét.
Vẻ mặt của cậu ấy quá dữ tợn, như thể người đầm đìa máu không phải là tôi, mà là cậu ấy. Nếu lúc này tôi là một kẻ ngoài cuộc không dính dáng gì, chắc chắn sẽ bật cười không đúng lúc mất.
Thần kinh căng thẳng được thả lỏng, khách tha hương về quê cũ, nơi có người yêu chính là nơi yên bình nhất. Tôi an tâm chìm vào bóng tối.
Tôi ngủ cũng không yên, lúc thì Thẩm Tu Thần nhỏ kéo ống tay áo tôi, thút thít như mèo con nói “Vậy anh có về nữa không”, lúc thì lại biến thành Thẩm Tu Thần lớn vùi vào cổ tôi nói “Trăm sông nghìn núi, em cũng sẽ tìm được anh.”
Cuối cùng dừng lại ở đêm tuyết năm tôi 12 tuổi, Thẩm Tu Thần lớn ôm chặt tôi giữa mùa đông lạnh giá, vượt qua trời đêm rét mướt dài lê thê, đi tới ánh bình minh.
Bàn tay ấm áp của cậu ấy vuốt nhẹ đầu tôi: “Dù là anh 12 hay 90 tuổi, em cũng sẽ không rời khỏi anh.”
Gò mà của cậu ấy trong giấc mơ, vừa kiên nghị lại vừa đáng tin.
Tôi ôm cậu ấy, khóc đến mức hai mắt đẫm lệ ướt nhòa.
Một Dung Xuyên trưởng thành sớm, ngốc đến mức không biết cách bộc lộ cảm xúc của mình, dù bị bắt cóc cũng chỉ có thể tỏ ra thản nhiên không sợ hãi cho người khác xem, giả vờ quá lâu, ngay cả anh cũng không rõ là mình có thực sự không để ý hay không, những ngày đêm lo sợ không dám ngủ một mình liệu có thực sự tồn tại hay không.
Hôm nay tình cảnh lặp lại, tôi bỗng phát hiện, khi tháo xuống tất cả quầng sáng, Dung Xuyên kia chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi mà thôi.
Tôi dùng bàn tay nắm lấy hai ngón tay của Thẩm Tu Thần: “Anh không thể đi theo em được, Thẩm Tu Thần 26 tuổi vẫn đang chờ anh.”
Nếu tôi đi thật, để lại một mình người này ở nhân thế, chắc là dù có yên giấc nghìn thu cũng không yên ổn.
Tôi cố gắng mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy ngay Thẩm Tu Thần ngồi bất động như tượng trên ghế dài ngoài hành lang, cách một tấm cửa thủy tinh, ở trong bệnh viện không xác định được thời gian cụ thể, chỉ có thể dựa vào ánh sáng đoán rằng đang là sáng sớm hoặc chạng vạng.
Vừa thấy tôi tỉnh lại, cậu ấy liền đứng bật dậy, bước vội tới trước cửa thủy tinh, đôi mắt giăng đầy tia máu nhìn tôi chăm chú.
Tôi chưa cử động được nhiều, chỉ có thể chớp mắt ra hiệu.
Hốc mắt cậu thoáng chốc đong đầy hơi nước, sau đó nước mắt rơi xuống.
Thẩm Tu Thần do sau khi căng thẳng quá độ được thả lỏng mà ngất xỉu. Bác sĩ nói tôi hôn mê một ngày, Thẩm Tu Thần cũng chờ bên ngoài không ăn không uống tròn một ngày.
Lúc tôi nhắc đến chuyện này, Thẩm Tu Thần cầm tay tôi cười khúc khích.
“Cười gì mà cười, nếu anh ba bốn ngày không tỉnh lại, em định đi theo anh luôn à?” Tôi tức giận trừng mắt nhìn cậu.
Cậu ấy chỉ cười, cười một lúc vành mắt lại ửng đỏ, cậu ấy rút tay phải ra giả vờ chùi mắt, nước mắt càng tích càng nhiều, cuối cùng bực bội vùi đầu vào tay tôi nói: “Anh là tên lừa đảo, anh đã nói là sẽ quay về.”
Ngoại trừ lúc lên giường, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng cậu ấy khóc nức nở, âm thanh vừa nhẹ vừa khẽ, tôi sắp bị cậu ấy làm cho mềm lòng rồi, vội đỡ cậu ấy dậy, lấy tay lau nước mắt cho cậu ấy, nhẹ giọng dỗ: “Lớn bằng này rồi còn khóc, không thấy mất mặt à.”
Thẩm Tu Thần khóc sụt sùi, dáng vẻ muốn nín mà không nín được.
Tôi bất lực quá, đánh phải nói sang chuyện khác: “Em định xử lý Tạ Tử Khải như thế nào?”
“Không thời hạn!” Thẩm Tu Thần mới rồi còn đỏ mắt chuyển ngay sang bộ dạng đanh thép: “Tử hình!”
Tôi xoa xoa đầu Thẩm Tu Thần bị ma nhập: “Rất nhiều phi vụ bí mật của nhà họ Viên Tạ Tử Khải đều biết ít nhiều, hơn nữa nhà họ Viên dính líu vào việc dung túng cho tội phạm, giữ ông ta lại làm nhân chứng không phải tốt hơn sao?”
Thẩm Tu Thần: “Em không nghe em không biết em chỉ muốn giết chết ông ta.”
Tôi: … “Ngoan nào.”
Danh sách chương