Trong nhà tù trông không thấy nổi mặt trời, gió lạnh thổi vù vù qua khe hở của bức tường, khiến vết máu trên y phục đóng lại thành băng, trong lòng người thiếu niên lại bùng cháy hừng hực như lửa, hắn cố sức gắng gượng, không chịu chết một cách dễ dàng.
- Tội lỗi duy nhất ta phạm phải chính là đã cứu bọn vong ân bội nghĩa các ngươi!
Trình Danh Chấn lẩm bẩm, từ từ cong người dậy khỏi đống rơm mốc meo. Tiếng xích sắt không ngừng kêu "leng keng, leng keng", vết máu mới liên tục chảy ra từ lớp vỏ băng đè lên vết máu cũ. Nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau đớn, chỉ muốn hóa thành một đống lửa bùng cháy, đem cái thế gian tồi tệ này đốt quách cho rồi.
Mấy phạm nhân cũ cùng phòng giam trông thấy vẻ dữ tợn trên khuôn mặt người thiếu niên, bị dọa sợ đến mức trốn ở một góc xa bên cạnh. Sức chiến đấu phát ra trên thân thể người sắp chết cố giãy dụa thường đáng sợ nhất, họ và Trình Danh Chấn không thù không oán, nhưng cũng không muốn làm chỗ trút giận cho đối phương.
Cũng may mà sự chú ý của Trình Danh Chấn không đặt trên người bọn họ. Hắn chỉ không ngừng vật lộn bò dậy, rồi lại liên tục ngã xuống, mãi đến khi đống rơm quanh người bị nhiễm thành màu đỏ thẫm, mới không cam tâm thở hổn hển, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bên ngoài chấn song.
Viên coi ngục là đồ đệ của Lý Lão Tửu, đã sớm được sư phụ dặn dò phải "hầu hạ chu đáo" Trình Danh Chấn. Vì vậy cho dù hơi thở của người thiếu niên kia có nặng nề hơn, máu trên người có chảy nhiều hơn, thì hắn cũng chẳng thèm liếc mắt vào bên trong lấy một cái, càng chẳng cần nói đến việc lấy nước cho Trình Danh Chấn uống, hay lấy thuốc cho hắn trị thương.
Khó khăn chịu đựng được đến lúc sẩm tối, binh tào Tưởng Bách Linh mới lén lút xách làn tre đến thăm tù. Trông thấy bộ dạng sống dở chết dở ngã trên đống rơm của Trình Danh Chấn, hắn chợt cảm thấy chua xót, hai hàng nước mắt nóng hổi không kìm được chảy xuống.
- Giáo đầu, tôi, tôi có lỗi với ngài...
Hắn vừa nghẹn ngào vừa mang đồ ăn thức uống đặt trước mặt Trình Danh Chấn. Ánh mắt từ đầu đến cuối lại luôn né tránh, không chịu đón lấy ánh nhìn của đối phương lấy một lát.
- Đừng nói thế! Hôm nay nếu không phải nhờ ngươi dẫn đầu ngăn cản, nói không chừng ta đã chết trên công đường rồi!
Cơ thể Trình Danh Chấn đã suy nhược đến mức khó mà di chuyển được, nhưng vẫn không chịu để người ngoài nhận lỗi trước mặt mình.
- Các huynh đệ đều ổn cả chứ, hãy cẩn thận, đừng để người khác trả đũa! Nghe Trình Danh Chấn nói những lời này, Tưởng Bách Linh chợt cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
- Nếu đêm đó tôi không đi tuần tra đến chỗ nhà ả kĩ nữ đó, giáo đầu cũng sẽ không bị bắt. Tôi biết giáo đầu nhất định là bị người ta vu oan giá họa, nhưng vẫn có thể thoát khỏi hiện trường...
- Nếu ngươi không tình cờ, tình cờ, khụ khụ, khụ khụ!
Trình Danh Chấn ho khan, hơi thở khó khăn.
- Nói không chừng ta đã biến thành một xác chết rồi. Thế thì, khụ khụ, khụ khụ, càng bớt được việc cho kẻ khác!
Tưởng Bách Linh không đáp lại lời nào, sửng sốt vì Trình Danh Chấn lại có thể đối với mình không chút oán hận. Thế nhưng, hắn biết mình hổ thẹn trước sự rộng lượng này. Lý Lão Tửu cùng Tưởng Diệp và những người khác lên kế hoạch phá hủy đi tiền đồ của Trình Danh Chấn. Đối với chuyện đấu đá giữa các "cấp cao", việc duy nhất hắn có thể làm là đứng đằng xa, tránh khỏi bị tai bay vạ gió. Nhưng vạn lần chẳng ngờ rằng, những người không chỉ vẻn vẹn muốn cướp đi chức vị của Trình Danh Chấn, mà còn tiện thể lấy đi tính mạng của hắn.
Thế nhưng, những bí mật đó Tưởng Bách Linh không có cách nào nói với bất kì ai. Chỉ có thể để nó giống như một con rắn độc gặm nhắm lương tâm hắn. Kì thực trước bữa yến tiệc, hắn đã cố sức ra hiệu cho Trình Danh Chấn, nhưng lúc đó đối phương lại căn bản không nghe thấy, hoặc nên nói là nghe thấy rồi, nhưng căn bản không để tâm!
- Mẹ, mẹ ta đã biết chuyện này chưa?
Quỳ rạp trên đất thở hổn hển một lát, Trình Danh Chấn mới thấp giọng hỏi.
- Biết rồi. Lão thái thái muốn đến nha môn thay ngài kêu oan, bị bọn Đoàn Thanh cản lại. Các huynh đệ nói, chỉ cần mọi người còn, quyết không thể trơ mắt nhìn ngài chịu oan khuất. Nhưng các huynh đệ, các huynh đệ...
- Các huynh đệ có thể giúp ta an ủi mẹ già, ta đã cảm kích lắm rồi. Những việc khác, các ngươi đừng can dự vào, tiếp tục can dự vào cũng chẳng có tác dụng gì!
Trình Danh Chấn lắc đầu cười khổ, xích sắt lại kêu "leng keng, leng keng" hỗn loạn. Người muốn cái mệnh này của hắn là Lâm huyện lệnh, Giả bộ đầu và Quách bộ đầu, còn có cả Chu gia của huyện Quán Đào. Các hương dũng nhân số tuy đông nhưng trứng chẳng chọi nổi đá. Đến giờ, ngoại trừ ông trời ra, không ai có thể cứu hắn. Nhưng trời cao đã sớm ngủ mất rồi, đã lâu lắm, lâu lắm rồi không mở mắt ra!
- Giáo đầu!
Tưởng Bách Linh rót hai cốc rượu cho mình và Trình Danh Chấn, cầm cốc trước mặt mình lên uống trước, sau đó mới đưa chén kia cho Trình Danh Chấn.
- Trong ngục gió to, ngài uống chút rượu cho ấm người. Đây là rượu do các huynh đệ góp tiền lại mua, cũng không tính là kính ý gì. Ngài ăn uống tử tế, mới có sức nghĩ cách rửa sạch oan khuất cho mình!
- Ờ!
Trình Danh Chấn nhìn hành động của Tưởng Bách Linh có chút kinh ngạc. Theo lẽ thường, người này đáng ra nên đứng về phía Tưởng Diệp mới đúng, sao có thể nhận sự phó thác của bọn người Đoàn Thanh. Nhưng những hành động cẩn thận của người này, lại nhắc hắn sực tỉnh. Chỉ có tiếp tục sống, mới có cơ hội báo thù rửa hận. Nếu tùy tiện chết đi, án oan dù có lớn đến đâu e là chẳng thể lật lại được.
Tay hắn run run cầm cốc rượu đưa lên môi, tựa như uống rượu quỳnh tương. Tưởng Bách Linh lặng lẽ nếm thử một lượt tất cả thức ăn, sau đó mới xé từng thứ một thành miếng nhỏ, đút vào miệng Trình Danh Chấn. Bữa cơm này, cả hai người đều ăn cực kì chậm, nhưng lại nhai rất kỹ, giống như đây là vây cá tổ yến, một chút cũng sợ lãng phí.
Ăn xong bữa cơm, Tưởng Bách Linh dìu Trình Danh Chấn đến một góc tường tránh gió, rồi kêu một viên coi ngục đến dặn dò mấy câu, sau đó lặng lẽ rời đi. Hắn vừa mới đi, mấy gã phạm nhân cũ trốn ở góc nhà lao lập tức bổ ra tựa như bầy sói. Giờ họ không sợ Trình Danh Chấn cắn lại lúc sắp chết nữa, tên nhóc này có thức ăn ngon như vậy, sẽ không nỡ liều mạng với người khác. Còn những thức ăn kia là thứ bọn họ bao nhiêu năm rồi chưa được nhìn thấy, đánh may rủi một chút cũng cắn được hai miếng.
Trình Danh Chấn mỉm cười lắc đầu, để mặc các phạm nhân phân chia sạch trơn thức ăn thuộc về mình. Hắn không có sức, cũng không có tâm trí phân tán lên người những gã không liên quan này. Các phạm nhân thấy hắn không lên tiếng, cả bọn càng tranh giành sôi nổi hơn, có hai phạm nhân trong số đó vì tranh giành một miếng thịt nguội mà hung hăng đánh nhau bên cạnh cái bô. Còn viên coi ngục ngoài cửa chỉ đứng xem, rồi bỏ đi theo thói quan, hoàn toàn không chịu ra mặt duy trì trật tự.
Ăn xong mớ cơm thừa canh cặn, tất cả các phạm nhân cùng phòng đều cảm thấy hài lòng thỏa dạ. Bọn họ nhìn nhau, bắt đầu dùng phương thức riêng của mình để biểu đạt ý "cảm kích".
- Trước đây cậu làm quan hả?
Một phạm nhân mặt mày hung ác áp sát trước mặt Trình Danh Chấn, cười lạnh hỏi. Hai phạm nhân cùng phòng khác từ hai bên trái phải bọc lại, ép sát người thiếu niên vào giữa. Người cuối cùng, lại tốn công xách cái bô lên, vừa cười ngốc nghếch, vừa xông tới chỗ họ làm mặt quỷ.
- Ta trước đây là binh tào của huyện này. Nếu như các ngươi vào đây chưa lâu, hẳn là đã từng nghe đến tên ta. Nửa năm trước, rất nhiều sơn tặc không có mắt đã chết trong tay ta!
Cố nhịn cơn choáng váng từ trên đầu truyền xuống, Trình Danh Chấn đưa tay ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay. Dưới ngọn đèn mờ mịt, giống như đông lại rất nhiều máu, nhìn không rõ là của người hay của ta.
Vừa nói, hắn vừa cầm sợi xích trên cổ tay vung ra ngoài, cố sức thể hiện mang vật nặng mà nhẹ như không.
- Hiện giờ, ta bị thẩm vấn vì ba trọng tội mưu phản, giết người, cưỡng bức. Chẳng ngẩn ngơ ở đây được mấy ngày, mong các vị lão đại hết lòng chiếu cố.
Nghe đến đây, bốn tên "bạn tù" vốn muốn ra oai phủ đầu với người mới liền lập tức nhũn lại. Người mắc tội nghiêm trọng nhất trong số họ bất quá chỉ là cướp trâu cày nhà người ta, vốn không cùng cấp bậc với tử tù.
- Tôi, tôi nhớ ra rồi. Ngài chính là người đã một mình xâm nhập vào đại bản doanh của Trương Kim Xưng - Trình thiếu gia!
Người đứng gần bên tay trái của Trình Danh Chấn kiến thức khá rộng, kinh ngạc kêu lên.
- Ngài không phải đã chết rồi sao? Sao lại còn sống quay về!
- Không được ồn ào!
Lần này, phản ứng của viên quản ngục lại cực nhanh, cầm roi da gõ vào cửa lao lớn giọng khiển trách.
Bốn tên "bạn tù" lập tức đứng dán sát vào tường, cố gắng tránh xa cửa lao. Đợi đến khi bước chân của viên quản ngục đi xa dần, hắn mới chuyển tầm nhìn về phía "lính mới" ban nãy chuẩn bị chỉnh đốn, ánh mắt đầy vẻ tôn kính.
- Vì ta không muốn chết!
Trình Danh Chấn lắc đầu cười khổ. Làm kẻ xấu cũng có cái lợi, dù cho bộ dạng hung ác tàn bạo của ngươi chỉ là giả vờ, chí ít cũng có thể giúp ngươi đỡ phải chịu ức hiếp.
Hắn bỗng nhớ lại Trương Kim Xưng. Người này luôn thích khoe khoang khắp nơi rằng mình thích ăn tim gan người sống, có phải cũng xuất phát từ đạo lý này hay chăng? Luận về võ nghệ, trong số các vị đương gia ở Cừ Lộc Trạch, Trương Kim Xưng nhất định không phải là người giỏi nhất. Luận về bản lãnh dẫn binh đánh trận, e là năng lực của Hách Lão Đao, Đỗ Quyên đều không hề thua kém Trương Kim Xưng. Nhưng cái ghế đại đương gia của Trương Kim Xưng lại rất vững chắc, trải qua bao nhiêu cuộc phản loạn như vậy, chưa một ai có thể thật sự lật đổ được nó.
Trong tay Đỗ Quyên có nhiều thuộc hạ như vậy, Trương Kim Xưng liệu có dung chứa nàng ấy không? Đột nhiên, khuôn mặt tươi cười ngầm mang tức giận đó lại ùa vào lòng Trình Danh Chấn. Mấy ngày trước, hắn không thể ở lại, là vì nàng là một tặc, còn hắn lại đang có một tiền đồ rộng mở. Nhưng giờ thì sao, hắn cuối cùng cũng bị biến thành "tặc", nhưng lại không còn cơ hội đi cùng chung con đường với nàng được nữa.
Đêm nay trôi qua thật khó khăn, những vết thương cũ mới trên người như bị rượu xát vào, từng cơn đau đớn đến tê tâm phế liệt. Cũng không biết đã bao lâu, vết thương trên người cuối cùng cũng đau đến mức tê dại đi, hơi thở và huyết dịch lại nóng hầm hập như lửa. Trình Danh Chấn bị sốt đến mơ mơ màng màng, luôn cảm thấy những chuyện trong quá khứ như cái bóng lướt qua trước mắt. Hắn trông thấy Trương Lượng dặn dò Thành Bá, cho hắn tiền công nhiều gấp đôi người khác. Tiếp đó, hắn trông thấy Hoàng Hà Lão Long, mỉm cười đồng ý cho hắn giàu sang phú quý, long nữ, bạng phụ, ai nấy đều nghiêng người nhảy múa quanh hắn. Thế nhưng, đây đều không phải là điều hắn mong muốn, điều hắn mong muốn chỉ là một cuộc sống sung túc bình an, trông thấy mẹ già không phải mang vác như thế, bóng dáng ấy đừng tiều tụy như thế.
- Trình Danh Chấn, người không đi không được sao? Trình Danh Chấn, liệu ngươi có quay lại thăm ta không! Trình Danh Chấn, ngươi đi bình an! Có thời gian hãy quay lại thăm mọi người!
Cuối cùng, hắn nghe thấy tiếng Đỗ Quyên nức nở trong gió, trong lòng cuồn cuộn dậy sóng, nhưng từ đầu đến cuối đều không dám quay đầu lại.
Tựa như một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua xua tan đi tất cả hình ảnh, viên coi ngục dùng chiếc roi da lôi hắn thức tỉnh khỏi huyễn cảnh.
- Trình Danh Chấn, có người đến thăm. Đứng lên, con mẹ nó đừng có giả chết!
- Hử?
Chàng thiếu niên bị sốt đến mơ mơ màng màng, hoang mang ngẩng đầu lên, trái tim chợt co thắt lại, khuôn mặt nháy mắt trở nên trắng bệch!
- Tội lỗi duy nhất ta phạm phải chính là đã cứu bọn vong ân bội nghĩa các ngươi!
Trình Danh Chấn lẩm bẩm, từ từ cong người dậy khỏi đống rơm mốc meo. Tiếng xích sắt không ngừng kêu "leng keng, leng keng", vết máu mới liên tục chảy ra từ lớp vỏ băng đè lên vết máu cũ. Nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau đớn, chỉ muốn hóa thành một đống lửa bùng cháy, đem cái thế gian tồi tệ này đốt quách cho rồi.
Mấy phạm nhân cũ cùng phòng giam trông thấy vẻ dữ tợn trên khuôn mặt người thiếu niên, bị dọa sợ đến mức trốn ở một góc xa bên cạnh. Sức chiến đấu phát ra trên thân thể người sắp chết cố giãy dụa thường đáng sợ nhất, họ và Trình Danh Chấn không thù không oán, nhưng cũng không muốn làm chỗ trút giận cho đối phương.
Cũng may mà sự chú ý của Trình Danh Chấn không đặt trên người bọn họ. Hắn chỉ không ngừng vật lộn bò dậy, rồi lại liên tục ngã xuống, mãi đến khi đống rơm quanh người bị nhiễm thành màu đỏ thẫm, mới không cam tâm thở hổn hển, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bên ngoài chấn song.
Viên coi ngục là đồ đệ của Lý Lão Tửu, đã sớm được sư phụ dặn dò phải "hầu hạ chu đáo" Trình Danh Chấn. Vì vậy cho dù hơi thở của người thiếu niên kia có nặng nề hơn, máu trên người có chảy nhiều hơn, thì hắn cũng chẳng thèm liếc mắt vào bên trong lấy một cái, càng chẳng cần nói đến việc lấy nước cho Trình Danh Chấn uống, hay lấy thuốc cho hắn trị thương.
Khó khăn chịu đựng được đến lúc sẩm tối, binh tào Tưởng Bách Linh mới lén lút xách làn tre đến thăm tù. Trông thấy bộ dạng sống dở chết dở ngã trên đống rơm của Trình Danh Chấn, hắn chợt cảm thấy chua xót, hai hàng nước mắt nóng hổi không kìm được chảy xuống.
- Giáo đầu, tôi, tôi có lỗi với ngài...
Hắn vừa nghẹn ngào vừa mang đồ ăn thức uống đặt trước mặt Trình Danh Chấn. Ánh mắt từ đầu đến cuối lại luôn né tránh, không chịu đón lấy ánh nhìn của đối phương lấy một lát.
- Đừng nói thế! Hôm nay nếu không phải nhờ ngươi dẫn đầu ngăn cản, nói không chừng ta đã chết trên công đường rồi!
Cơ thể Trình Danh Chấn đã suy nhược đến mức khó mà di chuyển được, nhưng vẫn không chịu để người ngoài nhận lỗi trước mặt mình.
- Các huynh đệ đều ổn cả chứ, hãy cẩn thận, đừng để người khác trả đũa! Nghe Trình Danh Chấn nói những lời này, Tưởng Bách Linh chợt cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
- Nếu đêm đó tôi không đi tuần tra đến chỗ nhà ả kĩ nữ đó, giáo đầu cũng sẽ không bị bắt. Tôi biết giáo đầu nhất định là bị người ta vu oan giá họa, nhưng vẫn có thể thoát khỏi hiện trường...
- Nếu ngươi không tình cờ, tình cờ, khụ khụ, khụ khụ!
Trình Danh Chấn ho khan, hơi thở khó khăn.
- Nói không chừng ta đã biến thành một xác chết rồi. Thế thì, khụ khụ, khụ khụ, càng bớt được việc cho kẻ khác!
Tưởng Bách Linh không đáp lại lời nào, sửng sốt vì Trình Danh Chấn lại có thể đối với mình không chút oán hận. Thế nhưng, hắn biết mình hổ thẹn trước sự rộng lượng này. Lý Lão Tửu cùng Tưởng Diệp và những người khác lên kế hoạch phá hủy đi tiền đồ của Trình Danh Chấn. Đối với chuyện đấu đá giữa các "cấp cao", việc duy nhất hắn có thể làm là đứng đằng xa, tránh khỏi bị tai bay vạ gió. Nhưng vạn lần chẳng ngờ rằng, những người không chỉ vẻn vẹn muốn cướp đi chức vị của Trình Danh Chấn, mà còn tiện thể lấy đi tính mạng của hắn.
Thế nhưng, những bí mật đó Tưởng Bách Linh không có cách nào nói với bất kì ai. Chỉ có thể để nó giống như một con rắn độc gặm nhắm lương tâm hắn. Kì thực trước bữa yến tiệc, hắn đã cố sức ra hiệu cho Trình Danh Chấn, nhưng lúc đó đối phương lại căn bản không nghe thấy, hoặc nên nói là nghe thấy rồi, nhưng căn bản không để tâm!
- Mẹ, mẹ ta đã biết chuyện này chưa?
Quỳ rạp trên đất thở hổn hển một lát, Trình Danh Chấn mới thấp giọng hỏi.
- Biết rồi. Lão thái thái muốn đến nha môn thay ngài kêu oan, bị bọn Đoàn Thanh cản lại. Các huynh đệ nói, chỉ cần mọi người còn, quyết không thể trơ mắt nhìn ngài chịu oan khuất. Nhưng các huynh đệ, các huynh đệ...
- Các huynh đệ có thể giúp ta an ủi mẹ già, ta đã cảm kích lắm rồi. Những việc khác, các ngươi đừng can dự vào, tiếp tục can dự vào cũng chẳng có tác dụng gì!
Trình Danh Chấn lắc đầu cười khổ, xích sắt lại kêu "leng keng, leng keng" hỗn loạn. Người muốn cái mệnh này của hắn là Lâm huyện lệnh, Giả bộ đầu và Quách bộ đầu, còn có cả Chu gia của huyện Quán Đào. Các hương dũng nhân số tuy đông nhưng trứng chẳng chọi nổi đá. Đến giờ, ngoại trừ ông trời ra, không ai có thể cứu hắn. Nhưng trời cao đã sớm ngủ mất rồi, đã lâu lắm, lâu lắm rồi không mở mắt ra!
- Giáo đầu!
Tưởng Bách Linh rót hai cốc rượu cho mình và Trình Danh Chấn, cầm cốc trước mặt mình lên uống trước, sau đó mới đưa chén kia cho Trình Danh Chấn.
- Trong ngục gió to, ngài uống chút rượu cho ấm người. Đây là rượu do các huynh đệ góp tiền lại mua, cũng không tính là kính ý gì. Ngài ăn uống tử tế, mới có sức nghĩ cách rửa sạch oan khuất cho mình!
- Ờ!
Trình Danh Chấn nhìn hành động của Tưởng Bách Linh có chút kinh ngạc. Theo lẽ thường, người này đáng ra nên đứng về phía Tưởng Diệp mới đúng, sao có thể nhận sự phó thác của bọn người Đoàn Thanh. Nhưng những hành động cẩn thận của người này, lại nhắc hắn sực tỉnh. Chỉ có tiếp tục sống, mới có cơ hội báo thù rửa hận. Nếu tùy tiện chết đi, án oan dù có lớn đến đâu e là chẳng thể lật lại được.
Tay hắn run run cầm cốc rượu đưa lên môi, tựa như uống rượu quỳnh tương. Tưởng Bách Linh lặng lẽ nếm thử một lượt tất cả thức ăn, sau đó mới xé từng thứ một thành miếng nhỏ, đút vào miệng Trình Danh Chấn. Bữa cơm này, cả hai người đều ăn cực kì chậm, nhưng lại nhai rất kỹ, giống như đây là vây cá tổ yến, một chút cũng sợ lãng phí.
Ăn xong bữa cơm, Tưởng Bách Linh dìu Trình Danh Chấn đến một góc tường tránh gió, rồi kêu một viên coi ngục đến dặn dò mấy câu, sau đó lặng lẽ rời đi. Hắn vừa mới đi, mấy gã phạm nhân cũ trốn ở góc nhà lao lập tức bổ ra tựa như bầy sói. Giờ họ không sợ Trình Danh Chấn cắn lại lúc sắp chết nữa, tên nhóc này có thức ăn ngon như vậy, sẽ không nỡ liều mạng với người khác. Còn những thức ăn kia là thứ bọn họ bao nhiêu năm rồi chưa được nhìn thấy, đánh may rủi một chút cũng cắn được hai miếng.
Trình Danh Chấn mỉm cười lắc đầu, để mặc các phạm nhân phân chia sạch trơn thức ăn thuộc về mình. Hắn không có sức, cũng không có tâm trí phân tán lên người những gã không liên quan này. Các phạm nhân thấy hắn không lên tiếng, cả bọn càng tranh giành sôi nổi hơn, có hai phạm nhân trong số đó vì tranh giành một miếng thịt nguội mà hung hăng đánh nhau bên cạnh cái bô. Còn viên coi ngục ngoài cửa chỉ đứng xem, rồi bỏ đi theo thói quan, hoàn toàn không chịu ra mặt duy trì trật tự.
Ăn xong mớ cơm thừa canh cặn, tất cả các phạm nhân cùng phòng đều cảm thấy hài lòng thỏa dạ. Bọn họ nhìn nhau, bắt đầu dùng phương thức riêng của mình để biểu đạt ý "cảm kích".
- Trước đây cậu làm quan hả?
Một phạm nhân mặt mày hung ác áp sát trước mặt Trình Danh Chấn, cười lạnh hỏi. Hai phạm nhân cùng phòng khác từ hai bên trái phải bọc lại, ép sát người thiếu niên vào giữa. Người cuối cùng, lại tốn công xách cái bô lên, vừa cười ngốc nghếch, vừa xông tới chỗ họ làm mặt quỷ.
- Ta trước đây là binh tào của huyện này. Nếu như các ngươi vào đây chưa lâu, hẳn là đã từng nghe đến tên ta. Nửa năm trước, rất nhiều sơn tặc không có mắt đã chết trong tay ta!
Cố nhịn cơn choáng váng từ trên đầu truyền xuống, Trình Danh Chấn đưa tay ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay. Dưới ngọn đèn mờ mịt, giống như đông lại rất nhiều máu, nhìn không rõ là của người hay của ta.
Vừa nói, hắn vừa cầm sợi xích trên cổ tay vung ra ngoài, cố sức thể hiện mang vật nặng mà nhẹ như không.
- Hiện giờ, ta bị thẩm vấn vì ba trọng tội mưu phản, giết người, cưỡng bức. Chẳng ngẩn ngơ ở đây được mấy ngày, mong các vị lão đại hết lòng chiếu cố.
Nghe đến đây, bốn tên "bạn tù" vốn muốn ra oai phủ đầu với người mới liền lập tức nhũn lại. Người mắc tội nghiêm trọng nhất trong số họ bất quá chỉ là cướp trâu cày nhà người ta, vốn không cùng cấp bậc với tử tù.
- Tôi, tôi nhớ ra rồi. Ngài chính là người đã một mình xâm nhập vào đại bản doanh của Trương Kim Xưng - Trình thiếu gia!
Người đứng gần bên tay trái của Trình Danh Chấn kiến thức khá rộng, kinh ngạc kêu lên.
- Ngài không phải đã chết rồi sao? Sao lại còn sống quay về!
- Không được ồn ào!
Lần này, phản ứng của viên quản ngục lại cực nhanh, cầm roi da gõ vào cửa lao lớn giọng khiển trách.
Bốn tên "bạn tù" lập tức đứng dán sát vào tường, cố gắng tránh xa cửa lao. Đợi đến khi bước chân của viên quản ngục đi xa dần, hắn mới chuyển tầm nhìn về phía "lính mới" ban nãy chuẩn bị chỉnh đốn, ánh mắt đầy vẻ tôn kính.
- Vì ta không muốn chết!
Trình Danh Chấn lắc đầu cười khổ. Làm kẻ xấu cũng có cái lợi, dù cho bộ dạng hung ác tàn bạo của ngươi chỉ là giả vờ, chí ít cũng có thể giúp ngươi đỡ phải chịu ức hiếp.
Hắn bỗng nhớ lại Trương Kim Xưng. Người này luôn thích khoe khoang khắp nơi rằng mình thích ăn tim gan người sống, có phải cũng xuất phát từ đạo lý này hay chăng? Luận về võ nghệ, trong số các vị đương gia ở Cừ Lộc Trạch, Trương Kim Xưng nhất định không phải là người giỏi nhất. Luận về bản lãnh dẫn binh đánh trận, e là năng lực của Hách Lão Đao, Đỗ Quyên đều không hề thua kém Trương Kim Xưng. Nhưng cái ghế đại đương gia của Trương Kim Xưng lại rất vững chắc, trải qua bao nhiêu cuộc phản loạn như vậy, chưa một ai có thể thật sự lật đổ được nó.
Trong tay Đỗ Quyên có nhiều thuộc hạ như vậy, Trương Kim Xưng liệu có dung chứa nàng ấy không? Đột nhiên, khuôn mặt tươi cười ngầm mang tức giận đó lại ùa vào lòng Trình Danh Chấn. Mấy ngày trước, hắn không thể ở lại, là vì nàng là một tặc, còn hắn lại đang có một tiền đồ rộng mở. Nhưng giờ thì sao, hắn cuối cùng cũng bị biến thành "tặc", nhưng lại không còn cơ hội đi cùng chung con đường với nàng được nữa.
Đêm nay trôi qua thật khó khăn, những vết thương cũ mới trên người như bị rượu xát vào, từng cơn đau đớn đến tê tâm phế liệt. Cũng không biết đã bao lâu, vết thương trên người cuối cùng cũng đau đến mức tê dại đi, hơi thở và huyết dịch lại nóng hầm hập như lửa. Trình Danh Chấn bị sốt đến mơ mơ màng màng, luôn cảm thấy những chuyện trong quá khứ như cái bóng lướt qua trước mắt. Hắn trông thấy Trương Lượng dặn dò Thành Bá, cho hắn tiền công nhiều gấp đôi người khác. Tiếp đó, hắn trông thấy Hoàng Hà Lão Long, mỉm cười đồng ý cho hắn giàu sang phú quý, long nữ, bạng phụ, ai nấy đều nghiêng người nhảy múa quanh hắn. Thế nhưng, đây đều không phải là điều hắn mong muốn, điều hắn mong muốn chỉ là một cuộc sống sung túc bình an, trông thấy mẹ già không phải mang vác như thế, bóng dáng ấy đừng tiều tụy như thế.
- Trình Danh Chấn, người không đi không được sao? Trình Danh Chấn, liệu ngươi có quay lại thăm ta không! Trình Danh Chấn, ngươi đi bình an! Có thời gian hãy quay lại thăm mọi người!
Cuối cùng, hắn nghe thấy tiếng Đỗ Quyên nức nở trong gió, trong lòng cuồn cuộn dậy sóng, nhưng từ đầu đến cuối đều không dám quay đầu lại.
Tựa như một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua xua tan đi tất cả hình ảnh, viên coi ngục dùng chiếc roi da lôi hắn thức tỉnh khỏi huyễn cảnh.
- Trình Danh Chấn, có người đến thăm. Đứng lên, con mẹ nó đừng có giả chết!
- Hử?
Chàng thiếu niên bị sốt đến mơ mơ màng màng, hoang mang ngẩng đầu lên, trái tim chợt co thắt lại, khuôn mặt nháy mắt trở nên trắng bệch!
Danh sách chương