- Trường sóc thủ, tiến về phía trước. Cung tiễn thủ, nhắm tám mươi bước về phía trước, trong lúc tiến lên từ từ bắn tên! Phác đao thủ, bảo vệ đội hình. Kị binh chia ra cảnh giới hai bên...
Mặc kệ bọn lục lâm đi cùng bỏ chạy tán loạn, Minh Châu quân vẫn chấp hành đâu vào đấy mệnh lệnh của Trình Danh Chấn. Cùng với tiếng trống nặng nề, họ dùng mũi thương và vũ tiễn mở đường, từ từ áp sát quân địch.

Tiểu tướng quân Tùy đang tổ chức đám binh mã trong tay truy đuổi đám bại binh xông vào trận chẳng ngờ rằng trong đám lục lâm hào kiệt lại vẫn còn kẻ dám đối đầu trực diện với mình, không khỏi ngẩn ra một lát, trên khuôn mặt chợt hiện lên nụ cười khâm phục.
- Chấn chỉnh đội ngũ, phong thỉ trận, chọc thủng bọn chúng!
Nghe giọng nói, người này tuổi tác không lớn, nhưng trong mệnh lệnh lại toát lên sự quả quyết của người đã thân kinh bách chiến.

Hơn hai trăm kị binh được trang bị vũ khí đến tận răng từ từ tập hợp lại bên cạnh người này, chậm rãi tụ hợp lại thành một mũi trường tiễn. Mũi tên hướng về phía trước, nghênh đón trực diện đại quân Minh Châu quân áp qua.

Ngay lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một hồi kèn lệnh.
- Wu wu, wu wu, wu wu...
Giống như có người đang kêu gọi thúc giục. tiểu tướng quân Tùy vừa mới di chuyển, liếc nhìn Minh Châu quân, bĩu môi:
- Coi như các ngươi gặp may!
Văng một câu chửi rủa, bất kể đối phương có thể nghe thấy hay không, y không chút do dự giục ngựa quay đầu, lao về phía hiệu lệnh. Dọc đường lại đụng phải vô số lục lâm hào kiệt đang tháo chạy, trong đó không thiếu những con cá lớn có thể đổi lấy chiến công. Nhưng bọn họ vẫn giục ngựa lướt qua, làm như không thấy chiến công được dâng đến tận tay.

Đội quân tiến lùi quy củ như vậy, tuy là kẻ địch cũng khiến người ta phải cảm thấy bội phục. Thấy đối phương phụng mệnh rút lui, Trình Danh Chấn lập tức thay đổi chiến thuật, cũng lệnh cho quân mình dừng lại. Không đợi hắn kịp để ý đến chuyện lau đi mồ hôi trên trán, Tôn Đà Tử vừa được cứu thoát và Hách Lão Đao đã dìu nhau chạy đến trước mặt, vừa thở hổn hển, vừa lớn tiếng khẩn cầu.
- Tiểu Cửu, mau nghĩ cách cứu Đại đương gia, mau nghĩ cách cứu Đại đương gia!

Trình Danh Chấn cũng đang vội vã tìm Trương Kim Xưng, để hỏi rõ trận này rốt cuộc đã đánh thế nào? Sao lại có thể thất bại thảm hại đến vậy? Mở miệng gần như cùng lúc bọn Hách Lão Đao, hắn hỏi to:
- Đại đương gia đang ở đâu? Kẻ giáp mặt kia rốt cuộc là ai? - Đại đương gia?
Tôn Đà Tử và Hách Lão Đao hoang mang nhìn tứ phía, mặt đầy vẻ hổ thẹn.
- Chúng ta cũng chẳng biết Đại đương gia đã chạy đi đâu rồi. Địch quân đột nhiên xông ra chém giết, chỉ chốc lát đã đánh quân ta tan tành. Cậu mau nghĩ cách gì đi, nếu đại đương gia rơi vào tay địch, nhất định không tránh khỏi cái chết!

- Rốt cuộc là ai mà lợi hại đến vậy?!

Trình Danh Chấn cảm thấy giống như gặp phải một cơn ác mộng, toàn bộ cảnh tượng trước mắt đều rất mơ hồ. Hắn cũng đã từng nghĩ Trương Kim Xưng càn rỡ như vậy, nhất định cũng sẽ có ngày nếm mùi thất bại. Nhưng lẽ ra chí ít Trương Kim Xưng cũng phải cùng đội quân thanh thế to lớn đánh nhau mấy hiệp, để người ta thấy được thực lực hai bên. Thất bại lặng yên không tiếng động như vậy, giống như bị thích khách ẩn trong bóng tối vung một kiếm phong bế yết hầu. Trận chiến kiểu này, hắn trước giờ chưa từng trải qua, cũng chưa từng nghĩ đến.

- Ta biết hắn là ai!

Tạ Ánh Đăng không biết tự lúc nào đã chạy đến bên cạnh Trình Danh Chấn, thấp giọng trả lời.

- Ai?

Trình Danh Chấn chỉ biết hỏi một chữ. Ngay sau đó liền bị chìm ngập trong lời nói dồn dập của Tạ Ánh Đăng.
- Hiện giờ nhuệ khí của quân ta đã mất sạch, tuyệt đối không thể giao chiến với người này. Nhân cơ hội hắn còn chưa đánh qua, mau chạy thôi. Không chạy thì sẽ không kịp nữa!
Dừng lại một chút, Ngõa Cương Tạ Ánh Đăng trước giờ vẫn luôn ung dung điềm tĩnh cắn răng bổ sung thêm:
- Là Lý Trọng Kiên. Với tình hình hôm nay, chúng ta nhất định không phải là đối thủ của hắn!

Lời này vừa thốt ra, trái lại còn khơi dậy thêm ba phần ý chí chiến đấu của Trình Danh Chấn. Hắn nhíu mày, cười lạnh nói:
- Lý Trọng Kiên là ai, lẽ nào là người có ba đầu sáu tay sao? Ngũ thúc, người nghĩ kỹ lại xem, lần cuối trông thấy Đại đương gia, ông ấy đang ở đâu? Sau khi nghĩ rõ, chúng ta sẽ đến đó cứu ông ấy!

- Không thể đánh bừa!

Sau khi kích động qua đi, Hách Lão Đao bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, tựa như quả cà héo rũ, gục đầu nói:

- Mà thôi, tên nhóc này nói đúng, chúng ta đã đánh mất thế chủ động, sĩ khí lại chẳng còn. Mất bao nhiêu người thì cũng là những kẻ tự tìm đường chết. Cậu cho ta mấy con ngựa tốt, ta sẽ dẫn thân binh đi. Có thể cứu, thì cứu Đại đương gia ra. Nếu không được, thì cứ cùng nhau chết thôi. Mọi người mất đi người thân, sớm muộn gì cũng phải trả lại?

- Những lời này của ngươi là có ý gì?

Không chỉ Trình Danh Chấn bị làm cho ù ù cạc cạc, Tôn Đà Tử cũng bị những câu nói không đầu không đuôi của Hách Lão Đao làm cho hoa đầu chóng mặt.

- Người đó là đồ đệ của Tôn lão đương gia.

Hách Lão Đao đột nhiên nảy sinh cảm tình, khụt khịt mũi, nghẹn ngào nói.

- Ta đi rồi, tiểu Cửu, cố hết sức cứu thêm các huynh đệ trở về, Trương Nhị và ta làm quỷ cũng sẽ nhớ ơn cậu!

Tôn lão đương gia? Sao lại nhắc đến quan hệ với Tôn An Tổ? Trình Danh Chấn tựa như rơi vào đám sương mù, hoàn toàn chẳng phân rõ đông tây nam bắc. Lục đương gia Tôn Đà Tử còn hoang mang hơn hắn, nghe Hách Lão Đao nói xong, bùi ngùi thở dài "Haiz".

Than thở xong, liền rút thanh hoành đao bên hông Vương Nhị Mao, lảo đảo đuổi theo Hách Lão Đao.

Trình Danh Chấn dù lòng có sắt đá hơn nữa, cũng không đành lòng trơ mắt nhìn hai lão nhân đã từng có ân với mình xông vào trận địch tìm chỗ chết. Vội vã phóng ngựa ra khỏi hàng, chặn đầu Hách Lão Đao lại, nói to:
- Ta không phải là Cửu đương gia của Đầm Cự Lộc sao? Hai người đã xóa tên ta từ lúc nào rồi? Muốn đi, tất cả cùng đi. Ta đây không tin...

Không đợi hắn kịp nói xong, từ đằng xa lại truyền đến tiếng người kêu ngựa hí. Chỉ thấy mấy thân vệ toàn thân đầm đìa máu tươi, vậy quanh một người bị vỡ đầu. Phía sau họ, mười mấy kị binh ăn mặc tựa như tống tiễn, không nhanh không chậm.

- Là Đại đương gia!

Hách Lão Đao vòng qua Trình Danh Chấn, thúc ngựa vọt lên. Bọn Tôn Đà Tử, Vương Nhị Mao, Ngõa Cương Tạ Ánh Đăng e là có chuyện ngoài ý muốn, cũng tức tốc giục ngựa xông lên. Nói ra cũng lạ, những quan binh đó trông thấy có người tiếp ứng cho Trương Kim Xưng, lại giật ngựa lùi lại. Tựa như đối thủ hôm nay họ muốn tàn sát căn bản không phải là Đầm Cự Lộc, hoặc nên nói là đã hoàn toàn không coi đám quần hùng Đầm Cự Lộc là đối thủ.

Mọi người lại chẳng quan tâm đến những việc này, có cơ hội liền ba chân bốn cẳng chạy đến đón Trương Kim Xưng từ trong đám người, vây quanh hộ tống đến trước mặt Trình Danh Chấn. Trương Kim Xưng trông thấy Trình Danh Chấn, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cười thảm.
- Ngươi đến rồi, ta biết chắc ngươi sẽ đến. Ta đã sớm biết!

Nói xong, lão phun ra một ngụm máu tươi, từ trên lưng ngựa bổ nhào xuống đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện