- Ngươi điên rồi!

Vương Nhị Mao khẽ dùng ánh mắt nhanh chóng nhìn Trình Danh Chấn, sau đó cao giọng hơn một chút, bổ sung:
- Cái hay duy nhất là không ai nghĩ tới chúng ta sẽ đấu đối thủ mạnh nhất. Nếu chẳng may chiến thất bại, chúng ta căn bản không có cơ hội rút lui trở về!

- Cho nên một khi qua sông, ai cũng đừng nghĩ rút về!

Trình Danh Chấn mở miệng, thái độ hết sức kiên quyết.

- Chủ động xuất kích là một ý kiến hay, nhưng nếu trước tiên đánh Ngụy Đức Thâm, mặc dù lập tức diệt toàn bộ quận binh Võ Dương, tiếp theo chúng ta còn phải đối phó với hai đội quân khác. Một trận đã khó, càng đánh nhân số của chúng ta lại càng ít, rất không có lợi. Mà khai đao với binh mã Tang Hiển Hòa trước tiên mà nói, chỉ cần đánh bại hắn, thì hai đội quan quân kia nhất định sẽ bị dọa đến chạy trối chết!

Ý tưởng này rất mới mẻ độc đáo, nhưng cũng phù hợp sự thật. Trong ba lộ quân Tùy ở bờ bên kia, hơn năm ngàn tinh nhuệ Tả Võ Hầu sở bộ thuộc Tang Hiển Hòa sức chiến đấu mạnh nhất, sở bộ thuộc Ngụy Đức Thâm hơn bốn ngàn quận binh Võ Dương sức chiến đấu yếu nhất. Về phần hơn năm ngàn Kiêu Quả sở bộ thuộc Đoàn Lệnh Minh, trang bị tuy rằng cực kỳ hoàn mỹ, sĩ tốt lại phần đông là con cháu vô lại, cho nên sức chiến đấu chỉ mạnh hơn chút so với quận binh, vô cùng hữu hạn. Nếu Minh Châu Quân dựa theo đề nghị của Vương Nhị Mao trước tiên thu thập quận binh Võ Dương, bọn họ ít nhất phải liên tục đánh hai đến ba cuộc chiến đấu. Còn nếu như có thể trước tiên đánh tan tinh nhuệ Tả Võ Hầu, công tử Ca xuất thân Đoàn Lệnh Minh cảm giác tình thế không ổn, chắc chắn lựa chọn toàn quân lui lại. Về phần quận binh sở bộ thuộc Ngụy Đức Thâm, Trình Danh Chấn lại hiểu biết rất rõ về nhóm đối thủ cũ, Quận Thủ Nguyên Bảo Tàng từ trước đến nay không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại. Chỉ cần tin tức Tang Hiển Hòa chiến bại truyền đi, mặc dù Ngụy Đức Thâm có quyết tâm tiếp tục liều chết với Minh Châu Quân, Nguyên Bảo Tàng cũng luyến tiếc vứt bỏ chút của cải trong tay ấy.

Vương Nhị Mao vốn không phải là người có tài trí, đặc biệt trước đó từng có một thời gian trải qua sống ở núi Ngõa Cương, sớm đã thấu con đường binh gia vất vả. Một chút cân nhắc, gã liền hiểu ý tưởng của Trình Danh Chấn, gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Lời này cũng đúng vậy, chẳng qua quá mạo hiểm chút. Tả Võ Hầu kia có thể không phải là quan quân bình thường, chúng ta chưa nói đến chiến bại, chỉ cần giằng co cùng hắn ở bờ bên kia, hai lộ quan quân khác thế tất cũng sẽ vây lại để chiếm lợi dù là nhỏ nhất!

- Cho nên ta mới cần ngươi và Tạ Ánh Đăng hỗ trợ!

Trình Danh Chấn nhẹ nhàng gật đầu, thừa nhận sự nhắc nhở của Vương Nhị Mao.

- Mấy ngày này ta cẩn thận quan sát, bờ bên kia Tả Võ Hầu sĩ khí rất thịnh, nhưng nhóm quân tốt nhóm nện bước đi đường rõ ràng là mang theo vẻ mệt mỏi. Hai quân thật sự giao thủ gấp gáp, bọn họ chưa chắc có thể chém ra toàn bộ sức chiến đấu đâu!

- Cũng đúng!

Vương Nhị Mao lại nhìn thoáng qua về hướng quân doanh Tả Võ Hầu, cười gật đầu:
- Bọn họ khi mùa thu một đường từ kinh sư chạy đến Nhạn Môn Quan, đánh xong người Đột Quyết, chưa được nghỉ ngơi lấy lại sức thì lại bị triều đình thúc tới Hà Bắc. Dù con người cứng rắn cỡ nào, chạy 4000~5000 dặm đường, phỏng chừng chân cũng nhũn ra rồi!

- Nơi đây bọn họ là khách, không quen thuộc đối với dòng nước, thay đổi thời tiết và địa hình như chúng ta. Các huynh đệ qua sông tập kích bất ngờ, lại chiếm thời gian chủ động. Cho nên thật sự đánh nhau...

Trình Danh Chấn vô cùng tự tin cười cười, lộ ra hàm răng trắng đều.

- Cũng chưa biết hươu chết về tay ai đâu!

Bị nụ cười của hắn lây nhiễm, trên mặt Vương Nhị Mao cũng hiện ra ý cười rạng rỡ.

- Nói đi, ngươi muốn ta cùng tiểu Tạ làm cái gì? Lén lút qua sông cắt đầu Ngụy Đức Thâm? - Được thế thì quá tốt, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có bản lĩnh còn sống trở về!

Trình Danh Chấn liếc mắt Vương Nhị Mao liếc mắt một cái, cười gật đầu.

Đây đương nhiên là câu nói vui đùa, việc tương tự không thể luôn mãi lặp lại nữa. Trước đó một thời gian ngắn Quận Thủ Võ An bị hành thích, là bởi vì hắn rất đánh giá cao lực ảnh hưởng của mình. Căn bản không dự đoán được thế lực của Trình Danh Chấn tuy rằng không khuếch trương đến Quận thành, nhưng cũng cắm tai mắt khắp nơi bên trong thành Vĩnh Niên. Không đợi gã có động tác, liền lập tức lấy thủ đoạn lôi đình khống chế người. Mà Ngụy Đức Thâm làm Thống soái nhất quân, hộ vệ bên người tất nhiên rất mạnh, hơn nữa có vết xe đổ là Quận thủ Võ An, quan viên địa phương nhận được tin tức nhất định sẽ nghiêm thêm phòng bị, căn bản không có khả năng cho thích khác có cơ hội động thủ.

- Trình Giáo đầu lại đang tính kế lên đầu ai vậy?

Tạ Ánh Đăng vừa mới thúc ngựa tới, nghe thấy hai huynh đệ nói cười, rất nhanh tiếp lời.

- Hắn đang muốn ta và ngươi đi ám sát Tang Hiển Hòa đấy, ngươi có can đảm này không?

Vương Nhị Mao nghiêng đầu sang, lớn tiếng kích tướng.

- Đây không phải là dũng khí, mà là vờ ngớ ngẩn!

Tạ Ánh Đăng lại không coi Vương Nhị Mao đang nói đùa, cười nhún vai. Mấy ngày nay y ở lại trong Minh Châu Quân, một mặt là vì tìm cơ hội thuyết phục Trình Danh Chấn kết minh với Ngõa Cương Quân, một mặt khác, chính là muốn quan sát Trình Danh Chấn. Nhưng khiến Tạ Ánh Đăng có chút thất vọng chính là, thuật quan sát người gia truyền của Tạ gia Giang Nam lại không dùng được trên người Trình Danh Chấn, mọi cử động của đối phương hoặc cơ trí hoặc ngu xuẩn, lỗ mãng và đơn giản, rất khó dùng từ ngữ để hình dung. Từ trình độ nào đó, biểu hiện của Trình Danh Chấn ngược lại vô cùng phù hợp tuổi thật sự của hắn, sung mãn tinh thần phấn chấn nhưng phương hướng chưa định. Một khắc việc làm này có lẽ anh minh vô cùng, quyết đoán kế tiếp lại có vẻ có chút hành động theo cảm tính, non nớt đến cực điểm.

Đích xác hắn dựa vào sức lực bản thân đã từ trong loạn thế mở ra một nơi Đào Nguyên, có thể nói hắn là người nhân hậu đi, bất kể là lúc hạ lệnh huyết tẩy cả nhà Quận Thủ quận Võ An hay là khi hạ lệnh xử quyết cấp dưới vi phạm quân kỷ, Tạ Ánh Đăng không thấy chút do dự nào ở trên mặt của hắn. Nếu nói người này tàn bạo thích giết người, Tạ Ánh Đăng lại từng tận mắt thấy hắn lúc rút lui đã phóng thích tù binh ngay tại chỗ, và đều cho mỗi người ba ngày lương khô, để tránh đối phương không tìm được người nhà trước đói chết ở bên đường. Nếu coi hành vi này là đa mưu túc trí, vậy lúc này hành vi Trình Danh Chấn liều lĩnh che chở Trương Kim Xưng thì không thể giải thích được. Dù sao Trương Kim Xưng đã không có bất luận giá trị lợi dụng gì nữa, mà Minh Châu Quân vì bảo hộ người này, lại phải độc lập ngăn cản sự vây công của tam lộ đại quân. Tạ Ánh Đăng cũng từng cho rằng hành vi cứu và bảo vệ của Trình Danh Chấn đối với Trương Kim Xưng là bởi vì trẻ tuổi kích động chưa hiểu chịu trách nhiệm mà nên, nhưng thông qua quan sát, y lại kinh ngạc hiện, ngay lúc Trình Danh Chấn lĩnh quân nghênh chiến quan binh, Ngọc la sát Đỗ Quyên lại dẫn dắt một bộ phận nữ binh lén lút chạy tới Cẩu Sơn và Tử Sơn phía tây quận Võ an. Điều đó cũng có nghĩa là, mặc dù Minh Châu Quân với Chương Thủy chiến bại, các huynh đệ cũng có cơ hội thong dong lui vào khu núi ngủ đông, chờ đợi thời cơ, mưu đồ Đông Sơn tái khởi.

Đó là một người biết cân nhắc. Trong lòng Tạ Ánh Đăng đánh giá như thế, bởi vậy ngoài mặt không khỏi trở nên kính trọng Trình Danh Chấn. Y không tin với trí lực của Trình Danh Chấn sẽ ngây thơ nghĩ đến ám sát đại tướng quân địch liền có thể làm tan rã thế tấn công của quân, càng không tin Trình Danh Chấn sẽ lấy bản thân mình đi mạo hiểm. Sự thật cũng đúng như vậy, sau vài câu hàn huyên, Trình Danh Chấn cười nói:

- Ta đang mưu tìm cơ hội qua sông, đánh lén Tả Võ Hầu bờ bên kia. Nhưng trận chiến này đánh nhau chỉ sợ sẽ không có chút ưu thế. Minh Châu Quân không thể lấy một địch ba, cho nên cần nghĩ một biện pháp tốt bám trụ hai đội quân của Ngụy Đức Thâm và Đoàn Lệnh Minh, để bọn họ không thể ra tay giúp Tang Hiển Hòa được!

- Không quá dễ dàng, nhưng cũng không phải một chút biện pháp cũng không có!

Tạ Ánh Đăng không ngờ đó là cách nghĩ của Trình Danh Chấn, giật mình, cau mày ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng đánh giá.

- Ý tưởng ban đầu của ta, là thừa dịp mặt băng còn chưa tan hết, dẫn dắt binh mã cho ban đêm qua sông, đánh lén đại doanh Tả Võ Hầu. Sắp bước sang năm mới rồi, mấy ngày nay ánh trăng cũng sẽ không sáng quá. Cho nên hai đội quân Ngụy Đức Thâm và Đoàn Lệnh Minh rất khó phán đoán phương hướng chủ công của chúng ta. Đến lúc đó Vương Nhị Mao và ngươi các mang hai trăm huynh đệ, cho ngựa qua chỗ bờ cát nhỏ...

- Có thể thử một lần! Mấu chốt là ở Ngụy Đức Thâm, Đoàn Lệnh Minh là một tên thô lỗ, không đáng để lo nghĩ!

Ánh mắt Tạ Ánh Đăng sáng ngời, nhanh chóng đáp lại.

Dưới tình huống thực lực không bằng đối phương, ‘binh hành quỷ đạo’, đây là một cách thực hiện khá được sử dụng thường xuyên. Nhà y học sâu xa, cho nên rất dễ dàng có thể nhận ra ý tưởng của Trình Danh Chấn. Nhưng đồng thời trong lòng vừa khâm phục lại vô cùng không hiểu là, làm một gã lục lâm hào kiệt xuất thân hàn vi, Trình Danh Chấn làm sao có năng lực có thể thấy rõ chiến cuộc trước mắt như thế?

'Hắn chẳng qua là một con trai lang tướng, đọc sách không nhiều, sự từng trải cũng không bằng mình thôi’. Từng nổi bật trong đám bạn cùng lứa tuổi, Tạ Ánh Đăng chưa từng lấy tâm tình phức tạp như thế để đối đãi với một bằng hữu. Trong số những người trẻ tuổi mà y biết, y khâm phục đồng hành với Từ Mậu Công, bởi vì đối phương dựa vào trí tuệ và lòng dạ hơn người, gần như là một cánh tay khởi động toàn bộ Ngõa Cương. Y cũng khâm phục quan quân trung Lý Húc, bởi vì đối phương không chỉ có chiến công hiển hách, mà cũng là đồng môn xuất sư cùng y. Mà duy chỉ có Trình Tiểu Cửu, không có gia thế bối cảnh hiển hách như Từ Mậu Công, cũng không có vận may song toàn như Lý Húc, nhưng lại ở trong loạn thế gập ghềnh gây dựng nên một mảnh bầu trời thuộc về chính mình, tạo nên ba huyên Bình Ân nghèn nàn hoang vu trở thành một nơi phát triển.

- Còn ngươi, có thể thử xem như vậy được hay không... .

Trình Danh Chấn cùng Vương Nhị Mao nói chuyện với nhau nhưng lại không một câu được Tạ Ánh Đăng ghi ở trong lòng. Mang theo bao suy nghĩ lung tung phức tạp, y đi theo sau đám người Trình Danh Chấn quay lại quân doanh. Sau đó lại mang theo tâm tình phức tạp, nhìn Trình Danh Chấn và tâm phúc dưới trướng thương lượng, bổ sung đầy đủ kế hoạch công kích can đảm kia.

Lúc phân phối nhiệm vụ, biểu hiện của các tướng sĩ biểu hiện Minh Châu Quân rất kiêu ngạo, dường như căn bản không coi quân địch bờ bên kia để vào mắt. Bọn họ có một lòng tín nhiệm đến mức mù quáng đối với Chủ soái của mình, không cho rằng đi theo sau chủ soái sẽ bại trận. Tạ Ánh Đăng tận mắt thấy tính nôn nóng của hai người Vương Phi và Đoàn Thanhfdanh sách gia nhập đợt công kích thứ nhất mà cãi vã, dường như đi sau nửa bước, đó là loại sỉ nhục.

Điều này làm y càng cảm thấy ghen tị, bởi vì đã từng có một thời gian ngắn, quần hùng Ngõa Cương cũng tự tin và đoàn kết như vậy. Chỉ có điều sau lại chiêu tới Lý Mật, xa hơn về sau, hết thảy đều không còn giống như với lúc trước nữa.

- Không đặt ra thời gian công kích, một khi mặt sông đủ qua sông cường độ mạnh, sẽ nổi công kích ngay đêm đó!

Trình Danh Chấn nói mấy câu cuối, Tạ Ánh Đăng rốt cuộc chen vào.

- Tất cả trở về yêu cầu cấp dưới, không được tiết lộ việc quân cơ, khi tiến công, cũng không thể ảnh hưởng đến mọi người!

Các tướng lĩnh vươn người đứng trang nghiêm, dùng nắm tay đập bình bình vào ngực giáp. Loại tình hình này Tạ Ánh Đăng từng rất quen thuộc, nhưng hiện tại, y lại mơ hồ cảm thấy có chút mất mát và cô độc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện