Rốt cuộc là một trong mười hai trụ cột của Đại Tùy, nên tốc độ “cao chạy xa bay” của các tướng sĩ Tả Võ Hầu cũng nhanh hơn các đội ngũ khác. Nhóm lâu la Minh Châu Quân thèm thuồng nhìn binh khí áo giáp của đối phương, còn có ý đồ đuổi theo để mở rộng chiến quả, bất đắc dĩ đối phương không cho bọn họ cơ hội, đông một lớp, tây một đội, trong nháy mắt đã biến mất hoàn toàn trong bóng đêm.
Trình Danh Chấn lo lắng sau khi trời sáng sẽ bị hai đội quân Tùy chiếm được thời cơ chiến đấu, nên cũng không dám tham lam, hắn dẫn các huynh đệ, lâu la đuổi theo hai ba dặm rồi ra lệnh thổi kèn thu quân.
Đám lâu la lưu luyến quay lại, ai cũng đã sức cùng lực kiệt nhưng rất vui mừng phấn chấn. Nhân lúc tinh thần của mọi người còn đang dâng cao, Trình Danh Chấn lại truyền tiếp đạo mệnh lệnh thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Hắn phái Đoàn Thanh dẫn dắt bản bộ binh mã cảnh giác vùng phụ cận, một khi xuất hiện hai đội quân Tùy khác “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của”, lập tức tiến lên ngăn cản, đồng thời cũng phải nhanh chóng phái người hồi báo. Sau khi đợi Đoạn Thanh lĩnh mệnh đi rồi, hắn lại gọi Vương Phi, mệnh gã dẫn theo binh mã bản bộ đi dập lửa trong doanh trại Tả Võ Hầu, thu hoạch lương thảo, đồ quân nhu còn sót lại.
Vương Nhị Mao đến muộn, sức khỏe còn khá dồi dào, được bố trí cho đi dọn sạch chiến trường, kiếm tra thi thể của hai bên, cứu những kẻ bị thương. Tạ Ánh Đăng thân là khách, Trình Danh Chấn cũng không tiện ra lệnh cho gã, hắn chắp tay, dùng thân phận bằng hữu thỉnh cầu anh ta dẫn theo trên dưới huynh đệ sửa lại hàng rào gỗ xung quanh doanh trại Tả Võ Hầu, để đại quân có chỗ trú ngụ.
Đợi xử lý xong tất cả mọi việc vụn vặt, phía Đông mặt trời đã ló rạng. Đám lâu la và quan quân cấp thấp được bố trí thay nhau về nghỉ ngơi trong lều trại đã cướp được. Những nhân vật quan trọng của Minh Châu Quân tập trung lại trong doanh tướng vốn là của Tang Hiển Hòa, tập hợp chiến quả và thương thảo sắp xếp các bước tiếp theo.
Tổng thể mà nói, cuộc chiến đêm qua, Minh Châu Quân có được một đại thắng huy hoàng. Tả Võ Hầu được xưng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Đại Tùy để lại hơn một ngàn hai trăm thi thể, còn có hơn ba trăm người bị thương nặng không thể chạy trốn được làm tù binh. Tổn thất của Minh Châu Quân kém xa so với đối thủ, chỉ có chưa đầy sáu trăm binh lính chết trận, hơn bốn trăm người bị thương. Số bị thương nhẹ chiếm gần bốn phần năm. Có thể nói, ngoài Hùng Khoát Hải là “phúc tinh” may mắn ra thì hầu như tất cả mọi người tham chiến đều ít nhiều cũng bị chảy máu.
- Thu các huynh đệ chết trận lại, hôm khác mang về bờ kia sông Chương Thủy an táng!
Trình Danh Chấn có chút đau lòng, trầm giọng ra lệnh:
- Thông báo cho Đỗ lão đương gia, bảo ông ta lấy công điền năm ngoái ra, cấp cho mỗi hộ năm mươi mẫu ruộng làm huân điền. Chỉ cần Minh Châu Quân còn ở tồn tại một ngày thì sẽ mãi mãi được miễn thuế ruộng.
- Tạ ơn giáo đầu!
Tiếp theo lời của Trình Danh Chấn là những tiếng hoan hô. Các tướng lĩnh thì không đa sầu đa cảm như chủ tướng. Từ lúc dấn thân vào lục lâm đạo, bọn họ đã không để tâm đến sống chết rồi, có thể đánh cho quân Tùy phải quăng mũ cởi áo giáp, có thể bảo vệ được quê nhà phía sau nữa, còn chuyện có thể được miễn thuế điền sản hay không, hay mặc dù ngay ngày mai phải chết trận, trong lòng họ cũng hiểu được giá trị.
- Tất cả người còn sống, ghi công lao vào sổ sách, đợi sau khi tiêu diệt hết hai đội quân Tùy, nhất định sẽ luận công ban thưởng!
Trình Danh Chấn đưa tay xuống, áp chế tiếng của mọi người:
- Thế này đi, hãy đưa những anh em bị thương qua sông trước, để Tôn lục đương gia chữa trị. Vết thương nhẹ thì hãy cố nhịn một chút, càng vào lúc loạn chúng ta càng không được để kẻ thù nhìn thấy thực lực thật của chúng ta.
- Giáo đầu yên tâm, chỉ cần có thể đứng lên được, sẽ không có ai đồng ý về trước đâu ạ!
Vương Phi xông lên ôm quyền thay mọi người đáp lại.
- Đánh trận xong rồi nói sau.
- Thêm chút sức lực mà tiêu diệt hai đạo quân địch, khỏi phải để bọn họ ở đây.
Các tướng lĩnh đều luôn mồn tỏ vẻ đồng ý.
Quân tâm vẫn còn dùng được, Trình Danh Chấn gật đầu, từ đáy lòng dâng lên niềm tự hào. Đây chính là công sức hắn đã hao phí trong hơn hai năm, từng bước một tạo nên. Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ lục lâm đạo Hà Bắc, không có bất kì một đội nào có thể sánh vai với đội của hắn. Đây chính là sự yên ổn cho sau này của hắn, cũng là chứng minh năng lực, hy vọng vào tương lai của hắn.
- Trận chiến đêm qua, đủ để chứng minh uy danh của Minh Châu Quân.
Tạ Ánh Đăng có thể đoán được Trình Danh Chấn đang nghĩ gì, cười khen:
- Hai đạo quân Tùy kia cũng không dám vuốt râu của chúng ta, giáo đầu vẫn nên nghĩ làm cách nào mở rộng chiến quả!
Có thể được danh tướng của Ngõa Cương Quân khen tặng, các thủ lĩnh cũng cảm thấy vinh quang, một đám nhếch môi cười nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, Ngụy Đức Thâm đấu với chúng ta. Còn về phần họ Đoàn đó, y hãy để đủ lông chim dài rồi hãy nói.
Trình Danh Chấn cũng định làm tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái đuổi hết quân địch đi, nhưng trận chiến đêm qua, sự tổn thất của Minh Châu Quân nằm ngoài dự đoán của hắn, khiến cho hắn không thể không tăng thêm bội phần cẩn thận. Suy nghĩ một chút, hắn nói rất nghiêm túc:
- Ta cảm thấy hay là hãy dừng lại. Nếu họ Đoàn và họ Ngụy đồng ý rút lui thì cũng bớt phần hi sinh vô ích cho các huynh đệ.
Đợi sự nhiệt tình của mọi người dần nguôi đi, hắn cười chắp tay về phía Tạ Ánh Đăng:
- Đêm qua may mà ngươi và Nhị Mao đến kịp, nếu không trận chiến này không thể đánh đến sáng được.
Từ trên trời rơi xuống một ân tình lớn như vậy, Tạ Ánh Đăng sao có thể chối từ, gã chắp tay đáp lễ:
- Giáo đầu chớ nói lời này, ta và các huynh đệ mới quen đã thân, chẳng lẽ thấy mọi người liều chết với kẻ thù mà mình lại đứng bên xem trận náo nhiệt hay sao? - Vẫn là câu nói kia, sau này Ngõa Cương Quân có cần giúp thì ngươi cứ việc viết thư phái người mang đến đây!
Trình Danh Chấn khẽ mỉm cười, hứa hẹn.
Lúc trước hắn chỉ báo đáp ân tình của Từ Mậu Công, Vương Nhị Mao, trong lời nói cũng không hề nhắc đến ba chữ “trại Ngõa Cương”. Bây giờ ý tứ đã buông lòng khiến cho Tạ Ánh Đăng quá đỗi vui mừng. Ở chỗ này mấy tháng, cuối cùng thì nhiệm vụ trên vai gã cũng đã hoàn thành, gã vội cười lớn:
- Cái đó đương nhiên rồi, sau này đại địa Hà Bắc sẽ luôn quan tâm tới Minh Châu Quân, trại Ngõa Cương sẽ không thiếu làm phiền đến chư vị đâu. Cũng giống như bên Minh Châu Quân, chỉ cần cần dùng Ngõa Cương quân cứ việc nói, dù là việc lớn việc khó, Tạ mỗ nhất định sẽ dẫn các huynh đệ tới ngay.
Khách và chủ đều là người thông minh, có mấy lời không cần nhắc cũng hiểu thấu. Họ nhìn nhau cười không nói câu nào, đang lúc vui mừng thì bên ngoài đột nhiên có tiếng chói tai:
- Không phục, không đây không phục. Có bản lĩnh thì chém ông đi, như vậy có khác nào làm nhục anh hùng hảo hản?
- Ai làm ồn bên ngoài!
Trình Dah Chân xưa nay vẫn coi trọng quân kỷ, cau mày quát hỏi.
- Chắc chắn là cái tên hôm qua bị giáo đầu đánh cho bất tỉnh. Ngài đừng tức giận, ta phải đi nới lỏng gân cốt cho gã thì miệng gã sẽ sạch sẽ thôi!
Mạnh Đại Bằng bước ra khỏi hàng lớn tiếng đáp.
- Người nào?
Một đêm huyết chiến, Trình Danh Chấn căn bản là không nhớ rõ mình rốt cuộc đánh ngã mấy tên tướng địch, hắn mơ mành hỏi.
- Chính là tên Mạch đao đó, Trương hiệu úy chết dưới đao của gã!
Mạnh Đại Bằng mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi bẩm báo. Nếu không phải đêm qua chiến sự gấp gáp thì anh ta đã sớm hạ độc thủ tên kia rồi. Bây giờ đối phương đã trở thành tù binh, trở ngại quân kỉ, anh ta chỉ có thể tìm đủ cớ, sau đó lợi dụng việc công để trả thù riêng.
Nhắc tới đội Mạch đao, Trình Danh Chấn lập tức nhớ ám chiêu mà mình dùng để đánh tên thanh niên Tả Võ Hầu. Người này mang theo hơn hai mươi mấy tên Mạch đao, đêm qua chém bay ít nhất là hơn sáu mươi lâu la Minh Châu Quân, có thể nói tuyệt đối dũng mãnh. Mà trước mắt Minh Châu Quân đang thiếu thốn tướng lĩnh lãnh binh xung trận giống như Hùng Khoát Hải vậy. Bởi vậy, Trình Danh Chấn có ngay ý niệm trong đầu, hắn trầm ngâm một lúc rồi hạ giọng nói:
- Trương Đường chủ tử chiến, trong lòng ta cũng rất khó chịu. Nhưng hai quân trước trận là hai quân trước trận, chiến hậu là chiến hậu. Nếu bắt được tướng địch thì chúng ta không thể tùy tiện mà giết được. Hãy áp giải trước để ta có lời hỏi y?
Mạnh Đại Bằng thầm thất vọng, nhưng quân lệnh của Trình Danh Chấn, anh ta không dám kháng cự, đành phải đi ra cửa, dẫn tướng địch vào lều. Vừa mới bước vào, anh ta đã dùng sức đá một cái vào gối của đối phương, quát lớn:
- Quỳ xuống, giáo đầu nhà ta có chuyện muốn hỏi ngươi!
- Ông đây không rảnh để trả lời hắn. Hắn vẩy bùn làm sưng mắt của ông, nói gì cũng không trả lời!
Người thanh niên bị đá trúng một cái không ngờ là không ngã mà thẳng cổ kêu gào.
Tù binh như y mà còn làm ra vẻ kiêu ngạo, vừa rồi hẳn là ăn không ít đau khổ. Bây giờ trên mặt, trên cổ áo, cánh tay, trên bắp đùi đều xanh tím toàn là vết thương. Dù vậy nhưng người này vẫn đứng ở đó uy thế cao như núi, khiến cho tay các thân binh trong trướng đều đè xuống thanh đao, để tránh cho người này đột nhiên bứt đứt dây thừng, sẽ làm cho các tướng lĩnh bị thương.
- Chân chính mà luận về võ công thì ta chắc chắn không phải là đối thủ của ngươi!
Trình Danh Chấn không vì sự vô lễ của đối phương mà cảm thấy tức giận, xua tay ra hiệu cho Mạnh Đại Bằng lui xuống, sau đó cười trả lời:
- Nhưng hai quân giao chiến, không đấu với cá nhân vũ dũng. Lúc đó ngươi mang theo hai mươi mấy huynh đệ bên mình, nếu vẫn duy trì được đội hình thì chắc chắn sẽ không để cho ta có cơ hội đánh lén ngươi.
- Tên tiểu tử âm hiểm này!
Gã thanh niên trừng mắt nhìn Trình Danh Chấn, lớn tiếng quát mắng. Dáng vẻ bệ vệ cũng không giống như vừa rồi nữa, hẳn là trong lòng cũng hiểu được, nguyên nhân đêm qua mình bị thua chủ yếu là do mình nóng lòng muốn lập công, không làm hết được trách nhiệm của một gã tướng lĩnh, nên không thể oán trách đối phương ra ám chiêu.
- Bên cạnh ta đều là các huynh đệ trong nhà, có thể phút chốc chế phục được ngươi, cũng có thể bị ngươi giết hơn một người. Vì thế ta không thể để ý đến thủ đoạn cũng không màng đến thanh danh!
Trình Danh Chấn gật đầu tiếp tục nói:
- Bởi vậy, ngươi chịu phục cũng được mà không phục cũng được, đó đều là chuyện sau này. Còn lúc này, ngươi đừng có gây sự nữa, bằng không, không chỉ có bản thân ngươi, ngay cả huynh đệ Tả Võ Hầu chiến cả đêm qua, cũng nhất định sẽ không thấy ánh sáng ngày mai đâu.
Gã đàn ông vạm vỡ vốn muốn mắng chửi Trình Danh Chấn xong, sau đó lại khẳng khái chuẩn bị hi sinh, lại không thể ngờ đối phương hành sự “ngang tàng” thế, không ngờ hắn ta trước mặt nhiều người như vậy mà lại thừa nhận thắng lợi không phải dựa vào bản lĩnh thực sự. Trong lúc nhất thời, câu mắng chửi đã chuẩn bị nhưng lại không nói ra được, gã thở dài, cười khổ nói:
- Thôi, thôi, gặp mấy tên nham hiểm như ngươi, coi như mình xui xẻo. Các huynh đệ của ta đợi ta ở con đường phía trước lâu rồi, ta không chửi ngươi, ngươi cũng đừng nói nhiều nữa, thoái mái mà đưa ta đi là được.
Trình Danh Chấn lo lắng sau khi trời sáng sẽ bị hai đội quân Tùy chiếm được thời cơ chiến đấu, nên cũng không dám tham lam, hắn dẫn các huynh đệ, lâu la đuổi theo hai ba dặm rồi ra lệnh thổi kèn thu quân.
Đám lâu la lưu luyến quay lại, ai cũng đã sức cùng lực kiệt nhưng rất vui mừng phấn chấn. Nhân lúc tinh thần của mọi người còn đang dâng cao, Trình Danh Chấn lại truyền tiếp đạo mệnh lệnh thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Hắn phái Đoàn Thanh dẫn dắt bản bộ binh mã cảnh giác vùng phụ cận, một khi xuất hiện hai đội quân Tùy khác “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của”, lập tức tiến lên ngăn cản, đồng thời cũng phải nhanh chóng phái người hồi báo. Sau khi đợi Đoạn Thanh lĩnh mệnh đi rồi, hắn lại gọi Vương Phi, mệnh gã dẫn theo binh mã bản bộ đi dập lửa trong doanh trại Tả Võ Hầu, thu hoạch lương thảo, đồ quân nhu còn sót lại.
Vương Nhị Mao đến muộn, sức khỏe còn khá dồi dào, được bố trí cho đi dọn sạch chiến trường, kiếm tra thi thể của hai bên, cứu những kẻ bị thương. Tạ Ánh Đăng thân là khách, Trình Danh Chấn cũng không tiện ra lệnh cho gã, hắn chắp tay, dùng thân phận bằng hữu thỉnh cầu anh ta dẫn theo trên dưới huynh đệ sửa lại hàng rào gỗ xung quanh doanh trại Tả Võ Hầu, để đại quân có chỗ trú ngụ.
Đợi xử lý xong tất cả mọi việc vụn vặt, phía Đông mặt trời đã ló rạng. Đám lâu la và quan quân cấp thấp được bố trí thay nhau về nghỉ ngơi trong lều trại đã cướp được. Những nhân vật quan trọng của Minh Châu Quân tập trung lại trong doanh tướng vốn là của Tang Hiển Hòa, tập hợp chiến quả và thương thảo sắp xếp các bước tiếp theo.
Tổng thể mà nói, cuộc chiến đêm qua, Minh Châu Quân có được một đại thắng huy hoàng. Tả Võ Hầu được xưng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Đại Tùy để lại hơn một ngàn hai trăm thi thể, còn có hơn ba trăm người bị thương nặng không thể chạy trốn được làm tù binh. Tổn thất của Minh Châu Quân kém xa so với đối thủ, chỉ có chưa đầy sáu trăm binh lính chết trận, hơn bốn trăm người bị thương. Số bị thương nhẹ chiếm gần bốn phần năm. Có thể nói, ngoài Hùng Khoát Hải là “phúc tinh” may mắn ra thì hầu như tất cả mọi người tham chiến đều ít nhiều cũng bị chảy máu.
- Thu các huynh đệ chết trận lại, hôm khác mang về bờ kia sông Chương Thủy an táng!
Trình Danh Chấn có chút đau lòng, trầm giọng ra lệnh:
- Thông báo cho Đỗ lão đương gia, bảo ông ta lấy công điền năm ngoái ra, cấp cho mỗi hộ năm mươi mẫu ruộng làm huân điền. Chỉ cần Minh Châu Quân còn ở tồn tại một ngày thì sẽ mãi mãi được miễn thuế ruộng.
- Tạ ơn giáo đầu!
Tiếp theo lời của Trình Danh Chấn là những tiếng hoan hô. Các tướng lĩnh thì không đa sầu đa cảm như chủ tướng. Từ lúc dấn thân vào lục lâm đạo, bọn họ đã không để tâm đến sống chết rồi, có thể đánh cho quân Tùy phải quăng mũ cởi áo giáp, có thể bảo vệ được quê nhà phía sau nữa, còn chuyện có thể được miễn thuế điền sản hay không, hay mặc dù ngay ngày mai phải chết trận, trong lòng họ cũng hiểu được giá trị.
- Tất cả người còn sống, ghi công lao vào sổ sách, đợi sau khi tiêu diệt hết hai đội quân Tùy, nhất định sẽ luận công ban thưởng!
Trình Danh Chấn đưa tay xuống, áp chế tiếng của mọi người:
- Thế này đi, hãy đưa những anh em bị thương qua sông trước, để Tôn lục đương gia chữa trị. Vết thương nhẹ thì hãy cố nhịn một chút, càng vào lúc loạn chúng ta càng không được để kẻ thù nhìn thấy thực lực thật của chúng ta.
- Giáo đầu yên tâm, chỉ cần có thể đứng lên được, sẽ không có ai đồng ý về trước đâu ạ!
Vương Phi xông lên ôm quyền thay mọi người đáp lại.
- Đánh trận xong rồi nói sau.
- Thêm chút sức lực mà tiêu diệt hai đạo quân địch, khỏi phải để bọn họ ở đây.
Các tướng lĩnh đều luôn mồn tỏ vẻ đồng ý.
Quân tâm vẫn còn dùng được, Trình Danh Chấn gật đầu, từ đáy lòng dâng lên niềm tự hào. Đây chính là công sức hắn đã hao phí trong hơn hai năm, từng bước một tạo nên. Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ lục lâm đạo Hà Bắc, không có bất kì một đội nào có thể sánh vai với đội của hắn. Đây chính là sự yên ổn cho sau này của hắn, cũng là chứng minh năng lực, hy vọng vào tương lai của hắn.
- Trận chiến đêm qua, đủ để chứng minh uy danh của Minh Châu Quân.
Tạ Ánh Đăng có thể đoán được Trình Danh Chấn đang nghĩ gì, cười khen:
- Hai đạo quân Tùy kia cũng không dám vuốt râu của chúng ta, giáo đầu vẫn nên nghĩ làm cách nào mở rộng chiến quả!
Có thể được danh tướng của Ngõa Cương Quân khen tặng, các thủ lĩnh cũng cảm thấy vinh quang, một đám nhếch môi cười nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, Ngụy Đức Thâm đấu với chúng ta. Còn về phần họ Đoàn đó, y hãy để đủ lông chim dài rồi hãy nói.
Trình Danh Chấn cũng định làm tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái đuổi hết quân địch đi, nhưng trận chiến đêm qua, sự tổn thất của Minh Châu Quân nằm ngoài dự đoán của hắn, khiến cho hắn không thể không tăng thêm bội phần cẩn thận. Suy nghĩ một chút, hắn nói rất nghiêm túc:
- Ta cảm thấy hay là hãy dừng lại. Nếu họ Đoàn và họ Ngụy đồng ý rút lui thì cũng bớt phần hi sinh vô ích cho các huynh đệ.
Đợi sự nhiệt tình của mọi người dần nguôi đi, hắn cười chắp tay về phía Tạ Ánh Đăng:
- Đêm qua may mà ngươi và Nhị Mao đến kịp, nếu không trận chiến này không thể đánh đến sáng được.
Từ trên trời rơi xuống một ân tình lớn như vậy, Tạ Ánh Đăng sao có thể chối từ, gã chắp tay đáp lễ:
- Giáo đầu chớ nói lời này, ta và các huynh đệ mới quen đã thân, chẳng lẽ thấy mọi người liều chết với kẻ thù mà mình lại đứng bên xem trận náo nhiệt hay sao? - Vẫn là câu nói kia, sau này Ngõa Cương Quân có cần giúp thì ngươi cứ việc viết thư phái người mang đến đây!
Trình Danh Chấn khẽ mỉm cười, hứa hẹn.
Lúc trước hắn chỉ báo đáp ân tình của Từ Mậu Công, Vương Nhị Mao, trong lời nói cũng không hề nhắc đến ba chữ “trại Ngõa Cương”. Bây giờ ý tứ đã buông lòng khiến cho Tạ Ánh Đăng quá đỗi vui mừng. Ở chỗ này mấy tháng, cuối cùng thì nhiệm vụ trên vai gã cũng đã hoàn thành, gã vội cười lớn:
- Cái đó đương nhiên rồi, sau này đại địa Hà Bắc sẽ luôn quan tâm tới Minh Châu Quân, trại Ngõa Cương sẽ không thiếu làm phiền đến chư vị đâu. Cũng giống như bên Minh Châu Quân, chỉ cần cần dùng Ngõa Cương quân cứ việc nói, dù là việc lớn việc khó, Tạ mỗ nhất định sẽ dẫn các huynh đệ tới ngay.
Khách và chủ đều là người thông minh, có mấy lời không cần nhắc cũng hiểu thấu. Họ nhìn nhau cười không nói câu nào, đang lúc vui mừng thì bên ngoài đột nhiên có tiếng chói tai:
- Không phục, không đây không phục. Có bản lĩnh thì chém ông đi, như vậy có khác nào làm nhục anh hùng hảo hản?
- Ai làm ồn bên ngoài!
Trình Dah Chân xưa nay vẫn coi trọng quân kỷ, cau mày quát hỏi.
- Chắc chắn là cái tên hôm qua bị giáo đầu đánh cho bất tỉnh. Ngài đừng tức giận, ta phải đi nới lỏng gân cốt cho gã thì miệng gã sẽ sạch sẽ thôi!
Mạnh Đại Bằng bước ra khỏi hàng lớn tiếng đáp.
- Người nào?
Một đêm huyết chiến, Trình Danh Chấn căn bản là không nhớ rõ mình rốt cuộc đánh ngã mấy tên tướng địch, hắn mơ mành hỏi.
- Chính là tên Mạch đao đó, Trương hiệu úy chết dưới đao của gã!
Mạnh Đại Bằng mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi bẩm báo. Nếu không phải đêm qua chiến sự gấp gáp thì anh ta đã sớm hạ độc thủ tên kia rồi. Bây giờ đối phương đã trở thành tù binh, trở ngại quân kỉ, anh ta chỉ có thể tìm đủ cớ, sau đó lợi dụng việc công để trả thù riêng.
Nhắc tới đội Mạch đao, Trình Danh Chấn lập tức nhớ ám chiêu mà mình dùng để đánh tên thanh niên Tả Võ Hầu. Người này mang theo hơn hai mươi mấy tên Mạch đao, đêm qua chém bay ít nhất là hơn sáu mươi lâu la Minh Châu Quân, có thể nói tuyệt đối dũng mãnh. Mà trước mắt Minh Châu Quân đang thiếu thốn tướng lĩnh lãnh binh xung trận giống như Hùng Khoát Hải vậy. Bởi vậy, Trình Danh Chấn có ngay ý niệm trong đầu, hắn trầm ngâm một lúc rồi hạ giọng nói:
- Trương Đường chủ tử chiến, trong lòng ta cũng rất khó chịu. Nhưng hai quân trước trận là hai quân trước trận, chiến hậu là chiến hậu. Nếu bắt được tướng địch thì chúng ta không thể tùy tiện mà giết được. Hãy áp giải trước để ta có lời hỏi y?
Mạnh Đại Bằng thầm thất vọng, nhưng quân lệnh của Trình Danh Chấn, anh ta không dám kháng cự, đành phải đi ra cửa, dẫn tướng địch vào lều. Vừa mới bước vào, anh ta đã dùng sức đá một cái vào gối của đối phương, quát lớn:
- Quỳ xuống, giáo đầu nhà ta có chuyện muốn hỏi ngươi!
- Ông đây không rảnh để trả lời hắn. Hắn vẩy bùn làm sưng mắt của ông, nói gì cũng không trả lời!
Người thanh niên bị đá trúng một cái không ngờ là không ngã mà thẳng cổ kêu gào.
Tù binh như y mà còn làm ra vẻ kiêu ngạo, vừa rồi hẳn là ăn không ít đau khổ. Bây giờ trên mặt, trên cổ áo, cánh tay, trên bắp đùi đều xanh tím toàn là vết thương. Dù vậy nhưng người này vẫn đứng ở đó uy thế cao như núi, khiến cho tay các thân binh trong trướng đều đè xuống thanh đao, để tránh cho người này đột nhiên bứt đứt dây thừng, sẽ làm cho các tướng lĩnh bị thương.
- Chân chính mà luận về võ công thì ta chắc chắn không phải là đối thủ của ngươi!
Trình Danh Chấn không vì sự vô lễ của đối phương mà cảm thấy tức giận, xua tay ra hiệu cho Mạnh Đại Bằng lui xuống, sau đó cười trả lời:
- Nhưng hai quân giao chiến, không đấu với cá nhân vũ dũng. Lúc đó ngươi mang theo hai mươi mấy huynh đệ bên mình, nếu vẫn duy trì được đội hình thì chắc chắn sẽ không để cho ta có cơ hội đánh lén ngươi.
- Tên tiểu tử âm hiểm này!
Gã thanh niên trừng mắt nhìn Trình Danh Chấn, lớn tiếng quát mắng. Dáng vẻ bệ vệ cũng không giống như vừa rồi nữa, hẳn là trong lòng cũng hiểu được, nguyên nhân đêm qua mình bị thua chủ yếu là do mình nóng lòng muốn lập công, không làm hết được trách nhiệm của một gã tướng lĩnh, nên không thể oán trách đối phương ra ám chiêu.
- Bên cạnh ta đều là các huynh đệ trong nhà, có thể phút chốc chế phục được ngươi, cũng có thể bị ngươi giết hơn một người. Vì thế ta không thể để ý đến thủ đoạn cũng không màng đến thanh danh!
Trình Danh Chấn gật đầu tiếp tục nói:
- Bởi vậy, ngươi chịu phục cũng được mà không phục cũng được, đó đều là chuyện sau này. Còn lúc này, ngươi đừng có gây sự nữa, bằng không, không chỉ có bản thân ngươi, ngay cả huynh đệ Tả Võ Hầu chiến cả đêm qua, cũng nhất định sẽ không thấy ánh sáng ngày mai đâu.
Gã đàn ông vạm vỡ vốn muốn mắng chửi Trình Danh Chấn xong, sau đó lại khẳng khái chuẩn bị hi sinh, lại không thể ngờ đối phương hành sự “ngang tàng” thế, không ngờ hắn ta trước mặt nhiều người như vậy mà lại thừa nhận thắng lợi không phải dựa vào bản lĩnh thực sự. Trong lúc nhất thời, câu mắng chửi đã chuẩn bị nhưng lại không nói ra được, gã thở dài, cười khổ nói:
- Thôi, thôi, gặp mấy tên nham hiểm như ngươi, coi như mình xui xẻo. Các huynh đệ của ta đợi ta ở con đường phía trước lâu rồi, ta không chửi ngươi, ngươi cũng đừng nói nhiều nữa, thoái mái mà đưa ta đi là được.
Danh sách chương