- Đạo nghĩa nhìn thì giống như là yếu đuối, nhưng lại có ở khắp mọi nơi!
Lần đầu tiên nghe được những lời này, Trình Danh Chấn đang thân trong tù ngục. Trong lòng ngoại trừ nỗi căm hận mãnh liệt ra, hầu như đều tuyệt vọng với cả cuộc đời này. Đạo lý như đúng mà như sai, lải nhải suốt ngày của lão già mù, hắn đương nhiên không thể nghe lọt tai, cũng không thể khiến hắn tin phục. Nhưng sau khi trải qua vô số phong ba, hắn mới từ từ giác ngộ được hàm ý sâu sắc trong lời nói của lão già mù, hơn nữa lại càng thêm kính phục người sư phụ dạy mình chưa đến nửa tháng.

Nhìn ra thế gian, cho dù là người đại gian đại ác thế nào, cũng sẽ không tuyên bố rằng mình là người lưu manh ác ôn chính cống. Bọn họ thường tìm cho mình một lí do đường hoàng để bào chữa cho hành vi của mình. Thí dụ như các đạo Lục Lâm thi nhau lập lên, tuy rằng những gì làm được là đốt nhà cướp của, bắt cóc tống tiền, nhưng lại muốn ngụy trang thành thay trời hành đạo, cướp của người giàu chia cho người nghèo. Một số kẻ gian manh xảo quyệt, mặc dù dựa vào thủ đoạn đê tiện âm hiểm để đoạt được cái lợi nhất thời, sau này cũng tất nhiên cũng ghi khắc hành động của mình thành chính nghĩa. Còn quan phủ nha môn mỗi ngày đều cầm đuốc giơ gậy, cậy quyền cậy thế, ở ngoài lại tuyên bố là giáo hóa dân chúng, giữ gìn công đạo. Những người này sở dĩ làm như vậy, không gì khác, trong lòng vẫn luôn không thoát khỏi sự kính sợ hai chữ “đạo nghĩa” mà thôi.

Đối với bản thân Trình Danh Chấn mà nói, Trình Danh Chấn đã từng cứu mạng của hắn, cho nên hắn không thể đạp một chân khi Trương Kim Xưng gặp nạn. Nếu không, trên đại kỳ của Minh Châu Quân của hắn sẽ lưu lại một vết ô bẩn, rất khó thu hút nhiều hào kiệt thu nhập vào. Mà chẳng may ngày nào đó Trình Danh Chấn không may gặp khó khăn, các tướng lĩnh dưới trướng có thể học cách đối đãi của hắn với Trương Kim Xưng ngày hôm này, hơn nữa trong lòng cũng sẽ không thấy áy náy.

Cuộc sống và sự gặp gỡ của con người đều số trời định sẵn, nhưng giao nhân ác, chắc chắn sẽ thu được kết quả như vậy. Đây mới là nguyên nhân thực sự mà Trình Danh Chấn đối đãi với Trương Kim Xưng, không phải vì cảm kích, cũng không phải là vì một ý niệm nào đó về kiên trì và đồng cảm trong lòng. Ngươi có thể cười hắn còn trẻ con ngây thơ, hoặc là ngu ngốc, nhưng cũng không thể không phục tính cố chấp của hắn.

Tính cố chấp này không chỉ có mình Vương Nhị Mao cảm thấy, nội thành Bình Ân sau đêm Giao Thừa còn có rất nhiều người lặng lẽ lựa chọn. Bọn họ đột nhiên phát hiện, cuộc sống hiện tại nhìn như rất đơn giản và bình thường, không ngờ lại khiến người ta lưu luyến như thế. Trước kia tùy ý tung hoành mặc dù vui vẻ thoải mái, nhưng lại vĩnh viễn không đổi lại được một đêm ngủ ngon. Còn tiếng cười xung quanh và khói bếp trong không trung lại giống như một liều thuốc tốt, làm cho người ta có thể dễ dàng nhắm mắt lại.

Nếu đi theo Đại Đương Gia chết trận trong u mê, chi bằng ở vùng huyện Bình Ân tìm một mảnh đất hoang mà ổn định, mặt trời mọc thì khiêng cuốc đi ra ruộng, mặt trời lặn thì nhìn vợ con nói cười. Cửu Đương Gia là một người có bản lĩnh và giữ uy tín, hắn đã không thể phụ Đại Đương Gia, chắc chắn cũng có thể lo cho mọi người chu toàn. Nghĩ như vậy, rất nhiều lâu la lặng lẽ rời khỏi quân doanh, chạy đến chỗ Lí Chính, Đình Trưởng, Hương Lão ở Minh Châu Quân thỉnh cầu cho ở lại khai hoang, nhận đãi ngộ giống như những lưu dân chạy đến xin nương tựa. Một số Đầu mục lớn nhỏ thì không đành lòng không từ mà biệt, nhân cơ hội chúc tết sau khi đến hậu viện thăm Trương Kim Xưng, nói gần nói xa lộ ra tính toán muốn “rửa tay chậu vàng”.

Phản ứng của Trương Kim Xưng không chậm chạp đến nỗi có nguy hiểm cũng không hề nhận ra. Nhưng lão vẫn chần chừ không thực hiện bất kì hành động nào, mỗi ngày chỉ ngủ, đi dạo, đi dạo, ngủ, giống như lf cố gắng tận hưởng cuộc sống tuổi già. Đến tận lúc Lục Đương Gia Tôn Đà Tử thật sự nhìn không nổi, tức giận tìm đến tận cửa, lão mới cười miễn cưỡng, khẽ đáp lại:
- Những người muốn đi thì để cho bọn họ đi đi. Đi theo ta bao nhiêu năm rồi, có thể gặp nhau có thể chia tay, cũng không dễ dàng!

Đà Tử không ngờ được Trương Kim Xưng đột nhiên trở nên rộng rãi như thế, trước đó những lí do thoái thác đã chuẩn bị ổn thỏa còn nghẹn ứ ở nơi cổ họng. Ậm ừ hồi lâu, y mới lầm bầm một câu.
- Nếu như ngươi không tiện ra mặt, ta đi tìm Tiểu Cửu Tử là được rồi. Hỏi một chút xem hắn làm như vậy là có ý gì? - Thôi đi!
Trương Kim Xưng chán nản khoát tay, cười khuyên can.
- Cần gì chứ, bên Tiểu Cửu Tử đã đủ bận rồi, chúng ta đừng vì chuyện nhỏ mà làm cho hắn thêm phiền phức. Nuôi mấy con gà, trồng mấy mẫu ruộng, cuộc sống thế này đến ta cũng thích, cần gì phải ngăn cản người khác? Thương binh không không ngừng đưa về sao?

- Đã không còn quá bận rộn!
Tôn Đà Tử thấy Trương Kim Xưng trước sau không muốn đối diện, từ từ tản chủ đề, đành phải thuận theo ý của lão, nói sang cái khác.
- Sau khi đánh bại Tang Hiển Hòa, hai nhanh quân Tùy đều sợ vỡ mật. Tiểu Cửu là người thật sự khôn khéo, trước giờ không đánh trận nào mà không chắc chắn. Chó nên gần đây trên cơ bản không có xung đột gì lớn với các quan quân mặc dù binh sĩ tuần tra hai bên gặp nhau, cũng cho hai mũi tên rồi đi. Chỉ cần chúng ta không đuổi cùng giết tận, bên phía quan phủ cũng vui vì không nhìn thấy máu!

- Xem ra lần này Tiểu Cửu lại bảo vệ được huyện Bình Ân rồi!
Trương Kim Xưng hài lòng gật đầu, không hề truy cứu ngày trước báo cáo chỉ có một nhóm quân Tần xâm phạm, bây giờ đột nhiên biến thành ba nhóm.
- Tiết Lão Nhị đâu rồi, có tin tức của hắn không? Gần đay ta khá là nhớ hắn đấy!

Đà Tử uể oải lắc đầu. Từ mùa đông năm trước sau khi bại trận, Nhị Đương Gia Tiết Tụng liền bặt vô âm tín. Theo sự nhờ vả của Trương Kim Xưng, Trình Danh Chấn phái rất nhiều mật thám hỏi thăm khắp nơi, nhưng cũng không thể điều tra ra cái gì. Bên quan phủ kia không thấy treo đầu của lão, cũng không thấy có tin tức lão ở nơi nào. Mà dạo gần đây đồng hành Lục Lâm cũng không ai nghe nói thấy sự xuất hiện của Tiết Nhị Đương Gia ở nơi nào.

- Tám phần mười là chết trận trong đám loạn quân rồi. Con người của hắn, thật ra là giỏi quản lí việc tạp vụ, chứ đánh giặc, mất linh! Là ta, ta cố tính kéo hắn đi!
Trương Kim Xưng thở dài, trong lời nói lộ ra vài phần hối hận.

- Nhị Đương Gia làm việc cẩn thận, sẽ không dễ dàng chết thế đâu!
Tôn Đà Tử trong lòng cũng buồn rầu, cố gắng vực tinh thần để nghĩ cách an ủi Trương Kim Xưng.

- Chết thì chết đi, người mà! Sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy!
Trương Kim Xưng dường như không nghe thấy lời an ủi của y, khẽ thì thầm:
- Lão Lục, gần đây ngươi có gặp Lão Ngũ không, hắn bận cái gì vậy?

- Bị Lão Ba Lạt bắt đi huấn luyện tân binh rồi. Lão già đó, thương con rể, việc gì cũng đều đảm nhiệm hết!
Tôn Đà Tử lắc lắc đầu, cười nói.

Tam Đương Gia Đỗ Ba Lạt trở thành quản gia của con gái và con rể! Nghĩ lại sự thay đổi của người này, Trương Kim Xưng lại cảm thấy buồn cười. Nghĩ tới năm đó ở dưới trướng của lão, Đỗ Ba Lạt là một tên lười biếng đến đèn dầu đổ cũng không chịu giơ tay ra nhặt dậy, chứ không chịu khó như bây giờ.
- Lão Tam đang hưởng thụ. Ha ha. Mấy người chúng ta, bây giờ chỉ có hắn là cuộc sống trôi qua nhẹ nhàng! Trông coi gia nghiệp của nữ nhi và con rể, ngày sau bế cháu, ha ha ha ha!

- Êm dịu cái gì, vốn là nhạc phụ, lại thành con ở của con gái con rể ý chứ!
Tôn Đà Tử lại gắt lên, gắt gỏng quở trách.

Trương Kim Xưng biết lão huynh đệ nói câu này chỉ là để dụ cho mình vui, lại cười ha ha mấy tiếng, tiếp tục nói:
- Lão Ngũ nếu như muốn ở lại nơi này, thì cứ ở lại chỗ này đi! Còn ngươi, Lão Đà Tử, dựa vào tài y thuật của ngươi, chi bằng mở một tiệm thuốc, tự mình ngồi hành nghề y, bất luận là quan binh hay là hảo hán Lục Lâm, ai không có lúc đau đầu ốm yếu? Vì nhu cầu của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không làm khó xử một lang trung!

- Đại Đương Gia…
Tôn Đà Tử xúc động kêu lên một tiếng, đôi mắt đỏ hoe.
- Đại Đương Gia hôm nay làm sao vậy, sao lại nói những lời thế này. Huynh đệ chúng ta năm đó từng thề…

- Lời thề của đạo Lục Lâm!
Trương Kim Xưng cười lắc đầu, khóe miệng nhếch đến tận mang tai.
- Nhắc đến trong lòng lại nhớ, nó là cái rắm, là cái rắm!

- Đại Đương Gia đừng có gấp, ngày khác ta đi tìm Trình Tiểu Cửu!
Tôn Đà Tử thấy lời nói của Trương Kim Xưng bất thường, liền vội vàng an ủi.

- Không phải vì chuyện này! Ta nói là thật lòng!
Trương Kim Xưng định thần lại, tiếp tục lắc đầu.
- Lão Lục, tuổi của ngươi cũng lớn rồi, chân tay cũng không còn linh hoạt, không cần phải đi theo ta tứ xứ. Sự yên bình khó có được ở chỗ Tiểu Cửu, người mở một tiệm thuốc, tuổi già cũng sẽ dễ sống hơn một chút. Huynh đệ chúng ta, ta phải nói một chút lương tâm, không thể cứ để ngươi chui vào trong khe tối!

- Đại Đương Gia!
Tôn Đà Tử lại xúc động hô lên một tiếng, nước mắt lăn dài xuống. Y cuối cùng cũng nghe ra chủ ý của Trương Kim Xưng, đôi môi rung rung:
- Đại Đương Gia muốn đi sao? Ngươi chuẩn bị đi đâu?

- Đến lúc phải đi rồi, đến lúc phải đi rồi, cứ ở mãi sẽ khiến người ta ghét! Ta không phải nói Tiểu Cửu Tử, hắn là một đứa trẻ ngoan, sẽ không đuổi ta đi. Nhưng ta là một vật xui xẻo, ở đây, sẽ khiến người ta không được yên bình!
Trương Kim Xưng chậm rãi đứng thẳng người, lấy tay vỗ nhè nhẹ lên bả vai Tôn Đà Tử:
- Ngươi giúp ta đem thư cho Tiểu Cửu, cứ nói trước khi đi ta vẫn muốn dặn dò hắn mấy câu. Nếu như chiến sự tiền phương không bận rộn, bảo hắn bớt thời gian trở về một chuyến!

Đà Từ lau nước mắt, nghẹn ngào gật đầu. Y cũng tin, hành động dụ dỗ mấy huynh đệ trong đầm Cự Lộc đi không phải là xuất phát từ chủ ý của Trình Danh Chấn. Nhưng Trình Danh Chấn một người kính trọng Trương Đại Đương Gia, không đồng nghĩa với trên dưới Minh Châu Quân đều đối đãi với Trương Kim Xưng như trưởng bối của mình. Dù sao mùa hè năm ngoái hai bên còn suýt chút nữa xích mích, lưỡi đao của đầm Cự Lộc gần như đã đặt lên trên cổ mọi người trong Minh Châu Quân.

Cho nên, thừa dịp Trình Danh Chấn bận rộn quân vụ, không rảnh lo việc phía sau, những hành động phân tán, tan rã, dụ dỗ, thu nạp nhìn tưởng chừng quang minh chính đại hoặc là chẳng quang minh chính đại lắm vẫn liên tục tiến hành xung quanh đám tàn quân của đầm Cự Lộc. Dù sao chấp hành đều là vì bảo vệ lợi ích của Minh Châu Quân. Sau này mặc dù Trình Danh Chấn biết, nhưng cũng không vì thế mà trách mắng mọi người.

Đối với Trương Kim Xưng mà nói, điều này giống như là đuổi khách không lên tiếng. Nếu lão thức thời rời đi, quan viên địa phương của Minh Châu Quân đương nhiên sẽ đưa tiễn tặng quà, hơn nữa còn hậu hĩnh. Nhưng nếu Trương Kim Xưng vẫn không thức thời, e là không cần đến mấy tháng, lão sẽ chẳng còn điều động được một binh một tốt nào dưới trướng nữa rồi.

Trương Kim Xưng trước giờ không phải là chủ nhân ăn nhờ ở đậu, cho nên lão nhất định phải rời đi. Về phần sau khi rời khỏi phạm vi bảo hộ của Minh Châu Quân, Trương Đại Đương Gia có thể đi được bao xa? Không ai có thể nhìn ra đáp án.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện