- Đứng xa ra! Nói chuyện với giáo đầu cho tử tế!
Đối với tên này, cùng họ cũng nhà với y cả trăm năm trước, Hàn Cát Sinh cho đó là sự nhục nhã của mình, anh ta tiến lên ngăn tên này với Trình Danh Chấn và quát lớn.
- Cát Sinh huynh đệ...
Hàn Thế Vượng cũng đang định chào hỏi anh ta một câu thì bị thái độ của anh ta làm cho hoảng sợ, tất cả sự tức giận đều giấu trong cổ họng.
- Đều là huynh đệ với nhau, y còn có thể mưu hại ta sao? Cát Sinh, để hắn lại đây đi!
Trình Danh Chấn thấy thế, vội cười ra lệnh. Hàn Thế Vượng xuất hiện đồng nghĩa với việc cho hắn một cơ hội tốt để trấn an đám tù binh, sao lại có thể ngăn cản đối phương chứ? - Huynh đệ mình, huynh đệ mình! Huynh có cho ta mượn một lá gan ta cũng không giám ra tay với giáo đầu đâu!
Hàn Thế Vượng giơ hai tay ra, tỏ vẻ mình không hề có ý uy hiếp.
- Hừ!
Hàn Cát Sinh trừng mắt nhìn y, rồi tức giận lui xuống.
Động tác và câu đối thoại của ba người này đều bị đám tù binh theo dõi, nghe thấy hết. Trong lòng bọn họ liền cảm thấy thoải mái. Xem ra, các huynh đệ của Minh Châu Quân còn có chút “hiểu lầm”, nhưng đương nhiên là Cửu đương gia sẽ đối sử công bằng. Làm lâu la thì sao? Đi theo ai thì chẳng lẽ không phải là lính sao? Hơn nữa trước đó quan hệ Cửu đương gia và Trương Đại đương gia đã sớm quay lại tốt đẹp rồi, do hắn tiếp nhận vị trí của Trương Đại đương gia cũng là điều danh chính ngôn thuận.
- Lại thăng chức sao! Nhanh quá đấy!
Trình Danh Chấn đấm cho Hàn Thế Vượng một quả rồi cười chế nhạo.
- Ha ha ha ha!
Hàn Thế Vượng ôm vai gượng cười:
- Lần trước không phải là làm chuyện bất lợi, không hoàn thành nhiệm vụ của Đại đương gia, đắc tội với ông ta ư? Đợi lão nhân gia ông ta từ Bình Ân trở về, đánh cho ta một trận, ném vào tây trại trông nom chuồng gia súc ở. Chờ Đại đương gia lên chức, nhất thời không tìm được ứng cử viên thích hợp liền giao cho ta. Thực ra, chút bản lĩnh của ts, giáo đầu cũng biết chỉ là một kẻ đỡ không nổi bùn đất mà thôi.
- Ngươi!
Trình Danh Chấn thử đối phương một chút, sau đó cười lắc đầu. Hàn Thế Vượng thông minh, thức thời, y có thể kịp thời nghĩ ra hắn đang quan tâm đến cái gì? Nói mấy câu, y đã đem những nguyên nhân mình thăng quan và quan hệ với Lư Phương Nguyên nói rõ ràng.
Bởi vì chưa thể chặn Minh Châu Quân trong núi được cho nên mới bị Trương Kim Xưng trị tội. Bởi vì không chịu chào đón Trương Kim Xưng cho lên bị Lư Phương Nguyên thấy hợp và đề bạt y lên để trấn an lòng người. Còn mình thì không thể trung thành với Lư Phương Nguyên cho nên mới tình nguyện làm một đống bùn lầy không trát nổi tường.
- Ha ha ha ha...
Đoán được ý ở ngoài lời của Trình Danh Chấn, Hàn Thế Vượng lại tiếp tục gượng cười:
- Không như ý, con người dù thế nào cũng phải sống sót!
- Trong đám người này ngoài ngươi ra còn ai là quan lớn không? Có thể để cho các huynh đệ thu phục?
Trình Danh Chấn nghe thấy tin tức từ bọn tù binh nhanh chóng chuyển đề tài.
Hàn Thế Vượng căn bản là không cần nhìn vào đội ngũ, y gãi đầu ngượng ngùng nói:
- Hình như, hình như không có. Lư đại đương gia chỉ đề bạt ba trại chủ. Triệu trại chủ đã bị một đao bổ trúng. Cao trại chủ đã chết ở trước doanh trại. Ta nhìn thấy cờ chiến của ngài thì đã bảo các huynh đệ buông vũ khí...
- Vậy được, tạm thời tất cả các huynh đệ hôm nay hoàn toàn cho ngươi chỉ huy. Cách xưng hô của ngươi phải sửa lại, chỗ của ta không có trại chủ, ngươi hãy làm Thiên tướng quân trước.
Trình Danh Chấn nhanh chóng lớn tiếng tuyên bố sự ủy nhiệm của mình cho Hàn Thế Vượng.
Ánh mắt của bọn tù binh lập tức sáng lên, hoan hô. Bắt đầu đã được phong tướng quân, thì ra là Cửu đương gia có phong thái thế này. Thay đổi người khác, dù thế nào cũng phải nghĩ kĩ trước khi nói.
- Đã nghe rõ chưa, giáo đầu vẫn là huynh đệ của chúng ta!
Hàn Thế Vượng không phụ sự hi vọng, y nghiêng đầu hô về phía mọi người.
- Nghe rõ rồi!
Đám lâu la hưng phấn đáp lại.
- Vậy còn không mau cảm ơn Cửu đương gia đi!
Hàn Thế Vượng tiếp tục cổ động.
- Tạ ơn Cửu đương gia!
Đám tai sai hô lớn, sĩ khí lập tức được khôi phục trở lại.
- Các huynh đệ!
Trình Danh Chấn bước đến trước mặt đám tù binh, rèn sắt khi còn nóng:
- Sáng mai, ta sẽ cùng quyết chiến với Dương Bạch Nhãn, báo thù cho Trương đại đương gia. Nếu các người nguyện ý cùng ta thì hãy nhặt đao lên, xếp thành hàng ngũ phía sau, còn nếu mệt rồi thì hãy vào doanh trại nghỉ ngơi đi, đừng gây thêm phiền phức cho ta. Đợi đánh xong chúng ta sẽ cùng quay về đầm Cự Lộc.
- Nghe những lời giáo đầu nói, ngài đã coi chúng ta là huynh đệ vậy chúng ra không thể không nể mặt ngài phải không?
Hàn Thế Vượng đứng ra lớn tiếng, y nhìn thẳng vào mặt tất cả các tù binh:
- Chúng ta đi theo giáo đầu giết Dương Bạch Nhãn. Ai không dám đi thì hãy tự tìm cây mà treo cổ, đừng ở đứng ở đây cho mất mặt.
- Đi, cùng đi. Không thể để giáo đầu mất mặt được!
Bọn tù binh luôn mồm đáp lại. Ai cũng hiểu đây là cơ hội duy nhất để chứng minh mình.
Trình Danh Chấn cần chính là hiệu quả như vậy. Có người mới ra nhập liên minh, về phần đối phó như thế nào với Dương Thiện Hội, trong lòng hắn đã có ý tưởng hết sức cụ thể:
- Sáng mai, ta muốn quyết chiến cùng Dương Thiện Hội. Các ngươi sẽ do Hàn tướng quân thống lĩnh, đứng bên cánh tả của ta. Mọi người có bản lĩnh gì hãy mang hết ra để tiếp đón bọn quan binh đi. Các ngươi yên tâm, chỉ cần trên chiến trường còn một huynh đệ sống sót, ta tuyệt đối sẽ không tự lùi bước.
- Giáo đầu!
Nghe thấy như vậy, Trương Cẩn tính cách cẩn trọng không kìm nổi ngăn lại. Đem cả một đội quân ô hợp ra chiến trường, cũng đảm đương cánh tả quả thực là lấy tính mạng của mọi người ra đặt cược. Mặc dù Dương Thiện Hội không hiểu cách đánh giặc đi chăng nữa, nhưng cũng có thể nhìn ra sơ hở của đội ngũ này. Đến lúc đó chỉ cần đuổi cùng giết tận cánh tả thì chắc chắn Minh Châu Quân sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng bất lợi.
Lời của gã bị ánh mắt lạnh như băng của Trình Danh Chấn làm cho phải nuốt vào trong bụng, cũng lúc đó trong đám tù binh cũng bắn ra mấy ngàn ánh mắt đầy phẫn nộ:
- Trương tướng quân cứ yên tâm, chỉ cần ngài không lùi, họ Hàn khẳng định sẽ đứng trước mặt quân địch!
Nhận thấy như thế là vô cùng nhục nhã, dù tính cách yếu đuối như Hàn Thế Vượng cũng không nhịn được nữa, y chắp tay nói lời thề son sắt.
- Hàn huynh đệ...
Trương Cẩn muốn giải thích mấy câu nhưng Hàn Thế Vượng lại không cho gã có cơ hôji, y nghiêng đầu sang chỗ khác nói nghiêm nghị với đám tù binh:
- Các huynh đệ, nếu giáo đầu đã xem trọng chúng ta, chúng ta không thể để mất mặt, lão Hàn ta sẽ cầm đao đứng hàng cuối cùng. Ai không muốn đi hãy bước ra, Hàn mỗ không ngăn cản. Đợi ngày mai hai quân ra trận thì đừng trách lão Hàn không nói trước, lão Hàn ta tuyệt đối sẽ không để cho người khác chế giễu.
- Phì, là ngựa chết hay lừa chế thì sau mới biết được!
- Ngài nhìn xong chưa, “...” dưới đũng quần ai dài hơn ai còn chưa biết đâu.
Những âm thanh mồm năm miệng mười lại lần nữa vang lên, tức giận cắt ngang.
Đối với tên này, cùng họ cũng nhà với y cả trăm năm trước, Hàn Cát Sinh cho đó là sự nhục nhã của mình, anh ta tiến lên ngăn tên này với Trình Danh Chấn và quát lớn.
- Cát Sinh huynh đệ...
Hàn Thế Vượng cũng đang định chào hỏi anh ta một câu thì bị thái độ của anh ta làm cho hoảng sợ, tất cả sự tức giận đều giấu trong cổ họng.
- Đều là huynh đệ với nhau, y còn có thể mưu hại ta sao? Cát Sinh, để hắn lại đây đi!
Trình Danh Chấn thấy thế, vội cười ra lệnh. Hàn Thế Vượng xuất hiện đồng nghĩa với việc cho hắn một cơ hội tốt để trấn an đám tù binh, sao lại có thể ngăn cản đối phương chứ? - Huynh đệ mình, huynh đệ mình! Huynh có cho ta mượn một lá gan ta cũng không giám ra tay với giáo đầu đâu!
Hàn Thế Vượng giơ hai tay ra, tỏ vẻ mình không hề có ý uy hiếp.
- Hừ!
Hàn Cát Sinh trừng mắt nhìn y, rồi tức giận lui xuống.
Động tác và câu đối thoại của ba người này đều bị đám tù binh theo dõi, nghe thấy hết. Trong lòng bọn họ liền cảm thấy thoải mái. Xem ra, các huynh đệ của Minh Châu Quân còn có chút “hiểu lầm”, nhưng đương nhiên là Cửu đương gia sẽ đối sử công bằng. Làm lâu la thì sao? Đi theo ai thì chẳng lẽ không phải là lính sao? Hơn nữa trước đó quan hệ Cửu đương gia và Trương Đại đương gia đã sớm quay lại tốt đẹp rồi, do hắn tiếp nhận vị trí của Trương Đại đương gia cũng là điều danh chính ngôn thuận.
- Lại thăng chức sao! Nhanh quá đấy!
Trình Danh Chấn đấm cho Hàn Thế Vượng một quả rồi cười chế nhạo.
- Ha ha ha ha!
Hàn Thế Vượng ôm vai gượng cười:
- Lần trước không phải là làm chuyện bất lợi, không hoàn thành nhiệm vụ của Đại đương gia, đắc tội với ông ta ư? Đợi lão nhân gia ông ta từ Bình Ân trở về, đánh cho ta một trận, ném vào tây trại trông nom chuồng gia súc ở. Chờ Đại đương gia lên chức, nhất thời không tìm được ứng cử viên thích hợp liền giao cho ta. Thực ra, chút bản lĩnh của ts, giáo đầu cũng biết chỉ là một kẻ đỡ không nổi bùn đất mà thôi.
- Ngươi!
Trình Danh Chấn thử đối phương một chút, sau đó cười lắc đầu. Hàn Thế Vượng thông minh, thức thời, y có thể kịp thời nghĩ ra hắn đang quan tâm đến cái gì? Nói mấy câu, y đã đem những nguyên nhân mình thăng quan và quan hệ với Lư Phương Nguyên nói rõ ràng.
Bởi vì chưa thể chặn Minh Châu Quân trong núi được cho nên mới bị Trương Kim Xưng trị tội. Bởi vì không chịu chào đón Trương Kim Xưng cho lên bị Lư Phương Nguyên thấy hợp và đề bạt y lên để trấn an lòng người. Còn mình thì không thể trung thành với Lư Phương Nguyên cho nên mới tình nguyện làm một đống bùn lầy không trát nổi tường.
- Ha ha ha ha...
Đoán được ý ở ngoài lời của Trình Danh Chấn, Hàn Thế Vượng lại tiếp tục gượng cười:
- Không như ý, con người dù thế nào cũng phải sống sót!
- Trong đám người này ngoài ngươi ra còn ai là quan lớn không? Có thể để cho các huynh đệ thu phục?
Trình Danh Chấn nghe thấy tin tức từ bọn tù binh nhanh chóng chuyển đề tài.
Hàn Thế Vượng căn bản là không cần nhìn vào đội ngũ, y gãi đầu ngượng ngùng nói:
- Hình như, hình như không có. Lư đại đương gia chỉ đề bạt ba trại chủ. Triệu trại chủ đã bị một đao bổ trúng. Cao trại chủ đã chết ở trước doanh trại. Ta nhìn thấy cờ chiến của ngài thì đã bảo các huynh đệ buông vũ khí...
- Vậy được, tạm thời tất cả các huynh đệ hôm nay hoàn toàn cho ngươi chỉ huy. Cách xưng hô của ngươi phải sửa lại, chỗ của ta không có trại chủ, ngươi hãy làm Thiên tướng quân trước.
Trình Danh Chấn nhanh chóng lớn tiếng tuyên bố sự ủy nhiệm của mình cho Hàn Thế Vượng.
Ánh mắt của bọn tù binh lập tức sáng lên, hoan hô. Bắt đầu đã được phong tướng quân, thì ra là Cửu đương gia có phong thái thế này. Thay đổi người khác, dù thế nào cũng phải nghĩ kĩ trước khi nói.
- Đã nghe rõ chưa, giáo đầu vẫn là huynh đệ của chúng ta!
Hàn Thế Vượng không phụ sự hi vọng, y nghiêng đầu hô về phía mọi người.
- Nghe rõ rồi!
Đám lâu la hưng phấn đáp lại.
- Vậy còn không mau cảm ơn Cửu đương gia đi!
Hàn Thế Vượng tiếp tục cổ động.
- Tạ ơn Cửu đương gia!
Đám tai sai hô lớn, sĩ khí lập tức được khôi phục trở lại.
- Các huynh đệ!
Trình Danh Chấn bước đến trước mặt đám tù binh, rèn sắt khi còn nóng:
- Sáng mai, ta sẽ cùng quyết chiến với Dương Bạch Nhãn, báo thù cho Trương đại đương gia. Nếu các người nguyện ý cùng ta thì hãy nhặt đao lên, xếp thành hàng ngũ phía sau, còn nếu mệt rồi thì hãy vào doanh trại nghỉ ngơi đi, đừng gây thêm phiền phức cho ta. Đợi đánh xong chúng ta sẽ cùng quay về đầm Cự Lộc.
- Nghe những lời giáo đầu nói, ngài đã coi chúng ta là huynh đệ vậy chúng ra không thể không nể mặt ngài phải không?
Hàn Thế Vượng đứng ra lớn tiếng, y nhìn thẳng vào mặt tất cả các tù binh:
- Chúng ta đi theo giáo đầu giết Dương Bạch Nhãn. Ai không dám đi thì hãy tự tìm cây mà treo cổ, đừng ở đứng ở đây cho mất mặt.
- Đi, cùng đi. Không thể để giáo đầu mất mặt được!
Bọn tù binh luôn mồm đáp lại. Ai cũng hiểu đây là cơ hội duy nhất để chứng minh mình.
Trình Danh Chấn cần chính là hiệu quả như vậy. Có người mới ra nhập liên minh, về phần đối phó như thế nào với Dương Thiện Hội, trong lòng hắn đã có ý tưởng hết sức cụ thể:
- Sáng mai, ta muốn quyết chiến cùng Dương Thiện Hội. Các ngươi sẽ do Hàn tướng quân thống lĩnh, đứng bên cánh tả của ta. Mọi người có bản lĩnh gì hãy mang hết ra để tiếp đón bọn quan binh đi. Các ngươi yên tâm, chỉ cần trên chiến trường còn một huynh đệ sống sót, ta tuyệt đối sẽ không tự lùi bước.
- Giáo đầu!
Nghe thấy như vậy, Trương Cẩn tính cách cẩn trọng không kìm nổi ngăn lại. Đem cả một đội quân ô hợp ra chiến trường, cũng đảm đương cánh tả quả thực là lấy tính mạng của mọi người ra đặt cược. Mặc dù Dương Thiện Hội không hiểu cách đánh giặc đi chăng nữa, nhưng cũng có thể nhìn ra sơ hở của đội ngũ này. Đến lúc đó chỉ cần đuổi cùng giết tận cánh tả thì chắc chắn Minh Châu Quân sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng bất lợi.
Lời của gã bị ánh mắt lạnh như băng của Trình Danh Chấn làm cho phải nuốt vào trong bụng, cũng lúc đó trong đám tù binh cũng bắn ra mấy ngàn ánh mắt đầy phẫn nộ:
- Trương tướng quân cứ yên tâm, chỉ cần ngài không lùi, họ Hàn khẳng định sẽ đứng trước mặt quân địch!
Nhận thấy như thế là vô cùng nhục nhã, dù tính cách yếu đuối như Hàn Thế Vượng cũng không nhịn được nữa, y chắp tay nói lời thề son sắt.
- Hàn huynh đệ...
Trương Cẩn muốn giải thích mấy câu nhưng Hàn Thế Vượng lại không cho gã có cơ hôji, y nghiêng đầu sang chỗ khác nói nghiêm nghị với đám tù binh:
- Các huynh đệ, nếu giáo đầu đã xem trọng chúng ta, chúng ta không thể để mất mặt, lão Hàn ta sẽ cầm đao đứng hàng cuối cùng. Ai không muốn đi hãy bước ra, Hàn mỗ không ngăn cản. Đợi ngày mai hai quân ra trận thì đừng trách lão Hàn không nói trước, lão Hàn ta tuyệt đối sẽ không để cho người khác chế giễu.
- Phì, là ngựa chết hay lừa chế thì sau mới biết được!
- Ngài nhìn xong chưa, “...” dưới đũng quần ai dài hơn ai còn chưa biết đâu.
Những âm thanh mồm năm miệng mười lại lần nữa vang lên, tức giận cắt ngang.
Danh sách chương