Kĩ thuật cưỡi ngựa của Vương Nhị Mao khá tốt, quãng đường từ Thanh Chương đến đầm Cự Lộc tròn hai trăm dặm, y dẫn theo mười tên thị vệ thân cận, mỗi người hai ngựa, chỉ cần ba ngày đã kịp quay trở lại. do tâm trạng vui vẻ, nên y cũng không thấy mệt mỏi, cho dù cả người và ngựa đều be bét bùn lầy, nụ cười trên mặt vẫn ngọt ngào như vừa ăn mật ong vậy.
- Nhị Mao ca về nhanh thật!
Phó Đô úy Đoàn Thanh xưa nay vốn giao hảo với Vương Nhị Mao, thấy y gió bụi dặm trường trở về, liền vội vàng lên trước giúp dắt cương ngựa. Không ngờ một câu nịnh bợ lại bị một đạp vào đùi, sau đó người kia ra sức ném mạnh dây cương vào lòng gã, vừa đi, vừa nói nửa đùa nửa thật:
- Còn để ta nghe thấy hai chữ “Nhị Mao” phát ra từ miệng ngươi lần nữa, ta sẽ cho ngươi ăn roi. Chưa nói với ngươi ta có đại danh à? Nhớ một cái tên, khó thế à? - Cường ca, cái này không phải là tại ta thấy huynh nên vui mừng sao? Lần sau, người yên tâm, lần sau ta nhất định sẽ không gọi lung tung!
Đoạn Thanh quen đùa với y rồi, hề hề hà hà đáp. Thoáng cái, lại quên béng lời hứa mình vừa hứa, truy hỏi:
- Nhị Mao ca gặp Thất đương gia rồi chứ, cô ấy với nhà mới của Trình giáo đầu thế nào rồi.....
Vương Nhị Mao đột nhiên xoay người, hai hàng lông mày chau lại thành một đám mụn. Ý thức được mình lại phạm phải điều cấm kị, Đoàn Thanh sợ đến nỗi vội vàng nhảy lùi lại sau mấy bước, liên thanh nỉ non:
- Cường ca, Cường ca lại tha cho ta lần này nhé, Giáo đầu, iáo đầu cứu mạng!
Trình Danh Chấn đúng lúc từ trong quân trướng ra nghênh đón, nghe thấy Đoàn Thanh kêu cứu với mình, phì cười bước lên nắm lấy bả vai Vương Nhị Mao:
- Tiểu tử ngươi, vội vã trở về như vậy, cũng không sợ bị yên ngựa xóc dập mông hả? Đưa thư cho Đại Đương Gia rồi chứ, lão nói thế nào?
Trước mặt người ngoài, uy nghiêm của chủ tướng của Trình Danh Chấn vẫn cần phải giữ gìn. Vương Nhị Mao phát bực, hằm hằm nhìn Đoàn Thành một cái, sau đó mới miễn cưỡng trả lời:
- Đại Đương Gia còn có thể nói thế nào nữa? Nếu ngay cả kế ly gián này mà lão cũng không nhìn ra, cũng không đáng làm Đại Đương Gia của chúng ta nữa! Lão bảo đệ chuyển lời đến huynh, từ giờ còn nhận được thư kiểu này nữa, thì chặt tay kẻ đưa thư xuống cho lão nhắm rượu. Còn nhà mới của huynh, đã trải thêm hai tầng lau sậy trên nóc nhà rồi. Giờ đợi hong tường đất bên trong thêm vài ngày nữa, là có thể ở được rồi!
- Đại Đương Gia lại đổi vị từ khi nào vậy?
Trình Danh Chấn cười lắc đầu. Trương Kim Xưng thích ăn thịt người này, thật đúng là khiến người ta chẳng có cách nào nịnh nọt được. Hắn nửa dắt nửa kéo, lôi cổ Vương Nhị Mao vào trong quân Trướng, sai người mang đến cho y một chiếc ghế xếp, rót xong cốc trà nóng, rồi lại tiếp tục hỏi:
- Thế nào, đi đường thuận lợi chứ? Có kẻ nào dám gây chuyện với ngươi không?
Nhân lúc hai huynh đệ kẻ hỏi người đáp, tên Đoàn Thanh nịnh bợ nhầm chỗ đã chạy mất dạng. Vương Nhị Mao thấy đối phương không còn tiếp tục chắn trước mắt mình, cũng hạ hỏa. Cười cười, rất tự hào đáp:
- Kẻ nào có gan chọc vào chúng ta chứ? Đây đều là công lao của huynh. Còn phải nói, chủ ý huynh đưa ra cho Đại Đương Gia hay thật. Mấy thôn trang lớn nhỏ với cả đám bảo trại (làng có tường bao xây quanh), thấy cách ăn vận của đệ, cứ như chuột thấy mèo ấy. Không những không dám chủ động sinh sự, mà chỉ cần đệ dừng lại nghỉ, là bọn họ chắc chắn sẽ sai tráng đinh to gan nhất đến trước đưa nước đưa trà, sợ hầu hạ không tốt sẽ gây rắc rối cho cả thôn!
Cái ý kiến hay của Trình Danh Chấn đưa ra cho Trương Kim Xưng, là chỉ sách lược mới sau xuân của quần hùng Cự Lộc đối với quốc quận các nơi. Hóa ra Trương gia quân mỗi lần phá một trại, tám chín phần sẽ cướp sạch trại đó, phụ nữ thì bắt đi, đàn ông giết sạch. Tuy uy danh lẫy lừng, lại kết thù kết oán với rất nhiều huyện thành, bảo trại chưa bị Trương Gia Quân động đến, mỗi khi ông đi cướp bóc, đám người trong đó thà tất cả tử trận, cũng không chịu mở cửa đầu hàng.
Sau khi Trình Danh Chấn trở thành Cửu Đương gia của đầm Cự Lộc, tham chiếu kinh nghiệm của Trương Gia Quân ở huyện Quán Đào, đưa ra nguyên tắc “thỏ không ăn cỏ gần hang” với mấy vị tiền bối. Cách tiến hành cụ thể là, căn cứ vào quy mô và diện tích của các huyện thành, ấp lũy, bảo trại còn lại của Tương Quốc quận, đưa ra yêu cầu “bảo an” với các ấp đó. Nếu những ấp đó có thể mỗi năm giao nộp một khoản “thuế bảo an” nhất định theo kì vọng của Trương Gia Quân, thì Trương Gia Quân không những không cần chủ động đánh bọn họ, hơn nữa còn phụ trách bảo vệ bọn họ không bị bọn lục lâm hào kiệt quấy rầy. Đồng thời, nếu Trương Gia Quân đi qua, những kẻ được bảo vệ cũng sẽ tạo thuận lợi. Hơn nữa, khi quan quân đến tiêu diệt sẽ cố hết sức mật báo cho đầm Cự Lộc.
Qua một loạt các hành động thuyết phục, ép buộc và uy hiếp, ngoài Long Cương thuộc trị sở của Tương Quốc quận ra, những huyện thành lớn nhỏ, thành lũy còn lại đều chấp nhận điều kiện của Trương Gia Quân đưa ra. Thậm chí còn có một số địa phương của Võ An quận và Triệu quận, cũng dựa trên nguyên tắc không rước họa cho mình, bí mật phái người trung gian đạt được hiệp thương “ bảo an” với Trương Gia Quân.
Cùng với việc đạt được hàng loạt các hiệp thương “bảo an”, tai mắt của Trương Gia Quân lập tức linh hoạt hơn rất nhiều. Thường thường cứ hễ phía quan quân có động tĩnh gì, là đám mật thám do đầm Cự Lộc cài ở các nơi đã tiếp sức nhau gửi tin tức về. Ngoài ra, bách tính các nơi cũng không thù hận đám “Lục Lâm hảo hán” như trước nữa, cho dù trông thấy đại kì có chữ “Trương” vẫn như gặp ôn thần, nhưng chí ít thì khi đám lâu la của đầm Cự Lộc đơn độc thì cũng không cần lo bị bọn tá điền dùng cuốc đánh chết tươi.
Trong mắt Vương Nhị Mao, đó đều là những công lao của người bạn tốt này thật sự lập nên, mình đi theo cũng được thơm lây, vì thế không lúc nào là không đắc ý. Trình Danh Chấn đã từng bị nếm trải cảnh làm người đường hoàng nhưng bị thiệt lớn, xử sự cẩn thận hơn Vương Nhị Mao rất nhiều. Thấy y lại treo hai chữ “công lao” trên mép, vội vàng lắc lắc đầu, nhìn trước ngó sau nói:
- Là Đại Đương Gia chịu buông tay để chúng ta toàn lực làm. Nếu không, chỉ dựa vào hai người chúng ta, có thể dậy được bao nhiêu sóng gió!Thất Đương gia thế nào rồi? có kêu với ngươi là ở trong đầm Cự Lộc buồn đến phát điên không?
- Tiểu cửu ca nhớ vợ rồi chứ gì!
Nghe Trình Danh Chấn nhắc tới Đỗ Quyên, ánh mắt Vương Nhị Mao lập tức sáng ngời:
- Cô ấy chắc cũng ngột ngạt lắm rồi.....! Nếu không phải vì áo cưới chưa may xong, chắc đã sớm cưỡi ngựa, cùng đệ tới đây thăm huynh rồi!
Nghĩ đến tính tình hấp tấp đó của Đỗ Quyên, lúc này lại phải ngồi dưới bóng cây theo Liên tẩu học may vá, Trình Danh Chấn trong lòng chợt ấm áp. Cười cười, tiếp tục truy hỏi:
- Nàng và Tam Đương Gia thì sao, vì hai người phụ nữ kia mà hai cha con vẫn cứ vừa gặp mặt là lại cãi vã chứ? Phỏng chừng chuyện lần này Tam Đương Gia đưa phụ nữ về đầm, lại khiến nàng không vui!
- Tiểu cửu ca, huynh tài thật, cách những hai trăm dặm mà chuyện vẫn có thể đoán được đến tám chín phần!
Vương Nhị Mao khâm phục vỗ thẳng vào đùi, hai con mắt vốn không được cho là to lắm lúc này híp thành một khe hở nhỏ:
- Cái lão Đỗ Ba Lạt đó có được hai người đàn bà, cả ngày thích đến nỗi không muốn buông tay. Thất Đương Gia vì chuyện này mà không ít lần xử lí lão, lão ta tự thấy mình đuối lý, vì thế chấp nhận bị chửi bị đánh. Nhưng sau vẫn rúc vào chăn đàn bà không chịu chui ra, khiến Thất Đương Gia có tức giận đến mấy cũng vô dụng!
- Thế Liễu phu nhân đâu, sao không khuyên nhủ nàng?
Trình Danh Chấn cười cười, lại hỏi.
Đã mấu tháng không về đầm Cự Lộc rồi, hắn bức thiết phải tìm hiểu tình hình thay đổi trong đầm. Có những chyện không tiện thăm dò từ miệng người khác, duy chỉ có lúc nói chuyện một mình với Vương Nhị Mao, sẽ không sợ sau này sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết.
- Tất nhiên có khuyên rồi!
Vương Nhị Mao vừa mở miệng, con mắt lập tức lại trợn lên thật to:
- Nếu không, Thất Đương Gia sớm đã chém hai ả đàn bà đó của cha cô ấy rồi! May là lời nói của Liễu phu nhân có lý, con gái gả đi rồi, người già khó tránh khỏi cô đơn, có người cùng chơi đùa với ông, vẫn hơn là một mình ông uống rượu giải sầu, mượn rượu làm càn....
Tiếp theo cũng không quản cái mà Trình Danh Chấn quan tâm rốt cuộc nó là cái gì, y thao thao bất tuyệt, nói một mạch hết tất cả những kì văn dị sự lần này mình về đưa thư nghe được. Đặc biệt là việc riêng tư liên quan đến mấy người già trong trại, lại càng tăng thêm mấy phần giọng điệu khinh miệt, bới hết tất cả những chuyện vặt vãnh có liên quan ra.
Trình Danh Chấn vô cùng chăm chú lắng nghe, mỗi chỗ thấy Vương Nhị Mao lơ là, lại cắt ngang lời y, truy hỏi tỉ mỉ mất câu. Vương Nhị Mao cũng cố hết sức, đem tất cả những gì mình nghe được, với tất cả những tin vỉa hè nói thẳng ra. Hai huynh đệ cười cười nói nói, ước chừng tán gẫu hơn nửa canh giờ, mới hết hứng. Vương Nhị Mao nói khô lưỡi đắng miệng, Trình Danh Chấn lại đem hết những thay đổi trong nội bộ đầm Cự Lộc trong mấy tháng mình không ở, cơ bản mô phỏng rõ ràng.
Rõ ràng là, Trương Kim Xưng và mấy vị trại chủ khác rất hài lòng với chiến tích gần đây của Trình Danh Chấn. Đồng thời, liên tục không ngừng chuyển lương thực quân nhu vào đầm, cũng cổ vũ thêm dã tâm của đám người này. Cuối tháng ba, nghe nói có người nhìn thấy một con quái thú đầu ngựa, sừng hươu, vây cá, đuôi rắn, dài đến trăm trượng, ở vùng nước rộng nhất của đầm Cự Lộc sau trại chính của Trương Kim Xưng. Theo phân tích của Nhị Đương Gia Tiết Tụng thì, đó hẳn là một con rồng xanh chưa phi thăng. Lời đồn này giờ đây được nói như thật, khiến cho những người nghe được đều cho rằng điều này dự báo đầm Cự Lộc từ đây sẽ phát đạt thịnh vượng. Còn cách nói của lục đương gia Tôn Đà Tử luôn luôn không để ý lại trực tiếp, rõ ràng đề luôn câu thơ:
“Đãi đắc phong vân tế hội, liền hữu tiềm long đằng uyên.”
Cái gọi là tiềm long, tất nhiên là chỉ Đại đương gia Trương Kim Xưng không còn nghi ngờ. Mà Trương Kim Xưng có nhiệt huyết nhân cơ hội xưng vương, chỉ kiêng kị binh mã của Dương Nghĩa Thần đồn trú ở giữa bình nguyên và Thanh Hà, sau khi Trương Kim Xưng xưng vương ắt sẽ dẫn tới việc đối phương toàn lực đả kích, cho nên chuyện này ban nãy đã bị bãi bỏ. Nhưng dã tâm của con người một khi đã được thức tỉnh, thì sẽ không thể dễ dàng bình ổn lại được. Ngay vào lúc dựng nhà mới cho Trình Danh Chấn, trong trại của Trương Kim Xưng cũng mọc lên một tòa nhà lớn. Qui cách cơ bản dựa theo nha môn huyện của huyện Quán Đào, nhưng tên lại đặt vô cùng hoành tráng, trực tiếp gọi là Tiềm Long cung, mượn ý thanh long hiện thân trong nước.
- Chính miệng Đại Đương Gia từng nói, rốt cuộc xưng vương hay không xưng vương, còn phải xem cách nói của huynh!
Vương Nhị Mao nhấp giọng, tiếp tục bổ sung:
- Tóm lại là đợi sau khi huynh quay về sẽ quyết định. Trước khi huynh chưa quay về, cho dù Tiềm Long dựng xong rồi, đại đương gia cũng không ở đó!
- Nhị Mao ca về nhanh thật!
Phó Đô úy Đoàn Thanh xưa nay vốn giao hảo với Vương Nhị Mao, thấy y gió bụi dặm trường trở về, liền vội vàng lên trước giúp dắt cương ngựa. Không ngờ một câu nịnh bợ lại bị một đạp vào đùi, sau đó người kia ra sức ném mạnh dây cương vào lòng gã, vừa đi, vừa nói nửa đùa nửa thật:
- Còn để ta nghe thấy hai chữ “Nhị Mao” phát ra từ miệng ngươi lần nữa, ta sẽ cho ngươi ăn roi. Chưa nói với ngươi ta có đại danh à? Nhớ một cái tên, khó thế à? - Cường ca, cái này không phải là tại ta thấy huynh nên vui mừng sao? Lần sau, người yên tâm, lần sau ta nhất định sẽ không gọi lung tung!
Đoạn Thanh quen đùa với y rồi, hề hề hà hà đáp. Thoáng cái, lại quên béng lời hứa mình vừa hứa, truy hỏi:
- Nhị Mao ca gặp Thất đương gia rồi chứ, cô ấy với nhà mới của Trình giáo đầu thế nào rồi.....
Vương Nhị Mao đột nhiên xoay người, hai hàng lông mày chau lại thành một đám mụn. Ý thức được mình lại phạm phải điều cấm kị, Đoàn Thanh sợ đến nỗi vội vàng nhảy lùi lại sau mấy bước, liên thanh nỉ non:
- Cường ca, Cường ca lại tha cho ta lần này nhé, Giáo đầu, iáo đầu cứu mạng!
Trình Danh Chấn đúng lúc từ trong quân trướng ra nghênh đón, nghe thấy Đoàn Thanh kêu cứu với mình, phì cười bước lên nắm lấy bả vai Vương Nhị Mao:
- Tiểu tử ngươi, vội vã trở về như vậy, cũng không sợ bị yên ngựa xóc dập mông hả? Đưa thư cho Đại Đương Gia rồi chứ, lão nói thế nào?
Trước mặt người ngoài, uy nghiêm của chủ tướng của Trình Danh Chấn vẫn cần phải giữ gìn. Vương Nhị Mao phát bực, hằm hằm nhìn Đoàn Thành một cái, sau đó mới miễn cưỡng trả lời:
- Đại Đương Gia còn có thể nói thế nào nữa? Nếu ngay cả kế ly gián này mà lão cũng không nhìn ra, cũng không đáng làm Đại Đương Gia của chúng ta nữa! Lão bảo đệ chuyển lời đến huynh, từ giờ còn nhận được thư kiểu này nữa, thì chặt tay kẻ đưa thư xuống cho lão nhắm rượu. Còn nhà mới của huynh, đã trải thêm hai tầng lau sậy trên nóc nhà rồi. Giờ đợi hong tường đất bên trong thêm vài ngày nữa, là có thể ở được rồi!
- Đại Đương Gia lại đổi vị từ khi nào vậy?
Trình Danh Chấn cười lắc đầu. Trương Kim Xưng thích ăn thịt người này, thật đúng là khiến người ta chẳng có cách nào nịnh nọt được. Hắn nửa dắt nửa kéo, lôi cổ Vương Nhị Mao vào trong quân Trướng, sai người mang đến cho y một chiếc ghế xếp, rót xong cốc trà nóng, rồi lại tiếp tục hỏi:
- Thế nào, đi đường thuận lợi chứ? Có kẻ nào dám gây chuyện với ngươi không?
Nhân lúc hai huynh đệ kẻ hỏi người đáp, tên Đoàn Thanh nịnh bợ nhầm chỗ đã chạy mất dạng. Vương Nhị Mao thấy đối phương không còn tiếp tục chắn trước mắt mình, cũng hạ hỏa. Cười cười, rất tự hào đáp:
- Kẻ nào có gan chọc vào chúng ta chứ? Đây đều là công lao của huynh. Còn phải nói, chủ ý huynh đưa ra cho Đại Đương Gia hay thật. Mấy thôn trang lớn nhỏ với cả đám bảo trại (làng có tường bao xây quanh), thấy cách ăn vận của đệ, cứ như chuột thấy mèo ấy. Không những không dám chủ động sinh sự, mà chỉ cần đệ dừng lại nghỉ, là bọn họ chắc chắn sẽ sai tráng đinh to gan nhất đến trước đưa nước đưa trà, sợ hầu hạ không tốt sẽ gây rắc rối cho cả thôn!
Cái ý kiến hay của Trình Danh Chấn đưa ra cho Trương Kim Xưng, là chỉ sách lược mới sau xuân của quần hùng Cự Lộc đối với quốc quận các nơi. Hóa ra Trương gia quân mỗi lần phá một trại, tám chín phần sẽ cướp sạch trại đó, phụ nữ thì bắt đi, đàn ông giết sạch. Tuy uy danh lẫy lừng, lại kết thù kết oán với rất nhiều huyện thành, bảo trại chưa bị Trương Gia Quân động đến, mỗi khi ông đi cướp bóc, đám người trong đó thà tất cả tử trận, cũng không chịu mở cửa đầu hàng.
Sau khi Trình Danh Chấn trở thành Cửu Đương gia của đầm Cự Lộc, tham chiếu kinh nghiệm của Trương Gia Quân ở huyện Quán Đào, đưa ra nguyên tắc “thỏ không ăn cỏ gần hang” với mấy vị tiền bối. Cách tiến hành cụ thể là, căn cứ vào quy mô và diện tích của các huyện thành, ấp lũy, bảo trại còn lại của Tương Quốc quận, đưa ra yêu cầu “bảo an” với các ấp đó. Nếu những ấp đó có thể mỗi năm giao nộp một khoản “thuế bảo an” nhất định theo kì vọng của Trương Gia Quân, thì Trương Gia Quân không những không cần chủ động đánh bọn họ, hơn nữa còn phụ trách bảo vệ bọn họ không bị bọn lục lâm hào kiệt quấy rầy. Đồng thời, nếu Trương Gia Quân đi qua, những kẻ được bảo vệ cũng sẽ tạo thuận lợi. Hơn nữa, khi quan quân đến tiêu diệt sẽ cố hết sức mật báo cho đầm Cự Lộc.
Qua một loạt các hành động thuyết phục, ép buộc và uy hiếp, ngoài Long Cương thuộc trị sở của Tương Quốc quận ra, những huyện thành lớn nhỏ, thành lũy còn lại đều chấp nhận điều kiện của Trương Gia Quân đưa ra. Thậm chí còn có một số địa phương của Võ An quận và Triệu quận, cũng dựa trên nguyên tắc không rước họa cho mình, bí mật phái người trung gian đạt được hiệp thương “ bảo an” với Trương Gia Quân.
Cùng với việc đạt được hàng loạt các hiệp thương “bảo an”, tai mắt của Trương Gia Quân lập tức linh hoạt hơn rất nhiều. Thường thường cứ hễ phía quan quân có động tĩnh gì, là đám mật thám do đầm Cự Lộc cài ở các nơi đã tiếp sức nhau gửi tin tức về. Ngoài ra, bách tính các nơi cũng không thù hận đám “Lục Lâm hảo hán” như trước nữa, cho dù trông thấy đại kì có chữ “Trương” vẫn như gặp ôn thần, nhưng chí ít thì khi đám lâu la của đầm Cự Lộc đơn độc thì cũng không cần lo bị bọn tá điền dùng cuốc đánh chết tươi.
Trong mắt Vương Nhị Mao, đó đều là những công lao của người bạn tốt này thật sự lập nên, mình đi theo cũng được thơm lây, vì thế không lúc nào là không đắc ý. Trình Danh Chấn đã từng bị nếm trải cảnh làm người đường hoàng nhưng bị thiệt lớn, xử sự cẩn thận hơn Vương Nhị Mao rất nhiều. Thấy y lại treo hai chữ “công lao” trên mép, vội vàng lắc lắc đầu, nhìn trước ngó sau nói:
- Là Đại Đương Gia chịu buông tay để chúng ta toàn lực làm. Nếu không, chỉ dựa vào hai người chúng ta, có thể dậy được bao nhiêu sóng gió!Thất Đương gia thế nào rồi? có kêu với ngươi là ở trong đầm Cự Lộc buồn đến phát điên không?
- Tiểu cửu ca nhớ vợ rồi chứ gì!
Nghe Trình Danh Chấn nhắc tới Đỗ Quyên, ánh mắt Vương Nhị Mao lập tức sáng ngời:
- Cô ấy chắc cũng ngột ngạt lắm rồi.....! Nếu không phải vì áo cưới chưa may xong, chắc đã sớm cưỡi ngựa, cùng đệ tới đây thăm huynh rồi!
Nghĩ đến tính tình hấp tấp đó của Đỗ Quyên, lúc này lại phải ngồi dưới bóng cây theo Liên tẩu học may vá, Trình Danh Chấn trong lòng chợt ấm áp. Cười cười, tiếp tục truy hỏi:
- Nàng và Tam Đương Gia thì sao, vì hai người phụ nữ kia mà hai cha con vẫn cứ vừa gặp mặt là lại cãi vã chứ? Phỏng chừng chuyện lần này Tam Đương Gia đưa phụ nữ về đầm, lại khiến nàng không vui!
- Tiểu cửu ca, huynh tài thật, cách những hai trăm dặm mà chuyện vẫn có thể đoán được đến tám chín phần!
Vương Nhị Mao khâm phục vỗ thẳng vào đùi, hai con mắt vốn không được cho là to lắm lúc này híp thành một khe hở nhỏ:
- Cái lão Đỗ Ba Lạt đó có được hai người đàn bà, cả ngày thích đến nỗi không muốn buông tay. Thất Đương Gia vì chuyện này mà không ít lần xử lí lão, lão ta tự thấy mình đuối lý, vì thế chấp nhận bị chửi bị đánh. Nhưng sau vẫn rúc vào chăn đàn bà không chịu chui ra, khiến Thất Đương Gia có tức giận đến mấy cũng vô dụng!
- Thế Liễu phu nhân đâu, sao không khuyên nhủ nàng?
Trình Danh Chấn cười cười, lại hỏi.
Đã mấu tháng không về đầm Cự Lộc rồi, hắn bức thiết phải tìm hiểu tình hình thay đổi trong đầm. Có những chyện không tiện thăm dò từ miệng người khác, duy chỉ có lúc nói chuyện một mình với Vương Nhị Mao, sẽ không sợ sau này sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết.
- Tất nhiên có khuyên rồi!
Vương Nhị Mao vừa mở miệng, con mắt lập tức lại trợn lên thật to:
- Nếu không, Thất Đương Gia sớm đã chém hai ả đàn bà đó của cha cô ấy rồi! May là lời nói của Liễu phu nhân có lý, con gái gả đi rồi, người già khó tránh khỏi cô đơn, có người cùng chơi đùa với ông, vẫn hơn là một mình ông uống rượu giải sầu, mượn rượu làm càn....
Tiếp theo cũng không quản cái mà Trình Danh Chấn quan tâm rốt cuộc nó là cái gì, y thao thao bất tuyệt, nói một mạch hết tất cả những kì văn dị sự lần này mình về đưa thư nghe được. Đặc biệt là việc riêng tư liên quan đến mấy người già trong trại, lại càng tăng thêm mấy phần giọng điệu khinh miệt, bới hết tất cả những chuyện vặt vãnh có liên quan ra.
Trình Danh Chấn vô cùng chăm chú lắng nghe, mỗi chỗ thấy Vương Nhị Mao lơ là, lại cắt ngang lời y, truy hỏi tỉ mỉ mất câu. Vương Nhị Mao cũng cố hết sức, đem tất cả những gì mình nghe được, với tất cả những tin vỉa hè nói thẳng ra. Hai huynh đệ cười cười nói nói, ước chừng tán gẫu hơn nửa canh giờ, mới hết hứng. Vương Nhị Mao nói khô lưỡi đắng miệng, Trình Danh Chấn lại đem hết những thay đổi trong nội bộ đầm Cự Lộc trong mấy tháng mình không ở, cơ bản mô phỏng rõ ràng.
Rõ ràng là, Trương Kim Xưng và mấy vị trại chủ khác rất hài lòng với chiến tích gần đây của Trình Danh Chấn. Đồng thời, liên tục không ngừng chuyển lương thực quân nhu vào đầm, cũng cổ vũ thêm dã tâm của đám người này. Cuối tháng ba, nghe nói có người nhìn thấy một con quái thú đầu ngựa, sừng hươu, vây cá, đuôi rắn, dài đến trăm trượng, ở vùng nước rộng nhất của đầm Cự Lộc sau trại chính của Trương Kim Xưng. Theo phân tích của Nhị Đương Gia Tiết Tụng thì, đó hẳn là một con rồng xanh chưa phi thăng. Lời đồn này giờ đây được nói như thật, khiến cho những người nghe được đều cho rằng điều này dự báo đầm Cự Lộc từ đây sẽ phát đạt thịnh vượng. Còn cách nói của lục đương gia Tôn Đà Tử luôn luôn không để ý lại trực tiếp, rõ ràng đề luôn câu thơ:
“Đãi đắc phong vân tế hội, liền hữu tiềm long đằng uyên.”
Cái gọi là tiềm long, tất nhiên là chỉ Đại đương gia Trương Kim Xưng không còn nghi ngờ. Mà Trương Kim Xưng có nhiệt huyết nhân cơ hội xưng vương, chỉ kiêng kị binh mã của Dương Nghĩa Thần đồn trú ở giữa bình nguyên và Thanh Hà, sau khi Trương Kim Xưng xưng vương ắt sẽ dẫn tới việc đối phương toàn lực đả kích, cho nên chuyện này ban nãy đã bị bãi bỏ. Nhưng dã tâm của con người một khi đã được thức tỉnh, thì sẽ không thể dễ dàng bình ổn lại được. Ngay vào lúc dựng nhà mới cho Trình Danh Chấn, trong trại của Trương Kim Xưng cũng mọc lên một tòa nhà lớn. Qui cách cơ bản dựa theo nha môn huyện của huyện Quán Đào, nhưng tên lại đặt vô cùng hoành tráng, trực tiếp gọi là Tiềm Long cung, mượn ý thanh long hiện thân trong nước.
- Chính miệng Đại Đương Gia từng nói, rốt cuộc xưng vương hay không xưng vương, còn phải xem cách nói của huynh!
Vương Nhị Mao nhấp giọng, tiếp tục bổ sung:
- Tóm lại là đợi sau khi huynh quay về sẽ quyết định. Trước khi huynh chưa quay về, cho dù Tiềm Long dựng xong rồi, đại đương gia cũng không ở đó!
Danh sách chương