Đối với phu nhân Liễu Nhi của Trương Kim Xưng, trong lòng Đỗ Quyên luôn có vài phân kính nể. Người đã dạy cô làm thế nào để thể hiện là một người con gái nhẹ nhàng dịu dàng trước mặt đàn ông, làm thế nào để nắm chặt tâm tư đàn ông, thậm chí còn dạy cô làm sao để tự xử lí chuyện trong đầm Cự Lộc, vừa không để cho thực lực dưới trướng mình quá lớn khiến cho Trình Danh Chấn cảm thấy bị uy hiếp áp lực, lại có thể lợi dụng thực lực nhỏ bé đó cẩn thận bảo vệ lợi ích của hai người.
Bất kể những chỉ dẫn này có hiệu quả hay không, nhưng thiện ý bao hàm bên trong thì bất cứ người hiểu chuyện nào cũng có thể cảm nhận được. Đặc biệt là về mặt chuẩn bị đồ cưới, may áo cưới, thu thập những vật phẩm mà người mới cần, nếu không phải là Liễu Nhi, Đỗ Quyên thậm chí còn không biết tìm ai giúp đỡ! Nhưng lần này, lời khuyên của Liễu Nhi, Đỗ Quyên cũng không nghe nữa. Cô không thể cứ trố mắt nhìn người đàn ông của mình đi liều mình với kẻ địch được, còn mình thì vẫn ngồi im trong phòng quần áo trâm vòng như không có chuyện gì. Cô càng không thể dễ dàng tha thứ cho những vị trại chủ do dự không quyết trong vấn đề có cứu viện hay không, thế nên làm lỡ mất thời cơ cứu viện tốt nhất. Trước kia Đại Đương Gia dẫn gần chục vạn quân mà còn không đánh thắng nổi Dương Tích Hội. Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao cùng với đám lâu la dưới trướng cũng chỉ chưa tới bốn ngàn, sao có thể toàn thân thoát khỏi lão tặc kia được chứ? - Hắn nếu dám mạo hiểm như vậy, ắt có lí do để mạo hiểm!
Thấy Đỗ Quyên căn bản không nghe theo lời khuyên của mình, Liễu Nhi nghiêng người một bước, chặn cửa phòng lại:
- Người quan trọng nhất bên cạnh hắn chính là cô, vào giờ phút quan trọng này mà cô còn không tin tưởng hắn, còn bảo người khác làm sao tin tưởng hắnđược? Muội à, nghe lời tỉ, ngồi xuống tiếp tục may áo cưới của muội đi. Trong đầm Cự Lạc này, có không biết bao nhiêu người đang nhìn vào muội, vào thời khắc quan trọng này muội ngồi càng ổn, thì càng giúp được nhiều cho các huynh đệ!
Ngoài việc ngồi chờ đợi kết quả cuối cùng của trận chiến ra, không được phép làm bất cứ việc gì khác. Đỗ Quyên trừng đôi mắt ngấn lệ, giận dữ trong ánh mắt lại biến mất từng chút từng chút một. Bản thân cô cũng từng dẫn quân đánh trận, cũng biết rằng điều kiêng kị nhất khi lâm trận chính là gây thêm phiền phức. Cho dù có đem tất cả các huynh đệ dưới trướng đi ủng hộ trượng phu, khi cả bọn sắp tới chiến trường, hai bên cũng đã phân xong thắng bại. Nếu Trình Danh Chấn thắng, hành động điên cuồng này của cô chỉ biến thành trò cười cho người khác. Nếu Trình Danh Chấn thua, đội quân tiếp viện vội vàng chạy tới căn bản cũng không thể xoay chuyển thế cục, chỉ có thể bị quân địch đuổi đám lâu la bại trận như đuổi vịt.
Hai người phụ nữ yên lặng ngồi về vị trí cũ của mình, tiếp tục cúi đầu xỏ chỉ luồn kim. Cây kim khâu trong tay bỗng chốc lại trở nên nặng ngàn cân, không phải là khi xuyên qua, mà là khi kéo lên quá nhanh, thế nên kéo đứt cả sợi cát tuyến bền chắc. Tiếng ve tiếng ếch bên ngoài không ỏ ê lòng người, “ộp, ộp, ộp...” “chi li, chi li, chi li......” tiếng kêu ngày càng lớn, ngày càng mau, mau đến nỗi khiến người ta ngẹt thở, mau đến nỗi nước mắt người cứ tràn thẳng vào mũi.
Cuối cùng, có vài tiếng bước chân vọng lại, đánh tan tiếng ve kêu và tiếng ếch giằng co. Đỗ Quyên nghiêng ngả, khó khăn lắm mới ngồi vững được, sau đó lấy tấm rèm trong tay che che, phủ lên vết máu trên đầu ngón tay.
Người đến không phải là để đưa tin chiến thắng. Người của Ngũ đương gia Hách Lão Đao không thể về nhanh đến thế được. Ngoại trừ người đưa tin dám nghênh ngang đi lại như vậy trong doanh địa của cô ra, hơn nữa đàn ông có thể vừa đi vừa cười chỉ có thể có ba người, một là cha cô Đỗ Ba Lạt, một là vị hôn phu của cô Trình Danh Chấn, người còn lại chỉ có thể là Đại đương gia Trương Kim Xưng.
Qua cánh cửa sổ mở rộng, thấy hai người phụ nữ vẫn may quần áo như không có chuyện gì, Trương Kim Xưng và Tiết Tụng không kìm nổi bước chậm lại. Trong ấn tượng, Đỗ Quyên xưa nay không hề nữ tính như hôm nay, từng đường kim mũi chỉ toát lên vẻ dịu dàng và nhu thuận, qủa thực khiến bọn họ nghi ngờ trong phòng đã thay thành một người khác. Nhưng giá binh khí đặt dưới cửa sổ, còn cả cung cứng treo trên tường, lại mách bảo họ chủ nhân của căn phòng trước mặt bọn họ vẫn là người chủ đó, chỉ vì một lí do mà ai cũng biết, nên mới vui lòng thể hiện sự dịu dàng của mình.
- Đại đương gia, người sao lại rảnh rỗi đến đây vậy!
Dù sao cũng chưa từng luyện võ, Liễu Nhi không thể so độ bình tĩnh với Đỗ Quyên được, nghe thấy tiếng bước chân dừng bất động bên ngoài, vội vàng bỏ kim chỉ xuống, đứng dậy tươi cười chào đón.
- Nhị bá đặc biệt tới đón Liễu Nhi tỉ tỉ sao?
Thấy Liễu Nhi đứng dậy, Đỗ Quyên cũng đành thu gọn kim chỉ, chỉnh đốn trang phục làm lễ.
- Tiết đại thúc sao cũng đến vậy, việc cấp bách của người làm xong rồi ạ?
- Chưa, hôm nay không có việc gì. Đi lung tung một tí!
Biết rõ Đỗ Quyên không thể không biết tí gì về tình hình bên ngoài, Tiết Tụng vẫn bị những biểu hiện giả dối trước mắt làm cho mơ hồ, ngây ra, cười đáp lại.
- Cháu chưa thu dọn chỗ này, nếu nhị bá và đại thúc không ngại, mời vào phòng ngồi một lát, cháu sẽ cho người mang trà tới!
Theo Liễu Nhi học cách đối nhân xử thế mấy tháng, Đỗ Quyên làm cũng có vài phần dáng điệu khuê các. Chỉ là cô biểu hiện càng thong dong thì trong lòng Trương Kim Xưng và Tiết Tụng càng thiếu tự tin. Vội vàng khoát khoát tay, cười ngăn cản:
- Cái này, trà thì chúng ta không uống nữa. Ở trại chính đã uống no bụng rồi. hai chúng ta đến đây cũng chỉ là tùy tiện đi dạo, tiện thể thông báo với cháu một tiếng, Cửu đương gia đi khiêu khích Tông thành rồi, có thể sẽ đối đầu với Dương mắt trắng!
Đỗ Quyên cười nhẹ nhàng, thoáng một cái hai chữ tự hào và tự tin đã viết rõ lên mặt:
- Thật không, huynh ấy cũng to gan thật. Chuyện từ khi nào vậy? Bây giờ chiếm được Tông thành chưa?
- Không nhanh như vậy đâu! Hai ngày trước nó từ Thanh chương xuất phát tính toán đâu ra đấy, hôm nay cũng mới đến nơi. Không thể nào đánh ngay được.
Trương Kim Xưng giả ngốc cũng không qua được Đỗ Quyên, đành phải nói thẳng mục đích đến đây của mình ra:
- Tên Dương Bạch Nhãn đó cũng không dễ đùa, chúng ta có phái người cứu viện hay không, ta vẫn cứ do dự. Tính ra cháu cũng là người nhà Đương gia, nên muốn nghe ý kiến của cháu!
- Cháu có thể có chủ ý gì hay ạ, Đại đương gia sắp xếp thế nào, cháu làm thế nấy là được!
Đỗ Quyên cười chua xót, nhưng ánh mắt lại càng kiên định hơn.
“Tin tưởng hắn, nếu đến ngay cả muội cũng không tin hắn, thì người khác càng không thể tín nhiệm hắn”, câu nói đó của Liễu Nhi vẫn cứ vang vọng bên tai cô, khiến cô không thể không gạt bỏ nỗi sợ hãi trong lòng, ung dung đối mặt với vận mệnh sắp tới.
- Nhưng cháu nghĩ huynh ấy làm như vậy, nhất định là có suy xét kĩ lưỡng. Đại đương gia có phái viện binh đi hay không, kết quả cũng sẽ không thua kém bao nhiêu.
- Ngươi thấy chưa, ta đã nói Tiểu Cửu huynh đệ có định liệu trước rồi mà!
Không đợi Trương Kim Xưng kịp nghĩ ra Đỗ Quyên rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì, nhị đương gia Tiết Tụng đã bắt đầu hứng thứ vỗ tay.
- Tiểu Cửu cưới Quyên Tử, đúng là phúc đức mấy đời tu được. Chuyện cả đống đàn ông chúng ta còn lờ mờ, một câu của Quyên Tử đã giải quyết xong!
- Cũng đúng, phái binh đi, cũng chưa chắc đã kịp hai quân giao thủ!
Trương Kim Xưng vốn cứ lòng vòng giữa việc phái hay không phái quân đi, thấy Đỗ Quyên cũng ủng hộ ý kiến của Tiết Tụng, niềm tin đối với Trình Danh Chấn lập tức tăng lên.
- Chỉ đem theo có ba ngàn quân mà dám khiêu chiến với Dương Bạch Nhãn, cũng chỉ có đầm Cự Lộc chúng ta, mới có thể có được bực hảo hán này. Bất kể thắng hay bại, chỉ cần Tiểu Cửu có thể bình an trở về, ta nhất định sẽ đích thân xuất đầm đón nó. Bà nội nó, sau này đứa nào còn cười đầm Cự Lộc ta không người, ông đây sẽ chém cả chín đời nhà nó, đảm bảo bọn nó không đứa nào ngóc đầu lên được!
Ngừng cười, lão cũng không dông dài nữa, tùy tiện dặn dò Liễu Nhi vài câu, lôi Nhị đương gia Tiết Tụng quay người về trại chính. Nghe tiếng bước chân bên ngoài đi xa rồi, Liễu Nhi cuối cùng thở phào một hơi, đưa tay quạt quạt vào cổ mình vài cái, thở hổn hển nói:
- Bà cô nhỏ của ta ơi, muội thật bản lĩnh. Lúc trước còn nhảy lên muốn đi xông pha cùng người ta, thoáng một cái đã vững chãi như tượng bùn Bồ Tát ấy!
- Là do tỉ tỉ chỉ bảo kịp thời đó!
Đỗ Quyên nhàn nhạt cười, đầm Cự Lộc không phái quân tiếp viện, bản thân cuối cùng cũng không làm Trình Danh Chấn mất mặt. Nhưng ngộ nhỡ Trình Danh Chấn bại trận, có thể đến cả đầm Cự Lộc cũng không về được. Cô có thể cùng Trình Danh Chấn đánh cược, và chấp nhận tất cả mọi kết quả thắng thua. Nhưng chỉ tiếp tục đợi, không chỉ chờ đợi tin tức chiến thắng hay tin dữ chuyển đến, cũng không làm bất cứ việc gì khác.
- Không sao, năm ngoái một mình Cửu đương gia, cũng có thể trở về từ giữa mấy vạn quân của Trương Đại Đương Gia đấy thôi!
Liễu Nhi bước lên nắm lấy bàn tay lạnh giá của Đỗ Quyên, nhẹ nhàng an ủi:
- Lúc đầu ai cũng nghĩ hắn chắc chắn sẽ chết, nhưng ta thì tin tưởng, hắn phúc lớn mạng lớn, nhất định có thể sống sót trở về!
- Lúc ấy khác bây giờ!
Đỗ Quyên cảm nhận được sự ấm áp trong lòng đối phương, lại bỏ qua sự run rẩy trên cơ thể và trong âm thanh của đối phương.
- Lúc đó ta ở trong doanh của Trương Đại Đương Gia, bây giờ lại là một mình huynh ấy, ta không phái binh đi thêm phiền, cũng không yêu cầu người phái binh đi làm mất mặt huynh ấy. Bản thân ta....
Khẽ cắn răng, cô quả quyết khẳng định:
- Tự chính ta đi dò la tin tức, không cho huynh ấy một mình liều mạng với kẻ thù!
Liễu Nhi bị ánh mắt quả quyết của Đỗ Quyên làm cho hoảng sợ, lần đầu tiên không tiếp tục ngăn cản nữa:
- Vậy muội ăn nói thế nào với Đại Đương Gia? Muội vừa nói với người không cần phái viện binh nữa, bây giờ lại tiếp tục đòi xuất đầm giúp nó!
Liễu Nhi ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt Đỗ Quyên truy hỏi, trong lòng bỗng thấy rất hâm mộ, sao hắn lại có thể chọn một người con gái vung đao múa kiếm chứ không phải là mình?
Nếu mình có được một nửa thân thủ như Đỗ Quyên, cũng sẽ không cần phải phụ thuộc bất cứ kẻ nào. Như vậy, có thể thoát xa cái đầm Cự Lộc này, trên một con đường nào đó ắt phải trải qua, chờ đợi hắn đi qua. Không dám yêu cầu hắn thuộc về mình, nhưng có thể cùng hắn sóng bước giơ đao, đồng sinh cộng tử, cả đời này sống cũng cam tâm.
- Ban nãy nói không phái binh cứu viện, bởi vì muội đã coi mình là Thất Đương Gia trong đầm Cự Lộc. Bây giờ, muội xuất đầm đi đón trượng phu muội, lí do này được chứ!
Đỗ Quyên cúi đầu, nhìn Liễu Nhi đang lo lắng cho mình, trịnh trọng giải thích. Cô có thể không là Thất Đương Gia của đầm Cự Lộc, lại không thể không là người con gái của Trình Danh Chấn. Ngay giây phút đầu tiên gặp mặt, trong khoảnh khắc vẻ nho nhã giọng điệu đầy sách vở của huynh ấy đối với mình, quyết định này đã được định xong.
Chỉ là người khác không nhắc tới, bản thân nàng cũng luôn không để ý mà thôi.
Nhưng một khi phát hiện ra cái quyết định này, sẽ là đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không đổi.
Giải thích: Tác giả Tửu Đồ xin lỗi bạn đọc đã nhầm tên của Quận Thủ Quận Thanh Hà là Dương Tích Hội chứ không phải Dương Tích Thiện. Do sai sót này tác giả xin lỗi bạn đọc.
Nên tại chương này sẽ bọn mình cũng sẽ để tên là Dương Tích Hội nha, cũng mong các bạn thông cảm.
đối phương vừa ý, vội khẩn trương đuổi theo, giải thích nói:
- Huyền Thành, Huyền Thành xin hãy dừng bước. Đằng sau vụ án của Cao Dĩnh còn ẩn giấu rất nhiều điều kì quái, liên quan đến việc tranh đấu quyền lực của mấy đại phái hệ trong quân. Nếu không cẩn thận chỉ e là không thể giúp được Trình lão tướng quân mà lại còn đẩy ông ấy đến đường cùng nữa. Kết quả lại để tên Trình Danh Chấn kia sẽ đổ hết tội lên đầu ta, chuyện chiêu an này lại không có đường thông!
Bất kể những chỉ dẫn này có hiệu quả hay không, nhưng thiện ý bao hàm bên trong thì bất cứ người hiểu chuyện nào cũng có thể cảm nhận được. Đặc biệt là về mặt chuẩn bị đồ cưới, may áo cưới, thu thập những vật phẩm mà người mới cần, nếu không phải là Liễu Nhi, Đỗ Quyên thậm chí còn không biết tìm ai giúp đỡ! Nhưng lần này, lời khuyên của Liễu Nhi, Đỗ Quyên cũng không nghe nữa. Cô không thể cứ trố mắt nhìn người đàn ông của mình đi liều mình với kẻ địch được, còn mình thì vẫn ngồi im trong phòng quần áo trâm vòng như không có chuyện gì. Cô càng không thể dễ dàng tha thứ cho những vị trại chủ do dự không quyết trong vấn đề có cứu viện hay không, thế nên làm lỡ mất thời cơ cứu viện tốt nhất. Trước kia Đại Đương Gia dẫn gần chục vạn quân mà còn không đánh thắng nổi Dương Tích Hội. Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao cùng với đám lâu la dưới trướng cũng chỉ chưa tới bốn ngàn, sao có thể toàn thân thoát khỏi lão tặc kia được chứ? - Hắn nếu dám mạo hiểm như vậy, ắt có lí do để mạo hiểm!
Thấy Đỗ Quyên căn bản không nghe theo lời khuyên của mình, Liễu Nhi nghiêng người một bước, chặn cửa phòng lại:
- Người quan trọng nhất bên cạnh hắn chính là cô, vào giờ phút quan trọng này mà cô còn không tin tưởng hắn, còn bảo người khác làm sao tin tưởng hắnđược? Muội à, nghe lời tỉ, ngồi xuống tiếp tục may áo cưới của muội đi. Trong đầm Cự Lạc này, có không biết bao nhiêu người đang nhìn vào muội, vào thời khắc quan trọng này muội ngồi càng ổn, thì càng giúp được nhiều cho các huynh đệ!
Ngoài việc ngồi chờ đợi kết quả cuối cùng của trận chiến ra, không được phép làm bất cứ việc gì khác. Đỗ Quyên trừng đôi mắt ngấn lệ, giận dữ trong ánh mắt lại biến mất từng chút từng chút một. Bản thân cô cũng từng dẫn quân đánh trận, cũng biết rằng điều kiêng kị nhất khi lâm trận chính là gây thêm phiền phức. Cho dù có đem tất cả các huynh đệ dưới trướng đi ủng hộ trượng phu, khi cả bọn sắp tới chiến trường, hai bên cũng đã phân xong thắng bại. Nếu Trình Danh Chấn thắng, hành động điên cuồng này của cô chỉ biến thành trò cười cho người khác. Nếu Trình Danh Chấn thua, đội quân tiếp viện vội vàng chạy tới căn bản cũng không thể xoay chuyển thế cục, chỉ có thể bị quân địch đuổi đám lâu la bại trận như đuổi vịt.
Hai người phụ nữ yên lặng ngồi về vị trí cũ của mình, tiếp tục cúi đầu xỏ chỉ luồn kim. Cây kim khâu trong tay bỗng chốc lại trở nên nặng ngàn cân, không phải là khi xuyên qua, mà là khi kéo lên quá nhanh, thế nên kéo đứt cả sợi cát tuyến bền chắc. Tiếng ve tiếng ếch bên ngoài không ỏ ê lòng người, “ộp, ộp, ộp...” “chi li, chi li, chi li......” tiếng kêu ngày càng lớn, ngày càng mau, mau đến nỗi khiến người ta ngẹt thở, mau đến nỗi nước mắt người cứ tràn thẳng vào mũi.
Cuối cùng, có vài tiếng bước chân vọng lại, đánh tan tiếng ve kêu và tiếng ếch giằng co. Đỗ Quyên nghiêng ngả, khó khăn lắm mới ngồi vững được, sau đó lấy tấm rèm trong tay che che, phủ lên vết máu trên đầu ngón tay.
Người đến không phải là để đưa tin chiến thắng. Người của Ngũ đương gia Hách Lão Đao không thể về nhanh đến thế được. Ngoại trừ người đưa tin dám nghênh ngang đi lại như vậy trong doanh địa của cô ra, hơn nữa đàn ông có thể vừa đi vừa cười chỉ có thể có ba người, một là cha cô Đỗ Ba Lạt, một là vị hôn phu của cô Trình Danh Chấn, người còn lại chỉ có thể là Đại đương gia Trương Kim Xưng.
Qua cánh cửa sổ mở rộng, thấy hai người phụ nữ vẫn may quần áo như không có chuyện gì, Trương Kim Xưng và Tiết Tụng không kìm nổi bước chậm lại. Trong ấn tượng, Đỗ Quyên xưa nay không hề nữ tính như hôm nay, từng đường kim mũi chỉ toát lên vẻ dịu dàng và nhu thuận, qủa thực khiến bọn họ nghi ngờ trong phòng đã thay thành một người khác. Nhưng giá binh khí đặt dưới cửa sổ, còn cả cung cứng treo trên tường, lại mách bảo họ chủ nhân của căn phòng trước mặt bọn họ vẫn là người chủ đó, chỉ vì một lí do mà ai cũng biết, nên mới vui lòng thể hiện sự dịu dàng của mình.
- Đại đương gia, người sao lại rảnh rỗi đến đây vậy!
Dù sao cũng chưa từng luyện võ, Liễu Nhi không thể so độ bình tĩnh với Đỗ Quyên được, nghe thấy tiếng bước chân dừng bất động bên ngoài, vội vàng bỏ kim chỉ xuống, đứng dậy tươi cười chào đón.
- Nhị bá đặc biệt tới đón Liễu Nhi tỉ tỉ sao?
Thấy Liễu Nhi đứng dậy, Đỗ Quyên cũng đành thu gọn kim chỉ, chỉnh đốn trang phục làm lễ.
- Tiết đại thúc sao cũng đến vậy, việc cấp bách của người làm xong rồi ạ?
- Chưa, hôm nay không có việc gì. Đi lung tung một tí!
Biết rõ Đỗ Quyên không thể không biết tí gì về tình hình bên ngoài, Tiết Tụng vẫn bị những biểu hiện giả dối trước mắt làm cho mơ hồ, ngây ra, cười đáp lại.
- Cháu chưa thu dọn chỗ này, nếu nhị bá và đại thúc không ngại, mời vào phòng ngồi một lát, cháu sẽ cho người mang trà tới!
Theo Liễu Nhi học cách đối nhân xử thế mấy tháng, Đỗ Quyên làm cũng có vài phần dáng điệu khuê các. Chỉ là cô biểu hiện càng thong dong thì trong lòng Trương Kim Xưng và Tiết Tụng càng thiếu tự tin. Vội vàng khoát khoát tay, cười ngăn cản:
- Cái này, trà thì chúng ta không uống nữa. Ở trại chính đã uống no bụng rồi. hai chúng ta đến đây cũng chỉ là tùy tiện đi dạo, tiện thể thông báo với cháu một tiếng, Cửu đương gia đi khiêu khích Tông thành rồi, có thể sẽ đối đầu với Dương mắt trắng!
Đỗ Quyên cười nhẹ nhàng, thoáng một cái hai chữ tự hào và tự tin đã viết rõ lên mặt:
- Thật không, huynh ấy cũng to gan thật. Chuyện từ khi nào vậy? Bây giờ chiếm được Tông thành chưa?
- Không nhanh như vậy đâu! Hai ngày trước nó từ Thanh chương xuất phát tính toán đâu ra đấy, hôm nay cũng mới đến nơi. Không thể nào đánh ngay được.
Trương Kim Xưng giả ngốc cũng không qua được Đỗ Quyên, đành phải nói thẳng mục đích đến đây của mình ra:
- Tên Dương Bạch Nhãn đó cũng không dễ đùa, chúng ta có phái người cứu viện hay không, ta vẫn cứ do dự. Tính ra cháu cũng là người nhà Đương gia, nên muốn nghe ý kiến của cháu!
- Cháu có thể có chủ ý gì hay ạ, Đại đương gia sắp xếp thế nào, cháu làm thế nấy là được!
Đỗ Quyên cười chua xót, nhưng ánh mắt lại càng kiên định hơn.
“Tin tưởng hắn, nếu đến ngay cả muội cũng không tin hắn, thì người khác càng không thể tín nhiệm hắn”, câu nói đó của Liễu Nhi vẫn cứ vang vọng bên tai cô, khiến cô không thể không gạt bỏ nỗi sợ hãi trong lòng, ung dung đối mặt với vận mệnh sắp tới.
- Nhưng cháu nghĩ huynh ấy làm như vậy, nhất định là có suy xét kĩ lưỡng. Đại đương gia có phái viện binh đi hay không, kết quả cũng sẽ không thua kém bao nhiêu.
- Ngươi thấy chưa, ta đã nói Tiểu Cửu huynh đệ có định liệu trước rồi mà!
Không đợi Trương Kim Xưng kịp nghĩ ra Đỗ Quyên rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì, nhị đương gia Tiết Tụng đã bắt đầu hứng thứ vỗ tay.
- Tiểu Cửu cưới Quyên Tử, đúng là phúc đức mấy đời tu được. Chuyện cả đống đàn ông chúng ta còn lờ mờ, một câu của Quyên Tử đã giải quyết xong!
- Cũng đúng, phái binh đi, cũng chưa chắc đã kịp hai quân giao thủ!
Trương Kim Xưng vốn cứ lòng vòng giữa việc phái hay không phái quân đi, thấy Đỗ Quyên cũng ủng hộ ý kiến của Tiết Tụng, niềm tin đối với Trình Danh Chấn lập tức tăng lên.
- Chỉ đem theo có ba ngàn quân mà dám khiêu chiến với Dương Bạch Nhãn, cũng chỉ có đầm Cự Lộc chúng ta, mới có thể có được bực hảo hán này. Bất kể thắng hay bại, chỉ cần Tiểu Cửu có thể bình an trở về, ta nhất định sẽ đích thân xuất đầm đón nó. Bà nội nó, sau này đứa nào còn cười đầm Cự Lộc ta không người, ông đây sẽ chém cả chín đời nhà nó, đảm bảo bọn nó không đứa nào ngóc đầu lên được!
Ngừng cười, lão cũng không dông dài nữa, tùy tiện dặn dò Liễu Nhi vài câu, lôi Nhị đương gia Tiết Tụng quay người về trại chính. Nghe tiếng bước chân bên ngoài đi xa rồi, Liễu Nhi cuối cùng thở phào một hơi, đưa tay quạt quạt vào cổ mình vài cái, thở hổn hển nói:
- Bà cô nhỏ của ta ơi, muội thật bản lĩnh. Lúc trước còn nhảy lên muốn đi xông pha cùng người ta, thoáng một cái đã vững chãi như tượng bùn Bồ Tát ấy!
- Là do tỉ tỉ chỉ bảo kịp thời đó!
Đỗ Quyên nhàn nhạt cười, đầm Cự Lộc không phái quân tiếp viện, bản thân cuối cùng cũng không làm Trình Danh Chấn mất mặt. Nhưng ngộ nhỡ Trình Danh Chấn bại trận, có thể đến cả đầm Cự Lộc cũng không về được. Cô có thể cùng Trình Danh Chấn đánh cược, và chấp nhận tất cả mọi kết quả thắng thua. Nhưng chỉ tiếp tục đợi, không chỉ chờ đợi tin tức chiến thắng hay tin dữ chuyển đến, cũng không làm bất cứ việc gì khác.
- Không sao, năm ngoái một mình Cửu đương gia, cũng có thể trở về từ giữa mấy vạn quân của Trương Đại Đương Gia đấy thôi!
Liễu Nhi bước lên nắm lấy bàn tay lạnh giá của Đỗ Quyên, nhẹ nhàng an ủi:
- Lúc đầu ai cũng nghĩ hắn chắc chắn sẽ chết, nhưng ta thì tin tưởng, hắn phúc lớn mạng lớn, nhất định có thể sống sót trở về!
- Lúc ấy khác bây giờ!
Đỗ Quyên cảm nhận được sự ấm áp trong lòng đối phương, lại bỏ qua sự run rẩy trên cơ thể và trong âm thanh của đối phương.
- Lúc đó ta ở trong doanh của Trương Đại Đương Gia, bây giờ lại là một mình huynh ấy, ta không phái binh đi thêm phiền, cũng không yêu cầu người phái binh đi làm mất mặt huynh ấy. Bản thân ta....
Khẽ cắn răng, cô quả quyết khẳng định:
- Tự chính ta đi dò la tin tức, không cho huynh ấy một mình liều mạng với kẻ thù!
Liễu Nhi bị ánh mắt quả quyết của Đỗ Quyên làm cho hoảng sợ, lần đầu tiên không tiếp tục ngăn cản nữa:
- Vậy muội ăn nói thế nào với Đại Đương Gia? Muội vừa nói với người không cần phái viện binh nữa, bây giờ lại tiếp tục đòi xuất đầm giúp nó!
Liễu Nhi ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt Đỗ Quyên truy hỏi, trong lòng bỗng thấy rất hâm mộ, sao hắn lại có thể chọn một người con gái vung đao múa kiếm chứ không phải là mình?
Nếu mình có được một nửa thân thủ như Đỗ Quyên, cũng sẽ không cần phải phụ thuộc bất cứ kẻ nào. Như vậy, có thể thoát xa cái đầm Cự Lộc này, trên một con đường nào đó ắt phải trải qua, chờ đợi hắn đi qua. Không dám yêu cầu hắn thuộc về mình, nhưng có thể cùng hắn sóng bước giơ đao, đồng sinh cộng tử, cả đời này sống cũng cam tâm.
- Ban nãy nói không phái binh cứu viện, bởi vì muội đã coi mình là Thất Đương Gia trong đầm Cự Lộc. Bây giờ, muội xuất đầm đi đón trượng phu muội, lí do này được chứ!
Đỗ Quyên cúi đầu, nhìn Liễu Nhi đang lo lắng cho mình, trịnh trọng giải thích. Cô có thể không là Thất Đương Gia của đầm Cự Lộc, lại không thể không là người con gái của Trình Danh Chấn. Ngay giây phút đầu tiên gặp mặt, trong khoảnh khắc vẻ nho nhã giọng điệu đầy sách vở của huynh ấy đối với mình, quyết định này đã được định xong.
Chỉ là người khác không nhắc tới, bản thân nàng cũng luôn không để ý mà thôi.
Nhưng một khi phát hiện ra cái quyết định này, sẽ là đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không đổi.
Giải thích: Tác giả Tửu Đồ xin lỗi bạn đọc đã nhầm tên của Quận Thủ Quận Thanh Hà là Dương Tích Hội chứ không phải Dương Tích Thiện. Do sai sót này tác giả xin lỗi bạn đọc.
Nên tại chương này sẽ bọn mình cũng sẽ để tên là Dương Tích Hội nha, cũng mong các bạn thông cảm.
đối phương vừa ý, vội khẩn trương đuổi theo, giải thích nói:
- Huyền Thành, Huyền Thành xin hãy dừng bước. Đằng sau vụ án của Cao Dĩnh còn ẩn giấu rất nhiều điều kì quái, liên quan đến việc tranh đấu quyền lực của mấy đại phái hệ trong quân. Nếu không cẩn thận chỉ e là không thể giúp được Trình lão tướng quân mà lại còn đẩy ông ấy đến đường cùng nữa. Kết quả lại để tên Trình Danh Chấn kia sẽ đổ hết tội lên đầu ta, chuyện chiêu an này lại không có đường thông!
Danh sách chương