Trương Cẩn biết đây là sự bày tỏ lòng biết ơn của Ngũ Thiên Tích, y cười tiếp nhận. Sau đó vừa đưa tay chỉ hướng dẫn đối phương làm sao chọn chỗ, lập doanh trại, định tứ môn, dọn các chướng ngại vật...vừa cười thoải mái hỏi:
- Mấy người bọn họ đều ác miệng nhưng lại không giữ gì trong lòng đâu, ở lâu, mọi người sẽ quên hết chuyện cũ, không làm khó dễ ngươi nữa.
- Haiii!
Ngũ Thiên Tích buồn bã đáp lại, trong lòng thấy ấm áp hơn, phóng tầm mắt nhìn, toàn bộ Minh Châu Quân luôn không cho rằng y là người ngoài, cũng chính là bốn vị tướng Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao, Hùng Khoát Hải mà thôi. Trình Danh Chấn từ trước đến nay đều bận chuyện công, cũng không chiếu cố anh ta được chu đáo,còn Hùng Khoát Hải tâm tư và vẻ bề ngoài hào phóng, căn bản là không để ý đến người ngoại lai bị ai bắt nạt. Chỉ có vị Trương tướng quân bình thường không tiếp xúc nhiều nhưng vẫn tìm cách giúp đỡ mình.
- Tuy nhiên ngươi cũng đừng bày tỏ sự nóng lòng quá. Võ công của họ không bằng ngươi, vốn có ít cơ hội lập công. Thấy Minh Châu Quân ta càng ngày càng thịnh vượng, tinh binh cũng ngày càng nhiều. Bọn họ không cam lòng khó tránh khỏi đố kỵ!
Trương Cẩn bắt đầu biện hộ cho hành vi của đám Vương Phi:
- Ta không biết ngươi ngốc ở chỗ nào, nói vậy những chuyện tương tự sẽ không ít. Thật ra làm sao đều không quan trọng, người ta chỉ cần đi quá một bước phiền toái sẽ theo nhau mà đến.
Nếu như nửa câu đầu còn khiến Ngũ Thiên Tích lẩm bẩm trong lòng thì nửa câu sau đã khiến anh ta vui vẻ mà phục tùng. Khi còn ở dưới trướng của Tang Hiển Hòa, anh ta chỉ là một đội trưởng vì gần với chủ soái cho nên bị giao cho làm nhiều việc khó, đã có rất nhiều người ghẹn tỵ. Bây giờ ở Minh Châu Quân, thân phận đã là một Giáo úy, lớn hơn trước rất nhiều không bị người khác gây thù oán mới là chuyện lạ.
Nghĩ tới những thứ này, bụng đầy tức giận cũng đỡ trở lại, anh ta nhếch miệng cười khổ đáp:
- Vừa rồi ta có hơi nóng nảy một chút, nhưng cũng không hoàn toàn là vì đoạt công. Viện quân trên thuyền không nhiều, chưa chắc đã có thể ngăn cản được sức mạnh vượt sông của chúng ta. Dương Thiện Hội chính là lão đầu sói, lần này hắn không chết, chờ cho đến khi hắn lấy lại được nguyên khí sẽ quay lại gây sự với chúng ta.
- Một tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái lên nhiều cũng là điều đương nhiên. Nhưng một khi bên bờ có mai phục, với minh mã dưới trướng của ngươi chỉ e không chống đỡ nổi đại quân trong một khắc đó.
Đầu tiên Trương Cẩn gật đầu sau đó lắc đầu:
- Ta mang càng nhiều binh sẽ bảo vệ được càng nhiều huynh đệ, sau đó mới đánh bại được người khác. Bằng không, mình sẽ tổn thất nghiêm trọng. Càng về sau huynh đệ càng ít, chống đỡ cũng không được lâu.
Lời này thực ra là lẽ phải của người cầm binh, tuy có chút hơi quá mức ổn thỏa nhưng Ngũ Thiên Tích không phải là người không biết phân biệt:
- Cũng đúng, vừa rồi ta không nghĩ nhiều như vậy. Nếu kẻ thù đã đuổi được đến đây mà mấu chốt là đi thuyền mà đến, nói vậy đã sớm có sự chuẩn bị. Không biết ai thất đức như vậy, sớm không giúp, muộn không giúp lại cố tình đợi đến khi Dương Bạch Nhãn mấy hết thủ hạ rồi mới ra mặt.
- Quanh đây còn có thể là ai, Ngụy Đức Thâm Võ Dương rồi!
Trương Cẩn bị Ngũ Thiên Tích phân tích nhe răng cười nói:
- Nhưng y nổi tiếng là người có đạo đức cơ mà, lúc này không biết làm sao mà tính tình lại đột nhiên thay đổi như vậy? Thôi đi, chính y cũng không hiểu. Trước kia, kinh nghiệm mấy lần giao thủ cùng với Ngụy Đức Thâm, Trương Cẩn biết đối phương chỉ có sự nhiệt tình chứ không hề có nội tâm tinh tế. Người như vậy nếu đến cứu Dương Bạch Nhãn hẳn là phải đến sớm một bước mới đúng? Như vậy, trận chiến này chỉ có hai khả năng. Một là quận binh hai quận Võ Dương, Thanh Hà bị Minh Châu Quân một muôi xào toàn bộ. Một loại khác là thừa dịp lúc Minh Châu Quân và Dương Bạch Nhãn khó phân thắng bại, quận binh Võ Dương đã quả quyết ra tay khiến Minh Châu Quân nếm mùi thất bại từ lúc xuất đạo tới nay. Nhưng kết quả của cả hai khả năng này đều không xuất hiện. Tương phản, quận Võ Dương áp dụng một loại đả kích Minh Châu Quân lại không mạo hiểm đến uy danh của Dương Bạch Nhãn. Đây chỉ có thể là một minh chủ hoàn toàn khác và trong đó có một mục đích xa xôi.
- Tên kia cũng quá là nham hiểm.
Hít một hơi, Trương Cẩn quyết định mang sự giải thích của mình báo cho trung quân càng sớm càng tốt. Minh Châu Quân đánh hai trận liên tiếp khiến người, ngựa đều kệt sức, đối phó với binh quận Võ Dương lúc này không phải là chuyện đùa, lại có thêm kẻ thù xuất hiện, chỉ e kiếm củi ba năm thiêu một giờ mà thôi.
Phân tích của y đến giữa trưa được khẳng định:
- Tên kia nhất định là Ngụy Trưng!
Vương Nhị Mao cảnh giác cau mày nói:
- Người này bây giờ chỉ trung thành với Nguyên Bảo Tàng. Tuyệt đối sẽ không lấy binh quận Võ Dương đi mạo hiểm, cho nên lúc Dương Thiện Hội cần nhất mới không ra mặt, đợi đến khi toàn quân quận binh Thanh Hà bị diệt sạch rồi mới ra mặt thể hiện thiện ý.
- Chính là người mấy năm trước bị ngươi đánh cho chạy mất giày đó sao?
Đúng lúc Đỗ Quyên mang đồ ăn đến cho chồng, nàng nghe thấy Vương Nhị Mao nói vậy liền cười trêu ghẹo.
Vương Nhị Mao gãi đầu mà không trả lời. Cũng không biết vì sao mình lại nhìn trúng Ngụy đại nhân này. Thực ra, chỉ có điều danh thế của đối phương lớn hơn một chút, biểu hiện ra ngoài quyết đoán một chút, chứ quan lại còn lại của Đại Tùy đều tầm thường không hơn gì người khác.
- Cẩn thận một chút không lộ sơ hở đó.
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng nhìn thê tử rồi cười nói tiếp câu chuyện:
- Chuyện đã qua cũng là lẽ thường, quận binh Võ Dương không nên sờ vào xúi quẩy của chúng ta mới đúng? Lúc này lại chủ động tìm đến, e rằng đã quên từng bị chúng ta cho ăn quả đắng rồi.
Hắn hơi trầm ngâm, mọi người ngay lập tức đều không nói gì. Theo lệ thường trước đây, dù có gặp phiền toái gì, Trình Danh Chấn đều nghĩ ra cách giải quyết. Mọi người đi theo hắn cho đến giờ đều chưa phải chịu thiệt thòi gì.
Nhưng lần này, Trình Danh Chấn cũng không nghĩ ra diệu kế gì. Lông mày hắn hơi nhăn lại, tiếp tục làu bàu:
- Theo hiệp định của Ngõa Cương Quân và chúng ta, ít nhất Vương Đức Nhân sẽ bám trụ với Tang Hiển Hòa gần nửa tháng. Mặc dù, y không có bản lĩnh, nhưng chỉ cần dựa vào địa hình giữ Tang Hiển Hòa một thời gian cũng đủ để chúng ta đánh cuộc chiến trước mắt này.
- Ngõa Cương Quân có thể tin như vậy được không?
Bị trượng phu nhìn, trong lòng Đỗ Quyên có chút không thoải mái, nàng cố tình bới móc trong lời nói của hắn.
- Trong lục lâm, Ngõa Cương quân nổi tiếng hàng đầu. Hơn nữa bọn chúng lại chủ động tìm đến tận cửa kết minh…
Trình Danh Chấn nhìn Vương Nhị Mao, do dự nói. Đám người Ngõa Cương quân có ơn cứu mạng đối với Vương Nhị Mao, Tạ Ánh Đắc ở Bình Ân trong thời gian ngắn cũng giúp sức không ít, cho nên trong lòng mọi người vẫn có chút kính nể Ngõa Cương trại. Nhưng…
Đột nhiên sắc mặt của Trình Danh Chấn trắng bệch đi, hắn nặng nề trở về chỗ ngồi.
- Mấy người bọn họ đều ác miệng nhưng lại không giữ gì trong lòng đâu, ở lâu, mọi người sẽ quên hết chuyện cũ, không làm khó dễ ngươi nữa.
- Haiii!
Ngũ Thiên Tích buồn bã đáp lại, trong lòng thấy ấm áp hơn, phóng tầm mắt nhìn, toàn bộ Minh Châu Quân luôn không cho rằng y là người ngoài, cũng chính là bốn vị tướng Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao, Hùng Khoát Hải mà thôi. Trình Danh Chấn từ trước đến nay đều bận chuyện công, cũng không chiếu cố anh ta được chu đáo,còn Hùng Khoát Hải tâm tư và vẻ bề ngoài hào phóng, căn bản là không để ý đến người ngoại lai bị ai bắt nạt. Chỉ có vị Trương tướng quân bình thường không tiếp xúc nhiều nhưng vẫn tìm cách giúp đỡ mình.
- Tuy nhiên ngươi cũng đừng bày tỏ sự nóng lòng quá. Võ công của họ không bằng ngươi, vốn có ít cơ hội lập công. Thấy Minh Châu Quân ta càng ngày càng thịnh vượng, tinh binh cũng ngày càng nhiều. Bọn họ không cam lòng khó tránh khỏi đố kỵ!
Trương Cẩn bắt đầu biện hộ cho hành vi của đám Vương Phi:
- Ta không biết ngươi ngốc ở chỗ nào, nói vậy những chuyện tương tự sẽ không ít. Thật ra làm sao đều không quan trọng, người ta chỉ cần đi quá một bước phiền toái sẽ theo nhau mà đến.
Nếu như nửa câu đầu còn khiến Ngũ Thiên Tích lẩm bẩm trong lòng thì nửa câu sau đã khiến anh ta vui vẻ mà phục tùng. Khi còn ở dưới trướng của Tang Hiển Hòa, anh ta chỉ là một đội trưởng vì gần với chủ soái cho nên bị giao cho làm nhiều việc khó, đã có rất nhiều người ghẹn tỵ. Bây giờ ở Minh Châu Quân, thân phận đã là một Giáo úy, lớn hơn trước rất nhiều không bị người khác gây thù oán mới là chuyện lạ.
Nghĩ tới những thứ này, bụng đầy tức giận cũng đỡ trở lại, anh ta nhếch miệng cười khổ đáp:
- Vừa rồi ta có hơi nóng nảy một chút, nhưng cũng không hoàn toàn là vì đoạt công. Viện quân trên thuyền không nhiều, chưa chắc đã có thể ngăn cản được sức mạnh vượt sông của chúng ta. Dương Thiện Hội chính là lão đầu sói, lần này hắn không chết, chờ cho đến khi hắn lấy lại được nguyên khí sẽ quay lại gây sự với chúng ta.
- Một tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái lên nhiều cũng là điều đương nhiên. Nhưng một khi bên bờ có mai phục, với minh mã dưới trướng của ngươi chỉ e không chống đỡ nổi đại quân trong một khắc đó.
Đầu tiên Trương Cẩn gật đầu sau đó lắc đầu:
- Ta mang càng nhiều binh sẽ bảo vệ được càng nhiều huynh đệ, sau đó mới đánh bại được người khác. Bằng không, mình sẽ tổn thất nghiêm trọng. Càng về sau huynh đệ càng ít, chống đỡ cũng không được lâu.
Lời này thực ra là lẽ phải của người cầm binh, tuy có chút hơi quá mức ổn thỏa nhưng Ngũ Thiên Tích không phải là người không biết phân biệt:
- Cũng đúng, vừa rồi ta không nghĩ nhiều như vậy. Nếu kẻ thù đã đuổi được đến đây mà mấu chốt là đi thuyền mà đến, nói vậy đã sớm có sự chuẩn bị. Không biết ai thất đức như vậy, sớm không giúp, muộn không giúp lại cố tình đợi đến khi Dương Bạch Nhãn mấy hết thủ hạ rồi mới ra mặt.
- Quanh đây còn có thể là ai, Ngụy Đức Thâm Võ Dương rồi!
Trương Cẩn bị Ngũ Thiên Tích phân tích nhe răng cười nói:
- Nhưng y nổi tiếng là người có đạo đức cơ mà, lúc này không biết làm sao mà tính tình lại đột nhiên thay đổi như vậy? Thôi đi, chính y cũng không hiểu. Trước kia, kinh nghiệm mấy lần giao thủ cùng với Ngụy Đức Thâm, Trương Cẩn biết đối phương chỉ có sự nhiệt tình chứ không hề có nội tâm tinh tế. Người như vậy nếu đến cứu Dương Bạch Nhãn hẳn là phải đến sớm một bước mới đúng? Như vậy, trận chiến này chỉ có hai khả năng. Một là quận binh hai quận Võ Dương, Thanh Hà bị Minh Châu Quân một muôi xào toàn bộ. Một loại khác là thừa dịp lúc Minh Châu Quân và Dương Bạch Nhãn khó phân thắng bại, quận binh Võ Dương đã quả quyết ra tay khiến Minh Châu Quân nếm mùi thất bại từ lúc xuất đạo tới nay. Nhưng kết quả của cả hai khả năng này đều không xuất hiện. Tương phản, quận Võ Dương áp dụng một loại đả kích Minh Châu Quân lại không mạo hiểm đến uy danh của Dương Bạch Nhãn. Đây chỉ có thể là một minh chủ hoàn toàn khác và trong đó có một mục đích xa xôi.
- Tên kia cũng quá là nham hiểm.
Hít một hơi, Trương Cẩn quyết định mang sự giải thích của mình báo cho trung quân càng sớm càng tốt. Minh Châu Quân đánh hai trận liên tiếp khiến người, ngựa đều kệt sức, đối phó với binh quận Võ Dương lúc này không phải là chuyện đùa, lại có thêm kẻ thù xuất hiện, chỉ e kiếm củi ba năm thiêu một giờ mà thôi.
Phân tích của y đến giữa trưa được khẳng định:
- Tên kia nhất định là Ngụy Trưng!
Vương Nhị Mao cảnh giác cau mày nói:
- Người này bây giờ chỉ trung thành với Nguyên Bảo Tàng. Tuyệt đối sẽ không lấy binh quận Võ Dương đi mạo hiểm, cho nên lúc Dương Thiện Hội cần nhất mới không ra mặt, đợi đến khi toàn quân quận binh Thanh Hà bị diệt sạch rồi mới ra mặt thể hiện thiện ý.
- Chính là người mấy năm trước bị ngươi đánh cho chạy mất giày đó sao?
Đúng lúc Đỗ Quyên mang đồ ăn đến cho chồng, nàng nghe thấy Vương Nhị Mao nói vậy liền cười trêu ghẹo.
Vương Nhị Mao gãi đầu mà không trả lời. Cũng không biết vì sao mình lại nhìn trúng Ngụy đại nhân này. Thực ra, chỉ có điều danh thế của đối phương lớn hơn một chút, biểu hiện ra ngoài quyết đoán một chút, chứ quan lại còn lại của Đại Tùy đều tầm thường không hơn gì người khác.
- Cẩn thận một chút không lộ sơ hở đó.
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng nhìn thê tử rồi cười nói tiếp câu chuyện:
- Chuyện đã qua cũng là lẽ thường, quận binh Võ Dương không nên sờ vào xúi quẩy của chúng ta mới đúng? Lúc này lại chủ động tìm đến, e rằng đã quên từng bị chúng ta cho ăn quả đắng rồi.
Hắn hơi trầm ngâm, mọi người ngay lập tức đều không nói gì. Theo lệ thường trước đây, dù có gặp phiền toái gì, Trình Danh Chấn đều nghĩ ra cách giải quyết. Mọi người đi theo hắn cho đến giờ đều chưa phải chịu thiệt thòi gì.
Nhưng lần này, Trình Danh Chấn cũng không nghĩ ra diệu kế gì. Lông mày hắn hơi nhăn lại, tiếp tục làu bàu:
- Theo hiệp định của Ngõa Cương Quân và chúng ta, ít nhất Vương Đức Nhân sẽ bám trụ với Tang Hiển Hòa gần nửa tháng. Mặc dù, y không có bản lĩnh, nhưng chỉ cần dựa vào địa hình giữ Tang Hiển Hòa một thời gian cũng đủ để chúng ta đánh cuộc chiến trước mắt này.
- Ngõa Cương Quân có thể tin như vậy được không?
Bị trượng phu nhìn, trong lòng Đỗ Quyên có chút không thoải mái, nàng cố tình bới móc trong lời nói của hắn.
- Trong lục lâm, Ngõa Cương quân nổi tiếng hàng đầu. Hơn nữa bọn chúng lại chủ động tìm đến tận cửa kết minh…
Trình Danh Chấn nhìn Vương Nhị Mao, do dự nói. Đám người Ngõa Cương quân có ơn cứu mạng đối với Vương Nhị Mao, Tạ Ánh Đắc ở Bình Ân trong thời gian ngắn cũng giúp sức không ít, cho nên trong lòng mọi người vẫn có chút kính nể Ngõa Cương trại. Nhưng…
Đột nhiên sắc mặt của Trình Danh Chấn trắng bệch đi, hắn nặng nề trở về chỗ ngồi.
Danh sách chương