Sau khi thuyết phục được Ngụy Trưng, trong quân liền không còn người nào dị nghị đối với đề xuất tăng tốc độ đuổi theo Minh Châu Quân. Ngụy Đức Thâm hạ lệnh các huynh đệ đem lương khô và nước uống theo người, vừa ăn vừa hành quân, cần phải bám sát theo đuôi kẻ tặc Minh Châu, làm cho bọn họ không thể thuận lợi đến tụ hợp với quân giặc ở huyện Thanh Chương.
Biết có đại đội quan quân đóng ở vùng phụ cận, quận binh tướng sĩ vô cùng hưng phấn. Bị kẻ tặc Minh Châu Quân khinh thường nhiều năm như vậy, muốn nói trong lòng không cảm thấy bị áp bức và lăng nhục là không thể nào. Hiện giờ phong thủy luân chuyển, mắt thấy có thể đem tất cả sự tức giận trong bụng nói hết ra. Hơn nữa là ở trước mặt Dương Bạch Nhãn nói ra một cách thoải mái, sự hoan hỷ này có thể làm Dương Bạch lão tức điên lên, làm cho con người cảm thấy thời tiết thay đổi.
Khi binh mã đã đi đến ngoài thành Minh Thủy, trời đã tối đen. Minh Châu Quân tặc trên đầu thành bị cả kinh gà bay chó sủa không ngớt, đến ngay cả cánh tay đỡ sàng nỏ cũng không yên, bắn xuống vài mũi tên nỏ không phải quá cao mà chỉ xẹt qua trên đầu đám quận binh, chính là bước đầu tiên dụ bọn họ vào trong thành, căn bản không tạo bất cứ sự uy hiếp nào. Cố tình không cam lòng với thất bại, nên đứng ở lỗ châu mai khiêu khích binh lính quận binh đến dát cả cổ họng. Loại kỹ xảo trọng yếu này căn bản không thể lừa được người, Ngụy Đức Thâm mặc kệ không thèm hỏi, phất tay ra mệnh lệnh cho đoàn người tăng tốc đi đến. Nhưng thật ra trước khi lâm trận Dương Bạch Nhãn lại có chút do dự, chỉ chỉ các ngọn đèn dầu thưa thớt trên tường thành, nhắc nhở:
- Đức Thâm, Trình Danh Chấn này sẽ không lại bày quỷ kế gì chứ? Không ngờ phái những người như vậy đến thủ thành? Nếu ta đánh một trận….
- Trình kẻ tặc ước gì chúng ta dừng lại không tấn công Minh Thủy!
Ngụy Đức Thâm ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng đáp lại.
- Thành này tuy nhỏ, hắn cũng có thể cầm cự được mấy canh giờ. Chúng ta ở trong này chậm trễ suốt cả đêm, Trình kẻ tặc lại hướng quân về phía thành Thanh Chương đi suốt đêm. Nếu chúng ta đợi sắp xếp mọi thứ trong thành ổn thỏa rồi mới đi, chỉ sợ hắn đã hội hợp với Vương kẻ tặc rồi! - Đúng vậy!
Dương Thiện Hội gật gật đầu, trong ánh mắt tuy rằng vẫn còn có chút hoài nghi, nhưng ngoài miệng lại không dám nói thêm nữa rồi. Dù sao sách lược suốt đêm đuổi theo quân địch cũng là do lão nói ra, giờ phút này lại thay đổi, sẽ làm cho nhiều người oán trách.
Trong nháy mắt, đại đội binh mã đã vượt qua Minh Thủy, đem những lo âu thấp thỏm ở trong thành bỏ lại phía sau. Theo đường lớn lại đuổi theo chừng nửa canh giờ, người cưỡi ngựa dò đường thám báo ở tiền phương truyền tín hiệu đến, đã có thể nhìn thấy phía sau của Minh Châu Quân, đi rất gấp, sĩ khí của nhóm binh lính rất thấp.
- Đuổi theo mau, đánh cho hắn không kịp trở tay!
Trên mặt Dương Thiện Hội trong nháy mắt lộ ra sự mừng rỡ, tới gần Ngụy Đức Thâm, lớn tiếng đề nghị.
- Các huynh đệ, cơ hội báo thù tới rồi!
Ngụy Đức Thâm rút hoành đao ra, quay mặt về phía các tướng sĩ hô to lên. Sau đó hai chân thúc ngựa, dẫn theo thân binh của mình dẫn đầu nhằm phía quân địch tiến lên.
Tướng sĩ quận Võ Dương cùng hò hét, nhanh chóng theo sát phía sau Quận Thừa đại nhân. Thuộc hạ của Dương Thiện Hội chỉ còn trên dưới một trăm người theo không kịp bước chân của đại đội binh mã, đảo mắt cái đã bị bỏ lại ở phía sau. Lão là người xưa nay thích tranh công lần này lại rất cẩn thận, giơ tay ngăn Trang Hổ Thần đang nóng lòng muốn xông lên lại, dùng thanh âm cực kỳ quyết đoán dặn dò:
- Đừng nhúc nhích, xem tình hình rồi nói sau. Trình kẻ tặc xưa nay xảo quyệt….
Còn chưa dứt lời, đàng trước đã vang dội những tiếng hò hét: “Ô, ô, ô,…” ngay sau đó, nhóm quận binh liên tục hò hét, tiếng hò hét càng lúc càng hưng phấn.
- Báo thù, báo thù!
- Giết kẻ tặc, giết kẻ tặc!
Cùng với tiếng hò hét, tiếng kèn làm cho không khí càng thêm ồn ào. Tiếng hò hét hòa lẫn vào tiếng kèn càng lúc càng lớn, càng lúc càng kiêu ngạo. Đó là tiếng kèn dùng để truyền tin tức. Dương Thiện Hội theo tiết tấu này có thể biết được nó biểu đạt hàm ý: Nhóm quận binh đã đánh tan tành đội phía sau của Trình kẻ tặc! Nhóm quận binh đã tiến vào giữa đội quân của Trình kẻ tặc. Trình kẻ tặc vội vàng không kịp chuẩn bị, bỏ lại thân binh chạy trốn về phía nam. Thân binh của Trình kẻ tặc bị giết, soái kỳ bị đốt cháy….
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Minh Châu Quân từng làm cho binh lính quận Thanh Hà chết như ngả dạ giờ lại yếu đến mức như thế. Bị tướng sĩ quận Võ Dương giết như sói giết một con lợn sữa, sợ đến hồn xiêu phách tán. Chuyện này có thể xảy ra sao? Dương Thiện Hôi hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt ánh mắt tối sầm lại.
- Nhanh đi thông báo cho Ngụy đại nhân, phía trước nhất định có mai phục!
Còn chưa dứt lời, một hồi tù và vang lên trong màn đêm, giống như sông lớn bị vỡ đê, kinh đào phách ngạn. Tất cả tiếng ồn ào trong nháy mắt ngưng bặt, rất nhanh sau đó lại nổ bung ra, ở phía cánh đồng đen kịt trước mắt hàng ngàn ngọn đuốc được đốt lên, quan tướng nói xung quanh được chiếu sáng giống như ban ngày. Nhiều đội của kẻ tặc Minh Châu cầm theo thương lớn giáo từ bụi cỏ vũng bùn xông ra, đâm vào đội ngũ binh lính quận Võ Dương, không thể đỡ.
Người dẫn dắt quân lính xung phong chính là Ngụy Đức Thâm lập tức hiểu được mình đã bị trúng kế, khẩn trương truyền lệnh toàn quân lui về. Làm sao còn kịp, nhóm quận binh vừa rồi nôn nóng đuổi giết “Trình Danh Chấn”, đã chạy trước đội ngũ khoảng chừng hai dặm. Bây giờ giống như một thân cây bị kéo dài quá mức, Minh Châu Quân không cần tốn quá nhiều khúc đã có thể chặt ra làm nhiều khúc. Nhóm quận binh không thể tương trợ nhau, đành phải kết thành từng đội tự chiến đấu trong phạm vi nhỏ. Mà bản lĩnh đánh giáp lá cà, bọn họ thật sự kém xa Minh Châu Quân rất nhiều. Bị đối phương tả xông lên, hữu nhất đột, chỉ trong nháy mắt đã giết sạch. Sau đó lại trong nháy mắt đứng lên trong khó khăn, loạn thương đâm giết. Mặc dừ có người dựa vào bản lĩnh của mình tạo ra một con đường máu để thoát, nhưng quay mắt nhìn lại, hai bên đường lại hiện lên tất cả chỉ là những ngọn đuốc, căn bản không thể phân biệt được có ít hay nhiều kẻ thù. Không dám xâm nhập vào cánh đồng bát ngát kia chịu chết, đành phải chạy về dọc theo đường quan đạo, rồi lại bị mấy tổ lâu la khác quả Minh Châu Quân chặn lại, đuổi giết, mệt mỏi không chịu nổi, đến tận khi chết trận.
Thời khắc quyết định, vẫn là Ngụy Trưng biết cách giữ bình tĩnh. Cảm giác nếu thế cục cứ diễn ra như thế này Võ Dương quận binh khó tránh khỏi bị tiêu diệt toàn quân, mang theo thân tín của mình liều mình công vào bên cạnh Dương Thiện Hội, vươn người quỳ xuống:
- Dương Quận Thừa, đối đầu với kẻ địch mạnh, xin người nghĩ biện pháp cứu Đức Thâm!
Tình thế bỗng nhiên thay đổi đột ngột, Dương Thiện Hội không kịp đề phòng tình huống này. Cố tình chạy trốn trước, bây giờ quả là không thể phụ lòng Ngụy Đức Thâm mấy ngày trước chi ân cứu giúp. Có lòng nhảy vào trong quân địch đồng sinh cộng tử cùng Ngụy Đức Thâm, nhưng tiền đồ vừa mới rộng mở không nỡ lòng buông tay. Đang lúc do dự, lại nghe Ngụy Trưng thở dài, lớn tiếng khuyên nhủ:
- Nguyên Quận Thủ ở trong triều có nhiều người giúp đỡ, ngài hôm nay trượng nghĩa viện thủ tri ân, y tất nhiên sẽ có báo đáp. Đương nhiên, nếu ngài cảm thấy sự tình không thể làm, cứ việc đi trước. Nhưng xin mang đến Nguyên Quận Thủ một tin, nói cho y biết tại sao hôm nay ta phải suốt đêm đuổi theo quân địch, cuối cùng lại chết dưới tay người!
Nói xong, cũng không đợi Dương Thiện Hội đáp lại, cầm theo binh khí, thẳng hướng quân địch gần nhất đi liều mạng. Dương Thiện Hội bị tức giận đến mức nổi trận lôi đình, khuôn mặt già nua cứng rắn chuyển sang một màu xanh đen. Lão hiểu được ý bên ngoài lời nói của Ngụy Trưng, nếu lão thấy chết không cứu mà nói…, chỉ cần có một binh lính chạy về quận Võ Dương, khẳng định chuyện Ngụy Đức Thâm bị lão thúc giục suốt đêm đuổi theo quân địch ai cũng biết. Mà nhân phẩm tên Nguyên Bảo Tàng kia tuy không được tốt lắm, cũng là người nổi danh không bao che khuyết điểm. Mấy ngàn quận binh toàn quân tận mực không dám đắc tội, mà lão lại tự mình đắc tội với y…
Biết có đại đội quan quân đóng ở vùng phụ cận, quận binh tướng sĩ vô cùng hưng phấn. Bị kẻ tặc Minh Châu Quân khinh thường nhiều năm như vậy, muốn nói trong lòng không cảm thấy bị áp bức và lăng nhục là không thể nào. Hiện giờ phong thủy luân chuyển, mắt thấy có thể đem tất cả sự tức giận trong bụng nói hết ra. Hơn nữa là ở trước mặt Dương Bạch Nhãn nói ra một cách thoải mái, sự hoan hỷ này có thể làm Dương Bạch lão tức điên lên, làm cho con người cảm thấy thời tiết thay đổi.
Khi binh mã đã đi đến ngoài thành Minh Thủy, trời đã tối đen. Minh Châu Quân tặc trên đầu thành bị cả kinh gà bay chó sủa không ngớt, đến ngay cả cánh tay đỡ sàng nỏ cũng không yên, bắn xuống vài mũi tên nỏ không phải quá cao mà chỉ xẹt qua trên đầu đám quận binh, chính là bước đầu tiên dụ bọn họ vào trong thành, căn bản không tạo bất cứ sự uy hiếp nào. Cố tình không cam lòng với thất bại, nên đứng ở lỗ châu mai khiêu khích binh lính quận binh đến dát cả cổ họng. Loại kỹ xảo trọng yếu này căn bản không thể lừa được người, Ngụy Đức Thâm mặc kệ không thèm hỏi, phất tay ra mệnh lệnh cho đoàn người tăng tốc đi đến. Nhưng thật ra trước khi lâm trận Dương Bạch Nhãn lại có chút do dự, chỉ chỉ các ngọn đèn dầu thưa thớt trên tường thành, nhắc nhở:
- Đức Thâm, Trình Danh Chấn này sẽ không lại bày quỷ kế gì chứ? Không ngờ phái những người như vậy đến thủ thành? Nếu ta đánh một trận….
- Trình kẻ tặc ước gì chúng ta dừng lại không tấn công Minh Thủy!
Ngụy Đức Thâm ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng đáp lại.
- Thành này tuy nhỏ, hắn cũng có thể cầm cự được mấy canh giờ. Chúng ta ở trong này chậm trễ suốt cả đêm, Trình kẻ tặc lại hướng quân về phía thành Thanh Chương đi suốt đêm. Nếu chúng ta đợi sắp xếp mọi thứ trong thành ổn thỏa rồi mới đi, chỉ sợ hắn đã hội hợp với Vương kẻ tặc rồi! - Đúng vậy!
Dương Thiện Hội gật gật đầu, trong ánh mắt tuy rằng vẫn còn có chút hoài nghi, nhưng ngoài miệng lại không dám nói thêm nữa rồi. Dù sao sách lược suốt đêm đuổi theo quân địch cũng là do lão nói ra, giờ phút này lại thay đổi, sẽ làm cho nhiều người oán trách.
Trong nháy mắt, đại đội binh mã đã vượt qua Minh Thủy, đem những lo âu thấp thỏm ở trong thành bỏ lại phía sau. Theo đường lớn lại đuổi theo chừng nửa canh giờ, người cưỡi ngựa dò đường thám báo ở tiền phương truyền tín hiệu đến, đã có thể nhìn thấy phía sau của Minh Châu Quân, đi rất gấp, sĩ khí của nhóm binh lính rất thấp.
- Đuổi theo mau, đánh cho hắn không kịp trở tay!
Trên mặt Dương Thiện Hội trong nháy mắt lộ ra sự mừng rỡ, tới gần Ngụy Đức Thâm, lớn tiếng đề nghị.
- Các huynh đệ, cơ hội báo thù tới rồi!
Ngụy Đức Thâm rút hoành đao ra, quay mặt về phía các tướng sĩ hô to lên. Sau đó hai chân thúc ngựa, dẫn theo thân binh của mình dẫn đầu nhằm phía quân địch tiến lên.
Tướng sĩ quận Võ Dương cùng hò hét, nhanh chóng theo sát phía sau Quận Thừa đại nhân. Thuộc hạ của Dương Thiện Hội chỉ còn trên dưới một trăm người theo không kịp bước chân của đại đội binh mã, đảo mắt cái đã bị bỏ lại ở phía sau. Lão là người xưa nay thích tranh công lần này lại rất cẩn thận, giơ tay ngăn Trang Hổ Thần đang nóng lòng muốn xông lên lại, dùng thanh âm cực kỳ quyết đoán dặn dò:
- Đừng nhúc nhích, xem tình hình rồi nói sau. Trình kẻ tặc xưa nay xảo quyệt….
Còn chưa dứt lời, đàng trước đã vang dội những tiếng hò hét: “Ô, ô, ô,…” ngay sau đó, nhóm quận binh liên tục hò hét, tiếng hò hét càng lúc càng hưng phấn.
- Báo thù, báo thù!
- Giết kẻ tặc, giết kẻ tặc!
Cùng với tiếng hò hét, tiếng kèn làm cho không khí càng thêm ồn ào. Tiếng hò hét hòa lẫn vào tiếng kèn càng lúc càng lớn, càng lúc càng kiêu ngạo. Đó là tiếng kèn dùng để truyền tin tức. Dương Thiện Hội theo tiết tấu này có thể biết được nó biểu đạt hàm ý: Nhóm quận binh đã đánh tan tành đội phía sau của Trình kẻ tặc! Nhóm quận binh đã tiến vào giữa đội quân của Trình kẻ tặc. Trình kẻ tặc vội vàng không kịp chuẩn bị, bỏ lại thân binh chạy trốn về phía nam. Thân binh của Trình kẻ tặc bị giết, soái kỳ bị đốt cháy….
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Minh Châu Quân từng làm cho binh lính quận Thanh Hà chết như ngả dạ giờ lại yếu đến mức như thế. Bị tướng sĩ quận Võ Dương giết như sói giết một con lợn sữa, sợ đến hồn xiêu phách tán. Chuyện này có thể xảy ra sao? Dương Thiện Hôi hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt ánh mắt tối sầm lại.
- Nhanh đi thông báo cho Ngụy đại nhân, phía trước nhất định có mai phục!
Còn chưa dứt lời, một hồi tù và vang lên trong màn đêm, giống như sông lớn bị vỡ đê, kinh đào phách ngạn. Tất cả tiếng ồn ào trong nháy mắt ngưng bặt, rất nhanh sau đó lại nổ bung ra, ở phía cánh đồng đen kịt trước mắt hàng ngàn ngọn đuốc được đốt lên, quan tướng nói xung quanh được chiếu sáng giống như ban ngày. Nhiều đội của kẻ tặc Minh Châu cầm theo thương lớn giáo từ bụi cỏ vũng bùn xông ra, đâm vào đội ngũ binh lính quận Võ Dương, không thể đỡ.
Người dẫn dắt quân lính xung phong chính là Ngụy Đức Thâm lập tức hiểu được mình đã bị trúng kế, khẩn trương truyền lệnh toàn quân lui về. Làm sao còn kịp, nhóm quận binh vừa rồi nôn nóng đuổi giết “Trình Danh Chấn”, đã chạy trước đội ngũ khoảng chừng hai dặm. Bây giờ giống như một thân cây bị kéo dài quá mức, Minh Châu Quân không cần tốn quá nhiều khúc đã có thể chặt ra làm nhiều khúc. Nhóm quận binh không thể tương trợ nhau, đành phải kết thành từng đội tự chiến đấu trong phạm vi nhỏ. Mà bản lĩnh đánh giáp lá cà, bọn họ thật sự kém xa Minh Châu Quân rất nhiều. Bị đối phương tả xông lên, hữu nhất đột, chỉ trong nháy mắt đã giết sạch. Sau đó lại trong nháy mắt đứng lên trong khó khăn, loạn thương đâm giết. Mặc dừ có người dựa vào bản lĩnh của mình tạo ra một con đường máu để thoát, nhưng quay mắt nhìn lại, hai bên đường lại hiện lên tất cả chỉ là những ngọn đuốc, căn bản không thể phân biệt được có ít hay nhiều kẻ thù. Không dám xâm nhập vào cánh đồng bát ngát kia chịu chết, đành phải chạy về dọc theo đường quan đạo, rồi lại bị mấy tổ lâu la khác quả Minh Châu Quân chặn lại, đuổi giết, mệt mỏi không chịu nổi, đến tận khi chết trận.
Thời khắc quyết định, vẫn là Ngụy Trưng biết cách giữ bình tĩnh. Cảm giác nếu thế cục cứ diễn ra như thế này Võ Dương quận binh khó tránh khỏi bị tiêu diệt toàn quân, mang theo thân tín của mình liều mình công vào bên cạnh Dương Thiện Hội, vươn người quỳ xuống:
- Dương Quận Thừa, đối đầu với kẻ địch mạnh, xin người nghĩ biện pháp cứu Đức Thâm!
Tình thế bỗng nhiên thay đổi đột ngột, Dương Thiện Hội không kịp đề phòng tình huống này. Cố tình chạy trốn trước, bây giờ quả là không thể phụ lòng Ngụy Đức Thâm mấy ngày trước chi ân cứu giúp. Có lòng nhảy vào trong quân địch đồng sinh cộng tử cùng Ngụy Đức Thâm, nhưng tiền đồ vừa mới rộng mở không nỡ lòng buông tay. Đang lúc do dự, lại nghe Ngụy Trưng thở dài, lớn tiếng khuyên nhủ:
- Nguyên Quận Thủ ở trong triều có nhiều người giúp đỡ, ngài hôm nay trượng nghĩa viện thủ tri ân, y tất nhiên sẽ có báo đáp. Đương nhiên, nếu ngài cảm thấy sự tình không thể làm, cứ việc đi trước. Nhưng xin mang đến Nguyên Quận Thủ một tin, nói cho y biết tại sao hôm nay ta phải suốt đêm đuổi theo quân địch, cuối cùng lại chết dưới tay người!
Nói xong, cũng không đợi Dương Thiện Hội đáp lại, cầm theo binh khí, thẳng hướng quân địch gần nhất đi liều mạng. Dương Thiện Hội bị tức giận đến mức nổi trận lôi đình, khuôn mặt già nua cứng rắn chuyển sang một màu xanh đen. Lão hiểu được ý bên ngoài lời nói của Ngụy Trưng, nếu lão thấy chết không cứu mà nói…, chỉ cần có một binh lính chạy về quận Võ Dương, khẳng định chuyện Ngụy Đức Thâm bị lão thúc giục suốt đêm đuổi theo quân địch ai cũng biết. Mà nhân phẩm tên Nguyên Bảo Tàng kia tuy không được tốt lắm, cũng là người nổi danh không bao che khuyết điểm. Mấy ngàn quận binh toàn quân tận mực không dám đắc tội, mà lão lại tự mình đắc tội với y…
Danh sách chương