Trương Kim Xưng ở phía sau bàn rượu lười biếng ngáp một cái:
- Ta thế nào lại không có tinh thần vậy! Ta đây không phải nên ăn thì ăn, nên uống thì tiếp tục uống sao? Dáng vẻ không giống như ngươi, cả ngày giống như bị đốt lông mi vậy!
Thái độ lưu manh như thế khiến cho Đỗ Ba Lạt nổi giận cũng không được mà buồn bực cũng không xong, thật sự là muốn đập đầu vào tường cho rồi.
- Ta nói chuyện ở trong trạch, rốt cuộc là ngươi có còn quản hay mặc kệ? - Quản chứ!
Trương Kim Xưng ngậm miệng lại, không ngừng dùng đầu lưỡi liếm liếm môi:
- Ta không phải vẫn chú ý thế này, gần nhất không xảy ra chuyện gì đại sự sao? Không có phải không? Nếu không có, ta cần gì phải quản chi cho nhiều? Ngươi không phải là bởi vì chuyện con bé Đỗ Quyên kia không nghe lời tới tìm ta chứ? Ta đây không thể quản được, con của ai thì người ấy phải chịu trách nhiệm. Ta quản nhiều quá, phụ nữ của các ngươi chắc chắn sẽ cùng nhau đối phó ta!
- Được được được!
Đỗ Ba Lạt bị nói đúng tâm sự, nét mặt già nua nhất thời bắt đầu đỏ lên:
- Ngươi đừng nói chuyện nhảm nhí, ta không có thì giờ nói lý với ngươi. Lão Bát phải cùng với họ Trình quyết đấu, người nào thắng Quyên Tử sẽ thuộc về người đó. Chuyện này ngươi nghe nói chưa, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì?
- Chuyện tốt a!
Trương Kim Xưng nhướng mày, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa:
- Có kẻ vì con gái của ngươi tranh đoạt, còn không phải là chuyện tốt sao! Ít nhất ngươi không cần phải lo lắng Quyên Tử không gả đi được. Từ xưa mỹ nhân yêu anh hùng, nếu họ Trình đánh thắng lão Bát, đã nói lên hắn là anh hùng. Nếu lão Bát đánh thắng họ Trình, cũng nói hắn là một nhân vật! Lúc trước Đỗ Ba Lạt ngươi có thành kiến với hắn, cho nên mới vẫn không muốn cho Quyên Tử qua lại với hắn!
- Ngươi có thôi đi không!
Đỗ Ba Lạt bị người đâm chọc chỗ đau, ánh mắt gần như phun ra lửa:
- Họ Lưu là cái hạng người gì ngươi không phải không biết. Quyên Tử theo hắn, đời này còn có đường sống sao?
- Vậy ngươi nghĩ biện pháp khiến họ Trình thắng không được sao. Trong trạch này từ trước đến nay nắm tay của ai lớn thì người ấy có bản lĩnh, quy củ này không phải ngươi không biết. Nếu lúc này ta ra mặt, chẳng phải là khiến cho những người xem náo nhiệt phải thất vọng?
Trương Kim Xưng dùng ánh mắt say sưa nhìn Đỗ Ba Lạt, như cười như không.
Đỗ Ba Lạt bị nhìn đến mức chột dạ, nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói:
- Ngươi cũng không phải không biết, ở trong trạch võ nghệ của lão Bát đứng số một số hai. Họ Trình tuy rằng cũng có chút tài năng, dù sao tóc gáy vừa mới dài đủ, chưa từng có kinh nghiệm gì. Ngươi đem hắn an bài đến trong doanh Quyên Tử chữa thương, lấy Quyên Tử thay ngươi kéo hắn nhập bọn, ta đây cũng không trách ngươi. Nhưng ngươi cũng không thể làm việc chỉ làm một nửa, khiến Quyên Tử đối với hắn động tâm, lại trơ mắt nhìn họ Lưu chắn đường ngăn lối!
- Lão Tam à, có nhớ lão Tôn đã nói với chúng ta những gì không? Chớ ức hiếp thiếu niên nghèo! Năm đó Lý Húc cùng chúng ta đến biên cương xa xôi, lúc đó chẳng phải chúng ta sợ hắn không đủ bản lĩnh đem cái mông của mình lau sạch sẽ sao? Kết quả cuối cùng thì sao chứ?
Trương Kim Xưng thu hồi thần thái mệt mỏi lười biếng trên mặt, giọng điệu nhẹ nhàng:
- Từ khi đến Yến Sơn, người ta giống như đã mọc cánh. Chúng ta không thể hi vọng mỗi người thanh niên đều là Lý Húc, nhưng chuyện này, bất kể như thế nào chúng ta cũng phải làm cho Quyên Tử và họ Trình tự đến với nhau!
Lúc này nhắc tới Lý Húc ở quan quân trung phong đầu đang thịnh, Đỗ Ba Lạt tâm tình bực bội thoáng ổn định chút. Tuổi tác của y và Trình Danh Chấn gần như là không khác nhau mấy, năng lự lúc ấy cũng không khác nhau lắm. Nhưng chỉ qua thời gian ba năm, người này liền biến từ một tên tiểu tử nghèo danh tiếng không đáng một xu trở thành Hùng Võ Lang Tướng triều đình. Theo báo cáo của thám tử phái ra, trước đó vài ngày triều đình có thể nhanh chóng dập tắt phản loạn Dương Huyền Cảm, lại là tiểu tử này ở giữa thúc đẩy. Nếu nói luận công ban thưởng, chỉ sợ qua mấy tháng nữa, người này được phong hầu cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng Trình Danh Chấn có bổn sự như Lý Húc sao? Đỗ Ba Lạt thấy thế nào cũng nhìn không ra được. Nói thực ra, hắn đối với người thiếu niên rất lo lắng, mặc dù đối phương vẫn nho nhã lễ độ với Đỗ Quyên, nhưng mà ai biết trong lòng lại có dã tâm gì? Một đứa con gái bảo bối của mình như vậy, nếu rơi vào tay của một tên công tử bột, mắt thấy mà đau lòng.
- Tuổi của Quyên Tử không nhỏ!
Lời nói của Trương Kim Xưng lại từ bên tai truyền đến, không có vẻ gì là say:
- Nói thật, ta vẫn xem nó là con gái của ta. Nhìn hết toàn bộ đầm Cự Lộc, thực sự tìm không ra một thanh thiếu niên nào tốt hơn so với họ Trình. Mấy ngày nay, ta vẫn suy nghĩ, nếu họ Trình tiền đồ thật sự giống người gù nói, không thuộc về đầm Cự Lộc, hãy để cho Quyên Tử cùng hắn đi cũng không phải là không được. Chúng ta đời này làm kẻ trộm, cũng không thể để cho con cháu của chúng ta cũng làm kẻ trộm cả đời được!
Từ trong cổ một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Đỗ Ba Lạt, một chút từ trong cạnh mũi chui qua. Lão ngẩng đầu, thật cẩn thận đánh giá bạn tốt Trương Kim Xưng:
- Vì sao ngươi không nói sớm! Ngươi!
Bỗng nhiên, hắn mở to hai mắt nhìn, không để ý nước mắt còn chảy ra, cả kinh kêu lên:
- Ngươi, ngươi không phải uống cao sao? Vì sao lại...
- Nhỏ giọng, ta không uống cao, có thể có náo nhiệt xem sao?
Trương Kim Xưng dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt, trực tiếp nhét vào miệng của Đỗ Ba Lạt:
- Ta vẫn phải uống, vẫn uống, uống đến tối trời tối đất, mới có thể thấy rõ ánh sáng ở nơi đâu. Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi giống nhau sao, cả ngày chỉ biết quan tâm cho con gái!
Ặc, ặc, Đỗ Ba Lạt bị nghẹn không thở nổi. Ngẫm lại chính mình có thể đang ăn miệng thịt người, sắc mặt lập tức bắt đầu xám ngắt:
- Họ Trương kia, ngươi, ngươi … không phải người, ngay cả ông bạn già cũng chơi. Ặc, ặc, ta theo ngươi lăn lộn nửa đời người...
- Thịt chó!
Trương Kim Xưng vui sướng nhún vai khi người gặp họa.
- Uống một hớp rượu, cho nó thông, không phải thịt người. Gần đây không bắt được tay chân của quan phủ, thịt người sớm đã được thay thế!
Nghe thấy đối phương giải thích như thế, Đỗ Ba Lạt ít nhiều dễ chịu chút. Uống vài ngụm rượu, sau đó nhìn nhìn khắp nơi, hạ thấp giọng hỏi:
- Ngươi, hay là ngươi hoài nghi...
- Đầm Cự Lộc này, tuy rằng không phải là cái nơi tốt gì. Nhưng quan binh cũng rất khó công tiến vào. Cho nên có người muốn thay đổi vị trí của ta!
Trương Kim Xưng cũng giảm thấp xuống thanh âm, thì thầm chỉ có hai người có thể nghe thấy:
- Bọn họ mấy ngày nay móc nối, kích động, muốn mượn cơ hội lão Bát và họ Trình luận võ đục nước béo cò. Ta cũng rõ ràng khiến thủy càng hồn một ít. Ngươi yên tâm, họ Trình tuyệt đối sẽ không bại bởi lão Bát. Mặc dù hắn không cẩn thận bị thua, lão Bát cũng khỏi phải nghĩ đến đụng đến nửa đầu ngón tay của Quyên Tử!
- Ngươi, ngươi này lão sát tài!
Đỗ Ba Lạt vừa sợ lại vừa mừng, hung hăng đập Trương Kim Xưng một quyền.
- Ta nói ngươi mấy ngày nay vì sao lại để cho lão Bát tác quái, hoá ra liền đợi đến ngày này. Nói đi, ta làm thế nào giúp ngươi!
- Nên làm gì thì cứ làm, đừng để cho người nhìn ra!
Trương Kim Xưng cười lạnh gật đầu.
- Chúng ta là một ao nước lặng, con gái của ngươi là con cá chuối. Để hắn đi quấy, đem chúng ta quấy hết mức, những gì giấu ở tận đáy đều sẽ lộ ra. Đến lúc đó, vài lão ca chúng ta khẽ vươn tay...
Hắn làm một động tác thu lưới:
- Không quan tâm hắn là cá chạch hay là cóc, toàn bộ đều bắt!
- Ta thế nào lại không có tinh thần vậy! Ta đây không phải nên ăn thì ăn, nên uống thì tiếp tục uống sao? Dáng vẻ không giống như ngươi, cả ngày giống như bị đốt lông mi vậy!
Thái độ lưu manh như thế khiến cho Đỗ Ba Lạt nổi giận cũng không được mà buồn bực cũng không xong, thật sự là muốn đập đầu vào tường cho rồi.
- Ta nói chuyện ở trong trạch, rốt cuộc là ngươi có còn quản hay mặc kệ? - Quản chứ!
Trương Kim Xưng ngậm miệng lại, không ngừng dùng đầu lưỡi liếm liếm môi:
- Ta không phải vẫn chú ý thế này, gần nhất không xảy ra chuyện gì đại sự sao? Không có phải không? Nếu không có, ta cần gì phải quản chi cho nhiều? Ngươi không phải là bởi vì chuyện con bé Đỗ Quyên kia không nghe lời tới tìm ta chứ? Ta đây không thể quản được, con của ai thì người ấy phải chịu trách nhiệm. Ta quản nhiều quá, phụ nữ của các ngươi chắc chắn sẽ cùng nhau đối phó ta!
- Được được được!
Đỗ Ba Lạt bị nói đúng tâm sự, nét mặt già nua nhất thời bắt đầu đỏ lên:
- Ngươi đừng nói chuyện nhảm nhí, ta không có thì giờ nói lý với ngươi. Lão Bát phải cùng với họ Trình quyết đấu, người nào thắng Quyên Tử sẽ thuộc về người đó. Chuyện này ngươi nghe nói chưa, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì?
- Chuyện tốt a!
Trương Kim Xưng nhướng mày, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa:
- Có kẻ vì con gái của ngươi tranh đoạt, còn không phải là chuyện tốt sao! Ít nhất ngươi không cần phải lo lắng Quyên Tử không gả đi được. Từ xưa mỹ nhân yêu anh hùng, nếu họ Trình đánh thắng lão Bát, đã nói lên hắn là anh hùng. Nếu lão Bát đánh thắng họ Trình, cũng nói hắn là một nhân vật! Lúc trước Đỗ Ba Lạt ngươi có thành kiến với hắn, cho nên mới vẫn không muốn cho Quyên Tử qua lại với hắn!
- Ngươi có thôi đi không!
Đỗ Ba Lạt bị người đâm chọc chỗ đau, ánh mắt gần như phun ra lửa:
- Họ Lưu là cái hạng người gì ngươi không phải không biết. Quyên Tử theo hắn, đời này còn có đường sống sao?
- Vậy ngươi nghĩ biện pháp khiến họ Trình thắng không được sao. Trong trạch này từ trước đến nay nắm tay của ai lớn thì người ấy có bản lĩnh, quy củ này không phải ngươi không biết. Nếu lúc này ta ra mặt, chẳng phải là khiến cho những người xem náo nhiệt phải thất vọng?
Trương Kim Xưng dùng ánh mắt say sưa nhìn Đỗ Ba Lạt, như cười như không.
Đỗ Ba Lạt bị nhìn đến mức chột dạ, nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói:
- Ngươi cũng không phải không biết, ở trong trạch võ nghệ của lão Bát đứng số một số hai. Họ Trình tuy rằng cũng có chút tài năng, dù sao tóc gáy vừa mới dài đủ, chưa từng có kinh nghiệm gì. Ngươi đem hắn an bài đến trong doanh Quyên Tử chữa thương, lấy Quyên Tử thay ngươi kéo hắn nhập bọn, ta đây cũng không trách ngươi. Nhưng ngươi cũng không thể làm việc chỉ làm một nửa, khiến Quyên Tử đối với hắn động tâm, lại trơ mắt nhìn họ Lưu chắn đường ngăn lối!
- Lão Tam à, có nhớ lão Tôn đã nói với chúng ta những gì không? Chớ ức hiếp thiếu niên nghèo! Năm đó Lý Húc cùng chúng ta đến biên cương xa xôi, lúc đó chẳng phải chúng ta sợ hắn không đủ bản lĩnh đem cái mông của mình lau sạch sẽ sao? Kết quả cuối cùng thì sao chứ?
Trương Kim Xưng thu hồi thần thái mệt mỏi lười biếng trên mặt, giọng điệu nhẹ nhàng:
- Từ khi đến Yến Sơn, người ta giống như đã mọc cánh. Chúng ta không thể hi vọng mỗi người thanh niên đều là Lý Húc, nhưng chuyện này, bất kể như thế nào chúng ta cũng phải làm cho Quyên Tử và họ Trình tự đến với nhau!
Lúc này nhắc tới Lý Húc ở quan quân trung phong đầu đang thịnh, Đỗ Ba Lạt tâm tình bực bội thoáng ổn định chút. Tuổi tác của y và Trình Danh Chấn gần như là không khác nhau mấy, năng lự lúc ấy cũng không khác nhau lắm. Nhưng chỉ qua thời gian ba năm, người này liền biến từ một tên tiểu tử nghèo danh tiếng không đáng một xu trở thành Hùng Võ Lang Tướng triều đình. Theo báo cáo của thám tử phái ra, trước đó vài ngày triều đình có thể nhanh chóng dập tắt phản loạn Dương Huyền Cảm, lại là tiểu tử này ở giữa thúc đẩy. Nếu nói luận công ban thưởng, chỉ sợ qua mấy tháng nữa, người này được phong hầu cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng Trình Danh Chấn có bổn sự như Lý Húc sao? Đỗ Ba Lạt thấy thế nào cũng nhìn không ra được. Nói thực ra, hắn đối với người thiếu niên rất lo lắng, mặc dù đối phương vẫn nho nhã lễ độ với Đỗ Quyên, nhưng mà ai biết trong lòng lại có dã tâm gì? Một đứa con gái bảo bối của mình như vậy, nếu rơi vào tay của một tên công tử bột, mắt thấy mà đau lòng.
- Tuổi của Quyên Tử không nhỏ!
Lời nói của Trương Kim Xưng lại từ bên tai truyền đến, không có vẻ gì là say:
- Nói thật, ta vẫn xem nó là con gái của ta. Nhìn hết toàn bộ đầm Cự Lộc, thực sự tìm không ra một thanh thiếu niên nào tốt hơn so với họ Trình. Mấy ngày nay, ta vẫn suy nghĩ, nếu họ Trình tiền đồ thật sự giống người gù nói, không thuộc về đầm Cự Lộc, hãy để cho Quyên Tử cùng hắn đi cũng không phải là không được. Chúng ta đời này làm kẻ trộm, cũng không thể để cho con cháu của chúng ta cũng làm kẻ trộm cả đời được!
Từ trong cổ một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Đỗ Ba Lạt, một chút từ trong cạnh mũi chui qua. Lão ngẩng đầu, thật cẩn thận đánh giá bạn tốt Trương Kim Xưng:
- Vì sao ngươi không nói sớm! Ngươi!
Bỗng nhiên, hắn mở to hai mắt nhìn, không để ý nước mắt còn chảy ra, cả kinh kêu lên:
- Ngươi, ngươi không phải uống cao sao? Vì sao lại...
- Nhỏ giọng, ta không uống cao, có thể có náo nhiệt xem sao?
Trương Kim Xưng dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt, trực tiếp nhét vào miệng của Đỗ Ba Lạt:
- Ta vẫn phải uống, vẫn uống, uống đến tối trời tối đất, mới có thể thấy rõ ánh sáng ở nơi đâu. Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi giống nhau sao, cả ngày chỉ biết quan tâm cho con gái!
Ặc, ặc, Đỗ Ba Lạt bị nghẹn không thở nổi. Ngẫm lại chính mình có thể đang ăn miệng thịt người, sắc mặt lập tức bắt đầu xám ngắt:
- Họ Trương kia, ngươi, ngươi … không phải người, ngay cả ông bạn già cũng chơi. Ặc, ặc, ta theo ngươi lăn lộn nửa đời người...
- Thịt chó!
Trương Kim Xưng vui sướng nhún vai khi người gặp họa.
- Uống một hớp rượu, cho nó thông, không phải thịt người. Gần đây không bắt được tay chân của quan phủ, thịt người sớm đã được thay thế!
Nghe thấy đối phương giải thích như thế, Đỗ Ba Lạt ít nhiều dễ chịu chút. Uống vài ngụm rượu, sau đó nhìn nhìn khắp nơi, hạ thấp giọng hỏi:
- Ngươi, hay là ngươi hoài nghi...
- Đầm Cự Lộc này, tuy rằng không phải là cái nơi tốt gì. Nhưng quan binh cũng rất khó công tiến vào. Cho nên có người muốn thay đổi vị trí của ta!
Trương Kim Xưng cũng giảm thấp xuống thanh âm, thì thầm chỉ có hai người có thể nghe thấy:
- Bọn họ mấy ngày nay móc nối, kích động, muốn mượn cơ hội lão Bát và họ Trình luận võ đục nước béo cò. Ta cũng rõ ràng khiến thủy càng hồn một ít. Ngươi yên tâm, họ Trình tuyệt đối sẽ không bại bởi lão Bát. Mặc dù hắn không cẩn thận bị thua, lão Bát cũng khỏi phải nghĩ đến đụng đến nửa đầu ngón tay của Quyên Tử!
- Ngươi, ngươi này lão sát tài!
Đỗ Ba Lạt vừa sợ lại vừa mừng, hung hăng đập Trương Kim Xưng một quyền.
- Ta nói ngươi mấy ngày nay vì sao lại để cho lão Bát tác quái, hoá ra liền đợi đến ngày này. Nói đi, ta làm thế nào giúp ngươi!
- Nên làm gì thì cứ làm, đừng để cho người nhìn ra!
Trương Kim Xưng cười lạnh gật đầu.
- Chúng ta là một ao nước lặng, con gái của ngươi là con cá chuối. Để hắn đi quấy, đem chúng ta quấy hết mức, những gì giấu ở tận đáy đều sẽ lộ ra. Đến lúc đó, vài lão ca chúng ta khẽ vươn tay...
Hắn làm một động tác thu lưới:
- Không quan tâm hắn là cá chạch hay là cóc, toàn bộ đều bắt!
Danh sách chương