Khoảnh khắc bẽ bàng nhất của Hoắc Liên Ngao xảy ra trên đảo Bali.

Một hơi thở mới cùng ý thức tỉnh táo bật ra từ thế giới hỗn độn đã giúp anh biết: Mình đã kịp thoát khỏi chuyến xe đi sang một thế giới khác.

Hơn nữa, đào thoát thành công.

Còn một người nữa thì sao? Buổi trưa, bác sỹ nói với anh vài lời:

Vì sao anh có thể tỉnh lại rất nhanh, còn một người khác đến bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Vì sao lúc đó anh có thể di chuyển từ ban công vào phòng gọi điện thoại. Vì sao khi gọi điện thoại tư duy của anh còn rõ ràng, gọi xong anh vẫn còn sức trở về ban công?

“Bạn cậu sử dụng liều lượng gấp đôi.”

Tha thứ cho anh, ly rượu có chứa thuốc ngủ ấy đến bây giờ vẫn còn khiến đầu óc anh mơ màng, nghe không hiểu lắm lời bác sỹ nói.

Thế là, vị bác sỹ đó nói bằng cách khác: “Ví dụ như, trong thời gian quy định, nếu không được cứu chữa, lượng thuốc mà bạn cậu sử dụng có thể khiến cô ấy tử vong ngay lập tức, còn cậu thì chỉ hôn mê mà thôi”.

Ánh nắng lấp đầy căn phòng màu trắng này cũng khiến Hoắc Liên Ngao đầu váng mắt hoa, khiến anh chẳng hiểu bác sỹ nói gì.

Cuối cùng, bác sỹ thở dài nói: “Tôi đoán, cô bạn của cậu vốn dĩ không muốn để cậu chết, còn cô ấy thì đã ôm quyết tâm buộc phải chết rồi”.

Đáng nhẽ phải nói như vậy từ sớm, nghe như vậy dễ hiểu hơn nhiều rồi.

Hoắc Liên Ngao không biết mình đã đến trước mặt cô bằng cách nào. Anh ngồi trước giường, thời gian chầm chậm trôi.

Thiên thần áo trắng nói với anh: Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.

Cũng tức là họ đã hết sức rồi, tiếp theo đây chỉ có thể nghe trời thôi sao? Thiên thần áo trắng còn nói, nếu trước 12 giờ hôm nay cô không tỉnh lại, thì…

Anh bắt đầu không dám nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô. Anh chỉ dám nhìn tay cô. Thời gian chầm chậm trôi, anh bắt đầu nói chuyện với cô.

“Đầu gỗ, bà ngoại em mất rồi, mẹ em mất rồi, em trai em cũng mất rồi. Nếu cả em cũng ra đi thì nhà em chẳng còn ai nữa. Sau này anh sẽ mang tro của mẹ và em trai em về quê, anh sẽ để họ tự sinh tự diệt.”

“Đầu gỗ, anh phải thành thật với em một chuyện. Mặc dù lúc đó anh không tận mắt chứng kiến, nhưng anh đoán cái chết của mẹ em không khỏi dính líu tới bố anh. Nếu em chết, tất cả mọi việc này sẽ biến thành em muốn kéo con trai của Hoắc Chính Khải xuống nước, kết quả chính mình lại chết đuối, nghe ấm ức lắm phải không?”

Cô tỉnh lại vào lúc 11 giờ 13 phút đêm đó.

Khi ấy, chỉ có hai người họ. Anh vô tình quay sang thì thấy cô đang nhìn mình. Giây phút đó, đầu óc Hoắc Liên Ngao hoàn toàn trống rỗng, miệng vô thức gọi tên “Đầu gỗ”.

Hoàn hồn lại, anh nói thêm: “Anh làm ồn tới em à?”.

Khi tỉnh hẳn, anh vùi mặt vào lòng bàn tay cô, sau đó nói: “Đầu gỗ, anh nghĩ, thế giới bên kia vốn không chào đón chúng ta”.

Cô dường như đang chăm chú nghe anh nói.

Rời khỏi lòng bàn tay cô, cô vẫn còn đang nhìn anh đấy. Đôi mắt to quá đỗi lúc này càng giống mắt cá chết, trống rỗng, vô hồn.

Anh giơ tay chạm lên má cô, nói: “Bác sỹ đã nói hết với anh rồi, anh dùng lượng thuốc ít hơn em một nửa, em ngốc thật”.

Ánh nhìn rời khỏi mặt cô, trở về tay cô, anh nói khẽ: “Anh nghĩ anh nên cảm ơn người phục vụ khách sạn đã giúp gọi xe cấp cứu”.

Mấy chuyện như tạo ra việc phục vụ kịp thời phát hiện họ tự sát đối với anh không khó.

Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Nếu không, em chết rồi, anh còn sống thì mất mặt lắm”.

Đây cũng là sự giả tạo kiểu Hoắc Liên Ngao.

“Đầu gỗ, em làm anh hết hồn đấy, em…”

Sau đó, cô gọi anh: “Liên Ngao”.

Cho dù tiếng cô nhỏ như muỗi, nhưng anh vẫn nghe rõ, rất rõ ràng.

“Liên Ngao, vì sao phải gọi cuộc điện thoại đó?”

Trong phút chốc, trái tim anh như về lại Kỷ Băng Hà.

Anh ngồi thẳng dậy, cười với cô, những ngón tay gượng gạo chạm lên mặt cô: “Anh phải tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được bác sỹ cho anh ở lại đây, bây giờ anh phải giữ lời hứa, khi nào em tỉnh phải lập tức thông báo cho họ”.

Chị gái của tôi, giọng em nhỏ quá anh không nghe thấy, không nghe rõ em đang nói gì, bây giờ anh phải đi gọi bác sỹ thôi.

Cứng đờ không chỉ có tay mà còn cả chân. Anh đứng ở cửa, quay đầu nhìn. Cô đã nhắm mắt lại, chiếc máy bên cạnh hiển thị nhiệt độ cơ thể cô đã dần tăng lên.

Đây là chuyện tốt.

Anh mở cửa.

Bác sỹ đi lướt qua anh, đẩy cánh cửa ấy ra.

Khi cánh cửa nặng nề ấy khép lại, Hoắc Liên Ngao đi trên hành lang bệnh viện. Hành lang ban đêm cực kỳ yên ắng. Chút âm thanh đó rất nhỏ, nghe kỹ còn thấy rất bi thương.

Giọng nói đó đang hỏi anh: “Liên Ngao, vì sao phải gọi cuộc điện thoại đó?”.

Vì sao ư? Thật ra Hoắc Liên Ngao cũng không biết, anh cũng không hiểu.

Sợ hãi? Không cam tâm? Hay là…

Hay là vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng?

Có lẽ có một chút nhỉ?

Anh chỉ nhớ giây phút cuối cùng trong đầu anh hiện lên một dòng số: 18, 21!

Đó là một dòng số trẻ, chính dòng số này đã thôi thúc anh gọi cuộc điện thoại đó.

Trùng hợp là khi anh gọi, cô vẫn còn ý thức.

Cô biết anh là người gọi.

Cùng với những bước chân nhanh dần, âm thanh kia càng lúc càng ráo riết, như xuyên qua mọi lớp kính, vách tường, xuyên qua sức mạnh của thời gian và không gian:

Liên Ngao, vì sao phải gọi cuộc điện thoại đó…

Anh bịt chặt tai, co cẳng chạy.

Điều khiến Hoắc Liên Ngao không thể ngờ là anh chạy trốn từ Bali tới New York.

Hoàng hôn đó, anh đứng trước cửa nhà ở New York. Daisy mở cửa cho anh. Daisy là bảo mẫu của anh lúc nhỏ, luôn chịu trách nhiệm chăm sóc cuộc sống thường ngày.

“Cậu về rồi.” Daisy vẫn chào hỏi anh như mọi khi, thân thiết và chừng mực.

Lúc này, Hoắc Liên Ngao chợt nhớ ra vì đi quá vội vàng, anh không chào hỏi anh. Bây giờ Daisy và các bạn bè của anh đều tưởng anh luôn ở Miami. Thi thoảng anh cũng làm chuyện như thế, tắt hết di động và đến một nơi thật xa.

Ở chân cầu thang, Hoắc Liên Ngao nhìn thấy một bóng hình nhỏ bé, cái bóng đó e sợ nhìn anh.

Văn Tú Thanh?

Vì sao Văn Tú Thanh còn ở đây? Anh nhớ khi rời khỏi Miami đã chào hỏi cô ta qua loa rồi.

“Anh về rồi?” Văn Tú Thanh và Daisy nói y hệt nhau.

Anh đáp hờ hững rồi đi lên gác. Bây giờ anh cần tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc, như vậy mới có tinh thần.

Còn về chuyện của Văn Tú Thanh, sau này hẵng nói.



Khoảnh khắc muốn chết nhất của Hoắc Liên Ngao xảy ra tại Boston

Đó là một buổi tối, trong ba lô của Hoắc Liên Ngao đặt một tờ giấy với chữ ký tay của ông ngoại. Cùng với nó còn có chữ ký của một vài người khác. Thân phận của họ đều rất có tiếng nói trong xã hội. Trong số họ có nhà tâm lý, nhà ngoại giao, có giáo sư đại học.

Mấy hôm nay, anh bay từ thành phố này qua thành phố khác đều để lấy những chữ ký này. Anh đã mệt đến độ có thể ngủ ngay được.

Bây giờ chỉ còn một mắt xích cuối cùng, đó chính là chọn luật sư.

Hoắc Liên Ngao vừa tới Boston là liên lạc với văn phòng luật sư Wade. Văn phòng này có quan hệ tốt nhất Mỹ, cả gia đình đều có truyền thống làm luật sư.

Mọi việc tiến triển rất thuận lợi, sáng sớm mai họ sẽ có mặt tại phòng VIP của văn phòng luật sư.

Khi đẩy cửa khách sạn ra, di động của anh vang lên.

Vừa nhìn thấy người gọi đến, Hoắc Liên Ngao vô thức nhíu mày. Lúc đó trong lòng anh rất phức tạp, anh phải thừa nhận, đối với người gọi cuộc điện thoại này, lúc này anh cảm thấy áy náy.

Bắt máy, anh nói bằng giọng ôn hòa: “Bố”.

Đầu kia điện thoại thì có chút hưng phấn: “Khang Kiều quay về rồi!”.

Cái tên đó khiến tinh thần Hoắc Liên Ngao lập tức tập trung cao độ.

“Liên Ngao, Khang Kiều chịu quay về rồi.”

Giây phút ấy, trái tim anh đập thình thịch. Anh dỏng tai nghe kỹ.

“Liên Ngao, Khang Kiều kết hôn rồi.”

Khoảnh khắc đó, dường như đường điện thoại không dây cũng bị ảnh hưởng nặng nề rồi phát ra một tiếng tít chói tai.

Đầu óc lập tức trống rỗng.

Sau đó, anh nghe thấy giọng mình run lên, khẽ khàng: “Bố, ban nãy điện thoại có chút vấn đề. Con chưa nghe rõ, bố có thể nói lại lần nữa không?”.

“Điện thoại có vấn đề à? Không sao, ở bên này bố nghe rõ lắm.”

Ông già này, đừng có phí lời!

Lần này, điện thoại im lìm như chết. Trong bầu không khí đó, giọng nói và nội dung đều thể hiện rõ ràng.

Tay anh buông thõng.

Lúc này, sóng điện thoại gây ra âm thanh chói tai lúc trước bắt đầu hình thành một khả năng phá hoại cực mạnh. Tai anh và đầu óc anh như bị vô số con ong đục khoét.

Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, lòng bàn tay bắt đầu nóng rẫy, đó là nhiệt độ từ điện thoại truyền tới. Bố anh vẫn đang huyên thuyên không ngừng.

Cũng đúng, bình thường anh không thích nói chuyện với ông lắm. Lúc này anh không ngắt lời, ông được thể nói không ngừng nghỉ.

E là, trước khi gọi cuộc điện thoại này, ngài Hoắc không thể ngờ được người thừa kế mà ngài ấy cất công bồi dưỡng đang len lút thực hiện những công việc pháp lý để xóa bỏ quan hệ cha con nhỉ?

Hoắc Liên Ngao cảm thấy anh đứng ở Boston lúc này ngu xuẩn không kể xiết.

Khúc gỗ đó kết hôn rồi!

À, đúng rồi, anh còn chưa biết chú rể là ai.

Anh cầm điện thoại lên.

Vài phút sau, Hoắc Liên Ngao ngắt máy.

Trước đó anh còn bình tĩnh nói một câu: “Bố, bố thay con gửi lời chúc phúc tới cô ấy”.

Từng câu từng chữ rành mạch.

“Năm nào cũng có dư, hạnh phúc mỹ mãn…”

Đầu kia vọng tới tiếng thở dài: Liên Ngao, con lại dùng sai…

Anh ngắt máy!

Hoắc Liên Ngao tin tưởng chắc chắn rằng người cha thân yêu của anh nhất định sẽ truyền đạt lại với Khang Kiều, ngữ khí nhất định là vô cùng lấy lòng. Người xấu thi thoảng cũng có lúc áy náy ấy mà.

Đương nhiên, ông ta sẽ cho cô con riêng của mình một của hồi môn vô cùng đầy đủ, ngoại trừ tình cảm thì tiền tài ông ta không thiếu.

Có điều, ngài Hoắc nhất định nằm mơ cũng không thể ngờ, con trai ruột của ông ta và con gái riêng của ông ta đã âm thầm ăn nằm với nhau, họ còn tạo ra màn kịch tự tử vì tình ở đảo Bali.

Lúc này đây, Hoắc Liên Ngao thông cảm với ông lão chẳng biết chuyện gì ấy hơn lúc nào hết. Trông ông ta hơi ngốc nhỉ? Không không, người còn ngốc hơn là anh.

Là anh, Hoắc Liên Ngao!

Thông minh nhất, tuyệt tình nhất là Khang Kiều.

Cơn đau nơi lòng bàn tay khiến anh cúi đầu xuống. Chất lương di động bây giờ tệ thật. Anh mới chỉ hơi dùng sức đã nát thế này rồi.

Sản phẩm chất lượng tồi thế này không cần cũng được!

Nắm chặt chiếc di động đã biến dạng nghiêm trọng ấy, anh mở cửa sổ ra, ném thẳng nó ra ngoài cửa sổ. Di động và giọng anh cùng vọng qua bậu cửa: “Chỉ là gọi một cuộc điện thoại thôi mà? Chỉ làm kẻ hèn một lần thôi mà? Chỉ là không nỡ để em chết thôi mà?”.

Anh dựa người vào tường, tay ôm đầu, thì thầm như sợ ai nghe được: “Chỉ là không nỡ để em chết thôi mà?”.

Cô khoác chiếc áo choàng màu đỏ rượu ấy lên chẳng biết đáng yêu cỡ nào.

Nếu biết cô sẽ lấy Hàn Tông, lúc đó chẳng thà để cô chết ở đảo Bali.

Nửa đêm, Hoắc Liên Ngao rời khỏi Boston.

Tối hôm sau, anh xuất hiện trong buổi tiệc thời trang một năm một lần của các nhân vật nổi tiếng trẻ.

Vài ngày sau, tin tức về đám cưới của Khang Kiều và Hàn Tông vào tai Hoắc Liên Ngao đã như chuyện của người khác.

Nghe nói họ kết hôn chớp nhoáng.

Lúc đó, Hoắc Liên Ngao cảm thấy, chưa biết chừng Khang Kiều giống như con chó năm nào anh nhặt được. Anh tưởn mình sẽ nhớ rất lâu, nhưng thực tế là chỉ vài đêm, anh đã quên nó sạch sẽ.

Ngày từng ngày trôi qua, thi thoảng bạn bè anh cũng dè dặt thăm dò: “Hoắc Liên Ngao, gần đây cậu thế nào?”.

Đúng là lũ chuyện bé xé ra to, anh còn thế nào được. Anh giờ rất tốt, không thể tốt hơn.

Rồi, tối đó, Daisy nhìn anh mặt lo lắng.

“Liên Ngao, gần đây cậu lạ lắm, cậu ốm phải không?”

Xem ra dì Daisy của anh già rồi, già tới nỗi mắt cũng có vấn đề.

Cuối tuần này, Hoắc Liên Ngao tham gia một đám cưới, con gái lớn của ông trùm ngành điện tín và con trai cả ông trùm ngành kiến trúc. Một đám cưới thế kỷ.

Từ khi hiểu chuyện đến nay, Hoắc Liên Ngao không ít lần tham gia các đám cưới, đếm ra không dưới mười lần. Ấn tượng về các buổi đám cưới đó là: Phô trương, kệch cỡm, làm những nghi thức không cần thiết, khoe khoang, chúc phúc giả tạo, hôn nhau giả tạo.

Điều khiến Hoắc Liên Ngao khó lý giải là hôn lễ này khiến anh như ngồi trên đống lửa. Rõ ràng đây là một hôn lễ cực kỳ mô phạm. Trong hôn lễ, anh loáng thoáng nghe được những câu thì thụt theo lệ như: “Tình nhân của cô dâu và chú rể cũng tới tham gia hôn lễ”.

Hôn lễ đến màn trao nhẫn, Hoắc Liên Ngao bắt mình tập trung tinh thần lại. Anh đang là khách hàng đầu, phải ra dáng một chút.

Bình thường ở màn này, Hoắc Liên Ngao chẳng bao giờ tập trung nghe những lời thề trăm câu như một của cha xứ. Nhưng giây phút này từng tiếng, từng tiếng lại đập vào trái tim anh.

Con tình nguyện trở thành vợ/chồng của người ấy. Kể từ hôm nay, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, nương tựa lẫn nhau. Dù tốt hay xấu, dù giàu có hay bần cùng, dù bệnh tật hay khỏe mạnh cũng luôn yêu thương, trân trọng. Chỉ có cái chết mới có thể chia lìa chúng con.

Anh đứng dậy khỏi ghế, không chú ý tới bất kỳ gương mặt nào trong giáo đường mà một mực đi ra cửa.

Tối đó, New York đón trận tuyết đầu mùa năm 2006.

Thì ra mùa hè đã qua lâu, thì ra mùa thu cũng đi mất, thì ra mùa đông đã đến cửa.

Đứng trước cửa sổ, anh nhìn những bông tuyết nhỏ xíu. Hôn lễ lúc chiều và trận tuyết này như nhốt anh vào một không gian nhỏ.

Trong không gian ấy, dưỡng khí mỏng manh khiến anh khó thở.

Một người sao có thể khó thở chứ?

Trong lúc khó thở, anh không cẩn thận nhớ lại những bài hát đám buôn ma túy hay bịa ra: “Chỉ cần bạn mở cửa, rẽ trái hay rẽ phải cũng có thể mua được thứ khiến bạn vui vẻ”.

Hoắc Liên Ngao nhớ ra trước đây hình như anh để một ít trong nhà. Đó còn là loại tốt, đắt như vàng.

Anh mở cửa phòng sách.

Ánh đèn trong phòng được chỉnh cho tối đi. Cầm chiếc hộp màu vàng ra, chiếc hộp này có thể giúp anh thoát khỏi không gian bí bách, còn có thể…

Còn có thể giúp anh quên đi người con gái đã lấy chồng kia.

Sao? Sao tay lại hơi run nhỉ?

Anh nhíu mày, anh hét lên với âm thanh đang vọng vào tai anh: “Này, im lặng đi!”.

Anh nói này, đầu gỗ, em đừng nói với anh mấy câu giả tạo ấy nữa.

“Liên Ngao, anh hứa với em sẽ không động vào cần sa mà.”

Này, này, em có thôi đi không?!

“Liên Ngao, anh hứa với em sẽ không động vào cần sa mà.”

Thật là, anh bảo…

“Liên Ngao, anh hứa với em sẽ không động vào cần sa mà.”

Phiền chết mất, phiền chết mất!

Anh nắm chặt chiếc hộp vàng trong tay, đập thẳng xuống, dùng hết sức gào lên: “Chị gái của tôi, giờ em đã lấy chồng rồi, em phải hiểu rõ là em đã lấy chồng rồi!”.

Cô đã lấy chồng rồi, Khang Kiều đã lấy Hàn Tông rồi!!!

Trong phòng sách vang lên những tiếng rầm rầm, hỗn tạp vô ý, phẫn nộ như cuồng phong bão táp.

Cuối cùng, như ngày tận cùng của thế giới, anh ngồi bệt xuống sàn.

Cuối cùng, ánh mắt anh rơi xuống chiếc hộp trắng bên tay trái mình.

Đó là thứ huấn luyện viên bơi đưa cho anh, dường như là một chất lỏng để tiêm vào người. Nó có thể thả lỏng cơ bắp, có tác dụng thoải mái tinh thần.

Anh giơ tay mở chiếc hộp trắng đó ra.

Giây phút ấy, Hoắc Liên Ngao nghĩ:

Nếu biết cô sẽ lấy Hàn Tông, lúc trước nên cùng cô chết ở đảo Bali…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện