Khang Kiều ngồi ngẩn người trước gương trang điểm. Bình thường giờ này cô đã sắp xuống bàn ăn rồi. Trong hợp đồng có viết, bữa sáng và bữa tối cô bắt buộc phải có mặt.

Hợp đồng? Trong hợp đồng chỉ nhắc tới bữa sáng mà không nhắc tới nụ hôn. Tối qua cô cứ thế hồ đồ hôn Hoắc Liên Ngao trong phòng mình, hơn nữa không chỉ hôn.

Cứ nghĩ tới những việc đã làm sau nụ hôn đó, Khang Kiều lại đứng ngồi không yên. Cô khoanh tay, đi đi lại lại trong phòng, dùng bước chân gấp gáp để xua đi những hình ảnh kiều diễm cứ bất chợt hiện về. Mọi việc xảy ra tối qua giờ hồi tưởng lại thấy giống như bị ma nhập hơn. Anh thở dốc hồng hộc trước mặt cô, cô nhìn thấy huyệt thái dương bên trái của anh gồ lên rõ ràng, mà không chỉ có huyệt thái dương. Anh cứ nhìn cô bằng trạng thái đó. Dĩ nhiên cô biết anh muốn cô làm gì. Cô quay mặt đi, nhưng lại bất chợt nhìn theo khi thấy bước chân anh dịch chuyển.

Bóng anh khi đi vào phòng tắm thật thê lương. Cô nghe thấy tiếng nước chảy vọng ra, có cả tiếng cốc và một vài dụng cụ rửa mặt rơi xuống nền. Những âm thanh ấy nghe rất rùng mình giữa đêm khuya. Sau khi yên tĩnh lại, giọng anh vang lên, vừa trầm vừa khàn: “Chết tiệt, hết nước!”. Lúc này Khang Kiều mới nhớ ra khu vực này thi thoảng lại cắt nước buổi đêm. Cứ như vậy, cô bước vào phòng tắm như bị ma xui quỷ khiến. Một tay anh chống lên tường, quay mặt nhìn cô. Lần này cô không né tránh nữa, không những vậy còn bước thẳng về phía anh. Trán anh lấm tấm mồ hôi. Dưới ánh mắt bỏng cháy của anh, tiếng kéo khóa vang lên khô khốc giữa đêm. Trước đây cô từng giúp anh, có điều tối qua duy trì bao lâu cũng không tới được cao trào, mồ hôi trên trán cô chốc chốc lại rỏ xuống tay, lạnh và nóng như đối nghịch.

“Cộc, cộc”. Tiếng gõ cửa khiến tay Khang Kiều run lên theo bản năng, sau đó cô phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt sũng mồ hôi. Cô xòe tay, cọ cọ lên quần bò.

Khi lớp mồ hôi biến mất, Khang Kiều mới ra cửa phòng. Cô không mở ngay mà hỏi một câu do thám: “Ai đó?”.

Khang Kiều hiện tại không muốn xuất hiện ở bàn ăn chút nào.

“Con đây.”

Tiếng đáp lại khiến Khang Kiều cười rạng rỡ. Cô mở cửa, Hoắc Thành Quân đang nháy mắt với cô ngoài cửa: “Kiều Kiều, bố bảo con gọi mẹ xuống ăn sáng”.

Ăn sáng? Không.

Thế là cô nhíu mày âu sầu: “Bây giờ bụng mẹ không thoải mái”.

“Ơ, mẹ đau bụng sao?”

Khang Kiều gật đầu.

“Vậy mẹ cố gắng nghỉ ngơi đi ạ.”

May mắn là không còn ai gõ cửa phòng cô nữa. Cửa sổ phía Nam căn phòng đối diện với vài cây cao su. Bên dưới là con đường nhựa, mấy chiếc xe màu đen đang đỗ ở đó, Hoắc Liên Ngao ăn mặc nghiêm chỉnh bước lên một trong số đó.

Hôm nay là ngày tổ chức buổi đấu giá từ thiện với danh nghĩa của Hoắc Liên Ngao. Mấy hôm nay, các phóng viên New York đều viết những bài báo đưa tin về sự kiện này, hoặc cũng có đôi ba báo giải trí giật những tít như “Đường Vũ Huyên sẽ xuất hiện trong buổi đấu giá của bạn trai”, đặt ở những chỗ bắt mắt nhất để tạo chủ đề.

Hôm nay là cuối tuần, Hoắc Thành Quân không phải đi học. Thằng bé vừa nắm tay cô sốt sắng muốn thể hiện sự thiện chí của nó với cô, muốn cô tham quan phòng nó và đồ chơi mới của nó.

Chập tối, vì Hoắc Thành Quân đòi, Khang Kiều buộc phải cùng nó ngồi trước máy tính.

Buổi đấu giá từ thiện của Hoắc Liên Ngao được phát sóng qua mạng xã hội nào đó nổi tiếng ở Mỹ. Qua những ống kính máy quay, Khang Kiều nhìn thấy Hoắc Liên Ngao ngồi cùng Đường Vũ Huyên. Dưới ống kính, chốc chốc cô ta lại thì thầm với anh, còn anh thì mỉm cười đáp lại.

Không phụ sự chờ đợi của công chúng, số tiền giành được qua buổi đấu giá đã vượt kỷ lục hàng trăm cuộc từ thiện khác tại New York năm nay, hơn nữa tại đây, Đường Vũ Huyên đã mua được tác phẩm tranh của bà ngoại Hoắc Liên Ngao với giá cao nhất.

Trong buổi tiệc mừng công, Đường Vũ Huyên với tư cách là người ra giá cao nhất và Hoắc Liên Ngao cùng nhảy một điệu. Hai người họ dù xét về chiều cao hay diện mạo, thậm chí là thần thái cũng thể hiện một hiệu quả thị giác xuất sắc.

Sự ăn ý của họ khiến Khang Kiều bất chợt nhớ tới lời Hoắc Liên Ngao từng nói trước đó: Người thực sự được coi là bạn gái của anh cũng chỉ có mình Đường Vũ Huyên, có lúc anh sẽ giữ cô ta ở…

Khang Kiều đại khái đoán được vế sau của câu nói ấy.

Màn hình bỗng chốc tối om. Người ban nãy hưng phấn kéo cô tới trước máy tính giờ đã tắt đi, xị mặt nhìn cô: “Kiều Kiều, mẹ không giận à? Bố nhảy với cô khác đấy”.

À… Chu Tùng Ngọc là một thùng giấm, xem ra thùng giấm đó cũng đã rèn luyện Hoắc Thành Quân thành thế này? Thế là Khang Kiều vội vã nói: “Giận, giận chứ, sao có thể không giận được?!”.

“Nhưng mặt mẹ trông chẳng có gì giận dữ cả.” Hoắc Thành Quân chỉ trích cô.

Thôi được rồi, Khang Kiều nhanh chóng trở mặt, thở hồng hộc nói: “Sao mẹ có thể không giận chứ! Mẹ giận điên lên được. Mẹ giận đến nỗi muốn xé con hồ ly tinh đó ra làm hai nửa rồi ném xuống sông cho cá ăn”.

Câu sau là lời cửa miệng của Chu Tùng Ngọc.

Biểu cảm của thằng nhóc xem ra rất hài lòng.

Lúc này, vừa hay di động của Khang Kiều vang lên, người gọi tới lại đúng là Hoắc Liên Ngao.

Người nhìn chằm chằm vào màn hình di động đã biết còn cố tình hỏi: “Bố ạ?”.

Khang Kiều gật đầu, sau đó định nghe máy, một bàn tay nhỏ giữ tay cô lại: “Mẹ đừng nghe”.

“Vì sao?” Khang Kiều tò mò.

“Chúng ta không nghe, để bố biết là mẹ đang giận, để bố biết là mẹ rất giận vì bố nhảy với cô khác.” Nó nói như đúng rồi: “Mẹ con đối phó với bố con như vậy đấy”.

Ngẫm nghĩ một lát, bạn nhỏ Hoắc Thành Quân dường như nhớ ra điều gì, lập tức bổ sung: “Là một người mẹ khác và một người bố khác. Kiều Kiều, mẹ không giận con chứ?”.

Khang Kiều lắc đầu.

Sau đó họ cứ nhìn di động réo rắt mãi cho tới khi ngừng hẳn.

“Nếu bố coi trọng mẹ, bố nhất định sẽ gọi lại lần nữa. Bấy giờ mẹ mới nghe máy, nghe xong mẹ phải mắng thật dữ vào, tốt nhất là tỏ ra rất đau lòng, sau đó nói tối nay bố đừng hòng tới phòng mẹ ngủ.” Bạn nhỏ nói một tràng dài.

Nghe xong, Khang Kiều mắt tròn mắt dẹt, Chu Tùng Ngọc đã bồi dưỡng con trai cô thành chuyên gia tình cảm rồi.

Vài phút sau, di động của Khang Kiều lại kêu, dưới ánh mắt ám thị của Hoắc Thành Quân, cô nghe máy.

Khang Kiều uể oải nói một câu: “Gọi cho em lúc này không sợ bị bắt gặp à? Không đi chăm sóc mấy vị khách cao quý của anh đi?”.

Đầu kia vang lên tiếng cười khẽ: “Đầu gỗ, lễ phục tối nay anh mặc, em thấy thế nào?”.

Thật nhạt nhẽo, cô liếc nhìn Hoắc Thành Quân đã len tới trước mặt mình, dùng tay ra hiệu cô phải làm theo yêu cầu trước đó của nó.

Được rồi, được rồi, công chúa loài người và hoàng tử nhỏ Thành Quân vừa mới hòa hợp, lúc thích hợp, cô phải thể hiện sự tôn trọng nó, để nó cảm thấy cô coi trọng nó, để nó sớm đổi “Kiều Kiều” thành “mẹ”.

Thế là, cô trở nên hung dữ: “Hoắc Liên Ngao, lễ phục hôm nay anh mặc xấu chết đi được, nơ càng xấu hơn, đeo nơ làm cái gì chứ? Cứ như bồi bàn trong nhà hàng vậy. Hơn nữa màu nơ còn là màu đỏ rượu vang. Em khó chịu nhất là đàn ông thắt nơ màu này, không khác gì đàn bà cả”.

Nói xong, Khang Kiều hơi chột dạ. Thật ra, bộ lễ phục màu đen mực đi kèm với chiếc nơ màu đỏ rượu vang khiến Hoắc Liên Ngao có một ma lực người ta không thể dời mắt, khiến cô khi xem chương trình chốc chốc lại bị anh dẫn dắt ánh nhìn, vừa nhìn anh vừa nghĩ: Sau này Thành Quân của cô cũng sẽ đẹp như thế, làm si mê vô số cô gái.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền. Hoắc Thành Quân ghé sát mặt lại, dùng tay biểu thị cô phải nhắc tới trọng điểm.

Trọng điểm? Đúng rồi, trọng điểm!

Thế là cô một lần nữa bấm bụng nói: “Còn nữa, Hoắc Liên Ngao, hôm nay anh lại dám nhảy với con hồ ly tinh khác, anh có nghĩ tới cảm nhận của em không?”.

Cô giận dữ uy hiếp: “Hoắc Liên Ngao, anh chết chắc rồi, tối này đừng hòng tới phòng ngủ với em!”.

Nói xong, cô cuống cuồng ngắt máy.

Hoàng tử nhỏ Thành Quân hôn lên trán công chúa loài người: “Kiều Kiều, mẹ quá tuyệt vời!”.

Giây phút bờ môi mềm ấy in dấu lên trán mình, cô bỗng có một suy nghĩ hiện lên trong lòng. Suy nghĩ đó lúc xa lúc gần, gần tới mức cô đã nhìn thấy hình dáng, đó là hình ảnh từng bức tranh ghép vào nhau, đẹp như quảng cáo một gia đình.

Cô hoang mang, vội xua đi.

11 giờ, Hoắc Thành Quân lại không vui, vì Hoắc Liên Ngao đã hứa với nó sẽ về nhà trước 11 giờ, anh sẽ mang những đồ vật may mắn trong buổi đấu giá về cho nó.

Khang Kiều nói với Hoắc Thành Quân: “Con về phòng ngủ trước đi, Kiều Kiều đợi giúp con”.

Hoắc Thành Quân nghiêng đầu ngẫm nghĩ, gật đầu rồi giao cho Khang Kiều ba nhiệm vụ: Phải lấy được đồ may mắn, phải mắng cho Hoắc Liên Ngao một trận té tát vì nhảy với hồ ly tinh, sau đó truyền đạt khẩu dụ của hoàng tử nhỏ: Ba ngày tiếp theo, đừng hòng nói chuyện với nó!

Được, được, Kiều Kiều đồng ý ngay.

Trong mơ màng, trần nhà bỗng hóa bầu trời, bầu trời xanh mướt, ánh nắng chói chang hắt xuống qua những đám mây. Giờ là buổi trưa, cô đang nằm trên võng nghe nhạc, nghe mãi nghe mãi rồi thiếp đi.

Sau đó bỗng nhiên trời đổ mưa to. Trận mưa kéo dài tới mười phút sau. Sau ma lớn, trời tiết luôn hầm hập. Có người tắt chiếc quạt gió trong đình nghỉ mát đi, cô nóng gần chết. Mồ hôi ướt sũng tóc tai và quần áo của cô, dính chặt vào cơ thể khiến cô rất khó chịu.

Đồ ăn trưa nay bỏ hơi nhiều muối, đầu lưỡi cô khô rát. May mắn là lúc này có người gạt lớp tóc dính trên cổ cô ra, khiến cô mát mẻ hơn một chút, nhưng dường như vẫn chưa đủ sảng khoái. Thế là cô ngọ ngoạy người. Đôi tay kia như hiểu rõ lòng cô, tách cả lớp quần áo trên người cô ra. Cơn gió Nam buổi chiều tiếp xúc thân mật với cô nhất, không chút ngăn cách, thoải mái tới mức cô muốn vươn vai một cái. Kết quả, cơ thể hình như bị vật nặng gì đó đè lên, khiến cô như sắp bẹp. Người cô như một con thuyền đang chìm dần xuống đáy biển sâu, nhưng khi chạm tới đáy lại có một đôi tay lập tức giữ lấy cô. Đôi tay ấy rất dịu dàng, vuốt từng chút từ lưng xuống eo, rồi men theo vòng eo của cô, dừng ở nơi khúc quanh một chút rồi vòng ra đằng trước. Khi vòng ra trước, đôi tay ấy mở rộng, lòng bàn tay áp chặt, cơ thể đang nửa chìm nửa nôi dưới nước của cô bắt đầu run rẩy. Cô xấu hổ, khép chặt chân, không thể tiếp tục nữa, thật sự không thể.

Ai ngờ, anh không nghe lời cô, hơn nữa còn như cố tình làm ngược lại, càng trắng trợn hơn, tiếp tục men theo hông trượt xuống. Trời ơi, anh rốt cuộc định làm gì? Gã khốn này cũng không phân biệt địa điểm, nếu Tiểu Phàn tới thì phải làm sao? Còn có người làm, bây giờ là ban ngày ban mặt. Thế là cô giữ chặt cánh tay anh. Như biết cô nghĩ gì, anh khẽ: “Đừng lo, anh bảo đảm không ai dám tới chỗ này”. Xung quanh im ắng như không có ai thật, thế là nơi khép chặt hơi hé mở một chút. Tay anh trượt vào trong, cô nhắm mắt lại chờ đợi, đợi mãi. Cô không đợi được những gì cô muốn, thế là hậm hực nói: “Liên Ngao, buồn”. Nửa đêm, cô giật mình thức tỉnh vì giọng nói của mình.

Mở mắt ra, khuôn mặt gần trong gang tấc khiến cô không phân biệt rõ được đây là thật hay mơ. Dưới eo cô không phải võng mà là gối sofa. Giống như trong mơ, cô đang ở trước mặt anh, không chút giấu giếm. Giống như để hô ứng với lời nói mê của mình, kinh hãi biết anh đang làm gì, cô bắt đầu đẩy anh ra, khẽ cảnh cáo: “Ra ngoài”. Anh càng đùa dữ hơn, bản năng làm trái suy nghĩ của cô. “Mau ra ngoài”. Cuối cùng, tay cô được giải thoát khỏi sự kiểm soát của anh, cô giữ tay anh lại. Anh thì thầm, giọng thô và khàn: “Ban nãy chẳng phải em bảo ngứa sao?”. Gã khôn này, đó… đó là cô đang nằm mơ, nhưng dĩ nhiên cô sẽ không nói ra câu ấy. Điều duy nhất cô có thể làm là không ngừng ngăn cản anh, nhưng càng ngăn càng sâu. Đúng lúc này, anh còn thì thầm bên tai cô: “Đầu gỗ, anh muốn tiến vào bằng cách khác nhưng em cũng biết đấy, tối qua… Bây giờ nhất định không giống ngày xưa rồi”. “Ừm, anh đang suy nghĩ điên cuồng trong đầu, phải làm cho em vừa vui vừa ngỡ ngàng. Anh đoán, tới lúc đó, biểu cảm của em nhất định là rất đáng yêu”. “Nhưng, đừng sợ, anh nhất định sẽ đợi được tới ngày em cam tâm tình nguyện, nhưng đừng để anh đợi lâu quá”. Khang Kiều biết bây giờ người này đang ức hiếp mình, dù là lời nói hay hành động. Cô có rất nhiều lời muốn mắng anh, nhưng lại không dám lên tiếng. Anh luôn biết đâu là nơi yếu đuối của cô, đâu là nơi bất lực không thể phản kháng của cô. Cô sợ mình nói ra sẽ không phải là những lời chửi mắng, mà là...

“Đầu gỗ, em biết không? Dù hôm nay những lời em nói trong điện thoại nhất định vì có nguyên nhân khác, nhưng anh vẫn rất vui, khi về nhà nhìn thấy em ở đây anh càng vui hơn, cô ấy đan g đợi mình ư?” Từ giọng nói tới hơi thở của anh đều có mùi rượu nhàn nhạt, mang theo chút năng lượng bùng phát. Hơi thở và ngữ khí trẻ con này khiến đôi tay nắm tay anh của cô dần dần trở nên bất lực.

“Đầu gỗ.”

“Ừm.”

Giây phút chuẩn bị buông cổ tay ra, một giọng nói non nớt vang lên: “Hai người đang làm gì?”.

Giật mình, cô đẩy mạnh anh ra. Trong chớp mắt, chiếc sơ mi đen để trên tay vịn sofa của anh đã được đắp lên người cô. Khang Kiều vội nhắm chặt mắt lại.

Sau đó cô nghe thấy Hoắc Liên Ngao nói: “Kiều Kiều ngủ rồi, bố phải bế mẹ về phòng. Tướng ngủ của mẹ không đẹp lắm, chúng ta không thể để Jenny phát hiện bí mật khi ngủ mẹ hay chảy nước miếng”.

“Á!” Thằng bé kinh ngạc kêu lên: “Kiều Kiều khi ngủ chảy nước miếng ư?”.

“Hoắc Thành Quân, con không biết phải không? Trước kia trưa nào bố cũng phải mang gối ra ngoài phơi nắng đấy.”

“Để làm gì ạ?”

“Ngốc, đó là vì gối bị ướt nước miếng của mẹ con.”

“Nhưng con cảm thấy Kiều Kiều không giống một người như vậy.”

“Trước kia bố cũng cảm thấy vậy.”

“Bố, thế bố còn đợi gì nữa?”.

“Gì cơ?”

“Mau bế Kiều Kiều về phòng đi, nếu để Jenny phát hiện ra sẽ cười rụng răng mất.”

“Tuân lệnh hoàng tử Thành Quân!”

Khang Kiều thở dài trong lòng, chẳng phải đã nói ba ngày tới sẽ không nói chuyện với người này ư? Chẳng phải đã kết liên minh rồi ư?

Trong lúc ấy, cô đã được bế bổng lên.

Thằng bé đi theo sau cô, vừa đi vừa tào lao, “Chú ý một chút, đừng để đầu Kiều Kiều bị đụng”, “Bố, bố bế Kiều Kiều trông giống tranh vẽ quá”.

Vì cảnh tượng xấu hổ trên sofa, từ lúc cơ thể rời khỏi ghế cho tới khi được đặt lên giường, Khang Kiều luôn nhắm nghiền mắt lại.

Cô lật người ngay lập tức, ra bộ: “Em đã ngủ rồi, ban nãy trên sofa chỉ là mộng du thôi”.

“Đầu gỗ.” Giọng anh như xuyên vào trong tai cô.

Cô dĩ nhiên không trả lời.

“Mặc dù anh biết những câu đó có nguyên nhân khác, nhưng anh vẫn vui khi nghe thấy em nói với anh những câu đó.”

“Đầu gỗ, nếu em muốn nghe những chuyện liên quan tới anh và Đường Vũ Huyên, anh có thể kể hết cho em. Mọi việc anh làm tối nay chỉ là màn kịch, nếu em không thích, kể từ hôm nay, anh sẽ cố gắng hết sức để né tránh cô ta.”

Nhưng người Hoắc Liên Ngao nói sẽ cố gắng né tránh ngay ngày thứ hai lại chủ động xuất hiện trước mặt Khang Kiều, lái chiếc Ferrari màu đỏ, đội chiếc mũ màu đỏ, tinh thần rất tốt, biểu cảm tự tin…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện