Editor: Miêu Tử

Beta: Lưu Nguyệt

"Cho dù các ngươi có nghe lời, ta cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

Đây là sau khi ra khỏi Trữ Xa Cư, Linh Cưu thật thà nói, đáng tiếc đám người Tống Thu Hiên không nghe thấy.

Nghe được mấy lời này cũng chỉ có Tống Tuyết Y có thể giữ bình tĩnh, Tôn Cốc Lan khẽ nhíu mày không nói gì, còn vẻ mặt Hà Nghiên lại co quắp bất an.

Nàng nhớ lại hành động trước kia của mình đối với Linh Cưu, hình như là không có đổ thêm dầu vào lửa, phát hiện mình cũng không có làm chuyện gì quá đáng, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Cưu, con còn nhỏ, vẫn chưa hiểu những tranh chấp trong gia tộc lớn, cho nên chuyện của Tống gia để dì Tôn xử lý là được rồi."

Trở lại Tuyết viện, Tôn Cốc Lan mới khuyên bảo, thành khẩn nói với bé con.

" Dì Tôn không cầu gì khác, cũng không cần biết con là người phương nào, chỉ cần con có thể trị hết bệnh cho Tuyết Y, dì Tôn cho dù mất mạng này cũng chắc chắn sẽ bảo vệ con."

Linh Cưu ngẩng đầu.

"Ta không cần mạng của người, người cũng không cần chắn ở trước mặt ta, ta không muốn lại phải bảo vệ thêm một người."

Tôn Cốc Lan ngẩn ra.

Tống Tuyết Y cười khẽ.

"Cưu nhi không quen nói lời quan tâm người khác, nương hiểu ý nàng là được rồi."

" Phì."

Tâm tình buồn bực lúc trước đã tiêu đi một nửa, Tôn Cốc Lan hiền hòa nhìn Tống Tuyết Y, lại nhìn Linh Cưu, tâm trạng vừa mừng vừa lo. Hai đứa nhỏ này rất thân mật với nhau, nếu vẫn tiếp tục như vậy cũng không có vấn đề gì, chỉ sợ tương lai một người có tình một người lại vô ý...

"Haiz."

Hiện tại lo lắng cho tương lai cũng vô dụng, Tôn Cốc Lan âm thầm thở dài.

Sau khi ba người ở Tuyết viện dùng bữa tối xong, Tôn Cốc Lan lại cùng Tống Tuyết Y nói dự tính sau này —— hôm nay biểu hiện của Tống Tuyết Y làm cho Tôn Cốc Lan cảm thấy hắn đã trưởng thành. Nàng phát hiện ra hắn thật sự hạ quyết tâm bộc lộ tài năng , cho nên có một số việc có lẽ nên nói với hắn.

Lúc hai người đang nói chuyện với nhau, Linh Cưu lặng lẽ thả ra ba cái hình nhân giấy.

Hình nhân giấy nho nhỏ màu trắng, trên người vẽ ký hiệu màu vàng quỷ dị, theo gió tung bay, chia ra bay đến Trữ Xa Cư, Thu viện cùng chỗ Tống Quy Sinh đang ở.

Trong Thu viện, hình nhân nhẹ nhàng, không một tiếng động theo khe hở của cửa sổ bay vào, như có linh trí dán tại mặt trái của một bình hoa gần cửa sổ.

Ký hiệu trên thân hình nhân tác dụng tuy nhỏ nhưng lại rất thực dụng, đó là dùng để nghe trộm.

Lúc này có ba người đang ngồi trong phòng là Tống Thu Hiên, Tống Thăng Vân và Tống Lưu Giác.

Ba người sắc mặt khác nhau, lại có một điểm giống nhau đó là mất hứng.

Tống Thăng Vân một bụng đầy tức giận, cũng không dám phát tác trên người Tống Thu Hiên. Liên tục mở miệng rồi lại đóng miệng không nói gì, khoảng nửa nén hương sau (chắc 7,8p gì đó) , hắn rốt cục không chịu nổi áp lực gầm nhẹ nói:

"Thu Hiên, người đàn bà họ Tôn cùng ma ốm kia đang nắm trong tay phần lớn sản nghiệp Tống gia, nếu bọn họ có chết cũng không chịu giao ra, lão thái bà lại đang bị dọa đến thất kinh không giúp đỡ chúng ta, chúng ta muốn chiếm lấy Tống gia thật khó!"

Bởi vì bị gãy mất mấy cái răng, giọng nói của hắn bỗng trở nên có chút kỳ quái.

Lúc này Tống Thu Hiên không còn khí chất sang sảng như thường ngày.

" Chuyện đó không có gì quan trọng, quan trọng là cái con nhóc ở thượng giới kia!"

Tống Thăng Vân nhíu mày.

"Con xác định nàng là người thượng giới thật sao? Thân phận lúc đầu của nàng khi vừa tới Tống gia là nha hoàn đó!”

" Linh thuật nàng luyện rất quen thuộc, lại nhỏ tuổi như vậy, không có khả năng là người nơi này. Cho dù có phải đi nữa, chuyện đó cũng chỉ có thể chứng minh gia tộc sau lưng nàng rất khổng lồ, lại ví dụ như nàng không có gia tộc, sau lưng nàng nhất định có sư phó chỉ dạy, mà vị sư phó dạy linh thuật cho nàng này cũng không phải người chúng ta có thể đắc tội được."

Tống Thu Hiên nêu ra một loạt phân tích, làm cho Linh Cưu ở Tuyết viện xa xa nghe đến thú vị, nghĩ rằng: mấy kẻ đa nghi chính là mấy tên dễ bị lừa nhất"

“Theo như lời con nói, nàng có bối cảnh tốt như vậy tại sao còn muốn ở nơi này tự tìm khổ làm gì!"

Tống Thăng Vân phiền não nói.

Tống Lưu Giác chen miệng nói một câu.

"Ta cảm thấy bây giờ nàng đang rất hưởng thụ."

Ma ốm kia không phải cưng chiều nàng như bảo bối sao, nói không chừng hắn đã sớm biết thân thế của nàng cho nên mới có thể đối xử tốt nàng như vậy! Hừ! Mặt ngoài thì giả bộ thanh cao, thực ra trong nội tâm lại đầy mưu kế!

(Miêu: Cái tên đầu heo chết tiệt, dám chửi lén Tống Tiểu Bạch,kì này sắp bị Cưu tỷ hành chết rồi, ha ha~)

Tống Thu Hiên phiền não nói:

"Các ngươi cái gì cũng không biết, nơi hẻo lánh chính là nơi hẻo lánh!”

Giọng điệu coi thường khiến Tống Thăng Vân cùng Tống Lưu Giác vô cùng khó chịu.

"Ca! Huynh cũng là người được sinh ra ở đây , huống chi bây giờ huynh còn muốn đoạt cái chỗ hẻo lánh này!"

Tống Lưu Giác ỷ mình còn nhỏ liền nhận hết sủng ái không chịu nhẫn nhịn phản bác, kể cả người khiến hắn khó chịu là Tống Thu Hiên. Quan trọng hơn là, hắn cảm thấy bọn họ là thân huynh đệ, không cần che dấu tình cảm của mình.

"Chát!"

Tống Thu Hiên không chút do dự tát cho Tống Lưu Giác một cái làm hắn ngã lăn ra đất.

"Vài năm không thấy, tiểu đệ ngươi thật là càng ngày càng không làm người ta thích."

Tống Lưu Giác trợn tròn hai mắt, không thể tin nhìn Tống Thu Hiên, nước mắt tràn đầy cả khóe mắt. Thân ca ca là người hắn tin tưởng nhất , thế nhưng lại vì một câu nói mà lần đầu tiên ra tay đánh hắn! Đây là ca ca mà hắn từng kính ngưỡng nhất sao? "Này... Ai, Lưu Giác, ngươi cái đứa nhỏ này, ngươi đang nói gì với ca ca của ngươi vậy, còn không mau xin lỗi ca ca ngươi?"

Tống Thăng Vân là người thương yêu Tống Lưu Giác nhất, nhưng lúc này cũng hướng về phía Tống Thu Hiên.

Tống Lưu Giác mạnh mẽ nhìn về phía Tống Thăng Vân, dường như thật không ngờ hắn sẽ nói như vậy.

"Chậc, không cần."

Tống Thu Hiên không kiên nhẫn vẫy tay,

"Ta ở tổ gia này vài năm biết được không ít bí văn, thượng giới đã phái đệ tử xuống bản giới lịch lãm cũng không phải hiếm gặp, chủ yếu là vì tôi luyện tâm tính của bọn họ, nhưng người nhỏ như Bách Lý Linh Cưu thật ra không nhiều lắm, lại đều là thiên tài có thiên phú dị bẩm( trời sinh đã có)!"

Cho nên, hắn mới càng thêm kiêng kị thân phận đứa nhỏ kia.

"Không biết cũng là một cái phúc nha."

Linh Cưu không phúc hậu thở dài. Nếu không phải Tống Thu Hiên biết nhiều như vậy, cũng sẽ không suy đoán nhiều như vây cũng sẽ không tự sa vào hố sâu như vậy.

"Này..."

Tống Thăng Vân càng phiền chán , bỗng nhiên hai mắt phát ra một tia sáng.

"Thu Hiên, ngươi ở tổ gia ngây người vài năm hẳn là kết giao với nhiều người. Ngươi xem có thể làm cho tổ gia bên kia phái người tới đây hỗ trợ không? Chỉ cần tổ gia bên kia nói một câu, còn sợ bọn người ma ốm không theo sao?"

Đề nghị này không làm cho Tống Thu Hiên cao hứng mà ngược lại làm cho sắc mặt của hắn càng khó coi hơn.

Sau khi Tống Thăng Vân nhìn thấy vẻ mặt đó, trong lòng 'bộp' một tiếng,

"Chẳng lẽ... Thu Hiên, lần này ngươi trở về, chẳng lẽ là ở tổ gia đắc tội người nào rồi?"

"Cha, người đang nói cái gì vậy!"

Tống Thu Hiên cố kiềm nén, cũng còn biết hiếu đạo không có phát tiết lên người Tống Thăng Vân, lại đá một cước vào Tống Lưu Giác.

"Ở tổ gia bên kia ta vẫn an phận thủ thường, làm sao có thể đắc tội với người khác."

Tống Thăng Vân thấy hành vi của hắn, tuy đau lòng cho Tống Lưu Giác, nhưng vẫn mấp mấy môi không nói gì, làm bộ không chú ý hỏi Tống Thu Hiên:

“Vì sao lại không được?"

Tống Thu Hiên rối rắm một hồi, phiền não nói:

"Tổ gia bên kia thiên tài nhiều vô số, thiên phú của ta ở nơi đó chỉ có thể đứng hàng chót. Tài nguyên của tổ gia rất phong phú, dùng ở trên người ta cũng không nhiều, cho nên ta mới nghe lệnh trở về."

Rất nhanh hắn lấy lại vẻ mặt ngạo mạn.

"Dựa vào thiên phú của ta, khuynh đảo tài nguyên của Tống gia ở Ngự Hải trấn đến bồi dưỡng, nhất định có thể trở thành một người tuyệt đỉnh thiên tài như Tống Nguyên Thanh ở tổ gia!"

"thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng."

Tống Lưu Giác bỗng nhiên đứng lên, châm chọc nói với Tống Thu Hiên:

" Nhưng chính ngươi thật không ngờ, chỉ làm một cái đầu gà mà đã làm khó ngươi như vậy!"

"Ngươi!"

"Giác nhi, ngươi..."

"Hừ!"

Tống Lưu Giác sẽ không ngây ngốc đứng làm cái bao cát lần nữa để cho Tống Thu Hiên đánh, hắn vừa nói nói xong liền xoay người bỏ chạy. Một đường chạy khỏi Thu viện, hai mắt mông lung, hai má ướt đẫm nước mắt, cuối cùng ở địa phương vắng người nhịn không được khóc rống lên.

"Đại đường ca (Tống Tuyết Y), ta bỗng nhiên có chút hiểu được cảm giác của ngươi."

Vẻ mặt Tống Lưu Giác nghẹn ngào ảm đạm.

Hóa ra làm kẻ bị bỏ qua khó chịu như vậy!

Nguyên lai người lớn không nói đạo lý bất công làm cho người ta khó chịu đến như vậy!

Hắn vốn tưởng thân ca ca là người quân tử võ nghệ cao cường lại yêu thương đệ đệ, hóa ra đều là mình hắn tưởng tượng ra mà thôi.”

Hắn vẫn luôn khát vọng nhìn thấy đại ca, nhưng đại ca lại là tính tình như vậy!

Trải qua một đêm trao đổi, Tống Thu Hiên cùng Tống Thăng Vân cuối cùng quyết định, trước hết nhìn tình huống mà làm, nếu thật sự không có biện pháp thì có thể viết thư đến Tống tổ gia xin giúp đỡ.

Tống Thu Hiên nói là:

"Ta ở tổ gia có biết vài vị võ giả trưởng bối trên cấp năm, chỉ cần trả một cái giá làm cho bọn họ động tâm, bọn họ nhất định sẽ chấp nhận đi hỗ trợ."

Sau khi hai người tách ra, không có phát hiện ra hình nhân giấy đang dán ở mặt trái của bình hoa tự động cháy lụi, hóa thành đống tro tàn.

Chỉ có ở Thu viện là có tin tức nhiều nhất, Linh Cưu thông qua hình nhân giấy, còn nghe được tin tức ở Trữ Xa Cư cùng chỗ của Tống Quy Sinh. Nhưng so với bên Tống Thu Hiên, Trữ Viễn Cư bên kia rất yên tĩnh, Tống lão phu nhân đã sớm uống thuốc an thần đang chìm vào giấc ngủ còn Tống Quy Sinh tính ngồi ngư ông đắc lợi nên cũng chẳng có hành động gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện