Khi Hoa Tri Ngữ vào Tống gia rất đơn giản, là trực tiếp đi cửa sau.
Tống Thu Hiên không thích Hoa Tri Ngữ, điểm này tất cả mọi người trong Tống gia đều biết, Linh Cưu dùng hình nhân giấy để giám thị Tống Thu Hiên, không chỉ một lần nghe được Tống Thu Hiên chửi mắng ngược đãi Hoa Tri Ngữ.
Thế nhưng Hoa Tri Ngữ vẫn chịu được, ở trước mặt người khác luôn tỏ ra ngoan hiền dịu dàng, làm cho Linh Cưu cũng sinh ra một chút bội phục nàng.
Chính là ai cũng có vận mệnh của mình, mệnh của Hoa Tri Ngữ không còn bao nhiêu. Linh Cưu tính được điểm này nhưng cũng khoogn tất yếu vì chút quan hệ lợi ích này mà giúp đỡ đối phương.
Hoa Tri Ngữ tiến vào Tống gia gần một tháng, lần đầu tiên chủ động tìm tới đám người Linh Cưu.
Trời đêm ít sao, Hoa Tri Ngữ mặc quần áo tỳ nữ đứng trước mặt Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y, giọng nói khàn khàn:
"Ta muốn các ngươi hứa với ta một chuyện , giúp ta an toàn rời khỏi Tống gia."
"Được."
Người đáp ứng là Tống Tuyết Y.
Linh Cưu chú ý tới âm thanh khác thường của nàng, hỏi:
"Không giấu được nữa sao?"
Hoa Tri Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, chần chờ một giây, vươn tay trước mặt hai người Linh Cưu, vén ống tay áo lên. Cánh tay xuất hiện trong tầm mắt mấy người, trên da thịt tinh tế trắng nõn, những chấm đỏ nhỏ vô cùng chói mắt chói mắt.
"Tống Thu Hiên, Tống Thăng Vân, Liễu Thiến Thiến, còn có mấy nô tài."
Hoa Tri Ngữ dùng giọng điệu thản nhiên kể tên những người bị nàng lây nhiễm, khóe miệng gợi lên lộ ra một nụ cười có thể nói là đáng yêu xinh đẹp, độc ác nói:
" Một người lây một người, hiện tại toàn bộ người của Tống tam gia kia hẳn là đều bị nhiễm bệnh."
Hà Nghiên rùng mình một cái, ánh mắt nhìn Hoa Tri Ngữ thoáng qua vài tia chán ghét cùng kiêng kỵ.
Hoa Tri Ngữ hờ hững liếc mắt nhìn nàng một cái, lại nhìn về phía bé con cùng thiếu niên, vốn có chút thất vọng nhưng lại may mắn phát hiện bọn họ cũng không có lộ ra một tia bài xích hoặc là cảm xúc sợ hãi. Thu hồi cánh tay, tiếc nuối thở dài:
" Chỉ có Tống Lưu Giác có vẻ như rất chán ghét ta, nên không thể tới gần."
"Ngươi đã làm rất tốt rồi."
Linh Cưu chân thành nói.
Kế hoạch lúc đầu của nàng chỉ có Tống Thu Hiên, ai biết Hoa Tri Ngữ có thể tự do phát huy đến như vậy, làm cho cả một gia đình đều bị bệnh.
"Đừng nói với ta là ngươi không đành lòng nha."
Hoa Tri Ngữ cười nhẹ.
Linh Cưu lắc đầu, thản nhiên nói:
"Thà đắc tội tiểu nhân, không thể đắc tội nữ nhân, câu này đã là chân lý."
Hoa Tri Ngữ ngoan độc như vậy, không chỉ vì những gì nàng đã phải trải qua, còn là vì đám người Tống Thu Hiên ác độc đối đãi.
Không biết có phải hay không biết rõ mình sắp chết, cho nên lá gan lớn hơn nhiều, Hoa Tri Ngữ nhìn bộ dáng bé con nghiêm trang trước mắt, nhịn không được cười duyên , đùa nói:
"Hừm ~ ta đây cảm thấy, ngươi so với nữ nhân càng không thể đắc tội,cả đầu đều là chủ ý xấu!"
Tống Tuyết Y nhìn nàng một cái, phản bác.
"Cưu nhi là tốt nhất."
Hoa Tri Ngữ ngẩn ra, sau đó thoải mái cười to.
"Ha ha ha, đó là bởi vì nàng chỉ đối tốt với ngươi, đối với người khác, thật là xấu xa đến chết!"
Trong lúc lơ đãng, đôi mắt nhìn đến chỗ thiếu niên cùng bé con đang ngồi, có chút hâm mộ cùng ghen tị.
"Hà Nghiên, đưa nàng rời khỏi Tống gia."
Tống Tuyết Y không cùng nàng tán gẫu nữa ra lệnh.
Hoa Tri Ngữ cũng thu lại nụ cười, dịu dàng thi lễ,
"Tiểu nữ cáo lui."
Sáng sớm ngày thứ hai, truyền ra tin tức Hoa Tri Ngữ mất tích nhưng lại bị Tống tam gia kia che dấu rất tốt.
Sắc mặt Hà Nghiên có chút phức tạp nhìn Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y đang dùng đồ ăn sáng, bẩm báo.
" Sau khi Hoa cô nương rời khỏi Tống gia, nô tỳ đã giúp nàng chuộc bốn tiểu nha đầu cùng hai nam hài trong Xuân Loan Viện ra, đem số tiền còn lại đưa cho sáu người bọn họ, nói muốn đưa bọn họ đi học viện Tuyết Cưu đăng ký….. Sau đó thừa dịp nô tỳ không chú ý đã nhảy xuống sông.”
Linh Cưu nhẹ nhàng gật đầu, không có phản ứng quá lớn.
Điều này khiến Tống Tuyết Y lo lắng sợ nội tâm nàng sinh ra áy náy, có chút không yên lòng, nhưng vẫn chờ đến khi hai người ăn sáng xong, nhẹ giọng nói với nàng:
"Về sau việc này cứ giao cho ta làm."
"Thiên hạ nhiều người đáng thương như vậy, không ai có bổn phận phải giúp người khác."
Câu trả lời của Linh Cưu giống như ông nói gà bà nói vịt.
" Lại nói tiếp, lần này Hoa Tri Ngữ giúp chúng ta, chúng ta cũng đã giúp nàng. Nếu không có số tiền này, tâm nguyện trước khi chết của nàng cũng không có cách nào hoàn thành. Đây là một giao dịch đôi bên cùng có lợi, không ai thiếu ai."
Sự lí trí đến lạnh lùng này lại từ trong miệng của một đứa nhỏ bảy tuổi nói ra, làm cho Tống Tuyết Y có chút kinh ngạc, cũng càng an tâm nhiều hơn.
Tiểu hài tử có thể nhìn thấu mọi chuyện như vậy, sẽ không vì buồn phiền mà hao tổn tinh thần, lại càng không tùy tiện bị người khác lừa gạt tổn thương . Nữ nhân có thể nhìn thấu mọi sự một cách lí trí đến vậy, nhưng lại đối với mình xử trí theo cảm tính, không hề có chút phòng bị nào, còn không phải nói lên địa vị của mình ở trong lòng bé con là độc nhất vô nhị sao.
Hà Nghiên ở một bên lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng cảm thấy là, trước kia mình thật sự quá coi thường Cưu chủ nhân , dần dần phát hiện ra càng nhiều, càng cảm thấy Cưu chủ nhân rất giống đại thiếu gia, sự thông minh này không giống như là một đứa trẻ bảy tuổi.
" Oái! Tống Tiểu Bạch, không cho phép nhéo mũi ta!"
Bé con tức giận hét lên.
Hà Nghiên thấy nàng giương nanh múa vuốt trong lòng thiếu niên, vẻ mặt lập tức trở nên buồn bực không biết nói gì. Mới nói không giống tiểu hài tử, nhưng đôi khi Cưu chủ nhân lại làm cho người ta cảm thấy thật sự là một đứa trẻ bình thường.
...
Trong mật thất tại Tuyết viện của Tống Tuyết Y, căn phòng đã sớm không còn trống trải như lúc đầu, khắp nơi đều là dược liệu. Một cái mành ngăn cách hai phòng, bên trong không chỉ có cái bàn đựng dụng cụ pha trà, còn đặt một cái giường lớn, bên trên phủ chăn gấm cùng vài cái gối đầu mềm mại.
Lúc này nằm trên giường là một thiếu niên cởi trần nửa người trên, ngồi bên cạnh là nữ hài đáng yêu, đôi tay nhỏ bé sowg tới sờ lui trên lưng cùng thắt lưng hắn.
"Ừm, được rồi."
Kiểm tra vết thương do Khanh Linh Thước đâm sau lưng Tống Tuyết Y ,bây giờ đã hoàn toàn khép lại, ngay cả vết sẹo cũng không thấy. Linh Cưu hài lòng gật gật đầu, lại vẽ thêm một cái bùa hộ thân cho hắn.
Sau khi làm xong, Linh Cưu đưa tay gỡ mặt nạ của thiếu niên xuống.
Gương mặt sau mặt nạ đã phiếm hồng, đôi mắt đen như mực sâu thẳm, lẳng lặng nhìn lại, giống như mùi hương của hũ rượu lâu năm làm người ta say mê khó có thể kháng cự.
Linh Cưu đã ngắm vẻ đẹp này nhiều lần, nhưng vẫn không khỏi thất thần, Tống Tiểu Bạch thật sự là càng ngày càng đẹp, về sau lớn lên còn không biết mê hoặc chết bao nhiêu người! Sẵn có suy nghĩ có tiện nghi tội gì không chiếm trong đầu, nàng liền đưa tay ra nhéo mặt thiếu niên một cái, cười đến thực vui vẻ.
"Quả nhiên đúng như ta nghĩ, dấu vết trên mặt ngươi là do dích phải quá nhiều xui xẻo, trải qua thời gian chống cự đã phai nhạt rất nhiều rồi.”
Tống Tuyết Y chỉ cười không nói gì.
Linh Cưu nghĩ hắn không tin, nhảy xuống giường đi lấy gương đặt tới trước mặt hắn cho hắn xem.
"Ngươi xem, cứ đà này qua hai tháng nữa, hẳn là có thể hoàn toàn tiêu tan."
Trong gương, mái tóc dài của người thiếu niên rối tung lên, hé ra khuôn mặt tuấn nhã, mày kiếm tối đen hữu thần lộ ra vẻ anh khí oai vệ mà ngày xưa không có, mắt phượng tựa hoa đào, cặp lông mi đen dày che đi con ngươi mông lung mà dịu dàng, hai má đượm hồng khiến hắn càng thêmnhu hòa, liếc mắt một cái nho nhã như ngọc, nhìn lại càng thấy kinh tâm động phách, tao nhã khôn cùng. (Nguyệt: chẹp.. đẹp thì đẹp thật nhưng khổ thân người dịch như ta quá >______
Tống Thu Hiên không thích Hoa Tri Ngữ, điểm này tất cả mọi người trong Tống gia đều biết, Linh Cưu dùng hình nhân giấy để giám thị Tống Thu Hiên, không chỉ một lần nghe được Tống Thu Hiên chửi mắng ngược đãi Hoa Tri Ngữ.
Thế nhưng Hoa Tri Ngữ vẫn chịu được, ở trước mặt người khác luôn tỏ ra ngoan hiền dịu dàng, làm cho Linh Cưu cũng sinh ra một chút bội phục nàng.
Chính là ai cũng có vận mệnh của mình, mệnh của Hoa Tri Ngữ không còn bao nhiêu. Linh Cưu tính được điểm này nhưng cũng khoogn tất yếu vì chút quan hệ lợi ích này mà giúp đỡ đối phương.
Hoa Tri Ngữ tiến vào Tống gia gần một tháng, lần đầu tiên chủ động tìm tới đám người Linh Cưu.
Trời đêm ít sao, Hoa Tri Ngữ mặc quần áo tỳ nữ đứng trước mặt Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y, giọng nói khàn khàn:
"Ta muốn các ngươi hứa với ta một chuyện , giúp ta an toàn rời khỏi Tống gia."
"Được."
Người đáp ứng là Tống Tuyết Y.
Linh Cưu chú ý tới âm thanh khác thường của nàng, hỏi:
"Không giấu được nữa sao?"
Hoa Tri Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, chần chờ một giây, vươn tay trước mặt hai người Linh Cưu, vén ống tay áo lên. Cánh tay xuất hiện trong tầm mắt mấy người, trên da thịt tinh tế trắng nõn, những chấm đỏ nhỏ vô cùng chói mắt chói mắt.
"Tống Thu Hiên, Tống Thăng Vân, Liễu Thiến Thiến, còn có mấy nô tài."
Hoa Tri Ngữ dùng giọng điệu thản nhiên kể tên những người bị nàng lây nhiễm, khóe miệng gợi lên lộ ra một nụ cười có thể nói là đáng yêu xinh đẹp, độc ác nói:
" Một người lây một người, hiện tại toàn bộ người của Tống tam gia kia hẳn là đều bị nhiễm bệnh."
Hà Nghiên rùng mình một cái, ánh mắt nhìn Hoa Tri Ngữ thoáng qua vài tia chán ghét cùng kiêng kỵ.
Hoa Tri Ngữ hờ hững liếc mắt nhìn nàng một cái, lại nhìn về phía bé con cùng thiếu niên, vốn có chút thất vọng nhưng lại may mắn phát hiện bọn họ cũng không có lộ ra một tia bài xích hoặc là cảm xúc sợ hãi. Thu hồi cánh tay, tiếc nuối thở dài:
" Chỉ có Tống Lưu Giác có vẻ như rất chán ghét ta, nên không thể tới gần."
"Ngươi đã làm rất tốt rồi."
Linh Cưu chân thành nói.
Kế hoạch lúc đầu của nàng chỉ có Tống Thu Hiên, ai biết Hoa Tri Ngữ có thể tự do phát huy đến như vậy, làm cho cả một gia đình đều bị bệnh.
"Đừng nói với ta là ngươi không đành lòng nha."
Hoa Tri Ngữ cười nhẹ.
Linh Cưu lắc đầu, thản nhiên nói:
"Thà đắc tội tiểu nhân, không thể đắc tội nữ nhân, câu này đã là chân lý."
Hoa Tri Ngữ ngoan độc như vậy, không chỉ vì những gì nàng đã phải trải qua, còn là vì đám người Tống Thu Hiên ác độc đối đãi.
Không biết có phải hay không biết rõ mình sắp chết, cho nên lá gan lớn hơn nhiều, Hoa Tri Ngữ nhìn bộ dáng bé con nghiêm trang trước mắt, nhịn không được cười duyên , đùa nói:
"Hừm ~ ta đây cảm thấy, ngươi so với nữ nhân càng không thể đắc tội,cả đầu đều là chủ ý xấu!"
Tống Tuyết Y nhìn nàng một cái, phản bác.
"Cưu nhi là tốt nhất."
Hoa Tri Ngữ ngẩn ra, sau đó thoải mái cười to.
"Ha ha ha, đó là bởi vì nàng chỉ đối tốt với ngươi, đối với người khác, thật là xấu xa đến chết!"
Trong lúc lơ đãng, đôi mắt nhìn đến chỗ thiếu niên cùng bé con đang ngồi, có chút hâm mộ cùng ghen tị.
"Hà Nghiên, đưa nàng rời khỏi Tống gia."
Tống Tuyết Y không cùng nàng tán gẫu nữa ra lệnh.
Hoa Tri Ngữ cũng thu lại nụ cười, dịu dàng thi lễ,
"Tiểu nữ cáo lui."
Sáng sớm ngày thứ hai, truyền ra tin tức Hoa Tri Ngữ mất tích nhưng lại bị Tống tam gia kia che dấu rất tốt.
Sắc mặt Hà Nghiên có chút phức tạp nhìn Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y đang dùng đồ ăn sáng, bẩm báo.
" Sau khi Hoa cô nương rời khỏi Tống gia, nô tỳ đã giúp nàng chuộc bốn tiểu nha đầu cùng hai nam hài trong Xuân Loan Viện ra, đem số tiền còn lại đưa cho sáu người bọn họ, nói muốn đưa bọn họ đi học viện Tuyết Cưu đăng ký….. Sau đó thừa dịp nô tỳ không chú ý đã nhảy xuống sông.”
Linh Cưu nhẹ nhàng gật đầu, không có phản ứng quá lớn.
Điều này khiến Tống Tuyết Y lo lắng sợ nội tâm nàng sinh ra áy náy, có chút không yên lòng, nhưng vẫn chờ đến khi hai người ăn sáng xong, nhẹ giọng nói với nàng:
"Về sau việc này cứ giao cho ta làm."
"Thiên hạ nhiều người đáng thương như vậy, không ai có bổn phận phải giúp người khác."
Câu trả lời của Linh Cưu giống như ông nói gà bà nói vịt.
" Lại nói tiếp, lần này Hoa Tri Ngữ giúp chúng ta, chúng ta cũng đã giúp nàng. Nếu không có số tiền này, tâm nguyện trước khi chết của nàng cũng không có cách nào hoàn thành. Đây là một giao dịch đôi bên cùng có lợi, không ai thiếu ai."
Sự lí trí đến lạnh lùng này lại từ trong miệng của một đứa nhỏ bảy tuổi nói ra, làm cho Tống Tuyết Y có chút kinh ngạc, cũng càng an tâm nhiều hơn.
Tiểu hài tử có thể nhìn thấu mọi chuyện như vậy, sẽ không vì buồn phiền mà hao tổn tinh thần, lại càng không tùy tiện bị người khác lừa gạt tổn thương . Nữ nhân có thể nhìn thấu mọi sự một cách lí trí đến vậy, nhưng lại đối với mình xử trí theo cảm tính, không hề có chút phòng bị nào, còn không phải nói lên địa vị của mình ở trong lòng bé con là độc nhất vô nhị sao.
Hà Nghiên ở một bên lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng cảm thấy là, trước kia mình thật sự quá coi thường Cưu chủ nhân , dần dần phát hiện ra càng nhiều, càng cảm thấy Cưu chủ nhân rất giống đại thiếu gia, sự thông minh này không giống như là một đứa trẻ bảy tuổi.
" Oái! Tống Tiểu Bạch, không cho phép nhéo mũi ta!"
Bé con tức giận hét lên.
Hà Nghiên thấy nàng giương nanh múa vuốt trong lòng thiếu niên, vẻ mặt lập tức trở nên buồn bực không biết nói gì. Mới nói không giống tiểu hài tử, nhưng đôi khi Cưu chủ nhân lại làm cho người ta cảm thấy thật sự là một đứa trẻ bình thường.
...
Trong mật thất tại Tuyết viện của Tống Tuyết Y, căn phòng đã sớm không còn trống trải như lúc đầu, khắp nơi đều là dược liệu. Một cái mành ngăn cách hai phòng, bên trong không chỉ có cái bàn đựng dụng cụ pha trà, còn đặt một cái giường lớn, bên trên phủ chăn gấm cùng vài cái gối đầu mềm mại.
Lúc này nằm trên giường là một thiếu niên cởi trần nửa người trên, ngồi bên cạnh là nữ hài đáng yêu, đôi tay nhỏ bé sowg tới sờ lui trên lưng cùng thắt lưng hắn.
"Ừm, được rồi."
Kiểm tra vết thương do Khanh Linh Thước đâm sau lưng Tống Tuyết Y ,bây giờ đã hoàn toàn khép lại, ngay cả vết sẹo cũng không thấy. Linh Cưu hài lòng gật gật đầu, lại vẽ thêm một cái bùa hộ thân cho hắn.
Sau khi làm xong, Linh Cưu đưa tay gỡ mặt nạ của thiếu niên xuống.
Gương mặt sau mặt nạ đã phiếm hồng, đôi mắt đen như mực sâu thẳm, lẳng lặng nhìn lại, giống như mùi hương của hũ rượu lâu năm làm người ta say mê khó có thể kháng cự.
Linh Cưu đã ngắm vẻ đẹp này nhiều lần, nhưng vẫn không khỏi thất thần, Tống Tiểu Bạch thật sự là càng ngày càng đẹp, về sau lớn lên còn không biết mê hoặc chết bao nhiêu người! Sẵn có suy nghĩ có tiện nghi tội gì không chiếm trong đầu, nàng liền đưa tay ra nhéo mặt thiếu niên một cái, cười đến thực vui vẻ.
"Quả nhiên đúng như ta nghĩ, dấu vết trên mặt ngươi là do dích phải quá nhiều xui xẻo, trải qua thời gian chống cự đã phai nhạt rất nhiều rồi.”
Tống Tuyết Y chỉ cười không nói gì.
Linh Cưu nghĩ hắn không tin, nhảy xuống giường đi lấy gương đặt tới trước mặt hắn cho hắn xem.
"Ngươi xem, cứ đà này qua hai tháng nữa, hẳn là có thể hoàn toàn tiêu tan."
Trong gương, mái tóc dài của người thiếu niên rối tung lên, hé ra khuôn mặt tuấn nhã, mày kiếm tối đen hữu thần lộ ra vẻ anh khí oai vệ mà ngày xưa không có, mắt phượng tựa hoa đào, cặp lông mi đen dày che đi con ngươi mông lung mà dịu dàng, hai má đượm hồng khiến hắn càng thêmnhu hòa, liếc mắt một cái nho nhã như ngọc, nhìn lại càng thấy kinh tâm động phách, tao nhã khôn cùng. (Nguyệt: chẹp.. đẹp thì đẹp thật nhưng khổ thân người dịch như ta quá >______
Danh sách chương