Khanh Hàn Lâm đã mất tích .

Lúc dân chúng Ngự Hải trấn biết được chuyện này, trong trấn đã có dấu hiệu xuất hiện hỗn loạn.

Nói thế nào thì Khanh gia cũng là một đại gia tộc trăm năm, thời gian đứng ở Ngự Hải trấn còn lâu hơn so với Tống gia cùng Giang gia, nói đi nói lại Khanh gia mới là gia tộc bản xứ chân chính ở Ngự Hải trấn. Bởi vậy, tuy thế lực tài phú Khanh gia không bằng hai nhà Tống, Giang, nhưng lực ảnh hưởng ở Ngự Hải trấn vẫn rất lớn .( Miêu: Tống, Giang nghe như tên của một tướng trong Thủy Hử ấy :-D )

Khanh Hàn Lâm mất tích , cũng lấy đi phần lớn sản nghiệp của Khanh gia, không chỉ làm cho Khanh gia rơi vào hỗn loạn, cũng làm sản nghiệp Khanh gia đang quản lí phá sản, dân chúng ở Ngự Hải trấn bị thất nghiệp nặng nề, tiền công một năm bị khất nợ cũng không có người nào tới phát, làm cho Ngự Hải trấn rối loạn mù mịt.

"Khanh Hàn Lâm quả nhiên là cái tên vì tư lợi, thà hủy đi cũng không để người khác chiếm được một phần, thế nhưng hắn lại mặc kệ cả nhà già trẻ, lấy đi hơn một nửa tiền bạc một mình chạy trốn."

Đây là lời nói của Ôn Khi.

"Đó là một cơ hội tốt."

Đây là Linh Cưu nói.

"Thật sự là một cơ hội."

Quan điểm của Tống Tuyết Y cũng giống với nàng.

Linh Cưu tính là thừa dịp dân chúng thất nghiệp đang kêu ca mà làm từ thiện kiếm công đức, Tống Tuyết Y lại nghĩ thừa dịp này loại bỏ Khanh gia, nâng cao địa vị của Ôn gia.

"Ai, Khanh Hàn Lâm này, không phải là người làm được chuyện lớn."

Đây là đánh giá của Giang Bá Nguyên đối với Khanh Hàn Lâm sau khi biết được việc này, sau đó nhớ tới Giang Ly Dã đang ở Khanh gia, nói thế nào cũng từng là người của Giang gia, liền sai hạ nhân đi Khanh gia hỏi Giang Ly Dã có gì cần giúp không, chỉ cần điều kiện không ảnh hưởng đến toàn cục, hắn có thể giúp đỡ.

Nhưng mà, Giang Bá Nguyên rất nhanh biết được tin tức trong miệng hạ nhân, chuyện lần này bị người Tống gia âm thầm phá đám.

"Khanh Linh Thước, Bách Lý Linh Cưu, ai, đây đều là do Khanh Hàn Lâm cùng Ly Dã tự tạo nghiệt. Thôi, việc này không cần xen vào nữa ."

Giang Bá Nguyên không muốn vì một nữ nhân đã gả ra ngoài chống lại Tống Tuyết Y.

Hiện tại tâm lực của hắn đều đặt trên Thiên Kiêu hội được tổ chức vào tháng ba năm sau, nhưng cũng không buông tha cơ hội kiếm lợi từ việc Khanh gia sụp đổ.

Khanh Hàn Lâm mang theo phần lớn tài sản trốn khỏi Khanh gia, nhưng các cửa hàng cùng đồi trà, đồi thuốc cũng không mang đi được, như vậy đương nhiên không thoát khpoir vận mệnh bị các đại gia tộc chia cắt.

Sau trận chia năm xẻ bảy này, Giang Bá Nguyên cuối cùng cũng biết đến thủ đoạn của Tống Tuyết Y.

Hắn trực tiếp không giấu diếm mục đích của mình, tự mình ra mặt hạ thấp giá mua lại đất đai của Khanh gia, làm cho dân chúng đã thất nghiệp trở về lại nghề cũ, còn chuyện Khanh gia thiếu một năm tiền công thì hắn không nhắc đến, chỉ hứa hẹn sau này tiền công tính theo tháng, bao ăn mỗi ngày.

Ngày đó, khi Giang Bá Nguyên biết được tin tức, đích thân đi đến tận nơi xem xét.

Hắn thấy một thiếu niên mặc một thân trang phục mùa đông dày trong đám người, áo trắng tóc đen đội mặt nạ, nhưng cũng không che được khí chất phi phàm, giống như trời sinh có loại khí chất làm người ta tin phục, giọng nói ôn hòa chậm rãi, làm cho dân chúng đang phẫn nộ cũng bình tĩnh lại.

Một khắc kia, Giang Bá Nguyên cũng nhịn không được mà thán phục Tống Tuyết Y xuống tay vừa mau vừa chuẩn, làm cho người ta khó lòng phòng bị, càng thán phục hắn tuổi còn nhỏ mà tâm trí thận trọng —— nếu không phải hắn cứu tế nạn dân, thành lập một con phố Tuyết Cưu nhộn nhịp khiến thanh danh vang dội thì cũng khoogn thể dễ dàng khiến công nhân của Khanh gia tin phục như vậy.

Tống Tuyết Y như vậy, khiến hắn không khỏi hoảng hốt, nhớ đến một người kinh tài tuyệt diễm đã từng xuất hiện ở Ngự Hải trấn —— Tống Hòa Chân! Sau khi về nhà, Giang Bá Nguyên đem phân tích trong lòng cùng cảm khái nói với Giang Vô Mị.

Giang Vô Mị nghe xong, lại nói:

"Cứu tế nạn dân không phải là kế hoạch của tên Tống Tuyết Y thủ đoạn kia ."

"Không phải hắn thì là ai, Tôn Cốc Lan sao?"

Giang Bá Nguyên lắc đầu. Thầm nghĩ, may mắn là Tống Tuyết Y tuy tâm tư đáng sợ, nhưng thân thể lại trời sinh có bệnh nhẹ không thể tập võ, nếu không Vô Mị sợ là cũng thua xa hắn.

Trong lòng Giang Vô Mị đang nghĩ đến một bé con nho nhỏ luôn cười thiên chân vô tà.

" Là Bách Lý Linh Cưu, nàng đã đánh cược thắng kiếm của ta, cũng bị nàng cầm đi bán đấu giá, chuyện cứu tế nạn dân này chỉ sợ cũng do nàng bày kế ."

Từ khi thấy một màn kia ở dưới sông Lưu Ly, hắn không thể cho rằng nàng là một tiểu hài tử bình thường nữa, rất nhiều chuyện trước kia cũng đã nghĩ thông suốt.

"Bách Lý Linh Cưu? Một tiểu hài tử được sủng ái mà thôi, Vô Mị ngươi thật sự là nghĩ nhiều rồi."

Giang Bá Nguyên hiển nhiên không tin, sau đó nói với hắn:

"Được rồi, ngươi đừng phí tâm vào việc này nữa, chuyên tâm luyện tốt công phu của ngươi, chờ Thiên Kiêu hội tổ chức vào tháng ba sang năm mà toả sáng ."

Vỗ đầu vai con trai, còn thật sự nói:

"Trên đời này chân chính đứng ở nơi cao nhất không phải thương nhân, cũng không phải văn nhân, mà là cường giả! Nhất là thượng giới, đó mới là thế giới cường giả vi tôn chân chính, cho nên Vô Mị ngươi không cần để ý Tống Tuyết Y, tâm trí tài hoa của hắn chỉ dừng lại ở đây, còn ngươi lại có thể một bước lên trời, con đường phía trước sáng lạn vô tận."

"..."

Giang Vô Mị yên lặng nhíu mày. Hắn có loại dự cảm khó hiểu, bây giờ Tống Tuyết Y tuyệt đối sẽ không dừng lại, dây dưa giữa bọn họ cũng không chỉ như vậy.

Lúc này ở Tống gia .

Tống Tuyết Y làm xong công việc, thời gian rãnh rỗi, liền mang theo Linh Cưu đến nơi bọn họ đã gặp nhau lần đầu tiên, đánh đàn tấu khúc cho nàng nghe.

Linh Cưu ở bên canh hắn, chuyên tâm điêu khắc gỗ đào.

"Mỗi ngày đều thấy ngươi khắc, còn chưa khắc xong sao?"

Đàn xong một khúc, thấy tâm tư bé con vẫn ở trên tượng gỗ điêu khắc trong tay, không biết vì sao Tống Tuyết Y nhìn tượng gỗ điêu khắc kia, lại cảm thấy có vài phần chán ghét, thậm chí sinh ra một tia tùy hứng muốn lấy đi tượng gỗ điêu khắc làm bé con chú ý kia. (Miêu: Bó tay với Y ca, ghen với cái tượng gỗ =)) )

" Ba lần, chỉ cần ba lần khắc nữa thôi."

Ánh mắt Linh Cưu nháy cũng không nháy một cái, càng chuyên tâm vào tượng gỗ.

Nhìn bộ dáng này của bé con, Tống Tuyết Y biết tượng điêu khắc gỗ này không phải đồ chơi, không hề quấy rầy nàng.

Một đao cuối cùng hạ xuống, Linh Cưu còn chưa kịp nghỉ lấy hơi, lại thấy mi tâm chợt lạnh, có loại cảm giác muốn nhập định đột phá huyền diệu nảy lên trong lòng.

Vẻ mặt nàng biến đổi, bỏ dao khắc xuống, cầm tượng gỗ đã điêu khắc nhét vào tay Tống Tuyết Y,

"Ta có cảm giác muốn đột phá, vài ngày này sẽ ở trong mật thất. Tượng gỗ điêu khắc này tặng cho ngươi, ta muốn ngươi luôn giữ nó, không cho phép bỏ ra khỏi người!"

Hóa ra Cưu nhi phí ba bốn tháng để khắc khối gỗ này, là vì đưa cho mình!

Tống Tuyết Y vẻ mặt dịu dàng, thấy sắc mặt nghiêm túc của bé con liền biết lúc này không phải thời điểm nói chuyện tình cảm, không nói một lời thu lại tượng gỗ, ôm bé con đi đến sương phòng ở mật thất.

Ước chừng ba ngày sau, Linh Cưu mới từ trong linh cảnh đột phá nhập định tỉnh lại, linh lực mạnh mẽ cùng thể mà kiếp trước chưa từng có khiến nàng nóng lòng muốn thử.

Tuy nhiên nàng vẫn kiên nhẫn nén lại tâm tình, liếc mắt bốn phía nhưng không thấy bóng dáng Tống Tuyết Y, làm cho đáy lòng nàng có chút mất mát.

Đến sương phòng trong mật thất.

"Cưu chủ nhân?"

Âm thanh dò hỏi của Hà Nghiên từ bên ngoài truyền vào.

Linh Cưu mở cửa phòng, thấy Hà Nghiên lộ ra vẻ mặt vui mừng, gật đầu hỏi nàng:

"Tống Tiểu Bạch đâu?"

Một lúc vẫn không nhận được đáp án, trái tim Linh Cưu nhảy lên, ngẩng đầu thấy sắc mặt Hà Nghiên do dự, mặt cũng từ từ lạnh dần,

"Tống Tiểu Bạch đã xảy ra chuyện gì? !"

"Không có!"

Hà Nghiên hoảng sợ, đây là lần đầu tiên nàng nghe được giọng nói lạnh như băng của bé con. Sợ Linh Cưu hiểu lầm, vội vàng giải thích nói:

"Hôm qua thiếu gia gặp thích khách..."

Lời mới vừa nói ra, liền bị một cỗ lạnh lẽo quỷ dị bao lấy toàn thân, làm Hà Nghiên rùng mình một cái, nói tiếp:

"Cưu chủ nhân không cần lo lắng, thiếu gia không có việc gì, cũng không có bị thương, có điều trong khoảng thời gian này đều bận truy tìm tung tích của chủ mưu đứng sau, cho nên cũng không ở bên trong phủ."

"Ừm."

Linh Cưu gật đầu, nghĩ đến cái gì đó, xoay người lại đi tới phòng trong mật thất.

Hà Nghiên nhìn bóng dáng của nàng, thấp giọng hỏi:

"Cưu chủ nhân có đói bụng không? Nô tỳ đi bảo phòng bếp..."

Nàng không biết Linh Cưu ở trong phòng làm cái gì, nhưng cũng nghe theo mệnh lệnh của Tống Tuyết Y đứng ở đây chờ Linh Cưu xuất hiện.

"Không cần."

Linh Cưu cũng không quay đầu lại ngắt lời nàng.

Ở trong mật thất bận rộn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mãi cho đến buổi chiều mặt trời lặn xuống, Linh Cưu cảm giác được Tống Tuyết Y trở về mới dừng tay ra khỏi mật thất.

"Cưu nhi."

Người còn chưa tới đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.

Linh Cưu ngẩng đầu, thấy một thiếu niên từ cửa viện nhanh chân bước vào, chỉ kém không chạy tới chỗ mình.

Nàng đứng không nhúc nhích, sau đó bị thiếu niên gấp gáp ôm vào trong lòng, mái tóc mềm mại lướt qua hai má, hơi ngứa làm nàng muốn cười, lập tức lại nghiêm mặt lại.

"Việc điều tra hung thủ này huynh tự mình làm sao, đừng quên huynh mới là mục tiêu chính."

"Ta mệt."

Thiếu niên cúi đầu nói, một đôi mắt vô tội đen láy nhìn nàng.

"..."

Mẹ nó, tên này thế mà học chơi xấu. Còn biết bán manh trốn tránh trách nhiệm! Đáng chết là nàng hoàn toàn không có sức chống cự

Tống Tuyết Y vừa lòng nhìn bộ dáng nhụt chí của bé con, ôm nàng trở về phòng, vừa đi vừa nói:

" Trên người Cưu nhi vẫn là quần áo của ba ngày trước, chẳng lẽ ba ngày nay không rửa mặt chải đầu sao? Sẽ bẩn bẩn nha."

"Bẩn bẩn cái đầu ngươi! Đừng dùng giọng điệu dỗ trẻ con nói với ta như thế!"

Linh Cưu trừng mắt. Ăn mơm, ngủ ngon, bẩn bẩn , kiểu nói chuyện dỗ trẻ con này thật sự rất hố cha!

Chủ yếu là xem bộ dáng đáng yêu của tiểu hài tử này, Tống Tuyết Y đã đạt được mục đích tâm tình sung sướng, không che được ý cười sâu trong mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện