"Cốc Lan?"
Người nói chuyện là người nhiều tuổi nhất trong nhóm, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt và khí chất cũng vậy. Hắn nhìn kỹ Tôn Cốc Lan, sau đó trào phúng nói:
“Đây chính là lựa chọn của ngươi? Một trấn nhỏ không chút tiếng tăm, một chi nhỏ của Tống qua, một quả phụ mới mất chồng?”
"Không được vô lễ với phu nhân.”
Mặc kệ đối phương là ai, Tố La đều không cho phép người khác vũ nhục Tôn Cốc Lan.
"Tố La, câm miệng."
Tôn Cốc Lan bình tĩnh đi lên trước vài bước, chắn trước mặt Tố La, nói với nam tử trung niên đó:
“ Đây là lựa chọn của ta, ta chưa từng thấy hối hận. Tôn Vĩnh Huy, ta không hề thẹn với Tôn Gia càng không làm mất mặt mũi Tôn gia.”
Thiếu nữ phía sau Tôn Vĩnh Huy không chút kiêng nể đánh giá Tôn Cốc Lan, cười nói:
"Nàng chính là Tôn Cốc Lan? Người từng danh chấn một thời, danh tiếng lan xa sao? Cũng là thiên chi kiêu nữ năm đời hiếm có của Tôn gia, cũng phản đồ của Tôn gia?”
"Lộ nhi!"
Tôn Vĩnh Huy kêu, làm cho nàng biết điều chút.
Có điều Tôn Vũ Lộ giống như không nghe thấy, cười tủm tỉm nói:
“Hiện nay nữ tử xuất sắc nhất của Tôn gia không phải ngươi mà là ta. Từ nay về sau, nhắc đến nữ nhân Tôn gia, người đầu tiên họ nghĩ đến là ta. Ta sẽ che lấp toàn bộ ánh sáng của ngươi, sỉ nhục ngươi đem đếm cho Tôn gia cũng sẽ đòi lại đến.”
Tôn Cốc Lan ,thu lại tất cả cảm xúc, sắc mặt hay ánh mắt đều không có chút biến hóa, nhìn nàng lạnh nhạt nói:
“ Ta chưa từng mang đến sỉ nhục cho Tôn gia.”
"Hóa ra ngươi là kẻ dám làm không dám nhận, ngươi căn bản không xứng so sánh với ta.”
Tôn vũ Lộ không có chút tôn trọng trưởng bối nào. Ở trong mắt nàng, Tôn Cốc Lan đã không phải người của Tôn gia, nàng khoogn cần tôn kính nàng ta.
Nàng căm hận các trưởng bối hay lấy mình so sánh với Tôn Cốc Lan, nay tận mắt thấy nàng, một oán phụ khuê phòng không có chút nội lực, càng đừng nói là linh lực thì lấy gì so sánh với nàng đây? Dựa vào cái gì mà trưởng bối luôn nói nàng không bằng nàng ta, nói nàng ta ở tuổi nàng thì xuất sắc như thế nào?
Ánh mắt Tôn Vũ Lộ nhìn Tôn Cốc Lan càng ngày càng không tốt.
Đối với ánh mắtkhiêu khích bài xích của nàng, Tôn Cốc Lan không hề xúc động, ngẩng đầu nói với Tôn Vĩnh Huy:
"Như nếu không chê, trong thời gian ở Ngự Hải trấn, các ngươi có thể ở tại Tôn gia."
"Tôn gia?" Tôn Vĩnh Huy kinh ngạc.
"Ừ."
Tôn Cốc Lan không muốn giải thích gì thêm.
Phát hiện Tôn Cốc Lan không thèm nhìn mình, Tươi cười của Tôn Vũ Lộ đã cứng ngắc:
"Chúng ta để ý!"
"Lộ nhi, không thể hồ nháo."
Tôn Vĩnh Huy quát.
Sắc mặt Tôn Vũ Lộ biến đổi, kiêu ngạo quay mặt đi đứng vào trong nhóm người, thình thoảng dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Tôn Cốc Lan.
Phủ đệ Tống gia rất lớn, cũng có rất nhiều viện. Người ở lại không nhiều nên luôn có vài viện để trống, lần nây đám người Tống Đạo Trăn cùng Tần Si ở lại cũng không xảy ra chuyện thiếu chỗ ở.
Đám người Tần Si ở lại Trường Ninh viện, Tống Đạo Trăn chủ động mở miệng muốn ở An Di Viện gần Trường Ninh viện nhất.
Như vậy vô cùng hợp ý Tống Tuyết Y, hắn vốn không thèm quan tâm đám người không mời mà đến này.
Có điều, hắn không muốn quan tâm không có nghĩa là người khác sẽ không chủ động đến trêu chọc hắn.
"Đây là thứ ăn ngon ngươi nói sao”
Tần Si áo đỏ, dung mạo tuyệt diễm dùng bàn tay trắng nõn chỉ bàn trà bãnh tinh xảo trước mặt, ánh mắt đầy ghét bỏ hỏi.
Linh Cưu ngồi ở trong lòng Tống Tuyết Y, ăn một miếng bánh ngọt, tạm thời không có trả lời.
Tống Đạo Trăn đến cùng với Tần Si cười nói:
“Huyết Oa Oa, nơi này cũng không phải là Tần gia ngươi, một cái trấn nhỏ xa xôi có cái gì ngon chứ?”
Ánh mắt Tần Si nhìn thẳng trên người Linh Cưu.
Ánh mắt của nàng quá mức mãnh liệt, không tiếng động nói cho người khác rằng trong mắt nàng Lih Cưu chính là món ngon tuyệt hảo.
"Tiểu Linh Cưu, ngươi để Huyết Oa Oa cắn một ngụm đi?"
Tần Si lần nữa tỏ ra để ý Linh Cưu như vậy khiến Tống Đạo Trăn sinh ra tò mò. Ở trong mắt hắn , có thể giải thích nghi hoặc trong lòng hắn, đừng nói là Linh Cưu cho Tần Si cắn một miếng, cho dù bị Tần Si cắn chết cũng chẳng là gì, dù sao chỉ là đứa nhỏ của một tiểu trấn mà thôi.
Tuy rằng lời Tống Đạo Trăn nghe qua giống như đề nghị nhưng vẻ mặt cùng ánh mắt rõ ràng là mệnh lệnh.
Linh Cưu lặng yên đè lại tay Tống Tuyết Y trấn an hắn đừng vội tức giận, nuốt xuống bánh ngọt, lên tiếng:
“Vì sao ta phải nghe lời ngươi?”
"Ách."
Đối mặt với câu hỏi của đứa nhỏ, Tóng dạo Trăn nhất thời không biết trả lời ra sao.
Đứa nhỏ rõ ràng không hiểu xem sắc mặt người khác, hắn lại không thể trách đứa nhỏ không có ánh mắt nhìn!!!
"Tống Tuyết Y."
Tống Đạo Trăn không trả lời câu hỏi của Linh Cưu , đem đề tài chuyển đến trên người Tống Tuyết Y:
“Ta cho ngươi năm ngày, hãy chuẩn bị tốt những gì ghi trong đó.”
Vừa nói vừa quăng một cuộn giấy xuống trước mặt Tống Tuyết Y.
Lúc này khẩu khí mệnh lệnh đã quá rõ ràng.
"Oa nhi, ngươi giúp ta khi dễ hắn, ta liền cho ngươi ăn ngon, thế nào?"
Linh Cưu vẻ mặt thiên chân vô tà. Dám ra lệnh Tống Tiểu Bạch? "Ta gọi là Tần Si."
Tần Si âm thanh lạnh lùng nói:
"Nhẫn nại của ta có giới hạn."
"Ta luôn nói lời giữ lời.” _ Linh Cưu nghiêm trang.
"Được"
Tần Si nói đáp ứng đáp ứng, sau đó vung lên roi da, không chút khách khí đánh về phía Tống Đạo Trăn.
"Này này, các ngươi làm cái gì vậy? Tiểu Linh Cưu, ta không khi dễ ngươi, ngươi..."
Tống Đạo Trăn kinh hãi chống lại công kích của Tần Si, trong lòng vừa sợ vừa giận.
Linh Cưu nghiêng đầu nói:
"Nhưng là ta nhìn thấy ngươi đã muốn bắt nạt ngươi nha,”
Lý do thật đúng lý hợp tình nha!
Tống Đạo Trăn dù kinh sợ đều phải cảm thấy bất đắc dĩ.
Hắn hiện tại chỉ có một ý nghĩ_ Con nít thật sự rất đáng ghét!
"Tiểu Si tuyệt quá, Tiểu Si cố lên!"
Linh Cưu ngây thơ đáng yêu vỗ tay cổ vũ.
Khóe miệng Tần Si nhúc nhích, vừa đán nhau vừa quay đầu nhìn Linh Cưu, ánh mắt nguy hểm lạnh băng giống như rắn độc lại có chút yêu mị khó diễn tả:
“Đừng gọi ta là Tiểu Si."
Tức giận toàn bộ phát tiết trên người Tống Đạo Trawb, roi da càng thêm sắc bén, sát khí mười phần.
"Tần Si! Ngươi tới thật sự? ! Đừng tưởng rằng ngươi là nữ tử, ta sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần nhường ngươi!"
Tống Đạo Trăn bị roi cắt qua mặt, nổi giận quát.
Sắc mặt Tần Si không chút biến hóa, trong ánh mắt đầy trào phúng nói :
“Ta cần ngươi nhường sao?
Nếu ngay từ đầu hai người đánh nhau coi như tỷ thí, hiện tại có thể nói cát bay đá chạy, sát ý mười phần .
"Vậy thì gọi là Tiểu Si Si? Si nhi?"
Linh Cưu giống như hoàn toàn nhìn không ra tình huống trước mắt, còn trêu trọc thần kinh Tần Si.
Tần Si nhíu mày, vai trái bị Tống Đạo Trăn đánh trúng. Nàng lui về phía sau từng bước, lại liếc mắt nhìn Linh Cưu một cái, nhìn vào đôi mắt trong suốt long lanh của bé con, ánh mắt không khỏi hiện lên rối rắm buồn bực. Đột nhiên thu hồi tầm mắt nhìn Tống Đạo Trăn trước mặt:
“Ta vốn định vào bí cảnh với giết ngươi, giờ ta thay đổi chủ ý.”
Tống Đạo Trăn biến sắc, hừ cười:
"Tần Si, ngươi không cần rất tự đại!"
Hai người lại một lần nữa đánh cùng một chỗ.
Người nói chuyện là người nhiều tuổi nhất trong nhóm, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt và khí chất cũng vậy. Hắn nhìn kỹ Tôn Cốc Lan, sau đó trào phúng nói:
“Đây chính là lựa chọn của ngươi? Một trấn nhỏ không chút tiếng tăm, một chi nhỏ của Tống qua, một quả phụ mới mất chồng?”
"Không được vô lễ với phu nhân.”
Mặc kệ đối phương là ai, Tố La đều không cho phép người khác vũ nhục Tôn Cốc Lan.
"Tố La, câm miệng."
Tôn Cốc Lan bình tĩnh đi lên trước vài bước, chắn trước mặt Tố La, nói với nam tử trung niên đó:
“ Đây là lựa chọn của ta, ta chưa từng thấy hối hận. Tôn Vĩnh Huy, ta không hề thẹn với Tôn Gia càng không làm mất mặt mũi Tôn gia.”
Thiếu nữ phía sau Tôn Vĩnh Huy không chút kiêng nể đánh giá Tôn Cốc Lan, cười nói:
"Nàng chính là Tôn Cốc Lan? Người từng danh chấn một thời, danh tiếng lan xa sao? Cũng là thiên chi kiêu nữ năm đời hiếm có của Tôn gia, cũng phản đồ của Tôn gia?”
"Lộ nhi!"
Tôn Vĩnh Huy kêu, làm cho nàng biết điều chút.
Có điều Tôn Vũ Lộ giống như không nghe thấy, cười tủm tỉm nói:
“Hiện nay nữ tử xuất sắc nhất của Tôn gia không phải ngươi mà là ta. Từ nay về sau, nhắc đến nữ nhân Tôn gia, người đầu tiên họ nghĩ đến là ta. Ta sẽ che lấp toàn bộ ánh sáng của ngươi, sỉ nhục ngươi đem đếm cho Tôn gia cũng sẽ đòi lại đến.”
Tôn Cốc Lan ,thu lại tất cả cảm xúc, sắc mặt hay ánh mắt đều không có chút biến hóa, nhìn nàng lạnh nhạt nói:
“ Ta chưa từng mang đến sỉ nhục cho Tôn gia.”
"Hóa ra ngươi là kẻ dám làm không dám nhận, ngươi căn bản không xứng so sánh với ta.”
Tôn vũ Lộ không có chút tôn trọng trưởng bối nào. Ở trong mắt nàng, Tôn Cốc Lan đã không phải người của Tôn gia, nàng khoogn cần tôn kính nàng ta.
Nàng căm hận các trưởng bối hay lấy mình so sánh với Tôn Cốc Lan, nay tận mắt thấy nàng, một oán phụ khuê phòng không có chút nội lực, càng đừng nói là linh lực thì lấy gì so sánh với nàng đây? Dựa vào cái gì mà trưởng bối luôn nói nàng không bằng nàng ta, nói nàng ta ở tuổi nàng thì xuất sắc như thế nào?
Ánh mắt Tôn Vũ Lộ nhìn Tôn Cốc Lan càng ngày càng không tốt.
Đối với ánh mắtkhiêu khích bài xích của nàng, Tôn Cốc Lan không hề xúc động, ngẩng đầu nói với Tôn Vĩnh Huy:
"Như nếu không chê, trong thời gian ở Ngự Hải trấn, các ngươi có thể ở tại Tôn gia."
"Tôn gia?" Tôn Vĩnh Huy kinh ngạc.
"Ừ."
Tôn Cốc Lan không muốn giải thích gì thêm.
Phát hiện Tôn Cốc Lan không thèm nhìn mình, Tươi cười của Tôn Vũ Lộ đã cứng ngắc:
"Chúng ta để ý!"
"Lộ nhi, không thể hồ nháo."
Tôn Vĩnh Huy quát.
Sắc mặt Tôn Vũ Lộ biến đổi, kiêu ngạo quay mặt đi đứng vào trong nhóm người, thình thoảng dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Tôn Cốc Lan.
Phủ đệ Tống gia rất lớn, cũng có rất nhiều viện. Người ở lại không nhiều nên luôn có vài viện để trống, lần nây đám người Tống Đạo Trăn cùng Tần Si ở lại cũng không xảy ra chuyện thiếu chỗ ở.
Đám người Tần Si ở lại Trường Ninh viện, Tống Đạo Trăn chủ động mở miệng muốn ở An Di Viện gần Trường Ninh viện nhất.
Như vậy vô cùng hợp ý Tống Tuyết Y, hắn vốn không thèm quan tâm đám người không mời mà đến này.
Có điều, hắn không muốn quan tâm không có nghĩa là người khác sẽ không chủ động đến trêu chọc hắn.
"Đây là thứ ăn ngon ngươi nói sao”
Tần Si áo đỏ, dung mạo tuyệt diễm dùng bàn tay trắng nõn chỉ bàn trà bãnh tinh xảo trước mặt, ánh mắt đầy ghét bỏ hỏi.
Linh Cưu ngồi ở trong lòng Tống Tuyết Y, ăn một miếng bánh ngọt, tạm thời không có trả lời.
Tống Đạo Trăn đến cùng với Tần Si cười nói:
“Huyết Oa Oa, nơi này cũng không phải là Tần gia ngươi, một cái trấn nhỏ xa xôi có cái gì ngon chứ?”
Ánh mắt Tần Si nhìn thẳng trên người Linh Cưu.
Ánh mắt của nàng quá mức mãnh liệt, không tiếng động nói cho người khác rằng trong mắt nàng Lih Cưu chính là món ngon tuyệt hảo.
"Tiểu Linh Cưu, ngươi để Huyết Oa Oa cắn một ngụm đi?"
Tần Si lần nữa tỏ ra để ý Linh Cưu như vậy khiến Tống Đạo Trăn sinh ra tò mò. Ở trong mắt hắn , có thể giải thích nghi hoặc trong lòng hắn, đừng nói là Linh Cưu cho Tần Si cắn một miếng, cho dù bị Tần Si cắn chết cũng chẳng là gì, dù sao chỉ là đứa nhỏ của một tiểu trấn mà thôi.
Tuy rằng lời Tống Đạo Trăn nghe qua giống như đề nghị nhưng vẻ mặt cùng ánh mắt rõ ràng là mệnh lệnh.
Linh Cưu lặng yên đè lại tay Tống Tuyết Y trấn an hắn đừng vội tức giận, nuốt xuống bánh ngọt, lên tiếng:
“Vì sao ta phải nghe lời ngươi?”
"Ách."
Đối mặt với câu hỏi của đứa nhỏ, Tóng dạo Trăn nhất thời không biết trả lời ra sao.
Đứa nhỏ rõ ràng không hiểu xem sắc mặt người khác, hắn lại không thể trách đứa nhỏ không có ánh mắt nhìn!!!
"Tống Tuyết Y."
Tống Đạo Trăn không trả lời câu hỏi của Linh Cưu , đem đề tài chuyển đến trên người Tống Tuyết Y:
“Ta cho ngươi năm ngày, hãy chuẩn bị tốt những gì ghi trong đó.”
Vừa nói vừa quăng một cuộn giấy xuống trước mặt Tống Tuyết Y.
Lúc này khẩu khí mệnh lệnh đã quá rõ ràng.
"Oa nhi, ngươi giúp ta khi dễ hắn, ta liền cho ngươi ăn ngon, thế nào?"
Linh Cưu vẻ mặt thiên chân vô tà. Dám ra lệnh Tống Tiểu Bạch? "Ta gọi là Tần Si."
Tần Si âm thanh lạnh lùng nói:
"Nhẫn nại của ta có giới hạn."
"Ta luôn nói lời giữ lời.” _ Linh Cưu nghiêm trang.
"Được"
Tần Si nói đáp ứng đáp ứng, sau đó vung lên roi da, không chút khách khí đánh về phía Tống Đạo Trăn.
"Này này, các ngươi làm cái gì vậy? Tiểu Linh Cưu, ta không khi dễ ngươi, ngươi..."
Tống Đạo Trăn kinh hãi chống lại công kích của Tần Si, trong lòng vừa sợ vừa giận.
Linh Cưu nghiêng đầu nói:
"Nhưng là ta nhìn thấy ngươi đã muốn bắt nạt ngươi nha,”
Lý do thật đúng lý hợp tình nha!
Tống Đạo Trăn dù kinh sợ đều phải cảm thấy bất đắc dĩ.
Hắn hiện tại chỉ có một ý nghĩ_ Con nít thật sự rất đáng ghét!
"Tiểu Si tuyệt quá, Tiểu Si cố lên!"
Linh Cưu ngây thơ đáng yêu vỗ tay cổ vũ.
Khóe miệng Tần Si nhúc nhích, vừa đán nhau vừa quay đầu nhìn Linh Cưu, ánh mắt nguy hểm lạnh băng giống như rắn độc lại có chút yêu mị khó diễn tả:
“Đừng gọi ta là Tiểu Si."
Tức giận toàn bộ phát tiết trên người Tống Đạo Trawb, roi da càng thêm sắc bén, sát khí mười phần.
"Tần Si! Ngươi tới thật sự? ! Đừng tưởng rằng ngươi là nữ tử, ta sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần nhường ngươi!"
Tống Đạo Trăn bị roi cắt qua mặt, nổi giận quát.
Sắc mặt Tần Si không chút biến hóa, trong ánh mắt đầy trào phúng nói :
“Ta cần ngươi nhường sao?
Nếu ngay từ đầu hai người đánh nhau coi như tỷ thí, hiện tại có thể nói cát bay đá chạy, sát ý mười phần .
"Vậy thì gọi là Tiểu Si Si? Si nhi?"
Linh Cưu giống như hoàn toàn nhìn không ra tình huống trước mắt, còn trêu trọc thần kinh Tần Si.
Tần Si nhíu mày, vai trái bị Tống Đạo Trăn đánh trúng. Nàng lui về phía sau từng bước, lại liếc mắt nhìn Linh Cưu một cái, nhìn vào đôi mắt trong suốt long lanh của bé con, ánh mắt không khỏi hiện lên rối rắm buồn bực. Đột nhiên thu hồi tầm mắt nhìn Tống Đạo Trăn trước mặt:
“Ta vốn định vào bí cảnh với giết ngươi, giờ ta thay đổi chủ ý.”
Tống Đạo Trăn biến sắc, hừ cười:
"Tần Si, ngươi không cần rất tự đại!"
Hai người lại một lần nữa đánh cùng một chỗ.
Danh sách chương