๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"An toàn!" Khi tiếng hô cuối cùng vang lên bên cạnh chiếc xe ngựa đen của

Phạm Nhàn thì một bóng người màu xám tro như tia chớp lóe vút tới, bay ngang

bên cạnh xe. Đoàn xe kéo dài vô cùng, nhưng khinh công thân pháp của người

này không hề chậm hơn tốc độ truyền tin của đồng đội Giám Sát viện, thật

khiến người ta phải trợn mắt há hốc mồm.

Mộc Phong Nhi là thủ lĩnh thân vệ cận vệ của Khải Niên tiểu tổ bên cạnh

Phạm Nhàn. Hắn cảnh giác cầm chuôi đao, nhìn người mặt mũi phong trần, vẻ

mệt mỏi kia, mới hạ xuống bên cạnh xe. Khuôn mặt người nọ rất xa lạ, nên Mộc

Phong Nhi không dám chủ quan. Nhưng khi thấy người ấy giơ cao lệnh bài

bằng tay phải, hắn thầm chấn động, không ngăn cản người đó leo lên xe.

Vị quan Giám Sát viện với bộ y phục rách rưới không còn hình dạng kia lọt

vào xe ngựa của Phạm Nhàn, quỳ xuống khàn giọng nói: "Trần Viện trưởng về

kinh, chưa rõ sống chết!"

o O o

Khi bóng dáng vị quan viên nhanh nhẹn như chớp giật xuất hiện bên cạnh

xe ngựa, đôi mắt Phạm Nhàn sáng rực lên, càng lúc càng sáng bừng. Bởi y nhận

ra vị quan có thân pháp nhanh nhẹn đến thế là ai, đó là thuộc hạ mà y đã nhớ

thương suốt nhiều năm, cũng là thuộc hạ thân cận nhất của y năm đó.

"Lão Vương..." Nhìn thấy vị quan bước vào xe, ánh mắt Phạm Nhàn rực

sáng, chuyển thành vui mừng, cười ha hả. Nhưng tiếng cười đột ngột ngưng bặt

khi nghe câu nói của Vương Khải Niên.

Ánh mắt rạng rỡ, vui mừng trong mắt Phạm Nhàn lập tức đông cứng, biến

thành một khối băng hỏa nóng rực, lạnh đến đáng sợ, nóng đến đáng sợ. Y hỏi

thẳng: "Trở về từ đâu, lúc nào?"

Lồng ngực Vương Khải Niên phập phồng dồn dập. Là một trong Nhị Dực

của Giám Sát viện, lão đi từ bên ngoài Đạt Châu thành về hướng đông bắc, cách

đó không xa. Đã lâu hắn không được nghỉ ngơi, hoàn toàn dựa vào một hơi thở

cuối cùng để duy trì thân thể kiệt sức. Lúc này cuối cùng gặp được Phạm Nhàn,

lão gần như kiệt quệ. Nhưng lão biết, câu hỏi của Phạm Nhàn lúc này liên quan

đến thời gian Viện trưởng có thể về kinh, Phạm Nhàn còn bao nhiêu thời gian.

Vì vậy, lão trả lời rất trực tiếp.

Phạm Nhàn im lặng ngồi trên ghế, nhắm mắt rồi mở mắt ra, trong đầu đã

tính toán được thời gian Viện trưởng Trần sẽ bị áp giải về kinh đại khái là bao

lâu. Cũng như thời gian bản thân y từ nơi này về Yến Kinh rồi tới kinh đô cần

bao lâu.

Không kịp sao? Ngọn lửa băng giá trong mắt Phạm Nhàn càng lúc càng dữ

dội. Y nhìn Vương Khải Niên quỳ trước mặt, không nói lời nào. Niềm vui vì

đoàn tụ sau bao năm lại bị che phủ bởi một luồng oán khí mãnh liệt. Lực lượng

hộ tống Viện trưởng Trần về quê là do chính Phạm Nhàn sắp xếp, dưới sự giám

sát của Giám Sát viện, làm sao có thể bị Hoàng đế bắt lại! Lúc này, Phạm Nhàn hoàn toàn không nghĩ ra rằng tất cả những chuyện ở

Đạt Châu chỉ là vì Trần Viện trưởng tự ý quyết định trở về kinh đô, ông muốn

trở về hỏi Hoàng đế vài điều.

Thời gian cấp bách như đám cháy đã âm ỉ đến tận lông mày. Phạm Nhàn

lạnh lùng nói với Mộc Phong Nhi bên cửa sổ: "Toàn đội quay lại Đông Di, bảo

Đại điện hạ rằng nếu không có thư do tự tay ta viết, vĩnh viễn đừng trở lại."

Từ lúc hay tin Viện trưởng Trần trở lại kinh đô cho đến khi Phạm Nhàn đưa

ra mệnh lệnh đầu tiên, chỉ mất một chốc lát. Điều cấp bách nhất là xử lý vấn đề

đội ngũ này, kế đến là phòng ngừa Đại hoàng tử hiện đang có hơn vạn quân ở

Đông Di thành liệu có xem ra vấn đề gì không.

Sau khi ra lệnh, mọi người tự động thi hành. Phạm Nhàn sẽ không nói thêm

một lời nào. Y lấy một túi nước trong sạch từ trong xe ngựa đen sang trọng,

buộc vào thắt lưng rồi đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu.

o O o

Thùng xe màu đen đột nhiên phân giải, tường gỗ phía trước không bọc thép

đột nhiên bị chấn tan thành gỗ vụn, một bóng người màu đen như tia chớp lướt

ra khỏi xe ngựa, điểm mũi chân lên đầu ngựa, toàn thân đâm chém về phía trước

bắn thẳng ra ngoài. Trong không khí vang lên tiếng vang như vừa cắt rời.

Phạm Nhàn quý trọng mỗi phút mỗi giây của mình, chân khí bá đọa trong

cơ thể được tăng lên tới đỉnh cao, mà vừa ngộ được một chút pháp thuật cũng

giúp thân thể y càng như chú chim nhỏ trong không trung, nương theo dòng

không khí lao thẳng về phía trước, biến thân thành một cái bóng màu đen.

Mũi chân như tia chớp đạp lên đỉnh đầu các quan viên Giám Sát viện, lơ

lửng rồi biến mất, chỉ trong giây lát đã tới phía trước đội ngũ, có lẽ đó là tốc độ

tối đa mà Phạm Nhàn có thể phát huy được.

Người đang trên không trung, y giơ chân đạp vị tướng lĩnh mà Đại hoàng tử

phái tới xuống ngựa, đoạt lấy con chiến mã tốt nhất trong đội ngũ, tiếp đó một

tay vạch một cái, một cây kinh thép sạch sẽ đâm vào cổ chiến mã, gón tay quệt

qua miệng ngựa, đút một viên Ma Hoàng đan. Năng lực kích thích ngựa cưỡi

của Hắc Kỵ, được y thi triển cực kỳ điêu luyện trong thời gian cực ngắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện