๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong hai ngày qua, Hoàng đế bệ hạ vẫn giữ cô bên cạnh, cho dù là xem xét

công việc ở Ngự Thư phòng, hay lúc thuộc hạ báo cáo tin tức liên quan đến

Phạm phủ, Hoàng đế bệ hạ đều cho Phạm Nhược Nhược ở bên cạnh im lặng

nghe theo. Xem ra Hoàng đế bệ hạ cũng chẳng tránh né gì cô.

Hoàng đế điềm nhiên nhìn cô một cái, dễ dàng nhận ra vẻ lo lắng sâu thẳm

trong ánh mắt bình tĩnh ấy. Ngài biết cô đang bận tâm điều gì. Thật lạ là hai

ngày qua Hoàng đế bệ hạ giữ tiểu thư họ Phạm bên cạnh không chỉ vì trấn áp

Phạm Nhàn, cũng không chỉ vì Phạm Nhược Nhược sẽ chữa trị cho ngài, mà

còn bởi vì Hoàng đế bệ hạ cảm thấy tính cách thanh nhã, lãnh đạm của cô rất

hợp với ngài. Hơn nữa, nói chuyện phiếm với cô về các đề tài thiên văn, địa lý

hay cảnh trí thiên hạ, Phạm Nhược Nhược luôn có thể đáp lời Hoàng đế bệ hạ

một cách khéo léo.

"Không cần bận tâm." Hoàng đế bệ hạ khẽ ho một tiếng. Dù Phạm Nhược

Nhược đã dùng diệu thuật lấy ra hầu hết mảnh sắt trong người ngài, thương thế

do xe lăn của Trần Bình Bình gây ra quá nặng nề, không ai biết thực tế ngài bị

thương nặng như thế nào.

Khánh Đế là một Đại tông sư, nên mới có thể sống sót. Nếu là người khác,

chắc đã chết dưới hai khẩu súng của Bình Bình.

"An Chi... huynh trưởng của ngươi có chút hiểu lầm với trẫm. Đợi ngày sau

hiểu lầm này được hóa giải sẽ không còn vấn đề gì nữa." Không hiểu sao Hoàng

đế bệ hạ có vẻ không muốn thấy cô lo lắng, nên hiếm khi giải thích êm ái như

vậy.

Mà đó thực sự là lời thật lòng của Hoàng đế bệ hạ. Trong mắt ngài, An Chi

vốn là người rất trọng tình trọng nghĩa. Cái chết thảm thương của Bình Bình

khiến trong thời gian ngắn An Chi không thể nghĩ thông, nhưng sớm muộn gì

cũng sẽ hiểu ra khi biết hết những âm mưu độc ác mà Bình Bình từng giáng

xuống hoàng tộc Lý gia, và những lần hạ độc thủ với An Chi.

"Bệ hạ nói phải." Phạm Nhược Nhược cúi đầu tạ ơn.

Vẻ mặt Hoàng đế bệ hạ thoáng chốc u ám. ngài không hài lòng với giọng

điệu lúc này của Phạm Nhược Nhược. Một lúc sau ngài vẫn không phát tác, chỉ

nhắm mắt thở sâu rồi nói: "An Chi đã ngủ một ngày một đêm, có vẻ trên đường

về nó đã rất vất vả."

Phạm Nhược Nhược ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cắn môi dưới, nhìn vị Hoàng

đế trước mặt mà dù thế nào cũng không thể thấy được sâu cạn. Cô hoàn toàn

không biết nên trả lời thế nào. Lúc này huynh trưởng đang ngủ trên chiếc

giường trong phủ, chắc hẳn cũng khó được yên giấc. Câu nói của bệ hạ kia, rốt

cuộc đại diện cho tâm trạng gì đây? "Hãy kể cho trẫm nghe về hoàn cảnh của ngươi khi xưa học nghệ ở ngọn núi

xanh đó, trẫm chưa từng đặt chân đến đất Bắc Tề, đó vẫn là tiếc nuối của trẫm."

Hoàng đế bệ hạ rất tự nhiên đổi đề tài, không hiểu sao ngài thật sự đi đúng theo

ý nguyện của Phạm Nhược Nhược, biết rằng nếu bàn luận chuyện kinh đô,

chuyện Phạm phủ sẽ khiến cô nương này đau lòng.

"Tất nhiên, chẳng bao lâu nữa, trẫm có thể tự mình đến ngọn núi xanh đó

chiêm ngưỡng." Hoàng đế bệ hạ khẽ mỉm cười.

Phạm Nhược Nhược cung kính đáp: "Phong cảnh trên núi rất tươi đẹp, các

sư huynh đệ Thiên Nhất đạo đối đãi với ta rất tốt."

"Dẫu sao ngươi cũng là con dân Đại Khánh của trẫm, dù không rõ Phạm

Nhàn đã dùng chiêu trò gì ép được tên Khổ Hà kia nhận ngươi làm đồ đệ,

nhưng chắc hẳn người Bắc Tề nhìn ngươi cũng không vừa lòng." Hoàng đế bệ

hạ lọn tóc mai đã bạc, tùy ý nói.

Phạm Nhược Nhược rất tự nhiên mỉm cười đáp: "Bệ hạ tuệ nhãn như đuốc,

tình hình khi ấy quả thật là vậy. Nhưng sau này sư phụ đã lên tiếng, lại thêm Hải

Đường sư tỷ trở về núi, mọi chuyện cũng ổn thỏa."

"Nói đến Hải Đường, An Chi đã xử trí cô ra ra sao?" Trong đôi mắt Hoàng

đế bệ hạ thoáng qua một tia cảm xúc, bình thản hỏi.

Phạm Nhược Nhược cảm nhận rất rõ ràng, Hoàng đế bệ hạ chỉ tò mò về câu

chuyện tình cảm nam nữ được truyền tụng khắp nơi. Cô kinh ngạc nhìn khuôn

mặt tái nhợt của Hoàng đế bệ hạ, đột nhiên hiểu ra những chuyện này đều liên

quan đến huynh trưởng, nhưng chắc chắn huynh trưởng sẽ không bàn luận chi

tiết với Hoàng đế bệ hạ.

Đây là cuộc trò chuyện gia đình ấm cúng hay sao? Phạm Nhược Nhược chợt

thấu hiểu, Hoàng đế bệ hạ chỉ đơn giản là đã già, cô độc, trống vắng, vốn là

người cha nhưng chưa từng được đối đãi như một người cha. Vì thế ngài giữ cô

lại đây, muốn nói chuyện nhiều hơn, muốn biết thêm về những chuyện tầm

thường trên đời và những chuyện liên quan đến huynh trưởng.

Cuộc trò chuyện giữa Hoàng đế bệ hạ và cô gái nhỏ kéo dài, rõ ràng tâm

trạng Hoàng đế bệ hạ đã tốt lên, khuôn mặt bắt đầu toát lên vẻ ôn hòa hiếm thấy.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện