Phạm Nhàn nhìn chung quanh một chút, phát hiện ra hai bên không có người, cho nên thẳng thắn tìm một khối đá ngồi xuống, tiếp nhận cái siêu nước của lão nông dân trồng hoa đưa tới, cũng không ghét bỏ, uống liền mấy hớp, tùy ý trò chuyện với lão về chuyện cây cỏ. Hắn đối với phương diện này trên cơ bản hoàn toàn không biết gì, cho nên nghe lão nông dân trồng hoa giảng giải, cảm thấy có chút mới mẻ, nghe nhiều cũng có phiền chán, vốn định rời đi, nhưng nghĩ tới cái cuộc hội thơ càng buồn chán hơn kia, đành phải thở dài ngồi lại.
Nghe thấy công tử thở dài, nông dân trồng hoa hiếu kỳ hỏi:
- Công tử mất hứng sao? - Hội thơ của Vương phủ, rất buồn chán.
Phạm Nhàn nhìn về phía lão, nghĩ thầm đối phương bất quá chỉ là một tôi tớ trong nhà, nhất định sẽ không cảm thấy hứng thú với hội thơ.
Quả nhiên, nông dân trồng hòa rất trịnh trọng gật đầu:
- Ngâm thơ đối thơ, đều là việc làm của người rảnh rỗi, đổi sao được chén cơm ăn đây, thực sự rõ là ngu ngốc.
Phạm Nhàn ngẩn ra, nghĩ thầm chẳng phải cũng chửi cả mình trong đó sao? Trong lòng khẽ động, cười ha hả nói:
- Chính xác là ngu ngốc.
Hắn suy nghĩ cẩn thận lại, việc ngâm thơ tốt nhất không đề cập tới nữa.
…
Hội thơ sau khi giải tán, mọi người tự ai về nhà nấy, còn sau này xảy ra cái gì, ngày hôm sau sẽ truyền ra khắp toàn bộ kinh đô.
Vào đêm, yến tiệc hàng ngày của Tĩnh vương phủ, thế tử chuẩn bị đi tới Túy Tiên cư phong lưu, kết quả bị lão quản gia mời trở về, có chút không tự nhiên mà ngồi trên bàn tiệc, cùng muội muội chờ phụ vương phát biểu.
Tĩnh vương gia ngồi ở bàn đầu, bất ngờ đó chính lại là lão nông dân trồng hoa ở vườn mà Phạm Nhàn đã nói chuyện cả buổi chiều. Lão nhìn nhi tử luôn cho mình là phong lưu ngồi ở dưới, chẳng biết từ đâu cảm thấy tức giận mắng:
- Ngươi là đồ ngốc! ngày nào cũng chỉ biết đi tới những nơi đó!
Thế tử Lý Hoằng Thành biết đồ ngốc chỉ là hai chữ cửa miệng của phụ thân, cũng không tức giận cười khổ đáp:
- Phụ thân hôm nay vì sao lại tức giận thế?
Tĩnh vương gia hừ một tiếng, không có tiếp tục phát tác hỏi:
- Hôm nay ngươi mở ra cái gì là hội thơ phải không?
Lý Hoằng Thành ngẩn người, cười khổ kêu vâng, hắn biết phụ thân không thích chuyện của văn nhân này, thế nhưng chính vì nhị thái tử muốn mượn văn nhân trong kinh, việc này mới phải cần làm. Ngoài ra hắn dự liệu, Tĩnh vương cũng không có tức giận, ngược lại phải cảm thấy hứng thú mới đúng:
- Hôm nay hội thơ có một tiểu tử mặc một chiếc áo đơn màu nâu đạm nhạt, đó là tiểu tử con cái nhà ai?
Lý Hoằng Thành nghĩ người hôm nay tới nhiều như vậy, làm sao mình nhớ hết được.
Tĩnh vương cau mày, dường như suy nghĩ đặc thù của người nọ, nghẹn nửa ngày mới nói được:
- Tiểu tử đó trong rất đẹp trai, giống như một cô nương vậy.
Lý Hoằng Thành cười vèo một cái, biết phụ thân nói tới ai, nhanh lên tiếng nói:
- Ngài nói, nhất định là người Phạm phủ rồi.
Tĩnh Vương lông mi cong lên, lộ ra vài lệ khí hung ác, chợt quát nói:
- Cái gì? Ngươi nói hắn là nhi tử của Phạm Kiến ở Đạm Châu sao? Con mẹ nó chứ, cái hình dạng tên Phạm Kiến này như thế mà cũng sinh ra được nhi tử đẹp như vậy sao!
Nhu Gia quận chúa ở bên cạnh nghe phụ thân nói bậy, vẻ mặt xấu hổ mà ửng đỏ, bất quá nàng cũng cảm thấy hứng thú, Nhược Nhược tỷ vẫn nghe lời huynh trưởng kia vô cùng, tới tột cùng đó là người như thế nào. Lý Hoằng Thành có chút tức giận liếc mắt nhìn phụ thân, nghĩ thầm may mà không có hạ nhân ở bên cạnh, bất quá nghĩ lại, bọn hạ nhân sớm quen với cách ăn nói của Tĩnh Vương, nhanh chóng lên tiếng hỏi:
- Phụ thân đại nhân hỏi chuyện thiếu niên đó làm cái gì?
- Làm cái gì?
Tĩnh Vương nói lầm bầm hai tiếng, buổi chiều sau khi lão gặp Phạm Nhàn, cảm thấy có chút quen mặt, nhưng mãi không nghĩ ra, lại bởi vì Phạm Nhàn ghét hội thơ, lại có thể nghe lão nói suốt nửa ngày về chuyện trồng cây này, cho nên có chút thích tiểu tử đó. Nhưng lão không ngờ được, tiểu tử xinh trai kia, lại là nhi tử của Phạm Kiến, trong lòng như có lửa, tiếp tục giáo huấn nói:
- Ngươi phải học học tập …hắn tên gọi là gì?
- Phạm Nhàn!
- Học tập Phạm Nhàn, đừng xem thường hắn xuất thân bất chính, thế nhưng ánh mắt hắn vô cùng tốt đấy.
Tĩnh Vương hít một tiếng, nhìn nhi tử của mình, giáo huấn nói:
- Phạm Nhàn người này, có thể nói chuyện nửa ngày với một nông dân trồng hoa, còn ngươi quá mức khoe khoang thân phận của mình, phải biết rằng phẩm tính khoe khoang của ngươi lúc này, thật sự không hợp với những chuyện ngươi làm hiện giờ.
Thế tử Lý Hoằng Thành biết chuyện mình kết giao với nhị thái tử, đương nhiên không thể qua mắt được phụ thân mặt ngoài trung hậu thành thật nhưng kỳ thực vô cùng khôn khéo này được, đành phải lên tiếng đồng ý. Cơm nước xong xuôi, thế tử đang chuẩn bị tới thư phòng, để làm cho phụ vương trong lòng cảm thấy vui vẻ, ai ngờ Tĩnh Vương trầm ngâm một lát rồi lại nói:
- Ngươi không phải chuẩn bị đi tới Túy Tiên Cư sao?
Túy Tiên Cư không phải là một tửu lâu, mà là một thanh lâu, khác nhau một chữ, nhưng cũng cách biệt một trời một vực, thế tử trong lòng căng thẳng, không dám lên tiếng nói. Tĩnh Vương gia theo dõi hai mắt hắn mắng:
- Nam tử hán đại trượng phu, muốn đi thì nói đi, đừng do dự như thế.
Nói xong những lời này, liền bảo người đá hắn ra ngoài.
Lý Hoằng Thành tới một căn phòng trang nhã của Túy Tiên Cư, ôm Viên Mộng cô nương nổi tiếng nhất thành kinh đô, vẫn đang có chút lạnh trong lòng vì sao phụ vương hôm nay lại đổi tính thế nhỉ.
Đêm khuya trong Tĩnh Vương phủ, Tĩnh Vương ngồi vừa uống rượu vừa đau nhức mắng:
- Con mẹ nó, cái tên kia năm đó toàn thích đi kỹ viện, không ngờ lại sinh ra được một đứa con xinh đẹp như thế, lão tử bảo nhi tử đi tới đó, tương lai chắc chắn được ôm một đứa cháu xinh đẹp.
…
Chuyện Tĩnh Vương bức con đi chơi gái tạm thời không đề cập tới, trước tiên nói về Phạm Nhàn sau khi rời khỏi hội thơ, sớm đã chui vào kiệu, cùng Đằng Tử Kinh và mấy hộ vệ ở một chỗ. Hội thơ giải tán, mọi người đều nghị luận về bài thơ của đệ tử Phạm gia, nhìn thấy cỗ kiệu của Phạm phủ, có vài sĩ tử cũng chào tạm biệt hắn, Phạm Nhàn nhanh bước xuống, nhất nhất mỉm cười chào lại, rồi phân phó vài tên hộ vệ nhanh chóng chạy về phủ.
Phạm Nhược Nhược lên kiệu trước, gật đầu chào hắn, Phạm Nhàn biết chuyện đã an bài thỏa đáng, tinh thần rung lên, liền bắt đầu an bài chuyện tối nay.
- Quách Bảo Khôn khẳng định ở quý phủ Thượng Thư, cách ba ngày vào cung một lần, tên này là biên soạn, trên thực tế là thư đồng của thái tử.
Phạm Nhàn nhíu mày nói:
- Thái tử năm nay bao nhiều tuổi rồi mà còn muốn thư đồng.
- Thái tử là con thân sinh của hoàng hậu, ở trong cung đứng hàng thứ ba, năm nay đã mười tám tuổi rồi.
Phạm Nhàn buồn cười nói:
- Đại nhân mười tám tuổi, còn muốn thư đồng làm cái gì.
Đằng Tử Kinh cười khổ nói:
- Chỉ là ham chơi mà thôi, cho nên gọi những người cùng loại này vào vui chơi.
- Lẽ nào hoàng đế cũng không quản?
- Việc này…tiểu nhân không rõ lắm.
Chuyện tình phát sinh trên tửu lâu lúc trước, Phạm Nhàn lo lắng tên Quách Bảo Khôn kia không nuốt giận được, sẽ có thủ đoạn gì bỉ ổi, cho nên phân phó Đằng Tử Kinh tìm hiểu một chút, cũng thăm dò người nhà mấy người hay đi theo Quách Bảo Khôn.
Ngày hôm nay ở hội thơ, tên thất phu họ Quách không biết nhục còn nói châm chọc, Phạm Nhàn tính tình dù tốt cũng chỉ bảo trì được vẻ ngoài tươi cười thôi, ở sâu trong lòng vẫn căm tức vô cùng. Chỉ là lúc này hắn suy nghĩ cẩn thận, thì ra mình bảo Đằng Tử Kinh đi tìm hiểu sự tình, đúng là trong tiềm thức đã sớm chuẩn bị khi dễ tên thất phu họ Quách rồi, mà không phải lo lắng bị tên thất phu đó khi dễ.
Nghe thấy công tử thở dài, nông dân trồng hoa hiếu kỳ hỏi:
- Công tử mất hứng sao? - Hội thơ của Vương phủ, rất buồn chán.
Phạm Nhàn nhìn về phía lão, nghĩ thầm đối phương bất quá chỉ là một tôi tớ trong nhà, nhất định sẽ không cảm thấy hứng thú với hội thơ.
Quả nhiên, nông dân trồng hòa rất trịnh trọng gật đầu:
- Ngâm thơ đối thơ, đều là việc làm của người rảnh rỗi, đổi sao được chén cơm ăn đây, thực sự rõ là ngu ngốc.
Phạm Nhàn ngẩn ra, nghĩ thầm chẳng phải cũng chửi cả mình trong đó sao? Trong lòng khẽ động, cười ha hả nói:
- Chính xác là ngu ngốc.
Hắn suy nghĩ cẩn thận lại, việc ngâm thơ tốt nhất không đề cập tới nữa.
…
Hội thơ sau khi giải tán, mọi người tự ai về nhà nấy, còn sau này xảy ra cái gì, ngày hôm sau sẽ truyền ra khắp toàn bộ kinh đô.
Vào đêm, yến tiệc hàng ngày của Tĩnh vương phủ, thế tử chuẩn bị đi tới Túy Tiên cư phong lưu, kết quả bị lão quản gia mời trở về, có chút không tự nhiên mà ngồi trên bàn tiệc, cùng muội muội chờ phụ vương phát biểu.
Tĩnh vương gia ngồi ở bàn đầu, bất ngờ đó chính lại là lão nông dân trồng hoa ở vườn mà Phạm Nhàn đã nói chuyện cả buổi chiều. Lão nhìn nhi tử luôn cho mình là phong lưu ngồi ở dưới, chẳng biết từ đâu cảm thấy tức giận mắng:
- Ngươi là đồ ngốc! ngày nào cũng chỉ biết đi tới những nơi đó!
Thế tử Lý Hoằng Thành biết đồ ngốc chỉ là hai chữ cửa miệng của phụ thân, cũng không tức giận cười khổ đáp:
- Phụ thân hôm nay vì sao lại tức giận thế?
Tĩnh vương gia hừ một tiếng, không có tiếp tục phát tác hỏi:
- Hôm nay ngươi mở ra cái gì là hội thơ phải không?
Lý Hoằng Thành ngẩn người, cười khổ kêu vâng, hắn biết phụ thân không thích chuyện của văn nhân này, thế nhưng chính vì nhị thái tử muốn mượn văn nhân trong kinh, việc này mới phải cần làm. Ngoài ra hắn dự liệu, Tĩnh vương cũng không có tức giận, ngược lại phải cảm thấy hứng thú mới đúng:
- Hôm nay hội thơ có một tiểu tử mặc một chiếc áo đơn màu nâu đạm nhạt, đó là tiểu tử con cái nhà ai?
Lý Hoằng Thành nghĩ người hôm nay tới nhiều như vậy, làm sao mình nhớ hết được.
Tĩnh vương cau mày, dường như suy nghĩ đặc thù của người nọ, nghẹn nửa ngày mới nói được:
- Tiểu tử đó trong rất đẹp trai, giống như một cô nương vậy.
Lý Hoằng Thành cười vèo một cái, biết phụ thân nói tới ai, nhanh lên tiếng nói:
- Ngài nói, nhất định là người Phạm phủ rồi.
Tĩnh Vương lông mi cong lên, lộ ra vài lệ khí hung ác, chợt quát nói:
- Cái gì? Ngươi nói hắn là nhi tử của Phạm Kiến ở Đạm Châu sao? Con mẹ nó chứ, cái hình dạng tên Phạm Kiến này như thế mà cũng sinh ra được nhi tử đẹp như vậy sao!
Nhu Gia quận chúa ở bên cạnh nghe phụ thân nói bậy, vẻ mặt xấu hổ mà ửng đỏ, bất quá nàng cũng cảm thấy hứng thú, Nhược Nhược tỷ vẫn nghe lời huynh trưởng kia vô cùng, tới tột cùng đó là người như thế nào. Lý Hoằng Thành có chút tức giận liếc mắt nhìn phụ thân, nghĩ thầm may mà không có hạ nhân ở bên cạnh, bất quá nghĩ lại, bọn hạ nhân sớm quen với cách ăn nói của Tĩnh Vương, nhanh chóng lên tiếng hỏi:
- Phụ thân đại nhân hỏi chuyện thiếu niên đó làm cái gì?
- Làm cái gì?
Tĩnh Vương nói lầm bầm hai tiếng, buổi chiều sau khi lão gặp Phạm Nhàn, cảm thấy có chút quen mặt, nhưng mãi không nghĩ ra, lại bởi vì Phạm Nhàn ghét hội thơ, lại có thể nghe lão nói suốt nửa ngày về chuyện trồng cây này, cho nên có chút thích tiểu tử đó. Nhưng lão không ngờ được, tiểu tử xinh trai kia, lại là nhi tử của Phạm Kiến, trong lòng như có lửa, tiếp tục giáo huấn nói:
- Ngươi phải học học tập …hắn tên gọi là gì?
- Phạm Nhàn!
- Học tập Phạm Nhàn, đừng xem thường hắn xuất thân bất chính, thế nhưng ánh mắt hắn vô cùng tốt đấy.
Tĩnh Vương hít một tiếng, nhìn nhi tử của mình, giáo huấn nói:
- Phạm Nhàn người này, có thể nói chuyện nửa ngày với một nông dân trồng hoa, còn ngươi quá mức khoe khoang thân phận của mình, phải biết rằng phẩm tính khoe khoang của ngươi lúc này, thật sự không hợp với những chuyện ngươi làm hiện giờ.
Thế tử Lý Hoằng Thành biết chuyện mình kết giao với nhị thái tử, đương nhiên không thể qua mắt được phụ thân mặt ngoài trung hậu thành thật nhưng kỳ thực vô cùng khôn khéo này được, đành phải lên tiếng đồng ý. Cơm nước xong xuôi, thế tử đang chuẩn bị tới thư phòng, để làm cho phụ vương trong lòng cảm thấy vui vẻ, ai ngờ Tĩnh Vương trầm ngâm một lát rồi lại nói:
- Ngươi không phải chuẩn bị đi tới Túy Tiên Cư sao?
Túy Tiên Cư không phải là một tửu lâu, mà là một thanh lâu, khác nhau một chữ, nhưng cũng cách biệt một trời một vực, thế tử trong lòng căng thẳng, không dám lên tiếng nói. Tĩnh Vương gia theo dõi hai mắt hắn mắng:
- Nam tử hán đại trượng phu, muốn đi thì nói đi, đừng do dự như thế.
Nói xong những lời này, liền bảo người đá hắn ra ngoài.
Lý Hoằng Thành tới một căn phòng trang nhã của Túy Tiên Cư, ôm Viên Mộng cô nương nổi tiếng nhất thành kinh đô, vẫn đang có chút lạnh trong lòng vì sao phụ vương hôm nay lại đổi tính thế nhỉ.
Đêm khuya trong Tĩnh Vương phủ, Tĩnh Vương ngồi vừa uống rượu vừa đau nhức mắng:
- Con mẹ nó, cái tên kia năm đó toàn thích đi kỹ viện, không ngờ lại sinh ra được một đứa con xinh đẹp như thế, lão tử bảo nhi tử đi tới đó, tương lai chắc chắn được ôm một đứa cháu xinh đẹp.
…
Chuyện Tĩnh Vương bức con đi chơi gái tạm thời không đề cập tới, trước tiên nói về Phạm Nhàn sau khi rời khỏi hội thơ, sớm đã chui vào kiệu, cùng Đằng Tử Kinh và mấy hộ vệ ở một chỗ. Hội thơ giải tán, mọi người đều nghị luận về bài thơ của đệ tử Phạm gia, nhìn thấy cỗ kiệu của Phạm phủ, có vài sĩ tử cũng chào tạm biệt hắn, Phạm Nhàn nhanh bước xuống, nhất nhất mỉm cười chào lại, rồi phân phó vài tên hộ vệ nhanh chóng chạy về phủ.
Phạm Nhược Nhược lên kiệu trước, gật đầu chào hắn, Phạm Nhàn biết chuyện đã an bài thỏa đáng, tinh thần rung lên, liền bắt đầu an bài chuyện tối nay.
- Quách Bảo Khôn khẳng định ở quý phủ Thượng Thư, cách ba ngày vào cung một lần, tên này là biên soạn, trên thực tế là thư đồng của thái tử.
Phạm Nhàn nhíu mày nói:
- Thái tử năm nay bao nhiều tuổi rồi mà còn muốn thư đồng.
- Thái tử là con thân sinh của hoàng hậu, ở trong cung đứng hàng thứ ba, năm nay đã mười tám tuổi rồi.
Phạm Nhàn buồn cười nói:
- Đại nhân mười tám tuổi, còn muốn thư đồng làm cái gì.
Đằng Tử Kinh cười khổ nói:
- Chỉ là ham chơi mà thôi, cho nên gọi những người cùng loại này vào vui chơi.
- Lẽ nào hoàng đế cũng không quản?
- Việc này…tiểu nhân không rõ lắm.
Chuyện tình phát sinh trên tửu lâu lúc trước, Phạm Nhàn lo lắng tên Quách Bảo Khôn kia không nuốt giận được, sẽ có thủ đoạn gì bỉ ổi, cho nên phân phó Đằng Tử Kinh tìm hiểu một chút, cũng thăm dò người nhà mấy người hay đi theo Quách Bảo Khôn.
Ngày hôm nay ở hội thơ, tên thất phu họ Quách không biết nhục còn nói châm chọc, Phạm Nhàn tính tình dù tốt cũng chỉ bảo trì được vẻ ngoài tươi cười thôi, ở sâu trong lòng vẫn căm tức vô cùng. Chỉ là lúc này hắn suy nghĩ cẩn thận, thì ra mình bảo Đằng Tử Kinh đi tìm hiểu sự tình, đúng là trong tiềm thức đã sớm chuẩn bị khi dễ tên thất phu họ Quách rồi, mà không phải lo lắng bị tên thất phu đó khi dễ.
Danh sách chương