Trưởng công chúa trong mặt hiện lên một tia khiếp sợ, sầu khổ nói:

- Bốn năm rồi, Giám Sát viện không ngờ vẫn không bỏ qua, sợ rằng một ngày nào đó sự thật sẽ được điều tra ra…Nghe nói Trần Bình Bình đại nhân về nhà thăm viếng, nếu như…hắn thực sự cam tâm dưỡng lão, vậy là tốt rồi.

- Không cần thiết.

Hoàng Hậu cười lạnh nói:

- Ngươi chớ quên bốn năm trước, là Trần Bình Bình vào cung cùng hoàng thượng nói chuyện một đêm, mới làm cho hoàng thượng thu hồi ý chỉ ban hôn. Trước đó vài ngày Trần Bình Bình hồi hương thăm viếng, Phạm Kiến nhân cơ hội mới vào cung, hoàng thương mới nói gả Thần nhi cho Phạm Nhàn, còn nói rõ tương lai ngươi không nên xen vào chuyện trong nội khố nữa…Nếu như Trần Bình Bình hiện giờ đang ở kinh đô, chỉ sợ hôn sự này chưa chắc đã được, nói không chừng còn theo ý của ngươi … có lẽ nói, tùy theo ý của tể tướng đại nhân mới đúng.

Trưởng công chúa che miệng cười nói rằng:

- Hoàng Hậu nói lời này, nếu như hôn nhân này không thành, ngài cũng vui vẻ mới đúng, dù sao nhị hoàng tử cũng sẽ thiếu mất một ao bạc.

Hoàng Hậu mỉm cười nói:

- Ta thì có gì cao hứng chứ? Kỳ thực nói tới, cũng chỉ là chuyện kết thân của hai đứa nhỏ mà thôi, thành hay không thành cũng không có quan hệ quá lớn tới bản cung…Mẫu hậu đã nói, chuyện hôn sự của bọn nhỏ ta có thể quan tâm tới, chuyện Phạm Nhàn sẽ không thể không quan tâm à.

Trưởng công chúa sắc mặt khẽ biến, nhưng vẫn cười cười như cũ nói:

- Nương nương nói có lý, ta là mẫu thân, cũng không có chỗ tốt nào, tuy rằng xuất thân của Phạm Nhàn kia không vinh quang cho lắm, nhưng mấy ngày nay xem hắn cũng có mấy phần tài học, hơn nữa tinh thần của Thần nhi mấy hôm nay còn có mấy phần khởi sắc, nói không chừng cũng là vì việc vui sắp tới, mang tới nhiều chỗ tốt à.

Hai vị nữ nhân có quyền thế nhất Khánh quốc, cứ như vậy mà yên tĩnh ngồi đối diện, thưởng trà nói chuyện phiếm, dường như tất cả chưa từng phát sinh chuyện gì. Hai người không ai muốn buông lỏng tâm phòng của mình, ai cũng không muốn đi làm chuyện này? Giết Phạm Nhàn, hôn sự tự nhiên thất bại, Phạm gia nối nghiệp không còn chút gì, nhị hoàng tử không còn duy trì, tể tướng vô tư, trưởng công chúa vẫn như cũ ôm lấy nội khố, có thể cung cấp cho người tiền bạc cuồn cuộn không dứt? Chỉ cần một người chết, dường như khốn cảnh phân phối quyền lực trong hoàng cung sẽ được giải quyết dễ dàng.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại không có ai nguyện ý xuất thủ, dù sao đây không phải là bốn năm trước, ở đây là kinh đô chứ không phải Đạm Châu, nơi này có vô số ánh mắt, kể cả người bên trong hoàng cung cũng không có khả năng dùng thủ đoạn ám sát nhi tử một quan đại thần trong triều, nhất là trong thời kì mẫn cảm này, hơn nữa…dù sao Liễu thị cả đời này cũng sẽ không bước chân vào vũng bùn lần nữa.

Trong tẩm cung thái hậu, vị lão thái thái nhìn qua tuổi cao đức trọng buông mái tóc hoa râm của mình xuống, cảm thấy đôi tay trầm ổn đang vuốt ve mái tóc mình phía sau, nhỏ giọng nói rằng:

- Vì sao ta lại sinh ra một nữ nhi ngu xuẩn như vậy? Người phía sau mỉm cười nói rằng:

- Ngài là người hiểu rõ Trưởng công chúa nhất, không phải vậy thì hồi đó sẽ không bảo hoàng thượng an bài như vậy, cũng không âm thầm giúp đỡ tể tướng nhiều chuyện như thế.

Thái Hậu thở dài nói rằng:

- Lâm Nhược Phủ cái người này, thật không biết là hắn phụ ta hay là con ta hại hắn …Được rồi. Lão cẩu ngươi ánh mắt rất độc, nói một chút coi, hoàng thượng vì sao muốn gả Thần nhi cho tiểu tử Phạm gia?

Người nọ thanh âm có chút do dự:

- Quận chúa cũng đã tới tuổi phải gả đi rồi, hơn nữa thân thể đích xác sợ cũng khó có chuyển biến tốt đẹp, hứa gả cho Phạm gia thật ra là rất hợp. Bất quá hôn sự chỉ là bên ngoài, then chốt chính là cái khẩu dụ của hoàng thượng, một sản nghiệp lớn như vậy, để cho người họ khác tới quản. Chẳng lẽ…bệ hạ nghĩ Hoàng Hậu cùng Trưởng công chúa thân cận quá mức, bất mãn đối với thái tử, cho nên lột quyền của Trưởng công chúa, chuẩn bị làm cho nhị….

Bỗng nhiên hắn phát hiện hầu hạ Thái Hậu vài chục năm nhưng chuyện này không nên nói nhiều, cho nên hắn im miệng không nói nữa.

Thái Hậu trên mặt những nếp nhăn dần dần hiện rõ, nói rằng:

- Quốc sự bệ hạ quản, gia sự ta quản, chuyện ta sẽ không quản nữa.

Người nọ nói rằng:

- Thái Hậu thánh minh.

...

- Chuyện này ngươi làm rất không thông minh.

Ti Nam bá tước Phạm Kiến trong thư phòng lạnh lùng nhìn nhi tử.

Phạm Nhàn cười khổ, lúc ban ngày chỉ biết, nhất định sẽ bị chất vấn, cũng không giải thích nhiều, chỉ thành thật nhận sai.

- Ngươi không phải là một kẻ ngu dốt, Quách Bảo Khôn cũng không phải là một nhân vật lợi hại gì, nếu như muốn đánh hắn cho hết giận, vì sao lại phải lộ ra nhiều dấu vết như vậy?

Không đợi Phạm Nhàn giải thích, Ti Nam bá tước đã lạnh lùng nói rằng:

- Đừng có nói cái gì là đánh người không báo danh, thì không hết giận được!

Phạm Nhàn biết là Liễu thị đã thuật lại tình hình ban sáng cho phụ thân nghe, cười cười. Thấy dáng cười tươi tắn vô cùng của hắn, Phạm Kiến không thể tức giận hơn được nữa, than thở rằng:

- Chỉ nói vậy thôi, nháo loạn như thế là vì cái gì vậy?

Phạm Nhàn suy nghĩ một chút hồi đáp:

- Thứ nhất là đêm hôm qua uống rượu với Tĩnh vương thế tử, nghĩ hắn là bằng hữu có thể kết giao, mượn chuyện đánh nhau này cột hắn vào một chỗ, tương lai sẽ có chỗ dựa vững chắc là Tĩnh Vương phủ phía sau, bất luận làm việc gì cũng tiện hơn.

Nói xong câu đó, hắn len lén nhìn thoáng qua nhãn thần phụ thân, phát hiện không có gì dị thường mới tiếp tục nói:

- Thứ hai thằng nhãi Quách Bảo Khôn này khinh người quá đáng, ta phải đánh hắn cho hắn biết thế nào là nặng nhẹ.

Phạm Kiến cười nhạt một tiếng nói rằng:

- Cái lý do thứ hai ngươi đã nói xong rồi, nhưng ta nghĩ nguyên nhân quan trọng nhất…là trong lòng ngươi không muốn có hôn sự này, cho nên mới tự làm bại hoại danh tiếng, làm cho người trong cung bãi bỏ hôn sự.

Phạm Nhàn không ngờ không dấu được phụ thân, không biết giải thích thế nào.

Phạm Kiến lạnh lùng nói rằng:

- Mà chuyện ta nói ngươi không thông minh là bởi vì ngươi kéo cả Tĩnh Vương vào đây. Phải biết rằng Quách gia là người của thái tử, Tĩnh Vương thế tử là người của nhị hoàng tử, ngươi đánh Quách Bảo Khôn lại ngồi cùng Tĩnh Vương thế tử, chuyện nào rơi vào trong mắt người khác, chẳng phải nói Phạm gia chúng ta đã đầu phục nhị thái tử sao?

Phạm Nhàn làm bộ giật mình nói:

- Trên dưới Khánh quốc đều nói, phụ thân có giao tình với Tĩnh quận vương, muội muội cùng là bằng hữu với Nhu Gia quận chúa, hai nhà có quan hệ thân mật, thậm chí còn cân nhắc trên quan trường, lẽ nào…ngài…?

- Chớ quên, nãi nãi ngươi năm đó là nhũ mẫu của bệ hạ, đương nhiên cũng mang theo Tĩnh quận vương, khi đó bệ hạ bận việc khác, cho nên đều là do ta mang đi chơi đùa, cho nên hai nhà tình cảm tự nhiên vô cùng tốt.

Phạm Kiến hừ một tiếng nói:

- Nhưng quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, công vụ là công vụ, quốc sự là quốc sự. Chuyện tình trong cung, há có thể cho thần tử như chúng ta nghị luận sao? Thái tử hiện giờ vẫn như cũ là thái tử, là thái tử một quốc gia, nếu như bệ hạ qua vạn năm, Phạm gia chúng ta tự nhiên phải trung với thái tử.

Phạm Nhàn nghe lời bên tai này, vừa cười vừa nói:

- Thái tử nếu như không phải là thái tử, vậy phải làm sao bây giờ?

Nói tới kỳ quái, nghe nhi tử nói những câu đại nghịch bất đạo như vậy, Ti Nam bá tước Phạm Kiến không giật mình chút nào, cũng không có giáo huấn hắn, chỉ là nhàn nhạt nói rằng:

- Cái này chỉ có thể do bệ hạ quyết định, bất luận bệ hạ chưa có quyết định mà đã lựa chọn đứng bên trận doanh nào đều là cách làm lệch lạc.

- Hài nhi hiểu rồi!

Phạm Nhàn rốt cuộc cũng biết một kết quả khi đánh Quách Bảo Khôn.

- Phạm gia không đứng bên thái tử, cũng không đứng bên Nhị hoàng tử, chỉ đứng ở …bên cạnh bệ hạ.

- Không sai! Nếu như không muốn làm sai, sẽ không vội vã bắt đầu, hơn nữa chỉ cần ngươi vĩnh viễn đứng bên cạnh người mạnh nhất, ngươi sẽ vĩnh viễn không sai lầm, mà toàn bộ thiên hạ hiện nay, mạnh nhất đương nhiên là bệ hạ.

Phạm Kiến lạnh giọng nói.

- Vạn nhất bệ hạ băng hà thì sao?

Phạm Nhàn nhìn phụ thân, biết hắn thực sự trung thành và tận tâm với hoàng đế kia.

- Bệ hạ đang tuổi còn xuân, còn nhỏ tuổi hơn cả ta. Tương lai là chuyện của tương lai, là chuyện của lớp người các ngươi.

Phạm Kiến mỉm cười nói.



- Ngươi có biết, để cho có thể thoải mái rời khỏi công đường, chúng ta cùng Quách gia ngày hôm nay đã âm thầm giao thủ trong triều đình mấy lần không? Đại Lý tự, Hình bộ, Lại bộ, nơi nào cũng có thể thấy được bóng dáng của hai nhà. Quách gia cuối cùng còn tìm tới cả Giám Sát viện, nếu như không phải Trần Bình Bình không ở đây, nói không chừng ngày hôm nay ngươi không thể trở về được.

- Trần Bình Bình? ~ Phạm Nhàn nhíu mày, cái tên này thật sự nghe rất quen tai, đương nhiên biết đối phương là người nắm quyền lực lượng ngầm lớn nhất Khánh quốc, thế nhưng biết rõ quan hệ thân mật giữa Phạm gia cùng Giám Sát viện, cho nên hắn có chút khó hiểu:

- Vì sao Trần Bình Bình ở đây, ta không thể về được.

- Bởi vì hắn phản đối hôn thú của ngươi với nữ nhi trưởng công chúa. Lần này triệu ngươi vào kinh, bởi vì Trần Bình Bình về quê thăm viếng, không thể nói gì trước mặt bệ hạ, mới cho ngươi vào kinh xác định hôn sự này, không hoàn toàn bởi vì bệnh tình của cô nương đó.

Phạm Kiến lạnh lùng nói:

Phạm Nhàn nhìn phụ thân hỏi:

- Phí Giới là sư phụ ta, ngài cùng Trần viện trưởng có quan hệ mật thiết, vì sao hắn phản đối?

- Sai, người bên ngoài xem ra, ta cùng Giám Sát viện không có liên quan quá sâu.

Phạm Kiến nhàn nhạt nói rằng:

- Về phần hắn về sao phản đối, rất đơn giản, bởi vì cách nhìn mỗi sự việc, ta và hắn khác nhau, cho nên hai người không có nhận định như nhau.

- Quan điểm gì.

Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào hai mắt phụ thân, không chút do dự.

Phạm Kiến nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng quyết định nói cho hài tử một phần chuyện thực:

- Bệ hạ không thích thái tử, thế nhưng Hoàng Hậu cùng Trưởng công chúa quá thân cận, mà Trưởng công chúa chưởng quản tiền bạc xuất nhập kho nội khố, đây là rất ám muội, rất dễ lấy tiền bạc bên trong ra ngoài, chuyện này làm bệ hạ rất lo lắng.

Phạm Nhàn nhức đầu nói rằng:

- Thì ra…bệ hạ là sợ đông cung có biến?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện