Tân xuân phiên ngoại 2
Mộ Hàn Dạ & Hoàng Đại Tiên
NHẬT KÍ VỀ NHÀ!
Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Lúc trốn khỏi Thất Tuyệt quốc, Hoàng Đại Tiên vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, bản thân cư nhiên còn có một ngày trở về nơi này.
Lại còn lấy loại thân phận…quỷ dị này.
Sau khi rời khỏi Đông Bắc, mọi người ngựa không ngừng vó đi mấy chục ngày đường, rốt cục vào một ngày đại tuyết bay bay, đã đến được địa giới sa mạc.
Nhìn sa mạc mênh mông vô bờ trước mắt, trong lòng Hoàng Đại Tiên vạn phần cảm khái.
“Vương.” Có ảnh vệ tiến lên nói, “Có cần vào cung thông truyền trước không?”
Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Nói với Thái Hậu, năm ngày sau ta sẽ đến.”
“Vâng.” Ảnh vệ gật đầu rời đi. Hoàng Đại Tiên trong lòng khó hiểu, nếu hắn nhớ không lầm, khoảng cách từ nơi này đến Thất Tuyệt vương cung cũng không xa, giơ roi thúc ngựa chỉ cần một ngày là có thể đến, vì sao còn phải chờ đến năm ngày sau? “Đi thôi, trước rút về đại trạch (tòa nhà lớn).” Mộ Hàn Dạ quay đầu ngựa, “Thời gian cũng không sớm, dàn xếp xong rồi nói tiếp.”
Ảnh vệ đối với việc này tất nhiên không có dị nghị gì, vì vậy đoàn người lại theo đường cũ trở về, ở trong một đại trạch giữa giao giới hai nước.
“Có đôi khi ảnh vệ chấp hành nhiệm vụ, sẽ tạm thời ở nơi này, coi như là dịch quán của Thất Tuyệt quốc.” Mộ Hàn Dạ mang hắn xuống ngựa, “Trước ở đây hai ngày đi, cũng dễ thương lượng đối sách.”
“Thương nghị đối sách gì?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.
“Ngươi nói đi?” Mộ Hàn Dạ hỏi lại.
Hoàng Đại Tiên nghĩ nghĩ, nói, “Phản quân?”
Mộ Hàn Dạ lắc đầu sửa lại cho đúng, “Là thương nghị làm sao để đối phó mẫu hậu.”
Hoàng Đại Tiên: … .
“A Hoàng.” Thấy biểu tình trên mặt hắn cương cứng lại, Mộ Hàn Dạ đưa tay quơ quơ, “Bị dọa rồi?”
Cũng không đến mức bị dọa, bất quá tâm tình Hoàng Đại Tiên vẫn có chút phức tạp, hơn nữa còn nhớ tới bốn huyết hồng đại tự là “Quan hệ mẹ chồng nàng dâu” này nữa.
“Bất quá cũng không cần lo lắng.” Mộ Hàn Dạ ánh mắt kiên nghị, “Có ta ở đây! Nếu mẫu hậu không đồng ý, chúng ta liền bỏ trốn!”
Hoàng Đại Tiên cơ hồ sắp nôn ra máu, bỏ trốn?
“A Hoàng!” Mộ Hàn Dạ đột nhiên hùng hổ ôm lấy hắn.
“Lại làm sao?” Hoàng Đại Tiên vô lực.
Mộ Hàn Dạ ôm hắn vọt vào phòng trong, ầm ầm áp hắn ngã trên giường, “Ngươi hôn nhẹ ta.”
Hoàng Đại Tiên: …
Một khắc trước chẳng phải còn đang thảo luận chuyện Thái Hậu sao, vì sao tốc độ thay đổi đề tài lại nhanh như vậy a?
Nhưng Mộ Hàn Dạ hiển nhiên sẽ không quản nhiều như vậy, không thèm phân trần liền hôn xuống. Hoàng Đại Tiên một là lười phản kháng, hai là có phản kháng cũng vô dụng.
Vì thế chỉ có thể nằm yên không nhúc nhích cố gắng phối hợp, thẳng đến cảm thấy môi bị cắn đến hơi đau, mới khẽ nhíu mày đem hắn đẩy ra.
“Mẫu hậu của ta rất hung dữ.” Mộ Hàn Dạ ôm hắn ngồi trên giường.
“Thì sao?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
Mộ Hàn Dạ không nói chuyện.
“Ngươi không cần khó xử.” Thanh âm Hoàng Đại Tiên rất thấp.
“Ta sẽ nghĩ biện pháp.” Mộ Hàn Dạ xiết chặt hai tay, nặng nề thở dài, “Đáng tiếc ta không đánh lại bà ấy.”
Hoàng Đại Tiên bóp trán, cho dù có thể đánh thắng, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đấu với nàng?
“Lúc trước ngươi cũng từng ở Thất Tuyệt quốc một thời gian, đối với mẫu hậu của ta có ấn tượng gì?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
Hoàng Đại Tiên chần chờ một lát, mới nói, “Khi đó ta với Thái Hậu vẫn chưa trực tiếp gặp mặt.”
“Lúc đó bà ấy đang bế quan luyện công, rất ít xuất môn, bất quá bà ấy vẫn nhớ rõ ngươi.” Mộ Hàn Dạ nhẹ giọng nói.
Nhớ tới năm đó chính mình ở Thất Tuyệt quốc nháo hết trận này đến trận khác, có muốn không nhớ rõ cũng rất khó a. Hoàng Đại Tiên nói, “Thái Hậu có võ công?”
“Tất nhiên.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta là do nàng dạy.”
Hoàng Đại Tiên nghe vậy khiếp sợ, võ công của Mộ Hàn Dạ ngang tầm với Tần Thiếu Vũ, lại vừa tà môn vừa dứt khoát, lúc trước vẫn chưa chú ý nên không hỏi xem hắn học được từ ai, chỉ nghĩ đại khái là cao nhân phía bắc nào đó, thật không đoán được cư nhiên là do Thái Hậu dạy dỗ?
Một mẹ chồng có trị số vũ lực rất cao, nghe qua cũng không phải là nói quá.
“Cho nên mới đánh không lại.” Mộ Hàn Dạ tiếp tục nói, “Tu vi võ học của mẫu hậu sâu không lường được, năm đó phụ hoàng ở đại mạc bị mấy trăm dã lang vây công, trong tình huống chỉ mành treo chuông, là chính mẫu hậu đã đơn thương độc mã tiến vào vòng vây, cứu phụ hoàng ra.” Dừng một lát, lại bổ sung một câu, “Lúc ấy bà chỉ mới có mười ba tuổi, phụ hoàng cũng là vì vậy mới có thể lấy thân báo đáp.”
Toàn thân Hoàng Đại Tiên cương lại một chút.
“Có muốn hôn thêm một lát nữa hay không?” Mộ Hàn Dạ nhìn hắn, “Lúc này cần thả lỏng.”
Hôn cái đầu ngươi. Hoàng Đại Tiên hít sâu một hơi, nói, “Bằng không thì ta vẫn nên trở về đi.”
“Không!” Mộ Hàn Dạ sử dụng cùng lúc tay và chân để cuốn lấy hắn, “Chúng ta phải cùng hoạn nạn.”
Hoàng Đại Tiên bị hắn xiết đến cơ hồ hít thở không thông, phải liều mạng mới thoát ra được.
“Tóm lại ngươi không thể đi.” Mộ Hàn Dạ ánh mắt ủy khuất, “Không thì ta sẽ đi thắt cổ đó.”
Hoàng Đại Tiên dùng chăn che đầu.
Đây rốt cục là vận mệnh gì a. . . . .
Tuy nói trong lòng không muốn, nhưng việc nên đến thì vẫn sẽ đến. Vài ngày sau, mọi người vẫn phải trùng trùng điệp điệp xuất phát từ trạm dịch, hơn nữa còn vô cùng thuận lợi đến được Vương đô.
Cửa thành cao ngất trong mây, hai thị vệ trì đao mà đứng, tiếng kèn ô ô vang vọng phía chân trời, uy nghiêm túc mục nói không nên lời.
Trong xe ngựa, Hoàng Đại Tiên kìm lòng không được nắm chặt hai tay.
“Không sợ.” Mộ Hàn Dạ xốc màn xe đi vào, “Mẫu hậu còn đang ở trong cung, ngươi tạm thời không phải gặp bà ấy.”
Hoàng Đại Tiên cảm thấy đầu có chút choáng.
“Đi thôi.” Mộ Hàn Dạ hôn nhẹ cánh môi hắn.
“Đi đâu?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
“Tất nhiên là ra ngoài.” Mộ Hàn Dạ nói, “Dân chúng đều biết ta mang theo Vương hậu trở về, đang đứng ở hai bên đường chờ xem.”
Hoàng Đại Tiên sợ ngây người, “Bây giờ?”
Mộ Hàn Dạ gật đầu.
Hoàng Đại Tiên gắt gao cào cào bàn trà, để tránh bị kéo ra ngoài, “Vì sao bọn họ lại biết?” Chẳng lẽ lúc trước khi Mộ Hàn Dạ rời khỏi quốc thổ là khua chiêng gõ trống một đường vừa đi vừa hát xướng? Không thì không lý nào dân chúng đều biết hết a, còn đứng ở bên đường chờ xem nữa!
“Hôm trước phái ảnh vệ trở về, một là đề thông truyền cho mẫu hậu, hai là để rải tin tức trong thành.” Mộ Hàn Dạ nói.
“Mặc kệ nói thế nào, trước cứ phô trương thanh thế một chút, đến khi dân chúng đều chấp nhận, cho dù mẫu hậu có muốn phản đối, ít nhiều cũng phải băn khoăn một chút.”
Tiếng hoan hô bên ngoài xe ngựa dần lớn hơn, Mộ Hàn Dạ không thèm phân trần, đưa tay đem người tha ra ngoài.
“Này!” Hoàng Đại Tiên kinh hãi, ôm chặt song cửa sổ, vốn là muốn giãy dụa, nhưng đáng tiếc khí lực hai người cách biệt quá xa, không chỉ không được như nguyện, mà còn bị ôm eo một phen, trực tiếp ôm lên lưng ngựa.
Dân chúng ở hai bên ngao ngao kêu, ngẩng đầu chuẩn bị chiêm ngưỡng xem Vương hậu rốt cuộc là khuynh quốc khuynh thành như thế nào, cư nhiên có thể khiến Hoàng Thượng không màng ngàn dặm xa xôi đuổi theo đến tận Sở quốc!
Là một vùng ốc đảo duy nhất trong sa mạc, Thất Tuyệt dân chúng hàng ngày đều rất nhàn nhã, trừ bỏ ngẫu nhiên sẽ phiền muộn vì sao ông trời không chịu trút mưa xuống, thì cơ bản được cho là vô tư lự. Mà giống như đại đa số những người khác, một khi bụng ăn no, nhu cầu bát quát cũng tăng lên mạnh mẽ, làm chủ soái tài giỏi, giàu có, đẹp trai trong chiến tranh, chung thân đại sự của Mộ Hàn Dạ hiển nhiên là đề tài dân chúng thích đàm luận nhất, một khi được đề cập thì sẽ luôn có người cảm khái, cũng không biết rốt cục là cô nương nhà nào lại may mắn như vậy, quả thực khiến người hâm mộ a!
Cho nên có thể nghĩ được, lần này dân chúng rốt cục ôm bao nhiêu chờ mong với Vương hậu! Vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để thán phục một phen, nhưng đợi đến khi thấy rõ người thì đều dồn dập hấp một ngụm lãnh khí, đem toàn bộ thanh âm nuốt lại vào trong bụng —— vì sao bộ dạng lại giống như nam nhân vậy a? !
Trong cuộc đời Hoàng Đại Tiên lần đầu tiên biết được, cái gì gọi là xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Mộ Hàn Dạ ánh mắt uy nghiêm, lạnh lùng quét qua mọi người một cái.
Dân chúng nhất thời hồi thần, bắt đầu xả cổ họng hoan hô, thậm chí còn bắt đầu tung cánh hoa khô đầy trời, thập phần phối hợp —— tuy rằng trong lòng vẫn rất khó hiểu, nhưng đây hoàn toàn không phải trọng điểm, trọng điểm là nếu không phối hợp, nói không chừng sẽ bị thị vệ đập một trận, cho nên nhất thiết phải biết nhìn ánh mắt người khác a.
Mà trong đầy trời mưa hoa, Mộ Hàn Dạ cũng giục ngựa giơ roi, mang theo Hoàng Đại Tiên một đường đi đến Vương cung.
Đợi đến khi bóng dáng hai người biến mất, dân chúng mới lôi kéo thị vệ mồm năm miệng mười hỏi, Vương hậu này rốt cục tìm được từ nơi nào, vì sao nhìn qua hoàn toàn không giống cô nương vậy.
“Bởi vì Vương hậu vốn dĩ không phải cô nương.” Đội trưởng hộ vệ là người của Mộ Hàn Dạ, tự nhiên biết nên nói như thế nào.
Quần chứng vây xem như trong dự kiến bị sợ ngây người, cái gì gọi là “vốn dĩ không phải cô nương?”. So với Sở quốc mà nói, dân chúng Thất Tuyệt quốc vẫn thuần phác hơn một chút. Cho nên lần này nghe được một loại ngôn luận như thế, nhất thời cảm thấy có chút hoa mắt thần mê, cảm khái không hổ là Hoàng Thượng a, cưới vợ cũng phải đặc biệt như thế, cư nhiên là nam nhân a.
“Vương hậu vốn là linh hồ trong sa mạc, cùng Hoàng Thượng nhất kiến chung tình, không tiếc bỏ qua tu vi ngàn năm, biến thành phàm nhân chỉ vì muốn được ở bên nhau.” Biểu tình của đội trưởng hộ vệ rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống như đang nói dối, mà như là đang nói một chuyện đương nhiên đến không thể đương nhiên hơn!
Trời trong vang lên tiếng sét, dân chúng há miệng đến gần như có thể nhét vừa một quả trứng chim.
Hồ tiên, yêu, yêu tinh? !
Đội trưởng hộ vệ ngồi trong quán trà, mất vừa vặn thời gian một buổi sáng để kể cho dân chúng nghe một cố sự tình yêu đầy triền miên dây dưa, khiến người nghe thương tâm rơi lệ, thập phần cảm động! Hồ tiên ngàn năm tu hành trong sa mạc vô tình bị một mũi tên của Hoàng Thượng bắn trúng, từ nay về sau mở ra một đoạn tình yêu tuyệt thế kinh thiên động địa, chỉ cần có thể cùng quân vương ở bên nhau, bỏ qua ngàn năm tu hành cũng cam tâm tình nguyện, loại tình tiết này nghe qua không thể không tê tâm liệt phế a! Dân chúng cũng thuận lợi hoàn tất việc chuyển biến thái độ, lệ nóng rơi ào ào, tỏ vẻ chính mình quả thực chịu không nổi.
“Gần đầy trời thường giáng đại tuyết, toàn bộ cũng là do công lao Vương hậu.” Đội trưởng hộ vệ tiếp tục mặt không đổi sắc, “Nếu không phải hắn nhả ra nội đan ngàn năm đưa cho Tuyết Long Vương, phỏng chừng hạn hán còn phải kéo dài thêm mấy tháng nữa.”
“Thật vậy?” Dân chúng lại bị chấn động lần nữa.
“Tất nhiên.” Đội trưởng hộ vệ gật đầu.
Cho nên nói mặt than vẫn rất có lợi, nếu đổi thành vật biểu tượng giang hồ kể câu chuyện xưa này, tuy rằng nhất định sẽ rất cảm xúc, nhưng có đôi khi cảm xúc cũng không phải là chuyện tốt gì, khó tránh khỏi sẽ khiến người hoài nghi, nhưng đổi thành đội trưởng hộ vệ mặt không chút thay đổi, hiển nhiên sẽ có một hiệu quả khác —— mặt than sẽ biết nói dối sao, tất nhiên là không rồi! Hai mắt ngập tràn vẻ chân thành, vô cùng đáng tin cậy! Vì thế chỉ dùng hết thời gian nửa ngày, toàn dân chúng Vương Thành liền đều biết sự thật “Vương hậu nhà mình là hồ tiên” rung động nhân tâm, hơn nữa còn chìm sâu trong sự xúc động.
Nói đùa, tình tiết về chuyện xưa của hồ tiên, chính là từ mấy quyển sách tàng trữ riêng tư của ám vệ Truy Ảnh Cung chắp vá lung tung mà thành, toàn bộ đều là tinh hoa trong tinh hoa, tập trung trí lực của các đại tài tử toàn quốc, không tin mới là gặp quỷ.
Mà tại Vương cung, Hoàng Đại Tiên đang ở trong tẩm cung, tâm thần không yên ôm một ly trà.
“Trước nghỉ ngơi một chút.” Mộ Hàn Dạ ôm lấy bờ vai hắn, “Sau đó ta sẽ mang ngươi đi gặp mẫu hậu.”
Hoàng Đại Tiên vẫn rất muốn chạy trốn.
“A Hoàng A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ ghé vào lỗ tai hắn kiên trì gọi.
“Làm cái gì.” Hoàng Đại Tiên tâm phiền ý loạn, rất muốn đem cái miệng của hắn khâu lại.
“Ngươi đừng khẩn trương.” Mộ Hàn Dạ tội nghiệp nhìn hắn.
Vậy thì ngươi không cần làm ồn a! ! ! Hoàng Đại Tiên choáng đầu hoa mắt.
Mộ Hàn Dạ đem hắn ôm vào trong lòng, cúi đầu sâu sắc hôn xuống.
Hoàng Đại Tiên hữu khí vô lực, yên lặng mặc hắn liếm tới liếm lui, trong lòng loạn thành một đoàn, không ngừng suy nghĩ về Thái Hậu Thái Hậu Thái Hậu Thái Hậu!
Sau đó liền thật sự nghe được bên ngoài có người rống nói, “Thái Hậu giá lâm —— ”
Cũng không cần nhanh như vậy đã đến đi! Hoàng Đại Tiên trước mắt tối sầm, suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Mộ Hàn Dạ cũng nhanh chóng đem người thả lại trên ghế, đưa tay giúp hắn sửa sang y phục lộn xộn.
“Không thì ta đi trước?” Hoàng Đại Tiên đứng lên liền chạy ra bên ngoài.
Mộ Hàn Dạ dở khóc dở cười, đưa tay kéo hắn vào trong lòng, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền thấy một phụ nhân trung niên châu ngọc đầy đầu từ bên ngoài đi đến, rất có uy nghiêm khí thế một phương.
Lần đầu tiên trong cuộc đời chính thức chính thức gặp mẹ chồng, Hoàng Đại Tiên tay chân lạnh lẽo, đứng tại chỗ, đầu óc có chút trống rỗng.
Mà Mộ Hàn Dạ cũng rất khiếp sợ, hắn chần chờ nói, “Mẫu hậu vì sao mặc thành như vậy?”
“Câm miệng!” Thái Hậu trừng mắt liếc hắn một cái, “Ai gia có bảo ngươi nói chuyện sao?”
Mộ Hàn Dạ: … .
Tốt xấu gì cũng chia xa nửa năm, chẳng lẽ không phải là nên ân cần lôi kéo mình lải nhải nhắc một ít câu linh tinh như “Tại sao lại gầy” hay sao, như thế nào vừa gặp mặt liền rống lên, một chút khí chất từ mẫu cũng không có!
Hoàng Đại Tiên vốn muốn lớn gan chào hỏi, bây giờ cũng không còn dám mở miệng nữa —— quả nhiên rất hung dữ a.
“Ngươi chính là tên hồ ly tinh kia?” Thái Hậu liếc nhìn hằn một cái.
Hoàng Đại Tiên trong lòng vô cùng khổ bức, cẩn thận nói, “Tại hạ tên là Hoàng Viễn.”
Thái Hậu sắc bén nói, ” Bộ dạng hồ ly dụ dỗ người”
Hoàng Đại Tiên: … .
Trưởng thành như vậy ta cũng không muốn
“Lúc trước ta đã biết, ngươi tới Thất Tuyệt quốc là có ý đồ khác.” Thái Hậu ngồi ở trên ghế, “Hiện tại xem ra, quả thật là vì câu dẫn con ta.”
Kỳ thật cũng không phải a, Hoàng Đại Tiên có khổ mà nói không nên lời, đành phải kiên trì cam chịu.
“Nhi thần oai hùng bất phàm như thế, Tiểu Viễn thích cũng là hợp tình hợp lí.” Mộ Hàn Dạ ở một bên ưỡn mặt ba phải.
“Nói thêm câu nữa, ta sẽ đạp ngươi ra ngoài.” Thái Hậu một chút tình cảm cũng không lưu.
Mộ Hàn Dạ đành phải câm miệng
“Trước nói xem, ngươi đến rốt cục đến từ nơi nào?” Thái Hậu tùy tay cầm lấy một quả trái cây, “Nói cho rõ ràng, ít lấy cái chuyện hồ tiên chuyển thế kia mà lừa gạt ta.”
Hoàng Đại Tiên nhìn Mộ Hàn Dạ, thấy hắn không dị nghị, hơn nữa hai người trước đó đã từng thương nghị qua, vì thế cũng không cần giấu diếm, đem chuyện tình đại khái nói qua một lần.
Thái Hậu vươn ngón tay nhu nhu huyệt thái dương, đau đầu nói, “Nói cả buổi, thì ra là tên trộm.”
Hoàng Đại Tiên bị nghẹn một chút, nhưng ngẫm lại cũng không có gì sai, bản thân hắn vốn dĩ là vì trộm Bích Tuyền Tỳ mới đến Thất Tuyệt quốc, cho dù không phải tặc, thì cũng là kẻ lừa gạt, không tính là bị oan uổng.
“Mẫu hậu.” Mộ Hàn Dạ ở một bên quấy rối, “Không thì chúng ta thảo luận chuyện mưu phản một chút?”
“Mưu nghịch có cái gì đáng thảo luận.” Thái Hậu hoàn toàn cự tuyệt, “Lại không tính là đại sự.”
Hoàng Đại Tiên trong lòng buồn bực, mưu phản còn không tính là đại sự?
“Tam thúc kia của ngươi không biết trung thành, nửa đêm mang người xông tới, không đến nửa canh giờ đã bị trấn áp.” Thái Hậu nói, “Người đang bị nhốt trong lao, qua một năm rưỡi nữa rồi hãy thẩm vấn, gấp cái gì.”
Hoàng Đại Tiên: …
Nếu không tính là đại sự, cần gì ở trong thư viết nghiêm trọng như vậy? Nhìn qua giống như đã sắp vong quốc, thậm chí tại lạc khoản còn có một búng máu, hoàn toàn chính là một tiểu thuyết khủng bố.
“Không viết nghiêm trọng một chút, sao có thể đem người lừa trở về?” Thái Hậu ngoắc, “Lại đây.”
Hoàng Đại Tiên trong lòng kinh nghi, ta?
“Đi đi.” Mộ Hàn Dạ ở phía sau vỗ vỗ hắn.
Hoàng Đại Tiên cảm thấy đầu gối có chút nhũn ra, hồi lâu cũng không nâng nổi bước chân.
Thái Hậu thở dài, “Là trộm còn chưa tính, nhìn qua còn có chút đi đường bất tiện nữa.” Đầu óc đã không đủ dùng, đây là biểu tình ngốc nghếch gì nữa chứ.
Hoàng Đại Tiên đành phải làm liều đi qua.
Thái Hậu không hề báo trước, đột nhiên phất tay vỗ lên đầu vai hắn một cái, tốc độ có thể nói là sét đánh không kịp bưng tai! Hoàng Đại Tiên tuy nói cũng có chút võ công căn bản, nhưng hắn ngay cả Mộ Hàn Dạ cũng không thể ngăn cản, thì đừng nói đến mẹ của Mộ Hàn Dạ! Vì thế bất ngờ không kịp phòng bị nên lảo đảo một cái, cơ hồ quỳ trên mặt đất.
Mộ Hàn Dạ thấy thế kinh hãi, tiến lên một tay ôm hắn vào trong lòng, “Không sao chứ?”
“Không sao.” Hoàng Đại Tiên kinh hồn chưa định lắc đầu.
“Mẫu hậu.” Mộ Hàn Dạ nhíu mày.
“Ta cũng không thương tổn hắn.” Thái Hậu buông trái cây trong tay, “Thử một chút xem có công phu hay không thôi, quả thật là nam nhân Trung Nguyên, tay trói gà không chặt.”
Mộ Hàn Dạ không hờn giận nói, “Cho dù là tráng hán Tây vực, cũng không mấy ai ngăn được một chưởng của mẫu hậu.”
“Nhưng cũng không thể giống như hắn, ngay cả một chút tâm ngăn địch cũng không có.” Thái Hậu đứng lên, “Mà thôi, không có công phu cũng tốt, ít nhất sẽ không thương tổn ngươi.”
Mộ Hàn Dạ nghe vậy nhãn tình sáng lên, “Mẫu hậu đồng ý?”
“Nếu ta không không đồng ý, ngươi sẽ nghe sao?” Thái Hậu hỏi lại.
Mộ Hàn Dạ quyết đoán lắc đầu.
“Vậy là xong rồi.” Thái Hậu nhìn Hoàng Đại Tiên, “Ta cũng không làm khó chuyện gì, điểm ấy ngươi có thể yên tâm. Bất quá muốn gả cho con ta, ngươi ít nhất phải làm được ba chuyện.”
Hoàng Đại Tiên bị chấn động, ánh mắt Mộ Hàn Dạ cũng rất phức tạp, hắn thậm chí hoài nghi mẫu thân nhà mình có phải hay không bị thứ gì đó bám vào người hay không, bằng không sao lại mặc kiều y phục phiền phức như thế, đội một đầu châu ngọc, còn nói cái gì, “Ít nhất phải làm được ba chuyện”, hoàn toàn không phải phong cách bình thường của nàng a!
“Chuyện gì?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
Thái Hậu không cần nghĩ ngợi nói, “Thứ nhất, vào biển sâu tìm một viên dạ minh châu —— ”
“Mẫu hậu!” Mộ Hàn Dạ thật sự nghe không nổi nữa, vì thế lên tiếng cắt ngang, đi đến kéo bà ra ngoài, “Chúng ta đi nói chuyện.”
“Lớn mật!” Thái Hậu bay lên một cước đạp qua, Mộ Hàn Dạ lắc mình né tránh, lại không đoán được phải nghênh diện thêm một chưởng, đang lúc có qua có lại, thuận tiện thăng cấp thành đánh nhau, Hoàng Đại Tiên cũng trơ mắt nhìn hai người kia từ cửa sổ bay ra ngoài, nháy mắt liền bùm bùm quấn thành một khối.
Thị vệ lúc trước còn cho là có thích khách, vội vàng chạy tới, sau khi thấy rõ tình huống thì thở phào nhẹ nhõm, xoay người định tiếp tục đi dò xét, lại thấy Hoàng Đại Tiên còn đang ngốc lăng trong viện, vì thế tiến lên khuyên nhủ, “Vương hậu vẫn nên về trước đi, Hoàng Thượng nếu đã cùng Thái Hậu luận võ, không đến một hai canh giờ thì sẽ không ngừng, đứng nơi này sẽ lạnh, không bằng vào đi ăn chút gì rồi ngủ một giấc.”
Hoàng Đại Tiên trong lòng ngũ vị tạp trần, đây rốt cuộc là cái cục diện quỷ dị gì… Chẳng lẽ không phải đang cố gắng thương nghị vấn đề sao, vì sao lại đột nhiên biến thành luận võ? !
Mà sự thật cũng chứng minh lời thị vệ xác thực không hề sai, Hoàng Đại Tiên lúc đầu còn đứng trong viện xem, lúc sau cũng cảm thấy có hơi quá lâu, tay chân bị đông đến lạnh lẽo, liền trở về phòng uống một chén trà nóng, rồi ăn tiếp mấy món điểm tâm còn thừa, hai người ngoài viện mới rốt cục yên tĩnh được một chút.
Thái Hậu bởi vì y phục quá mức phức tạp, cho nên bất hạnh thua một chiêu, bị con mình ấn ở trên ghế.
“Mẫu hậu.” Mộ Hàn Dạ đau đầu, “Người rốt cuộc đang diễn cái gì a!”
“Bỗng nhiên chạy ra ngoài, trở về còn mang theo một nam nhân nói muốn thành thân, ta còn không thể hỏi?” Thái Hậu gõ đầu hắn một cái.
“Lúc trước ta đã viết thư về nói rõ, còn phải hỏi như thế nào?” Mộ Hàn Dạ kiềm nén xúc động muốn rít gào.
“Ngươi thật sự muốn thú hắn?” Thái Hậu đưa tay chỉ vào trong phòng, “Là nam nhân tạm thời không nói, nhưng cũng không thể không có một chút ưu điểm a!”
“Ai nói, toàn thân Tiểu Viễn đều là bảo vật!” Mộ Hàn Dạ rất quả quyết.
Thái Hậu: …
“Khụ khụ.” Mộ Hàn Dạ nghiêm mặt, “Tóm lại ta đã quyết định thú hắn rồi, mẫu hậu nên tạo quan hệ tốt với hắn.”
Thái Hậu tận tình khuyên bảo nói, “Nếu ngươi thích mắt đào hoa, ta tùy tiện cũng có thể tìm cho ngươi hơn mười mấy hai mươi người, hồ mị hơn hắn cũng có nhiều mà, không bằng nhìn một chút?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Ngày mai ta liền bỏ trốn.”
“Ngươi không có tiền đồ!” Thái Hậu giận tím mặt.
Mộ Hàn Dạ ánh mắt kiên định.
“Lúc trước nói hắn là hồ ly tinh, ta còn chưa tin, hiện tại thì đã tin rồi.” Thái Hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Nếu không phải hồ ly tinh, sao có thể đem ngươi mê hoặc thành như vậy.”
“Nếu không phải vì đuổi theo hắn, ta cũng không thể tìm được bí mật của Bích Tuyền Tỳ .” Mộ Hàn Dạ nói, “Một chuyến đến Trung Nguyên này thu hoạch được rất lớn, ngày khác có thời gian, ta chậm rãi kể lại cho mẫu hậu nghe.”
“Con lớn không nghe theo mẹ a.” Thái Hậu đỏ hốc mắt, tay trái suy yếu che trán, “Ngực đau.”
Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Che sai chỗ rồi.”
Thái Hậu: … .
“Tiểu Viễn thật sự rất tốt, hơn nữa còn là phúc tinh của Thất Tuyệt quốc ta.” Mộ Hàn Dạ kiên trì nói, “Mẫu hậu chấp nhận hắn đi.”
“Mà thôi mà thôi, xem mấy ngày rồi hẵng nói.” Thái Hậu không lay chuyển được hắn, đành phải bất đắc dĩ thỏa hiệp, “Đi vào trước đi, nghỉ ngơi một hồi, buổi tối còn có một đám triều thần muốn tới nghị sự.”
“Đợi đã, còn có một việc.” Mộ Hàn Dạ nói.
Thái Hậu nghe vậy lại bắt đầu đau đầu, “Trừ bỏ hồ ly tinh, ngươi còn muốn tìm tỳ bà tinh làm thiếp?”
“Vậy thì không có.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhi thần chỉ muốn hỏi, y phục này là thế nào?”
“Mới làm.” Thái Hậu đứng lên, “Lần đầu tiên gặp con dâu, tự nhiên phải phô trương thanh thế, đánh đòn phủ đầu một chút!”
Mộ Hàn Dạ không biết nói gì, “Lại là dì dạy người?” Đã nói không được học theo mấy cô ba dì tám này rồi mà, xem xem học được mấy cái trò gì hả.
“Vậy dạ minh châu trong biển sâu thì sao?” Mộ Hàn Dạ lại hỏi.
Thái Hậu nói, “Tất nhiên cũng là vì bố trí khảo nghiệm, nếu là hắn thật tâm đối đãi với ngươi, theo lý nên vượt mọi chông gai đi tìm, mới có thể cảm động trời xanh.”
Mộ Hàn Dạ hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc nói, “Mẫu hậu.”
“Chuyện gì?” Thái Hậu hỏi.
“Đem mấy thứ mượn từ dì trả về đi.” Mộ Hàn Dạ chỉ chỉ mấy cái trâm cài, vòng vàng trên đầu nàng.
“Ngươi không nói ta cũng sẽ trả, so với đội thau nước còn nặng hơn.” Thái Hậu nhíu mày, “Chỉ vì cái này?”
“Còn nữa, sau này nếu mẫu hậu muốn tán chuyện với dì, nhi thần tất nhiên sẽ không ngăn cản.” Mộ Hàn Dạ đè bả vai nàng lại, “Nhưng nếu tiếp tục học mấy thứ thủ đoạn câu tâm đấu giác của phụ nhân gia này, thì đừng trách nhi thần không khách khí.”
Thái Hậu cảnh giác, “Ngươi muốn làm gì?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Đưa dượng đến Sở quốc làm con tin, cũng dễ dàng để Sở vương yên tâm với nhi thần hơn.”
Thái Hậu đại kinh thất sắc, “Ta đây chẳng phải là mỗi ngày đều phải nghe dì ngươi khóc lóc kể lể?” Bình thường ngẫu nhiên như vậy cũng không sao, nhưng mỗi ngày chạy tới cửa khóc, ai có thể chịu được! Suy nghĩ một chút cũng đã phiền chết người.
“Cho nên?” Mộ Hàn Dạ nhìn nàng.
Thái Hậu: …
“Tiểu Viễn không cha không mẹ, vốn là thân thế đáng thương, ngươi sao có thể tiếp tục khi dễ hắn.” Mộ Hàn Dạ vô cùng sắc bén, “Nói xem nữ hiệp tốt đâu rồi?”
Thái Hậu: …
“Hắn là muốn gả cho con của người, cũng không phải muốn ăn con của người, hoảng cái gì.” Mộ Hàn Dạ đẩy đẩy bả vai của nàng ra ngoài viện, “Hảo mẫu hậu đi về trước đi, qua một hồi ta cùng Tiểu Viễn lại tới thỉnh an.”
“Nhưng mà —— ”
“Cứ quyết định vậy đi!” Mộ Hàn Dạ đem bà nhét vào trong xe ngựa.
Thái Hậu: …
Xa phu rất biết nhìn sắc mặt người khác, phất tay vung roi một cái, chốc lát đã ầm vang đi xa, tốc độ rất nhanh a!
Thái Hậu: …
Đây rốt cục là dạng con cái gì a.
Mộ Hàn Dạ nhẹ nhàng thở ra, xoay người muốn trở về, quay đầu đã thấy Hoàng Đại Tiên đứng ở cửa, vì thế nhanh chóng bày ra khuôn mặt tươi cười xán lạn, chuẩn bị hùng hổ nhào qua.
“Đứng im không được động.” Hoàng Đại Tiên chỉ vào hắn.
Mộ Hàn Dạ đành phải bảo trì tư thế mở ra hai tay mà đứng yên.
“Đã nói cái gì?” Hoàng Đại Tiên đi đến trước mặt hắn.
Mộ Hàn Dạ đem hắn ôm vào trong lòng, cười nói, “Mẫu hậu không phải là người không nói đạo lý, nàng chấp nhận ngươi.”
“Lý do?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.
“Lý do gì?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
“Tất nhiên là lý do chấp nhận ta.” Hoàng Đại Tiên nói, thẳng thắn mà nói, hắn vừa rồi ở trong phòng suy nghĩ, nếu đổi thành mình là Thái Hậu, cũng sẽ không chấp nhận chon hi tử lấy một người như vậy.
Mộ Hàn Dạ nghe vậy bật cười, “Ta thích ngươi, còn cần lý do gì khác?”
Hoàng Đại Tiên có chút im lặng.
“Đi vào thôi” Mộ Hàn Dạ kéo tay hắn đi vào bên trong, “Đổi y phục, chúng ta đi chính thức đi thỉnh an mẫu thân.”
“Sẽ không đánh thêm lần nữa chứ?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
“Sẽ không.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu.
“Dạ minh châu là sao?” Hoàng Đại Tiên lại nghĩ tới một chuyện.
“Nói thì thật dài.” Mộ Hàn Dạ ho khan.
“Chọn trọng điểm.” Hoàng Đại Tiên thực bướng bỉnh.
Mộ Hàn Dạ đành phải nói, “Muốn khảo nghiệm ngươi.”
Hoàng Đại Tiên dưới chân cứng đờ, “Khảo nghiệm?”
“Đúng vậy.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, hơn nữa trốn tránh trách nhiệm nói, “Đây đều là lỗi của dì ta.”
“Nếu thật sự khảo nghiệm, ta đây không đáp ứng tìm ngọc, chẳng phải là có thể rời đi sao?” Hoàng Đại Tiên có ý tưởng mới.
Mộ Hàn Dạ: …
“Ta đây đi tìm Thái Hậu.” Hoàng Đại Tiên xoay người kéo lại ngoại bào.
Mộ Hàn Dạ nhanh chóng đuổi theo, một lần nữa khiêng hắn vào tiểu viện!
“Thả ta xuống!” Hoàng Đại Tiên giãy dụa.
Đáp lại hắn, là một trận hôn môi kịch liệt.
Xa xa, một đám tiểu cung nữ ngồi xổm trên bậc thang, tập thể kéo quai hàm thở dài.
Vương hậu nhìn qua thật không được tự nhiên.
Thành thân cái gì.
Chúng ta hoàn toàn không hề hâm mộ nha.
Yên lặng nắm chặt khăn tay.
Không vui.
Đại tuyết liên tục lượn lờ hạ xuống, cho mặt đất chất dinh dưỡng dịu dàng nhất nhất, cỏ non trên mặt đất yên lặng say ngủ, chờ đợi đợt tái sinh vào mùa xuân năm sau, một lần nữa vươn mình lên mặt đất.
Tuyết rơi đúng lúc là điềm báo một năm bội thu…
Hết phiên ngoại 2
Mộ Hàn Dạ & Hoàng Đại Tiên
NHẬT KÍ VỀ NHÀ!
Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Lúc trốn khỏi Thất Tuyệt quốc, Hoàng Đại Tiên vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, bản thân cư nhiên còn có một ngày trở về nơi này.
Lại còn lấy loại thân phận…quỷ dị này.
Sau khi rời khỏi Đông Bắc, mọi người ngựa không ngừng vó đi mấy chục ngày đường, rốt cục vào một ngày đại tuyết bay bay, đã đến được địa giới sa mạc.
Nhìn sa mạc mênh mông vô bờ trước mắt, trong lòng Hoàng Đại Tiên vạn phần cảm khái.
“Vương.” Có ảnh vệ tiến lên nói, “Có cần vào cung thông truyền trước không?”
Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Nói với Thái Hậu, năm ngày sau ta sẽ đến.”
“Vâng.” Ảnh vệ gật đầu rời đi. Hoàng Đại Tiên trong lòng khó hiểu, nếu hắn nhớ không lầm, khoảng cách từ nơi này đến Thất Tuyệt vương cung cũng không xa, giơ roi thúc ngựa chỉ cần một ngày là có thể đến, vì sao còn phải chờ đến năm ngày sau? “Đi thôi, trước rút về đại trạch (tòa nhà lớn).” Mộ Hàn Dạ quay đầu ngựa, “Thời gian cũng không sớm, dàn xếp xong rồi nói tiếp.”
Ảnh vệ đối với việc này tất nhiên không có dị nghị gì, vì vậy đoàn người lại theo đường cũ trở về, ở trong một đại trạch giữa giao giới hai nước.
“Có đôi khi ảnh vệ chấp hành nhiệm vụ, sẽ tạm thời ở nơi này, coi như là dịch quán của Thất Tuyệt quốc.” Mộ Hàn Dạ mang hắn xuống ngựa, “Trước ở đây hai ngày đi, cũng dễ thương lượng đối sách.”
“Thương nghị đối sách gì?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.
“Ngươi nói đi?” Mộ Hàn Dạ hỏi lại.
Hoàng Đại Tiên nghĩ nghĩ, nói, “Phản quân?”
Mộ Hàn Dạ lắc đầu sửa lại cho đúng, “Là thương nghị làm sao để đối phó mẫu hậu.”
Hoàng Đại Tiên: … .
“A Hoàng.” Thấy biểu tình trên mặt hắn cương cứng lại, Mộ Hàn Dạ đưa tay quơ quơ, “Bị dọa rồi?”
Cũng không đến mức bị dọa, bất quá tâm tình Hoàng Đại Tiên vẫn có chút phức tạp, hơn nữa còn nhớ tới bốn huyết hồng đại tự là “Quan hệ mẹ chồng nàng dâu” này nữa.
“Bất quá cũng không cần lo lắng.” Mộ Hàn Dạ ánh mắt kiên nghị, “Có ta ở đây! Nếu mẫu hậu không đồng ý, chúng ta liền bỏ trốn!”
Hoàng Đại Tiên cơ hồ sắp nôn ra máu, bỏ trốn?
“A Hoàng!” Mộ Hàn Dạ đột nhiên hùng hổ ôm lấy hắn.
“Lại làm sao?” Hoàng Đại Tiên vô lực.
Mộ Hàn Dạ ôm hắn vọt vào phòng trong, ầm ầm áp hắn ngã trên giường, “Ngươi hôn nhẹ ta.”
Hoàng Đại Tiên: …
Một khắc trước chẳng phải còn đang thảo luận chuyện Thái Hậu sao, vì sao tốc độ thay đổi đề tài lại nhanh như vậy a?
Nhưng Mộ Hàn Dạ hiển nhiên sẽ không quản nhiều như vậy, không thèm phân trần liền hôn xuống. Hoàng Đại Tiên một là lười phản kháng, hai là có phản kháng cũng vô dụng.
Vì thế chỉ có thể nằm yên không nhúc nhích cố gắng phối hợp, thẳng đến cảm thấy môi bị cắn đến hơi đau, mới khẽ nhíu mày đem hắn đẩy ra.
“Mẫu hậu của ta rất hung dữ.” Mộ Hàn Dạ ôm hắn ngồi trên giường.
“Thì sao?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
Mộ Hàn Dạ không nói chuyện.
“Ngươi không cần khó xử.” Thanh âm Hoàng Đại Tiên rất thấp.
“Ta sẽ nghĩ biện pháp.” Mộ Hàn Dạ xiết chặt hai tay, nặng nề thở dài, “Đáng tiếc ta không đánh lại bà ấy.”
Hoàng Đại Tiên bóp trán, cho dù có thể đánh thắng, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đấu với nàng?
“Lúc trước ngươi cũng từng ở Thất Tuyệt quốc một thời gian, đối với mẫu hậu của ta có ấn tượng gì?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
Hoàng Đại Tiên chần chờ một lát, mới nói, “Khi đó ta với Thái Hậu vẫn chưa trực tiếp gặp mặt.”
“Lúc đó bà ấy đang bế quan luyện công, rất ít xuất môn, bất quá bà ấy vẫn nhớ rõ ngươi.” Mộ Hàn Dạ nhẹ giọng nói.
Nhớ tới năm đó chính mình ở Thất Tuyệt quốc nháo hết trận này đến trận khác, có muốn không nhớ rõ cũng rất khó a. Hoàng Đại Tiên nói, “Thái Hậu có võ công?”
“Tất nhiên.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta là do nàng dạy.”
Hoàng Đại Tiên nghe vậy khiếp sợ, võ công của Mộ Hàn Dạ ngang tầm với Tần Thiếu Vũ, lại vừa tà môn vừa dứt khoát, lúc trước vẫn chưa chú ý nên không hỏi xem hắn học được từ ai, chỉ nghĩ đại khái là cao nhân phía bắc nào đó, thật không đoán được cư nhiên là do Thái Hậu dạy dỗ?
Một mẹ chồng có trị số vũ lực rất cao, nghe qua cũng không phải là nói quá.
“Cho nên mới đánh không lại.” Mộ Hàn Dạ tiếp tục nói, “Tu vi võ học của mẫu hậu sâu không lường được, năm đó phụ hoàng ở đại mạc bị mấy trăm dã lang vây công, trong tình huống chỉ mành treo chuông, là chính mẫu hậu đã đơn thương độc mã tiến vào vòng vây, cứu phụ hoàng ra.” Dừng một lát, lại bổ sung một câu, “Lúc ấy bà chỉ mới có mười ba tuổi, phụ hoàng cũng là vì vậy mới có thể lấy thân báo đáp.”
Toàn thân Hoàng Đại Tiên cương lại một chút.
“Có muốn hôn thêm một lát nữa hay không?” Mộ Hàn Dạ nhìn hắn, “Lúc này cần thả lỏng.”
Hôn cái đầu ngươi. Hoàng Đại Tiên hít sâu một hơi, nói, “Bằng không thì ta vẫn nên trở về đi.”
“Không!” Mộ Hàn Dạ sử dụng cùng lúc tay và chân để cuốn lấy hắn, “Chúng ta phải cùng hoạn nạn.”
Hoàng Đại Tiên bị hắn xiết đến cơ hồ hít thở không thông, phải liều mạng mới thoát ra được.
“Tóm lại ngươi không thể đi.” Mộ Hàn Dạ ánh mắt ủy khuất, “Không thì ta sẽ đi thắt cổ đó.”
Hoàng Đại Tiên dùng chăn che đầu.
Đây rốt cục là vận mệnh gì a. . . . .
Tuy nói trong lòng không muốn, nhưng việc nên đến thì vẫn sẽ đến. Vài ngày sau, mọi người vẫn phải trùng trùng điệp điệp xuất phát từ trạm dịch, hơn nữa còn vô cùng thuận lợi đến được Vương đô.
Cửa thành cao ngất trong mây, hai thị vệ trì đao mà đứng, tiếng kèn ô ô vang vọng phía chân trời, uy nghiêm túc mục nói không nên lời.
Trong xe ngựa, Hoàng Đại Tiên kìm lòng không được nắm chặt hai tay.
“Không sợ.” Mộ Hàn Dạ xốc màn xe đi vào, “Mẫu hậu còn đang ở trong cung, ngươi tạm thời không phải gặp bà ấy.”
Hoàng Đại Tiên cảm thấy đầu có chút choáng.
“Đi thôi.” Mộ Hàn Dạ hôn nhẹ cánh môi hắn.
“Đi đâu?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
“Tất nhiên là ra ngoài.” Mộ Hàn Dạ nói, “Dân chúng đều biết ta mang theo Vương hậu trở về, đang đứng ở hai bên đường chờ xem.”
Hoàng Đại Tiên sợ ngây người, “Bây giờ?”
Mộ Hàn Dạ gật đầu.
Hoàng Đại Tiên gắt gao cào cào bàn trà, để tránh bị kéo ra ngoài, “Vì sao bọn họ lại biết?” Chẳng lẽ lúc trước khi Mộ Hàn Dạ rời khỏi quốc thổ là khua chiêng gõ trống một đường vừa đi vừa hát xướng? Không thì không lý nào dân chúng đều biết hết a, còn đứng ở bên đường chờ xem nữa!
“Hôm trước phái ảnh vệ trở về, một là đề thông truyền cho mẫu hậu, hai là để rải tin tức trong thành.” Mộ Hàn Dạ nói.
“Mặc kệ nói thế nào, trước cứ phô trương thanh thế một chút, đến khi dân chúng đều chấp nhận, cho dù mẫu hậu có muốn phản đối, ít nhiều cũng phải băn khoăn một chút.”
Tiếng hoan hô bên ngoài xe ngựa dần lớn hơn, Mộ Hàn Dạ không thèm phân trần, đưa tay đem người tha ra ngoài.
“Này!” Hoàng Đại Tiên kinh hãi, ôm chặt song cửa sổ, vốn là muốn giãy dụa, nhưng đáng tiếc khí lực hai người cách biệt quá xa, không chỉ không được như nguyện, mà còn bị ôm eo một phen, trực tiếp ôm lên lưng ngựa.
Dân chúng ở hai bên ngao ngao kêu, ngẩng đầu chuẩn bị chiêm ngưỡng xem Vương hậu rốt cuộc là khuynh quốc khuynh thành như thế nào, cư nhiên có thể khiến Hoàng Thượng không màng ngàn dặm xa xôi đuổi theo đến tận Sở quốc!
Là một vùng ốc đảo duy nhất trong sa mạc, Thất Tuyệt dân chúng hàng ngày đều rất nhàn nhã, trừ bỏ ngẫu nhiên sẽ phiền muộn vì sao ông trời không chịu trút mưa xuống, thì cơ bản được cho là vô tư lự. Mà giống như đại đa số những người khác, một khi bụng ăn no, nhu cầu bát quát cũng tăng lên mạnh mẽ, làm chủ soái tài giỏi, giàu có, đẹp trai trong chiến tranh, chung thân đại sự của Mộ Hàn Dạ hiển nhiên là đề tài dân chúng thích đàm luận nhất, một khi được đề cập thì sẽ luôn có người cảm khái, cũng không biết rốt cục là cô nương nhà nào lại may mắn như vậy, quả thực khiến người hâm mộ a!
Cho nên có thể nghĩ được, lần này dân chúng rốt cục ôm bao nhiêu chờ mong với Vương hậu! Vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để thán phục một phen, nhưng đợi đến khi thấy rõ người thì đều dồn dập hấp một ngụm lãnh khí, đem toàn bộ thanh âm nuốt lại vào trong bụng —— vì sao bộ dạng lại giống như nam nhân vậy a? !
Trong cuộc đời Hoàng Đại Tiên lần đầu tiên biết được, cái gì gọi là xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Mộ Hàn Dạ ánh mắt uy nghiêm, lạnh lùng quét qua mọi người một cái.
Dân chúng nhất thời hồi thần, bắt đầu xả cổ họng hoan hô, thậm chí còn bắt đầu tung cánh hoa khô đầy trời, thập phần phối hợp —— tuy rằng trong lòng vẫn rất khó hiểu, nhưng đây hoàn toàn không phải trọng điểm, trọng điểm là nếu không phối hợp, nói không chừng sẽ bị thị vệ đập một trận, cho nên nhất thiết phải biết nhìn ánh mắt người khác a.
Mà trong đầy trời mưa hoa, Mộ Hàn Dạ cũng giục ngựa giơ roi, mang theo Hoàng Đại Tiên một đường đi đến Vương cung.
Đợi đến khi bóng dáng hai người biến mất, dân chúng mới lôi kéo thị vệ mồm năm miệng mười hỏi, Vương hậu này rốt cục tìm được từ nơi nào, vì sao nhìn qua hoàn toàn không giống cô nương vậy.
“Bởi vì Vương hậu vốn dĩ không phải cô nương.” Đội trưởng hộ vệ là người của Mộ Hàn Dạ, tự nhiên biết nên nói như thế nào.
Quần chứng vây xem như trong dự kiến bị sợ ngây người, cái gì gọi là “vốn dĩ không phải cô nương?”. So với Sở quốc mà nói, dân chúng Thất Tuyệt quốc vẫn thuần phác hơn một chút. Cho nên lần này nghe được một loại ngôn luận như thế, nhất thời cảm thấy có chút hoa mắt thần mê, cảm khái không hổ là Hoàng Thượng a, cưới vợ cũng phải đặc biệt như thế, cư nhiên là nam nhân a.
“Vương hậu vốn là linh hồ trong sa mạc, cùng Hoàng Thượng nhất kiến chung tình, không tiếc bỏ qua tu vi ngàn năm, biến thành phàm nhân chỉ vì muốn được ở bên nhau.” Biểu tình của đội trưởng hộ vệ rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống như đang nói dối, mà như là đang nói một chuyện đương nhiên đến không thể đương nhiên hơn!
Trời trong vang lên tiếng sét, dân chúng há miệng đến gần như có thể nhét vừa một quả trứng chim.
Hồ tiên, yêu, yêu tinh? !
Đội trưởng hộ vệ ngồi trong quán trà, mất vừa vặn thời gian một buổi sáng để kể cho dân chúng nghe một cố sự tình yêu đầy triền miên dây dưa, khiến người nghe thương tâm rơi lệ, thập phần cảm động! Hồ tiên ngàn năm tu hành trong sa mạc vô tình bị một mũi tên của Hoàng Thượng bắn trúng, từ nay về sau mở ra một đoạn tình yêu tuyệt thế kinh thiên động địa, chỉ cần có thể cùng quân vương ở bên nhau, bỏ qua ngàn năm tu hành cũng cam tâm tình nguyện, loại tình tiết này nghe qua không thể không tê tâm liệt phế a! Dân chúng cũng thuận lợi hoàn tất việc chuyển biến thái độ, lệ nóng rơi ào ào, tỏ vẻ chính mình quả thực chịu không nổi.
“Gần đầy trời thường giáng đại tuyết, toàn bộ cũng là do công lao Vương hậu.” Đội trưởng hộ vệ tiếp tục mặt không đổi sắc, “Nếu không phải hắn nhả ra nội đan ngàn năm đưa cho Tuyết Long Vương, phỏng chừng hạn hán còn phải kéo dài thêm mấy tháng nữa.”
“Thật vậy?” Dân chúng lại bị chấn động lần nữa.
“Tất nhiên.” Đội trưởng hộ vệ gật đầu.
Cho nên nói mặt than vẫn rất có lợi, nếu đổi thành vật biểu tượng giang hồ kể câu chuyện xưa này, tuy rằng nhất định sẽ rất cảm xúc, nhưng có đôi khi cảm xúc cũng không phải là chuyện tốt gì, khó tránh khỏi sẽ khiến người hoài nghi, nhưng đổi thành đội trưởng hộ vệ mặt không chút thay đổi, hiển nhiên sẽ có một hiệu quả khác —— mặt than sẽ biết nói dối sao, tất nhiên là không rồi! Hai mắt ngập tràn vẻ chân thành, vô cùng đáng tin cậy! Vì thế chỉ dùng hết thời gian nửa ngày, toàn dân chúng Vương Thành liền đều biết sự thật “Vương hậu nhà mình là hồ tiên” rung động nhân tâm, hơn nữa còn chìm sâu trong sự xúc động.
Nói đùa, tình tiết về chuyện xưa của hồ tiên, chính là từ mấy quyển sách tàng trữ riêng tư của ám vệ Truy Ảnh Cung chắp vá lung tung mà thành, toàn bộ đều là tinh hoa trong tinh hoa, tập trung trí lực của các đại tài tử toàn quốc, không tin mới là gặp quỷ.
Mà tại Vương cung, Hoàng Đại Tiên đang ở trong tẩm cung, tâm thần không yên ôm một ly trà.
“Trước nghỉ ngơi một chút.” Mộ Hàn Dạ ôm lấy bờ vai hắn, “Sau đó ta sẽ mang ngươi đi gặp mẫu hậu.”
Hoàng Đại Tiên vẫn rất muốn chạy trốn.
“A Hoàng A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ ghé vào lỗ tai hắn kiên trì gọi.
“Làm cái gì.” Hoàng Đại Tiên tâm phiền ý loạn, rất muốn đem cái miệng của hắn khâu lại.
“Ngươi đừng khẩn trương.” Mộ Hàn Dạ tội nghiệp nhìn hắn.
Vậy thì ngươi không cần làm ồn a! ! ! Hoàng Đại Tiên choáng đầu hoa mắt.
Mộ Hàn Dạ đem hắn ôm vào trong lòng, cúi đầu sâu sắc hôn xuống.
Hoàng Đại Tiên hữu khí vô lực, yên lặng mặc hắn liếm tới liếm lui, trong lòng loạn thành một đoàn, không ngừng suy nghĩ về Thái Hậu Thái Hậu Thái Hậu Thái Hậu!
Sau đó liền thật sự nghe được bên ngoài có người rống nói, “Thái Hậu giá lâm —— ”
Cũng không cần nhanh như vậy đã đến đi! Hoàng Đại Tiên trước mắt tối sầm, suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Mộ Hàn Dạ cũng nhanh chóng đem người thả lại trên ghế, đưa tay giúp hắn sửa sang y phục lộn xộn.
“Không thì ta đi trước?” Hoàng Đại Tiên đứng lên liền chạy ra bên ngoài.
Mộ Hàn Dạ dở khóc dở cười, đưa tay kéo hắn vào trong lòng, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền thấy một phụ nhân trung niên châu ngọc đầy đầu từ bên ngoài đi đến, rất có uy nghiêm khí thế một phương.
Lần đầu tiên trong cuộc đời chính thức chính thức gặp mẹ chồng, Hoàng Đại Tiên tay chân lạnh lẽo, đứng tại chỗ, đầu óc có chút trống rỗng.
Mà Mộ Hàn Dạ cũng rất khiếp sợ, hắn chần chờ nói, “Mẫu hậu vì sao mặc thành như vậy?”
“Câm miệng!” Thái Hậu trừng mắt liếc hắn một cái, “Ai gia có bảo ngươi nói chuyện sao?”
Mộ Hàn Dạ: … .
Tốt xấu gì cũng chia xa nửa năm, chẳng lẽ không phải là nên ân cần lôi kéo mình lải nhải nhắc một ít câu linh tinh như “Tại sao lại gầy” hay sao, như thế nào vừa gặp mặt liền rống lên, một chút khí chất từ mẫu cũng không có!
Hoàng Đại Tiên vốn muốn lớn gan chào hỏi, bây giờ cũng không còn dám mở miệng nữa —— quả nhiên rất hung dữ a.
“Ngươi chính là tên hồ ly tinh kia?” Thái Hậu liếc nhìn hằn một cái.
Hoàng Đại Tiên trong lòng vô cùng khổ bức, cẩn thận nói, “Tại hạ tên là Hoàng Viễn.”
Thái Hậu sắc bén nói, ” Bộ dạng hồ ly dụ dỗ người”
Hoàng Đại Tiên: … .
Trưởng thành như vậy ta cũng không muốn
“Lúc trước ta đã biết, ngươi tới Thất Tuyệt quốc là có ý đồ khác.” Thái Hậu ngồi ở trên ghế, “Hiện tại xem ra, quả thật là vì câu dẫn con ta.”
Kỳ thật cũng không phải a, Hoàng Đại Tiên có khổ mà nói không nên lời, đành phải kiên trì cam chịu.
“Nhi thần oai hùng bất phàm như thế, Tiểu Viễn thích cũng là hợp tình hợp lí.” Mộ Hàn Dạ ở một bên ưỡn mặt ba phải.
“Nói thêm câu nữa, ta sẽ đạp ngươi ra ngoài.” Thái Hậu một chút tình cảm cũng không lưu.
Mộ Hàn Dạ đành phải câm miệng
“Trước nói xem, ngươi đến rốt cục đến từ nơi nào?” Thái Hậu tùy tay cầm lấy một quả trái cây, “Nói cho rõ ràng, ít lấy cái chuyện hồ tiên chuyển thế kia mà lừa gạt ta.”
Hoàng Đại Tiên nhìn Mộ Hàn Dạ, thấy hắn không dị nghị, hơn nữa hai người trước đó đã từng thương nghị qua, vì thế cũng không cần giấu diếm, đem chuyện tình đại khái nói qua một lần.
Thái Hậu vươn ngón tay nhu nhu huyệt thái dương, đau đầu nói, “Nói cả buổi, thì ra là tên trộm.”
Hoàng Đại Tiên bị nghẹn một chút, nhưng ngẫm lại cũng không có gì sai, bản thân hắn vốn dĩ là vì trộm Bích Tuyền Tỳ mới đến Thất Tuyệt quốc, cho dù không phải tặc, thì cũng là kẻ lừa gạt, không tính là bị oan uổng.
“Mẫu hậu.” Mộ Hàn Dạ ở một bên quấy rối, “Không thì chúng ta thảo luận chuyện mưu phản một chút?”
“Mưu nghịch có cái gì đáng thảo luận.” Thái Hậu hoàn toàn cự tuyệt, “Lại không tính là đại sự.”
Hoàng Đại Tiên trong lòng buồn bực, mưu phản còn không tính là đại sự?
“Tam thúc kia của ngươi không biết trung thành, nửa đêm mang người xông tới, không đến nửa canh giờ đã bị trấn áp.” Thái Hậu nói, “Người đang bị nhốt trong lao, qua một năm rưỡi nữa rồi hãy thẩm vấn, gấp cái gì.”
Hoàng Đại Tiên: …
Nếu không tính là đại sự, cần gì ở trong thư viết nghiêm trọng như vậy? Nhìn qua giống như đã sắp vong quốc, thậm chí tại lạc khoản còn có một búng máu, hoàn toàn chính là một tiểu thuyết khủng bố.
“Không viết nghiêm trọng một chút, sao có thể đem người lừa trở về?” Thái Hậu ngoắc, “Lại đây.”
Hoàng Đại Tiên trong lòng kinh nghi, ta?
“Đi đi.” Mộ Hàn Dạ ở phía sau vỗ vỗ hắn.
Hoàng Đại Tiên cảm thấy đầu gối có chút nhũn ra, hồi lâu cũng không nâng nổi bước chân.
Thái Hậu thở dài, “Là trộm còn chưa tính, nhìn qua còn có chút đi đường bất tiện nữa.” Đầu óc đã không đủ dùng, đây là biểu tình ngốc nghếch gì nữa chứ.
Hoàng Đại Tiên đành phải làm liều đi qua.
Thái Hậu không hề báo trước, đột nhiên phất tay vỗ lên đầu vai hắn một cái, tốc độ có thể nói là sét đánh không kịp bưng tai! Hoàng Đại Tiên tuy nói cũng có chút võ công căn bản, nhưng hắn ngay cả Mộ Hàn Dạ cũng không thể ngăn cản, thì đừng nói đến mẹ của Mộ Hàn Dạ! Vì thế bất ngờ không kịp phòng bị nên lảo đảo một cái, cơ hồ quỳ trên mặt đất.
Mộ Hàn Dạ thấy thế kinh hãi, tiến lên một tay ôm hắn vào trong lòng, “Không sao chứ?”
“Không sao.” Hoàng Đại Tiên kinh hồn chưa định lắc đầu.
“Mẫu hậu.” Mộ Hàn Dạ nhíu mày.
“Ta cũng không thương tổn hắn.” Thái Hậu buông trái cây trong tay, “Thử một chút xem có công phu hay không thôi, quả thật là nam nhân Trung Nguyên, tay trói gà không chặt.”
Mộ Hàn Dạ không hờn giận nói, “Cho dù là tráng hán Tây vực, cũng không mấy ai ngăn được một chưởng của mẫu hậu.”
“Nhưng cũng không thể giống như hắn, ngay cả một chút tâm ngăn địch cũng không có.” Thái Hậu đứng lên, “Mà thôi, không có công phu cũng tốt, ít nhất sẽ không thương tổn ngươi.”
Mộ Hàn Dạ nghe vậy nhãn tình sáng lên, “Mẫu hậu đồng ý?”
“Nếu ta không không đồng ý, ngươi sẽ nghe sao?” Thái Hậu hỏi lại.
Mộ Hàn Dạ quyết đoán lắc đầu.
“Vậy là xong rồi.” Thái Hậu nhìn Hoàng Đại Tiên, “Ta cũng không làm khó chuyện gì, điểm ấy ngươi có thể yên tâm. Bất quá muốn gả cho con ta, ngươi ít nhất phải làm được ba chuyện.”
Hoàng Đại Tiên bị chấn động, ánh mắt Mộ Hàn Dạ cũng rất phức tạp, hắn thậm chí hoài nghi mẫu thân nhà mình có phải hay không bị thứ gì đó bám vào người hay không, bằng không sao lại mặc kiều y phục phiền phức như thế, đội một đầu châu ngọc, còn nói cái gì, “Ít nhất phải làm được ba chuyện”, hoàn toàn không phải phong cách bình thường của nàng a!
“Chuyện gì?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
Thái Hậu không cần nghĩ ngợi nói, “Thứ nhất, vào biển sâu tìm một viên dạ minh châu —— ”
“Mẫu hậu!” Mộ Hàn Dạ thật sự nghe không nổi nữa, vì thế lên tiếng cắt ngang, đi đến kéo bà ra ngoài, “Chúng ta đi nói chuyện.”
“Lớn mật!” Thái Hậu bay lên một cước đạp qua, Mộ Hàn Dạ lắc mình né tránh, lại không đoán được phải nghênh diện thêm một chưởng, đang lúc có qua có lại, thuận tiện thăng cấp thành đánh nhau, Hoàng Đại Tiên cũng trơ mắt nhìn hai người kia từ cửa sổ bay ra ngoài, nháy mắt liền bùm bùm quấn thành một khối.
Thị vệ lúc trước còn cho là có thích khách, vội vàng chạy tới, sau khi thấy rõ tình huống thì thở phào nhẹ nhõm, xoay người định tiếp tục đi dò xét, lại thấy Hoàng Đại Tiên còn đang ngốc lăng trong viện, vì thế tiến lên khuyên nhủ, “Vương hậu vẫn nên về trước đi, Hoàng Thượng nếu đã cùng Thái Hậu luận võ, không đến một hai canh giờ thì sẽ không ngừng, đứng nơi này sẽ lạnh, không bằng vào đi ăn chút gì rồi ngủ một giấc.”
Hoàng Đại Tiên trong lòng ngũ vị tạp trần, đây rốt cuộc là cái cục diện quỷ dị gì… Chẳng lẽ không phải đang cố gắng thương nghị vấn đề sao, vì sao lại đột nhiên biến thành luận võ? !
Mà sự thật cũng chứng minh lời thị vệ xác thực không hề sai, Hoàng Đại Tiên lúc đầu còn đứng trong viện xem, lúc sau cũng cảm thấy có hơi quá lâu, tay chân bị đông đến lạnh lẽo, liền trở về phòng uống một chén trà nóng, rồi ăn tiếp mấy món điểm tâm còn thừa, hai người ngoài viện mới rốt cục yên tĩnh được một chút.
Thái Hậu bởi vì y phục quá mức phức tạp, cho nên bất hạnh thua một chiêu, bị con mình ấn ở trên ghế.
“Mẫu hậu.” Mộ Hàn Dạ đau đầu, “Người rốt cuộc đang diễn cái gì a!”
“Bỗng nhiên chạy ra ngoài, trở về còn mang theo một nam nhân nói muốn thành thân, ta còn không thể hỏi?” Thái Hậu gõ đầu hắn một cái.
“Lúc trước ta đã viết thư về nói rõ, còn phải hỏi như thế nào?” Mộ Hàn Dạ kiềm nén xúc động muốn rít gào.
“Ngươi thật sự muốn thú hắn?” Thái Hậu đưa tay chỉ vào trong phòng, “Là nam nhân tạm thời không nói, nhưng cũng không thể không có một chút ưu điểm a!”
“Ai nói, toàn thân Tiểu Viễn đều là bảo vật!” Mộ Hàn Dạ rất quả quyết.
Thái Hậu: …
“Khụ khụ.” Mộ Hàn Dạ nghiêm mặt, “Tóm lại ta đã quyết định thú hắn rồi, mẫu hậu nên tạo quan hệ tốt với hắn.”
Thái Hậu tận tình khuyên bảo nói, “Nếu ngươi thích mắt đào hoa, ta tùy tiện cũng có thể tìm cho ngươi hơn mười mấy hai mươi người, hồ mị hơn hắn cũng có nhiều mà, không bằng nhìn một chút?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Ngày mai ta liền bỏ trốn.”
“Ngươi không có tiền đồ!” Thái Hậu giận tím mặt.
Mộ Hàn Dạ ánh mắt kiên định.
“Lúc trước nói hắn là hồ ly tinh, ta còn chưa tin, hiện tại thì đã tin rồi.” Thái Hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Nếu không phải hồ ly tinh, sao có thể đem ngươi mê hoặc thành như vậy.”
“Nếu không phải vì đuổi theo hắn, ta cũng không thể tìm được bí mật của Bích Tuyền Tỳ .” Mộ Hàn Dạ nói, “Một chuyến đến Trung Nguyên này thu hoạch được rất lớn, ngày khác có thời gian, ta chậm rãi kể lại cho mẫu hậu nghe.”
“Con lớn không nghe theo mẹ a.” Thái Hậu đỏ hốc mắt, tay trái suy yếu che trán, “Ngực đau.”
Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Che sai chỗ rồi.”
Thái Hậu: … .
“Tiểu Viễn thật sự rất tốt, hơn nữa còn là phúc tinh của Thất Tuyệt quốc ta.” Mộ Hàn Dạ kiên trì nói, “Mẫu hậu chấp nhận hắn đi.”
“Mà thôi mà thôi, xem mấy ngày rồi hẵng nói.” Thái Hậu không lay chuyển được hắn, đành phải bất đắc dĩ thỏa hiệp, “Đi vào trước đi, nghỉ ngơi một hồi, buổi tối còn có một đám triều thần muốn tới nghị sự.”
“Đợi đã, còn có một việc.” Mộ Hàn Dạ nói.
Thái Hậu nghe vậy lại bắt đầu đau đầu, “Trừ bỏ hồ ly tinh, ngươi còn muốn tìm tỳ bà tinh làm thiếp?”
“Vậy thì không có.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhi thần chỉ muốn hỏi, y phục này là thế nào?”
“Mới làm.” Thái Hậu đứng lên, “Lần đầu tiên gặp con dâu, tự nhiên phải phô trương thanh thế, đánh đòn phủ đầu một chút!”
Mộ Hàn Dạ không biết nói gì, “Lại là dì dạy người?” Đã nói không được học theo mấy cô ba dì tám này rồi mà, xem xem học được mấy cái trò gì hả.
“Vậy dạ minh châu trong biển sâu thì sao?” Mộ Hàn Dạ lại hỏi.
Thái Hậu nói, “Tất nhiên cũng là vì bố trí khảo nghiệm, nếu là hắn thật tâm đối đãi với ngươi, theo lý nên vượt mọi chông gai đi tìm, mới có thể cảm động trời xanh.”
Mộ Hàn Dạ hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc nói, “Mẫu hậu.”
“Chuyện gì?” Thái Hậu hỏi.
“Đem mấy thứ mượn từ dì trả về đi.” Mộ Hàn Dạ chỉ chỉ mấy cái trâm cài, vòng vàng trên đầu nàng.
“Ngươi không nói ta cũng sẽ trả, so với đội thau nước còn nặng hơn.” Thái Hậu nhíu mày, “Chỉ vì cái này?”
“Còn nữa, sau này nếu mẫu hậu muốn tán chuyện với dì, nhi thần tất nhiên sẽ không ngăn cản.” Mộ Hàn Dạ đè bả vai nàng lại, “Nhưng nếu tiếp tục học mấy thứ thủ đoạn câu tâm đấu giác của phụ nhân gia này, thì đừng trách nhi thần không khách khí.”
Thái Hậu cảnh giác, “Ngươi muốn làm gì?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Đưa dượng đến Sở quốc làm con tin, cũng dễ dàng để Sở vương yên tâm với nhi thần hơn.”
Thái Hậu đại kinh thất sắc, “Ta đây chẳng phải là mỗi ngày đều phải nghe dì ngươi khóc lóc kể lể?” Bình thường ngẫu nhiên như vậy cũng không sao, nhưng mỗi ngày chạy tới cửa khóc, ai có thể chịu được! Suy nghĩ một chút cũng đã phiền chết người.
“Cho nên?” Mộ Hàn Dạ nhìn nàng.
Thái Hậu: …
“Tiểu Viễn không cha không mẹ, vốn là thân thế đáng thương, ngươi sao có thể tiếp tục khi dễ hắn.” Mộ Hàn Dạ vô cùng sắc bén, “Nói xem nữ hiệp tốt đâu rồi?”
Thái Hậu: …
“Hắn là muốn gả cho con của người, cũng không phải muốn ăn con của người, hoảng cái gì.” Mộ Hàn Dạ đẩy đẩy bả vai của nàng ra ngoài viện, “Hảo mẫu hậu đi về trước đi, qua một hồi ta cùng Tiểu Viễn lại tới thỉnh an.”
“Nhưng mà —— ”
“Cứ quyết định vậy đi!” Mộ Hàn Dạ đem bà nhét vào trong xe ngựa.
Thái Hậu: …
Xa phu rất biết nhìn sắc mặt người khác, phất tay vung roi một cái, chốc lát đã ầm vang đi xa, tốc độ rất nhanh a!
Thái Hậu: …
Đây rốt cục là dạng con cái gì a.
Mộ Hàn Dạ nhẹ nhàng thở ra, xoay người muốn trở về, quay đầu đã thấy Hoàng Đại Tiên đứng ở cửa, vì thế nhanh chóng bày ra khuôn mặt tươi cười xán lạn, chuẩn bị hùng hổ nhào qua.
“Đứng im không được động.” Hoàng Đại Tiên chỉ vào hắn.
Mộ Hàn Dạ đành phải bảo trì tư thế mở ra hai tay mà đứng yên.
“Đã nói cái gì?” Hoàng Đại Tiên đi đến trước mặt hắn.
Mộ Hàn Dạ đem hắn ôm vào trong lòng, cười nói, “Mẫu hậu không phải là người không nói đạo lý, nàng chấp nhận ngươi.”
“Lý do?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.
“Lý do gì?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
“Tất nhiên là lý do chấp nhận ta.” Hoàng Đại Tiên nói, thẳng thắn mà nói, hắn vừa rồi ở trong phòng suy nghĩ, nếu đổi thành mình là Thái Hậu, cũng sẽ không chấp nhận chon hi tử lấy một người như vậy.
Mộ Hàn Dạ nghe vậy bật cười, “Ta thích ngươi, còn cần lý do gì khác?”
Hoàng Đại Tiên có chút im lặng.
“Đi vào thôi” Mộ Hàn Dạ kéo tay hắn đi vào bên trong, “Đổi y phục, chúng ta đi chính thức đi thỉnh an mẫu thân.”
“Sẽ không đánh thêm lần nữa chứ?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
“Sẽ không.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu.
“Dạ minh châu là sao?” Hoàng Đại Tiên lại nghĩ tới một chuyện.
“Nói thì thật dài.” Mộ Hàn Dạ ho khan.
“Chọn trọng điểm.” Hoàng Đại Tiên thực bướng bỉnh.
Mộ Hàn Dạ đành phải nói, “Muốn khảo nghiệm ngươi.”
Hoàng Đại Tiên dưới chân cứng đờ, “Khảo nghiệm?”
“Đúng vậy.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, hơn nữa trốn tránh trách nhiệm nói, “Đây đều là lỗi của dì ta.”
“Nếu thật sự khảo nghiệm, ta đây không đáp ứng tìm ngọc, chẳng phải là có thể rời đi sao?” Hoàng Đại Tiên có ý tưởng mới.
Mộ Hàn Dạ: …
“Ta đây đi tìm Thái Hậu.” Hoàng Đại Tiên xoay người kéo lại ngoại bào.
Mộ Hàn Dạ nhanh chóng đuổi theo, một lần nữa khiêng hắn vào tiểu viện!
“Thả ta xuống!” Hoàng Đại Tiên giãy dụa.
Đáp lại hắn, là một trận hôn môi kịch liệt.
Xa xa, một đám tiểu cung nữ ngồi xổm trên bậc thang, tập thể kéo quai hàm thở dài.
Vương hậu nhìn qua thật không được tự nhiên.
Thành thân cái gì.
Chúng ta hoàn toàn không hề hâm mộ nha.
Yên lặng nắm chặt khăn tay.
Không vui.
Đại tuyết liên tục lượn lờ hạ xuống, cho mặt đất chất dinh dưỡng dịu dàng nhất nhất, cỏ non trên mặt đất yên lặng say ngủ, chờ đợi đợt tái sinh vào mùa xuân năm sau, một lần nữa vươn mình lên mặt đất.
Tuyết rơi đúng lúc là điềm báo một năm bội thu…
Hết phiên ngoại 2
Danh sách chương