Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Trải qua một trận cò kè mặc cả vượt mọi khó khăn gian khổ, cuối cùng hai người cũng đạt thành hiệp nghị dùng ba cái hôn để đổi. Thẩm Thiên Lăng nghiêng qua ngoan ngoãn hôn hắn ba cái, sau đó nghiêm túc nói, “Nói mau!”

Tần Thiếu Vũ cũng không chọc nữa, nghiêng qua thì thầm vào tai y vài câu.

Thẩm Thiên Lăng nghe được có chút muốn cười, ngẫm nghĩ lại lo lắng, “Ngươi chắc chắn không có vấn đề chứ? Ta cảm thấy có hơi khó tin.”

“Cược một lần.” Tần Thiếu Vũ nắm tay y hôn nhẹ, “Nếu cố mang người tiến công Thuận Phong tiêu cục và thôn Bắc Tầm, tuy rằng cuối cùng cũng là chúng ta thắng, nhưng khó tránh khỏi sẽ có thương vong. Mà nếu đổi phương pháp, chúng ta có thể dưới tình huống không tổn hại bất kỳ ai, nhưng lại có thể khiến nhánh quân đội này của Chu Giác bị diệt sạch, còn có thể thay Sở hoàng tạo thanh thế ở Đông Bắc, một công nhiều lợi.”

“Ừ, ta nghe lời ngươi.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, tỉ mỉ giúp hắn lau khô tóc, “Nhưng việc này cũng phải chờ tới ngày mai rồi nói, hôm nay ngươi ăn một bữa cơm đàng hoàng trước đi, sau đó ngủ một giấc, cái gì đều không cho nghĩ.”

“Lăng nhi bồi ta.” Tần Thiếu Vũ nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Được.”

“Sao lại ngoan như vậy?” Tần Thiếu Vũ ngạc nhiên.

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngoan còn không được sao, thiếu hiệp ngươi thật sự là rất nhiều tật xấu.

“Đã quen ngươi hay cò kè mặc cả với ta, đột nhiên nghe lời như vậy tất nhiên không quen rồi.” Tần Thiếu Vũ bước ra bồn tắm, tùy tay cầm lấy cái khăn lớn vây quanh hông, đường cong cơ bụng rắn chắn hoàn mỹ, Thẩm tiểu thụ nhanh chóng nhét hắn vào ổ chăn.

Ỷ vào chính mình dáng người rồi sắc dụ gì đó, quả thực vô sỉ!

Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ cạnh giường, Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn đạp giày xuống, cùng hắn chui vào ổ chăn.

Như vậy mới là sống a… Tần Thiếu Vũ trong lòng thỏa mãn, người trong lòng vẫn giống như trước đây, ấm áp mà lại mềm mại, nhịn không được liền cúi đầu hôn hôn.

“Nhắm mắt.” Thẩm Thiên Lăng nhéo nhéo cằm hắn.

Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa tay ôm y chặt hơn nữa.

Bốn phía rất im lặng, chỉ có tiếng “sột soạt” của tuyết đọng lại trượt xuống mái hiên. Năm ngày nay trà trộn vào Thuận Phong tiêu cục, quả thật không được nghỉ ngơi tốt, bởi vậy Tần Thiếu Vũ không bao lâu đã chìm vào mộng đẹp, ngón tay Thẩm Thiên Lăng bắt lấy góc áo hắn, cũng ngủ đến vô cùng ngọt ngào.

Là hình ảnh ấm áp nhất.

Mà giống như mọi người suy đoán, vào giờ này khắc này trong Thuận Phong tiêu cục, Lý Thiết đang gấp tới xoay vòng vòng. Thủ vệ trong phủ đã tăng thêm mấy tầng, nhưng không ngờ vẫn để người chạy thoát, lúc trước vì mượn sức chiêu hàng, đã tiết lộ ra không ít chuyện, nếu chạy tới quan phủ báo án, vậy mọi thứ đều xong.

Nam tử xấu xí ở một bên, sắc mặt cũng rất tối tăm —— Hắn tên là Lý Hầu, chính là Thừa tướng tâm phúc của Chu Giác.

“Tướng quân, Thừa tướng đại nhân.” Một gia đinh vội vã chạy vào, “Tra được rồi, dấu chân đi theo hướng ra khỏi thành, nhưng hình như đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường núi, có dấu vết ngã xuống vách núi.”

“Thật vậy sao?” Lý Thiết nghe vậy vui vẻ, đột nhiên từ ghế trên đứng lên, “Ngươi không nhìn lầm, thật là đã lăn xuống núi sao?”

“Đúng vậy, dấu chân bị ngắt, bên cạnh có dấu vết đất lỡ, dù nhìn thế nào cũng thấy là đã rơi xuống sườn núi.” Gia đinh nói, “Tối hôm qua không có tuyết rơi, dấu chân rất rõ ràng, tiểu nhân nhất định sẽ không nhìn lầm.”

“Trời giúp ta, trời giúp ta a.” Lo lắng đề phòng mấy canh giờ, Lý Thiết cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy chân đều như nhũn ra.

“Chắc hẳn hai người kia muốn trốn ra khỏi thành, hoảng loạn không nhìn đường nên mới gặp nạn. Tiểu nhân đã phái người tăng mạnh phòng bị, nhất định sẽ không để xảy ra chuyện có người bỏ trốn thế này nữa.” Gia đinh cũng là kẻ tinh mắt, biết Lý Thiết và Lý Hầu có lời muốn nói, cho nên lập tức khom người cáo lui. Cửa phòng “chi nha” đóng lại, Lý Thiết cẩn thận nhìn về phía Lý Hầu, “Thừa tướng đại nhân.”

“Lý tướng quân thật quá lơ là.” Lý Hầu cười lạnh, “Cư nhiên phạm phải một sơ suất tầm thường như vậy.”

“Thừa tướng đại nhân nói phải.” Lý Thiết nén giận, cũng không vì mình mà phản bác —— nếu đổi thành trước kia, ông ta tất nhiên sẽ không cam tâm hạ mình như thế. Nhưng nay không bằng xưa, hai binh lính kia đào thoát từ tiêu cục của mình, cho dù đã chết, nhưng sau khi người ở cực Bắc kia biết tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho mình. Dưới tình hình này, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, chỉ cầu Lý Hầu có thể thay mình giấu diếu chuyện này.

“Tướng quân yên tâm, ngày sau ta sẽ dịch dung ra ngoài xem xét.” Lý Hầu nói, “Nếu quả thật hai người kia đã chết, ta tất nhiên sẽ không nhiều lời trước mặt Hoàng Thượng.”

Lý Thiết nghe vậy cũng có chút kinh ngạc, tuy hai người là cộng sự, lại bởi vì tính cách không hợp, cho nên thường ngày cũng đụng chạm nhau không ít. Lần này xảy ra chuyện, còn cho rằng hắn sẽ dùng chuyện này viết văn tố cáo, nhưng không ngờ lại bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy.

Mà Lý Hầu tất nhiên cũng có suy tính của hắn. Chu Giác làm việc luôn sợ đầu sợ đuôi, lần này vất vả lắm mới quyết tâm làm được một chuyện lớn, nếu biết phía tiêu cục lại xảy ra sai lầm, chắc chắn sẽ tiếp tục lui về Tuyết Nguyên ở cực Bắc, cứ kéo qua kéo lại như thế, chỉ sợ phải kéo tới mười năm sau. Tương phản với Vương Thành phồn hoa ấm áp, không ai sẽ cam nguyện ở lại nơi cực Bắc phủ đầy băng tuyết mà tham sống sợ chết, nghĩ như thế, Lý Hầu tất nhiên cũng sẽ không làm khó Lý Thiết —— dù sao khiến Chu Giác mau chóng thi hành kế hoạch Nam hạ, mới là chuyện mấu chốt trước mắt.

Một hồi phong ba cứ thế mà im lặng chìm xuống. Vài ngày sau, người làm Khang phủ vào núi kiếm củi, trên đường lại tè ra quần chạy về, nói là phát hiện thi thể ở trong núi. Sau khi quan phủ nghe tin thì phái người đi thăm dò trước, thật sự nâng về hai cổ thi thể, sau khi qua nhận dạng thì biết đó chính là A Nguyên và Khang Lục mất tích đã lâu của Khang phủ. Sau khi tin tức truyền ra, dân chúng trong thành ai nấy thổn thức, cảm khái ông trời thật không có mắt, tiếc cho một đôi huynh đệ tốt a. Khang Đại Phúc cũng mời vài vị hòa thượng đến, lập đàn cúng bái hành lễ tụng kinh siêu độ cho hai người, sau đó thì đem tro cốt rải vào Tuyết Sơn mờ mịt, cầu mong kiếp sau có thể được đầu thai tốt, không phải chịu cảnh khổ gió lạnh thấu xương.

“Diễn thật tốt.” Hậu viện Khang phủ, Thẩm Thiên Lăng một bên ngâm trà một bên nói, “Dân chúng toàn thành đều đang bàn về chuyện này, cái này Lý Thiết không tin cũng phải tin.”

“Còn phải nhờ có Khang thúc và Lưu huyện lệnh ở giữa giúp đỡ.” Thẩm Thiên Phong nói, “Giúp cho không ít chuyện.”

“Đây là chuyện hạ quan phải làm.” Người nói chuyện tên là Lưu Tiểu Minh, tên rất đơn giản, theo Khang Đại Phúc nói thì tính tình cũng rất đơn giản, là Huyện lệnh của Thành Nhẫn Đông.

“Đại nhân uống trà.” Thẩm Thiên Phong lấy khay trà từ tay Thẩm Thiên Lăng, đưa cho Lưu Tiểu Minh.

Lưu huyện lệnh thụ sủng nhược kinh, vội vàng đứng lên nói, “Đa tạ Phò mã gia.”

“Khụ khụ!” Thẩm Thiên Lăng bị sặc nước trà, sau đó dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn Lưu Tiểu Minh đại nhân —— may là ta tẩu tử ta không có ở đây đó, bằng không ngươi nhất định sẽ bị y đuổi đánh khắp sân, chúng ta nhất định không giúp được ngươi.

Tần Thiếu Vũ cũng ở một bên nhịn cười, người đọc sách ngốc thì ngốc, nhưng có đôi khi ngốc cũng không khiến người khác ghét.

Thẩm Thiên Phong nói, “Đại nhân gọi tên của ta là được.”

“Hạ quan sao có thể gọi thẳng tên của Phò mã gia chứ.” Lưu Tiểu Minh vẫy tay, “Ta sẽ gọi là Thẩm minh chủ, không biết bước kế hoạch tiếp theo của Minh chủ là gì?”

“Ta đã truyền tin về Thành Hàn Tùng, theo dự đoán của ta thì mấy ngày nữa người sẽ đến.” Thẩm Thiên Phong nói, “Giám sát đô đốc Đông Bắc cũng đã nhận được tin tức, nếu không có gì ngoài ý muốn, trong vòng một tháng chúng ta có thể dẫn quân đến thôn Bắc Tầm, bình định tất cả phản quân.”

“Phải.” Ánh mắt Lưu Tiểu Minh rất kiên nghị, nhìn qua cũng là có vài phần khí chất đại hiệp!

Thẩm Thiên Lăng ở một bên cười tủm tỉm, người này có chút giống với Ôn đại nhân.

Cũng không biết chừng nào mới có thể trở về thành Vân Lam.

Có chút phiền muộn.

“Làm sao vậy?” Đợi sau khi mọi người đi hết, Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng, “Nhìn giống như thần du thiên ngoại (hồn bay chín tầng mây). ”

Thẩm Thiên Lăng nói, “Có hơi nhớ Ôn đại nhân.”

“Hửm?” Tần Thiếu Vũ nắm quai hàm y.

Thẩm tiểu thụ biết nghe lời phải, “Ôn đại nhân… bò khô.” (Nghĩa là bò khô của Ôn đại nhân, nhưng vì tiếng TQ đảo từ nên nó thành vậy đó ^^~)

“Trở về bảo hắn làm một trăm tám mươi cân cho ngươi.” Tần Thiếu Vũ ôm hắn hướng phòng ngủ đi, “Chúng ta ăn tam thiên.”

Thẩm Thiên Phong: …

Còn có mục tiêu theo đuổi khác hay không a.

Lại qua mấy ngày, ban đêm có tuyết nhỏ rơi xuống, Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm bên bếp lò trong thành nấu rượu Thiệu Hưng, định để mọi người làm ấm thân, đột nhiên nghe thấy ngoài viện truyền đến tiếng chíp chíp quen thuộc!

“…” Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn Tần Thiếu Vũ, muốn xác định xem mình có nghe lầm hay không.

Ngay sau đó, cửa phòng liền bị đẩy ra, một cái bóng bé nhỏ xù lông bay nhào tới, tư thế rất mạnh mẽ!

“Thật là ngươi a.” Thẩm Thiên Lăng có chút vui vẻ.

Mười ám vệ cũng nối đuôi nhau vào cửa, đầu vai đều có chút tuyết đọng.

“Chíp!” Hai mắt đậu đen của Tiểu Phượng Hoàng sáng long lanh, trên lưng còn đeo một cái bọc hành lý nhỏ, vừa thấy là biết người đi đường, trang phục vô cùng chuyên nghiệp.

Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, ôm nó xoa xoa.

Ám vệ Truy Ảnh Cung cũng rất kích động, loại hình ảnh cảm động cha con gặp lại này, thật khiến người cảm động a.

Rơi nước mắt nóng hổi.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang yên lặng cách xa bọn họ một chút.

Não tàn là bệnh a…

Phải trị cho sớm.

Người ngựa đã đến đủ, chuẩn bị cũng làm xong. Tần Thiếu Vũ một mặt phái người canh giữ cửa thành, một mặt tự mình lại thăm dò vào ban đêm vài lần trong Thuận Phong tiêu cục, công sức không phụ lòng người, rốt cục cũng đợi được vị “khách nhân” thần bí đến tiêu cục, cũng chính là Chu Bạch đã giả mạo hoa yêu trong miệng Lý Hầu.

“Bộ dáng thế nào?” Thẩm Thiên Lăng rất ngạc nhiên.

Tần Thiếu Vũ nghĩ nghĩ, sau đó làm mặt quỷ, “Như vầy.”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Tóm lại là khó coi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không bằng một phần vạn của Lăng nhi.”

“Chu Giác sao không tìm người dễ nhìn một chút.” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, đó là hoa yêu đó a.

“Không chừng là hoa đuôi chó.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mặt y.

Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, “Bước tiếp theo thế nào?”

“Lần này Chu Giác phát Chu Bạch đến Thành Nhẫn Đông, mục đích cuối cùng chính là vì bắt ngươi, cho nên ít ngày nữa hẳn sẽ có hành động.” Tần Thiếu Vũ nói, “Thiên phong đã phái người canh giữ Thuận Phong tiêu cục, Nhật Nguyệt Sơn Trang khinh công cái thế, bọn chúng có bất cứ gió thổi cỏ lay nào, chúng ta đều có thể thu được tin tức trước tiên, yên lặng xem kỳ biến là được.”

Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, chọt chọt cái bụng nhỏ của con trai.

“Chíp.” Cục Bông mở hai cánh, lắc lư bay lên, bản thân cảm giác vô cùng khí phách.

Quả thực chính là côn bằng (*) giương cánh.

(*) Côn bằng: loài cá lớn và loài chim lớn trong truyền thuyết thời xưa, cũng chỉ loài đại bàng do loài cá côn hoá thành trong ‘TiêuDao du’ của Trang Tử

Quyết đấu sắp tới với ca ca, ngẫm nghĩ lại khiến chim kích động không thôi.

Tiền đồ một mảng xán lạn.

So với Khang phủ đã chuẩn bị đâu vào đấy, không khí trong Thuận Phong tiêu cục nặng nề khẩn trương hơn rất nhiều, số lượng gia đinh cũng tăng lên không ít —— đối với những điều này, dân chúng trong Thành Nhẫn Đông tất nhiên sẽ không cảm kích, cũng sẽ không ý thức được một hồi biến hóa đang lặng yên tiến đến. Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang ngày đêm thay phiên, gần như đã đem biến hóa mỗi một nơi trong tiêu cục đều ghi tạc vào lòng.

Mấy ngày nay trời đổ tuyết lớn, suốt ba ngày không ngừng, thậm chí còn có nhà tranh trong các thôn xón bị gió tuyết thổi sụp, cũng có không ít người già trẻ con sinh bệnh, quan phủ lại dán cáo thị, nói củi lửa và lương thực triều đình trợ giúp cho Thành Nhẫn Đông bị gió tuyết chặn ở nửa đường, bảo dân chúng tận lực tiết kiệm lương thực, không khí trong thành cũng vì vậy mà đột nhiên trở nên nặng nề hơn.

Mà kẻ duy nhất vui mừng vì chuyện này, chính là đám người trong Thuận Phong tiêu cục.

“Không ngờ cơ hội lại tới nhanh như vậy.” Lý Thiết nói, “Không bằng ngày mai lập tức thực hiện kế hoạch, ý của Thừa tướng đại nhân thế nào?”

Lý Hầu vuốt râu gật đầu, đáy mắt có chút ý cười âm lãnh.

Ngày thứ hai thời tiết trong lành hiếm có, dân chúng ai nấy cũng bọc áo bông ra cửa, định vào cửa hàng mua chút thảo dược, thuận tiện cũng có thể hít thở không khí —— mấy ngày nay cứ núp ở trong nhà, đều sắp mốc meo hết rồi.

Đường lớn trong thành náo nhiệt hiếm có, nam tử tráng niên khiêng xẻng đào tuyết, để tránh đường lớn bị đóng thành băng. Vào lúc chính ngọ, trong thành đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi, mọi người nghe tiếng kéo nhau qua xem, chỉ thấy một bạch y nam tử đang chậm rãi bước đi phía trước, vạt áo thật dài kéo lê trong tuyết.

Phản ứng đầu tiên của dân chúng chính là đây là Thẩm Thiên Lăng, sau đó thì đều phủ định lại, tuy đều là áo trắng tóc đen, nhưng bức họa của Thẩm công tử khắp đường đều có, cười tủm tỉm, so với người này đẹp hơn không biết bao nhiêu.

“Vị công tử này, xin hỏi ngươi là từ đâu tới đây?” Bên đường có rất nhiều người tranh nhau hỏi.

Nam tử mỉm cười, nói, “Phù Dao Sơn ở Giang Nam.”

Một lời vừa ra, mọi người ai nấy ồ lên, bởi vì đó chính là nơi tu luyện trong truyền thuyết của Thẩm Thiên Lăng!

“Các hạ có biết Thẩm công tử không?” Lại có người lớn gan hỏi.

“Tất nhiên.” Nam tử tiếp tục gật đầu, “Lăng nhi và ta là bạn cũ, từng cùng tu luyện hơn một ngàn năm.”

Vì thế quần chúng vây xem trong nháy mắt liền sợ ngây người, bởi vì mọi người đều nhớ tới lời đồn trong Thành Hàn Tùng lúc trước, khi ấy chỉ cho là giả, bây giờ xem ra đúng là thật a —— bằng hữu thần tiên của Thẩm công tử đến Đông Bắc, chúng ta thật may mắn a.

“Vậy vậy vậy vậy công tử là là là… hoa?” Trong đám người có người đỏ mặt lên, hiển nhiên rất là kích động.

Nam tử cười khẽ gật đầu.

“Công tử ngươi không lạnh sao?” Lại có người mắt sắc phát hiện hắn không đi giày, vì thế lại giật mình.

Nam tử đi chân trần đạp trên tuyết, vẻ mặt không có một tia khác thường.

“Giả thần giả quỷ.” Diệp Cẩn ngồi trong tửu lâu Khang gia dựa vào cửa sổ, bĩu môi tỏ vẻ khinh bỉ.

“Không giả thần giả quỷ, sao có thể lừa gạt dân chúng.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Nhưng loại giả thần giả quỷ này của hắn không đáng gì, Lăng nhi mới là cao tay.”

“Cũng đúng.” Diệp Cẩn lắc lắc chén trà, “Đợi lát nữa sẽ có náo nhiệt xem, Chu Giác sợ là chết cũng không ngờ được, chúng ta sẽ diễn theo hắn như vậy.”

Trong tuyết, nam tử còn đang toát ra tiên khí, thản nhiên trò chuyện cùng dân chúng xung quanh. Ám vệ dịch dung thành người làm của Khang phủ trà trộn vào dân chúng, trong lòng tràn ngập cảm giác ghét bỏ. Lớn lên như vậy mà còn dám giả mạo thành bằng hữu của phu nhân nhà ta, thật đáng bị đập ba ngày.

“Xin hỏi công tử, trận gió tuyết này khi nào mới ngừng?” Vẻ mặt bách tính đầy đau khổ nói, “Chúng ta sắp chống đỡ không nổi nữa rồi a.”

“Gió tuyết không ngừng, chính là Yêu Hoàng tác loạn.” Nam tử thản nhiên nói, “Có người làm chuyện nghịch thiên, tất nhiên sẽ phải gánh tai họa Thượng đế giáng xuống, chỉ đáng thương dân chúng vô tội, khi không lại gặp phải nghiệt báo này.”

“Yêu Hoàng tác loạn, làm chuyện nghịch thiên?” Dân chúng hít một ngụm khí lạnh, “Ở Đông Bắc?”

Nam tử lắc đầu, “Ở Vương đô.”

Dân chúng hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều có chút dự cảm không lành —— trong Vương đô, chẳng lẽ là Hoàng Thượng? “Khụ khụ!” Thời khắc mấu chốt, ám vệ bắt đầu lớn tiếng ho khan, sau đó thất kinh nói, “Vị công tử này, ngươi cũng không thể nói lung tung a.”

“Nói lung tung?” Nam tử lạnh lùng cười, “Nếu không phải Yêu Hoàng nghịch thiên, vì sao lại có bạo tuyết không ngừng?”

“Ta vẫn không tin.” Ám vệ chà chà tay, nhìn qua vô cùng thuần phác, “Ngươi nói không tính, ta chỉ tin Thẩm công tử, không thì ngươi gọi y tới nói đi, y đến đây ta sẽ tin.”

“Lăng nhi há để phàm nhân như ngươi muốn gặp là có thể gặp sao?” Nam tử khinh thường.

Dân chúng nghe vậy rất là thất vọng, bởi vì mọi người đều muốn gặp.

“Thẩm công tử khuynh quốc khuynh thành thiện lương thuần chân khả ái hồn nhiên ôn nhu săn sóc pháp lực vô biên thương xót dân chúng, nay dân chúng trong thành gặp tai hoạ này, sao y có thể ngồi yên không quan tâm?” Ám vệ lắc đầu, “Ta không tin, nhất định là ngươi không muốn gọi.”

“Cố tình gây sự.” Nam tử lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái.

“Không gọi đúng không, ta gọi thay ngươi.” Ám vệ dồn khí vào đan điền, còn chưa chờ người xung quanh phản ứng lại, thì đã rống cổ họng gào lên, khí lực vô cùng dồi dào.

Tay Diệp Cẩn run lên, thiếu chút nữa làm đổ nước trà lên bàn.

Thẩm Thiên Phong ý bảo y đi xuống xem.

Trên bầu trời vẫn còn dư âm lượn lờ, dân chúng ai nấy ngẩng đầu nhìn, chờ đợi Thẩm công tử có thể từ trên trời giáng xuống.

Sau đó.

Thẩm công tử thật sự từ trên trời giáng xuống.

Hoa bay đầy trời nhẹ nhàng rơi xuống, trong không khí hương thơm ngát mũi, một thân ảnh hắc sắc từ giữa không trung xẹt qua, vững vàng dừng trong đám người, đem bạch y thiếu niên trong lòng đặt xuống đất, động tác rất là ôn nhu.

Dân chúng há to miệng, cảm thấy có chút hoa mắt choáng váng!

Diệp Cẩn ở trên lầu bật cười, “Thật đúng là giống như không dính khói lửa nhân gian.”

“Đi!” Thẩm Thiên Phong mang theo y, xuống lầu đi về phía Thuận Phong tiêu cục.

Nam tử hiển nhiên cũng ngờ khi trình diễn được một nửa lại xảy ra loại tình huống này, trong nhất thời có chút không kịp phản ứng. Hai ám vệ đi theo Tần Thiếu Vũ nhanh chóng bước lên, một trái một phải chặn hắn lại, ôm ngang vai vùi đầu oán, “Hoa huynh ngươi xuất quan từ khi nào, sao không phái người nói với công tử nhà ta một tiếng, thật là vô tình.” Khi nói chuyện, độc châm trên đầu ngón tay đã đâm vào đầu vai, nam tử lung lay hai cái, mắt nhắm lại ngất đi.

“A nha.” Ám vệ thấy thế kinh hãi, “Sao nói ngất liền ngất a.”

“Nhất định là vì cứu dân chúng, cho nên sau khi xuất quan gấp rút lên đường, hao phí tiên khí.” Một ám vệ khác tri kỷ đề nghị, “Mau chút đưa hắn trở về bên cạnh lão quân.”

Ám vệ đồng ý, khiêng nam tử ra khỏi đám người —— dân chúng ai nấy ngây ngốc tránh đường, vẫn cảm giác mình đang nằm mơ!

Cư nhiên thật sự gặp được Thẩm công tử a.

Thẩm công tử a.

A.

Thẩm Thiên Lăng y phục đơn bạc, tựa vào bên người Tần Thiếu Vũ cười nhẹ. Một trận gió Bắc thổi tới, vài sợi tóc đen phất qua hai gò má, đẹp đến không chân thật.

Ám vệ cải trang thanh thanh cổ họng, dẫn đầu ngao ngao kêu lên.

Dân chúng cũng lập tức hoàn hồn, gần như hạ xuống lệ nóng cuồn cuộn!

Thẩm! Công! Tử!

Thẩm! Công! Tử! Bay! Đến!

“Nghe nói nơi này bạo tuyết thành hoạ, ta liền đến xem thử.” Thanh âm Thẩm Thiên Lăng rất nhẹ, bốn phía lập tức an tĩnh lại.

Trong mắt ám vệ lóe lên quang mang sùng bái, căn bản không phải là diễn trò biết không! Phu nhân nhà ta vốn đến từ Thần Giới!

Căn bản không cần hoài nghi!

“Ngày mai nha môn sẽ mở kho phát củi và lương thực, mọi người kiên trì thêm một chút, chờ mùa đông tuyết qua đi, đầu xuân sẽ tốt lên thôi.” Thẩm Thiên Lăng tiếp tục nói.

Dân chúng điên cuồng gật đầu, vô cùng muốn sờ bàn tay nhỏ nhắn.

Thanh âm thật là dễ nghe a…

“Nhưng lúc trước quan phủ dán cáo thị, nói lương thảo đã bị gió tuyết chặn ở nửa đường, sao lại… A nha!” Một tên mao đầu tiểu tử còn chưa nói xong, đã bị người bên cạnh vỗ đầu, vì thế bất mãn nói, “Ngươi làm gì vậy?”

“Còn cần hỏi sao?” Người đánh hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Thẩm công tử biết hô phong hoán vũ, chỉ cần thi triển chút pháp thuật, tuyết đọng trên đường sẽ bị thổi sạch, lương thảo tất nhiên sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chuyển đến.” Cư nhiên ngay cả chuyện này cũng phải hỏi, thật là ngốc.

Mao đầu tiểu tử nhất thời giật mình, sờ đầu cười hắc hắc, “Thẩm công tử thứ lỗi, là đầu ta ngốc.”

“Đáng tiếc năng lực của ta có hạn, không thể khiến trận gió tuyết này lập tức dừng lại.” Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Cũng chỉ đành để mọi người tiếp tục nhẫn nại.” Kỳ thật dựa theo lời kịch vốn có, chỗ này phải nói là “Pháp lực có hạn”, nhưng nơi này dù sao cũng không phải phim trường, Thẩm tiểu thụ vẫn sửa lại thành từ có cấp độ thấp một chút, tránh cho ám vệ cười nghiêng ngả —— kỳ thật ngay cả mình cũng rất muốn cười.

Dân chúng ai nấy tỏ vẻ không sao cả, gió tuyết gì đó đời đời đều là như vậy, hoàn toàn không thành vấn đề. Thẩm công tử không cần vì vậy mà xung đột với Thượng đế, chúng ta sẽ đau lòng.

“Vị công tử bằng hữu thần tiên vừa rồi không sao chứ?” Lại có dân chúng hỏi, “Té xỉu rồi.”

“Hắn không sao cả, mọi người không cần lo lắng.” Thẩm Thiên Lăng cười cười, “Ta sẽ chăm sóc hắn.”

Tần Thiếu Vũ ghen.

Không sai, hắn chính là một nam nhân có ham muốn độc chiếm mạnh thế đó!

Vô cùng tà mị, điên cuồng, nóng nảy.

“Vậy là tốt rồi.” Dân chúng nghe vậy yên lòng. Ám vệ cải trang lại nắm chặt thời gian lớn tiếng nói, “Ta còn nghĩ hắn là vì không cẩn thận tiết lộ thiên cơ, cho nên mới phải té xỉu.”

“Thiên cơ?” Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày.

“Đúng vậy.” Ám vệ thao thao bất tuyệt, “Lúc trước vị công tử kia nói Thành Nhẫn Đông sở dĩ có gió tuyết không ngừng, là vì trong Vương thành có Yêu Hoàng tác loạn, mới gặp phải trừng phạt của Thượng đế.” Một lời vừa ra, dân chúng chung quanh đều có chút khẩn trương.

“Hắn nói sai rồi.” Thẩm Thiên Lăng khẽ lắc đầu, “Không phải Vương Thành có Yêu Hoàng, là cực Bắc.”

Ám vệ lập tức ở trong lòng điên cuồng vỗ tay, thật không hổ là phu nhân nhà ta a, quả thực cơ trí.

Tần Thiếu Vũ cũng mỉm cười, đưa tay giúp y kéo chặt áo choàng.

“Cực Bắc?” Dân chúng trừng to mắt.

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, bình tĩnh nói, “Thiên tử Cửu Long tất nhiên phải ở tại Vương Thành, tác loạn là yêu vật Đông Bắc.”

“Lúc trước ta cũng từng nghe nói qua.” Nhắc tới việc đó, trong dân chúng cũng có người nhớ ra, “Chẳng lẽ là chỉ Bạch Hổ tinh chín đầu ở Đông Bắc kia sao?”

“Không sai, chính là hắn.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Chu Giác làm chuyện nghịch thiên, mới khiến dân chúng vô tội ở Đông Bắc gặp phải đợt thiên tai vô vọng này. Đợi đến khi Hoàng Thượng dẫn tướng quân tiêu diệt hắn, Đông Bắc nhất định sẽ an ổn hơn rất nhiều, dân chúng cũng sẽ an cư lạc nghiệp hơn.”

“Vậy khi nào Hoàng Thượng mới có thể tiêu diệt Bạch Hổ tinh này?” Lại có người đặt câu hỏi.

Thẩm Thiên Lăng còn chưa kịp nói chuyện, Tần Thiếu Vũ đã ôm ngang lấy y, “Một đường đằng vân giá vũ cũng mệt mỏi rồi, đến tửu lâu ngồi nói đi.”

Sắc mặt Thẩm Thiên Lăng rất ác liệt, tay gắt gao bấm lòng bàn tay.

Lần sau thiếu hiệp ngươi báo trước chút đi a!

Đằng vân giá vũ gì đó, rất tức cười biết không!

Hết
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện