Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Sau khi cùng Tần Thiếu Vũ thương nghị xong, mọi người nhanh chóng định ra kế hoạch. Ba ngày sau, Liên Thành Cô Nguyệt và Thẩm Thiên Phong lập tức dẫn theo Tiểu Dã nhân, cùng Vệ Dương suất lĩnh một đội quân đóng ở Đông Bắc, khởi hành đến Tuyết Nguyên cực bắc.

“Giờ có thể bị lạnh không a?” Thập Tam nương rất là lo lắng.

Quản gia vội vàng ở một bên nói, “Thiếu chủ nội lực cao cường, cho dù bão tuyết có lớn tới đâu cũng là chuyện nhỏ, phu nhân không cần lo lắng.”

“Ai nói ta lo lắng hắn?” Thập Tam nương nhíu mày, “Ta là đang nói tiểu hài tử, sớm biết rằng còn phải nhờ nó dẫn đường, lúc trước đã khoan cạo lông, dễ giữ ấm hơn.”

Quản gia: …

Đã nói sao đột nhiên phu nhân lại bắt đầu quan tâm thiếu chủ vậy, quả nhiên là do mình nghĩ nhiều.

Diệp Cẩn ở bên cạnh nghe được, cũng chỉ cười cười, vẫn chưa nhiều lời. Tuy biết rõ nếu để tiểu hài tử tiếp tục mang bộ dáng tiểu dã nhân, thì dù là giúp mọi người dẫn đường hay đi vào địa cung, kỳ thật đều sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Nhưng sau này đã định đưa nó về với cuộc sống bình thường, thì sớm thích ứng sẽ tốt hơn, huống hồ nơi này có một đám người giang hồ, cũng không thể cứ luôn lợi dụng tiểu hài tử.

Chỗ tốt của Tuyết Nguyên cực bắc, chính là bốn phía mờ mịt, liếc nhìn một cái, ai đều trốn không thoát. Hơn nữa có tiểu hài tử biết rõ địa hình dẫn đường, quân Đông Bắc chỉ dùng không đến mười ngày, đã vô thanh vô tức tới được địa cung, mang bảo tàng trở về thành Tịch Mai.

Tối nay, Thẩm Thiên Lăng ở trong viện giúp Diệp Cẩn mài thuốc, sau một lúc lâu mới hỏi, “Cần phải thật nhỏ sao?”

Diệp Cẩn không để ý đến y.

“Diệp đại ca.” Thẩm Thiên Lăng lại gọi một tiếng.

Diệp Cẩn vẫn không để ý đến y, nhìn thảo dược trong tay xuất thần.

“Diệp đại ca!” Thẩm Thiên Lăng đành phải lắc lắc thủ trước mặt y.

“Hả?” Diệp Cẩn hoàn hồn.

“Ta đang hỏi ngươi, có phải định mài thành bột phấn luôn không.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngươi đang lo cho đại ca sao?”

“Sao có thể!” Diệp Cẩn giận, “Ta cũng đâu phải rãnh không có gì làm.”

“Thật sao?” Thẩm Thiên Lăng rõ ràng không tin, “Mấy ngày nay ngươi cứ mất hồn mất vía.”

“Tất nhiên là thật!” Diệp Cẩn ngạo kiều, “Suốt ngày cứ nói liên miên cằn nhằn, ước gì hắn nhiều đi vài ngày, ta cũng tự tại chút.”

Vừa dứt lời, Thẩm Thiên Phong đã đi vào sân.

Thẩm Thiên Lăng kinh hỉ, “Đại ca, ngươi về rồi!”

Diệp Cẩn: …

“Ừ.” Thẩm Thiên Phong nhìn Diệp Cẩn.

“Nhìn cái gì!” Biết lời vừa rồi của mình không phân nặng nhẹ, trong lòng Diệp Cẩn có chút hoảng, vì thế càng mạnh miệng hơn.

Thẩm Thiên Phong nói, “Thiếu Vũ đâu?”

“Ở phòng trong điều tức.” Thẩm Thiên Lăng để ca ca mình ngồi xuống, “Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Đều đã chuẩn bị tốt, tất cả bảo tàng đều được chôn ở Tuyết Nguyên cách thành Tịch Mai không xa, ám vệ đang canh giữ.” Thẩm Thiên Phong nói, “Quan binh tham gia hành động lần này đều tạm thời bị hạn chế tự do, đợi đến khi mọi chuyện giải quyết xong, mới giải trừ lệnh cấm.”

“Mọi người không cảm thấy sao chứ?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, dù sao không ai chịu bị giam lại.

“Cái này cũng không cần lo lắng.” Thẩm Thiên Phong nói, “Uy tín của Vệ Dương trong quân cực cao, những quan binh này còn là thân tín, Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ, sau khi mọi chuyện kết thúc tất cả mọi người sẽ được thăng một cấp, xem như là đền bù cho mọi người.”

“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Khi nào chúng ta mới bắt đầu kế hoạch?”

“Việc này không nên chậm trễ, nhiều bảo tàng chôn trong tuyết như vậy, ta cũng lo sẽ sai sót.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ngày mai lập tức hành động.”

Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, thấy thời gian đã không sớm, liền ra ngoài đến chỗ Lang Vương tìm Tiểu Phượng Hoàng về ngủ, để lại ca ca và tẩu tử của y ở riêng trong viện.

Thẩm Thiên Phong nhìn Diệp Cẩn, còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Cẩn đã bắt đầu điên cuồng ho khan —— y bị sặc thật đó.

Thẩm Thiên Phong: …

“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ điều tức xong, nghe được động tĩnh cũng từ trong phòng đi ra.

“Ta đi uống nước.” Diệp Cẩn cảm thấy mình thật ngốc, vì thế xoay người đi vào phòng.

Thẩm Thiên Phong lắc đầu, đứng lên nói với Tần Thiếu Vũ, “Gần đây nội lực thế nào?”

“Không có gì to tát, còn có thể khống chế.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chỉ cần không vận công, thì không khác mấy với lúc trước.”

“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ vai hắn, “Đi thôi, đi bàn với Lăng nhi kế hoạch ngày mai, việc này không nên chậm trễ, hành động lần này nhất định có thể bức Chu Giác hiện thân!”

Vì thế chờ đến khi Diệp Cẩn uống nước xong ra ngoài, trong viện đã trống không, vốn muốn đi tìm, ngẫm nghĩ lại dừng bước —— dám không đợi mình, chẳng lẽ giận thật rồi sao? Nói một câu thôi mà a, vậy mà cũng giận sao?

Lòng dạ hẹp hòi.

Phiền.

Lão tử muốn về Quỳnh Hoa cốc.

Ai khuyên cũng đánh.

Nếu đối phương đang giận, vậy mình cũng dứt khoát đi luôn đi, vì thế Diệp cốc chủ với tâm tình vô cùng phức tạp, bắt đầu đi tới đi lui đi qua đi lại trong viện, hơn nữa thường xuyên nhìn ra ngoài cửa.

Một canh giờ sau, Thẩm Thiên Phong vẫn chưa về.

“Cốc chủ có việc à?” Ám vệ nhìn y đi vòng vòng, cảm thấy hoa mắt, vì thế thử thăm dò hỏi một câu.

Diệp Cẩn bình tĩnh nói, “Vì cường thân kiện cốt.”

Ám vệ: …

Diệp Cẩn ngạo kiều xoay người, thảnh thơi trở về phòng.

Không về thì không về, kỳ thật lão tử cũng không để ý lắm a…

Nhưng cố tình thời gian bàn bạc lần này của mọi người tương đối dài, sau khi qua thêm một canh giờ, mới định ra mọi chi tiết ngày mai, hơn nữa còn đặt mọi giả thiết với những tình huống có thể đột ngột phát sinh dị biến, mãi đến khi xác định mọi chuyện không còn gì sơ sót, mới tự về chỗ của mình nghỉ ngơi.

Diệp Cẩn vốn đang lăn trên giường, nghe tiếng cửa viện bị đẩy ra, lập tức túm chăn lăn vào góc tường, bắt đầu toàn tâm toàn ý giả bộ ngủ.

Sau khi Thẩm Thiên Phong đẩy cửa vào, thấy y đã ngủ, liền thả nhẹ động tác, thậm chí ngay cả nước tắm rửa cũng sai người đưa đến cách vách, sau khi tắm xong mới quay về phòng, nhẹ nhàng xốc chăn lên giường.

Diệp Cẩn: …

Thẩm Thiên Phong phất tay thổi tắt nến, nghiêng người nhắm mắt lại —— đã nhiều ngày gần như chẳng phân biệt ngày đêm gấp rút lên đường, quả thật có chút mệt.

Diệp Cẩn thầm nổi giận một trận, tắt đèn nhanh như vậy làm gì, lão tử còn cố ý không đắp chăn.

Sau một lát, hô hấp Thẩm Thiên Phong dần dần đều đặn, Diệp Cẩn hít sâu một hơi, xoay người trừng hắn.

Ánh sáng mặt trăng chiếu xuống nhàn nhạt, Thẩm Thiên Phong ngủ rất say, ngũ quan anh tuấn rạng ngời, môi rất mỏng, còn hơi khô nứt.

Diệp Cẩn nhất thời như bị ma quỷ ám ảnh, nhắm mắt hôn lên.

Dựa theo nội lực của Thẩm Thiên Phong, tất nhiên không thể không tỉnh lại.

“Nhìn cái gì!” Diệp Cẩn giận, “Tiếp tục ngủ!”

Thẩm Thiên Phong: …

Diệp Cẩn kéo chăn, lung tung chụp lên đầu hắn, rất tàn bạo.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, không ngủ một giấc cho tốt, lại là làm sao vậy.

Diệp Cẩn “Hừ” một tiếng, xoay người ném cho hắn cái lưng.

Thẩm Thiên Phong mở chăn ra, ôm lấy thân thể y, “Không vui?”

Cũng không có a! Diệp Cẩn nắm chặt nắm tay.

“Mau ngủ đi.” Thanh âm Thẩm Thiên Phong rất ôn hòa.

Ngủ cái đầu ngươi! Diệp Cẩn tiếp tục giận, “Lòng dạ hẹp hòi!”

“Hả?” Thẩm Thiên Phong không nghe rõ, “Lòng dạ hẹp hòi?”

“Chẳng lẽ không đúng? !” Diệp Cẩn ầm ầm xoay người, “Không thì sao giờ ngươi mới về!” Về cũng không hôn, ngay cả ôm cũng không có, thậm chí còn tắt nến, nhìn cũng không nhìn lấy một cái!

Thẩm Thiên Phong kiên nhẫn nói, “Ta phải bàn chuyện với Thiếu Vũ.”

Diệp Cẩn chỉ xem như không nghe thấy.

“Huống hồ cái này với lòng dạ hẹp hòi có liên quan gì.” Thẩm Thiên Phong nâng cằm y lên.

Diệp Cẩn nói, “Bởi vì ——” nói được một nữa đã ngừng lại, bởi vì hình như rất ngốc.

“Nói a.” Thẩm Thiên Phong nói.

Diệp cốc chủ bắt đầu nỗ lực trừng nam nhân của y.

Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ ôm người vào trong lòng, “Tật xấu nói một nửa, khi nào mới sửa được đây.”

Diệp Cẩn giả chết.

“Thật sự không nhớ ta?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

Diệp Cẩn tiếp tục giả chết.

Thẩm Thiên Phong rất có kiên nhẫn, vẫn chờ y mở miệng.

Nhưng Diệp cốc chủ dù sao cũng không phải Thẩm tiểu thụ, mềm mềm manh manh nói “Ta nhớ ngươi” gì gì đó, hiển nhiên cách y cả ngàn con đường, vì thế ước chừng qua nửa nén hương, trong phòng vẫn rất im lặng.

Thẩm Thiên Phong thất vọng thở dài, tuy rằng thanh âm rất nhẹ, Diệp Cẩn lại cảm thấy trong lòng như bị kim châm một cái.

“Ngủ đi.” Thẩm Thiên Phong không ép y nữa.

Diệp Cẩn ôm tâm phải chết, hiên ngang lẫm liệt nói, “Ta…”

Thẩm Thiên Phong nhìn y.

“Ta, đi nhà xí.” Vừa mới nói một chữ đã nản lòng, Diệp Cẩn đứng dậy chạy xuống giường.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, đưa tay giữ y lại, “Ít nhiều gì cũng phải khoát thêm y phục.”

Sao mình lại không có tiền đồ vậy chứ! Diệp Cẩn hít sâu một hơi, nhào lên giường hung hăng đè lên Thẩm Thiên Phong, từ từ nhắm mắt lại rồi hôn xuống.

Xa nhau mấy ngày, mình gần như mỗi thời mỗi khắc đều nhớ tới hắn. Mỗi đêm đều sẽ xem tinh tượng, sợ thời tiết trong Tuyết Nguyên lại xảy ra biến hóa, khiến hắn lại lâm vào nguy hiểm. Hơn hai mươi đêm, trằn trọc trăn trở đã chiếm hơn nửa con số, nếu đây còn không gọi là nhớ, thì cái gì mới phải?

“Tiểu Cẩn.” Thấy hốc mắt y hồng hồng, Thẩm Thiên Phong giật mình.

Diệp Cẩn ôm lấy cổ hắn, vùi đầu xuống đầu vai hắn.

Thẩm Thiên Phong có chút hối hận —— kỳ thật hắn biết Diệp Cẩn luôn không được tự nhiên, nhưng vẫn cứ làm bộ không biết, muốn bức tự y nói ra khỏi miệng, chỉ là dù thế nào cũng không ngờ, lại chọc đến đỏ mắt.

“Được rồi được rồi, không sao.” Thẩm Thiên Phong vỗ nhẹ trên lưng y, “Không khóc.”

“Khóc cái đầu ngươi!” Diệp Cẩn càng ôm hắn chặt hơn.

Thẩm Thiên Phong đổi vị trí, xoay người đè y.

“Ta —— ”

“Ta biết.” Thẩm Thiên Phong cắt ngang.

“Ngươi biết cái gì?” Diệp Cẩn hỏi.

“Ta biết ngươi nhớ ta.” Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn y, “Mạnh miệng mềm lòng.”

Diệp Cẩn: …

“Mất ngủ sao?” Thẩm Thiên Phong dùng ngón cái cọ cọ quầng thâm dưới mắt y.

Diệp Cẩn nhắm mắt lại không nhìn hắn.

Ngay sau đó, liền có cái hôn nóng ấm rơi trên môi.

Tuy rằng hai người đều mệt chết đi được, nhưng loại chuyện tiểu biệt thắng tân hôn này, vẫn muốn làm một lần a…

Ám vệ trên nóc nhà yên lặng đứng lên, tập thể ngồi xuống đối diện.

Bằng không nghe được thứ không nên nghe, nhất định sẽ bị Diệp cốc chủ diệt khẩu.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm tiểu thụ đã từ trên giường đứng dậy.

“Còn rất sớm.” Tần Thiếu Vũ nhắc nhở.

“Cũng không sớm, trời sáng rồi.” Nếu phải làm diễn viên, vậy phải đủ tư cách một chút a! Thẩm tiểu thụ đổi bộ y phục, sau đó ôm con ra khỏi ổ, “Ngươi cũng rời giường!”

“Chíp.” Cục Bông buồn ngủ tới mơ màng, mắt đậu đen rất mờ mịt.

“Rời giường.” Thẩm Thiên Lăng đe dọa, “Không thì ăn rau xanh.”

Nghe được hai chữ “rau xanh”, Cục Bông nhất thời mở to hai mắt, thoáng chốc tỉnh táo —— quả là rất hiệu quả.

Như vậy mới đúng a… Thẩm Thiên Lăng rất vừa lòng, cũng giúp nó mặc một bộ y phục nhỏ xù lông.

“Chíp.” Cục Bông cúi đầu nhìn nhìn lớp áo, sau đó vui vẻ giang hai cánh, “Chíp!”

“Thích mặc y phục vậy sao?” Thẩm Thiên Lăng ngạc nhiên.

Tần Thiếu Vũ tựa trên giường nói, “Nó đang hỏi ngươi xin hồng bao.”

“Hồng bao gì?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Đó là vào lúc ăn tết, Diệp Cẩn làm y phục cho nó.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc ấy ăn mặc như vậy nhận được không ít trân châu mã não, phỏng chừng đã sinh ra hiểu lầm, tưởng rằng một khi mặc y phục này vào, thì sẽ có người trả thù lao.”

“Chíp.” Cục Bông lại cọ cọ mẹ của nó, mắt đậu đen bé nhỏ tràn ngập chờ mong.

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, đã nói không thể chiều a, toàn là tật xấu gì đâu.

Sau khi thu dọn xon, Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phong cũng từ trong phòng đi ra. Thẩm Thiên Lăng nhìn mắt của tẩu tử y, thức thời ngậm miệng ——tư thế đi đường thật kỳ lạ, vừa nhìn đã biết tối hôm qua xảy ra cái gì.

Hơn hai mươi ngày gấp rút lên đường, đại ca y vậy mà còn hưng trí, thật không thể tàn bạo hơn được nữa.

Rất thích hợp làm đại diện cho thuốc tăng lực.

“Ngươi quả thật muốn đi?” Thẩm tiểu thụ thức thời, cũng không có nghĩa là Tần cung chủ thức thời —— trên thực tế hắn chính là cố ý, vô cùng biến thái.

Diệp Cẩn giận, “Ngươi câm miệng cho lão tử!”

Trong mắt Tần Thiếu Vũ tràn ngập thâm ý.

Diệp Cẩn thẹn quá hóa giận, “Có tin lão tử hạ dược cho ngươi không lên được không a!”

Ám vệ Truy Ảnh Cung trên nóc nghe được, ai nấy cũng hít khí lạnh kẹp chặt chân —— Diệp cốc chủ thật là hung tàn, không biết có thể bởi vì không đánh lại cung chủ mà giận chó đánh mèo lung tung hay không, chúng ta là vô tội a.

Ngày nào đó nhất định phải tìm Vương sư phụ ở cửa thôn làm đũng quần bằng sắt.

Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo.

Thời tiết hôm nay hiếm khi được trong lành, cho nên trong bãi đất trống ngoài thành Tịch Mai, dân chúng đang vội vàng họp chợ, đột nhiên nhìn thấy có một đội nhân mã chạy về phía này, người ngựa không phải ít, vì thế ai nấy đều đoán là nhân vật quan lớn nhà ai đây mà, sau khi đến gần mới phát hiện, hai người cưỡi ngựa đi đầu lại là Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn.

Một khi đã như vậy, trong xe ngựa phía sau chính là… A a a a a a!

Dân chúng nháy mắt sôi trào hừng hực, thậm chí ngay cả sạp cũng không thèm bày hàng nữa, ngao ngao chạy qua đây. Thậm chí còn có người mua quần mới thử được một nửa chưa kịp cởi, kéo lê một ống quần vọt tới, khẩn cấp gì đó, thật khiến người ta cảm động!

Mắt thấy có rất nhiều dân chúng ùa đến, ám vệ bất động thanh sắc, âm thầm quăng ra mấy khối băng nhỏ, làm mấy người đi đầu té ngửa.

Tuy hơi thất đức một chút, nhưng vì tạo thanh thế, cũng chỉ có thể làm như thế thôi a.

Làm CP quốc dân, dân chúng đều rất muốn tận mắt nhìn thấy Thẩm tiểu thụ và Tần cung chủ, cho nên đều chạy với tốc độ rất nhanh, mấy người đằng trước vừa té xuống, người phía sau không kịp dừng lại, tất nhiên cũng té theo, chớp mắt đã có cả đống người nầm sấp trên đường.

“A nha!” Ám vệ hoảng đến biến sắc, vội vàng đi đến nâng mọi người dậy, thuận tiện rất có thành ý nói, “Mọi người chớ trách, công tử nhà ta cũng không phải cố ý.”

Dân chúng nghe vậy đều giật mình, đã nói sao đang chạy ngon lành lại cảm thấy đầu gối mềm nhũn, còn cho là vì mình quá kích động, thì ra là Thẩm công tử đang làm phép?

“Lần trước vì nghênh chiến với bạch hổ tinh ở Đông Bắc, công tử nhà ta đã hao tổn nhiều nguyên khí, vẫn chưa khỏe lại được.” Ám vệ dâng trào cảm xúc, “Cho nên đôi khi sẽ không thể khống chế pháp lực, vốn định biến ra một ít hoa mai cho mọi người, nhưng không ngờ lại niệm sai chú ngữ, mong thứ lỗi cho.”

Vậy là càng phải thứ lỗi biết không! Dân chúng nghe vậy ai nấy cũng rơi xuống nhiệt lệ, Thẩm công tử thật không thể không được yêu mến. Bị thương còn muốn biến ra hoa mai cho mọi người, kết quả không cẩn thận niệm sai chú ngữ, cho nên đành phải ở trong xe ngựa sốt ruột xoay xoay hai tay, dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Tần cung chủ gì đó, chúng ta hoàn toàn không muốn phun máu mũi a!

Mọi người ai nấy ngưỡng cổ nhìn vào trong xe ngựa, hy vọng Thẩm công tử có thể ra ngoài nói mấy câu với mọi người.

“Công tử?” Ám vệ ở ngoài xe gọi.

Bốn phía nháy mắt yên tĩnh lại.

“Hửm?” Thẩm tiểu thụ đưa tay xốc màn xe, nhưng cũng không bước ra.

Cư nhiên nghe được thanh âm Thẩm công tử a! Làm fan não tàn cuồng nhiệt, mọi người nhất thời đều cảm thấy khó thở.

“Dân chúng đang vây ở phía trước, muốn gặp công tử.” Ám vệ nói.

Thanh âm của Thẩm Thiên Lăng rất nhẹ, “Vào thành trước đi, sớm giải quyết hết mọi chuyện, không thì chỉ sợ sẽ lại xảy ra sai sót.”

Dân chúng nghe vậy khó hiểu, đồng thời lại có chút kinh hoảng, cái gì gọi là sai sót?

“Mọi người chớ sợ.” Ám vệ lại phát huy công năng tri kỷ tiểu quần bông, nói, “Mấy ngày trước khi công tử nhà ta quan sát tinh tượng, phát hiện sao trên trời thành Tịch Mai có chút khác thường, chỉ sợ sẽ có một trận bão tuyết trăm năm hiếm gặp, vì thế nên muốn vào thành bày trận, cũng dễ tán đi tai ương bão tuyết.”

Nghe hắn nói đến nghiêm trang, Thẩm Thiên Lăng rất không có tư cách nghề nghiệp mà bật cười trong xe ngựa —— tuy trước khi xuất phát đã tập luyện cố sự này vài lần, nhưng lần này vừa nghe thấy, vẫn thật sự nhịn không được.

Lúc trước kỳ thật cũng biết rõ, hắn nói hô mưa gọi gió chỉ là vì chọc mình vui vẻ, lại không ngờ sẽ có ngày thật sự dùng đến.

Mà dưới sự hun đúc của tiểu thoại bản và ánh sáng thần tượng của Thẩm tiểu thụ, dân chúng đối với chuyện này tất nhiên không hề nghi ngờ, trong lòng vừa thấy sợ lại vừa thấy cảm kích, vì thế ngay cả chuyện làm ăn cũng không làm, trực tiếp vây quanh Thẩm Thiên Lăng vào trong thành. Dân chúng bên trong đã nghe được tin tức từ lâu, cũng vội vàng chạy tới, trên đường không ngừng có người mới gia nhập, đội ngũ cũng càng lúc càng bao la hùng vĩ, đợi đến khi đến được tửu lâu trong thành, gần như người toàn thành đều chạy ra ngoài.

Diệp Cẩn giật mình, “Sao còn nhiều người hơn ở Vương Thành vậy.”

Kỳ thật cũng bình thường a… Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm. Thật giống kiếp trước, nếu như đến địa phương lớn, bởi vì nơi đó có fans có thể thường xuyên nhìn thấy các ngôi sao, nên cũng sẽ không quá cuồng nhiệt; mà nếu đến địa phương nhỏ, người nơi đó có thể ba năm năm năm cũng không thấy được một nhân vật trên màn ảnh, tất nhiên sẽ kích động hơn một chút, giống như Vương Thành và thành Tịch Mai này.

“Chuẩn bị tốt chưa?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.

“Ừm.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu.

Tần Thiếu Vũ nói, “Ôm ngươi ra ngoài?”

Lần này Thẩm Thiên Lăng cũng không cự tuyệt, đáp ứng rất sảng khoái —— nếu muốn diễn, tất nhiên phải tận lực làm giống với trong tiểu thoại bản mới được, vậy thì mọi người càng dễ tin tưởng hơn.

Quả nhiên, lúc Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng xuống xe ngựa, tất cả dân chúng đều bắt đầu nhiệt liệt vỗ tay, thậm chí còn có người hôn mê bất tỉnh.

Ám vệ giật mình, cái áo choàng da gấu kia gần như bọc hết cả khuôn mặt phu nhân nhà ta, vậy mà cũng có thể nhìn đến choáng sao?

Đại ca ngươi có phải quá hư nhược rồi không.

Ông chủ tửu lâu chính là người của Liên Thành Cô Nguyệt, tất nhiên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, dọn sẵn vị trí tốt nhất trên lầu hai, còn phân phó người làm bưng trà xanh và trái cây lên.

“Nóng.” Sau khi ngồi xuống Thẩm Thiên Lăng oán giận, thanh âm thật mềm a, vô cùng thỏa mãn ảo tưởng của dân chúng.

“Không được, gần đây thân thể ngươi không tốt.” Tần Thiếu Vũ kéo chặt áo choàng cho y, “Không cho cởi.”

Dân chúng ai nấy trở nên rất lạnh.

“Nơi này có chậu than, lại không lạnh.” Thẩm Thiên Lăng nỗ lực nói lý, “Huống hồ nóng lên ta liền sẽ phiền lòng nóng nảy, chuyện gì cũng sẽ làm không tốt.”

Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ, “Đã biết sẽ nói lý mà.”

Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng thật không thể đáng yêu hơn được nữa, quần chúng vây xem phía sau Tần Thiếu Vũ bắt đầu xao động, vô cùng muốn đột nhiên hô to một tiếng, để Thẩm công tử chú ý tới mình —— nhưng cũng chỉ là muốn mà thôi, bằng không Tần cung chủ dữ như vậy, nhất định sẽ đánh người.

Sau khi nói mấy lời âu yếm xong, Tần Thiếu Vũ rốt cục đồng ý với Thẩm Thiên Lăng, cởi áo choàng xuống.

Cái này không chỉ là dân chúng, ngay cả ám vệ Truy Ảnh Cung cũng bắt đầu kích động, cảm khái vì sao phu nhân nhà ta có thể càng lúc càng đẹp như vậy, đã nói là một thân tiên cốt mà, nhang khói mộ phần tổ tiên của cung chủ thật thịnh a. (Kaze: thịnh trong thịnh vượng)

Nhìn dân chúng đông đúc xung quanh, Thẩm Thiên Lăng cười cười, xem như chào hỏi.

Cười! Kìa! A!!

Dân chúng bắt đầu cào cấu lẫn nhau, bởi vì căn bản không thể kiềm chế nổi sục sôi trong lòng a! Hơn nữa cào đau một chút cũng tốt, miễn cho vì quá kích động mà ngất xỉu.

“Thẩm Thẩm Thẩm Thẩm công công công công… công…” Thanh âm tiểu nhị run lên, nửa ngày cũng không nói được một câu. Hắn đến từ thôn trang nhỏ phía Bắc, sản nghiệp tiểu thoại bản nơi đó cũng không phát đạt, cho nên cũng nhờ mấy ngày hôm trước vào thành, mới biết được truyền kỳ về Thẩm Thiên Lăng. Vừa nghĩ đến vị công tử áo trắng xinh đẹp trước mặt này là một đóa hoa mọc đuôi, tiểu nhị lập tức cảm thấy cả người đều sắp té xỉu —— mẫu thân nói thật không sai, vào trong thành quả nhiên có thể nhìn thấy được đại thần tượng.

Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng yên lặng kháng nghị, gọi không được thì không cần gọi a, Thẩm công công là sao chứ!

“Vẫn là ta đến đi.” Ám vệ thật sự nghe đến phiền lòng, vì thế chủ động nhận lấy ấm trà.

Bị người của Thẩm công tử ghét bỏ a! Tiểu nhị thoáng cái tan nát cõi lòng, vì thế buông tay vị trí người hâm mộ được xếp đầu tiên, xoay người đùng đùng chạy xuống lầu, định tìm góc nào đó không có người tự mình suy ngẫm.

Ám vệ cũng có chút khiếp sợ, còn tưởng tim chúng ta đã đủ mong manh dễ vỡ rồi, không ngờ vị tiểu ca này còn hơn nữa, tim thiếu nam như ngọc lưu ly thật đáng sợ.

“Không biết vừa rồi Thẩm công tử nói bão tuyết, rốt cuộc phải làm thế nào mới tránh được?” Trong đám người có một người trung niên cẩn thận mở miệng, nhìn rất giống nhân vật lý trưởng.

“Ta sẽ tận lực giúp mọi người.” Thanh âm Thẩm Thiên Lăng rất kiên định, “Cho ta thời gian một nén nhang.”

Vừa dứt lời, chung quanh nhanh chóng yên lặng không tiếng động.

Diệp Cẩn ở trong lòng tiếp tục chậc chậc, cho dù Sở Uyên muốn bảo đại thần im lặng, phỏng chừng cũng phải chờ một lát. Ở đây thì hay rồi, giống như âm thanh bị cắt đứt vậy, vô cùng sạch sẽ gọn gàng.

“Cẩn thận một chút.” Tần Thiếu Vũ cũng rất phối hợp, chân mày có dịu dàng cũng có sầu lo, “Đừng miễn cưỡng bản thân.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Một trận gió thổi qua, thổi bay vài sợi tóc của hắn, phối với sườn mặt xinh đẹp, là dung nhan vô song thế gian khó tìm.

Ám vệ ai nấy rơi nhiệt lệ, công tử khiến người thương như vậy, không chỉ là ham muốn của phàm nhân, Tiên Giới nhất định cũng rất muốn.

Sau này phải bảo hộ cho tốt, để tránh bị Thượng đế bắt đi.

Nghĩ đến đây, sắc mặt vật biểu tượng giang hồ nhất thời trở nên ngưng trọng.

Gánh nặng trên vai… Quả thực nặng đến ngàn cân a…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện