“Cô nương nhìn thấy cái gì?” Liên Thành Cô Nguyệt cũng hỏi.

“Đồ đằng.” Kiếm Phách nhẹ giọng nói, sợ thanh âm quá lớn sẽ quấy nhiễu đến số mệnh trong nơi u tối. Vết nứt màu lam càng phát ra rõ ràng, tản mát ra vầng sáng thản nhiên, giống như là hồ nước tĩnh lặng tràn ngập ánh sáng.

Đồ đằng? Ba nam nhân hai mặt nhìn nhau, lại nhìn về phía tảng đá, nhưng vẫn là không nhìn ra được bất cứ thứ gì.

Kiếm Phách từng bước đến gần, vươn tay nhẹ nhàng ấn lên trên tảng đá kia. Cảm giác lạnh lẽo thấm vào tới tận xương, rồi truyền từ kẽ tay cho đến toàn thân, nhưng cũng không khó chịu, ngược lại ngay cả thân thể vừa nãy không thoải mái cũng giảm bớt một chút.

“A muội.” Đao Hồn nhìn thấy trong lòng run lên, chỉ nghĩ nàng giống như là trúng tà, bước lên liền muốn đem người kéo trở về, lại bị Tần Thiếu Vũ ngăn lại.

“Tần cung chủ?” Đao Hồn sốt ruột.

“Không giống như là trúng tà nhập ma.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nàng thật sự giống như là có thể nhìn được gì đó.”

Đao Hồn đành phải đứng tại chỗ.

Kiếm Phách ngưng thần tĩnh khí, ngón tay ở trên tảng đá chậm rãi vuốt ve, cuối cùng dừng ở một điểm.

“Cô nương?” Liên Thành Cô Nguyệt rất cẩn thận thăm dò.

Kiếm Phách ngửa đầu nhìn lên rồi lại nhìn xuống, chỉ thấy ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống phía dưới tuyết đọng thế nhưng bắt đầu chậm rãi hòa tan, giống như bị mặt trời chiếu xạ, lộ ra bùn đất màu đen.

“Này?” Đao Hồn giật mình, Tần Thiếu Vũ cùng Liên Thành Cô Nguyệt cũng có chút ngoài ý muốn.

“Là lối vào Thiên Điện.” Kiếm Phách vui sướng, “Ở mặt trên !”

“Đến tột cùng là xảy ra tình huống gì?” Đao Hồn vẫn là không hiểu rõ trạng huống.

“Là Tử Mẫu trận.” Kiếm Phách xoay người liền chạy lên núi, “Mau lên, nếu chậm trễ ánh trăng sẽ muốn xuống núi .”

“Ngươi chậm một chút !” Đường hẹp quanh co cơ hồ được băng tuyết bao phủ, Đao Hồn nhìn thấy kinh hồn táng đảm, đuổi theo vài bước thủ nàng, miễn cho không cẩn thận ngã sấp xuống. Tần Thiếu Vũ cùng Liên Thành Cô Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, sau đó nói, “Tử Mẫu trận?”

“Quản nó là cái gì.” Liên Thành Cô Nguyệt cùng đi theo, “Tựa hồ chỉ có nữ tử bộ tộc Bạch Đế mới có thể phát hiện. Hơn nữa nghe cái tên này, tám phần trong bụng còn phải có thai.”

“Nếu thật sự là như vậy, thật đúng là phải cảm tạ tiên sinh dạy học bên trong Tịch Mai thành .” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Cái này gọi là có quý nhân tương trợ.”

“Sau trận chiến này, hắn cũng không cần tiếp tục làm tiên sinh dạy học nữa .” Liên Thành Cô Nguyệt cũng cười nói, “Con dân Sở quốc một người đưa một lượng bạc làm phí cảm tạ, cũng đủ cho hắn cùng với Kiếm Phách sống an nhàn qua một đời.”

“Tần cung chủ, Liên Thành thiếu chủ !” Đao Hồn ở phía trên gọi, “Hai vị nhanh lên một chút, chúng ta có phát hiện.”Tần Thiếu Vũ cùng Liên Thành Cô Nguyệt thả người đạp lên vách núi, vài bước liền đi lên, chỉ thấy Đao Hồn cùng Kiếm Phách đang đứng trước một ôn tuyền nhỏ.

“Phát hiện được cái gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Lối vào Thiên Điện.” Kiếm Phách nói, “Dựa theo trận pháp trên tảng đá, chính là nơi này.”

Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Nhảy xuống đi?”

Tần Thiếu Vũ khen ngợi, “Ý tưởng của Thiếu chủ thật sự là rất khác biệt, phỏng chừng nhảy xuống cũng liền chín.”

Liên Thành Cô Nguyệt:......

“Tất nhiên không phải.” Kiếm Phách cũng bị chọc cười, ý bảo người còn lại lui về phía sau hai bước.

“Được không a?” Đao Hồn còn đang dong dài, “Không thì để ta đến.”

Kiếm Phách lắc đầu, rút ra chủy thủ tùy thân mang theo bên người, cắm vào tảng đá bên cạnh ôn tuyền.

Khi chủy thủ cắm vào liền xuất hiện một đường lửa, Đao Hồn liền cảm thấy...... Tiên sinh dạy học trong thành cũng không dễ dàng a.

Tảng đá ầm ầm chia thành hai nửa, phía dưới truyền đến tiếng vang ám trầm, như là tiếng gào thét đến từ trăm ngàn năm trước. Giây lát sau, thế nhưng ngay cả mặt đất cũng bắt đầu run nhè nhẹ. Vốn dĩ ôn tuyền tĩnh lặng cũng bắt đầu hừng hực sôi trào, hơi nước lượn lờ trong không khí, vách núi bên cạnh như là bị lưỡi đao sắc bén bổ ra, liền chậm rãi tách ra một lối đi màu đen.

“Thiên Điện?” Liên Thành Cô Nguyệt đại hỉ.

“Ân.” Kiếm Phách gật đầu.

Mọi người một đường tiến lên, còn chưa bước vào đã ngửi được một mùi gay mũi. Đao Hồn nhíu mày nói, “Hẳn là bị phong tồn quá lâu, lại không thông khí, cho nên bên trong có chút chướng khí.”

“Hiện tại không thể đi vào.” Kiếm Phách cũng nói, “Lối vào địa cung một khi tìm được, thì sẽ không tự động khép kín, ngày mai lại dẫn người đến đây đi. Thứ nhất ban ngày tiện làm việc, thứ hai độc khí cũng tán bớt.”

“Cũng được.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Lần này thật sự là đa tạ cô nương .”

“Tần cung chủ quá lời.” Kiếm Phách cười cười, “Nếu đã đáp ứng tùy quân xuất chiến, này cũng là chuyện thuộc bổn phận của ta.”

“Đợi đến ngày cô nương đại hỉ, Truy Ảnh cung tất nhiên sẽ đưa đại lễ đến, xem như là biểu lộ lòng biết ơn.” Kỳ thật Tần Thiếu Vũ còn muốn hỏi về chuyện Tử Mẫu trận, nhưng dự tính cũng sẽ không có kết quả, cũng liền không nhiều lời nữa. Huống hồ lối vào Thiên Điện đã tìm được, cuối cùng cũng không trắng tay mà quay về.

Đợi đến khi đoàn người xuống núi trở lại quân doanh, sắc trời đã bắt đầu sáng trắng. Tần Thiếu Vũ xốc màn cửa lên, chỉ thấy Thẩm Thiên Lăng đang nằm sấp ở trên hùng da ngủ, y phục cũng không đổi, dưới mặt còn đè một quyển sách. Hiển nhiên là tối hôm qua lại nghỉ ngơi rất muộn.

Nhìn vết mực bị nhòe trên sách, Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, đưa tay lau nước miếng của hắn.

“Ân?” Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng mở to mắt.“Ngoan, ngủ thêm một chút nữa.” Tần Thiếu Vũ giúp hắn đem áo bông cởi ra.

“Ngươi trở về lúc nào vậy ?” Thẩm Thiên Lăng lăn lông lốc ngồi dậy.

“Mới vừa rồi.” Tần Thiếu Vũ nhìn hắn cười.

“Thế nào, có phát hiện cái gì không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ không nhịn được cười ra tiếng.

“...... Ngươi không phải trúng tà rồi chứ?” Thẩm tiểu thụ trong lòng chột dạ. Đêm hôm khuya khoắt chạy lên trên núi một chuyến, sau khi trở về liền bắt đầu cười không ngừng. Mặc kệ nhìn từ góc độ nào cũng không phù hợp với quỷ trên núi trong truyền thuyết a !

Trăm ngàn lần đừng có mà gặp được hồ ly tinh !

Tần Thiếu Vũ rất vất vả mới ngưng cười được, ở một bên lấy ra gương đồng đưa cho hắn.

Thẩm Thiên Lăng nhận đến trong tay nhìn nhìn, chỉ thấy trên mặt mình dính không ít vết mực, thậm chí còn có thể phân biệt ra là chữ nào, chóp mũi cũng đen thui, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

HÙ ! CHẾT ! NGƯỜI ! ! A !

Thẩm tiểu thụ bi phẫn, chui đầu vào trong lòng hắn, “Mau đưa khăn mặt cho ta !”

Tần Thiếu Vũ cười đến đau dạ dày, thấm ướt khăn mặt, giúp hắn đem mặt mèo tinh tế lau sạch sẽ.

“Không được nói ra ngoài !” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc dặn dò.

“Tất nhiên.” Tần Thiếu Vũ bóp mũi hắn, “Một mình ta biết Lăng nhi xuẩn là được rồi, ở trước mặt người ngoài vẫn là phải thông minh một chút.”

Cũng không xuẩn, thập phần cơ trí biết không ! Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng yên lặng phản bác, sau đó hỏi, "Nói tiếp, trên núi có phát hiện gì?”

“Chúng ta tìm được lối vào địa cung.” Tần Thiếu Vũ nói.

“Thật sao? !” Thẩm Thiên Lăng khiếp sợ, “Nhanh như vậy?”

“Ân.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ta cũng cho rằng ít nhất cũng phải ba năm ngày, nhưng sự tình lại xảy ra ngoài ý muốn thuận lợi. Đại khái là trong nơi u tối là có ý trời.”

“Nói chi tiết một chút.” Thẩm Thiên Lăng đưa ra yêu cầu.

Tần Thiếu Vũ nghĩ nghĩ, nói, “Sau khi chúng ta lên núi, ở khắp đồi núi tìm một trận, tìm được lối vào địa cung.”

Thẩm Thiên Lăng:......

Hoàn toàn không có chi tiết biết không !

Tần Thiếu Vũ nghiêng mặt qua.

Biết lắm mà, ti bỉ trước sau như một ! Thẩm tiểu thụ nhẫn nhục chịu đựng, nhướng người lên hôn một cái, “Nói mau !”

Tần cung chủ quả nhiên rất hài lòng, đem người ôm vào trong ngực, đem chuyện trên núi tinh tế nói qua một lần cho hắn.

“Tử Mẫu trận?” Thẩm Thiên Lăng ngạc nhiên, “Còn có trận pháp thần kì như thế.”

“Ân.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bất quá chuyện riêng liên quan đến hai huynh muội Đao Hồn, ta cũng không hỏi nhiều.”“Tìm được lối vào địa cung, chúng ta liền có thể nghĩ được biện pháp biến đổi cho hướng nước chảy ngược lại.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Vậy ý chẳng phải là, Chu Giác sắp trốn không nổi nữa?”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Chính là như thế.”

“Không dễ dàng a.” Thẩm tiểu thụ cảm khái ngàn vạn lần, “Cuối cùng cũng đợi được ngày này, cũng không biết đến tột cùng lớn lên có bộ dạng gì.”

“Không cho nghĩ đến hắn lớn lên có bộ dạng gì.” Tần Thiếu Vũ gõ gõ đầu hắn.

“Chuyện này cũng muốn quản?” Thẩm Thiên Lăng kháng nghị, “Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ !”

“Có cái gì đáng hiếu kì .” Tần Thiếu Vũ khinh thường.

“Đương nhiên rất đáng giá hiếu kì a !” Thẩm Thiên Lăng nói, “Chung quy não tàn gặp nhiều, não tàn ý chí kiên định như vậy còn chưa từng gặp qua.” Tất nhiên có thể chờ mong một chút.

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, “Lấy ở đâu ra nhiều câu kỳ kỳ quái quái như vậy.”

“Vốn là vậy.” Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ giường, “Trước đừng nói nữa, ở bên ngoài chạy một đêm, nắm chặt thời gian ngủ một lúc.”

“Lăng nhi theo bồi ta.” Tần Thiếu Vũ đưa ra yêu cầu.

“Được.” Thẩm Thiên Lăng một ngụm đáp ứng, hơn nữa có chút 囧. Cho dù ngươi không nói ta cũng muốn tiếp tục ngủ biết không, trời còn chưa sáng có thể chạy đi đâu.

Đầu này hai người đang ôm nhau chìm vào giấc ngủ, mà một đầu khác trong doanh trướng, Hoàng Đại Tiên đã tỉnh lại từ rất sớm, quay đầu thấy người bên cạnh còn đang ngủ, liền thật cẩn thận nghĩ muốn xuống giường đi ra ngoài rửa mặt.

“A Hoàng......” Mộ Hàn Dạ thanh âm ai oán.

Hoàng Đại Tiên nói, “Ngươi ngủ tiếp đi.”

“Ngươi muốn đi đâu?” Mộ Hàn Dạ cùng hắn ngồi dậy.

“Đêm qua đám người Tần cung chủ đi ra ngoài tìm địa cung, ta đi xem thử có thu hoạch gì hay không.” Hoàng Đại Tiên nói, “Hẳn là trở lại rồi.”

“Gấp cái gì, trời còn chưa sáng. Cho dù ngươi đi ra ngoài cũng không nhất định có thể tìm được người.” Mộ Hàn Dạ đem hắn kéo trở về trong lòng, “Ngủ thêm một lúc đi.”

“Ngủ không được .” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.

“Vậy thì kể chuyện xưa cho bổn vương nghe.” Mộ Hàn Dạ đưa ra yêu cầu.

Hoàng Đại Tiên:......

“Nhanh lên.” Mộ Hàn Dạ ôm hắn ngã trở về trên giường, thúc giục.

Hoàng Đại Tiên thở dài, “Lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm tư hồ nháo?”

“Sao lại có thể nói là hồ nháo.” Mộ Hàn Dạ đứng đắn nói, “Là nhu cầu đúng lúc.”

Hoàng Đại Tiên kéo banh mặt hắn ra, “Nhu cầu của ngươi không khỏi cũng quá nhiều.”

“Ân.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, thản nhiên nói, “Bởi vì bổn vương là hôn quân, tất nhiên phải hoang dâm vô độ một chút.”Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười, trong chăn đá đá hắn.

“Tay chân sao vẫn lạnh băng như thế.” Mộ Hàn Dạ nhíu mày.

“Băng thiên tuyết địa, tất nhiên sẽ như thế.” Hoàng Đại Tiên nói, “Cũng không phải ai nội lực cũng cao cường giống ngươi.” Quả thực chính là lò lửa.

“Không thì để ta ôm ngươi ngủ.” Mộ Hàn Dạ oán giận, “Nếu là cảm lạnh thì phải làm sao.”

Hoàng Đại Tiên nghẹn lời, thẳng thắn mà nói, nếu hắn chỉ là an an phận phận ôm, vậy chính mình vẫn là rất nguyện ý. Nhưng muốn hắn an phận khả năng hiển nhiên không lớn, cho nên khi đang mơ mơ hồ hồ bị hắn lột quần vài lần, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, ra lệnh cấm hắn nửa đêm bò lên.

“Bây giờ còn tốt, lúc trước khi chưa gặp được ta, thật không biết A Hoàng sống qua ngày như thế nào.” Mộ Hàn Dạ giúp hắn dịch góc chăn, “Chu Giác nghèo như vậy, dự tính ngay cả bản thân cũng ăn không đủ no.”

“Kỳ thật địa cung không giống ngươi nghĩ không có thiên lý như vậy.” Hoàng Đại Tiên nói, “Bằng không phản quân cũng sẽ không an tâm chờ ở bên trong.”

“Nói thử xem.” Mộ Hàn Dạ nói, “Bên trong là cái tình huống gì.”

“Địa cung rất cao cũng rất lớn.” Hoàng Đại Tiên nói, “Bởi vì liên quan đến địa thế, có khi còn có ánh nắng mặt trời chiếu vào, thông gió khô ráo, đông ấm hè mát, kỳ thật là cũng không tệ .”

“Vậy thì sao?” Mộ Hàn Dạ nói, “Cũng không thoải mái giống như ở trên mặt đất.”

“Đó là tất nhiên, nhưng bộ tộc Chu thị trải qua nhiều năm như vậy, cũng tích góp được không ít tài phú. Hơn nữa rất giỏi mê hoặc nhân tâm. Cho nên phản quân đối với hắn cũng là trung thành và tận tâm.” Hoàng Đại Tiên nói, “Mỗi người đều cảm thấy là trọng trách trời giao, chỉ cần chịu đựng qua một đoạn này, tương lai liền sẽ phong vương bái tướng sống qua ngày lành.”

Mộ Hàn Dạ nói, “Ngu muội.”

“Ngươi không thể xem thường bọn họ.” Hoàng Đại Tiên nói, “Cho dù lại ngu muội, cũng biết mưu nghịch chỉ có một con đường chết. Cho nên khi bọn họ đến đánh trận, thật sự là sẽ liều mạng .”

Mộ Hàn Dạ khóe miệng cong lên, “A Hoàng sợ ta sẽ bị thương?”

Hoàng Đại Tiên nói, “Ta là nhắc nhở ngươi phải cẩn thận.”

“Yên tâm đi, chỉ là một nhóm phản quân, còn có thể làm gì được ta.” Mộ Hàn Dạ nói, “Lúc trước ngươi trúng độc ô đầu thảo, trong lòng ta còn tồn băn khoăn. Hiện tại nếu độc đã giải, vậy thứ ta có chính là tinh lực cùng họ Chu chậm rãi ngoạn. Lúc trước ngươi chịu khổ, ta tất nhiên sẽ đòi lại gấp năm gấp mười lần.”

Hoàng Đại Tiên khóe miệng giật giật, còn chưa kịp nói chuyện, Mộ Hàn Dạ liền đã tri kỷ nói, “A Hoàng là cảm động đến nghẹn ngào không nói nên lời?”

“Không phải.” Hoàng Đại Tiên nhanh chóng lắc đầu, “Ta là muốn nói, kỳ thật lúc trước ta cũng không chịu bao nhiêu khổ.”

“Sao có thể.” Mộ Hàn Dạ không tin, “Trước khi gặp được ta, A Hoàng tất nhiên là ban ngày lấy nước mắt rửa mặt, uống nước sôi sống qua ngày.”Hoàng Đại Tiên ngực khó chịu, chủ động buông tay từ bỏ cơ hội cùng hắn tranh cãi.

“Đến cho bổn vương kiểm tra độc ô đầu thảo một chút.” Mộ Hàn Dạ bình tĩnh đưa tay vói vào lý y hắn.

Hoàng Đại Tiên phất tay liền đánh qua.

Mộ Hàn Dạ nắm chặt một phen, xoay người đè ở trên người hắn, cảm khái nói, “Quả thật là ngoan độc yêu hậu.”

Hoàng Đại Tiên dùng một tay còn lại lấy qua gối đầu, ra sức đập đầu hắn.

Mộ Hàn Dạ nước mắt rơi lã chã.

Như thế nào càng ngày càng dã man.

Hai người làm ầm ĩ một trận, sắc trời cũng liền sáng lên. Hoàng Đại Tiên không thể nhịn được nữa một cước đem hắn đá văng ra, tự mình đứng lên rửa mặt.

Mộ Hàn Dạ tiếc nuối vô cùng, bởi vì còn chưa hoàn toàn ăn đến miệng.

Hai năm gì đó.

Suy nghĩ một chút cũng rất muốn cầm kiếm tự mình làm.

Bên ngoài đã có binh lính đốt lên củi lửa, đang làm điểm tâm cho mọi người, bên trong doanh chủ soái cũng đã có không ít người, đang thương nghị bước kế hoạch tiếp theo.

“Nếu đã tìm được lối vào, cũng không cần thiết tiếp tục kéo dài.” Thẩm Thiên Phong nói, “Biến đổi hướng nước chảy càng nhanh càng tốt.”

“Chính xác.” Đao Hồn cũng gật đầu, “Tuy có Diệp cốc chủ ở đây, nhưng khói mê này đến tột cùng là cái gì, cũng không nhất định có thể lập tức điều tra rõ. Nếu chúng ta có thể sử dụng tốc độ nhanh nhất đem Chu Giác bức ra, nói không chừng có thể hỏi được giải dược.”

“Chướng khí trong sơn động có bao nhiêu nghiêm trọng?” Thẩm Thiên Phàm hỏi.

“Vừa mở ra thì có chút gay mũi, nhưng hiện tại dự tính cũng tán đi không sai biệt lắm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tu kiến địa cung quan trọng nhất là phải thông khí, không thì người cũng không có cách nào ở được. Lối vào sở dĩ sẽ có chướng khí, cũng là vì phòng ngừa người ngoài xâm nhập, bên trong hẳn là không có chuyện gì.”

Thẩm Thiên Phàm gật đầu, “Một khi đã như vậy, vậy sáng nay ta liền dẫn người đến nhìn tột cùng.”

“Ngươi không cần phải đi.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ bả vai của hắn, “Ta cùng với Liên Thành huynh dẫn người qua là được, hơn nữa có Đao Hồn cùng Mộ huynh, đừng nói là đến địa cung, đánh một trận cũng đủ.”

Mộ Hàn Dạ ngẩn người, “Ta chưa nói muốn đi a.”

Hoàng Đại Tiên đau đầu, đưa tay nhéo thắt lưng hắn một cái. Ngươi có thể không cần dọa người như thế được không.

Mộ Hàn Dạ giật mình, “A Hoàng nhéo ta làm cái gì?”

Hoàng Đại Tiên rất muốn đào một cái động đem chính mình vùi vào.

“Vậy thì quyết định như vậy đi.” Thẩm Thiên Phàm đúng lúc chuyển đề tài, “Ta đi kiểm kê đội quân, sau khi dùng xong điểm tâm liền xuất phát !”“Ta muốn lưu lại bồi A Hoàng.” Sau khi rời khỏi doanh trướng, Mộ Hàn Dạ ủy khuất nói, “Địa cung nhiều người như vậy, cũng không thiếu một mình ta.”

“Cũng không thể đi theo mà cái gì cũng không làm.” Hoàng Đại Tiên nói, “Sớm giải quyết việc này, chúng ta cũng trở về sớm một chút.”

Mộ Hàn Dạ rầu rĩ 'Nga' một tiếng.

Hoàng Đại Tiên nói, “Ta đi cùng ngươi.”

“Vậy không được.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu cự tuyệt, “Ai biết ngọn núi đó có cái gì, thân thể ngươi còn yếu, không cần đi.”

“Ta đã không có việc gì.” Hoàng Đại Tiên ý đồ thuyết phục hắn.

“Vẫn là không được.” Mộ Hàn Dạ nghiêm mặt nói, “Trước khi có thể cùng ta thân thiết, ta đều nghĩ rằng thân thể ngươi chưa bình phục, nơi nào cũng không cần đi.”

Hoàng Đại Tiên:......

Vậy chẳng phải là muốn hai năm? “A Hoàng yên tâm.” Mộ Hàn Dạ nắm tay hắn, “Bổn vương có thể chờ được.”

Thẩm Thiên Phong vừa vặn ở một bên đi ngang qua, sau khi nghe được tâm tình phức tạp.

Tương lai nếu Thất Tuyệt vương biết cái gọi là 'Hai năm' bất quá chỉ là thuận miệng bịa ra, không biết có thể nổi điên hay không.

Sau khi dùng qua điểm tâm, mọi người liền mang theo một đội quân hơn trăm người từ doanh địa xuất phát, đi về phía sơn đàn. Tại tuyết nguyên chỗ tốt lớn nhất khi hành quân chính là mặt băng -- Chỉ cần nhìn một cái, liền biết xa xa có người mai phục hay không. Thẩm Thiên Lăng ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn, chỉ thấy bốn phía đều là một mảnh tuyết trắng mờ mịt. Nếu là không có kim chỉ nam, chỉ sợ không bao lâu liền sẽ choáng.

Tuy ban ngày không có ánh trăng, nhưng lối vào địa cung như trước chưa từng khép kín, mùi gay mũi đêm qua cũng tán đi không ít. Tần Thiếu Vũ tùy tay châm một cây đuốc, mang theo Thẩm Thiên Lăng đi vào. Người còn lại cũng nối đuôi nhau mà vào, Liên Thành Cô Nguyệt thì mang theo một đội người canh giữ ở lối vào, để phòng ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Giống như lời Đao Hồn nói, càng đi vào bên trong, không khí càng sạch sẽ. Hơn nữa bởi vì độ ấm rất thấp, cho nên ngay cả mùi bị ăn mòn cũng rất ít có. Thẩm Thiên Lăng đi một lúc, không cẩn thận đạp trúng một vũng nước, vì thế chấn kinh hô một tiếng.

“Làm sao vậy?” Người phía trước lập tức quay đầu.

“Không có việc gì.” Thẩm Thiên Lăng có chút 囧, “Không cẩn thận đạp trúng vũng nước.” Nghe qua thật sự là phi thường xuẩn.

Đao Hồn cười nói, “Này cũng là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Ân.” Đao Hồn nói, “Tổ tiên khi tu kiến địa cung, cố ý tránh đi hướng nước chảy. Theo lý mà nói là phải khô ráo mới đúng, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, nước sẽ thay đổi tuyến đường cũng là chuyện đương nhiên. Trên mặt đất có vũng nước, đã nói lên có nước ở gần đây, thay đổi hướng nước chảy cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Không thì chia nhau đi tìm?” Mộ Hàn Dạ nói, “Địa cung quá nhiều lối rẽ, đi như vậy cũng quá lãng phí thời gian.”

“Không được.” Đao Hồn lắc đầu, “Bên trong địa cung nói không chừng sẽ có bát quái mê trận, tất cả mọi người không thể tách ra.”

Mộ Hàn Dạ trong lòng thở dài, nhưng cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể cùng mọi người tiếp tục đi.

“Có thể đi tới đi lui, đột nhiên liền gặp được Chu Giác hay không ?” Thẩm Thiên Lăng sức tưởng tượng rất phong phú.

Tần Thiếu Vũ bất mãn nói, “Ngươi như thế nào cứ mãi nhớ thương hắn.”

Thẩm Thiên Lăng:......

Bởi vì chúng ta vốn chính là tổ chức thành đoàn thể đến xoát boss a ! Đương nhiên phải nhớ thương boss.

“Nếu thật sự gặp được, cũng tốt.” Tần Thiếu Vũ gõ gõ đầu hắn, “Trực tiếp làm thịt sạch sẽ.”

“Trên đất thật sự không hề ít nước đọng.” Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa nói, “Thế nhưng địa cung lớn như vậy, cho dù thật sự có thể đem nước tiến cử đến, đủ để nó ngập đến chủ điện không?“

“Yên tâm đi.” Đao Hồn ở phía trước nghe được, quay đầu nói, “Nhiệt tuyền dưới đất số lượng rất lớn, hơn nữa khí nóng có thể hòa tan tuyết đọng, ngập rụng địa cung cũng dư dã.”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, mọi người lại đi một lúc, Đao Hồn lại nâng tay ý bảo dừng lại.

“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Có tiếng động.” Đao hồn nói.

Tiếng động? Thẩm Thiên Lăng bị hoảng sợ, chẳng lẽ thật sự là Chu Giác !

Bốn phía nháy mắt im lặng một mảnh, cơ hồ ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.

Một lát sau, Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Tiếng nước chảy?”

“Là ở gần đây.” Đao Hồn đem đao sáp vào trong vỏ, “Mọi người cẩn thận tìm kiếm, dự tính sắp đụng đến ngọn nguồn .”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện