Năng lực truyền bá của bát quái là vô tận, trong thời gia ngắn ngủi chỉ mới hơn một tháng, cố sự về “Thẩm công tử vì để có thể cùng Tần cung chủ trường tương tư thủ (nắm tay bên nhau cả đời), không tiếc nghịch ý Thượng đế, rưng rưng đọa hạ Cửu Trọng Thiên (chín tầng trời)” đã truyền khắp cả đại giang nam bắc, mà không ít dân chúng đều tỏ vẻ rất hiểu rõ câu chuyện này, không chỉ đối với Thẩm công tử càng thêm đau lòng, thậm chí ngay cả Hoàng Thượng cũng càng ngày càng trở nên chói mắt! Không sai, vì thành toàn cho người có tình, không tiếc nhịn đau dịch đi tiên cốt, dứt khoát đem chính mình đặt mình trong cho hoàng quyền thế gia đầy rẫy ba quỷ vân quyệt, loại tinh thần này quả thực rất cảm động! “Chu Giác đại khái sẽ bị Cung chủ làm tức chết.” Trong Truy Ảnh Cung, ám vệ Giáp ngồi trên cây lắc đầu chậc chậc. Thật vất vả tìm người viết cố sự dân gian, muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Truy Ảnh Cung và Hoàng Thượng, bản thân thì ngư ông đắc lợi. Ai ngờ còn chưa kịp truyền ra ngoài, thì đã có người đi trước một bước bắt đầu truyền bá, mà truyền bá còn chưa tính đi, thậm chí ngay cả hậu tục còn tri kỉ viết thật tốt, loại phục vụ dây chuyền cực kỳ tận tình này thật sự là phi thường tàn nhẫn!

“Việc này cứ như vậy thôi sao?” Ám vệ Ất nói, “Dựa theo tính tình Cung chủ, có người tính kế Thẩm công tử như thế, hắn theo lý sẽ không để yên mới đúng.”

“Không biết.” Ám vệ Bính vẻ mặt chờ mong, “Bất quá lại nói, Truy Ảnh Cung đã lâu không lộ mặt trên giang hồ, không biết mọi người có tưởng niệm hay không a.”

Lời vừa nói ra, những người còn lại phân phân tỏ vẻ tất nhiên là tưởng niệm, bởi vì chúng ta luôn làm việc nghĩa, hoàn toàn chính là vật biểu tượng của giang hồ.

Kiêu ngạo ưỡn ngực.

“Ngươi không có chính sự để làm sao!” Trong phòng thu chi, Thẩm Thiên Lăng lần thứ năm đuổi ngườ.

“Không có.” Tần Thiếu Vũ kiên định ngồi bên người y.

“Không bằng một mình đi ra ngoài ohơi nắng một chút đi?” Thẩm Thiên Lăng từ đáy lòng đề nghị, “Thuận tiện tự hỏi về ý nghĩa nhân sinh một chút.”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Ta sợ nóng.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Cũng không phải công chúa băng tuyết, sợ nóng cái gì!

“Không cần lại nhìn mấy thứ này.” Tần Thiếu Vũ đem sổ sách phóng lên bàn, “Chúng ta ra phía sau núi giải sầu đi.”

“Không đi.” Thẩm Thiên Lăng phi thường có nguyên tắc.

Giây tiếp theo sau đó, y liền bị hôn!

Biết ngay mà! Thẩm tiểu thụ bi phẫn nắm chặt quyền đầu.

“Cung chủ.” Thủ vệ ngoài cửa kêu.

“Chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ thoáng bất mãn.

Thẩm Thiên Lăng nhân cơ hội đem hắn đẩy ra, môi tê đến chết lặng.

“Huynh đệ được phái đi giám thị Hoàng Đại Tiên đã trở về, nói gần đây hình như có người thường xuyên xuất hiện chung quanh tiểu viện, nhìn qua rắp tâm bất lương.” Biểu tình của thủ vệ thập phần khổ bức, ban ngày ban mặt cửa phòng đóng chặt, không nghĩ cũng biết Cung chủ cùng phu nhân ở bên trong làm cái gì! Nhưng loại chuyện này lại không thể không báo, thật sự là phi thường khó xử.

“Mộ Hàn Dạ?” Tần Thiếu Vũ như có chút suy nghĩ.

Thẩm Thiên Lăng cơ hồ nghẹn họng không nói được gì, hảo hảo nói chuyện chính sự thì nói chuyện chính sự đi, rõ ràng biểu tình cũng rất đứng đắn, nhưng tay rốt cục sờ ở nơi nào a!

“Thuộc hạ không biết.” Thủ vệ nói, “Chỉ là nhìn thân hình thì giống người luyện võ, hơn nữa ít nhất cũng có đến mười mấy người.”

Tần Thiếu Vũ nói, “Trước không cần đả thảo kinh xà, hết thảy cứ như bình thường.”

“Vâng.” Thủ vệ lĩnh mệnh.

“Còn có chuyện gì sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Không còn.” Thủ vệ chạy trối chết, ta thật sự không phải cố ý đến quấy rầy, thực quá ủy khuất mà!

Thẩm Thiên Lăng thật siêng năng dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn nam nhân của y.

“Ân?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày.

Y phục của Thẩm Thiên Lăng trượt xuống một đầu vai, lộ ra bả vai trắng nõn đơn bạc, đai lưng cũng bị kéo đến loạn thất bát tao, cái bụng nhỏ đến hiện tại còn chưa thoát ly được ma trảo, đang bị rờ qua rờ lại!

Cư nhiên có thể trong thời gian nói mấy câu mà làm được nhiều chuyện vô sỉ như vậy, thiếu hiệp ngươi thật sự là một đóa nở rộ trong chốn giang hồ kỳ ba.

Tần Thiếu Vũ thấp cười ra tiếng, đem y ôm thả lên nhuyễn tháp.

“Làm cái gì?” Thẩm Thiên Lăng cảnh giác.

“Làm chuyện xấu.” Tần Thiếu Vũ hôn từ cổ y đến hai khỏa ô mai hồng nhạt.

“Đây là ban ngày a!” Thẩm Thiên Lăng liều mạng che y phục.

“Cũng không phải chưa từng làm ban ngày.” Tần Thiếu Vũ nói đến đương nhiên.

Thẩm Thiên Lăng: …

Biết ngay loại oai phong tà khí này không thể cổ vũ mà!

“Ngoan.” Tần Thiếu Vũ kéo tay y qua hôn nhẹ.

“Ngươi không lo lắng cho Hoàng Đại Tiên sao?” Thẩm Thiên Lăng đá đá hắn.

“Mộ Hàn Dạ sớm hay muộn cũng sẽ tìm đến, cũng không coi là ngoài ý muốn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tuy nói Bích Tuyền Tỳ hiện xem ra không có tác dụng gì, bất quá vẫn là quốc bảo của Thất Tuyệt quốc, Hãn huyết bảo mã cũng là thế gian khó tìm, hai thứ này đều mất, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tay.”

“Nhưng hai thứ này đều ở Truy Ảnh Cung.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Có thể gây phiền toái hay không?”

“Từ sau khi gặp được Hoàng Đại Tiên, ta liền phái người đến Thất Tuyệt quốc tìm hiểu tin tức, Mộ Hàn Dạ nghe qua hình như là một người thú vị, không giống như có thể dễ dàng bị Hoàng Đại Tiên lừa gạt.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu lần này có cơ hội, ta thật sự muốn gặp hắn một lần.”

Thẩm Thiên Lăng nheo lại hai mắt.

“Đương nhiên, nếu phu nhân không muốn thì thôi, ta hết thảy đều nghe theo Lăng nhi.” Tần cung chủ rất biết nghe lời, thập phần cơ trí.

“Nếu Mộ Hàn Dạ thật sự đến Vân Lam Thành, ta muốn cùng ngươi đi gặp hắn.” Thẩm Thiên Lăng ra điều kiện.

“Hảo.” Tần Thiếu Vũ một ngụm đáp ứng.

“Vậy cứ quyết định như thế.” Thẩm Thiên Lăng đẩy đẩy hắn, “Đứng lên.”

“Vì sao?” Tần Thiếu Vũ nhất thời lộ ra biểu tình phi thường không muốn phi thường thất vọng lại phi thường ủy khuất.

“Dù ngươi có học theo con cũng vô dụng.” Thẩm Thiên Lăng sắc bén vô cùng, “Ta sẽ không ở phòng thu chi cùng ngươi làm loại chuyện này!” Cho nên vẫn là sớm hết hy vọng đi.

“Chúng ta đổi địa phương.” Tần Thiếu Vũ nghĩ nghĩ, “Trên lưng ngựa?”

“Nằm mơ!” Thẩm Thiên Lăng đưa tay đẩy hắn qua một bên, ngồi dậy sửa sang lại y phục.

“Chíp!” Mao Cầu đứng trên cửa sổ, hưng trí bừng bừng kêu một cái.

“Lại đây.” Thẩm Thiên Lăng đưa tay.

Mao Cầu lập tức lấy tư thái một viên tiểu đạn pháo, thẳng tắp mở ra hai cánh vọt lại, cảm thấy bản thân thực sự là phi thường phi thường may mắn!

Tần Thiếu Vũ ở trên đường vươn hai ngón tay trạc trạc nó.

Mao Cầu lập tức mất cân bằng, “Đông” một tiếng ngã trên nhuyễn điếm (nệm mềm).

Thẩm Thiên Lăng: …

Điểu gian bất sách. (Theo ta hiểu cuộc sống làm chim gian nan khó thoát >,<~)

Mao Cầu ánh mắt thê lương, lại cảm thấy mình bị tổn thương.

Cho là vì an ủi con, Thẩm Thiên Lăng không thể không ôm nó đi ra sau núi, tìm Hãn huyết bảo mã cùng Đạp Tuyết Bạch chơi.

Ám vệ tập thể dùng ánh mắt sùng bái nhìn y đi xa.

Vừa chăm sóc Cung chủ, lại vừa chăm sóc thiếu cung chủ, còn phải quản trướng, rồi xử lý mất việc vặt vãnh thất thất bát bát, phu nhân nhà ta quả thực chính là nhật lý vạn ky (một ngày làm nhiều chuyện).

Phi thường đáng tôn kính.

Lại qua mấy ngày, Tần Thiếu Vũ đang cùng Thẩm Thiên Lăng dùng cơm, liền có thủ vệ sơn môn báo lại, nói là có khách tới thăm.

“Đại ca cùng Diệp đại ca đến?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy vui vẻ.

“Nếu là Thiên Phong cùng Diệp Cẩn, cần gì phải thông truyền.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu y.

“Chíp!” Mao Cầu ngửa đầu kháng nghị cha nó một chút —— ngươi không cần tùy tiện đập loạn!

Hạ nhân vây xem lệ nóng doanh tròng, thiếu cung chủ nhà ta quả nhiên hiếu thuận.

“Không phải Thẩm đại thiếu gia cùng Diệp cốc chủ.” Thủ vệ nói, “Hắn chỉ nói mình đến từ Tây Bắc, lại không đồng ý báo danh hào, xem ra không giống người bình thường.”

Mộ Hàn Dạ? Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt một chút.

“Tới rồi.” Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, “Mang khách nhân đến tiền thính ngồi một lát, ta sẽ đến sau.”

“Vâng.” Thủ vệ lĩnh mệnh rời đi. Thẩm Thiên Lăng lau miệng đứng lên, “Đi thôi.”

“Gấp cái gì.” Tần Thiếu Vũ giúp y gắp đồ ăn, “Cố ý bảo đầu bếp làm giải hoàng đậu hủ hoa (*)ngươi thích nhất, ăn xong rồi đi.”

Tốt xấu gì cũng là Hoàng đế, chậm trễ như vậy thật sự không có vấn đề gì sao? Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt tỏ vẻ nghi vấn.

“Dùng cơm là việc quan trọng nhất trong ngày.” Tần Thiếu Vũ nói, “Huống hồ cũng chỉ có thể trách hắn đến không chọn thời gian, nào có người vào lúc này lại đăng môn bái phỏng, vừa nhìn liến biết là đến cọ cơm, chúng ta nhất định không thể để hắn được như nguyện.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp ngươi mấy tuổi rồi.

“Hảo hảo ăn đi.” Tần Thiếu Vũ gắp một khối nhỏ đưa tới bên miệng y.

“Chíp!” Mao Cầu ngưỡng cổ, tỏ vẻ chính mình cũng muốn ăn một cái.

Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, gắp một khối thịt nạc nhỏ uy nó.

Đợi cho một nhà ba người này vui vẻ ấm áp cơm nước xong xuôi, đã là sắp nửa canh giờ, Thẩm Thiên Lăng lười biếng ngáp một cái.

“Không bằng chúng ta trước ngủ một giấc?” Tần Thiếu Vũ tri kỷ đề nghị, “Dù sao hắn đã đợi lâu như vậy rồi, không bằng lâu thêm một chút.”

“Không cho nháo.” Thẩm Thiên Lăng đem Mao Cầu đã buồn ngủ trong tay đưa cho ám vệ, kéo Tần Thiếu Vũ đi đến tiền thính, “Chúng ta đi xem thử Mộ Hàn Dạ kia rốt cục là loại người như thế nào.”

Tiền thính của Truy Ảnh Cung tu kiến thập phần kim bích huy hoàng, thực phù hợp với đặc thù nhan khống (chú trọng cái đẹp) của Tần cung chủ, thậm chí ngay cả vật trang trí cũng là xuất từ danh gia chi thủ. Bởi vậy khi hai người vào phòng, liền nhìn thấy một cẩm y nam tử đang thưởng thức một chạm ngọc (đá khắc hoa), đưa lưng về phía cửa nhìn không thấy mặt, thân hình thuộc loại cao lớn của người Tây Bắc.

Nghe được động tĩnh, nam tử buông chạm ngọc xoay người, mỉm cười nói, “Tần cung chủ, Thẩm công tử.”

Bỗng thấy diện mạo của y, trong lòng Thẩm Thiên Lăng có chút ngoài ý muốn. Lúc đầu khi nghe câu chuyện của Hoàng Đại Tiên, bởi vì tình tiết thực quá mức nhược trí (ngu ngốc), y liền tự nhiên mà đem Thất Tuyệt Vương ở trong đầu tường tượng thành một tên xấu béo hơi lùn thích mộng tưởng hão huyền mà chỉ số thông minh cực thấp, phi thường thâm căn cố đế (ý là suy nghĩ đã bám sâu trong đầu)! Cho dù Tần Thiếu Vũ sau này có nói y thú vị, cũng không thể dung hòa được mấy phần ấn tượng, cho nên lần này vừa thấy, đương nhiên bị chấn một chút. Bởi vì nam nhân trước mặt ngũ quan thâm thúy như điêu khắc, mang theo một chút đặc thù của hỗn huyết dị vực, còn có vài phần khí tức quý tộc, mặc kệ nhìn theo nào góc độ, đều không giống như diện mạo nhược trí.

“Các hạ là Mộ Hàn Dạ?” Tần Thiếu Vũ bất động thanh sắc, âm thầm nhéo tiểu trư nhà mình một cái.

Chuyện nhìn nam nhân khác đến phát ngốc thế này, buổi tối thật sự đáng bị hảo hảo trừng phạt một phen.

Thẩm Thiên Lăng hồi thần, nội tâm phi thường vô tội.

Ta chỉ là giật mình mà thôi a.

“Tần cung chủ quả nhiên là người thẳng thắn.” Đối phương cười to, “Ta còn đang nghĩ người Hán hẳn là luôn thích quanh co lòng vòng.”

“Không biết Thất Tuyệt Vương lần này đến Truy Ảnh Cung của ta, là có chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ tọa hắn đối diện.

“Đem Hoàng Viễn giao cho ta.” Mộ Hàn Dạ thực trắng trợn.

Thẩm Thiên Lăng trong lòng yên lặng thay Hoàng Đại Tiên ngượng một chút.

Nói cũng không nói đến Bích Tuyền Tỳ cùng Hãn huyết bảo mã, vừa mở miệng ra là đòi người, đây rõ ràng chính là cái tình tiết kia nha…(tình tiết gì nào? =]]~)

***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện