Đợi đến khi hai người cơm nước xong xuôi, sắc trời đã hoàn toàn đen kịt. Bên ngoài gió bắc thổi ô ô, Thẩm Thiên Lăng vừa mở cửa sổ thành một khe hẹp, lập tức bị lạnh đến run rẩy cả người, “Lạnh quá a.”

“Phương bắc chuyển lạnh chỉ là chuyện trong một đêm, huống hồ đã sắp là mùa đông rồi.” Tần Thiếu Vũ đi tới đóng chặt cửa sổ, “Cẩn thận đừng để cảm lạnh.”

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng nhu nhu mũi, há miệng còn chưa kịp nói chuyện, đã đánh ba cái hắt xì trước.

Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, đặt tên lên trán kiểm tra độ ấm của y, sau đó nói, “Phát sốt .”

“Phải không?” Thẩm Thiên Lăng tự mình kiểm tra, “Ta cảm thấy rất tốt mà.”

“Không được, đêm nay chúng ta không đi đâu hết.” Tần Thiếu Vũ ấn y ngồi lại bên giường, “Ta đi tìm Diệp Cẩn giúp ngươi lấy chút thuốc, uống xong thì sớm nghỉ ngơi đi.”

“Ta thật sự không… Hắt xì!” Thẩm tiểu thụ lau nước mũi, sau đó thức thời ngoan ngoãn câm miệng.

Thật ra là có chút choáng, đại khái là vì khi hai người ở trên núi có chút lạnh.

Một lúc lâu sau, Diệp Cẩn đưa tới thuốc đã được sắc tốt, Thẩm Thiên Lăng uống xong liền oa vào trong chăn, cảm thấy có chút thiên toàn địa chuyển.

“Ngủ.” Tần Thiếu Vũ tựa vào bên người y, “Cái gì cũng không cho nghĩ nữa.”

Thẩm Thiên Lăng hữu khí vô lực, sâu sắc nhận thức được cái gì gọi là bệnh đến như núi đổ —— rõ ràng mấy canh giờ trước vẫn rất tinh thần a.

Ám vệ phân phân ở ngoài phòng cường liệt khiển trách, phu nhân cư nhiên sinh bệnh, cung chủ quả thực thất trách. Phạm phải loại sai lầm động trời này, thật phi thường đáng vừa khóc rống vừa chảy nước mắt mà chạy tới Nam Hải thỉnh tội với sư tôn, hơn nữa còn phải chủ động thoái vị cung chủ.

“Chíp!” Mao Cầu ghé vào nóc nhà, lười biếng đánh ngáp, móng vuốt khi có khi không đá đá sờ sờ mấy hạt châu ngọc.

Trong mắt ám vệ lóe ra quang mang sùng bái mù quáng. Thiếu cung chủ nhà ta quả nhiên uy phong, một cái ngáp thôi cũng có thể so với hổ gầm rồng ngâm! Chiếu theo xu thế này, tương lai tất nhiên có thể nhất thống giang hồ, nói không chừng còn có thể nhất thống tam giới!

Viễn cảnh tốt đẹp như thế, thật là nghĩ một chút thôi cũng đã nhịn không được muốn kích đọng rồi.

Thẩm tiểu thụ qua một đêm này tương đối khổ cực, mơ mơ màng màng một trận nóng một trận lạnh, thẳng đến ngày hôm sau mới tốt hơn một chút.

“Chíp.” Mao Cầu nhu thuận nhảy lên giường, dùng đầu cọ cọ y.

“Ngươi tỉnh nha.” Cổ họng Thẩm Thiên Lăng khàn khàn, đưa tay sờ sờ nó.

Trong mắt Mao Cầu tràn ngập đồng tình, dùng móng vuốt áp vào lòng bàn tay y.

“Còn khó chịu hay không?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng cảm thấy xương cốt có chút đau, “Đói bụng rồi.”

“Trù phòng đang nấu cháo, sẽ có ngay thôi.” Tần Thiếu Vũ đỡ y ngồi dậy, “Sắp đến giữa trưa rồi, không đói bụng mới là kỳ quái.”

“Những người khác đâu?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Hôm nay trong viện thật im lặng.”

“Tối hôm qua Mộ Hàn Dạ đã trở về, Diệp Cẩn cùng Thiên Phong sáng sớm đã tới huyện nha.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tối hôm qua bọn họ trò chuyện với Sở Uyên đến khuya mới giải tán.”

“Nói cái gì ?” Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Sao lại lâu như vậy.”

“Ngươi đang sinh bệnh, ta cũng lười hỏi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chỉ biết là về chuyện xác không đầu, thời gian có hơi kỳ quái, Thiên Phong cảm thấy hẳn là có liên quan tới phản tặc.”

“Càng ngày càng không biết Chu Giác đang nghĩ cái gì.” Thẩm Thiên Lăng choáng đầu hoa mắt, cũng lười nghĩ kĩ, chôn mặt trong ngực hắn oán giận, “Khó chịu.”

“Còn khó chịu?” Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, “Tối hôm qua ra một thân mồ hôi, còn tưởng rằng sáng nay sẽ tốt hơn một chút.”

“Ta ngủ tiếp một hồi nha.” Thẩm Thiên Lăng lần nữa chui vào ổ chăn.

Tần Thiếu Vũ kiểm tra độ ấm trên trán y, cảm thấy hình như lại nóng hơn một chút, vì thế định phái ám vệ khiêng Diệp Cẩn trở về, ai ngờ vừa mới ra cửa liền thấy y cùn với Thẩm Thiên Phong đang vội vã vọt vào tiểu viện.

“Lăng nhi đâu?” Diệp Cẩn thở hồng hộc, vẻ mặt có chút nôn nóng.

“Còn đang ngủ, sốt chưa lui hết.” Tần Thiếu Vũ cảm thấy không khí có chút không đúng, “Xảy ra chuyện gì?”

“Ta đi xem cho hắn.” Diệp Cẩn không trả lời vấn đề của hắn, trực tiếp chạy vào phòng ngủ.

“Hai cổ thi thể kia có vấn đề.” Thẩm Thiên Phong nói, “Sáng nay người trong huyện nha cơ hồ đều bị sốt, Tiểu Cẩn đi thăm dò, phát hiện thi thể bị bôi một loại độc dược giống như ôn dịch, hiện tại toàn bộ huyện nha đã bị Ngự Lâm quân bao vây, mấy người làm trong y quán Vương gia cũng tạm thời vào ở trong huyện nha, để tránh tình hình bệnh dịch lan rộng.”

Trong long Tần Thiếu Vũ trống rỗng, xoay người nhanh chóng bước vào phòng ngủ.

Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt bệnh hoạn, đang vươn tay cho Diệp Cẩn bắt mạch.

“Thế nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Không có chuyện gì lớn.” Diệp Cẩn nhẹ nhàng thở ra, “Cũng là ta tối hôm qua không cẩn thận, ngươi nói là ở trên núi bị lạnh, ta cũng không xem kĩ, bằng không nếu trước đó uống thuốc, nói không chừng hiện tại đã không sao cả.”

“Rốt cuộc làm sao?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Ngươi không phải nhiễm phong hàn, mà là trúng độc.” Diệp Cẩn nói, “Bất quá không cần lo lắng, Thiếu Vũ bình thường sắc không ít thuốc bổ cho ngươi, sức khỏe vốn không tệ, hơn nữa còn có dược ngọc hộ thể, điều dưỡng ba năm ngày sẽ tốt thôi.”

Nghe được y không có việc gì, tảng đá trong lòng Tần Thiếu Vũ rốt cuộc được buông xuống, nhưng sắc mặt vẫn khó xem như thuốc.

“Ta giúp ngươi phối thuốc trước.” Diệp Cẩn đi ra ngoài.

Thẩm Thiên Lăng vẫn như đang lọt vào trong sương mù, “Ta sao lại trúng độc?”

“Là vì hai cổ thi thể kia.” Thẩm Thiên Phong ngồi ở bên người hắn, “Trước đó bị người cố ý rải độc dược, ngươi không có nội lực làm trụ cột, cho nên chỉ muốn tới gần sẽ bị lây dính.”

Sau lưng Thẩm Thiên Lăng có chút phát lạnh.

“Cũng đừng nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi cho tốt.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ta đi nói rõ việc này với Hoàng Thượng, đợi lát nữa lại đến thăm ngươi.”

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, nhìn theo bóng hắn ra khỏi tiểu ốc, sau đó chống thân muốn ngồi dậy.

“Nằm cho tốt.” Tần Thiếu Vũ ngăn y lại.

“Toàn thân đều đau nhức, cho ta ngồi một hồi đi.” Cổ họng Thẩm Thiên Lăng có chút ách.

Tần Thiếu Vũ giúp y đặt tốt đệm dựa, “Vừa rồi còn nói choáng đầu.”

“Bây giờ không choáng nữa.” Thẩm Thiên Lăng xoa xoa hai má hắn, “Mặt khổ qua.”

Tần Thiếu Vũ cười cười, đáy mắt đã có chút bất đắc dĩ, “Ta lại không bảo vệ tốt cho ngươi.”

“Ân, trở về Truy Ảnh Cung quỳ lên tấm giặt đồ (*).” Thẩm Thiên Lăng tựa vào trong lòng hắn, “Quỳ hai cái.”

“Quỳ hai mươi cái cũng không có vấn đề gì.” Tần Thiếu Vũ ôm lấy y, “Chỉ cần ngươi mau khỏe là được.”

“Diệp đại ca cũng nói ta không sao rồi mà, qua mấy ngày nữa sẽ tốt thôi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Những người khác thì sao? Nếu ta sinh bệnh, Huyện lệnh cùng nha dịch kia, còn có mấy người làm trong y quán nhất định cũng chạy không thoát.”

“Có Diệp Cẩn ở đây, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Vốn còn chưa xác định rõ, nhưng nay nháo thành như vậy, chỉ sợ thật là do Chu Giác đang âm thầm giở trò quỷ.”

“Rải rác ôn dịch trong thành, thực sự có thể tạo ra hỗn loạn trong thời gian ngắn nhất.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Chỉ là vì sao hắn không trực tiếp rải thuốc, mà lại phải tìm hai cỗ thi thể treo ở vùng hoang vu dã ngoại?”

“Không biết, cũng không có tâm tình nghĩ.” Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ trán y, “Chỉ khi nào ngươi mau khỏe lại, ta mới có tâm tình đi làm những chuyện khác.”

“Ân, ta sẽ tận lực.” Thẩm Thiên Lăng giật nhẹ tóc của hắn, “Cũng không cho ngươi đen mặt nữa.”

“Tra ra kẻ làm chủ sau lưng là ai, ta sẽ đòi lại gấp bội trên người của hắn.” Tần Thiếu Vũ cầm tay y, tỉ mỉ lau đi mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.

Sau một lát, Diệp Cẩn sắc thuốc xong tiến vào, sau khi thấy y uống xong thuốc lại châm thêm mấy châm, Thẩm Thiên Lăng chỉ cảm thấy đầu óc mơ mơ hồ hồ, rất nhanh đã ngủ say.

“Không nghiêm trọng chứ?” Tần Thiếu Vũ vẫn không an tâm.

“Yên tâm, Lăng nhi không có việc gì.” Diệp Cẩn nói, “Y không có trực tiếp tiếp xúc thi thể, độc tố trong cơ thể rất nhẹ. Chỉ là mấy nha dịch và người khám nghiệm tử thi trong huyện nha có chút nguy hiểm, ta chỉ có thể tận lực chữa trị.”

“Huyện lệnh thì sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Hắn cũng có chút trúng độc, ta đã phối thuốc rồi.” Diệp Cẩn nói, “Lăng nhi sở dĩ không có chuyện, là vì bình thường ngươi điều dưỡng cho y rất tốt, nhưng độc ôn dịch lần này không thể khinh thường, trong một ngày ngắn ngủi có thể làm ngã mười mấy thanh niên trai tráng, nghiêm trọng một chút nói không chừng còn có thể toi mạng.”

“Chỉ sợ trong thành sẽ nhanh chóng lâm vào khủng hoảng.” Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, “Cho dù chúng ta muốn giữ bí mật, nhưng người hạ độc khẳng định không muốn như vậy. Thi thể không đầu lại thêm chuyện Ngự Lâm quân vây ngoài huyện nha, dân chúng không tin cũng phải tin, đến khi chuyện ôn dịch này lan truyền, có thể tính là một nan đề lớn dành cho Sở Uyên. Nếu lúc này hắn vội vã rời khỏi Tử Nhai Thành, đồng nghĩ với việc bỏ mặc dân chúng, sẽ mất lòng dân, nhưng nếu tiếp tục ở lại chỗ này, thì không biết tương lai còn có thể xảy ra nhiễu loạn gì, địch trong tối ta ngoài sáng, trong tay chúng ta cơ hồ không có bất cứu ưu thế nào.”

“Dựa theo tính cách của Sở Uyên, hắn hiện tại tất nhiên sẽ không đi.” Diệp Cẩn nói, “Chỉ sợ về sau chúng ta sẽ phải đau đầu.”

Giống như Diệp Cẩn suy đoán, sau khi Sở Uyên biết chuyện này, cơ hồ là giận đến tím mặt —— bị một phản tặc khiêu khích đến như thế, cũng khó trách hắn nuốt không nổi tức giận.

Diệp Cẩn sắc xong một chén thuốc, bưng đến thư phòng tìm hắn.

“Đi ra ngoài!” Nghe tiếng cửa phòng bị mở ra, Sở Uyên cũng không quay đầu lại, chỉ cho là nội thị bên người.

Diệp Cẩn đặt thuốc lên bàn.

“Trẫm bảo ngươi ——” Sở Uyên nổi giận đùng đùng xoay người, sau khi nhìn thấy là y thì sửng sốt một chút, đem nửa câu sau ngạnh sinh sinh nuốt trở về.

“Ngươi cho là ta nguyện ý đến sao.” Diệp Cẩn đưa chén thuốc qua, “Không ai dám kê đầu vào khẩu pháo nhà ngươi, cho nên chỉ có ta không may mắn.”

Sở Uyên tất nhiên là không nỡ nặng lời với y, nhưng cũng thật sự không có tâm tình mất nói chuyện khác, sau khi một chữ cũng không nói uống xong chén thuốc, sắc mặt vẫn khó coi như trước.

“Sợ cái gì.” Diệp Cẩn ngồi đối diện với hắn, “Ngươi là Hoàng đế, chẳng lẽ còn không đối phó nổi với mấy tiểu lâu la trong Tuyết Sơn ở Đông Bắc sao.”

“Trẫm không phải sợ.” Sở Uyên nói, “Chỉ là rất không thích loại cảm giác này.”

“Bị người âm thầm tính kế, tất nhiên không phải là chuyện gì tốt, không ai sẽ thích cả.” Diệp Cẩn nói, “Nhưng nếu ngươi muốn sống ngày tháng tiêu dao, có thể giống như ta lang thang giang hồ. Nhưng đây là con đường ngươi đã chọn, cho nên dù có khổ đến đâu cũng chỉ có thể nuốt xuống mà tiếp tục đi.”

Sở Uyên chau mày, ngồi ở bàn sau một chữ cũng không nói.

“Ngươi xem, những nơi này đều do ngươi tự mình đánh trận đoạt về được.” Trên bàn có một tấm bản đồ, Diệp Cẩn chỉ chỉ mảng lãnh thổ lớn ở Tây Bắc, “Vấn đề biên cảnh vốn dĩ luôn luôn tồn tại, Mạc Bắc Vương lúc trước tuy nói không phải là anh hùng hào kiệt gì, nhưng vẫn đủ dũng cảm tự mình dẫn quân Nam hạ, miễn cưỡng được xưng là quang minh lỗi lạc, đánh một trận cũng rất thống khoái. Mà Chu Giác ở Đông Bắc lại là kẻ tiểu nhân ti bỉ âm hiểu, không dám minh bạch đối kháng với Sở quốc, chỉ biết âm thầm động tay động chân, cho nên ngươi mới tức giận, bởi vì ngươi cảm thấy nghẹn khuất.”

Sở Uyên thở dài, “Trong lòng trẫm xác thực đầy phiền muộn.”

“Trong thiên hạ này người mơ ước ngôi vị Hoàng đế nhiều tới cỡ nào, mỗi người đều có thiên tính bất đồng, thậm chí còn có người âm hiểm hơn cả Chu Giác, ngươi chỉ có thể chậm rãi thích ứng.” Diệp Cẩn nói, “Bằng không cho dù là ngôi cửu ngũ, nhưng trong lòng vẫn nhìn không thấu, ngày tháng còn có gì thú vị.”

“Đạo lý này trẫm cũng biết, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn có chút bực bội mà thôi.” Sở Uyên cười cười, vỗ vỗ lưng bàn tay y, “Cám ơn ngươi.”

Đừng tưởng rằng ngươi tâm tình không tốt là có thể tùy tiện sờ loạn tay lão tử nha! Diệp cốc chủ bưng cái đĩa đi ra ngoài, “Nếu đạo lý này ngươi cũng biết, vậy thì đừng có giống như ăn thuốc nổ nữa.”

“Tiểu Cẩn.” Sở Uyên ở phía sau gọi y lại, “Ngươi chưa bao giờ gọi trẫm là ca ca.”

Vì sao phải gọi! Chúng ta lại không quen biết a! Diệp Cẩn tăng nhanh cước bộ đi ra ngoài.

“Tiểu Cẩn.” Sở Uyên vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ.

Diệp Cẩn lao ra nhanh như chớp, thiếu chút nữa nhào vào trong ngực Thẩm Thiên Phong.

“Chậm chút đi.” Thẩm Thiên Phong một phen đỡ lấy y, “Hoàng Thượng nói cái gì, sao ngươi lại có bộ biểu tình này?”

“Hắn bảo ta gọi là hắn ca ca!” Diệp Cẩn giận, “Ngươi mau đi giúp ta đập hắn đi!”

Thẩm Thiên Phong bật cười, “Vốn là sự thật, gọi một câu thì có sao đâu?”

“Ai muốn gọi a!” Diệp cốc chủ chỉ suy nghĩ một chút thì sau lưng đã run lên, “loảng xoảng lang” một tiếng đem cái đĩa nhét vào trong lòng hắn, “Cầm.”

“Ngươi lại đi làm gì?” Thẩm Thiên Phong gọi y lại.

“Thăm Lăng nhi.” Diệp Cẩn chạy như bay.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, buông cái đĩa lại nhìn thấy Sở Uyên đang đứng ở cửa, biểu tình cũng rất bất đắc dĩ.

“Hoàng Thượng.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tiểu Cẩn chỉ là —— “

“Trẫm biết.” Sở Uyên cười cười, “Mà thôi, không miễn cưỡng y.”

“Ta đã đem tất cả những người có khả năng bị lây ôn dịch tập trung đến huyện nha.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tiểu Cẩn cũng đã phái người đi xung quanh tìm thuốc, cho dù tương lai tình hình bệnh dịch có lan tràn, cũng có thể tiến hành khống chế đúng lúc.”

Sở Uyên gật gật đầu, “Tình hình trong thành hiện tại như thế nào?”

Thẩm Thiên Phong có chút do dự.

“Nói đi.” Sở Uyên nói, “Trẫm vừa rồi xác thực có chút không khống chế được cảm xúc, bất quá giống như lời Tiểu Cẩn đã nói, đường là do mình chọn, nếu tự lừa mình dối người để trốn tránh, thì không bằng đừng làm Hoàng đế nữa.”

“Dân chúng trong thành đã bắt đầu khủng hoảng, đều nói xác không đầu ở núi hoang ngoại ô đang tác loạn.” Thẩm Thiên Phong nói, “Hôm nay mấy cửa hàng cũng đóng cửa sớm hơn nhiều so với ngày trước, hẳn là có người đang âm thầm rải rác lời đồn đãi.”

“Lập tức điều Giám sát đô đốc Bắc bộ Trịnh Diệu Võ đến đây.” Sở Uyên nói, “Để hắn tự mình tọa trấn Tử Nhai Thành, ra mặt xử lý tất cả công việc liên quan.”

Thẩm Thiên Phong nói, “Ta lập tức phái ám vệ đi thông truyền, Trịnh đô đốc xuất thân võ tướng, giơ roi thúc ngựa năm ngày thì có thể đến.”

“Lại tìm thêm mấy đại phu đáng tin, giúp đỡ cho Tiểu Cẩn đi.” Sở Uyên nói, “Tình hình bệnh dịch nếu lan tràn, tất nhiên phải cần một lượng dược thảo lớn, bảo y không cần quá mệt mỏi.”

“Ta sẽ chăm sóc Tiểu Cẩn thật tốt.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Hoàng Thượng cũng không cần vì thế sự lo lắng, Chu Giác làm chuyện nghịch thiên, vì tư dục bản thân không tiếc hại đến dân chúng vô tội, tương lai nhất định sẽ không có kết cục tốt.”

Sở Uyên gật đầu, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Vất vả ngươi rồi.”

“Nếu không cái khác sự, ta trước hết đi xuống chuẩn bị .” Thẩm Thiên Phong nói, “Hoàng Thượng cũng nghỉ ngơi một trận đi.”

“Trẫm muốn đi thăm Lăng nhi.” Sở Uyên nói, “Y xem như vô tội mà bị hại, hẳn là tâm tình của Tần cung chủ cũng sẽ không tốt.”

Đâu chỉ là không tốt a… Thẩm Thiên Phong ở trong lòng lắc đầu, sau đó nói, “Hảo ý tâm lĩnh, bất quá Hoàng Thượng vẫn không nên đi thì tốt hơn, Lăng nhi không có chuyện gì, ngủ hai ngày là tốt rồi.”

“Chỉ sợ Tần cung chủ lại ghi sổ nợ cho trẫm rồi.” Sở Uyên bất đắc dĩ cười cười, “Cũng được, đợi sau khi giải quyết xong mọi chuyện, trẫm mới cân nhắc xem phải bồi thường thế nào cho hắn.”

******

“Bồi thường?” Tần Thiếu Vũ một bên uy Thẩm Thiên Lăng uống nước, một bên nói, “Chỉ cần về sau hắn không hơi một tí là đưa mật thư tới Truy Ảnh Cung, ta đã cám ơn trời đất.”

“Nước rất ngọt.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Ngươi thêm đường?”

“Ân.” Tần Thiếu Vũ gật đầu.

“Rất ngọt, đi giúp ta rót ly trà đi.” Thẩm Thiên Lăng cảm thấy răng đều đau.

“… Ngoan, uống cái này.” Tần Thiếu Vũ hống y.

“Nhưng ta muốn uống trà, không thì nước trong cũng được.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Cái này hoàn toàn là nước đường.”

Tần Thiếu Vũ: …

“Mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì, không cần phải gạt.” Thẩm Thiên Phong ở một bên nói, “Không phải nước ngọt, là đầu lưỡi ngươi mất cảm giác.”

“Ân?” Thẩm Thiên Lăng sửng sốt.

“Bệnh chưa khỏi, cho nên mới ăn cái gì cũng thấy ngọt.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nếu độc vẫn không được giải, vị giác sẽ từ ngọt biến thành đắng, từ đắng biến thành chua, cuối cùng sẽ toi mạng.”

“Khụ khụ.” Thẩm Thiên Lăng bị sặc nước.

Tần Thiếu Vũ một bên giúp y vỗ lưng, một bên trừng Thẩm Thiên Phong, “Không biết cái gì nên nói sao.”

“Ăn ngay nói thật mà thôi, lá gan Lăng nhi cũng không nhỏ như vậy.” Thẩm Thiên Phong nói, “Huống hồ qua hai ngày nữa thì sẽ không có gì.”

“Sao các ngươi lại biết rõ ràng như thế?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Dựa theo chứng bệnh của mọi người, Tiểu Cẩn lật một quyển y thuật cổ xưa tra được.” Thẩm Thiên Phong nói, “Hơn bảy mươi năm trước ở Đông Bắc từng phát sinh một lần, lúc ấy chết không ít người. Bởi vì tình hình bệnh dịch là khiến người mất đi vị giác trước, ăn cái gì cũng giống như ăn sáp, cho nên gọi là chứng bệnh sáp lưỡi.”

“Đông Bắc?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Vậy thật sự là do Chu Giác gây nên, quả thật không phải cái gì hay ho.”

Trễ một chút, Mộ Hàn Dạ cũng mang theo Hoàng Đại Tiên đến Độ Kiếp tự, đến tìm Diệp Cẩn.

“Thất Tuyệt Vương nội lực cao cường, hẳn là không cần sợ ôn dịch lần này mới phải.” Thẩm Thiên Phong an ủi.

“Ta tất nhiên không sợ, nhưng A Hoàng nhà ta sợ a.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta bảo hắn cởi hết y phục cùng ta trao đổi nội lực, hắn lại không chịu.”

Gương mặt Hoàng Đại Tiên nhất thời từ trắng biến đen từ tím biến xanh, đủ mọi màu sắc. Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới Mộ Hàn Dạ cư nhiên lại vô sỉ như thế —— hai người lén nói còn chưa tính, ở trước mặt mọi người cũng nói ra thì là cái gì! Huống chi chung quanh còn có không ít hòa thượng!

“Nội lực của ta cũng không yếu.” Hoàng Đại Tiên hữu khí vô lực.

“A Hoàng đừng nháo.” Mộ Hàn Dạ nghiêm túc cầm tay hắn, “Yên tâm, cho dù có cùng Thẩm minh chủ quyết chiến ba ngày ba đêm, bổn vương cũng nhất định thay ngươi lấy được giải dược.”

Thẩm Thiên Phong: …

Cái này có liên quan tới ta? “Thẩm, minh, chủ.” Mộ Hàn Dạ ánh mắt kiên nghị.

“Ta mang ngươi đi tìm Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong hoàn toàn không muốn bồi hắn diễn trò,

Ánh mắt Mộ Hàn Dạ vô cùng thất vọng, vừa đi vừa nói với Hoàng Đại Tiên, “Ngươi có thể giả vờ xem như vừa ta đã cùng Thẩm minh chủ đại chiến ba trăm hiệp, nay bản thân bị trọng thương —— “

Ta đây liền cám ơn trời đất . Hoàng Đại Tiên ở trong lòng nói tiếp nửa cuâ sau, hoàn toàn không muốn để ý tới hắn.

Mộ Hàn Dạ thở dài, “A Hoàng thật là ý chí sắt đá.”

“Tình hình bên ngoài thế nào?” Vì không muốn nghe hắn tiếp tục hát hí khúc, Thẩm Thiên Phong chủ động tìm đề tài.

Mộ Hàn Dạ mạnh mẽ nói, “Ba quỷ vân quyệt (quỷ quyệt nhiều như mây và sóng).”

Thẩm Thiên Phong: …

“Bên ngoài đã loạn thành một đoàn.” May mà Hoàng Đại Tiên cũng không muốn bồi hắn diễn, vì thế nói, “Dân chúng đều đang nói về chuyện ôn dịch, hai cỗ thi thể không đầu kia cũng bị truyền đến vô cùng kỳ quái. Giống như có người tỉ mỉ thiết kế, bằng không trong vòng một ngày, lời đồn đãi sao có thể đạt được quy mô lớn như thế.”

“Cửa thành đã bị phong tỏa, Giám sát đô đốc Trịnh đại nhân ít ngày nữa sẽ suất lĩnh quân đội đuổi tới Tử Nhai Thành, phối hợp với Ngự Lâm quân tiến hành điều tra.” Thẩm Thiên Phong nói, “Thất Tuyệt Vương ở bên ngoài cũng tốt, trong thành có bất cứ gió thổi cỏ lay gì, cũng có thể nói cho chúng ta.”

Mộ Hàn Dạ như có chút suy nghĩ.

“Thất Tuyệt Vương?” Thẩm Thiên Phong gọi.

Mộ Hàn Dạ không có phản ứng gì.

“Thất Tuyệt Vương!” Thẩm Thiên Phong lắc lắc tay trước mặt hắn.

Mộ Hàn Dạ vẫn không có phản ứng gì.

Hoàng Đại Tiên thật sự nhìn không vừa mắt, vì thế nói, “Uy!”

Mộ Hàn Dạ nháy mắt khôi phục thần thái, như thiếu nữ thành kính đan lấy hai tay, “A Hoàng gọi ta có chuyện gì?”

Thẩm Thiên Phong: …

Hoàng Đại Tiên lại rất muốn nhặt một tảng đá đập vào mặt hắn.

“Di, các ngươi sao lại đến đây.” Diệp Cẩn đang ở trong sân thu thập dược liệu, “Ta còn định trễ chút nữa sẽ phái người đưa thuốc qua.”

“Ta không yên lòng.” Mộ Hàn Dạ nói, “A Hoàng trước nay thân thể gầy yếu, nếu là lần này —— “

“Khụ khụ!” Thật sự không muốn để hắn tiếp tục nói thêm gì đi nữa, Hoàng Đại Tiên lớn tiếng ho khan.

Mộ Hàn Dạ lập tức hít một ngụm lãnh khí, “Hay là A Hoàng đã muốn thân thể nhiễm bệnh nặng?”

Hoàng Đại Tiên còn chưa kịp nói chuyện, Mộ Hàn Dạ đã nhanh chóng cầm hai tay của hắn, vô cùng thâm tình nói, “Cho dù A Hoàng có bệnh nặng tới đây, bổn vương cũng nhất định không chê không rời.”

Trước mắt Hoàng Đại Tiên tối sầm, thật sự không muốn nhìn thấy hắn nữa, tự mình cùng Diệp Cẩn đi vào trong phòng.

“Thất Tuyệt Vương quả thật có đam mê kỳ lạ.” Thẩm Thiên Phong nhu nhu huyệt thái dương.

“Đây là lạc thú nhân sinh.” Mộ Hàn Dạ khóe miệng khẽ nhếch, đâu còn bộ dáng lỗ mãng vừa rồi.

“Cũng là phương pháp che mắt.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Thất Tuyệt Vương không chỉ võ công cao cường mưu lược hơn người, còn là một tay diễn trò xuất sắc.”

“Không có biện pháp.” Mộ Hàn Dạ nhướn mày, “Ta vô tình trêu chọc Sở hoàng, Sở hoàng lại không hẳn tin tưởng ta, tất cả rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể chủ động yếu thế.”

“Cần gì phải đem bản thân nói đến ủy khuất như thế.” Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Ta thấy Thất Tuyệt Vương ngược lại còn rất thích thú.”

Mộ Hàn Dạ vui vẻ cam chịu —— dùng biện pháp này để đối phó Sở Uyên có tốt hay không tạm thời không nói đến, nhưng đối phó Hoàng Đại Tiên, là vô cùng hiệu quả a. Ít nhất hiện tai khi bị mình chạm vào hắn sẽ không nóng nảy, ngẫu nhiên bị sỗ sàng cũng không còn bi phẫn muốn chết nữa, thậm chí khi trời lạnh ngủ đến mơ mơ màng màng, nửa đêm còn có thể chủ động ôm lấy mình, quả thực chính là tiến bộ vượt trội a!

Hướng về điểm này, Mộ Hàn Dạ liền cảm thấy bản thân diễn trò thật sự rất đáng! Cho nên liền càng thêm ngọt ngào tiếp nhận, hận không thể dựng cái đài diễn một màn tình thành, cùng dân chúng trong mười dặm tám làng chia sẻ vui sướng. Nếu như tổ tiên Mộ gia dưới đất có biết, phỏng chừng sẽ bị tức đến sống lại.

“A Hoàng!” Mộ Hàn Dạ điều chỉnh cảm xúc một chút, nhanh chóng vọt vào phòng.

“Hắn không có việc gì.” Diệp Cẩn đứng lên, “Ngay cả thuốc cũng không cần uống.”

“Vì sao?” Mộ Hàn Dạ kinh sợ, “Vậy bổn vương làm sao tự mình uy thuốc?”

Hoàng Đại Tiên bóp trán.

“Lúc trước ta còn chưa khẳng định trận ôn dịch này có liên quan tới Chu Giác hay không.” Diệp Cẩn nói, “Bất quá hiện tại có thể khẳng định được chín phần, lần này nhất định lại là hắn đang âm thầm giở trò quỷ!”

Hết

(*) Tấm giặt đồ đây, quỳ cái này đã à nha~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện