Không biết qua bao lâu, trong phòng rốt cục an tĩnh lại, Thẩm Thiên Phong nhẹ nhàng giúp y bôi thuốc, sau đó đem người ôm vào ngực mình.

Diệp Cẩn há miệng, hung hăng cắn ra dấu răng trên vai hắn.

Thẩm Thiên Phong vỗ nhẹ trên lưng y, một câu cũng không nói.

“Ngươi lại không đúng chỗ nào?” Diệp Cẩn nén một bụng lửa giận.

“Ta chỗ nào cũng không đúng.” Thẩm Thiên Phong nâng cằm y lên.

Nghe được câu trả lời trắng trợn như thế, Diệp Cẩn ngược lại không biết nên nói tiếp như thế nào.

“Nói ta lòng dạ hẹp hòi cũng được, cố tình gây sự cũng được.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ta chỉ muốn sớm giải quyết xong chuyện này, sau đó mang ngươi về Nhật Nguyệt Sơn Trang.”

Diệp Cẩn: …

“Về sau không được để cho người khác ôm ngươi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Hoàng Thượng cũng không được.”

“Hả?” Diệp Cẩn đầu tiên là sửng sốt, sau một lúc ngẫm nghĩ thì nhất thời cả giận nói, “Ngươi dám giám thị ta!”

“Sao có thể.” Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn nhẹ y, “Vô tình thấy được.”

“Cho nên đến tối liền nổi điên?” Diệp Cẩn quả thực không biết nên nói hắn như thế nào nữa. Ban ngày mình ngồi trên đất phân loại thảo dược, khi đứng lên có chút choáng, vừa lúc Sở Uyên đến tìm mình, vì thế liền thuận tay đỡ mình đứng một hồi, cư nhiên vì việc này mà cũng có thể ăn dấm ăn thành như vậy? Thẩm Thiên Phong không hề chớp mắt nhìn y.

Diệp Cẩn vốn muốn giận một chút, kết quả lại bị hắn nhìn đến hết bực, vì thế cũng lười nói tiếp, tự mình lăn tới góc tường muốn ngủ.

“Tức giận?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

Vô nghĩa. Diệp Cẩn bực mình nhắm mắt lại.

Thẩm Thiên Phong choàng tay qua vai y, đem người kéo về ngực mình.

“Thẩm Thiên Phong!” Diệp Cẩn còn có chút lửa giận, không để yên có phải không?

“Ta yêu ngươi.” Thanh âm Thẩm Thiên Phong rất trầm thấp, ngón cái nhẹ nhàng cọ cọ trên mặt y.

Diệp Cẩn đành phải đem tiếng rít gào nuốt ngược trở về.

Thẩm Thiên Phong ôn nhu hạ xuống những cái hôn liên tiếp lên trán y.

Khả năng được ngủ hiển nhiên không lớn, Diệp Cẩn giận dữ xoay người, đặt hắn ở dưới thân, “Nằm tốt cho lão tử!”

Thẩm Thiên Phong: …

Diệp Cẩn đặt chăn qua một bên, bản thân cúi người xuống hạ thân hắn, đưa tay cầm lấy vật thể lửa nóng kia.

“Tiểu Cẩn.” Ngón tay Thẩm Thiên Phong nhẹ nhàng xuyên qua tóc y.

“Kêu la cái gì!” Diệp Cẩn giận, “Ta muốn xem thử phải hoạn như thế nào.”

Thẩm Thiên Phong bật cười.

Không biết xấu hổ! Diệp Cẩn ở trong lòng hít sâu một hơi, sau đó nhắm mắt ngậm lấy thứ kia.

Ngày thường Thẩm Thiên Phong luôn phủng y trong lòng bàn tay, tất nhiên rất không nỡ để y làm việc này, cho nên trình độ của Diệp Cẩn vô cùng thê thảm, càng thê thảm hơn nữa là, y còn có thể thường dừng lại mà căm tức nhìn Thẩm Thiên Phong.

“Không cần miễn cưỡng.” Thẩm Thiên Phong xoa xoa hai má y.

Không muốn để lão tử miễn cưỡng, thì ngươi xong việc nhanh một chút đi a! Diệp Cẩn ở trong lòng rít gào, sau đó lại tận lực ra sức, nhưng thật sự là vì trình độ có hạn, cho nên sau một lúc lâu đối phương vẫn dạt dào hưng trí, còn mình thì choáng đầu hoa mắt, vì thế y không thể không buông tay, ngồi trên giường giận dữ ra kết luận, “Bị bệnh thật rồi, phải sớm điều trị, ngày mai ta sẽ sắc cho ngươi chút thuốc.”

Thẩm Thiên Phong bật cười, kéo y vào trong lòng, “Tiểu ngốc tử.”

Diệp Cẩn kéo tóc của hắn.

“Ngủ đi.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ tấm lưng xích lõa của y, “Ta tự mình giải quyết.”

Diệp Cẩn đem người đẩy ngã trên giường, sau đó ngồi khóa trên người hắn.

Thẩm Thiên Phong có chút bất đắc dĩ.

“Nhìn cái gì!” Diệp Cẩn giận, “Nhắm mắt!”

Thẩm Thiên Phong: …

Diệp Cẩn kéo chăn qua, che kín đầu hắn.

Thẩm Thiên Phong buồn bực nói, “Thở không nổi.”

Diệp Cẩn đành phải kéo chăn lên phía trên một chút, chỉ che khuất đôi mắt. Sau đó cắn môi dưới, để hắn chậm rãi tiến vào thân thể của mình.

Đại khái là bởi vì nhìn không thấy, cho nên xúc giác càng thêm linh mẫn. Hai tay Thẩm Thiên Phong sờ soạng nắm lấy thắt lưng trắng nõn kia, lại thấy nó nhỏ hơn xưa một chút, cho nên có chút muốn thở dài. Mấy ngày nay mình thường xuyên ở bên ngoài cùng Thiên Phàm, để y một mình trong cung, nhất định không chịu ăn cơm cho tốt.

Ngày thường khi hai người hoan hảo, đều là Thẩm Thiên Phong làm chủ đạo, lần này Diệp Cẩn vất vả lắm mới hoàn toàn ngồi xuống được, hai tay vô lực chống lên lồng ngực hắn, thắt lưng phát run, hơn nữa còn rất muốn mưu sát chồng.

Quả thực không thể hung tàn hơn được nữa.

“Tiểu Cẩn?” Sau một lúc lâu không thấy y có động tác gì, Thẩm Thiên Phong thử gọi một tiếng.

“Làm gì đó!” Ngữ điệu của Diệp cốc chủ rất hung hãn, đại khái là vì thẹn quá hóa giận, khí lực còn đặc biệt dồi dào.

Thẩm Thiên Phong thành công bị dọa sợ.

Diệp Cẩn: …

“Ta có thể lấy chăn ra không?” Thẩm Thiên Phong lại hỏi.

“Dám!” Diệp Cẩn một ngụm cự tuyệt.

Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, “Vậy ngươi cứ định ngồi như vậy sao?”

“Không biết xấu hổ!” Diệp Cẩn lần nữa che kín đầu hắn, “Nói nữa lão tử hoạn ngươi!”

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười.

Diệp Cẩn thử động thân, sau đó liền cảm thấy chân như nhũn ra. Bốn phía yên tĩnh vô thanh, cho nên có vài thanh âm liền trở nên rõ ràng… Càng mặt đỏ tai hồng.

Thẩm Thiên Phong bắt đầu suy xét có nên cưỡng chế áp đảo y hay không.

“Ngươi.” Sau một lúc lâu, Diệp Cẩn vỗ vỗ ngực hắn, “Kêu hai tiếng đi!” Là do bầu không khí quá an tĩnh, nhất định là như vậy.

Thẩm Thiên Phong: …

“Nhanh lên!” Diệp Cẩn thúc giục, thuận tiện cọ cọ thân thể, làm cho bản thân càng thêm thoải mái.

Nhưng Thẩm Thiên Phong thiếu chút nữa đã bị hắn thu mất nửa cái mạng, vì thế cũng bất chấp tất cả, đem chăn vứt lên mặt đất, nắm lấy thắt lưng y ngồi dậy.

“A!” Diệp Cẩn kêu thành tiếng.

“Sớm hay muộn cũng bị ngươi ép chết.” Thẩm Thiên Phong nắm lấy cánh mông mềm mại kia, để y nhích lên một chút, rồi lại mạnh mẽ áp xuống, “Học xong?”

“Ân…” Đáy mắt Diệp Cẩn có chút hơi nước.

“Ngoan.” Một tay Thẩm Thiên Lăng nhu ấn trước ngực y, “Tự mình học động.”

Diệp Cẩn ghé vào vai hắn, không cam lòng cắn một ngụm.

Ngoài phòng hạ xuống một trận tuyết nhỏ, ám vệ hai nhà ở trong phòng cách vách, vây quanh bếp lò vui vẻ hòa thuận ăn bắp nướng, còn cố ý rắc một chút gia vị lấy được từ tay ảnh vệ Thất Tuyệt quốc, ngay cả không khí cũng tràn đầy khí tức hữu nghị a.

Quả thực khiến người xúc động.

Sáng sớm hôm sau, Sở Uyên liền đến tìm Diệp Cẩn cùng cưỡi ngựa, nhưng hiển nhiên là không đạt được mục đích.

“Sinh bệnh?” Sở Uyên giật mình, “Sao lại sinh bệnh.”

“Tối hôm qua cảm lạnh.” Thẩm Thiên Phong nói.

“Ngươi chăm sóc y thế nào vậy.” Sở Uyên bất mãn, đẩy cửa đi vào.

“Ai cho ngươi vào!” Diệp Cẩn nằm trên giường tức giận.

Sở Uyên chấn kinh, sao sinh bệnh mà còn có khí lực như vậy.

“Vừa uống thuốc xong.” Thẩm Thiên Phong ở một bên nói.

“Có phải trong phòng rất lạnh hay không?” Sở Uyên thân thiết đứng bên giường.

“Một thân mồ hôi.” Diệp Cẩn toàn thân không thoải mái, chỗ đó càng đau, rất tưởng đập nam nhân của mình, ca ca y còn đứng mãi không đi, vì thế tức giận đá chăn một cái.

Vạt áo trong buông lỏng, lộ ra vô số hôn ngân trước ngực, sâu cạn không đồng nhất, nhìn qua rất dâm mỹ.

Biểu tình Sở Uyên có chút phức tạp.

Thẩm Thiên Phong bất động thanh sắc giúp y đắp chăn lại.

“Ngươi…” Sở Uyên bắt đầu hối hận vì mình đã đi vào đây, rõ ràng là chuyện của phu phu người ta, chính mình quả thực không nên can thiệp nhiều.

“Thiếu Vũ hẳn là có chuyện muốn tìm Hoàng Thượng.” Thẩm Thiên Phong nói.

Sở Uyên nhanh chóng nhận lấy bậc thang, xoay người ra khỏi phòng.

“Nóng chết!” Diệp Cẩn hoàn toàn không phát giác chuyện vừa rồi, còn đang ngạo kiều sinh khó chịu.

“Ngươi a.” Thẩm Thiên Phong vừa bực mình vừa buồn cười, ngồi ở bên giường cùng y.

Tương đối mà nói, bên kia hài hòa đơn thuần hơn rất nhiều. Tối qua khi đi ngủ, tay chân Thẩm Thiên Lăng có chút lạnh, vì thế sáng sớm Tần Thiếu Vũ liền chuẩn bị cho y một nồi lẩu thịt dê, hai người ngồi ở hành lang một bên ngắm tuyết một bên ăn thịt, ấm áp nồng nàn không gì sánh được.

“Sao Diệp đại ca còn chưa dậy?” Thẩm Thiên Lăng há miệng, nhận lấy thịt viên Tần Thiếu Vũ đưa qua, “Bình thường y đều sẽ đến mang con đi ăn điểm tâm.”

“Chíp!” Mao Cầu ghé vào cái ổ mềm mại, trên người là cắn chăn nhỏ bằng lông xù, lười biếng đánh ngáp —— tối hôm qua nó soi gương đến hơn nửa đêm, cho nên bây giờ rất buồn ngủ.

“Không thì ăn xong rồi đi xem thử?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Vừa dứt lời, ám vệ trên nóc nhà liền bắt đầu điên cuồng lắc đầu —— không thể đi a, không thì nhất định sẽ bị đánh đuổi ra!

Thẩm Thiên Lăng: …

“Tần huynh.” Khi hai người nói chuyện, Mộ Hàn Dạ đã mang theo Hoàng Đại Tiên đi đến, “Từ đằng xa đã nghe dc mùi thơm rồi.”

“Chỉ sợ ngươi không phải đến vì mủi thơm.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Tin tức của Mộ huynh quả nhiên linh thông.”

“Bởi vì ảnh vệ của ta cũng đang theo dõi Triệu phủ.” Mộ Hàn Dạ ngồi đối diện hai người, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta nghe nói tối hôm qua Triệu Càn đến phủ của Lưu Nhất Thủy.”

Tần Thiếu Vũ tán thưởng, “Mộ huynh quả nhiên rất quan tâm đến nhạc phủ của mình.”

Mộ Hàn Dạ lập tức quay đầu nói, “A Hoàng đừng nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ (ăn nói bậy bạ).”

Hoàng Đại Tiên không nói gì liếc hắn một cái, nhận lấy một chén canh nóng từ tay Thẩm Thiên Lăng, bưng lên chậm rãi uống.

“Nói chính sự!” Thẩm Thiên Lăng trừng mắt liếc nhìn nam nhân của mình một cái.

Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, sau đó đem chuyện tối hôm qua nói đại khái một lần.

“Lại là vì Bích Tuyền Tỳ?” Mộ Hàn Dạ còn chưa nói chuyện, Hoàng Đại Tiên đã nhíu mày trước.

“Đây là điều kiện duy nhất để La Sát quốc xuất binh, Chu Giác tất nhiên phải nghĩ cách lấy bằng được.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hắn vẫn không buông tha việc tìm ngươi, hiện tại nhất định cũng đã biết chuyện ngươi quy thuận Thất Tuyệt quốc, cho nên cũng sẽ đoán được Bích Tuyền Tỳ đã về tới tay Mộ huynh.”

“A Hoàng không phải quy thuận, mà là gả.” Mộ Hàn Dạ nghiêm túc sửa đúng.

Hoàng Đại Tiên: …

Ngươi rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là trọng điểm hay không?

“Dựa theo chúng ta đoán, Triệu Càn có tám chín phần sẽ đáp ứng điều kiện của Lưu Nhất Thủy.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Có thể vào lúc trước khi đón dâu, tạo ra một khối Bích Tuyền Tỳ giả để Triệu Càn lấy được không?”

“Cũng có thể, nhưng vì sao phải làm như thế?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

“La Sát Vương nếu lấy được Bích Tuyền Tỳ giả, hẳn là sẽ nổi giận đi?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nói không chừng không cần chúng ta động thủ, bọn họ liền sẽ bắt đầu chó cắn chó.” Vậy Sở quốc và Thất Tuyệt quốc có thể cùng ngư ông đắc lợi, coi như là chuyện tốt.

Mộ Hàn Dạ và Tần Thiếu Vũ lại đồng thời lắc đầu.

Thẩm tiểu thụ rất bị đả kích.

“Bì Cổ Tam Thế và Chu Giác đều chưa thấy qua Bích Tuyền Tỳ, cho dù lấy phải đồ giả thì cũng xem thành đồ thật.” Mộ Hàn Dạ nói, “Khi đó cho dù chúng ta thả ra tiếng gió, nói Bích Tuyền Tỳ thật còn đang ở Thất Tuyệt quốc, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không tin.”

“Cũng đúng.” Thẩm Thiên Lăng hiểu ra, “Dù sao lúc chúng ta vừa nhìn thấy Bích Tuyền Tỳ, cũng chỉ xem nó như một khối ngọc thạch bình thường.”

“Hiện tại Lưu Nhất Thủy đã đi trước một bước đến tìm Triệu Càn, bước kế hoạch tiếp theo của chúng ta có cần tiến hành hay không?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

“Vì sao không cần?” Tần Thiếu Vũ cười, “Vô luận tối hôm qua có xảy ra chuyện gì hay không, thì Triệu Càn cũng đã quyết tâm phải đem nữ nhi gả cho ngươi. Bây giờ bị Lưu Nhất Thủy dọa như thế, hắn chỉ càng thêm loạn, khi đó Hoàng Thượng tìm hắn, hiệu quả cũng sẽ là làm ít công to (làm thì ít nhưng lợi thì nhiều).”

“Vậy mau chóng thực hiện bước tiếp theo đi!” Thẩm Thiên Lăng chống cằm, “Không thì ngay cả khi đến lễ mừng năm mới cũng không được sống yên ổn.” Phản đảng gì đó, phản tặc gì đó, chỉ suy nghĩ một chút cũng đã rất mất hứng. Tết nhất nên vô lo vô sầu tụ tập cùng nhau ăn một nồi sủi cảo nóng hổi, ngắm pháo hoa, uống chút rượu, sau đó ân ân thì mới khoa học a!

“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng đứng lên, “Chúng ta đi tìm Sở Uyên.”

“Ta không đi.” Mộ Hàn Dạ nghiêm mặt nói, “Trong toàn bộ kế hoạch, ta chỉ phụ trách bán nhan sắc.”

Hoàng Đại Tiên bóp trán.

Khi nào hắn mới không dọa người như vậy nữa a.

Đợi đến khi hai người ra khỏi tiểu viện, Mộ Hàn Dạ lại gọi thêm một nồi lẩu dê, cùng hắn bưng bát từ từ ăn.

“Sau khi chuyện này kết thúc, khi nào mới khởi hành đến Đông Bắc?”Hoàng Đại Tiên đột nhiên hỏi.

“Hẳn là phải đợi đến năm sau.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng ta sẽ nhanh chóng an bài.”

Hoàng Đại Tiên gật gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn.

“Yên tâm.” Mộ Hàn Dạ múc thêm chút canh nóng vào bát hắn, “Đã đáp ứng báo thù cho ngươi, thì ta nhất định sẽ chính tay đâm Chu Giác.”

Tinh thần Hoàng Đại Tiên có chút hoảng hốt.

“Sau này ta sẽ không để ngươi chịu ủy khuất nữa.” Mộ Hàn Dạ ôn nhu nói.

Hoàng Đại Tiên “Ừ” một tiếng.

Mộ Hàn Dạ nhìn hắn một hồi, đột nhiên nói, “Không thì ta A Hoàng múa một khúc cho ta xem đi?”

Hoàng Đại Tiên: …

Hai mắt Mộ Hàn Dạ sáng ngời.

Hoàng Đại Tiên thật sự không nghĩ ra, rõ ràng đề tài trước đó còn rất bình thường, vậy mà sao hắn luôn có bản lĩnh trong chớp mắt liền thoát cương?

Mộ Hàn Dạ ngồi bên cạnh hắn, “Tối hôm qua ta luôn suy xét một chuyện.”

“Chuyện gì?” Hoàng Đại Tiên nhìn hắn.

“Tương lai sau khi chúng ta thành thân —— ”

“Câm miệng!” Hoàng Đại Tiên dứt khoát cắt ngang hắn.

Mộ Hàn Dạ ủy khuất, “Ta còn chưa nói xong.”

“Ngươi không cần phải nói.” Hoàng Đại Tiên chăm chú ăn canh.

Mộ Hàn Dạ nhỏ giọng nói, “A Hoàng quả là ý chí sắt đá.”

“Thì tính?” Hoàng Đại Tiên nhìn thẳng vào hắn.

Mộ Hàn Dạ nghiêng qua nhanh chóng hôn hắn một cái.

Hoàng Đại Tiên: …

Hai mắt Mộ Hàn Dạ tràn đầy vui sướng.

Hoàng Đại Tiên rất muốn một cước đạp hắn xuống lan can.

Trong Ngự thư phòng, Sở Uyên đang lật xem tấu chương, đột nhiên nghe báo Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng đến đây, trong lòng nhất thời rất bất ngờ —— buổi sáng hắn nghe Thẩm Thiên Phong nói Tần Thiếu Vũ có chuyện tìm mình, còn cho là tùy tiện tìm cớ, hiện tại xem ra thật đúng là có chuyện?

“Hoàng Thượng.” Bên ngoài có chút lạnh, Thẩm Thiên Lăng bọc một lớp lông chồn thật dày, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn.

Sở Uyên bị bộ dáng của y chọc cười, phân phó nội thị mang thêm hai noãn lô vào, “Tìm ta có việc?”

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Chúng ta đến là muốn nói, có thể tiến hành bước kế hoạch tiếp theo.”

“Sớm như vậy?” Sở Uyên khó hiểu, “Lúc trước thương nghị, nói là phải ở trong thành rải lời đồn, khiến Lưu Nhất Thủy ngồi không được yên, sau đó trẫm mới tuyên triệu Triệu Càn, vì sao phải tiến hành sớm hơn?”

“Bởi vì không cần rải lời đồn, thì Lưu Nhất Thủy cũng đã ngồi không yên.” Tần Thiếu Vũ nói đại khái lại chuyện tối hôm qua.

“Quả nhiên là vậy.” Ngữ điệu Sở Uyên không thay đổi, nhưng thần tình trong mắt đã có chút chuyển lạnh, “Triệu Càn thì sao? Có phản ứng gì?”

Thẩm Thiên Lăng nói, “Hoàng Thượng không cần quá tức giận, Triệu đại nhân vẫn chưa đáp ứng.”

“Nhưng không cự tuyệt, có phải hay không?” Sở Uyên cười lạnh.

Đây chính là cái gọi là rường cột triều đình a.

Hết
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện