“Xác định kế hoạch có thể thành không?”

“Thuộc hạ chắn không một chút sơ hở, ở Phá Nguyên thất cốc dưới tàng liễu kia đích thực là góc chết, chỉ cần hắn ngày đó thần không biết quỉ không hay tới đây nhất định sẽ lọt vào bẫy của ta. Cái tên tiểu tử ngông cuồng đó nhất định sẽ không biết hắn chết như thế nào “

“Hay lắm, cái tên tiểu tử đó Lý Nguyên Lỗi chẳng qua chỉ là con của một nữ nô tộc Hán, hắn đăng cơ chính là làm rối loạn huyết thống hoàng gia ta. Hiện tại hắn còn nghe theo yêu nhân tộc Hán xúi giục, thực hành cái gì tân chính, bốn phía lại cắt giảm lãnh địa cùng nô lệ của quí tộc, như vậy há chẳng phải muốn đem huyết thống tôn quí hoàng tộc mà đuổi cùng giết tận sao? Tên đó đọc được vài quyển sách liền tự cho mình là tài giỏi, thật là không ra thể thống gì. Sau này nếu đại công cáo thành, bản vương đăng cơ vua Tây Hạ, tự nhiên sẽ không quên công lao của ngươi “

“Tạ ơn vương…a …không.. tạ ơn hoàng thượng”

“Ha ha ha …tốt.. ” tiếng cười xa dần, dưới tàng cây, một bóng đen lẳng lặng lẽ lướt lên không, chung quanh không một bóng người, hắn nhẹ nhàng đảo mấy vòng rồi nhắm hướng vương trướng mà đi tới.

“Lỗi …a không.. Hoàng Thượng, Bát Vương gia bọn họ thật là có ý nghĩ muốn dấy binh mưu phản, chúng ta có nên hay không ra tay trước?” Bóng đen khi nãy vừa vào đến vương trướng, nhìn lên vương tọa là một nam tử đang ngồi kế bên còn có một Nho Sinh.

“Thành Võ, ta đã nói ngươi không cần thủ lễ vậy, chúng ta là kim lan chí minh ngươi không nhớ sao?” Đang vùi đầu trong đám tấu chương trên bàn, nam tử khoác hoàng bào từ từ ngẩng đầu lên khuôn mặt tuấn dật phi phảm khẽ lộ một chút ý cười nơi khóe miệng, đôi mắt màu lục xoay qua vị Nho Sinh ở bên cạnh, cười hỏi “Nho Sinh, ngươi nghĩ thế nào?”

“Bọn họ nếu muốn ở Phá Nguyên cốc mà an bày sát thủ, tất có ý niệm cầu ngọc nát chứ không cầu ngói lành, chúng ta nay tuy đã biết được âm mưu của họ, nhưng muốn xuống tay hạ sát thì …” Vị nho sĩ theo thói quen, khẽ mím đôi môi ngọc, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại nói.

“Đúng vậy, ta cũng có ý tương tự …Tiên phát chế nhân? Haha… Ta biết thế nào họ cũng tìm đến cao thủ mà” nói đoạn đem hết tấu chương đẩy qua một bên, nam tử tên Lỗi ngả người tựa lưng vào ghế, trong mắt hiện lên một tia sáng kìa lạ.

“Lỗi, ý ngươi là ….. ”

“Lỗi, không lẽ ngươi muốn …”

Một lúc sau, hai người là vị nam tử cao lớn cùng Nho Sinh công tử đồng thanh lên tiếng hỏi

“Đúng vậy, là tương kế tựu kế! Ta biết trong khoảng thời gian ta thực thi chính sách Tân Chính đã khiên mấy lão già đó sinh lòng oán ghét rồi tạo thành nhân nhóm, chính là vẫn không ngay mặt đối kháng ta thôi. Nếu cứ thế này mãi chính là tạo thời gian cho chúng tụ tập khởi binh, đến lúc đó không tránh khỏi sinh linh đồ thán, khổ nhất bất quá vẫn là lão bá tánh, Nếu hắn xuống tay với ta, đó chính là cái lý do chính đáng để đem mấy tên loạn đảng này một lưới diệt gọn”

Trong mắt lộ ra ánh mẫn tuệ sâu sắc nhưng trong lời nói lại có ý lười biếng, cười

“Ta sau khi đến Trung Nguyên đã bị thương, liền sau đó phải tạm lánh mặt ở nơi nào đó, Thành Võ ngươi ở lại đem binh lính tinh nhuệ của ta phân ra chẵn lẽ, phân tán đến mấy vùng dân cư, Nho Sinh ngươi mang theo viện binh cùng Tiểu Xán về trước Biện binh, chờ tin tức của ta hẳng khởi binh. Trước tiên cứ để cho cái lão cáo già này đắc thế, ta thật muốn tự mình ứng nghiệm xem thật ra là chính sách Tân chính tốt hay chính sách tàn bạo mới tốt đây!”

“…”

“Lỗi, làm như vậy nghe ra rất tốt, có điều quá nguy hiểm …nếu ngươi đơn thân chạy nạn đến Trung Nguyên, bọn họ nhất định sẽ đuổi cùng giết tận ngươi” tuy hiểu được kế hoạch nhưng vị Liễu Nho Sinh kia vẫn không khỏi lo lắng.

“Ta xem ra hắn căn bản chỉ muốn nhân dịp này đi ngao du sơn thủy ở Trung Nguyên một phen…” bất mãn nói thầm, chủ tử này trời sanh tính thích du ngoạn, luôn chẳng lưu tâm đến ý kiến của ai. Thành Võ cùng Nho Sinh không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, bấc giác thở dài rồi cũng đứng dậy ly khai..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện