Thật quá rõ ràng, hắn lại mất kiểm soát với phụ nữ ngoài Cẩn Lan.

Trong đôi mắt thâm thúy như biển sâu gió nổi mây phun, thay đổi trong nháy mắt, Thượng Quan Hạo rút bàn tay đang ở trên da thịt nàng. Cách xa, hơi thở hổn hển thô kệch, còn không có phản ứng nhiều, trong lòng đang run rẩy, đột ngột cửa xe mở ra! “Bang!” Một tiếng, Thượng Quan Hạo giữ lấy cửa xe, tàn nhẫn túm lấy cơ thể nàng, lạnh lùng gỡ bàn tay nàng ra khỏi tay cầm.

Con ngươi lãnh liệt mà hung ác nham hiểm nhìn nàng, hắn nghiến răng hỏi: “Cô đi đâu?”

Toàn thân Tần Mộc Ngữ run rẩy, tinh thần suy sụp, mắt còn vương chút lệ: “Anh buông tôi ra, tôi muốn xuống xe, ngay lập tức xuống xe!!”

Thượng Quan Hạo dừng ở cánh môi bị hôn đang sưng đỏ của nàng, cười khẩy, cúi đầu nói: “Tần Mộc Ngữ, tôi chẳng qua là chỉ dạy một chút cho cô biết được mùi vị thế giới của người trưởng thành, bù đắp khoảng không cô đơn tĩnh mịch, cô chống cự làm cái gì nào?”

“Anh cút ngay đi!!” Nàng thét đến chói tai, nước mắt nóng bỏng rơi xuống, ra sức lấy tay hắn đang dây dưa trên cánh môi nàng, dùng một lực đạo hung hăng chà xát, mang theo thanh âm nức nở lớn tiếng tố cáo “Vì sao phải chạm vào tôi... Vì sao phải làm tôi thấy nhục nhã! Tôi đã xin lỗi rồi anh còn muốn thế nào?! Anh không được dùng bàn tay đã chạm qua chị tôi mà chạm vào tôi... Không được!”

Toàn thân nàng đều run rẩy, áo ngực lỏng lẻo lộ ra, nàng ôm lấy ngực, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi trên váy nàng.

Sắc mặt Thượng Quan Hạo ảm đạm từ từ trở nên tái mét, cười lạnh, con mắt như thạch hắc diệu nhìn chằm chằm vào nàng, tay giữ bên hông nàng: “Tôi chạm vào cô thì thế nào? Cô tự cho rằng mình là thánh nữ, không ai được chạm vào đúng không?”

Nói xong, hắn túm lấy cổ tay nàng, bàn tay lại lần nữa với tốc độ nhanh như chớp xâm nhập vào trong quần áo nàng!

“A!” Tần Mộc Ngữ thét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, kịch liệt run rẩy nắm cổ tay hắn không cho hắn làm bậy “Không được!... Thượng Quan Hạo, buông tôi ra, anh không được chạm vào tôi! Không được!!”

Giọng nói thanh nhã của nàng đã sớm biến điệu, kịch liệt sợ hãi cùng nhục nhã run rẩy không ngớt, nước mắt tuôn rơi.

Bị ép buộc lần nữa, cơ thể mỏng manh của nàng như đã chết đi một nửa.

Thượng Quan Hạo mắt như hồ sâu, hiện lên một tia sáng, bao phủ lấy nàng, lãnh ý dần dần tràn ra.

“Cô tốt nhất hãy nhớ cho kỹ, bổn phận của cô là làm cho tốt chuyện ân ái này, không được đụng đến Cẩn Lan, nếu để tôi biết cô làm tổn thương cô ấy một lần nữa, tôi sẽ trừng phạt gấp trăm lần, cô hiểu chưa?!”

Cuối cùng hắn cười lạnh nói: “Còn nữa, tôi cùng người phụ nữ của tôi làm cái gì cô không có tư cách xen vào, cũng không được nói thích tôi_Cô, Tần Mộc Ngữ, không xứng đáng!”

Nói xong, lúc này hắn mới chầm rãi ngồi trên chỗ lái xe, tàn nhẫn đóng cửa xe lại, đề phòng nàng lại lần nữa bỏ chạy.

Xe chậm rãi chuyển động.

Bên cạnh người đàn ông giống như mãnh thú, nàng sợ hãi run rẩy, cuộn mình vào bên trong ghế ngồi, ngón tay xanh nhạt vòng lấy ôm chặt phía sau lưng... Áo ngực mở, nhưng nàng cư nhiên không có cách nào móc nó lại!! Vì hắn ở bên cạnh... Nàng không dám!

************************************

Trong phòng tối, Tần Cẩn Lan cầm một lu rượu đỏ chăm chú theo dõi đoạn ghi hình kia, sắc mặt dần dần tái nhợt.

Ở chỗ đó, cánh tay to lớn mạnh mẽ của người đàn ông đem cô gái giữ chặt trong lồng ngực, kịch liệt mà mạnh mẽ hôn nàng, bàn tay hung hăng cầm nắm nơi đẫy đà của nàng. Tiếng hơi thở cũng rõ ràng mà bay ra, kịch liệt kích động dây thần kinh con người.

“Á...” Tần Cẩn Lan cười giận dữ, khuôn mặt rất nóng, dáng cười có chút dữ tợn, chậm rãi vươn tay chạm vào màn hình là thân thể hai người đang quấn lấy nhau kịch liệt. Lần đầu tiên cô làm những thứ tồi tệ đến như vậy, cô thế mà lại đặt camera trên xe của Thượng Quan Hạo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện