“Tần Mộc Ngữ... Ai cho cô cả gan chọc giận tôi?!!” Thượng Quan Hạo gào lên, hận không thể cứ như vậy mà bóp chết nàng! Cơn đau nhức trên khuôn mặt khiến toàn thân Tần Mộc Ngữ run rẩy, mắt nàng ngấn lệ, tùy tiện nắm lấy chiếc gối trên giường hung hăng ném về phía hắn! Liều mạng đánh vào người hắn!

“Anh cút ngay!” Tần Mộc Ngữ thét lên, giọng nói đã biến đổi “Anh là tên khốn nạn! Thượng Quan Hạo đồ khốn nạn!! Anh lấy tư cách gì mà đối xử với tôi như vậy?! Tôi căn bản không nợ anh, anh trả lần đầu tiên lại cho tôi! Trả lại cho tôi!!”

Thượng Quan Hạo chưa bao giờ thấy Tần Mộc Ngữ mất khống chế đến như vậy, lửa giận cùng nỗi căm phẫn đan xen trong lòng, bùng cháy dữ dội, hắn kéo cái gối xuống, nắm chặt hai bên vai nàng hung hăng đặt dưới thân mình, giữ chặt cơ thể nàng, quát lên một tiếng: “Đủ rồi!”

Cô gái nhỏ yếu đuối, trên mặt ngập tràn nước mắt, toàn thân phủ đầy những vết đỏ hồng do bị làm nhục.

Thượng Quan Hạo nhìn khuôn mặt bị nàng đánh đến sưng tấy, cơn tức giận cuối cùng cũng dần dần nguôi ngoai.

Áp chế cơ thể đang trần trụi của nàng, hắn lạnh giọng nghiến răng nói: “Tần Mộc Ngữ, tôi cảnh cáo cô đừng chọc giận tôi lần nữa, lại càng không được có ý định tự tử! Nếu không, tôi e là phải dùng biệc pháp độc ác hơn để đối đãi với cô! Hiểu chưa?!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ cứng đờ, không nói một câu nào, vết năm ngón tay in rõ trên khuôn mặt.

Trong lòng Thượng Quan Hạo, biến đổi khôn lường.

Đến cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào, khuôn mặt tuấn dật của hắn cúi xuống, khe khẽ, nhưng mang theo tâm trạng cực kỳ phức tạp hôn vào đôi mắt ướt sũng của nàng, nếm vị mặn ẩm ướt của những giọt nước mắt, hắn nói giọng khàn khàn: “Cứ như vậy, thông minh một chút, bằng không chính cô sẽ là người chịu tổn hại nhiều nhất đấy, hiểu chưa?”

Một hồi lâu, hắn cuối cùng cũng chịu buông nàng ra, nhìn thân thể yếu ớt mà nhỏ bé của nàng hung hăng bị giày vò, lạnh lùng đứng dậy rời khỏi.

************************************

Vài ngày sau, Tần Mộc Ngữ vẫn còn mê man.

Toàn thân đau nhức cùng giấc mộng đáng sợ kia liên tục quấn lấy nàng, khiến cuộc sống sinh hoạt của nàng trở nên bất an. Nàng khóa mình trong phòng, quấn một cái chăn mỏng không buồn nghe bất cứ thứ gì nữa, cũng không nhìn bất cứ gì, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cái giấc mộng đáng sợ triền miên kia.

Nhắm mắt lại, hàng lông mi run rẩy.

Tiếng thở gấp ồ ồ của người đàn ông kia, tiếng va chạm, còn cái loại đau đớn ở chỗ sâu nhất kia như bị xé rách, khiến nàng mê man rơi vào giấc mộng, rồi lại bật tỉnh giấc! Chính là mở mắt ra đã cảm thấy dòng lệ ướt đẫm, hàng lông mi cũng ẩm ướt.

“Thương trường biến đổi, Thượng Quan Hạo tiếp nhận Tần thị, các mối quan hệ hợp tác làm ăn trước kia của Tần thị vẫn bình thường, Tần thị đổi lại càng được tín nhiệm, ba ngày sau thị trường chúng khoán chính thức thức bắt đầu phiên giao dịch...” Trong phòng, báo cáo tin tức được truyền đến rất rõ ràng.

Tiếng thình thình vang lên sau cánh cửa “Tiểu thư! Tiểu thư!!” Tiểu Tình lảo đảo chạy vào, đẩy cánh cửa phòng “Điện thoại... Điện thoại của bệnh viện, nói tiên sinh đã tỉnh lại!”

Nghe được tin này, Tần Mộc Ngữ ở trên giường ngồi nhổm dậy, đôi mặt trong veo trừng lớn, cảm giác khó mà tin được.

“Là ba đã tình lại sao...” Cái miệng nhỏ nhắn tái nhợt khẽ lầm bẩm, hoảng loạn xuống giường hướng về phía cửa mà chạy “Tôi lập tức đến bệnh viện gặp ông!”

“Haizz-! Tiểu thư! Cô khoan chạy đã, giày!” Thiểu Tình đuổi theo.

Trong phòng khách, Tần Mộc Ngữ gắt gao nắm lấy ống nghe điện thoại được gọi từ bệnh viện, run giọng hỏi: “Ông chắc chắn chứ? Ba tôi đã tỉnh lại, tôi có được phép đến thăm không?!”

“Tần tiều thư, nếu có thể cô nên đến chậm một chút, tình hình của bệnh nhân tạm thời vẫn chưa ổn định...”

Tần Mộc Ngữ lòng như lửa đốt, mắt đầy lệ mà ngắt điện thoại.

“Bác Lưu, phiền bác, chúng ta ngay lập tức đến bệnh viện!” Nàng quay mặt run giọng nói với lão Lưu đứng ở cửa.

“Được, tiểu thư, tôi lập tức đi lấy xe!”

*************************************

Xe chạy một mạch đến bệnh viện, bóng người mảnh khảnh của nành từ trong xe bước ra, hướng về phía nơi ba đang nằm ở tầng trệt mà chạy tới!

Tần Chiêu Vân lúc này đang ở trong phòng bệnh, bầu không khí xơ xác tiêu điều đến đáng sợ.

“Ba!” Đẩy cửa phòng bệnh, nàng mở miệng la lên, nhìn Tần Chiêu Vân tựa trên gối, sắc mặt cũng đã hoàn toàn thanh tỉnh, nước mắt trong phút chốc mà tuôn ra, chạy đến bên giường cầm chặt tay ông “Ba, ba không có việc gì, ba cuối cùng cũng tỉnh lại, ba... Ba làm con sợ muốn chết, con sợ ba sẽ không bao giờ tỉnh lại...”

Người thân duy nhất của nàng, tia ấm áp còn lại trên thế giới này, lại một lần nữa trở về.

Sắc mặt Tần Chiêu Vân tái nhợt, tùy ý để nàng khóc, ầm ĩ, ông chỉ nhìn thật kỹ thứ ở phía trước mặt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông như ma quỷ dưới địa ngục kia, lửa giận cùng nỗi oán hận hết sức căng thẳng.

“Hợp đồng bán Tần thị... Là con ký?” Tần Chiêu Vân mở miệng hỏi, giọng nói khàn khàn trầm thấp ám muội. Rõ ràng vẫn còn ở tuổi trung niên, nhưng lại cảm giác như đã tuổi già sức yếu.

Tần Mộc Ngữ run lên, dáng người mảnh khảnh cứng ngắc.

“... Dạ vâng, phần hợp đồng thu mua kia, là con đã ký.” Mãi một hồi lâu, nàng mới có thể nói bằng giọng yếu ớt.

Đôi mắt Tần Chiêu Vân chứa đầy lửa giận cùng sát khí nhìn thật lâu cô con gái đơn thuần như nước này, lại lần nữa dùng giọng trầm thấp hỏi: “Con không sợ lúc ta tỉnh lại từ người đang sống cũng bị con bức chết sao? Con thế mà dám đem toàn bộ tâm huyết của ta bán cho tên cầm thú lòng lang dạ sói này! Con rốt cuộc có còn là con gái của ta không đây?!!” Ngón tay già nua của ông run rẩy, chỉ vào mặt nàng nói một cách tàn nhẫn.

Tần Mộc Ngữ giương mắt lên, ánh mắt trong như nước mang theo nỗi đau khôn xiết cùng sự hổ thẹn: “Ba... Xin lỗi... Con không hiểu chuyện buôn bán, ngay từ đầu con không có cách nào có thể giúp cha chèo chống cơ nghiệp Tần thị, cha sinh bệnh, chị cũng gặp chuyện ngoài ý muốn, lúc ấy con không biết nên làm thế nào cả, không biết ai có tể giúp con, con chỉ có thể ký tên...”

“Câm miệng cho tao!” Tần Chiêu Vân quá tức giận mà môi cũng bắt đầu run rẩy.

“Tao đã lầm... Là tao đã nhìn lầm mày!” Ông thất vọng tỉnh ngộ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh “Mày còn mặt mũi nào nhắc đến chuyện của chị mày, tao Tần Chiêu Vân như thế nào lại nuôi dưỡng một đứa con gái bụng dạ nham hiểm như mày chứ... “

“Ba, chuyện của chị không phải là do con, ba hãy nghe con nói... “ Nàng đau lòng mà kêu lên một tiếng, rồi ngồi xổm xuống, cố gắng nắm lấy bàn tay của Tần Chiêu Vân.

“Mày đừng nói nữa... Cút ra ngoài cho tao... “ Ngực Tần Chiêu Vân từ từ phập phồng lên xuống, sắc mặt tái mét, chỉ vào cánh cửa kêu nàng đi ra ngoài. Nhớ tới cảnh ngộ của Cẩn Lan, nhớ tới chính mình dẫn cô con gái nhỏ này bước vào cánh cửa gia đình mình, ngày từ đầu dùng hết mọi cách yêu thương cô, nhưng đổi lại là kết quả như thế này đây... Tần Chiêu Vân kìm nén cơn giận dữ đang lên đến cực điểm.

“Ba! Chuyện của chị thành ra như vậy quả thực rất khó chấp nhận! Nhưng thực sự không phải con làm... “

“Bốp!” Một cái tát hung hăng giáng xuống, bàn tay mang theo sự cự tuyệt tàn nhẫn sắc nhọn quét qua khuôn mặt nàng.

Tần Mộc Ngữ bị đánh ngã lăn xuống đất, mái tóc tán loạn rối tung bao phủ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cánh tay mảnh khảnh chống đỡ cơ thể để chính mình để không bị đổ xuống.

Lửa giận của Tần Chiêu Vân đã lên cao ngút trời, trừng mắt nhìn bàn tay của chính mình, cũng có chút hối hận.

Mà Thượng Quan Hạo một mực ở trong phòng bệnh nhìn chăm chú vào toàn bộ sự việc lúc này, mí mắt cũng đột ngột nhảy lên một chút.

Trên mặt chỉ có cơn đau nhức cùng nóng rát, bàn tay nhỏ bé của nàng chạm nhẹ vào má mình, cũng không thể tin đó chính là vết tích do cha tàn nhẫn đánh nàng... Đôi mắt nàng chứa đầy lệ, run giọng nói: “Ba, con xin lỗi, nếu như có thể khiến ba trút giận, vậy cứ đánh con đi... Đối với chuyện con đã làm con sẽ thừa nhận, nhưng với chuyện con chưa làm bao giờ thì dù có chết con cũng sẽ không bao giờ thừa nhận! Bán Tần thị, con thừa nhận, nhưng ngay cả ba cũng đừng đổ hết mọi thứ dơ bẩn lên người con! Đừng!”

“Tần lão tiên sinh có cần gấp như vậy không?” Thượng Quan Hạo u lãnh từ từ cất giọng nghe rất êm tai, hắn nhìn chăm chú Tần Mộc Ngữ trên mặt đất, một hồi lâu mới nhấc chân đi qua, nắm lấy cổ tay nàng, không đến xỉa đến sự chống cự của nàng kéo nàng vào trong ngực, tiếp tục cúi đầu nói: “Chẳng qua chỉ là giang sơn đổi chủ, tôi cho rằng, ông đã sớm phải dự liệu trước rồi chứ.”

Ngực Tần Chiêu Vân chầm chậm phập phồng lên xuống, cặp mắt nổi lên những đường tơ máu đỏ tươi, nhìn chằm chằm vào hắn.

“Tần thị của tao, rơi vào tay ai cũng được, chỉ cần không phải là tên lòng lang dạ sói như mày!” Tay ông lơ lửng giữa không trung, chỉ thẳng vào mặt hắn.

Thượng Quan Hạo cười nhạt, đem cô gái đang giãy dụa trong lồng ngực gắt gao ôm chặt, để lưng nàng dựa vào ngực hắn không thể nhúc nhích, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng: “Thật đáng tiếc, con gái ông hết lần này đến lần khác yêu thích tên lòng lang dạ sói như tôi. Nửa tháng sau là hôn lễ của tôi và Cẩn Lan, ông có muốn tới không?... Ông yên tâm, tôi đây mời, nếu ông không muốn, tôi cũng không ép buộc ông đâu.”

Cơn tức giận cùng nỗi thống hận của Tần Chiêu Vân đã lấp đầy lồng ngực, tưởng chừng như muốn dâng trào: “Mày cút ngay cho tao!!”

Thượng Quan Hạo thản nhiên buông đôi mắt, hô hấp hừng hực phả trên đầu nàng, nói giọng khàn khàn: “Nghe thấy chưa? Ông ta nói cô hãy cút đi... Tần Mộc Ngữ, ngay cả cha ruột của cô cũng chán ghét cô như thế, cô còn mặt mũi nào mà sống trên đời này chứ?”

Tần Mộc Ngữ kịch liệt vùng vẫy, nước mắt theo gương mặt tái nhợt mà rơi xuống: “Thượng Quan Hạo, tên khốn nạn này!”

Hắn cười khúc khích, chính là thích cái cảm giác nàng ở trong lòng hắn mà liều mạng giãy dụa.

Trước kia chưa từng nếm thử qua hương vị của nàng là một chuyện, thế nhưng từ khi thật sự chiếm được nàng, lúc hắn ôm lấy nàng có một loại cảm giác tim đập mãnh liệt, mỗi một lần chạm vào, đều mang khát vọng chiếm giữ một cách mạnh mẽ.

Thượng Quan Hạo cười lạnh, nâng mắt nhìn Tần Chiêu Vân: “Còn có một câu tôi quên nói với ông, việc thu mua Tần thị, là dự định mà tôi đã bắt đầu nung nấu trong lòng từ mười năm trước, nếu không vì Cẩn Lan bị khước từ mà tổn thương, tôi căn bản sẽ không động thủ. Nhưng người cha như ông, thật không xứng đáng, ông khiến cô ấy buồn lòng, tôi sẽ cho ông cả đời này cũng phải đau lòng.”

Một câu cuối cùng, nghe rất nhẹ nhàng nhưng mang theo hàm ý lạnh lẽo sâu xa.

Mà Tần Chiêu Vân trên giường bệnh, cặp mắt đỏ tươi, bi phẫn đến tận cùng, đã mất hết hy vọng.

“Đi thôi.” Thượng Quan Hạo lạnh lùng phun ra hai chữ, túm lấy Tần Mộc Ngữ, kéo nàng đi ra ngoài.

************************************

“Thượng Quan Hạo, anh buông ra!”

Tần Mộc Ngữ vùng vẫy, lệ còn chưa khô, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt còn hằn vết tát, năm ngón tay đỏ hồng “Ba tôi vừa tỉnh lại, tôi muốn ở bên cạnh ông ấy, anh đừng kéo tôi!”

Dáng người Thượng Quan Hạo cao ngất u lãnh chậm rãi mà ưu nhã dừng lại.

Hắn xoay người, nhìn vào khuôn mặt nàng: “Muốn quay lại, muốn ông ta ban thêm vài cái tát nữa à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện