Tôi quyết định nhịn hắn, mặc dù bàn tay đã gồng lên hết nấc. Chúng tôi học bài và làm bài rất nhanh chóng, Thiên Khang giảng bài khá dễ hiểu, thảo nào các nữ sinh trong trường ai cũng chạy đến hỏi bài cậu ấy. Đâu như ai kia, chỉ được cái "có nhan sắc" chứ đầu óc "chả được gì"

- "át xì" ai nhắc vậy trời (tên đó bỗng dưng ho hào lên)

- đáng lắm, cho bỏ tật nói ức hiếp người khác

Mẹ Tôn Phong mang lên cho chúng tôi nào là nước trái cây, bánh cup cake, ... đều chính tay mẹ hắn làm, món nào nhìn cũng hấp dẫn, đáng yêu làm sao. Vì sống và làm việc ở bên Tây, nên tính cách và lối sống của mẹ hắn khá thoải mái, lại còn teen teen nữa

- phải ăn cho no nê nha mấy đứa. Nhất là Diệp Hạ, không ăn thì không có sức đâu

Tại sao mẹ hắn lại nói điều này ở đây chứ! Đây đâu phải lúc bàn về vấn đề này đâu. Thật là...

- đúng là tuổi trẻ... sức khỏe không bao nhiêu mà lại... (mẹ hắn cười tủm tỉm rồi đi xuống nhà)

Thiên Khang ngồi đơ người, cậu ấy như hiểu như không nhìn 2 chúng tôi. Tôi thì ngược lại, liên tục đá chân vào người hắn như một lời nhắc nhở

- à... Hạ ăn no rồi.... hay mình đi đá banh giờ luôn đi. Lớp đã có ai đến chưa? (tôi đang cố đánh trống lãng sang việc khác)

- ngáo à? giờ này thì làm gì có ai đá? mới 9h sáng thôi (Tôn Phong vừa ăn vừa nói shock tôi)

Rõ ràng là muốn kím chuyện đây mà. Hên cho hắn là có Thiên Khang ở đây, không là chết với tay tôi

- làm gì ghê vậy? *con chó* (câu này thì tôi cố nói nhỏ lại)

Tôn Phong ngồi cạnh đó bóp mặt tôi lại, khuôn mặt tôi nằm gọn trong bàn tay của hắn. Đau chảy cả nước mắt, còn hắn thì phởn mặt ra

- bỏ tật hay chửi người khác vậy nha....

- làm vậy đau Diệp Hạ đó Phong (Thiên Khang nhìn thấy hơi xót)

- trời... con sư tử này không biết đau là gì đau, nhìn kĩ đi, còn thái độ "không run sợ trước hoàn cãnh" nữa mà

Máu điên tôi thật sự dồn lên đến não, tôi chống trã quyết liệt. Mặc dù vậy nhưng hình như đó không phãi là thượng sách. Tôi bắt đầu xuống nước, tỏ ra ân hận và muốn được tha thứ

- @#$#%%^%&%&^&^&*(phiên dịch do lúc này bị bóp hết cả mặt nên không nói tiếng "người" rõ: xin lỗi mà, buông ra đi)

- nói cái gì? nghe "hõng" rõ? (hắn càng lấn đến)

- ##$%%^@#( phiên dịch: xin lỗi mà)

Thế đấy, cuối cùng hắn mới chịu buông ra, đau điếng cả người. Tôi xoa tay bóp lấy khuôn mặt yêu quý của mình, xờ nhẹ nhẹ vào xem nó có bị móp méo ở đâu không.

- đi thôi Khang, đến sân banh (hắn bỏ đi trước, còn ngoái mặt nhìn tôi cười nham hiểm)



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện