Đường Đại Kiều Nam?
Lưu Vũ ném đũa, mắng một câu.
Lục Chinh là người đầu tiên đứng dậy, nhanh chóng sắp xếp.
“Đại Minh ở lại đội đợi thông báo, nhận được vụ án trẻ con mất tích thì lập tức báo lên trên. Tư Nghiên gọi khoa kỹ thuật, Đại Vũ thông báo những đồng nghiệp khác lập tức đến hiện trường. Nơi báo án rất có thể không phải hiện trường gây án đầu tiên, mọi người phải chuẩn bị sẵn tâm lý…”
“Rõ!”
Một bàn bốn người thì có ba người đứng dậy hết.
Vân Miểu ngồi ở đó, không còn khẩu vị gì nữa.
Trong đầu cô lướt qua hình xăm con rắn màu đỏ kia, bỗng nhiên đứng dậy hỏi: “Đội trưởng Lục, tôi có thể đi cùng không?”
Giọng nói cô không lớn, rõ ràng trong trẻo, có phần giống tiếng thủy tinh vỡ.
Lục Chinh nghe cô nói bèn nhìn sang, trong con ngươi đen sẫm có chút suy ngẫm.
Nếu người bên cạnh bị anh nhìn như vậy, chắc chắn trong lòng hoảng loạn, nhưng Vân Miểu không có biểu hiện gì cả.
Cô nâng mí mắt, nói tiếp: “Thay vì đợi mấy ngày nữa các anh mang tài liệu đến cho tôi xem, chi bằng tôi đến hiện trường xem trực tiếp luôn.”
Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ nhìn nhau, lòng thầm nói chắc chắn không có khả năng.
Đội trưởng của bọn họ là người vô cùng giữ nguyên tắc, hiện trường phải quản lý chặt chẽ, không phải nhân viên thì không được vào. Dù sao trước khi tìm được hung thủ thật sự, bất cứ ai cũng có tình nghi gây án…
Hà Tư Nghiêm liếm môi, đang định giải thích với Vân Miểu thì nghe thấy Lục Chinh chậm rãi lên tiếng.
“Được, em đi theo anh.”
Nói xong, anh quay người sải bước ra ngoài, Vân Miểu lập tức đi theo.
Lưu Vũ nhìn Hà Tư Nghiên một cái: “Cô có cảm thấy đội trưởng Lục hôm nay kỳ lạ không?”
Hà Tư Nghiên đội mũ cảnh sát lên: “Không cảm thấy.”
Lưu Vũ: “Này, một người hai người đều vậy, ai cũng tiêu chuẩn kép thế!”
Xe cảnh sát chia tốp lên đường, mưa bão đã nhỏ đi, mặt đất vẫn tích nước nghiêm trọng, mây đen vây kín bầu trời, bí bách và nghẹt thở.
Vân Miểu ngồi ở ghế lái phụ của Lục Chinh nhìn cần gạt nước kéo hạt mưa bay tung tóe xuống, vẻ mặt bình tĩnh.
Lục Chinh lái xe trên đường lớn, lên tiếng trước: “Sao em chịu về nước rồi?”
“Có chút chuyện phải về xử lý.”
Tay Lục Chinh cầm vô lăng, ma sát qua áo khoác da thô ráp trong vô thức: “Có chuyện gì?”
Vân Miểu khẽ cười: “Hôm nay đội trưởng Lục quan tâm hơi nhiều việc đó.”
Lục Chinh nghẹn lại, không còn nói tiếp nữa.
Đội trưởng Lục…
Trước đây cô không phải xưng hô với anh như vậy.
Trước kia, cô vẫn luôn gọi anh là Lục Chinh, cho dù bọn họ kém nhau chín tuổi.
Những đám mây đen nặng nề kia như chất chứa dưới đáy mắt anh, u ám tối tăm.
Xe lái đến đường Đại Nam Kiều thì dừng lại, chỗ đó đã có rất nhiều người đứng vây xem. Đồng nghiệp đến trước đã tiến hành phong tỏa hiện trường, dây phân cách màu vàng vô cùng nổi bật.
Địa hình của thành phố N là một cái chậu nhỏ, xung quanh cao, chính giữa thấp, khi trời mưa rất dễ gây ngập úng.
Đường Đại Kiều Nam chính là vùng trũng xuống, toàn bộ nước mưa đều tích tụ ở chỗ này, nắp cống ngầm bị nghẹt làm tăng thêm độ tích nước của vùng.
Công việc của nhân viên tuần tra phòng hộ Lý Đại Bảo là mở lần lượt nắp cống ngầm, dùng công cụ vớt những thứ kẹt bên trong ra, duy trì thoát nước.
Làm công việc thông cống ngầm này có hơi tốn sức, bùn và nước mưa tràn ra một đống nhưng vẫn không chịu thoát nước, kìm gắp bỏ xuống rồi lấy lên, mang theo một thứ đồ màu trắng, đợi sau khi nhìn rõ thì anh ta liền hoảng sợ ngồi bệt xuống nước.
Áo mưa màu cam vẫn mặc trên người, Lý Đại Bảo nhớ lại khung cảnh ban nãy, lòng vẫn thấy sợ hãi: “Mẹ ơi, dọa người quá rồi…”
Pháp y mặc quần áo phòng hộ đã thu thập các mảnh thi thể.
Lục Chinh đi tới kiểm tra, đó là một bàn chân trái sưng phù vì bị ngâm trong nước, một bàn chân rất nhỏ. Nếu không phải gặp được trong tình huống này, bàn chân ấy có thể tính là khá đáng yêu.
Pháp y: “Suy đoán sơ bộ tuổi của người chết từ bốn đến năm tuổi, bề mặt vết thương bằng phẳng, nghi ngờ là do sau khi chết sử dụng dụng cụ như dao chặt xác, chặt một dao dứt khoát xuống.”
Bàn chân vốn dĩ non nớt trắng trẻo dính đầy bùn đất, cứng ngắc không chút huyết sắc.
Vết cắt bằng phẳng, một dao chém đứt cần sức lực không nhỏ, cơ bản có thể xác định hung thủ là đàn ông.
Lục Chinh chú ý đến trên mu bàn chân có rất nhiều dấu vết màu đỏ sẫm: “Những thứ này là gì?”
“Vết bỏng, nhìn từ màu sắc của vết thương, là lưu lại từ khi còn sống.”
Vân Miểu vẫn luôn im lặng ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Đứa trẻ mà các anh bảo tôi tìm kia, trên chân cũng có vết thương như vậy.”
Hà Tư Nghiên là người đầu tiên phản ứng lại: “Là Tiểu Soái.”
Lục Chinh nhìn cô ấy một cái: “Tiểu Soái?”
Hà Tư Nghiên: “Chính là đứa trẻ trong vụ án mất tích kia.”
Lục Chinh: “Mang đi đối chiếu DNA, xác định thân phận của người chết trước.”
“Vâng.”
Gió lớn rít gào, mưa vẫn đang bay phấp phới, thời tiết vô cùng lạnh lẽo.
Lục Chinh quay đầu, liếc mắt nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Vân Miểu: “Không thoải mái?”
Vân Miểu lắc đầu, cô chỉ cảm thấy hơi khó chịu. Chủ nhân của đôi chân này vốn nên nhảy nhót trên nó, cười nói vui vẻ, không nên ở trong bùn đất bẩn thỉu lạnh lẽo như vậy.
Lúc này pháp y mới phát hiện Vân Miểu không phải người trong đội bọn họ: “Vị này là?”
Lục Chinh trả lời thay cô: “Chuyên gia kỹ thuật đặc biệt được mời đến cho vụ án này.”
Vân Miểu không lên tiếng, ánh mắt cô trong trẻo mà lạnh lùng, đôi môi đỏ diễm lệ, vô cùng giống với khí chất “xa cách người khác ngàn dặm” trên người Lục Chinh.
Pháp y không kìm được mà hỏi: “Đội trưởng Lục, chuyên gia kỹ thuật này… Là em gái của anh à?”
Vân Miểu sửa lại: “Không, tôi gọi anh ấy là chú.”
Lục Chinh: “...”
Pháp y đã đi làm việc rồi, Lục Chinh nhìn bầu trời tối đen ở phía xa: “Gọi anh là chú? Kha Vân Miểu, anh già như vậy à?”
Vân Miểu nhìn anh: “Chứ sao nữa? Anh cảm thấy bản thân vẫn còn trẻ sao?”
Lục Chinh lại nghẹn lời trong nháy mắt.
Cô nhóc không có lương tâm, mấy năm trước còn thề non hẹn biển nói thích anh, bây giờ bắt đầu chê anh già rồi.
Lục Chinh bảo cảnh sát chi viện tới, mở rộng phạm vi tìm kiếm, không tìm được thi thể hoàn chỉnh thì không thể nào phán đoán nguyên nhân cái chết được.
Thi thể của đứa trẻ không lớn như người thành niên, cân nặng cũng nhẹ hơn, vậy nên cách vứt xác càng đa dạng hơn. Không nghi ngờ gì nữa mà đã tăng thêm độ khó cho việc phá án.
Công việc tìm kiếm tiến hành suốt một buổi chiều, từng chiếc xe đổ phân lái đi rồi lái về, mùi thối nồng nặc.
Trời đã tối mù, nhưng công việc tìm kiếm vẫn không dừng lại.
Mưa lớn rửa qua đường cống của cả thành phố, thời gian càng lâu, độ khó của việc kiểm tra càng lớn.
Thời gian ăn tối có hạn, đám người chỉ ăn chút mì gói.
Một hộp mì, Lưu Vũ gắp vài đũa đã ăn hết sạch, cái nĩa nhựa trong tay chuyển động, mặt đầy căm phẫn: “Mẹ nó, nếu để ông đây bắt được tên hung thủ này, tôi nhất định sẽ ném thứ chó đấy vào trong hố phân ngâm ba ngày ba đêm!”
Vân Miểu không có khẩu vị, cô ăn rất ít, trong đầu cô liên tục xuất hiện bàn chân nhỏ nhắn trắng bệch kia, không quên được.
Khi “Vân Chinh” ra mắt, ngoại trừ chức năng đối thoại giữa người và máy ra, điều khó khăn nhất chính là khiến nó di chuyển như con người. Chân và đầu gối của con người là sản phẩm tiến hóa hàng trăm triệu năm, người máy làm có giống thật hơn nữa cũng không thể giống như con người được…
Lục Chinh đưa chai nước cho cô: “Hôm nay chưa chắc có thể tìm được những mảnh thi thể còn lại, hay là em về trước?”
Vân Miểu: “Được.”
Lục Chinh bỏ nước mì còn lại và hộp giấy vào trong túi rác màu đen, đứng dậy cho tay vào túi quần: “Đi thôi, anh đưa em về.”
Vân Miểu lắc điện thoại về phía anh: “Không cần, em gọi xe taxi là được.”
Lục Chinh không miễn cưỡng.
Mưa đã ngừng, không khí vẫn còn lạnh lẽo, thổi hơi thành sương.
Bầu trời đen kịt, vừa không nhìn thấy ngôi sao cũng không nhìn thấy mặt trăng, máy hút phân ở cách đó không xa kêu ầm ĩ, đây quả thực không phải nơi một cô gái nên ở.
Vân Miểu đi tới bên đường, lên chiếc xe Citroen màu trắng.
Lục Chinh thu tầm mắt lại.
Lưu Vũ ném cho anh điếu thuốc, Lục Chinh lục tìm bật lửa, che ngọn lửa lại, châm thuốc.
“Boss Kha đi rồi à?”
Lục Chinh phả khói thuốc, nhăn mày nhìn về phía anh ta: “Boss Kha?”
Lưu Vũ: “Boss lớn đánh đòn chí mạng với hung thủ đó, một súng nổ đầu.”
Lục Chinh cắn điếu thuốc, nở nụ cười trong thoáng chốc. Sự mạnh mẽ và lạnh lùng trên người cô gái kia cũng giống lắm.
Anh lại nghĩ đến việc cô gọi mình là chú, cười một cái.
Cô gái năm đó anh một tay ôm ra đã lớn vậy rồi, anh có thể không già được sao?
Gió lạnh thổi bay khói trong tay, đầu óc cũng chuyển động theo.
Động cơ của vụ chặt xác không nhiều, một là hung thủ muốn che giấu thân phận của người chết, che giấu bản thân, hai là có thù oán sâu nặng gì đó, mượn chuyện này để trút giận, còn thứ ba là… Sự tồn tại của thi thể là bí mật gì đó, hung thủ không muốn để người khác biết.
Nhưng vào lúc này, điện thoại vang lên: “Đội trưởng Lục, vừa nãy nhận được cuộc gọi báo cảnh sát, khu dân cư ở Thành Dương lại có hai đứa trẻ mất tích.”
Ánh lửa đỏ tươi rơi xuống khỏi tay anh, nhanh chóng bị đôi bốt da màu đen dập tắt.
Lại là mất tích…
“Đại Vũ, đi với tôi đến khu dân cư Thành Dương một chuyến.”
Lưu Vũ ngẩn người trong chốc lát: “Bây giờ à? Vậy chỗ này còn đào không?”
“Tiếp tục.” Anh phải tìm được thi thể mới biết được động cơ thực sự của hung thủ, bằng không mọi thứ đều là suy đoán.
Thành phố P nhiều vụ án mất tích như thế, thậm chí không phát hiện bất cứ dấu vết nào. Anh có trực giác, vụ án này có thể là điểm đột phá của những vụ án mất tích khác.
Vân Miểu về đến nhà, cửa điện tử tự động nhận diện, mở ra.
Đèn trong phòng sáng lên, thiết bị giữ nhiệt vận hành.
Cô cởi áo khoác màu xanh đậm kia ở cửa, cùng với áo khoác bị bẩn của mình đưa cho người máy đang từ từ đi tới: “Giúp chị mang quần áo đi giặt, cảm ơn.”
Người máy cầm quần áo đi về phía ban công, đôi chân máy móc phát ra tiếng “kèn kẹt” trên sàn nhà bằng gỗ.
Vân Miểu ngồi trên sàn nhà, thở dài một hơi. Mặc dù đứa trẻ tên Tiểu Soái kia cô chỉ xem ảnh, nhưng khuôn mặt gầy yếu, con ngươi trong veo của thằng bé lại như khắc sâu trong đầu cô.
Cô mở laptop, dùng AI khôi phục lại dáng vẻ của đứa trẻ đó.
Vì để tìm kiếm rắn đỏ, hệ thống "Vân Chinh" kết nối rất nhiều camera ở nơi công cộng, chỗ cuối cùng thằng bé xuất hiện là cửa nhà trẻ, thời gian là mười sáu ngày trước, giống hệt như bên cảnh sát điều tra.
Hôm nay nhìn thấy mức độ phân hủy của bàn chân kia không quá nghiêm trọng, hiển nhiên khoảng thời gian này hung thủ vì nguyên nhân nào đó mà không vội giết thằng bé.
Nguyên nhân này… Rốt cuộc là gì?
Máy giặt khẽ vang ở ban công.
"Vân Chinh" đi tới trước mặt cô đưa một mảnh giấy: “Đồ trong túi áo của chủ nhân.”
Đồ?
Vân Miểu nhận lấy, phát hiện đó là một mảnh giấy nhớ…
Một dãy số và một hàng chữ rồng bay phượng múa.
“Số điện thoại của anh, muốn gọi khi nào cũng được.”
Ngón tay Vân Miểu búng nhẹ bên trên, tiện tay ném nó vào trong thùng rác sau đó đi thẳng vào phòng tắm.
Nếu không phải Lục Chinh, chắc cô sẽ cảm thấy người đàn ông này đang theo đuổi cô.
Lưu Vũ ném đũa, mắng một câu.
Lục Chinh là người đầu tiên đứng dậy, nhanh chóng sắp xếp.
“Đại Minh ở lại đội đợi thông báo, nhận được vụ án trẻ con mất tích thì lập tức báo lên trên. Tư Nghiên gọi khoa kỹ thuật, Đại Vũ thông báo những đồng nghiệp khác lập tức đến hiện trường. Nơi báo án rất có thể không phải hiện trường gây án đầu tiên, mọi người phải chuẩn bị sẵn tâm lý…”
“Rõ!”
Một bàn bốn người thì có ba người đứng dậy hết.
Vân Miểu ngồi ở đó, không còn khẩu vị gì nữa.
Trong đầu cô lướt qua hình xăm con rắn màu đỏ kia, bỗng nhiên đứng dậy hỏi: “Đội trưởng Lục, tôi có thể đi cùng không?”
Giọng nói cô không lớn, rõ ràng trong trẻo, có phần giống tiếng thủy tinh vỡ.
Lục Chinh nghe cô nói bèn nhìn sang, trong con ngươi đen sẫm có chút suy ngẫm.
Nếu người bên cạnh bị anh nhìn như vậy, chắc chắn trong lòng hoảng loạn, nhưng Vân Miểu không có biểu hiện gì cả.
Cô nâng mí mắt, nói tiếp: “Thay vì đợi mấy ngày nữa các anh mang tài liệu đến cho tôi xem, chi bằng tôi đến hiện trường xem trực tiếp luôn.”
Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ nhìn nhau, lòng thầm nói chắc chắn không có khả năng.
Đội trưởng của bọn họ là người vô cùng giữ nguyên tắc, hiện trường phải quản lý chặt chẽ, không phải nhân viên thì không được vào. Dù sao trước khi tìm được hung thủ thật sự, bất cứ ai cũng có tình nghi gây án…
Hà Tư Nghiêm liếm môi, đang định giải thích với Vân Miểu thì nghe thấy Lục Chinh chậm rãi lên tiếng.
“Được, em đi theo anh.”
Nói xong, anh quay người sải bước ra ngoài, Vân Miểu lập tức đi theo.
Lưu Vũ nhìn Hà Tư Nghiên một cái: “Cô có cảm thấy đội trưởng Lục hôm nay kỳ lạ không?”
Hà Tư Nghiên đội mũ cảnh sát lên: “Không cảm thấy.”
Lưu Vũ: “Này, một người hai người đều vậy, ai cũng tiêu chuẩn kép thế!”
Xe cảnh sát chia tốp lên đường, mưa bão đã nhỏ đi, mặt đất vẫn tích nước nghiêm trọng, mây đen vây kín bầu trời, bí bách và nghẹt thở.
Vân Miểu ngồi ở ghế lái phụ của Lục Chinh nhìn cần gạt nước kéo hạt mưa bay tung tóe xuống, vẻ mặt bình tĩnh.
Lục Chinh lái xe trên đường lớn, lên tiếng trước: “Sao em chịu về nước rồi?”
“Có chút chuyện phải về xử lý.”
Tay Lục Chinh cầm vô lăng, ma sát qua áo khoác da thô ráp trong vô thức: “Có chuyện gì?”
Vân Miểu khẽ cười: “Hôm nay đội trưởng Lục quan tâm hơi nhiều việc đó.”
Lục Chinh nghẹn lại, không còn nói tiếp nữa.
Đội trưởng Lục…
Trước đây cô không phải xưng hô với anh như vậy.
Trước kia, cô vẫn luôn gọi anh là Lục Chinh, cho dù bọn họ kém nhau chín tuổi.
Những đám mây đen nặng nề kia như chất chứa dưới đáy mắt anh, u ám tối tăm.
Xe lái đến đường Đại Nam Kiều thì dừng lại, chỗ đó đã có rất nhiều người đứng vây xem. Đồng nghiệp đến trước đã tiến hành phong tỏa hiện trường, dây phân cách màu vàng vô cùng nổi bật.
Địa hình của thành phố N là một cái chậu nhỏ, xung quanh cao, chính giữa thấp, khi trời mưa rất dễ gây ngập úng.
Đường Đại Kiều Nam chính là vùng trũng xuống, toàn bộ nước mưa đều tích tụ ở chỗ này, nắp cống ngầm bị nghẹt làm tăng thêm độ tích nước của vùng.
Công việc của nhân viên tuần tra phòng hộ Lý Đại Bảo là mở lần lượt nắp cống ngầm, dùng công cụ vớt những thứ kẹt bên trong ra, duy trì thoát nước.
Làm công việc thông cống ngầm này có hơi tốn sức, bùn và nước mưa tràn ra một đống nhưng vẫn không chịu thoát nước, kìm gắp bỏ xuống rồi lấy lên, mang theo một thứ đồ màu trắng, đợi sau khi nhìn rõ thì anh ta liền hoảng sợ ngồi bệt xuống nước.
Áo mưa màu cam vẫn mặc trên người, Lý Đại Bảo nhớ lại khung cảnh ban nãy, lòng vẫn thấy sợ hãi: “Mẹ ơi, dọa người quá rồi…”
Pháp y mặc quần áo phòng hộ đã thu thập các mảnh thi thể.
Lục Chinh đi tới kiểm tra, đó là một bàn chân trái sưng phù vì bị ngâm trong nước, một bàn chân rất nhỏ. Nếu không phải gặp được trong tình huống này, bàn chân ấy có thể tính là khá đáng yêu.
Pháp y: “Suy đoán sơ bộ tuổi của người chết từ bốn đến năm tuổi, bề mặt vết thương bằng phẳng, nghi ngờ là do sau khi chết sử dụng dụng cụ như dao chặt xác, chặt một dao dứt khoát xuống.”
Bàn chân vốn dĩ non nớt trắng trẻo dính đầy bùn đất, cứng ngắc không chút huyết sắc.
Vết cắt bằng phẳng, một dao chém đứt cần sức lực không nhỏ, cơ bản có thể xác định hung thủ là đàn ông.
Lục Chinh chú ý đến trên mu bàn chân có rất nhiều dấu vết màu đỏ sẫm: “Những thứ này là gì?”
“Vết bỏng, nhìn từ màu sắc của vết thương, là lưu lại từ khi còn sống.”
Vân Miểu vẫn luôn im lặng ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Đứa trẻ mà các anh bảo tôi tìm kia, trên chân cũng có vết thương như vậy.”
Hà Tư Nghiên là người đầu tiên phản ứng lại: “Là Tiểu Soái.”
Lục Chinh nhìn cô ấy một cái: “Tiểu Soái?”
Hà Tư Nghiên: “Chính là đứa trẻ trong vụ án mất tích kia.”
Lục Chinh: “Mang đi đối chiếu DNA, xác định thân phận của người chết trước.”
“Vâng.”
Gió lớn rít gào, mưa vẫn đang bay phấp phới, thời tiết vô cùng lạnh lẽo.
Lục Chinh quay đầu, liếc mắt nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Vân Miểu: “Không thoải mái?”
Vân Miểu lắc đầu, cô chỉ cảm thấy hơi khó chịu. Chủ nhân của đôi chân này vốn nên nhảy nhót trên nó, cười nói vui vẻ, không nên ở trong bùn đất bẩn thỉu lạnh lẽo như vậy.
Lúc này pháp y mới phát hiện Vân Miểu không phải người trong đội bọn họ: “Vị này là?”
Lục Chinh trả lời thay cô: “Chuyên gia kỹ thuật đặc biệt được mời đến cho vụ án này.”
Vân Miểu không lên tiếng, ánh mắt cô trong trẻo mà lạnh lùng, đôi môi đỏ diễm lệ, vô cùng giống với khí chất “xa cách người khác ngàn dặm” trên người Lục Chinh.
Pháp y không kìm được mà hỏi: “Đội trưởng Lục, chuyên gia kỹ thuật này… Là em gái của anh à?”
Vân Miểu sửa lại: “Không, tôi gọi anh ấy là chú.”
Lục Chinh: “...”
Pháp y đã đi làm việc rồi, Lục Chinh nhìn bầu trời tối đen ở phía xa: “Gọi anh là chú? Kha Vân Miểu, anh già như vậy à?”
Vân Miểu nhìn anh: “Chứ sao nữa? Anh cảm thấy bản thân vẫn còn trẻ sao?”
Lục Chinh lại nghẹn lời trong nháy mắt.
Cô nhóc không có lương tâm, mấy năm trước còn thề non hẹn biển nói thích anh, bây giờ bắt đầu chê anh già rồi.
Lục Chinh bảo cảnh sát chi viện tới, mở rộng phạm vi tìm kiếm, không tìm được thi thể hoàn chỉnh thì không thể nào phán đoán nguyên nhân cái chết được.
Thi thể của đứa trẻ không lớn như người thành niên, cân nặng cũng nhẹ hơn, vậy nên cách vứt xác càng đa dạng hơn. Không nghi ngờ gì nữa mà đã tăng thêm độ khó cho việc phá án.
Công việc tìm kiếm tiến hành suốt một buổi chiều, từng chiếc xe đổ phân lái đi rồi lái về, mùi thối nồng nặc.
Trời đã tối mù, nhưng công việc tìm kiếm vẫn không dừng lại.
Mưa lớn rửa qua đường cống của cả thành phố, thời gian càng lâu, độ khó của việc kiểm tra càng lớn.
Thời gian ăn tối có hạn, đám người chỉ ăn chút mì gói.
Một hộp mì, Lưu Vũ gắp vài đũa đã ăn hết sạch, cái nĩa nhựa trong tay chuyển động, mặt đầy căm phẫn: “Mẹ nó, nếu để ông đây bắt được tên hung thủ này, tôi nhất định sẽ ném thứ chó đấy vào trong hố phân ngâm ba ngày ba đêm!”
Vân Miểu không có khẩu vị, cô ăn rất ít, trong đầu cô liên tục xuất hiện bàn chân nhỏ nhắn trắng bệch kia, không quên được.
Khi “Vân Chinh” ra mắt, ngoại trừ chức năng đối thoại giữa người và máy ra, điều khó khăn nhất chính là khiến nó di chuyển như con người. Chân và đầu gối của con người là sản phẩm tiến hóa hàng trăm triệu năm, người máy làm có giống thật hơn nữa cũng không thể giống như con người được…
Lục Chinh đưa chai nước cho cô: “Hôm nay chưa chắc có thể tìm được những mảnh thi thể còn lại, hay là em về trước?”
Vân Miểu: “Được.”
Lục Chinh bỏ nước mì còn lại và hộp giấy vào trong túi rác màu đen, đứng dậy cho tay vào túi quần: “Đi thôi, anh đưa em về.”
Vân Miểu lắc điện thoại về phía anh: “Không cần, em gọi xe taxi là được.”
Lục Chinh không miễn cưỡng.
Mưa đã ngừng, không khí vẫn còn lạnh lẽo, thổi hơi thành sương.
Bầu trời đen kịt, vừa không nhìn thấy ngôi sao cũng không nhìn thấy mặt trăng, máy hút phân ở cách đó không xa kêu ầm ĩ, đây quả thực không phải nơi một cô gái nên ở.
Vân Miểu đi tới bên đường, lên chiếc xe Citroen màu trắng.
Lục Chinh thu tầm mắt lại.
Lưu Vũ ném cho anh điếu thuốc, Lục Chinh lục tìm bật lửa, che ngọn lửa lại, châm thuốc.
“Boss Kha đi rồi à?”
Lục Chinh phả khói thuốc, nhăn mày nhìn về phía anh ta: “Boss Kha?”
Lưu Vũ: “Boss lớn đánh đòn chí mạng với hung thủ đó, một súng nổ đầu.”
Lục Chinh cắn điếu thuốc, nở nụ cười trong thoáng chốc. Sự mạnh mẽ và lạnh lùng trên người cô gái kia cũng giống lắm.
Anh lại nghĩ đến việc cô gọi mình là chú, cười một cái.
Cô gái năm đó anh một tay ôm ra đã lớn vậy rồi, anh có thể không già được sao?
Gió lạnh thổi bay khói trong tay, đầu óc cũng chuyển động theo.
Động cơ của vụ chặt xác không nhiều, một là hung thủ muốn che giấu thân phận của người chết, che giấu bản thân, hai là có thù oán sâu nặng gì đó, mượn chuyện này để trút giận, còn thứ ba là… Sự tồn tại của thi thể là bí mật gì đó, hung thủ không muốn để người khác biết.
Nhưng vào lúc này, điện thoại vang lên: “Đội trưởng Lục, vừa nãy nhận được cuộc gọi báo cảnh sát, khu dân cư ở Thành Dương lại có hai đứa trẻ mất tích.”
Ánh lửa đỏ tươi rơi xuống khỏi tay anh, nhanh chóng bị đôi bốt da màu đen dập tắt.
Lại là mất tích…
“Đại Vũ, đi với tôi đến khu dân cư Thành Dương một chuyến.”
Lưu Vũ ngẩn người trong chốc lát: “Bây giờ à? Vậy chỗ này còn đào không?”
“Tiếp tục.” Anh phải tìm được thi thể mới biết được động cơ thực sự của hung thủ, bằng không mọi thứ đều là suy đoán.
Thành phố P nhiều vụ án mất tích như thế, thậm chí không phát hiện bất cứ dấu vết nào. Anh có trực giác, vụ án này có thể là điểm đột phá của những vụ án mất tích khác.
Vân Miểu về đến nhà, cửa điện tử tự động nhận diện, mở ra.
Đèn trong phòng sáng lên, thiết bị giữ nhiệt vận hành.
Cô cởi áo khoác màu xanh đậm kia ở cửa, cùng với áo khoác bị bẩn của mình đưa cho người máy đang từ từ đi tới: “Giúp chị mang quần áo đi giặt, cảm ơn.”
Người máy cầm quần áo đi về phía ban công, đôi chân máy móc phát ra tiếng “kèn kẹt” trên sàn nhà bằng gỗ.
Vân Miểu ngồi trên sàn nhà, thở dài một hơi. Mặc dù đứa trẻ tên Tiểu Soái kia cô chỉ xem ảnh, nhưng khuôn mặt gầy yếu, con ngươi trong veo của thằng bé lại như khắc sâu trong đầu cô.
Cô mở laptop, dùng AI khôi phục lại dáng vẻ của đứa trẻ đó.
Vì để tìm kiếm rắn đỏ, hệ thống "Vân Chinh" kết nối rất nhiều camera ở nơi công cộng, chỗ cuối cùng thằng bé xuất hiện là cửa nhà trẻ, thời gian là mười sáu ngày trước, giống hệt như bên cảnh sát điều tra.
Hôm nay nhìn thấy mức độ phân hủy của bàn chân kia không quá nghiêm trọng, hiển nhiên khoảng thời gian này hung thủ vì nguyên nhân nào đó mà không vội giết thằng bé.
Nguyên nhân này… Rốt cuộc là gì?
Máy giặt khẽ vang ở ban công.
"Vân Chinh" đi tới trước mặt cô đưa một mảnh giấy: “Đồ trong túi áo của chủ nhân.”
Đồ?
Vân Miểu nhận lấy, phát hiện đó là một mảnh giấy nhớ…
Một dãy số và một hàng chữ rồng bay phượng múa.
“Số điện thoại của anh, muốn gọi khi nào cũng được.”
Ngón tay Vân Miểu búng nhẹ bên trên, tiện tay ném nó vào trong thùng rác sau đó đi thẳng vào phòng tắm.
Nếu không phải Lục Chinh, chắc cô sẽ cảm thấy người đàn ông này đang theo đuổi cô.
Danh sách chương